[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện
Chương 2: Bạch y tuyệt thế 2
Edit: Manh Manh
Duyên lăng cuối xuân, hoa rơi thành vũ.
(Vào cuối mùa xuân, hoa rơi như mưa)
Trong hẻm Thanh Quả, cửa hàng san sát hai bên đường, phố xá người đến người đi.
Phàm là khe hở nhỏ nào bên đường, là người bán hàng rong liền lập tức dọn vào, lấy hàng hoá ra trưng bày ở trong mấy cái sọt hoặc là kệ nhỏ tạm thời.
Có người đánh trống bỏi*¹ thu hút khách hàng, có người cười tủm tỉm cầm đồ chơi năm màu làm bằng đường, cũng có người vẫn như trước đến nay đi qua đi lại trong đám người lớn tiếng thét to hồ lô ngào đường đây.
*¹Trống bỏi là một loại trống nhỏ, cán dài, hai bên mặt trống có hai sợi dây, đầu dây có mắc hai cái cục, lắc qua lắc lại hai cái cục đó đánh dô cái trống á.
Bên đường, trong một trà lâu đã không còn chỗ ngồi, tiên sinh kể chuyện trên đài lưỡi xán hoa sen mà nói đến chuyện xưa của tiên môn, dẫn tới một mảnh trầm trồ khen ngợi dưới đài.
"Vân tiên sư vì không muốn thương tổn đến phàm nhân, nên đã lẻ loi một mình ở trên Tây Hoang Hải đối chiến với mười chín đại Yêu Vương, chỉ bằng một thanh Chư Thiên Kiếm đã giết đến thiên địa thất sắc, làm cho mười chín đại Yêu Vương cùng mấy vạn yêu binh không còn manh giáp!" Tiên sinh kể chuyện xếp quạt lại, nói, "Từ khi Vân tiên đến Tây Hoang Hải, trong phạm vi ngàn dặm nước biển, đều đã bị nhuộm từ đỏ tươi biến thành màu đen huyết sắc rồi."
"Vân tiên sư một tay cầm theo Chư Thiên Kiếm máu tươi đầm đìa, một thân bạch y thêu kim vân đã bị máu nhiễm cho ướt sũng, nhưng mũ kim liên trên đỉnh đầu lại đoan chính không nghiên, tóc mai buộc một bên cũng hoàn toàn không loạn, trong con ngươi lưu li ánh lên biển máu mênh mông một mảnh."
"Lúc này y sớm đã bị thương nặng, xương sườn đều bị chặt đứt vài cái, phù phiếm đi trên mặt biển, bước chân lảo đảo, sống lưng lại như cũ thẳng tấp như trường thương."
"Hảo!" Một bạch y tiên tu thiếu niên lệ nóng qoanh tròng, nói, "Đường cùng mà vẫn không mất khí khái, thật không hổ là đại tiên sư của Thập Tam Châu!"
Tiên sinh kể chuyện thở dài một tiếng, nói: "Pháp lực Vân tiên sư đã hao hết, ai ngờ lúc này, một trận cuồng phong thổi qua, trong biển máu một kẻ bạch y với huyết văn trên mặt đạp sóng mà đến!"
"Vân tiên sư quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy tóc bạc tùy gió bay cao, một đôi kim đồng lạnh băng, nửa khuôn mặt bò đầy huyết văn đỏ tươi, trong tay cầm một cây quạt trắng cũng là huyết văn!"
Hô hấp mấy vị khách đang ngồi nghe đều cứng lại, sau khi yên tĩnh một lát, mới lớn tiếng kinh hô: "Bạch Thiên Hàn!!!"
"Ai! Một người trừ ma vệ đạo chúng sinh kính ngưỡng Chư Thiên nhất kiếm bình định Lục giới, một kẻ tàn nhẫn độc ác giết người vô số, nơi từng đi qua đều là vạn quỷ kêu rên huyết nhục bay tứ tung, hẳn là Vân tiên sư lợi hại hơn rồi." Tiên sinh kể chuyện thở dài một tiếng, nói, "Nhưng đáng giận là ma đầu Bạch Thiên Hàn này lại giậu đổ bìm leo, lúc này Vân tiên sư sớm đã hao hết pháp lực, cũng sắp thân vẫn đạo tiêu*². Nhưng may mà nhờ có đương kim tông chủ của Thanh Huy Tông, Lam Thần Hoa......"
*²Thân vẫn đạo tiêu: Thân chết, đạo cũng không còn.
"Đồ chó, ngươi con mẹ nó, đánh rắm!" Một vị khách mặc hắc y đột nhiên đứng lên, nam tử trán buộc hắc đai, hung hăng đập bàn, hô lớn, "Các ngươi chính là một đám xú tiên tu không biết xấu hổ, dám chửi bới giáo chủ chúng ta! Bạch giáo chủ chúng ta pháp lực vô biên, không ai địch nổi, một đầu ngón tay thôi cũng có thể chọc chết Vân Triệt, không cần phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Hai thiếu niên tiên tu cầm kiếm đứng lên, hô to một tiếng: "Ma tu!"
"Hừ! Các ngươi là một đám xú tiên tu chỉ biết khua môi múa mép! Nhớ năm đó Bạch giáo chủ chúng ta lẻ loi một mình, giết sạch tám đại môn phái các ngươi! Một đám các ngươi chỉ cần nghe được tên Bạch giáo chủ chúng là đã sợ tới mức tè ra quần rồi!" Ma tu trán buộc hắc đai kia đặt một chân lên ghế, nâng cằm, chỉ vào đám tiên tu nổi giận nói, "Bây giờ tôn thượng anh minh thần võ của chúng ta nếu ở ngay đây, thì một đám các ngươi lại càng thêm không dám đánh rắm một cái!"
"Hừ! Lăng Trần Sóc?! Hắn năm đó chẳng qua chỉ là cô nhi do Vân tiên sư chúng ta nhặt về! Nếu không phải có Vân tiên sư cứu hắn dưỡng hắn thì hắn đã sớm chết rồi! Một kẻ bại hoại, khi sư diệt tổ, phản bội sư môn cũng xứng để kiêu ngạo như vậy sao!"
Bên trong trà lâu, tiên tu và ma tu ồn ào túi bụi.
Bên ngoài trà lâu, tiên tu một thân bạch y thong dong đi trên đường phố lót đá xanh đến trước trà lâu.
Bạch y tiên tu kia chẳng qua chỉ mặc một bộ bạch y bình thường, vải dệt thô ráp lại thập phần sạch sẽ, trường sa đấu lạp*³ rũ xuống, không nhìn thấy được dung nhan, nhưng đi trên đường lại cố tình tạo thành một phong cảnh mê người, thoáng như trời xanh quang đãng lại hệt như ánh trăng sáng trong. Dẫn tới người qua đường sôi nổi lén lút quay đầu lại nhìn lén, mơ màng tưởng tượng đến tiên nhân cao không với tới, mảnh lụa trắng kia đến tột cùng là đã che lấp dung nhan tuyệt thế như thế nào vậy.
*³Cái mũ mà có vải xung quanh ý.
Đến trước trà lâu, bạch y tiên tu bỗng nhiên dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu, nhìn đến năm chữ "Trà Lâu Hồ Thiên Mục" kia, liền nâng chân bước vào.
"Bạch trà hồ Thiên Mục." Dưới đấu lạp lụa trắng kia truyền ra một thanh âm trầm thấp, thanh lãnh như sơ mai tuyết đọng, tìm một cái vị trí không người ngồi xuống.
Duyên Lăng Thành là thánh địa tu tiên, tuy vẫn thường xuyên nhìn thấy tiên tu, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua tiên nhân nào như vậy, tiểu nhị sửng sốt một lát, mới nói: "Tới ngay! Khách quan chờ một chút."
Sau khi tiểu nhị xoay người rời đi, bạch y tiên tu một mình một người an an tĩnh tĩnh ngồi vào vị trí, tiếng ồn ào từ đại đường bên kia truyền tới.
"Chó má! Tôn thượng chúng ta là nhẫn nhục chịu đựng, không phải thật sự muốn bái Vân Triệt làm sư! Tôn thượng ở bên người Vân Triệt nhiều năm như vậy, chính là vì muốn giết chết y!"
"Phi! Lăng Trần Sóc chính là một kẻ vô sỉ bại hoại, đem kim thân của sư tổ chúng ta giấu đi đâu rồi?!"
"Ha hả, nói đến cái này, Vân tiên sư kia của các ngươi thật sự là thân kiều thể nhuyễn a, tôn thượng chúng ta mỗi ngày đều thao rất nhiều lần nha!!!"
Nghe được ma tu kia nói, cả người bạch y tiên tu che lụa trắng đột nhiên cứng đờ.
Vân Triệt, người bị "thao rất nhiều lần" đang ngồi ở đây, trong lòng bản thân cũng đã có cân nhắc. Chuyện xảy ra mấy năm nay tuy rằng không đến mức bất kham giống như bọn họ nói, nhưng Vân Triệt xác thật đã từng có một ít cảm giác vi diệu mơ hồ.
Vân Triệt vốn là đang sống ở một cái thế giới khác, sau khi chết ở thế giới kia, một người tự xưng là tư mệnh*⁴, chủ động tìm tới cửa, thỉnh Vân Triệt sắm vào vai ác trong một quyển sách.
*⁴ Người nắm giữ vận mệnh.
Mà nhiệm vụ vai ác gian khổ này lại rất khó hoàn thành, một mặt y muốn trở thành chính đạo tông sư cứu vớt thương sinh, một mặt lại làm quỷ quân ma đạo giết người đẫm máu, cuối cùng còn phải để cho vai chính Lăng Trần Sóc thực lực kém mình vài tầng thuận lợi vượt cấp giết chết, danh chấn Thập Tam Châu, lên đỉnh tiên đạo.
Vất vả cần cù 800 năm cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là không biết vì cái gì, đại đệ tử Lam Thần Hoa đã trở thành thủ lĩnh tiên đạo, mà vai chính Lăng Trần Sóc ngược lại đã trở thành một cái ma đầu.
Mà đây không phải vấn đề Vân Triệt quan tâm, Vân Triệt chỉ cảm thấy phiền phức chính là, khối thân thể mới sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cùng với khối thân thể trước kia vẫn còn có cảm ứng. Không biết mấy năm nay Lăng Trần Sóc làm cái gì với thân thể y, mà trên người thường xuyên sẽ có một ít xúc cảm quái dị, lúc ngủ thế nhưng sẽ mơ hồ nghe được có người ở bên tai gọi tên mình.
Mấy năm gần đây Vân Triệt chưa từng nghĩ đến loại phương diện này, ma tu kia vừa nói, tức khắc y đã đứng ngồi không yên, trong lòng tưởng tượng đến cái kia, tốt nhất là đem khối thân thể ấy xuống mồ mới an tâm.
Đột nhiên, "Phanh" lớn một tiếng kéo suy nghĩ Vân Triệt trở về, ngước mắt nhìn lại, tiên tu cùng ma tu bên kia thế nhưng đã phá hỏng cái bàn, đánh nhau luôn rồi.
Trong tay bưng khay trà, tiểu nhị đang chuẩn bị đem trà lên đã sợ tới mức vội vàng chạy đến bên người Vân Triệt, trượt chân một cái, ngã sấp mặt xuống mặt đất.
Vân Triệt một tay đỡ tiểu nhị, một tay tiếp được trà trong tay hắn, nhẹ nhàng để lên bàn.
Trà lâu nguyên bản chen đầy phàm nhân nghe kể chuyện, đều sợ tới mức nhanh chóng chạy loạn tứ tán, trong đại đường chỉ còn lại hai tên tiên tu cùng ba gã ma tu.
Hai tên tiên tu kia đều là thiếu niên, mặc bạch y thêu kim triền chi liên*⁵ của Thanh Huy Tông, hẳn là đệ tử mới nhập môn.
*⁵Hoa văn hình sen vàng.
Ba tên ma tu dáng người cường tráng, bên hông treo pháp khí thượng thừa, vừa thấy liền biết là đã tung hoành ngang dọc nhiều năm.
Năm người đánh loạn thành một đoàn, đạp nát toàn bộ bàn ghế trong đại đường. Tiểu nhị sợ tới mức chui vào dưới bàn, cả khăn lau bàn cũng rơi xuống góc.
Tiên sinh kể chuyện nguyên bản ngồi ở giữa đại đường bây giờ hai chân đều đã nhũn ra run run trốn vào một góc, thấy tiểu nhị trốn dưới bàn, lão vội vàng cầm quạt xếp ném đi, rồi cũng chui đầu xuống bàn.
Năm người vung tay đánh nhau một trận, hai thiếu niên tiên tu kia hiển nhiên không phải đối thủ của ma tu, cuối cùng bị ba tên ma tu quật ngã trên mặt đất, dẫm chân lên ngực.
"Các ngươi hai tiểu tử thúi này!" Ma tu trán buộc hắc đai nói, "Biết chúng ta lợi hại rồi đúng không! Đừng nói là các ngươi, ngay cả đại lão Vân tiên sư của các ngươi có đến thì cũng chính là rác | rác rưởi | xú*⁶ | cứt chó!"
*⁶Xú: thúi, sa đọa, tồi tệ, xú uế. Đã từng nghe qua xú tiểu tử chưa? Đúng rồi, là tiểu tử thúi đó.
"Gia gia hôm nay liền đưa các ngươi lên Tây Thiên đi bồi lão nhân gia y!!!" Ma tu trán buộc hắc đai nói xong liền nâng đao trong tay lên, chém tới đỉnh đầu của một trong hai thiếu niên tiên tu.
Vân Triệt rũ mắt nhìn thoáng qua mặt bàn trước mặt, tùy tay lấy một đôi đũa trúc trên bàn, nhẹ nhàn ném đi.
"Đương!"
Một cây đũa trúc kẹp theo gió mạnh, đánh rớt đao trong tay ma tu trán buộc hắc đai xuống mặt đất.
"Ai!" Ma tu trán buộc hắc đai hét lớn một tiếng, nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một góc có một cái bàn, một người mặc bạch y đầu đội nón tre ngồi đó, thấy không rõ lắm là tăng bào hay là đạo bào gì nhỉ, ngay cả mặt cũng không thấy rõ, gã cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, "Nga, thì ra là xú lừa trọc đầu đội nắp nồi!"
Thiếu niên bị ma tu trán buộc hắc đai đạp dưới lòng bàn chân phun ra một búng máu, cười nhạo nói: "Ngươi nhìn đi đâu đó, mau thả ta ra......"
"Thả ngươi, con bà nó chứ thả!" Ma tu trán buộc hắc đai thẹn quá hóa giận, cầm thanh đao trên mặt đất lên, dùng đao chỉ vào tiên tu bạch y mang đấu lạp trong góc, nói, "Ngươi tính là thứ gì! Dám lại đây cùng gia gia thi đấu không?!"
Vân Triệt không nói, chỉ nhẹ nhàng đập tay lên bàn một cái, đũa trúc trên bàn sôi nổi bay lên, như từng lưỡi đao sắc bén chém sắt như chém bùn, đánh tới ba tên ma tu kia.
Ba tên ma tu vội vàng vung đao ngăn cản.
Đũa trúc như gió mạnh, khí thế như sét đánh, đánh vào trên thân đao phát ra âm thanh "Đương đương" vang vọng. Ba tên ma tu vung đao chém giết một trận, trên thân ba người đều đã bị thương, đều bị đũa vẽ ra vài đạo vết máu, mới đánh rớt được những tất cả những chiếc đũa đó.
"Phi! Con mẹ nó hôm nay gia sẽ bắt ngươi về làm đồ chơi!" Ma tu trán buộc hắc đai thở hổn hển, phun ra một ngụm nước bọt trên mặt đất, chỉ vào Vân Triệt nói, "Gia gia nói ngươi có bao nhiêu lợi hại đâu, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?!"
"Đi chết đi!" Ma tu trán buộc hắc đai kia vừa dứt lời, ba thanh đao chói lọi trong nháy mắt đã đồng thời bổ tới đỉnh đầu Vân Triệt.
Hai gã thiếu niên tiên tu vừa nâng nhau ngồi dậy, thấy thế vội vàng hô to: "Tiền bối cẩn thận!"
Vân Triệt không chút hoang mang cúi xuống, nhặt quạt xếp của tiên sinh kể chuyện dưới góc bàn lên, nhẹ nhàng mở ra, xoay tay lại một cái.
Chỉ một thoáng, một trận cuồng phong cuốn lên, bụi đất vẩy ra đầy đất, chấn ba tên ma kia tu lùi lại ba bước. Đũa trúc bị chém rơi trên mặt đất nháy mắt đã bay lên như hạt mưa dày đặc, lúc này đây, mặc cho đao có chém đứt nhưng cũng không hề rơi xuống, ba tên ma tu đáp trả không kịp, trong nháy mắt thế nhưng đã bị đũa trúc chọc ra huyết động*⁷ đầy người.
*⁷Mấy cái lỗ máu ý, nói sao ta, là chiếc đũa có hình tròn tròn, rồi chọc dô vết thương cx có hình tròn tròn, máu cx có hình tròn tròn.
"A!!!"
"A a a......!!!"
"A!!! A a!!!"
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, ba gã ma tu thế nhưng hóa thành ba đoàn sương đen hướng cửa phóng đi. Nhưng cửa lại tựa hồ đã dựng lên một kết giới vô hình, ba đoàn sương đen thoáng chốc đã bị một đạo kim quang mãnh liệt bắn trở về.
Trên cửa, không biết khi nào đã bị dán lên một lá bùa vàng.
Xếp quạt lại đặt ở góc bàn, Vân Triệt nhấp một ngụm trà xanh trong ly sứ trắng, nhàn nhạt nói: "Các ngươi không đi được."
Ba đoàn sương đen một bên thét chói tai, một bên ở đại đường trà lâu đâm loạn. Mà chỉ cần đụng vào vách tường bốn phía, sẽ liền bị kim quang mãnh liệt trên tường bắn trở về, lại bị đũa trúc đầy phòng xuyên qua.
Tiếng kêu của đám sương đen ngày càng bén nhọn thê thảm, nhưng mà phàm nhân lại không nhìn thấy thân ảnh này, tiểu nhị và tiên sinh kể chuyện trốn dưới bàn chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết đầy phòng, ôm nhau run bần bật.
Hai thiếu niên tiên tu đã khai tuệ nhãn, nhìn sương đen đâm loạn đầy phòng, cười nói: "Cho các ngươi kiêu ngạo này!"
Đột nhiên, trong không trung truyền đến một tiếng nói bén nhọn cơ hồ có thể xuyên thấu màng tai, hét lớn: "Thái thượng vô tình! Tôn thượng cứu mạng!"
"Oanh --"
Chỉ nghe một tiếng kịch liệt vỡ vụn vang trên đỉnh đầu, trên nóc trà lâu thế nhưng lại vỡ ra một khe hở.
Ba đoàn sương đen loạn thành một đoàn kia vội vàng từ trong khe hở xông ra ngoài.
Hai tên tiên tu chấn động, hơi hơi trương miệng.
Tiểu nhị theo tiếng vang ngẩng đầu, chỉ thấy nóc nhà bị phá thành một cái động, lắp bắp mà hô: "A a a!...... Tiên tiên sư......"
Vân Triệt một chân đá văng cửa trà lâu, lập tức lắc mình đuổi theo.
Ba đoàn sương đen kia chạy cực nhanh, trên đường người đến người đi đuổi theo quả thực không dễ, Vân Triệt thả người nhảy lên, chạy trên nóc nhà san sát nhau trên đường phố, một đường đuổi theo.
Ba đoàn sương đen kia một đường chạy trốn, bỗng nhiên biến mất ở một tòa tiểu lâu, không một tiếng động.
Vân Triệt từ trên nóc nhà xoay người nhảy xuống, đứng trước tòa tiểu lâu kia ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy tiểu lâu chu lương họa đống*⁸, bên trên bảng hiệu đen nhánh trước lâu vẽ đầy đồ văn đỏ tươi, viết bốn chữ Khải*⁹ mạ vàng thật to: Thái thượng*¹⁰ linh cảm.
*⁸cột nhà, xà nhà được vẽ màu son đỏ
*⁹Khải: Kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và phổ thông nhất trong các kiểu chữ hán hiện nay.
*¹⁰Rất nhiều.
Cửa tiểu lâu khá nhỏ, chỉ có thể đủ một người bước qua. Vân Triệt nhẹ nhàng đẩy cửa, một trận âm phong liền ập vào mặt. Đi vào bên trong, càng cảm thấy âm trầm chật chội.
Lầu một trống không, nhìn bốn phía chỉ thấy vách tường tuyết trắng cùng với xà nhà màu son, trong đại đường cũng chỉ có một bàn thờ bằng gỗ đỏ, hai bên bài hai bình hoa nứt cổ dài bằng sứ trắng, trong bình hoa cắm đủ các đóa hoa làm từ lụa bố.
Giữa bàn là lư hương cung phụng đầy hương khói, hai bên bài mấy mâm trái cây, trừ cái này ra thì không thấy vật gì khác, sau bàn thờ cũng không thấy thần linh gì được cung phụng.
Sau bàn thờ có một cầu thang gõ nhỏ hẹp, khúc khúc chiết chiết thông đến lầu hai, bậc thang, lan can cũng toàn là sơn màu son, đỏ tươi như máu, hết sức quỷ dị.
Vân Triệt vòng qua bàn thờ, đến trước cầu thang, chỉ thấy trên cầu thang có năm sáu cấp bậc khá cao, bị một mảnh vải đỏ tươi chắn ngang, bên trên treo một khối mộc bài, trên ngọc bài viết tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Cấm lên lầu hai, tự gánh hậu quả.
Vân Triệt ngửa đầu nhìn thoáng qua cầu thang, khúc khúc chiết chiết không thấy điểm cuối, cũng không biết thông tới nơi nào, y nâng chân dài bước qua mảnh vải đỏ, thẳng theo cầu thang lên lầu hai.
So với lầu một, lầu hai trống trải hơn nhiều, đối diện là một tòa thần đài không tính là rộng, ước chừng một trượng vuông*¹¹, cao đến đầu gối. Thần đài một mặt dựa tường, ba mặt khác treo màn đỏ (hồng trướng) như máu từ nóc nhà rũ xuống.
*¹¹ 1 trượng Trung Quốc = 3.33m.
Kích cỡ thần đài tuy không tính là lớn, nhưng ở trong không gian chật chội của tiểu lâu, đã cơ hồ chiếm hơn phân nửa phòng, nhìn cũng mười phần có cảm giác áp bách.
Vân Triệt đi ra phía trước, xốc hồng trướng lên, ngẩn ra một lát, đột nhiên lại ném hồng trướng kia xuống rồi lui về phía sau hai bước.
Hồng trướng bị Vân Triệt ném ra như nước chảy xuống, đuôi màn nhẹ nhàng đong đưa hai cái, liền yên tĩnh trở lại.
Rũ mắt nhìn hồng trướng dần dần yên tĩnh, Vân Triệt thở dài một hơi cơ hồ như không thể phát hiện, bước đến nhấc một nữa hồng trướng kia lên, treo lên móc.
Thần đài một trượng vuông chỉ thờ phụng một tượng tôn thần, khác biệt rất lớn với thần sắc nghiêm nghị của tượng thần bình thường. Tượng thần kia là một vị thiếu niên mặt mày tuấn lãng, nghiêng người dựa vào bàn con, lười biếng ngồi trên thần đài.
Một thân hắc y tay rộng, da trắng như tuyết, mày kiếm như họa, tóc đen tùy ý buông xuống đầu vai, một cái cánh tay dựa vào đầu gối, dáng người phong lưu tuấn nhã, khóe miệng hơi hơi gợi lên sự khinh thường cùng bất cần đời.
Miếu nhỏ ven đường này, không biết mời tới người nào mà tay nghề giỏi như vậy, thế nhưng lại có thể đắp nặn giống đến thế. Tướng mạo tinh thần, sinh động như thật.
Nhìn gương mặt trước mắt từng cùng mình sớm chiều ở chung 300 năm, cũng chính gương mặt thiếu niên này mà mười bảy năm trước đã đánh dấu chấm hết cho tánh mạng của y, Vân Triệt đáy lòng xẹt qua một tia cảm xúc không rõ.
Rũ mắt nhìn chằm chằm quần áo lỏng lẻo bất chỉnh kia của thiếu niên một lát, Vân Triệt ma xui quỷ khiến mà cúi người xuống, theo thói quen giống như trên Vọng Hư Sơn năm đó, giơ tay vén tóc hắn ra sau tai, sửa sửa vạt áo lỏng lẻo trên người hắn, thắt chặc đai lưng hắn lại.
Sợi tóc tinh tế, xúc cảm cũng nhu thuận, thật sự rất giống. Mày Vân Triệt hơi hơi nhíu lại, rũ mắt nhìn lại chổ không bị quần áo che lấp của hắn, làn da trắng nõn, vân da tinh tế, cổ nhỏ thon dài, thậm chí còn có thể nhìn đến hầu kết lả lướt nhô lên, có nơi nào là dáng vẻ của tượng đắp đâu.
Ánh mắt dời xuống, trên tay thiếu niên có một con rồng dài, bay vút lên, khí thế không giận mà uy, chiếm hơn phân nữa cánh tay. Vân Triệt nhớ rõ trước kia hắn không xăm mình, không biết khi nào mà có.
Vân Triệt vươn tay, ba ngón tay thon dài đặt lên cổ tay hắn, nơi đó rõ ràng có thể thấy được chi tiết từng gân mạch.
Xúc cảm lạnh lẽo trên da thịt, không có nhiệt độ cơ thể, cũng không có mạch đập, không phải người sống.
Tay Vân Triệt từ cổ tay thiếu niên nhẹ nhàng dời đi, đứng dậy, vòng tới phía sau thiếu niên, nhìn đến vách tường sau lưng.
Vách tường tuyết trắng phía sau, vẽ đầy mây đen lượn lờ. Giữa mây đen dày đặc, tọa trấn bốn tên hắc y che mặt, cầm binh khí yêu ma trong tay.
Bên cạnh bốn tên yêu ma đều có một hàng chữ nhỏ, Vân Triệt tinh tế nhìn lại, chữ nhỏ bên cạnh bốn tên yêu ma trên tường kia, phân biệt là "Đại hộ pháp, nhất", "Hữu hộ pháp, nhị", "Tả hộ pháp, tam", "Hậu*¹² hộ pháp, tứ".
*¹²Hậu: sau.
- - cộng lại là bốn vị hộ pháp.
Vân Triệt: "......"
Phố xá náo nhiệt nhất Duyên Lăng Thành thế nhưng sẽ sinh ra miếu thờ bực này.
Khi y ở Vọng Hư Sơn trên Thanh Huy Tông, Duyên Lăng Thành chưa bao giờ có một yêu ma hiện thân. Mười bảy năm không trở lại, ngay cả Duyên Lăng Thành dưới chân Vọng Hư Sơn cũng đã bị kiến tạo thành sào huyệt yêu tà rồi. Không biết là chính đạo suy sụp, hay là yêu tà trở nên không kiêng nể gì nữa.
Mới vừa rồi ba đoàn sương đen kia tiêu thất không thấy vào hư không ở đây, trái phải trước sau không có chạy ra khỏi tòa tiểu lâu này.
Vân Triệt giơ tay, nhẹ nhàng gõ gõ vào bức tường vẽ đầy mây đen phía sau thiếu niên.
"Đại hộ pháp!"
Trong bức tường, u ám lượn lờ, ba đoàn sương đen hóa thành hình người, cả người đều là lỗ thủng, tí tách mà chảy máu, bộ dáng mười phần chật vật.
Ba gã ma tu quỳ rạp trên mặt đất, tức giận nói, "Hôm nay ba người thuộc hạ theo thường lệ vào Duyên Lăng Thành uống trà nghe kể chuyện, thuận tiện muốn giết hai tên tiên tu để luyện tập, kết quả gặp một kẻ không biết từ nơi nào nhảy ra đả thương chúng ta, nếu không có linh phù tôn thượng ban tặng, bọn thuộc hạ suýt nữa đã không về được rồi!"
Người được gọi là "Đại hộ pháp" kia cúi đầu, trầm giọng nói: "Ta biết, người nọ đã đuổi đến đây."
Ba gã ma tu kia mở to mắt nhìn, sôi nổi kinh hoảng nói: "Đại hộ pháp!......"
"Chớ hoảng sợ." Đại hộ pháp nói, "Ở đây sớm đã bày ra thiên la địa võng. Người này, chết chắc rồi!"
Ba gã ma tu nghe xong, mặt lộ vẻ vui mừng, cùng kêu lên nói: "Tạ đại hộ pháp!"
Lời ba gã ma tu còn chưa dứt, chỉ nghe xung quanh "Oanh --" một tiếng, bốn phía mây đen vỡ vụn, một đạo ánh sáng mãnh liệt chính diện bắn vào.
"Hắn đã phá vỡ không gian rồi!" Đại hộ pháp hét lớn một tiếng, nói: "Bài trận!"
Vân Triệt vốn hoài nghi trong bức tường kia có không gian khác, một chưởng đánh xuống, liền nghe trong vách tường kia hét lớn một tiếng.
Thoáng chốc, chỉ nghe bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kim loại giòn vang, mấy chục đạo xiềng xích đen nhánh giống như rắn độc, từ bốn phương tám hướng quấn tới.
Trong tay một kiện pháp khí cũng không có, nhưng Vân Triệt vẫn tự đắc thả người xảo diệu tránh đi. Thế nhưng số lượng xiềng xích đó thật sự là quá nhiều hơn nữa lại còn nhanh nhạy, y vẫn là bị một cái cuốn lấy mắt cá chân.
Bị một đạo xiềng xích giữ chặt mắt cá chân, thân hình Vân Triệt liền cứng lại, nên đãbtạo cho những đạo xiềng xích khác càng nhiều cơ hội, đảo mắt một cái tay chân eo bụng đều đã bị quấn chặt mười mấy vòng.
Vân Triệt xoay người trong không trung, dùng sức lôi kéo mười mấy đạo xiềng xích kia theo hướng ngược lại, một tay cằm mười mấy đạo xiềng xích, một tay cầm đao, ma tu hắc y che mặt từ bốn phương tám hướng liền bị túm ra.
Thanh âm thô ráp của đại hộ pháp một từ phía sau Vân Triệt truyền đến: "Bắt lấy y!"
Càng nhiều ma tu tay cầm đao kiếm từ chỗ tối quỷ mị hiện thân, vây quanh Vân Triệt.
Vân Triệt giơ tay tháo nón tre trên đỉnh đầu xuống, ném.
Nón tre lượn một vòng như sét như gió, chỉ chớp mắt một cái đã đánh ngã một mảnh ma tu.
Đại hộ pháp vừa thấy y khó đối phó, liền cằm loan đao vào tay, một đao hướng vai phải Vân Triệt bổ tới.
Vân Triệt tay không tấc sắt, còn bị mười mấy đạo xiềng xích kiềm chế, trước có đã không ngừng dây dưa với mấy chục ma tu, tuy rằng nón tre miễn cưỡng vẫn còn có thể dùng, nhưng lại không có biện pháp phân thân, cảm thấy phía sau một đao bổ tới, liệu định vai này phải phế bỏ rồi.
"Khanh!"
Chỉ nghe phía sau chấn vang một tiếng, đau đớn trong dự kiến lại không xuất hiện trên đầu vai, một trận cuồng phong bằng đất cuốn lên, mấy chục ma tu nguyên bản cùng Vân Triệt triền đấu bỗng nhiên sôi nổi tứ tán thối lui, quỳ sát bốn phía.
Mới vừa rồi vẫn còn đao qua kiếm lại túi bụi, thoáng chốc đã biến thành một mảnh băng tuyết tĩnh mịch.
Vân Triệt chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, chung quanh nổi lên một cảm giác áp bách vô hình, như Thái Sơn áp đỉnh, long trời lỡ đất, ép đến người ta không thở nổi.
Quả nhiên, lập tức nghe được bốn phía chỉnh tề hô một tiếng:
"Tôn thượng!"
Lăng Trần Sóc khẩy nhẹ ngón tay, dùng mười phần linh lực một đao chấn đại hộ pháp ra xa, rồi thong dong đi xuống thần đài. Màu xám bạc lạnh băng trong hai tròng mắt, từ đầu tới đuôi lại chỉ có thân ảnh một người.
Nhìn bóng dáng cao thẳng như trúc đỉnh bạt như bách*¹³ trước mắt không xa, mười mấy sợi xiềng xích thon dài đen nhánh quấn trên người y dần nới lõng ra rồi du nhập vào chổ tối bốn phía, trường thân ngọc lập mà hắn không dám vọng tưởng chút nào. Lăng Trần Sóc chỉ cảm thấy trong ngực như có một cây búa, ở trong lòng mình "Phanh phanh phanh" đập không ngừng.
Sau khi kiềm chế rung động mạnh mẽ trong lòng một lúc lâu, thiếu niên mới dùng âm thanh mang chút khàn khàn, trầm giọng nói: "Qua đây."
Vân Triệt hơi hơi nheo mắt, lại dường như không nghe thấy thanh âm của hắn, như một khối ngọc thẳng tắp đứng ở chỗ cũ, lù lù bất động.
Bốn phía yên lặng hồi lâu, Vân Triệt vẫn như cũ không hề có một động tác, đại hộ pháp lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Vân Triệt, lạnh giọng quát lớn nói: "Không nghe thấy tôn thượng nói sao?!"
Lăng Trần Sóc lạnh lùng nhìn đại hộ pháp một cái, ánh mắt lạnh băng giống như băng nhận sắc bén, làm đại hộ pháp sợ tới mức vội vàng ngậm miệng.
"Để ta nhìn xem là ai to gan như vậy, dám ở địa bàn của ta, đả thương thủ hạ của ta."
"Càng quá mức chính là, dám vén tóc ta, sờ soạng thân thể của ta, còn muốn sờ xong rồi liền chạy." Lăng Trần Sóc hơi hơi câu môi, từng bước một chậm rãi tới gần người trước mắt, buồn bã nói, "Nếu đã tự đưa bản thân tới cửa -- vậy hôm nay, ngươi có cánh cũng khó chạy thoát."
"Ngươi ngoan ngoãn tự mình đi tới, hay là muốn ta qua đi thỉnh ngươi tới?"
Phía sau, thanh âm thiếu niên chậm rãi tới gần, tay áo Vân Triệt che lấp cánh tay hơi hơi nắm chặt của y.
_____________________
Trận nỳ chết rồi Triệt Triệt ơi ????
*¹ Trống bỏi.
*³ Đấu lạp.
*¹³ Cây Bách.
Hôm nay được nghĩ giữa tuần nên "rãnh quá trời rãnh" đây hehe.
11/5/2022
Duyên lăng cuối xuân, hoa rơi thành vũ.
(Vào cuối mùa xuân, hoa rơi như mưa)
Trong hẻm Thanh Quả, cửa hàng san sát hai bên đường, phố xá người đến người đi.
Phàm là khe hở nhỏ nào bên đường, là người bán hàng rong liền lập tức dọn vào, lấy hàng hoá ra trưng bày ở trong mấy cái sọt hoặc là kệ nhỏ tạm thời.
Có người đánh trống bỏi*¹ thu hút khách hàng, có người cười tủm tỉm cầm đồ chơi năm màu làm bằng đường, cũng có người vẫn như trước đến nay đi qua đi lại trong đám người lớn tiếng thét to hồ lô ngào đường đây.
*¹Trống bỏi là một loại trống nhỏ, cán dài, hai bên mặt trống có hai sợi dây, đầu dây có mắc hai cái cục, lắc qua lắc lại hai cái cục đó đánh dô cái trống á.
Bên đường, trong một trà lâu đã không còn chỗ ngồi, tiên sinh kể chuyện trên đài lưỡi xán hoa sen mà nói đến chuyện xưa của tiên môn, dẫn tới một mảnh trầm trồ khen ngợi dưới đài.
"Vân tiên sư vì không muốn thương tổn đến phàm nhân, nên đã lẻ loi một mình ở trên Tây Hoang Hải đối chiến với mười chín đại Yêu Vương, chỉ bằng một thanh Chư Thiên Kiếm đã giết đến thiên địa thất sắc, làm cho mười chín đại Yêu Vương cùng mấy vạn yêu binh không còn manh giáp!" Tiên sinh kể chuyện xếp quạt lại, nói, "Từ khi Vân tiên đến Tây Hoang Hải, trong phạm vi ngàn dặm nước biển, đều đã bị nhuộm từ đỏ tươi biến thành màu đen huyết sắc rồi."
"Vân tiên sư một tay cầm theo Chư Thiên Kiếm máu tươi đầm đìa, một thân bạch y thêu kim vân đã bị máu nhiễm cho ướt sũng, nhưng mũ kim liên trên đỉnh đầu lại đoan chính không nghiên, tóc mai buộc một bên cũng hoàn toàn không loạn, trong con ngươi lưu li ánh lên biển máu mênh mông một mảnh."
"Lúc này y sớm đã bị thương nặng, xương sườn đều bị chặt đứt vài cái, phù phiếm đi trên mặt biển, bước chân lảo đảo, sống lưng lại như cũ thẳng tấp như trường thương."
"Hảo!" Một bạch y tiên tu thiếu niên lệ nóng qoanh tròng, nói, "Đường cùng mà vẫn không mất khí khái, thật không hổ là đại tiên sư của Thập Tam Châu!"
Tiên sinh kể chuyện thở dài một tiếng, nói: "Pháp lực Vân tiên sư đã hao hết, ai ngờ lúc này, một trận cuồng phong thổi qua, trong biển máu một kẻ bạch y với huyết văn trên mặt đạp sóng mà đến!"
"Vân tiên sư quay đầu lại nhìn lại, chỉ thấy tóc bạc tùy gió bay cao, một đôi kim đồng lạnh băng, nửa khuôn mặt bò đầy huyết văn đỏ tươi, trong tay cầm một cây quạt trắng cũng là huyết văn!"
Hô hấp mấy vị khách đang ngồi nghe đều cứng lại, sau khi yên tĩnh một lát, mới lớn tiếng kinh hô: "Bạch Thiên Hàn!!!"
"Ai! Một người trừ ma vệ đạo chúng sinh kính ngưỡng Chư Thiên nhất kiếm bình định Lục giới, một kẻ tàn nhẫn độc ác giết người vô số, nơi từng đi qua đều là vạn quỷ kêu rên huyết nhục bay tứ tung, hẳn là Vân tiên sư lợi hại hơn rồi." Tiên sinh kể chuyện thở dài một tiếng, nói, "Nhưng đáng giận là ma đầu Bạch Thiên Hàn này lại giậu đổ bìm leo, lúc này Vân tiên sư sớm đã hao hết pháp lực, cũng sắp thân vẫn đạo tiêu*². Nhưng may mà nhờ có đương kim tông chủ của Thanh Huy Tông, Lam Thần Hoa......"
*²Thân vẫn đạo tiêu: Thân chết, đạo cũng không còn.
"Đồ chó, ngươi con mẹ nó, đánh rắm!" Một vị khách mặc hắc y đột nhiên đứng lên, nam tử trán buộc hắc đai, hung hăng đập bàn, hô lớn, "Các ngươi chính là một đám xú tiên tu không biết xấu hổ, dám chửi bới giáo chủ chúng ta! Bạch giáo chủ chúng ta pháp lực vô biên, không ai địch nổi, một đầu ngón tay thôi cũng có thể chọc chết Vân Triệt, không cần phải nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!"
Hai thiếu niên tiên tu cầm kiếm đứng lên, hô to một tiếng: "Ma tu!"
"Hừ! Các ngươi là một đám xú tiên tu chỉ biết khua môi múa mép! Nhớ năm đó Bạch giáo chủ chúng ta lẻ loi một mình, giết sạch tám đại môn phái các ngươi! Một đám các ngươi chỉ cần nghe được tên Bạch giáo chủ chúng là đã sợ tới mức tè ra quần rồi!" Ma tu trán buộc hắc đai kia đặt một chân lên ghế, nâng cằm, chỉ vào đám tiên tu nổi giận nói, "Bây giờ tôn thượng anh minh thần võ của chúng ta nếu ở ngay đây, thì một đám các ngươi lại càng thêm không dám đánh rắm một cái!"
"Hừ! Lăng Trần Sóc?! Hắn năm đó chẳng qua chỉ là cô nhi do Vân tiên sư chúng ta nhặt về! Nếu không phải có Vân tiên sư cứu hắn dưỡng hắn thì hắn đã sớm chết rồi! Một kẻ bại hoại, khi sư diệt tổ, phản bội sư môn cũng xứng để kiêu ngạo như vậy sao!"
Bên trong trà lâu, tiên tu và ma tu ồn ào túi bụi.
Bên ngoài trà lâu, tiên tu một thân bạch y thong dong đi trên đường phố lót đá xanh đến trước trà lâu.
Bạch y tiên tu kia chẳng qua chỉ mặc một bộ bạch y bình thường, vải dệt thô ráp lại thập phần sạch sẽ, trường sa đấu lạp*³ rũ xuống, không nhìn thấy được dung nhan, nhưng đi trên đường lại cố tình tạo thành một phong cảnh mê người, thoáng như trời xanh quang đãng lại hệt như ánh trăng sáng trong. Dẫn tới người qua đường sôi nổi lén lút quay đầu lại nhìn lén, mơ màng tưởng tượng đến tiên nhân cao không với tới, mảnh lụa trắng kia đến tột cùng là đã che lấp dung nhan tuyệt thế như thế nào vậy.
*³Cái mũ mà có vải xung quanh ý.
Đến trước trà lâu, bạch y tiên tu bỗng nhiên dừng chân lại, ngẩng đầu nhìn nhìn bảng hiệu, nhìn đến năm chữ "Trà Lâu Hồ Thiên Mục" kia, liền nâng chân bước vào.
"Bạch trà hồ Thiên Mục." Dưới đấu lạp lụa trắng kia truyền ra một thanh âm trầm thấp, thanh lãnh như sơ mai tuyết đọng, tìm một cái vị trí không người ngồi xuống.
Duyên Lăng Thành là thánh địa tu tiên, tuy vẫn thường xuyên nhìn thấy tiên tu, nhưng lại chưa bao giờ gặp qua tiên nhân nào như vậy, tiểu nhị sửng sốt một lát, mới nói: "Tới ngay! Khách quan chờ một chút."
Sau khi tiểu nhị xoay người rời đi, bạch y tiên tu một mình một người an an tĩnh tĩnh ngồi vào vị trí, tiếng ồn ào từ đại đường bên kia truyền tới.
"Chó má! Tôn thượng chúng ta là nhẫn nhục chịu đựng, không phải thật sự muốn bái Vân Triệt làm sư! Tôn thượng ở bên người Vân Triệt nhiều năm như vậy, chính là vì muốn giết chết y!"
"Phi! Lăng Trần Sóc chính là một kẻ vô sỉ bại hoại, đem kim thân của sư tổ chúng ta giấu đi đâu rồi?!"
"Ha hả, nói đến cái này, Vân tiên sư kia của các ngươi thật sự là thân kiều thể nhuyễn a, tôn thượng chúng ta mỗi ngày đều thao rất nhiều lần nha!!!"
Nghe được ma tu kia nói, cả người bạch y tiên tu che lụa trắng đột nhiên cứng đờ.
Vân Triệt, người bị "thao rất nhiều lần" đang ngồi ở đây, trong lòng bản thân cũng đã có cân nhắc. Chuyện xảy ra mấy năm nay tuy rằng không đến mức bất kham giống như bọn họ nói, nhưng Vân Triệt xác thật đã từng có một ít cảm giác vi diệu mơ hồ.
Vân Triệt vốn là đang sống ở một cái thế giới khác, sau khi chết ở thế giới kia, một người tự xưng là tư mệnh*⁴, chủ động tìm tới cửa, thỉnh Vân Triệt sắm vào vai ác trong một quyển sách.
*⁴ Người nắm giữ vận mệnh.
Mà nhiệm vụ vai ác gian khổ này lại rất khó hoàn thành, một mặt y muốn trở thành chính đạo tông sư cứu vớt thương sinh, một mặt lại làm quỷ quân ma đạo giết người đẫm máu, cuối cùng còn phải để cho vai chính Lăng Trần Sóc thực lực kém mình vài tầng thuận lợi vượt cấp giết chết, danh chấn Thập Tam Châu, lên đỉnh tiên đạo.
Vất vả cần cù 800 năm cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ, chỉ là không biết vì cái gì, đại đệ tử Lam Thần Hoa đã trở thành thủ lĩnh tiên đạo, mà vai chính Lăng Trần Sóc ngược lại đã trở thành một cái ma đầu.
Mà đây không phải vấn đề Vân Triệt quan tâm, Vân Triệt chỉ cảm thấy phiền phức chính là, khối thân thể mới sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, cùng với khối thân thể trước kia vẫn còn có cảm ứng. Không biết mấy năm nay Lăng Trần Sóc làm cái gì với thân thể y, mà trên người thường xuyên sẽ có một ít xúc cảm quái dị, lúc ngủ thế nhưng sẽ mơ hồ nghe được có người ở bên tai gọi tên mình.
Mấy năm gần đây Vân Triệt chưa từng nghĩ đến loại phương diện này, ma tu kia vừa nói, tức khắc y đã đứng ngồi không yên, trong lòng tưởng tượng đến cái kia, tốt nhất là đem khối thân thể ấy xuống mồ mới an tâm.
Đột nhiên, "Phanh" lớn một tiếng kéo suy nghĩ Vân Triệt trở về, ngước mắt nhìn lại, tiên tu cùng ma tu bên kia thế nhưng đã phá hỏng cái bàn, đánh nhau luôn rồi.
Trong tay bưng khay trà, tiểu nhị đang chuẩn bị đem trà lên đã sợ tới mức vội vàng chạy đến bên người Vân Triệt, trượt chân một cái, ngã sấp mặt xuống mặt đất.
Vân Triệt một tay đỡ tiểu nhị, một tay tiếp được trà trong tay hắn, nhẹ nhàng để lên bàn.
Trà lâu nguyên bản chen đầy phàm nhân nghe kể chuyện, đều sợ tới mức nhanh chóng chạy loạn tứ tán, trong đại đường chỉ còn lại hai tên tiên tu cùng ba gã ma tu.
Hai tên tiên tu kia đều là thiếu niên, mặc bạch y thêu kim triền chi liên*⁵ của Thanh Huy Tông, hẳn là đệ tử mới nhập môn.
*⁵Hoa văn hình sen vàng.
Ba tên ma tu dáng người cường tráng, bên hông treo pháp khí thượng thừa, vừa thấy liền biết là đã tung hoành ngang dọc nhiều năm.
Năm người đánh loạn thành một đoàn, đạp nát toàn bộ bàn ghế trong đại đường. Tiểu nhị sợ tới mức chui vào dưới bàn, cả khăn lau bàn cũng rơi xuống góc.
Tiên sinh kể chuyện nguyên bản ngồi ở giữa đại đường bây giờ hai chân đều đã nhũn ra run run trốn vào một góc, thấy tiểu nhị trốn dưới bàn, lão vội vàng cầm quạt xếp ném đi, rồi cũng chui đầu xuống bàn.
Năm người vung tay đánh nhau một trận, hai thiếu niên tiên tu kia hiển nhiên không phải đối thủ của ma tu, cuối cùng bị ba tên ma tu quật ngã trên mặt đất, dẫm chân lên ngực.
"Các ngươi hai tiểu tử thúi này!" Ma tu trán buộc hắc đai nói, "Biết chúng ta lợi hại rồi đúng không! Đừng nói là các ngươi, ngay cả đại lão Vân tiên sư của các ngươi có đến thì cũng chính là rác | rác rưởi | xú*⁶ | cứt chó!"
*⁶Xú: thúi, sa đọa, tồi tệ, xú uế. Đã từng nghe qua xú tiểu tử chưa? Đúng rồi, là tiểu tử thúi đó.
"Gia gia hôm nay liền đưa các ngươi lên Tây Thiên đi bồi lão nhân gia y!!!" Ma tu trán buộc hắc đai nói xong liền nâng đao trong tay lên, chém tới đỉnh đầu của một trong hai thiếu niên tiên tu.
Vân Triệt rũ mắt nhìn thoáng qua mặt bàn trước mặt, tùy tay lấy một đôi đũa trúc trên bàn, nhẹ nhàn ném đi.
"Đương!"
Một cây đũa trúc kẹp theo gió mạnh, đánh rớt đao trong tay ma tu trán buộc hắc đai xuống mặt đất.
"Ai!" Ma tu trán buộc hắc đai hét lớn một tiếng, nheo mắt nhìn lại, chỉ thấy trong một góc có một cái bàn, một người mặc bạch y đầu đội nón tre ngồi đó, thấy không rõ lắm là tăng bào hay là đạo bào gì nhỉ, ngay cả mặt cũng không thấy rõ, gã cười lạnh một tiếng, trào phúng nói, "Nga, thì ra là xú lừa trọc đầu đội nắp nồi!"
Thiếu niên bị ma tu trán buộc hắc đai đạp dưới lòng bàn chân phun ra một búng máu, cười nhạo nói: "Ngươi nhìn đi đâu đó, mau thả ta ra......"
"Thả ngươi, con bà nó chứ thả!" Ma tu trán buộc hắc đai thẹn quá hóa giận, cầm thanh đao trên mặt đất lên, dùng đao chỉ vào tiên tu bạch y mang đấu lạp trong góc, nói, "Ngươi tính là thứ gì! Dám lại đây cùng gia gia thi đấu không?!"
Vân Triệt không nói, chỉ nhẹ nhàng đập tay lên bàn một cái, đũa trúc trên bàn sôi nổi bay lên, như từng lưỡi đao sắc bén chém sắt như chém bùn, đánh tới ba tên ma tu kia.
Ba tên ma tu vội vàng vung đao ngăn cản.
Đũa trúc như gió mạnh, khí thế như sét đánh, đánh vào trên thân đao phát ra âm thanh "Đương đương" vang vọng. Ba tên ma tu vung đao chém giết một trận, trên thân ba người đều đã bị thương, đều bị đũa vẽ ra vài đạo vết máu, mới đánh rớt được những tất cả những chiếc đũa đó.
"Phi! Con mẹ nó hôm nay gia sẽ bắt ngươi về làm đồ chơi!" Ma tu trán buộc hắc đai thở hổn hển, phun ra một ngụm nước bọt trên mặt đất, chỉ vào Vân Triệt nói, "Gia gia nói ngươi có bao nhiêu lợi hại đâu, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à?!"
"Đi chết đi!" Ma tu trán buộc hắc đai kia vừa dứt lời, ba thanh đao chói lọi trong nháy mắt đã đồng thời bổ tới đỉnh đầu Vân Triệt.
Hai gã thiếu niên tiên tu vừa nâng nhau ngồi dậy, thấy thế vội vàng hô to: "Tiền bối cẩn thận!"
Vân Triệt không chút hoang mang cúi xuống, nhặt quạt xếp của tiên sinh kể chuyện dưới góc bàn lên, nhẹ nhàng mở ra, xoay tay lại một cái.
Chỉ một thoáng, một trận cuồng phong cuốn lên, bụi đất vẩy ra đầy đất, chấn ba tên ma kia tu lùi lại ba bước. Đũa trúc bị chém rơi trên mặt đất nháy mắt đã bay lên như hạt mưa dày đặc, lúc này đây, mặc cho đao có chém đứt nhưng cũng không hề rơi xuống, ba tên ma tu đáp trả không kịp, trong nháy mắt thế nhưng đã bị đũa trúc chọc ra huyết động*⁷ đầy người.
*⁷Mấy cái lỗ máu ý, nói sao ta, là chiếc đũa có hình tròn tròn, rồi chọc dô vết thương cx có hình tròn tròn, máu cx có hình tròn tròn.
"A!!!"
"A a a......!!!"
"A!!! A a!!!"
Tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, ba gã ma tu thế nhưng hóa thành ba đoàn sương đen hướng cửa phóng đi. Nhưng cửa lại tựa hồ đã dựng lên một kết giới vô hình, ba đoàn sương đen thoáng chốc đã bị một đạo kim quang mãnh liệt bắn trở về.
Trên cửa, không biết khi nào đã bị dán lên một lá bùa vàng.
Xếp quạt lại đặt ở góc bàn, Vân Triệt nhấp một ngụm trà xanh trong ly sứ trắng, nhàn nhạt nói: "Các ngươi không đi được."
Ba đoàn sương đen một bên thét chói tai, một bên ở đại đường trà lâu đâm loạn. Mà chỉ cần đụng vào vách tường bốn phía, sẽ liền bị kim quang mãnh liệt trên tường bắn trở về, lại bị đũa trúc đầy phòng xuyên qua.
Tiếng kêu của đám sương đen ngày càng bén nhọn thê thảm, nhưng mà phàm nhân lại không nhìn thấy thân ảnh này, tiểu nhị và tiên sinh kể chuyện trốn dưới bàn chỉ có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết đầy phòng, ôm nhau run bần bật.
Hai thiếu niên tiên tu đã khai tuệ nhãn, nhìn sương đen đâm loạn đầy phòng, cười nói: "Cho các ngươi kiêu ngạo này!"
Đột nhiên, trong không trung truyền đến một tiếng nói bén nhọn cơ hồ có thể xuyên thấu màng tai, hét lớn: "Thái thượng vô tình! Tôn thượng cứu mạng!"
"Oanh --"
Chỉ nghe một tiếng kịch liệt vỡ vụn vang trên đỉnh đầu, trên nóc trà lâu thế nhưng lại vỡ ra một khe hở.
Ba đoàn sương đen loạn thành một đoàn kia vội vàng từ trong khe hở xông ra ngoài.
Hai tên tiên tu chấn động, hơi hơi trương miệng.
Tiểu nhị theo tiếng vang ngẩng đầu, chỉ thấy nóc nhà bị phá thành một cái động, lắp bắp mà hô: "A a a!...... Tiên tiên sư......"
Vân Triệt một chân đá văng cửa trà lâu, lập tức lắc mình đuổi theo.
Ba đoàn sương đen kia chạy cực nhanh, trên đường người đến người đi đuổi theo quả thực không dễ, Vân Triệt thả người nhảy lên, chạy trên nóc nhà san sát nhau trên đường phố, một đường đuổi theo.
Ba đoàn sương đen kia một đường chạy trốn, bỗng nhiên biến mất ở một tòa tiểu lâu, không một tiếng động.
Vân Triệt từ trên nóc nhà xoay người nhảy xuống, đứng trước tòa tiểu lâu kia ngẩn đầu nhìn lên, chỉ thấy tiểu lâu chu lương họa đống*⁸, bên trên bảng hiệu đen nhánh trước lâu vẽ đầy đồ văn đỏ tươi, viết bốn chữ Khải*⁹ mạ vàng thật to: Thái thượng*¹⁰ linh cảm.
*⁸cột nhà, xà nhà được vẽ màu son đỏ
*⁹Khải: Kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và phổ thông nhất trong các kiểu chữ hán hiện nay.
*¹⁰Rất nhiều.
Cửa tiểu lâu khá nhỏ, chỉ có thể đủ một người bước qua. Vân Triệt nhẹ nhàng đẩy cửa, một trận âm phong liền ập vào mặt. Đi vào bên trong, càng cảm thấy âm trầm chật chội.
Lầu một trống không, nhìn bốn phía chỉ thấy vách tường tuyết trắng cùng với xà nhà màu son, trong đại đường cũng chỉ có một bàn thờ bằng gỗ đỏ, hai bên bài hai bình hoa nứt cổ dài bằng sứ trắng, trong bình hoa cắm đủ các đóa hoa làm từ lụa bố.
Giữa bàn là lư hương cung phụng đầy hương khói, hai bên bài mấy mâm trái cây, trừ cái này ra thì không thấy vật gì khác, sau bàn thờ cũng không thấy thần linh gì được cung phụng.
Sau bàn thờ có một cầu thang gõ nhỏ hẹp, khúc khúc chiết chiết thông đến lầu hai, bậc thang, lan can cũng toàn là sơn màu son, đỏ tươi như máu, hết sức quỷ dị.
Vân Triệt vòng qua bàn thờ, đến trước cầu thang, chỉ thấy trên cầu thang có năm sáu cấp bậc khá cao, bị một mảnh vải đỏ tươi chắn ngang, bên trên treo một khối mộc bài, trên ngọc bài viết tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: Cấm lên lầu hai, tự gánh hậu quả.
Vân Triệt ngửa đầu nhìn thoáng qua cầu thang, khúc khúc chiết chiết không thấy điểm cuối, cũng không biết thông tới nơi nào, y nâng chân dài bước qua mảnh vải đỏ, thẳng theo cầu thang lên lầu hai.
So với lầu một, lầu hai trống trải hơn nhiều, đối diện là một tòa thần đài không tính là rộng, ước chừng một trượng vuông*¹¹, cao đến đầu gối. Thần đài một mặt dựa tường, ba mặt khác treo màn đỏ (hồng trướng) như máu từ nóc nhà rũ xuống.
*¹¹ 1 trượng Trung Quốc = 3.33m.
Kích cỡ thần đài tuy không tính là lớn, nhưng ở trong không gian chật chội của tiểu lâu, đã cơ hồ chiếm hơn phân nửa phòng, nhìn cũng mười phần có cảm giác áp bách.
Vân Triệt đi ra phía trước, xốc hồng trướng lên, ngẩn ra một lát, đột nhiên lại ném hồng trướng kia xuống rồi lui về phía sau hai bước.
Hồng trướng bị Vân Triệt ném ra như nước chảy xuống, đuôi màn nhẹ nhàng đong đưa hai cái, liền yên tĩnh trở lại.
Rũ mắt nhìn hồng trướng dần dần yên tĩnh, Vân Triệt thở dài một hơi cơ hồ như không thể phát hiện, bước đến nhấc một nữa hồng trướng kia lên, treo lên móc.
Thần đài một trượng vuông chỉ thờ phụng một tượng tôn thần, khác biệt rất lớn với thần sắc nghiêm nghị của tượng thần bình thường. Tượng thần kia là một vị thiếu niên mặt mày tuấn lãng, nghiêng người dựa vào bàn con, lười biếng ngồi trên thần đài.
Một thân hắc y tay rộng, da trắng như tuyết, mày kiếm như họa, tóc đen tùy ý buông xuống đầu vai, một cái cánh tay dựa vào đầu gối, dáng người phong lưu tuấn nhã, khóe miệng hơi hơi gợi lên sự khinh thường cùng bất cần đời.
Miếu nhỏ ven đường này, không biết mời tới người nào mà tay nghề giỏi như vậy, thế nhưng lại có thể đắp nặn giống đến thế. Tướng mạo tinh thần, sinh động như thật.
Nhìn gương mặt trước mắt từng cùng mình sớm chiều ở chung 300 năm, cũng chính gương mặt thiếu niên này mà mười bảy năm trước đã đánh dấu chấm hết cho tánh mạng của y, Vân Triệt đáy lòng xẹt qua một tia cảm xúc không rõ.
Rũ mắt nhìn chằm chằm quần áo lỏng lẻo bất chỉnh kia của thiếu niên một lát, Vân Triệt ma xui quỷ khiến mà cúi người xuống, theo thói quen giống như trên Vọng Hư Sơn năm đó, giơ tay vén tóc hắn ra sau tai, sửa sửa vạt áo lỏng lẻo trên người hắn, thắt chặc đai lưng hắn lại.
Sợi tóc tinh tế, xúc cảm cũng nhu thuận, thật sự rất giống. Mày Vân Triệt hơi hơi nhíu lại, rũ mắt nhìn lại chổ không bị quần áo che lấp của hắn, làn da trắng nõn, vân da tinh tế, cổ nhỏ thon dài, thậm chí còn có thể nhìn đến hầu kết lả lướt nhô lên, có nơi nào là dáng vẻ của tượng đắp đâu.
Ánh mắt dời xuống, trên tay thiếu niên có một con rồng dài, bay vút lên, khí thế không giận mà uy, chiếm hơn phân nữa cánh tay. Vân Triệt nhớ rõ trước kia hắn không xăm mình, không biết khi nào mà có.
Vân Triệt vươn tay, ba ngón tay thon dài đặt lên cổ tay hắn, nơi đó rõ ràng có thể thấy được chi tiết từng gân mạch.
Xúc cảm lạnh lẽo trên da thịt, không có nhiệt độ cơ thể, cũng không có mạch đập, không phải người sống.
Tay Vân Triệt từ cổ tay thiếu niên nhẹ nhàng dời đi, đứng dậy, vòng tới phía sau thiếu niên, nhìn đến vách tường sau lưng.
Vách tường tuyết trắng phía sau, vẽ đầy mây đen lượn lờ. Giữa mây đen dày đặc, tọa trấn bốn tên hắc y che mặt, cầm binh khí yêu ma trong tay.
Bên cạnh bốn tên yêu ma đều có một hàng chữ nhỏ, Vân Triệt tinh tế nhìn lại, chữ nhỏ bên cạnh bốn tên yêu ma trên tường kia, phân biệt là "Đại hộ pháp, nhất", "Hữu hộ pháp, nhị", "Tả hộ pháp, tam", "Hậu*¹² hộ pháp, tứ".
*¹²Hậu: sau.
- - cộng lại là bốn vị hộ pháp.
Vân Triệt: "......"
Phố xá náo nhiệt nhất Duyên Lăng Thành thế nhưng sẽ sinh ra miếu thờ bực này.
Khi y ở Vọng Hư Sơn trên Thanh Huy Tông, Duyên Lăng Thành chưa bao giờ có một yêu ma hiện thân. Mười bảy năm không trở lại, ngay cả Duyên Lăng Thành dưới chân Vọng Hư Sơn cũng đã bị kiến tạo thành sào huyệt yêu tà rồi. Không biết là chính đạo suy sụp, hay là yêu tà trở nên không kiêng nể gì nữa.
Mới vừa rồi ba đoàn sương đen kia tiêu thất không thấy vào hư không ở đây, trái phải trước sau không có chạy ra khỏi tòa tiểu lâu này.
Vân Triệt giơ tay, nhẹ nhàng gõ gõ vào bức tường vẽ đầy mây đen phía sau thiếu niên.
"Đại hộ pháp!"
Trong bức tường, u ám lượn lờ, ba đoàn sương đen hóa thành hình người, cả người đều là lỗ thủng, tí tách mà chảy máu, bộ dáng mười phần chật vật.
Ba gã ma tu quỳ rạp trên mặt đất, tức giận nói, "Hôm nay ba người thuộc hạ theo thường lệ vào Duyên Lăng Thành uống trà nghe kể chuyện, thuận tiện muốn giết hai tên tiên tu để luyện tập, kết quả gặp một kẻ không biết từ nơi nào nhảy ra đả thương chúng ta, nếu không có linh phù tôn thượng ban tặng, bọn thuộc hạ suýt nữa đã không về được rồi!"
Người được gọi là "Đại hộ pháp" kia cúi đầu, trầm giọng nói: "Ta biết, người nọ đã đuổi đến đây."
Ba gã ma tu kia mở to mắt nhìn, sôi nổi kinh hoảng nói: "Đại hộ pháp!......"
"Chớ hoảng sợ." Đại hộ pháp nói, "Ở đây sớm đã bày ra thiên la địa võng. Người này, chết chắc rồi!"
Ba gã ma tu nghe xong, mặt lộ vẻ vui mừng, cùng kêu lên nói: "Tạ đại hộ pháp!"
Lời ba gã ma tu còn chưa dứt, chỉ nghe xung quanh "Oanh --" một tiếng, bốn phía mây đen vỡ vụn, một đạo ánh sáng mãnh liệt chính diện bắn vào.
"Hắn đã phá vỡ không gian rồi!" Đại hộ pháp hét lớn một tiếng, nói: "Bài trận!"
Vân Triệt vốn hoài nghi trong bức tường kia có không gian khác, một chưởng đánh xuống, liền nghe trong vách tường kia hét lớn một tiếng.
Thoáng chốc, chỉ nghe bốn phương tám hướng truyền đến tiếng kim loại giòn vang, mấy chục đạo xiềng xích đen nhánh giống như rắn độc, từ bốn phương tám hướng quấn tới.
Trong tay một kiện pháp khí cũng không có, nhưng Vân Triệt vẫn tự đắc thả người xảo diệu tránh đi. Thế nhưng số lượng xiềng xích đó thật sự là quá nhiều hơn nữa lại còn nhanh nhạy, y vẫn là bị một cái cuốn lấy mắt cá chân.
Bị một đạo xiềng xích giữ chặt mắt cá chân, thân hình Vân Triệt liền cứng lại, nên đãbtạo cho những đạo xiềng xích khác càng nhiều cơ hội, đảo mắt một cái tay chân eo bụng đều đã bị quấn chặt mười mấy vòng.
Vân Triệt xoay người trong không trung, dùng sức lôi kéo mười mấy đạo xiềng xích kia theo hướng ngược lại, một tay cằm mười mấy đạo xiềng xích, một tay cầm đao, ma tu hắc y che mặt từ bốn phương tám hướng liền bị túm ra.
Thanh âm thô ráp của đại hộ pháp một từ phía sau Vân Triệt truyền đến: "Bắt lấy y!"
Càng nhiều ma tu tay cầm đao kiếm từ chỗ tối quỷ mị hiện thân, vây quanh Vân Triệt.
Vân Triệt giơ tay tháo nón tre trên đỉnh đầu xuống, ném.
Nón tre lượn một vòng như sét như gió, chỉ chớp mắt một cái đã đánh ngã một mảnh ma tu.
Đại hộ pháp vừa thấy y khó đối phó, liền cằm loan đao vào tay, một đao hướng vai phải Vân Triệt bổ tới.
Vân Triệt tay không tấc sắt, còn bị mười mấy đạo xiềng xích kiềm chế, trước có đã không ngừng dây dưa với mấy chục ma tu, tuy rằng nón tre miễn cưỡng vẫn còn có thể dùng, nhưng lại không có biện pháp phân thân, cảm thấy phía sau một đao bổ tới, liệu định vai này phải phế bỏ rồi.
"Khanh!"
Chỉ nghe phía sau chấn vang một tiếng, đau đớn trong dự kiến lại không xuất hiện trên đầu vai, một trận cuồng phong bằng đất cuốn lên, mấy chục ma tu nguyên bản cùng Vân Triệt triền đấu bỗng nhiên sôi nổi tứ tán thối lui, quỳ sát bốn phía.
Mới vừa rồi vẫn còn đao qua kiếm lại túi bụi, thoáng chốc đã biến thành một mảnh băng tuyết tĩnh mịch.
Vân Triệt chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, chung quanh nổi lên một cảm giác áp bách vô hình, như Thái Sơn áp đỉnh, long trời lỡ đất, ép đến người ta không thở nổi.
Quả nhiên, lập tức nghe được bốn phía chỉnh tề hô một tiếng:
"Tôn thượng!"
Lăng Trần Sóc khẩy nhẹ ngón tay, dùng mười phần linh lực một đao chấn đại hộ pháp ra xa, rồi thong dong đi xuống thần đài. Màu xám bạc lạnh băng trong hai tròng mắt, từ đầu tới đuôi lại chỉ có thân ảnh một người.
Nhìn bóng dáng cao thẳng như trúc đỉnh bạt như bách*¹³ trước mắt không xa, mười mấy sợi xiềng xích thon dài đen nhánh quấn trên người y dần nới lõng ra rồi du nhập vào chổ tối bốn phía, trường thân ngọc lập mà hắn không dám vọng tưởng chút nào. Lăng Trần Sóc chỉ cảm thấy trong ngực như có một cây búa, ở trong lòng mình "Phanh phanh phanh" đập không ngừng.
Sau khi kiềm chế rung động mạnh mẽ trong lòng một lúc lâu, thiếu niên mới dùng âm thanh mang chút khàn khàn, trầm giọng nói: "Qua đây."
Vân Triệt hơi hơi nheo mắt, lại dường như không nghe thấy thanh âm của hắn, như một khối ngọc thẳng tắp đứng ở chỗ cũ, lù lù bất động.
Bốn phía yên lặng hồi lâu, Vân Triệt vẫn như cũ không hề có một động tác, đại hộ pháp lặng lẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Vân Triệt, lạnh giọng quát lớn nói: "Không nghe thấy tôn thượng nói sao?!"
Lăng Trần Sóc lạnh lùng nhìn đại hộ pháp một cái, ánh mắt lạnh băng giống như băng nhận sắc bén, làm đại hộ pháp sợ tới mức vội vàng ngậm miệng.
"Để ta nhìn xem là ai to gan như vậy, dám ở địa bàn của ta, đả thương thủ hạ của ta."
"Càng quá mức chính là, dám vén tóc ta, sờ soạng thân thể của ta, còn muốn sờ xong rồi liền chạy." Lăng Trần Sóc hơi hơi câu môi, từng bước một chậm rãi tới gần người trước mắt, buồn bã nói, "Nếu đã tự đưa bản thân tới cửa -- vậy hôm nay, ngươi có cánh cũng khó chạy thoát."
"Ngươi ngoan ngoãn tự mình đi tới, hay là muốn ta qua đi thỉnh ngươi tới?"
Phía sau, thanh âm thiếu niên chậm rãi tới gần, tay áo Vân Triệt che lấp cánh tay hơi hơi nắm chặt của y.
_____________________
Trận nỳ chết rồi Triệt Triệt ơi ????
*¹ Trống bỏi.
*³ Đấu lạp.
*¹³ Cây Bách.
Hôm nay được nghĩ giữa tuần nên "rãnh quá trời rãnh" đây hehe.
11/5/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất