Chương 1: Hiện tại. ĐƠN PHƯƠNG GẶP LẠI
Vệ Vũ vừa bước vào thang máy, thấy một phần đồ ăn được lặng lẽ đặt ở chính giữa.
Tầng 17 được ấn nút sáng lên, phát ra ánh sáng cam nhạt.
Anh một tay ấn nút mở cửa, nghiêng người ra ngoài nhìn xung quanh, một nhân viên giao đồ ăn vội vàng chạy ra phía cửa chính, khuất khỏi tầm mắt.
Bảo vệ đang đứng ở đại sảnh, vừa quay đầu liền thấy Vệ Vũ rơi vào tầm mắt, người đàn ông nhanh miệng giải đáp nghi ngờ ngay trước khi cậu muốn nói gì đó.
"Trên sàn nhà có đồ ăn đúng không? Yên tâm, sẽ có người đến lấy."
Vệ Vũ lui vào trong thang máy, thầm nghĩ người này chắc không phải lần đầu lấy đồ ăn như vậy, thật kì quái.
Anh cởi chiếc khăn len dệt kim màu xám nhạt dính đầy tuyết ra, cố gắng phủi đi lớp tuyết đã tan dính trên khăn quàng cổ và áo khoác, lại phát hiện mấy hạt tuyết cùng vài giọt nước không hẹn mà đều rơi xuống túi ni-lông in dòng chữ "Nhanh chóng-Tiện lợi-Vệ sinh" ở bên cạnh làm nó phát ra mấy tiếng động nhỏ.
Xung quanh túi là những vết bùn bẩn mà mọi người mang vào từ bên ngoài thành phố sau trận tuyết lớn bất ngờ.
Thật bẩn, Vệ Vũ thầm nghĩ. Anh khom lưng nhấc túi thức ăn kia lên, một tay khác lấy ra khăn giấy xoa xoa dưới đáy túi dính bẩn. Giấy ăn dính bùn ướt át, xoắn thành một cục, chẳng còn thấy rõ hình dạng ban đầu.
Từ túi áo khoác truyền đến tiếng rung, Vệ Vũ nắm giấy ăn vào lòng bàn tay, cẩn thận lấy cái điện thoại trong túi áo.
Hứa Minh Chiêu ẩn mình trong hành lang tối tăm đợi cửa thang máy mở ra, cho là sẽ nhìn thấy phần đồ ăn đặt giữa sàn nhà. Hắn chỉ cần giống như thường ngày, cúi đầu, khom lưng cầm lấy thức ăn, quay người rời đi, không một động tác thừa. Thang máy khi không có người càng tốt hơn, mà cho dù có người, hắn cũng sẽ chẳng thèm để ý ánh mắt tò mò, đầy soi mói của bọn họ.
Không giống mọi ngày, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là đôi giày đen trắng đơn giản, sau đó là chiếc quần dài màu chàm, rồi đến áo phao đen dài đến đầu gối, và cuối cùng là chiếc khăn len vắt trên tay trái, bên tay phải của người con trai này còn xách theo một phần đồ ăn.
Tay Vệ Vũ trắng bệch, ngón tay bởi vì nhiệt độ thấp mà chuyển thành màu đỏ tím. Ngón tay của người trưởng thành, nhưng móng tay lại ngắn giống khi trước, phần móng nhô ra từ màu hồng nhạt chuyển dần sang màu trắng gạo. Móng tay được cắt tỉa rất chỉn chu, nhẵn nhụi, không còn những vết răng cắn nham nhở như con thú nhỏ. Ngón tay cái, hai ngón tay cái đều thật đẹp đẽ.
"...Đồ ăn của anh, tôi giúp anh cầm lên." Hứa Minh Chiêu trầm mặt quan sát bị giọng nói của Vệ Vũ đánh gãy. Giọng nói của Vệ Vũ, gương mặt của Vệ Vũ.
Hứa Minh Chiêu bước lên phía trước, đứng ở khe hở giữa hành lang và thang máy, thang máy dừng ở tầng này quá lâu, cánh cửa chuyển động tựa như muốn kết thúc cuộc giằng co này. Vệ Vũ vội vàng ấn nút mở cửa, bởi vì động tác này, khoảng cách của hai người lại kéo gần hơn một chút.
"Thật ngại quá! Anh không sao chứ?"
"...Không có gì."
"À, đồ ăn của anh."
"...Cảm ơn."
Lúc trước cũng đã từng có vài người tình cờ giúp hắn cầm đồ ăn trên mặt sàn. Nhận túi đồ ăn, cách lớp khẩu trang thấp giọng nói cảm ơn, thốt ra một mạch đầy đơn giản. Nhưng hôm nay, Hứa Minh Chiêu nhìn Vệ Vũ đã năm năm không gặp, nét cười trên mặt anh là dành cho người xa lạ, có chút cưỡng ép, dành cho những người sẽ không tìm hiểu quá khứ hay tham gia vào tương lai của chính mình, những người đi ngang qua và không bao giờ gặp lại. Việc nói ra câu "Cảm ơn" khách sáo kia có chút gian nan.
Hứa Minh Chiêu quay người rời đi, nhẹ nhàng đáp thêm một câu chỉ có hắn mới nghe được "Cảm ơn anh". Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng đến khuôn mặt tươi cười đầy khách khí.
"Không có gì, ăn sớm một chút."
Nếu như Hứa Minh Chiêu không dừng lại ở hành lang một chút, nếu như không nghe thấy tiếng của Vệ Vũ lúc thang máy đóng cửa, bởi vì không gian tĩnh lặng mà vang bên tai hắn thì ảo tưởng của hắn có lẽ đã không tan thành mây khói. Vệ Vũ vẫn ở trong ở trong ảo giác của hắn, vẫn quan tâm hắn.
"Gần đến nhà rồi đúng không?" Một giọng nam trầm vang lên.
"Vâng, đang trong thang máy."
Âm điệu ngữ khí ở cuối câu thật đáng yêu, Vệ Vũ. Hứa Minh Chiêu khổ sở nghĩ.
"Gần đến nhà rồi đúng không?"
"Vâng."
Hết chương 1.
Lời nhắn của tác giả:
Rất lâu trước đây tôi muốn viết một câu truyện về sinh hoạt hướng, nhưng không biết hành văn như nào cho hay, thành ra có chút lười. Hôm nay rốt cuộc cũng cố gắng, lấy hết dũng khí viết xuống chương đầu tiên. Tôi không hiểu lắm về văn phong trên mạng, nên hi vọng những bạn đọc thân yêu đang ở đây thông cảm nhiều nhiều. Cho dù có nhiều hay ít người đọc, tôi cũng cố gắng hoàn thành bộ truyện này. Chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ, có người yêu sẽ thành người nhà ~ Đến từ Dư Huyền Hàm Sổ.
Tầng 17 được ấn nút sáng lên, phát ra ánh sáng cam nhạt.
Anh một tay ấn nút mở cửa, nghiêng người ra ngoài nhìn xung quanh, một nhân viên giao đồ ăn vội vàng chạy ra phía cửa chính, khuất khỏi tầm mắt.
Bảo vệ đang đứng ở đại sảnh, vừa quay đầu liền thấy Vệ Vũ rơi vào tầm mắt, người đàn ông nhanh miệng giải đáp nghi ngờ ngay trước khi cậu muốn nói gì đó.
"Trên sàn nhà có đồ ăn đúng không? Yên tâm, sẽ có người đến lấy."
Vệ Vũ lui vào trong thang máy, thầm nghĩ người này chắc không phải lần đầu lấy đồ ăn như vậy, thật kì quái.
Anh cởi chiếc khăn len dệt kim màu xám nhạt dính đầy tuyết ra, cố gắng phủi đi lớp tuyết đã tan dính trên khăn quàng cổ và áo khoác, lại phát hiện mấy hạt tuyết cùng vài giọt nước không hẹn mà đều rơi xuống túi ni-lông in dòng chữ "Nhanh chóng-Tiện lợi-Vệ sinh" ở bên cạnh làm nó phát ra mấy tiếng động nhỏ.
Xung quanh túi là những vết bùn bẩn mà mọi người mang vào từ bên ngoài thành phố sau trận tuyết lớn bất ngờ.
Thật bẩn, Vệ Vũ thầm nghĩ. Anh khom lưng nhấc túi thức ăn kia lên, một tay khác lấy ra khăn giấy xoa xoa dưới đáy túi dính bẩn. Giấy ăn dính bùn ướt át, xoắn thành một cục, chẳng còn thấy rõ hình dạng ban đầu.
Từ túi áo khoác truyền đến tiếng rung, Vệ Vũ nắm giấy ăn vào lòng bàn tay, cẩn thận lấy cái điện thoại trong túi áo.
Hứa Minh Chiêu ẩn mình trong hành lang tối tăm đợi cửa thang máy mở ra, cho là sẽ nhìn thấy phần đồ ăn đặt giữa sàn nhà. Hắn chỉ cần giống như thường ngày, cúi đầu, khom lưng cầm lấy thức ăn, quay người rời đi, không một động tác thừa. Thang máy khi không có người càng tốt hơn, mà cho dù có người, hắn cũng sẽ chẳng thèm để ý ánh mắt tò mò, đầy soi mói của bọn họ.
Không giống mọi ngày, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là đôi giày đen trắng đơn giản, sau đó là chiếc quần dài màu chàm, rồi đến áo phao đen dài đến đầu gối, và cuối cùng là chiếc khăn len vắt trên tay trái, bên tay phải của người con trai này còn xách theo một phần đồ ăn.
Tay Vệ Vũ trắng bệch, ngón tay bởi vì nhiệt độ thấp mà chuyển thành màu đỏ tím. Ngón tay của người trưởng thành, nhưng móng tay lại ngắn giống khi trước, phần móng nhô ra từ màu hồng nhạt chuyển dần sang màu trắng gạo. Móng tay được cắt tỉa rất chỉn chu, nhẵn nhụi, không còn những vết răng cắn nham nhở như con thú nhỏ. Ngón tay cái, hai ngón tay cái đều thật đẹp đẽ.
"...Đồ ăn của anh, tôi giúp anh cầm lên." Hứa Minh Chiêu trầm mặt quan sát bị giọng nói của Vệ Vũ đánh gãy. Giọng nói của Vệ Vũ, gương mặt của Vệ Vũ.
Hứa Minh Chiêu bước lên phía trước, đứng ở khe hở giữa hành lang và thang máy, thang máy dừng ở tầng này quá lâu, cánh cửa chuyển động tựa như muốn kết thúc cuộc giằng co này. Vệ Vũ vội vàng ấn nút mở cửa, bởi vì động tác này, khoảng cách của hai người lại kéo gần hơn một chút.
"Thật ngại quá! Anh không sao chứ?"
"...Không có gì."
"À, đồ ăn của anh."
"...Cảm ơn."
Lúc trước cũng đã từng có vài người tình cờ giúp hắn cầm đồ ăn trên mặt sàn. Nhận túi đồ ăn, cách lớp khẩu trang thấp giọng nói cảm ơn, thốt ra một mạch đầy đơn giản. Nhưng hôm nay, Hứa Minh Chiêu nhìn Vệ Vũ đã năm năm không gặp, nét cười trên mặt anh là dành cho người xa lạ, có chút cưỡng ép, dành cho những người sẽ không tìm hiểu quá khứ hay tham gia vào tương lai của chính mình, những người đi ngang qua và không bao giờ gặp lại. Việc nói ra câu "Cảm ơn" khách sáo kia có chút gian nan.
Hứa Minh Chiêu quay người rời đi, nhẹ nhàng đáp thêm một câu chỉ có hắn mới nghe được "Cảm ơn anh". Không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng đến khuôn mặt tươi cười đầy khách khí.
"Không có gì, ăn sớm một chút."
Nếu như Hứa Minh Chiêu không dừng lại ở hành lang một chút, nếu như không nghe thấy tiếng của Vệ Vũ lúc thang máy đóng cửa, bởi vì không gian tĩnh lặng mà vang bên tai hắn thì ảo tưởng của hắn có lẽ đã không tan thành mây khói. Vệ Vũ vẫn ở trong ở trong ảo giác của hắn, vẫn quan tâm hắn.
"Gần đến nhà rồi đúng không?" Một giọng nam trầm vang lên.
"Vâng, đang trong thang máy."
Âm điệu ngữ khí ở cuối câu thật đáng yêu, Vệ Vũ. Hứa Minh Chiêu khổ sở nghĩ.
"Gần đến nhà rồi đúng không?"
"Vâng."
Hết chương 1.
Lời nhắn của tác giả:
Rất lâu trước đây tôi muốn viết một câu truyện về sinh hoạt hướng, nhưng không biết hành văn như nào cho hay, thành ra có chút lười. Hôm nay rốt cuộc cũng cố gắng, lấy hết dũng khí viết xuống chương đầu tiên. Tôi không hiểu lắm về văn phong trên mạng, nên hi vọng những bạn đọc thân yêu đang ở đây thông cảm nhiều nhiều. Cho dù có nhiều hay ít người đọc, tôi cũng cố gắng hoàn thành bộ truyện này. Chúc mọi người mỗi ngày đều vui vẻ, có người yêu sẽ thành người nhà ~ Đến từ Dư Huyền Hàm Sổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất