[Xuyên Thư] Sư Tôn Chỉ Muốn Làm Nhân Vật Phản Diện

Chương 13: Bách hoa như máu 2

Trước Sau
"Meo!!!" Mèo đen đứng trên xà nhà, hoảng sợ kêu to.

Thấy Vân Triệt trở về, đại hộ pháp vội vàng đứng lên, phóng qua cửa sổ chạy thoát.

Vân Triệt một tay bưng mâm sứ trắng, bước nhanh đuổi tới cửa sổ.

Ngoài cửa sổ trống không, người đã chạy thoát mất rồi.

Trên xà nhà, mèo đen nhìn xuống dưới đất, co quắp bất an, ủy khuất kêu lên với Vân Triệt: "Meo!...... Meo!...... Meo!......"

Bỏ công xuống lầu lấy một mâm thức ăn lên đút cho mèo đen ăn, thế nhưng lại tạo cơ hội cho yêu ma có ý đồ bắt mèo của mình đi, Lăng Trần Sóc quả nhiên là muốn xuống tay với con mèo này. Cũng may mình về kịp lúc, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng.

Vân Triệt quay người lại, đặt mâm sứ lên bàn, vươn tay với mèo đen, nói: "Lại đây."

Mèo đen từ trên xà nhà nhảy xuống đất, vừa lúc dừng ở trong lòng ngực Vân Triệt.

Vân Triệt tiếp được mèo đen, hai tay nhẹ nhàng ôm nó vào lòng, vì không còn tay để vuốt ve mèo con, nên y cúi đầu, dùng cái trán nhẹ nhàng chạm vào đầu hắn, ôn nhu nói: "Không có việc gì."

Mèo đen vội vàng ngẩng đầu, nâng trán bản thân lên cao, cọ cọ vào trán Vân Triệt, vui sướng kêu lên: "Meo meo meo......"

Hắn đã kêu meo meo quen rồi, đặc biệt là khi phát hiện mình kêu meo meo làm cho Vân Triệt thập phần hưởng thụ, nên hắn cũng sớm đã không còn hổ thẹn giống như lần đầu tiên học tiếng mèo kêu nữa.

Mà ngược lại, bây giờ hắn học tiếng mèo kêu càng ngày càng thường xuyên, càng ngày càng không biết xấu hổ, kêu đến càng ngày càng vui.

Vân Triệt ôm mèo đen, dùng thần thức xem xét toàn bộ căn phòng một vòng, xác định trong phòng không còn nguy hiểm nào khác, y mới ôm mèo đen ngồi xuống trước bàn, rồi đặt hắn lên trên đó.

Mấy ngày này, Vân Triệt vẫn luôn chăm sóc mèo đen như một mèo con bình thường, mỗi ngày ba bữa đều được đút ăn, hơn nữa đều là các loại đồ ăn ngon biến đổi đa dạng, mèo đen dần dần có thói quen làm mèo con, mỗi lần tới giờ cơm đều vô cùng chờ mong.

Ăn cái gì cũng không quan trọng, mà quan trọng là, sư tôn sẽ đích thân đút mình ăn.

Mèo đen đứng trên bàn, cúi đầu nhìn mâm sứ trắng. Ba bốn khối cá trắng ngà đựng đầy trong mâm, hẳn là cá luộc rồi. Xương cá trong thịt đã được loại bỏ, thoạt nhìn non non mềm mềm, rất mới mẻ.

Mèo đen chỉ cúi đầu ngửi ngửi mâm cá, chứ không mở miệng, sau đó mới ngẩn lên, hai mắt trông mong nhìn Vân Triệt.

Ở chung mấy ngày, Vân Triệt đã có thể hiểu rõ ý của mèo đen, y cầm một khối cá lên, đưa tới bên miệng hắn.

Mèo đen cúi đầu, cắn một miếng nhỏ lên khối cá trên tay Vân Triệt, lại liếm liếm đầu ngón tay y một chút.

Lưỡi mèo mang theo gai ngược kích thích thần kinh mẫn cảm trên đầu ngón tay, nơi bị mèo đen liếm qua thế nhưng lại có một loại cảm giác không nói nên lời, mềm mại, tê dại và cả ngưa ngứa nữa.

Gần đây, Vân Triệt phát hiện mèo đen thích liếm tay mình, cũng không ngạc nhiên lắm, tiếp tục cầm một khối cá khác đút thêm cho hắn ăn.

Mèo đen không hề chớp mắt nhìn chằm chằm ngón tay mảnh khảnh thon dài của Vân Triệt, vươn đầu lưỡi nhỏ liếm liếm môi.

Hương vị của ngón tay, còn ngon hơn cả thịt cá.

Ăn xong một mâm cá, mèo đen vô cùng thỏa mãn, dùng sức cọ cọ mặt mèo lông xù xù vào tay Vân Triệt, còn phát ra âm thanh "Khò khè khò khè" một trận.

Lông mèo mềm mại mười phần, quả thực chính là một quả cầu lông bềnh bồng.

Đuổi theo mấy ngày đường, Vân Triệt có chút mệt mỏi, sau khi đút mèo ăn xong, y nhẹ nhàng xoa xoa đầu mèo con, rồi để nó lại một mình trên bàn, bản thân đứng dậy vào trong phòng.

Bên trong phòng có một cánh cửa nhỏ, Vân Triệt đẩy cửa tiến vào, rồi nhẹ nhàng đóng lại.

Mèo đen ngồi xổm trên bàn, nhìn cửa nhỏ đóng lại, đôi mắt mèo tròn tròn hơi mở to ra.

Trừ phi điều kiện thật sự không cho phép, nếu không mỗi tối sư tôn nhất định sẽ tắm một lần. Hơn nữa phòng nhỏ ở trong sườn phòng đó, nhất định chính là phòng chuyên dùng để khách nhân tắm gội.

Cũng tức là, sư tôn...... Đang ở bên trong tắm sao?

Nghĩ vậy, hai mắt to tròn của mèo đen cơ hồ muốn phát sáng.

"Đinh linh --" một tiếng, mèo đen lập tức nhảy xuống, tận lực thả nhẹ bước chân, cố không cho lục lạc trên cổ phát ra tiếng vang, tay chân nhẹ nhàng mà đi tới phía sau cánh cửa gỗ nhỏ.

Mèo đen khẩn trương dựng thẳng tắp cái đuôi lên, bồi hồi đứng trước cửa một lát, lòng ngực đã bang bang nhảy dựng.

Bỗng nhiên nghe được tiếng nước "ào ào" bên trong truyền ra, yết hầu mèo đen động đậy, cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nâng móng vuốt lên, đẩy cửa nhỏ trước mặt ra.

Bởi vì trong phòng không có người khác, nên cửa phòng tắm cũng không có khóa, chỉ đơn giản khép lại. Mèo đen đẩy nhẹ, cánh cửa liền "Kẹt" một tiếng, mở ra một khe hở nho nhỏ, vừa đủ để một con mèo đi qua.

Mèo đen khẩn trương lắc lắc cái đuôi, thật cẩn thận bước chân vào.

Một làn hương thanh đạm nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi, thoáng như đàn hương lượn lờ sau cơn mưa trước sân chùa trên đỉnh núi, xuyên qua rừng trúc, cùng với hương thơm cỏ cây, như có như không, đánh thẳng vào chổ sâu nhất trong khứu giác, làm tâm thần mèo đen lay động.

Vào bể tắm, chớp mắt một cái hô hắp mèo đen liền đình trệ, động tác dưới chân giống như bị đông cứng, cả người đều không thể hoạt động.

Trước mắt, trong làn hơi nước mờ mịt, có một bể tắm nho nhỏ, vừa đủ để cho một người tắm gội.

Mà đưa lưng về phía hắn chính là một khối thân thể không, một, tấc, vải.

Trên da thịt tinh tế treo đầy bọt nước trong suốt, vài sợi tóc màu đen ướt nhẹp thật dài kề sát ở sau người. Sống lưng mảnh khảnh, nhưng thân mình lại không đơn bạc. Xương quai xanh rõ nét, cơ bắp cân xứng lại hữu lực, từ trong xương cốt lộ ra một loại cương ngạnh và lực độ mà nam nhân nên có.

Một nốt chu sa đỏ tươi an vị tại đầu vai trái trắng như tuyết, một thân cương nghị mà thanh lãnh, làm tăng thêm ba phần quyến rũ mê người.

Vân Triệt nghe được cánh cửa phía sau nhẹ nhàng vang lên một tiếng, cũng không ngạc nhiên, mà nhẹ nhàng quay đầu, chỉ thấy mèo đen đứng cách bể tắm không xa, một đôi mắt tròn xoe màu xám bạc không hề chớp lấy một cái mà nhìm chầm chầm y.

Thấy Vân Triệt quay đầu, tim mèo đen mãnh liệt nhảy dựng, đôi mắt vốn dĩ đã mở lớn nay còn mở lớn hơn.

Nhìn dáng vẻ buồn cười này của mèo đen, khóe môi Vân Triệt hơi gợi lên, nói: "Một lát là xong rồi, ra ngoài chờ ta."

Bước chân mèo đen hơi giật giật, giống như có chút co quắp, không nguyện ý ra ngoài.

Đột nhiên, mèo đen thả người nhảy lên, nhảy đến cạnh ao tắm.

Không ngờ mèo đen lại đột nhiên nhảy tới, còn cách mình gần như vậy. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên lúc y tắm mà có vật còn sống ở bên cạnh, Vân Triệt hơi mở to mắt.

Một người một mèo, bốn mắt nhìn nhau.

Trong phòng tắm một mảnh yên lặng.

Thật lâu sau đó, mèo đen cuối cùng cũng mở miệng trước: "Meo......"

Vân Triệt: "......"

Mèo đen cúi đầu nhìn vào trong, mặt nước lắp lánh, không thấy rõ thân thể người bên trong. Đột nhiên hắn thả người, nhảy vào trong bồn tắm.

Vân Triệt vội vàng giơ tay, tiếp được mèo đen.



Mèo đen oán niệm phát hiện, phản ứng của sư tôn thật sự quá mức nhanh nhẹn, mỗi lần mình muốn làm cái gì, cũng luôn không thể thực hiện được.

Vân Triệt tiếp được mèo đen, nhàn nhạt đặt nó lại bên cạnh bể.

Mèo đen ngồi xổm xuống, vẻ mặt ai oán mà nhìn Vân Triệt.

Đột nhiên, nước chảy "ào" một tiếng tiếng, mèo đen ngước mắt nhìn người kia từ trong nước đứng lên.

Ánh vào mắt mèo đen, là một khối thân thể thon dài đỉnh bạt, da trắng như tuyết, cả người cơ bắp cân xứng, một thân đều là giọt nước trong suốt, thoáng như tiên nhân bước ra từ Quỳnh Lâm Dao Cảnh.

Hai tròng mắt tròn tròn màu xám bạc của mèo đen, cơ hồ muốn nhảy từ trong hốc mắt ra ngoài, hắn nhất thời hóa thành một tượng mèo, ngơ ngác ngồi xổm tại chỗ.

Vân Triệt đưa lưng về phía mèo đen, dùng khăn tắm lau khô thân thể, mặt lên một chiếc áo đơn trắng như tuyết.

Mặc xong y phục, Vân Triệt quay đầu lại, cúi người nhẹ nhàng bế mèo đen lên, ôn nhu nói: "Quả thực cũng nên tắm gội."

Mèo đen ngơ ngác chớp chớp mắt, nhất thời không biết nên đáp ứng hay cự tuyệt.

Cự tuyệt, không có khả năng. Đây chính là lần đầu tiên y muốn đích thân tắm cho mình, sao mình có thể cự tuyệt được?

Đáp ứng? Này chính là y đích thân tắm cho mình...... Mình làm sao khống chế được bản thân đây?

Nghĩ đến bản thân mấy ngày nay đã nhịn đến nghẹn không biết bao nhiêu lần, trong lòng mèo đen có một tia nhút nhát.

Không đợi mèo đen đáp lại, Vân Triệt đã bế hắn lên, bỏ vào trong ao.

Hình thể mèo đen quá nhỏ, không thể đứng được trong nước, Vân Triệt một tay nâng mèo đen, một tay nhẹ nhàng xoa nắn lông mao, rửa sạch thân thể cho hắn.

Mèo đen dính nước, một thân lông tơ mềm mại khô ráo đều bị ướt thành từng nhúm từng nhúm, cơ thể vốn dĩ mượt mà thoạt nhìn cũng gầy đi một vòng, đôi mắt lại vẫn như cũ tròn vo, nhìn qua rất là đáng yêu.

Khóe môi Vân Triệt không khỏi hơi gợi lên một tia ý cười.

Mèo đen nhìn Vân Triệt, nhìn đến ngây đến dại, nhưng thân thể lại không ngây người cùng với hắn, thập phần không nghe lời, quả nhiên có phản ứng rồi.

Vân Triệt đổ bồ kết vào lòng bàn tay, xoa ra một tầng bọt trắng tinh tế lại mềm mại, bôi lên người mèo đen. Bị một trận bọt trắng cùng với thanh hương cỏ cây bao vây, mèo đen cảm thấy bản thân như đang bay trên một đám mây trắng, cơ hồ mất đi ý thức.

Lý trí đều bị một trận xoa xoa này mà xoa cho sạch sẽ, mèo đen ủy khuất mà "Meo" một tiếng, dùng sức cọ mặt vào lòng bàn tay Vân Triệt.

Vân Triệt cho rằng lông mèo đen bị dính nước lại kề sát vào da thịt, có chút khó chịu, cho nên mới có dáng vẻ này, y ôn nhu nói: "Được rồi, lập tức xong."

Sau khi tẩy cả người một lần, Vân Triệt rửa sạch bồ kết trên người hắn, ôm ra khỏi hồ nước, lại dùng khăn tắm cực lớn bao bọc lấy, nhẹ nhàng xoa xoa lông tóc mèo đen, đem hơi nước dư thừa hút đi.

Mèo đen bị lau sạch sẽ, lông tóc còn xù xù hơn so với trước kia, nhưng vẫn còn một chút ướt át, một đôi to to tròn tròn màu xám bạc trong sáng giống như thủy tinh, còn đẹp hơn trước kia tắm vài phần.

Vân Triệt ôm mèo đen đi khỏi phòng tắm, đặt mèo đen trên giường trước, dùng khăn lông lau sạch bọt nước trên chân bản thân, rồi để chân trần lên giường.

Mèo đen ngồi xổm ngồi ở trên giường, mắt trông mong mà nhìn Vân Triệt đang sửa sang chiếc áo đơn tuyết trắng trên người lại chỉnh tề, đoan chính mà đả tọa trên giường, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.

Tai mèo đen hơi giật giật, trong mắt có chút mất mát.

Mấy ngày trước phải ăn ngủ ngoài vùng hoang vu nên không thể không mặc áo mà ngủ, thì ra nếu không phải ăn ngủ bên ngoài trời, buổi tối sư tôn cũng sẽ mặc y phục chỉnh tề, còn ngồi đến đoan đoan chính chính như vậy......

Trong đầu ngẫm lại vạn lần gặp được sư, rốt cuộc thân thể y là bộ dáng gì, mèo đen vô cùng ủy khuất mà "Bang" một cái, chổng vó nằm ngửa trên giường.

Vân Triệt không cử động, thậm chí không mở mắt.

Mèo đen nằm trên giường, vặn vẹo thân thể lông xù xù của mình.

Vân Triệt vẫn không cử động.

Mèo đen lại xoay thân thể nửa vòng, bảo trì tư thế chổng vó, nhích một cái rồi thêm một cái, nhích tới bên chân Vân Triệt, rồi dùng đầu cọ cọ vào đầu gối y.

Thân thể Vân Triệt vẫn lù lù bất động như cũ, chỉ là mở hai mắt ra, nhìn nhìn mèo đen, nhẹ giọng hỏi: "Như thế nào?"

Mèo đen ngẩng đầu, một đôi mắt trong sáng tròn xoe nhìn Vân Triệt, vô cùng ủy khuất mà "Meo" một tiếng.

Vân Triệt không rõ nguyên do, bế mèo đen lên, cẩn thận kiểm tra toàn thân hắn một phen, cũng không phát hiện chổ nào dị thường.

Nhưng mà, mèo đen vẫn ở trong lòng ngực Vân Triệt dùng sức cọ tới cọ lui, đông vặn tây vẹo.

Vân Triệt hỏi: "Nơi nào không khoẻ?"

Mèo đen lại vô cùng ủy khuất mà "Meo" một tiếng, từ trong lòng ngực Vân Triệt nhảy xuống, mở tứ chi thành hình chữ X trước mặt y.

Trước mắt là bụng mèo đen tuyền lông xù xù, mà bên trong bộ lông dài màu đen đó, chính là......? Sau khi nhìn thấy tình huống bên trong bộ lông, nội tâm Vân Triệt nao nao.

Mèo đen lại vặn vẹo thân thể, dùng đầu cọ cọ vào chân Vân Triệt, "Meo meo meo" kêu lên.

Nhìn cử chỉ dị thường của mèo đen, Vân Triệt tựa hồ phát giác ra vấn đề, môi y khẽ động, nhẹ nhàng niệm hai câu chú ngữ, hai ngón tay nhẹ nhàng điểm vào giữa trán mèo đen.

Khi tay Vân Triệt chạm vào mi tâm, thân thể mèo đen đột nhiên cứng đờ, chỉ cảm thấy một trận lạnh lẽo từ đầu ngón tay Vân Triệt xuyên tới, giống như một chậu nước đá "Rầm" một tiếng đổ xuống từ đầu đến đuôi, vốn dĩ toàn thân giống như bị liệt hỏa đốt cháy, chớp mắt một cái nhiệt độ đã được bình ổn.

Cảm giác lạnh lẽo cuồn cuộn không ngừng từ đầu ngón tay Vân Triệt truyền đến, trên người mèo đen tuy là lạnh đi lạnh rất nhiều, nhưng trong lông tơ thật dài, lại vẫn là cảnh tượng như cũ, không biến hóa chút nào.

Dùng chú thuật áp chế hồi lâu, vẫn không áp xuống được. Vân Triệt buông lỏng tay ra, nhìn mèo đen nằm thẳng tắp trên giường, nhất thời cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Trước kia y chưa từng nuôi sủng vật, cũng không biết trong loại tình huống này, phải nên giải quyết thế nào.

Đột nhiên, ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng mèo kêu.

"Meo --" thanh âm thê lương kéo dài, là tiếng mèo kêu khi phát tình.

Đang là cuối xuân, vừa lúc mèo đang phát tình sao? Vân Triệt nhìn mèo đen trên giường, nhàn nhạt nói: "Mở cửa sổ ra."

Mèo đen sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại lời Vân Triệt nói là có ý tứ gì. Y nói "Cửa sổ mở ra" với mình, là để mình ra ngoài cùng với đám mèo hoang đang động dục đó...... Làm loại chuyện kia sao?

Cảm giác tôn nghiêm bản thân bị vũ nhục, mèo đen nheo mắt, âm u nhìn chằm chằm Vân Triệt.

Vân Triệt lúc này đã nhắm hai mắt lại, lần nữa nhập định, căn bản không nhìn đến ánh mắt âm u của mèo đen.

Bóng đêm dần dần thâm trầm.

Trước mắt bỗng nhiên trào ra hơi nước trắng xoá, Vân Triệt mở bừng mắt ra, chỉ thấy một mảnh sóng cuộn mênh mông, trên biển trời quang mây tạnh, nhưng sương trắng đã ngập tràn.

Xung quanh mênh mông, không thấy bến bờ.

Ngẩn đầu bạc phơ, không biết ngày tháng.

Bỗng nhiên, mặt đất dưới chân kịch liệt lắc lư, Vân Triệt hơi kinh hãi, rồi phục hồi tinh thần lại.



Bản thân y đang đứng trên một chiếc thuyền lớn, vừa rồi là sóng biển đánh sâu vào thân thuyền nên mới kịch liệt lay động.

Mà trước mắt là một mảnh sóng gió mãnh liệt, biển rộng mênh mông, tựa hồ như đã từng gặp qua ở nơi nào.

Bốn phía trên thuyền, đều là tiên tu mặc bạch y thêu hoa văn sen vàng thẳng tắp đứng đó, trong tay cầm bội kiếm.

Vân Triệt hơi giật mình, rũ mắt nhìn tay bản thân.

Trong tay y nắm một thanh trường kiếm, thân kiếm thon dài, màu máu sẩm đậm. Trên biển tuy không có ánh mặt trời, nhưng trường kiếm lại tỏa ra kim quang diệu nhật.

- - Chư Thiên.

Vân Triệt âm thầm nắm chặt Chư Thiên kiếm đã lâu không thấy, sau đó mới ý thức được tình cảnh của bản thân -- mộng cảnh của y lại bị người ta thao túng. Hoặc là, y đang ở bên trong ảo cảnh.

Mà cái ảo cảnh này, đã hoàn toàn bị người khác kiểm soát.

Vân Triệt cảnh giác đi đến mạn thuyền, bỗng nhiên, một bàn tay tái nhợt gầy yếu, khớp xương rõ ràng nắm vào nơi đó.

Khi bàn tay nhỏ kia dùng sức, mu bàn tay liền nổi lên gân xanh, năm ngón tay khớp xương trắng bệch.

Trong nước, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Là một một nhóc con bảy tám tuổi, cả người bị nước biển nhấn đến ướt nhẹp, trên tóc tích táp nhỏ nước, vết sẹo trên mặt bị nước biển làm trắng bệch, một thân y phục đen nhánh rách tung tóe treo ở trên người, trên ngực, cánh tay, nơi nơi đều là vết đao chém bị nước biển làm trướng lên trắng bệch.

Lòng ngực Vân Triệt khẽ run lên, trong đầu đột nhiên toát ra một cái tên khiến người ta giận sôi máu -- Lăng Trần Sóc.

Cảnh tượng trước mắt, đúng là 300 năm trước, lần đầu tiên, mình ở trên Bắc Hải gặp được hắn.

Hài tử từ trong nước ngẩng đầu, nhìn thấy Vân Triệt, nhóc chớp chớp đôi mắt to tròn sáng ngời, cánh môi tái nhợt phun ra giọng trẻ con yếu ớt: "Ca ca, cứu mạng......"

Vân Triệt nhàn nhạt đảo mắt sang nơi khác, xoay người trở vào trong thuyền, không thèm để ý tới nhóc con kia.

"A nha, hài tử đáng thương quá!" Phía sau Vân Triệt vang lên một giọng nói quen thuộc, là sư đệ Diệp Càng Trạch, là người duy nhất y có thể tâm sự trong thế giới này.

Nghe được giọng Diệp Càng Trạch, Vân Triệt nhịn không được quay người, chỉ thấy một tiên tu bạch y cúi người xuống mạn thuyền, duỗi tay vớt nhóc con ướt nhẹp trong nước lên.

Nhóc con bị gió biển thổi cho run bần bật, ngẩng đầu nhìn Vân Triệt, đáng thương vô cùng nói: "Bọn chúng...... Muốn giết ta......"

Vân Triệt lại chỉ nhìn chằm chằm Diệp Càng Trạch, không thèm để ý đến nhóc con kia.

Hắn ta cũng giống như y, vốn dĩ không thuộc về thế giới này, 800 năm trước, sau ngày biết được lai lịch của nhau, có chuyện gì thì cũng đều chiếu ứng* lẫn nhau. Bản thân biến mất mười bảy năm, cũng không biết hắn một mình thế nào?

*Chiếu ứng (照应) vừa có nghĩa là phối hợp vừa có nghĩa là chăm sóc.

"Đừng sợ đừng sợ." Diệp Càng Trạch sờ sờ đầu của nhóc con, hỏi, "Bọn chúng là ai? Ai muốn giết ngươi?"

Nhóc con nhìn trên biển, nhu nhược nói: "Chính là bọn chúng......"

"Rống --"

Trên biển truyền đến một tiếng rống giận trầm thấp, một tòa núi nhỏ đen nhánh từ dưới biển chợt dâng lên.

- - là một cái đầu của yêu thú.

"Rống --" yêu thú hé miệng, từng chiếc răng nanh trắng tinh giống như trường đao sắc bén, mồm to đến mức dường như có thể nuốt sống con thuyền lớn trước mắt.

Tiếng rống kia dường như đang ra lệnh, thoáng chốc, vô số yêu thú sôi nổi từ trong nước biển nhảy ra.

Diệp Càng Trạch sợ tới mức lui hai bước về sau, cúi đầu hỏi nhóc con kia: "Ngươi rốt cuộc là người phương nào a? Chúng nó vì sao lại đuổi giết ngươi?"

Nhóc con lắc đầu, vẻ mặt thiên chân vô tội, nói: "Ta cũng không biết bọn chúng vì sao lại muốn giết ta."

Diệp Càng Trạch quay đầu nói với Vân Triệt: "Đứa nhỏ này nói chuyện tránh nặng tìm nhẹ, có điều giấu giếm, không dễ tin tưởng. Hôm nay chúng ta còn có chuyện quan trọng, nhiều yêu thú đuổi giết nó như vậy, nếu bị vây ở chỗ này là không xong......"

Vân Triệt nhàn nhạt nói: "Cứu người, cứu đến cùng."

Nói xong, Vân Triệt ném trường kiếm trong tay ra.

Chư thiên diệu nhật, một kiếm nuốt kình.

Kiếm khí lạnh thấu xương trong một cái chớp mắt ngưng tụ thành thực thể, thoáng chốc, một con kim long thật lớn từ trong biển nước nhảy lên trời.

Một tiếng rồng ngâm, biển rộng vì thế mà chấn động.

Nước biển quay cuồng như núi, từng con yêu thú đều bị móng vuốt lợi hại của kim long xé thành mảnh nhỏ.

Thuyền lớn dưới chân kịch liệt đong đưa, trong một chốc thi thể nổi trôi khắp nơi trên biển.

Kim long khi thì nhảy ra khỏi mặt nước, khi thì khoan thẳng xuống biển, mạnh mẽ uy mãnh, khuấy nước biển đến long trời lở đất.

Đột nhiên, kim quang phía chân trời chợt lóe, một luồng ánh sáng rực rỡ như dòng điện hướng thẳng đến nhóc con bên cạnh Vân Triệt bay tới.

Đồng tử Vân Triệt co rụt lại, theo bản năng quay người, bảo vệ nhóc con trong lòng ngực.

Sau khi ôm lấy nhóc con kia, Vân Triệt mới hốt hoảng nhớ tới, ánh sáng phía chân trời kia, chính là Diệt Thần Trùy -- của 300 năm trước, Diệt Thần Trùy không rõ lai lịch này, chính là vào lúc này bay vào trong xương sống y, phế bỏ ba phần pháp lực.

Đau đớn trong dự đoán lại không đến, Vân Triệt nao nao, kinh ngạc phát hiện thứ bản thân y ôm vào trong ngực, đã sớm không còn là một nhóc con bảy tám tuổi.

Mà là mái tóc đen rối tung của hắc y thiếu niên.

Thiếu niên nhìn Vân Triệt, hơi câu môi, run giọng nói: "Ngươi xem, cho dù làm lại lần nữa, ngươi vẫn sẽ muốn ta......"

Vân Triệt vội vàng buông tay, lui về sau hai bước, nói: "Ngươi lại muốn làm gì?"

Những người xung quanh vừa rồi, cùng với yêu thú trên biển, sớm đã biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.

Trên biển rộng mênh mông, chỉ còn lại có Vân Triệt và hắc y thiếu niên.

Thiếu niên tiến lên một bước, tới gần Vân Triệt, khàn khàn nói: "Ngươi, làm ta thật khó chịu......"

Vân Triệt: "?"

Thiếu niên đột nhiên giống như sói đói nhào tới, một tay ấn Vân Triệt lên vách tường phía sau khoang thuyền.

Tuy rằng cách lớp quần áo, nhưng Vân Triệt vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng bỏng, cùng với thân thể không ngừng chấn động, nao nao của thiếu niên.

Thiếu niên cuối cùng cũng kìm nén không nổi bản thân, cúi đầu hôn xuống hai cánh môi mơ ước đã lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau