Chương 9
Chu Lập Thành đi vào trong nhà kho nơi để nguyên liệu của Thụy Hoà lấy ra phối liệu cần thiết, đơn giản là bát giác, lá nguyệt quế, vỏ quế, thảo quả, hành gừng tỏi vân vân, không khác lắm so với những nguyên liệu để sẵn trong phòng bếp Thụy Hoà, chỉ là lấy thêm vài loại phòng bếp ít dùng đến như sa nhân, lá chanh...
Chu Lập Thành có thể thông qua việc loại bỏ tạp chất trong nguyên liệu nấu ăn để tăng mùi vị của món ăn, nhưng đám người ông chủ Mã không có tâm hoả giống anh, cho nên lúc này khi anh thể hiện món ăn anh cải tiến cho Thụy Hoà sẽ không dùng phương pháp trước nay hay dùng đó, nếu không có khác gì lừa đảo.
Đem phối liệu giao cho phụ bếp xử lí, Chu Lập Thành chỉ vào dầu ớt có sẵn trong bếp, nói với ông chủ Mã: "Người Tứ Xuyên quen dùng dầu hạt cải, nhưng mà trong dầu hạt cải lại có mùi hương rất nồng, nếu không xử lí tốt mùi hương của dầu hạt cải thì nó sẽ phá hỏng mùi vị của món ăn."
Ông chủ Mã gật đầu, anh con trai lại nói một cách khinh thường: "Điều này thì người Tứ Xuyên nào mà chẳng biết, có cái này mà cậu cũng muốn khoe khoang?"
Chu Lập Thành không nhìn anh ta, "Các đầu bếp muốn khử mùi dầu hạt cải trước khi nấu nướng đều cho các phối liệu vào đảo qua trước như hành gừng tỏi lạc..., như vậy có thể khử được mùi nồng của dầu cải."
"Thế nhưng," trước khi anh con trai trợn trắng mắt, Chu Lập Thành tiếp tục nói: "Phương pháp này không thể khử hoàn toàn mùi nồng của dầu cải, người bình thường có thể không nhận ra, nhưng những người đầu lưỡi nhạy bén một chút là nhận ra liền. Hơn nữa sau khi xử lí dầu hạt cải như vậy, món ăn đúng là có ngon hơn thật, nhưng lại khó tránh khỏi nghìn bài một điệu, mùi vị nhàm chán. Phù hợp với khẩu vị đại chúng nhưng với một số lại tránh không kịp."
Bởi vì dùng dầu ăn khử qua những phối liệu này để đi nấu sẽ mang theo mùi vị của những phối liệu đó, mà không phải ai cũng thích mùi hành gừng tỏi.
Anh con trai nắm chặt tay đứng bên cạnh, không kiên nhẫn nói: "Vậy cậu tính xử lý thế nào, order sắp xong rồi, khách hàng còn đang ngồi chờ để dùng cơm kia kìa."
Chu Lập Thành cho anh con trai một ánh mắt ý bảo cứ bình tình đừng nóng vội, phụ bếp đã mang tất cả phối liệu xử lí sạch sẽ, Chu Lập Thành lấy một cái chảo sạch, cho vào một muôi nước, sau đó đun to lửa.
Anh thấy anh con trai không để ý lắm bèn nói: "Ngày hôm nay tôi sẽ dạy anh một phương pháp có thể triệt để khử mùi nồng của dầu cải."
Một vị đầu bếp khác cùng với phụ bếp dù vẫn đang bận rộn công việc trong tay nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được mà nhìn về phía Chu Lập Thành. Ông chủ Mã ho khan một tiếng, đi tới bên người Chu Lập Thành, dự định nhìn xem anh định làm thế nào.
Chu Lập Thành liếc nhìn vẻ mặt chột dạ của ông chủ Mã, chỉ vào anh con trai nói: "Anh lại đây, cầm cái muôi sắt, nghe mệnh lệnh của tôi."
Anh con trai bĩu môi nhưng vẫn nghe theo.
Một muôi nước rất nhanh đã sôi lên, Chu Lập Thành chỉnh nhỏ lửa đi, sau đó bắt đầu đem phối liệu cho vào bên trong. Anh không phải là có cái gì thì đổ ụp vào hết một lần luôn, cơ bản khi thêm một nguyên liệu anh sẽ chờ một lát, thời gian chờ không giống nhau, có cái sau khi bỏ vào anh sẽ bảo anh con trai khuấy lên, có cái thì lại không cần, ngọn lửa cũng lúc mở lớn lúc lại vặn nhỏ, nhìn thì thấy khá là tùy ý.
Hai cha con ông chủ Mã đều không hiểu làm vậy có ý nghĩa gì, chỉ có thể kìm nén sự tò mò, tiếp tục xem thao tác của Chu Lập Thành.
Chờ khi phối liệu thêm càng lúc càng nhiều, trong phòng bếp xuất hiện một mùi hương thoang thoảng. Người ở chỗ này đều đoán được, đó là mùi món kho (*lỗ) thường xuyên ngửi thấy ở đầu đường.
Chờ đến khi phối liệu chỉ còn hai, ba loại, Chu Lập Thành để hai người đầu bếp đứng bên cạnh từng người rót nửa nồi dầu hạt cải chưa khử vào trong chảo, còn anh thì đem nguyên liệu cuối cùng bỏ vào trong chảo phối liệu.
Lúc này nước trong chảo đã không còn nhiều, Chu Lập Thành bảo anh con trai tăng nhanh tốc độ khuấy. Thời điểm dầu hạt cải sắp nấu chín, anh tắt bếp, cầm lấy một cái bát đem nước trong chảo đổ ra, chỉ còn lại hai, ba muỗng nhỏ.
Đã nấu xong dầu hạt cải, mùi hương của phối liệu mới vừa nãy bay ra từ trong nồi đã sớm bị hương vị cay nồng của dầu hạt cải thô át hết, theo nhiệt độ ngày càng tăng cao của dầu cải, lúc này nhà bếp ngập tràn mùi gay mũi của dầu hạt cải.
Bưng bát nước dùng để nấu phối liệu vừa chắt ra, Chu Lập Thành lấy một chiếc đũa chấm một chút vào trong bát, sau đó đem giọt nước còn đọng lại trên đầu đũa vẩy vào trong chảo dầu.
"Xèooo--" một tiếng, giọt nước rơi vào chảo dầu gây ra những tiếng nổ nhỏ bên tai. Cùng lúc tiếng nổ vang lên, xuất hiện một mùi thơm nồng nàn lạ kì, cực kì mãnh liệt và bá đạo, nhanh chóng tản ra khắp phòng.
Ông chủ Mã cảm thấy phấn khích, đang muốn đặt câu hỏi thì mùi hương thơm lừng kia bỗng nhiên biến mất.
Anh con trai "Ồ" một tiếng, nghi hoặc nhìn về phía chảo dầu.
Giọt nước Chu Lập Thành vậy vào không nhiều rất nhanh đã bốc hơi hết chảo dầu cũng khôi phục về trạng thái tĩnh lặng. Khóe miệng anh khẽ nhếch bạn chưa để ý đến sự nghi vấn của hai cha con họ, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của hai người họ, lần thứ hai dùng đầu đũa chấm vào bát nước vẩy vào trong chảo dầu.
Hương vị nồng nàn quen thuộc kia lần nữa lại bùng lên, rồi sau đó theo giọt nước bay hơi hết nhanh chóng biến mất. Ông chủ Mã rốt cuộc xác định mùi hương kia chính là bay ra theo giọt nước kia, ánh mắt nhìn Chu Lập Thành cuối cùng cũng mang theo sự nghiêm túc.
Chu Lập p Thành để đũa xuống, bảo anh con trai đem dầu sôi đổ ra làm hai phần, một phần để chế dầu ớt mới, một phần để xào thức ăn.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang order đồ ăn ra bếp sau. Một nhà sáu miệng ăn gọi chín loại thức ăn một canh, không gọi cơm tẻ, vừa tròn mười món.
"Bắt đầu làm đồ ăn." Chu Lập Thành chỉ đạo, "Có điều từng này dầu ăn cũng đủ nấu cho ba bàn khách, chờ lát nữa các người có thể nấu thêm một ít để dự phòng." Anh dùng đũa chỉ vào bát nước xử lí phối liệu anh tiện tay đặt ở bàn bếp, "Nhớ kĩ, khi nấu chín tắt lửa lấy một giọt nước vẩy vào."
"Như vậy là xong???" Anh con trai không thể tin được nhìn Chu Lập Thành, vẻ mặt toàn là "Không phải cậu lừa tôi đấy chứ."
Chu Lập Thành đưa đũa cho anh con trai, ra hiệu nói: "Anh có thể nếm thử, có điều tôi nhìn anh cùng lắm chỉ là người mới học việc làm bếp, không chắc có thể nếm ra được cái gì."
Bị Chu Lập Thành trào phúng một câu, anh con trai tức lộn ruột, "Cậu đừng có mà coi thường người khác, tuy rằng trù nghệ của tôi không ra sao, nhưng mùi vị ngon dở vẫn nhận biết rõ ràng."
Ông chủ Mã cười ha hả nói: "Anh bạn, con trai tôi nấu ăn không được, chứ thẩm món ăn không tồi đâu nha."
Anh con trai thực ra vẫn là sinh viên đại học, nhưng bởi vì trong nhà mở cửa hàng ăn từ khi hắn còn nhỏ, hắn cũng nấu vài món, nhưng mà so với đầu bếp chuyên nghiệp thì vẫn kém rất nhiều. Có điều giống như khi trước ông chủ Mã khen Chu Lập Thành, đầu lưỡi hắn cũng rất là tinh.
Đồ ăn trong quán của ông chủ Mã không phải ngay từ đầu đã ngon như vậy, đó là do ông không ngừng trau dồi học hỏi, thay đổi công thức chế biến, năm này qua năm khác đồ ăn dần dần ngon lên. Mấy lần ông nghiên cứu ra món ăn mới, ông sẽ để đứa con nhà mình ăn thử, đánh giá trước tiên, sau đó dựa vào ý kiến của con trai để thay đổi mùi vị, sau cùng mùi vị món ăn so với lúc đầu ông làm ngon hơn nhiều. Có thể nói lúc trước cửa hàng nhà ông đông đúc như vậy phần lớn công lao thuộc về anh con trai.
Lúc trước sở dĩ ông chủ Mã đi từ sau bếp lên ngoài sảnh là do nhân viên phục vụ lại đây nói ở đằng trước thanh toán xảy ra chút vấn đề. Ông cho rằng đám người Chu Lập Thành định ăn cơm bá vương* liền kéo con trai ra đằng trước giải quyết. Chỉ có điều vừa mới đến cửa đã nghe thấy lời nhận xét của Chu Lập Thành về thức ăn trên bàn. Mùi vị đồ ăn bây giờ mình làm ra sao, ông chủ Mã cũng đã hiểu rõ nhờ con trai mình. Chính vì trong lòng nắm chắc, nên ông mới có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nghe rõ ý đồ của Chu Lập Thành.
*ăn cơm quỵt tiền, vd như Thánh ăn quỵt Bella:)))
Anh con trai hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khiêu khích, đoạt lấy đôi đũa trong tay Chu Lập Thành, nhanh chóng chấm một chút vào trong chảo dầu, sau đó ngậm vào trong miệng. Hắn mím môi thử vị dầu trên đầu đũa, sự tức tối trên mặt bỗng biến mất. Hắn nghi ngờ nhìn Chu Lập Thành, một lần nữa lấy một chiếc đũa sạch, lần thứ hai chấm vào trong chảo dầu.
Dầu tốt hay xấu là cơ sở để quyết định một món ăn ngon hay dở. Trước đây, vì để nâng lên phẩm chất món ăn, anh con trai và ông chủ Mã cũng từng hao tốn rất nhiều công phu để khử mùi nồng của dầu. Nhưng bọn họ thử đến thử đi, cuối cùng cũng chỉ như Chu Lập Thành nói lúc nãy, cho phối liệu vào đảo qua trong dầu nóng. Mà như vậy thì lại mất đi sự đặc sắc trăm món ăn trăm vị của cơm Tàu.
Dầu ăn trong miệng, vị dầu rất ngấy, nhưng bên trong nó lại không còn một chút mùi vị của dầu thô nào, hương vị hắc nồng khó có thể hoàn toàn khử được cũng không hề lưu lại. Sự nghi ngờ trong mắt anh con trai dâng rút đi, dần dần thay thế bằng kinh ngạc. Hắn để đũa xuống, bất đắc dĩ nói với Chu Lập Thành: "...Mùi vị thuần chính, coi như cậu có chút tài năng."
Ông chủ Mã vừa nghe đứa con nhà mình nói, hai mắt sáng lên.
Chỉ dùng một giọt nước là có thể loại bỏ tạp chất trong dầu, giữ lại hoàn toàn tinh hoa của dầu ăn, có thể thấy được mấy muỗng nước chứa phối liệu nhìn không chút gì nổi bật bên trong chứa đầy sự ảo diệu. Có sự tán thành của đứa con nhà mình, ông chủ Mã cũng không tiếc lời khen ngợi, ông giơ ngón cái với Chu Lập Thành nói: "Người anh em, thủ nghệ được lắm!"
Chu Lập Thành khẽ mỉm cười, tiếp nhận lời khen này.
Chu Lập Thành có thể thông qua việc loại bỏ tạp chất trong nguyên liệu nấu ăn để tăng mùi vị của món ăn, nhưng đám người ông chủ Mã không có tâm hoả giống anh, cho nên lúc này khi anh thể hiện món ăn anh cải tiến cho Thụy Hoà sẽ không dùng phương pháp trước nay hay dùng đó, nếu không có khác gì lừa đảo.
Đem phối liệu giao cho phụ bếp xử lí, Chu Lập Thành chỉ vào dầu ớt có sẵn trong bếp, nói với ông chủ Mã: "Người Tứ Xuyên quen dùng dầu hạt cải, nhưng mà trong dầu hạt cải lại có mùi hương rất nồng, nếu không xử lí tốt mùi hương của dầu hạt cải thì nó sẽ phá hỏng mùi vị của món ăn."
Ông chủ Mã gật đầu, anh con trai lại nói một cách khinh thường: "Điều này thì người Tứ Xuyên nào mà chẳng biết, có cái này mà cậu cũng muốn khoe khoang?"
Chu Lập Thành không nhìn anh ta, "Các đầu bếp muốn khử mùi dầu hạt cải trước khi nấu nướng đều cho các phối liệu vào đảo qua trước như hành gừng tỏi lạc..., như vậy có thể khử được mùi nồng của dầu cải."
"Thế nhưng," trước khi anh con trai trợn trắng mắt, Chu Lập Thành tiếp tục nói: "Phương pháp này không thể khử hoàn toàn mùi nồng của dầu cải, người bình thường có thể không nhận ra, nhưng những người đầu lưỡi nhạy bén một chút là nhận ra liền. Hơn nữa sau khi xử lí dầu hạt cải như vậy, món ăn đúng là có ngon hơn thật, nhưng lại khó tránh khỏi nghìn bài một điệu, mùi vị nhàm chán. Phù hợp với khẩu vị đại chúng nhưng với một số lại tránh không kịp."
Bởi vì dùng dầu ăn khử qua những phối liệu này để đi nấu sẽ mang theo mùi vị của những phối liệu đó, mà không phải ai cũng thích mùi hành gừng tỏi.
Anh con trai nắm chặt tay đứng bên cạnh, không kiên nhẫn nói: "Vậy cậu tính xử lý thế nào, order sắp xong rồi, khách hàng còn đang ngồi chờ để dùng cơm kia kìa."
Chu Lập Thành cho anh con trai một ánh mắt ý bảo cứ bình tình đừng nóng vội, phụ bếp đã mang tất cả phối liệu xử lí sạch sẽ, Chu Lập Thành lấy một cái chảo sạch, cho vào một muôi nước, sau đó đun to lửa.
Anh thấy anh con trai không để ý lắm bèn nói: "Ngày hôm nay tôi sẽ dạy anh một phương pháp có thể triệt để khử mùi nồng của dầu cải."
Một vị đầu bếp khác cùng với phụ bếp dù vẫn đang bận rộn công việc trong tay nhưng ánh mắt vẫn không kiềm được mà nhìn về phía Chu Lập Thành. Ông chủ Mã ho khan một tiếng, đi tới bên người Chu Lập Thành, dự định nhìn xem anh định làm thế nào.
Chu Lập Thành liếc nhìn vẻ mặt chột dạ của ông chủ Mã, chỉ vào anh con trai nói: "Anh lại đây, cầm cái muôi sắt, nghe mệnh lệnh của tôi."
Anh con trai bĩu môi nhưng vẫn nghe theo.
Một muôi nước rất nhanh đã sôi lên, Chu Lập Thành chỉnh nhỏ lửa đi, sau đó bắt đầu đem phối liệu cho vào bên trong. Anh không phải là có cái gì thì đổ ụp vào hết một lần luôn, cơ bản khi thêm một nguyên liệu anh sẽ chờ một lát, thời gian chờ không giống nhau, có cái sau khi bỏ vào anh sẽ bảo anh con trai khuấy lên, có cái thì lại không cần, ngọn lửa cũng lúc mở lớn lúc lại vặn nhỏ, nhìn thì thấy khá là tùy ý.
Hai cha con ông chủ Mã đều không hiểu làm vậy có ý nghĩa gì, chỉ có thể kìm nén sự tò mò, tiếp tục xem thao tác của Chu Lập Thành.
Chờ khi phối liệu thêm càng lúc càng nhiều, trong phòng bếp xuất hiện một mùi hương thoang thoảng. Người ở chỗ này đều đoán được, đó là mùi món kho (*lỗ) thường xuyên ngửi thấy ở đầu đường.
Chờ đến khi phối liệu chỉ còn hai, ba loại, Chu Lập Thành để hai người đầu bếp đứng bên cạnh từng người rót nửa nồi dầu hạt cải chưa khử vào trong chảo, còn anh thì đem nguyên liệu cuối cùng bỏ vào trong chảo phối liệu.
Lúc này nước trong chảo đã không còn nhiều, Chu Lập Thành bảo anh con trai tăng nhanh tốc độ khuấy. Thời điểm dầu hạt cải sắp nấu chín, anh tắt bếp, cầm lấy một cái bát đem nước trong chảo đổ ra, chỉ còn lại hai, ba muỗng nhỏ.
Đã nấu xong dầu hạt cải, mùi hương của phối liệu mới vừa nãy bay ra từ trong nồi đã sớm bị hương vị cay nồng của dầu hạt cải thô át hết, theo nhiệt độ ngày càng tăng cao của dầu cải, lúc này nhà bếp ngập tràn mùi gay mũi của dầu hạt cải.
Bưng bát nước dùng để nấu phối liệu vừa chắt ra, Chu Lập Thành lấy một chiếc đũa chấm một chút vào trong bát, sau đó đem giọt nước còn đọng lại trên đầu đũa vẩy vào trong chảo dầu.
"Xèooo--" một tiếng, giọt nước rơi vào chảo dầu gây ra những tiếng nổ nhỏ bên tai. Cùng lúc tiếng nổ vang lên, xuất hiện một mùi thơm nồng nàn lạ kì, cực kì mãnh liệt và bá đạo, nhanh chóng tản ra khắp phòng.
Ông chủ Mã cảm thấy phấn khích, đang muốn đặt câu hỏi thì mùi hương thơm lừng kia bỗng nhiên biến mất.
Anh con trai "Ồ" một tiếng, nghi hoặc nhìn về phía chảo dầu.
Giọt nước Chu Lập Thành vậy vào không nhiều rất nhanh đã bốc hơi hết chảo dầu cũng khôi phục về trạng thái tĩnh lặng. Khóe miệng anh khẽ nhếch bạn chưa để ý đến sự nghi vấn của hai cha con họ, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của hai người họ, lần thứ hai dùng đầu đũa chấm vào bát nước vẩy vào trong chảo dầu.
Hương vị nồng nàn quen thuộc kia lần nữa lại bùng lên, rồi sau đó theo giọt nước bay hơi hết nhanh chóng biến mất. Ông chủ Mã rốt cuộc xác định mùi hương kia chính là bay ra theo giọt nước kia, ánh mắt nhìn Chu Lập Thành cuối cùng cũng mang theo sự nghiêm túc.
Chu Lập p Thành để đũa xuống, bảo anh con trai đem dầu sôi đổ ra làm hai phần, một phần để chế dầu ớt mới, một phần để xào thức ăn.
Lúc này, nhân viên phục vụ đã mang order đồ ăn ra bếp sau. Một nhà sáu miệng ăn gọi chín loại thức ăn một canh, không gọi cơm tẻ, vừa tròn mười món.
"Bắt đầu làm đồ ăn." Chu Lập Thành chỉ đạo, "Có điều từng này dầu ăn cũng đủ nấu cho ba bàn khách, chờ lát nữa các người có thể nấu thêm một ít để dự phòng." Anh dùng đũa chỉ vào bát nước xử lí phối liệu anh tiện tay đặt ở bàn bếp, "Nhớ kĩ, khi nấu chín tắt lửa lấy một giọt nước vẩy vào."
"Như vậy là xong???" Anh con trai không thể tin được nhìn Chu Lập Thành, vẻ mặt toàn là "Không phải cậu lừa tôi đấy chứ."
Chu Lập Thành đưa đũa cho anh con trai, ra hiệu nói: "Anh có thể nếm thử, có điều tôi nhìn anh cùng lắm chỉ là người mới học việc làm bếp, không chắc có thể nếm ra được cái gì."
Bị Chu Lập Thành trào phúng một câu, anh con trai tức lộn ruột, "Cậu đừng có mà coi thường người khác, tuy rằng trù nghệ của tôi không ra sao, nhưng mùi vị ngon dở vẫn nhận biết rõ ràng."
Ông chủ Mã cười ha hả nói: "Anh bạn, con trai tôi nấu ăn không được, chứ thẩm món ăn không tồi đâu nha."
Anh con trai thực ra vẫn là sinh viên đại học, nhưng bởi vì trong nhà mở cửa hàng ăn từ khi hắn còn nhỏ, hắn cũng nấu vài món, nhưng mà so với đầu bếp chuyên nghiệp thì vẫn kém rất nhiều. Có điều giống như khi trước ông chủ Mã khen Chu Lập Thành, đầu lưỡi hắn cũng rất là tinh.
Đồ ăn trong quán của ông chủ Mã không phải ngay từ đầu đã ngon như vậy, đó là do ông không ngừng trau dồi học hỏi, thay đổi công thức chế biến, năm này qua năm khác đồ ăn dần dần ngon lên. Mấy lần ông nghiên cứu ra món ăn mới, ông sẽ để đứa con nhà mình ăn thử, đánh giá trước tiên, sau đó dựa vào ý kiến của con trai để thay đổi mùi vị, sau cùng mùi vị món ăn so với lúc đầu ông làm ngon hơn nhiều. Có thể nói lúc trước cửa hàng nhà ông đông đúc như vậy phần lớn công lao thuộc về anh con trai.
Lúc trước sở dĩ ông chủ Mã đi từ sau bếp lên ngoài sảnh là do nhân viên phục vụ lại đây nói ở đằng trước thanh toán xảy ra chút vấn đề. Ông cho rằng đám người Chu Lập Thành định ăn cơm bá vương* liền kéo con trai ra đằng trước giải quyết. Chỉ có điều vừa mới đến cửa đã nghe thấy lời nhận xét của Chu Lập Thành về thức ăn trên bàn. Mùi vị đồ ăn bây giờ mình làm ra sao, ông chủ Mã cũng đã hiểu rõ nhờ con trai mình. Chính vì trong lòng nắm chắc, nên ông mới có thể tâm bình khí hòa ngồi xuống nghe rõ ý đồ của Chu Lập Thành.
*ăn cơm quỵt tiền, vd như Thánh ăn quỵt Bella:)))
Anh con trai hừ một tiếng, trên mặt đầy vẻ khiêu khích, đoạt lấy đôi đũa trong tay Chu Lập Thành, nhanh chóng chấm một chút vào trong chảo dầu, sau đó ngậm vào trong miệng. Hắn mím môi thử vị dầu trên đầu đũa, sự tức tối trên mặt bỗng biến mất. Hắn nghi ngờ nhìn Chu Lập Thành, một lần nữa lấy một chiếc đũa sạch, lần thứ hai chấm vào trong chảo dầu.
Dầu tốt hay xấu là cơ sở để quyết định một món ăn ngon hay dở. Trước đây, vì để nâng lên phẩm chất món ăn, anh con trai và ông chủ Mã cũng từng hao tốn rất nhiều công phu để khử mùi nồng của dầu. Nhưng bọn họ thử đến thử đi, cuối cùng cũng chỉ như Chu Lập Thành nói lúc nãy, cho phối liệu vào đảo qua trong dầu nóng. Mà như vậy thì lại mất đi sự đặc sắc trăm món ăn trăm vị của cơm Tàu.
Dầu ăn trong miệng, vị dầu rất ngấy, nhưng bên trong nó lại không còn một chút mùi vị của dầu thô nào, hương vị hắc nồng khó có thể hoàn toàn khử được cũng không hề lưu lại. Sự nghi ngờ trong mắt anh con trai dâng rút đi, dần dần thay thế bằng kinh ngạc. Hắn để đũa xuống, bất đắc dĩ nói với Chu Lập Thành: "...Mùi vị thuần chính, coi như cậu có chút tài năng."
Ông chủ Mã vừa nghe đứa con nhà mình nói, hai mắt sáng lên.
Chỉ dùng một giọt nước là có thể loại bỏ tạp chất trong dầu, giữ lại hoàn toàn tinh hoa của dầu ăn, có thể thấy được mấy muỗng nước chứa phối liệu nhìn không chút gì nổi bật bên trong chứa đầy sự ảo diệu. Có sự tán thành của đứa con nhà mình, ông chủ Mã cũng không tiếc lời khen ngợi, ông giơ ngón cái với Chu Lập Thành nói: "Người anh em, thủ nghệ được lắm!"
Chu Lập Thành khẽ mỉm cười, tiếp nhận lời khen này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất