Chương 9
Đại học Đế quốc nằm ở phía bắc của hành tinh chính, cách nhà một khoảng khá xa. Dựa theo dặn dò của Tịch Án, Hải Cách đã đưa Bạch Chung đến trường học an toàn. Trong trường có khá nhiều trùng đực nên việc quản lý vô cùng nghiêm ngặt, trùng máy không thể đi vào nên trùng đực chỉ có thể đi vào một mình.
Cổng chính của đại học Đế quốc cao khoảng 10m nhìn vô cùng huy hoàng tráng lệ, nó được chế tạo từ một kim loại sáng bóng ánh bạc lấp lánh mang đậm hơi thở khoa học kĩ thuật.
Lúc này đang là giờ các trùng đến trường, trùng đến trùng đi vô cùng tấp nập. Một chiếc xe bay cao cấp phiên bản giới hạn vừa ngừng lại rồi mở cửa ra đã thu hút ánh mắt của không ít trùng xung quanh.
Trùng bước xuống đầu tiên là mọi con trùng máy. Hắn vòng sang bên kia để mở cửa cho trùng đang ngồi bên trong, hắn còn rất cẩn thận đặt tay ngay khung cửa để bảo vệ đối phương.
Lúc này, thứ đầu tiên đập vào mắt các trùng xung quanh là một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Quần áo mà Bạch Chung đang mặc đã được Tịch Án chọn lựa kỹ càng từ trước. Bây giờ đa số tài sản đều thuộc quyền sở hữu của trùng đực, y đã là một con trùng cái có gia đình nhưng dù sao y cũng là thư quân nên vẫn có thể có chút tự do về kinh tế.
Bởi vì đây là một ngành học kết hợp giữa lí thuyết và thực hành nên Tịch Án đã chọn cho Bạch Chung một cái quần dài màu xanh nhạt và một cái áo sơ mi trắng rộng. Trên quần dài còn có họa tiết các giọt màu bắn tung tóe làm chiếc quần càng thêm nổi bật.
Ngay khi trùng đực ra khỏi xe, xung quanh đồng loạt vang lên tiếng thở mạnh.
Hơi thở của hùng tử thu hút tầm mắt của vô số trùng cái, vừa nhìn thấy trùng đực, bọn họ đã đứng hình ngay lập tức. Trùng đực có đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ, mũi cao và đôi môi mỏng nhạt màu, không có điểm nào là không tinh xảo cả. Anh xinh đẹp giống như một con trùng bước ra từ tranh vẽ làm bọn họ phải thầm nghĩ “từ khi nào mà đại học Đế Quốc lại có hùng tử đẹp đến thế này.”
Có một trùng cái to gan đã chụp trộm Bạch Chung. Hắn muốn đưa bức ảnh này lên diễn đàn của trường. Không biết tại sao dù là tín hiệu Tinh Võng đang rất ổn định nhưng bức ảnh này lại không thể đăng lên được. Sau vài lần cố gắng mà không được, hắn đành phải từ bỏ. Ngay khi hắn vừa thả tay xuống thì quang não bỗng lập lòe trong chớp mắt rồi tối đen lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến khi hắn muốn nhìn lại bức ảnh này một lần nữa thì lại không thể nào tìm thấy nó giống như việc chụp ảnh này chỉ là tưởng tượng của hắn vậy.
Và tất nhiên, Bạch Chung hoàn toàn không biết những việc này.
Sau khi anh vào trường đã đi thẳng đến chỗ quản lý sinh viên. Trường học này vô cùng rộng, đường đi cũng rối nhưng cũng may mà hệ thống hướng dẫn đường đi dùng rất tốt.
Thầy phụ trách bộ phận quản lý sinh viên là một vị trùng cái trung niên. Sau khi đến tuổi trưởng thành thì Trùng tộc sẽ không thay đổi diện mạo nữa nên dù đối phương nhìn có vẻ chỉ vừa hai mươi nhưng dựa vào lưu động trong tinh thần lực của đối thủ mà Bạch Chung biết rằng trùng cái này chắc cũng đã hơn 80 tuổi.
Thấy Bạch Chung tiến vào, thầy quản lý sinh viên nhiệt tình mời anh ngồi: “Xin chào ngài trùng đực, chắc hẳn ngài chính là ngài Bạch Chung.”
Bạch Chung gật đầu.
“Ngài nguyên soái đã dặn dò tôi rồi. Tôi đã thu xếp xong hồ sơ nhập học cho ngài, giờ chỉ cần xác nhận trên Tinh Võng là được. Sau khi hoàn thành các thủ tục thì hệ thống sẽ tự động gửi thời khóa biểu và các thông báo khác đến quang não của ngài.”
Đối phương lấy máy xác nhận ra, Bạch Chung đưa quang não trên cổ tay rà qua máy, chỉ trong một cái chớp mắt thì trên Tinh Võng đã xuất hiện thông báo “xác nhận thành công”.
“Thưa ngài trùng đực cao quý, đã hoàn thành xong các thủ tục, không biết ngài có cần tôi dẫn đi đến chỗ học không?”
“Không cần.” Anh từ chối ý tốt của đối phương. Sau khi thấy mọi chuyện đã xong, Bạch Chung đứng dậy rời đi.
Thầy quản lý sinh viên thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đối phương là một trùng đực rất đẹp, lẽ ra trùng cái như hắn phải vô cùng yêu thích chứ nhưng chút tình cảm này chưa kịp dâng lên thì đã bị khí chất lạnh lùng, xa cách của đối phương đè xuống, đến một trùng cái thân cao 1m9 như hắn cũng có cảm giác áp lực đến không thở được.
Khí thế kia rõ ràng không giống trùng đực. Lần cuối cùng hắn cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ như vậy chính là từ ngài nguyên soái Tịch Án.
Có lẽ chỉ có trùng cái mạnh mẽ như ngài nguyên soái mới xứng với trùng đực này. Nhưng mà hắn cũng nhớ lại, hình như không thể kiểm tra ra tinh thần lực của đối phương nên kết quả đã ghi là “không”, hắn thở dài bất đắc dĩ, đúng là trời cao đố kỵ anh tài mà.
——
Khoa cơ giáp cũng không xa lắm, khi Bạch Chung đến thì cũng sắp hết tiết đầu. Vừa thấy trước cửa xuất hiện một trùng đực là các trùng cái trong phòng đã đứng ngồi không yên. Trùng nào cũng nhìn ra ngoài, giảng viên trùng cái cũng không dám để trùng đực tôn quý phải chờ đợi.
Bởi vì đã được thông báo từ trước nên giảng viên cũng biết rằng Tịch Án đã sắp xếp cho một vị trùng đực vào học.
Giảng viên đi ra ngoài hỏi: “Xin hỏi là Bạch Chung đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vào đi.” Hắn dẫn Bạch Chung đi vào lớp học. Sau khi nhìn thấy đám trùng cái kích động như mèo thấy mỡ kia thì hắn cũng có chút nhức đầu. Hắn đoán rằng đối phương chính là hùng chủ của Tịch Án, hắn ho nhẹ một tiếng rồi giới thiệu với các sinh viên ngồi dưới: “Vị này chính là bạn học mới tới tên là Bạch Chung, sau này bạn sẽ cùng học tập với chúng ta.”
“Ô hô!” Trùng cái phía dưới thi nhau hò reo hoan hô. Dù rằng đại học Đế Quốc có không ít trùng đực nhưng vì đặc thù của ngành học cơ giáp cần rất nhiều tinh thần lực cũng như sức khỏe nên từ đó đến giờ khoa cơ giáp bọn họ chưa từng có trùng đực nào. Tất nhiên việc này dẫn đến trùng cái của khoa cơ giáp vô cùng hâm mộ trùng cái của các khoa khác.
Giờ đây khoa họ không những có trùng đực mà vị hùng tử này còn cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí còn đẹp hơn gấp mấy trăm lần so với các trùng đực xinh đẹp nhất của các khoa khác nên đám trùng cái bọn họ đã có chút ngo ngoe rục rịch.
Thực ra khoa cơ giáp không chỉ có mình lớp này, ở đây sẽ chia lớp theo cấp bậc tinh thần lực. Đây là lớp tập hợp các trùng cái cấp A trở lên nên các giảng viên được chọn ra giảng dạy cũng là những trùng vô cùng ưu tú và giỏi giang.
Dường như giảng viên cũng biết nấy trùng cái kia đang nghĩ cái gì, hắn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Các bạn cũng đã thấy, bạn học Bạch Chung là một vị trùng đực tôn quý cho nên tôi hy vọng trong thời gian Bạch Chung học ở đây thì các bạn có thể quan tâm chăm sóc vị trùng đực này.”
“Vâng!” “Chúng em chắc chắn sẽ làm vậy!” “Hoàn toàn không thành vấn đề!” “Để em, để em chăm sóc cho!”
Bởi vì Bạch Chung “chỉ cao có” 1 mét 8 mấy nên được xếp ngồi ngay hàng đầu. Đúng lúc này thì tiếng chuông hết tiết vang lên nên giảng viên cũng thu dọn tài liệu rồi đi ra.
Chỉ trong nháy mắt đám trùng cái này đã bu lại xung quanh Bạch Chung, trùng đực nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì thêm.
Đám trùng cái tranh nhau tự giới thiệu, trùng này một câu trùng kia một câu mãi đến khi giảng viên môn chế tạo cơ giáp đi vào quát lớn: “Tụ lại một đám làm gì thế hả, trở về chỗ của mình nhanh lên!”
Các trùng rất sợ vị giảng viên này nên lập tức giải tán. Mỗi trùng đều tự về chỗ ngồi im thin thít không dám hó hé nửa lời.
Bạch Chung ngẩng đầu lên nhìn trùng đang đứng trên bục giảng. Đây là một trùng cái hơi gầy, trên mặt đeo kính đen, miệng mím chặt có vẻ tính tình có hơi khó chịu.
Tiết này là tiết dạy về chế tạo cơ giáp, giảng viên chính là thầy Nguyễn Hàng- trùng chế tạo cơ giáp giỏi nhất Đế Quốc. Trước bàn học Bạch Chung có chiếu hình lập thể của một cơ giáp, Nguyễn Hàng điều khiển hình chiếu phân ra rồi lại ráp vào để giảng cho các trùng nghe về cấu tạo của cơ giáp.
Trước kia khi đang điều khiển cơ giáp, Bạch Chung đã dùng tinh thần lực để quét sơ về cấu tạo của nó nên bài giảng của giảng viên cũng không khác lắm so với những gì anh suy đoán nhưng có một số chi tiết cũng đã giúp anh hiểu thêm nhiều điều.
Thầy Nguyễn Hàng có rất nhiều kiến thức về phương diện cơ giáp. Các cơ giáp mà hắn chế tạo đều được dùng cho các cấp lãnh đạo trong quân đội.
——
Sau khi trùng cái được đánh dấu hoàn toàn thì nếu các con trùng khác tập trung tinh thần lực để quan sát sẽ cảm nhận được dấu ấn tinh thần của trùng đực trên trùng cái này. Đây cũng giống như một loại đánh dấu lãnh thổ.
Cả đời một con trùng cái ở Trùng tộc sẽ chỉ được đánh dấu bởi một con trùng đực duy nhất.
Sau khi Tịch Án đến chỗ làm, các con trùng cái mẫn cảm xung quanh đã nhanh chóng cảm nhận được dấu ấn tinh thần của trùng đực trên cơ thể vị nguyên soái này. Cả đám đều mở to hai mắt, vô cùng khiếp sợ. Đây chính là trùng cái cấp S+ đó, phải là một trùng đực như thế nào mới có thể đánh dấu thành công đây!
Đầu tiên không bàn đến vấn đề Tịch Án cho phép hay không nhưng muốn để lại dấu ấn ở biển tinh thần của trùng cái cấp S thì cần phải có một tinh thần lực ở cấp cực kỳ cao mới làm được. Hơn nữa việc ngài nguyên soái Tịch Án sửa thông tin trên Tinh Võng thành “đã lập khế ước” cũng khiến đám trùng càng thêm tò mò về hùng chủ bí ẩn của y. Nhưng bọn họ cũng rất sợ các phương pháp huấn luyện của nguyên soái nên cả đám chỉ dám nghiêm mặt hành lễ với nguyên soái chứ thậm chí không dám nhìn y dù chỉ một giây.
Còn về việc Tịch Án đã lập khế ước nhưng vẫn được phép làm việc trong quân đội thì nhóm trùng cái cũng không bất ngờ lắm. Dù sao thì y cũng là nguyên soái thống lĩnh toàn quân nên cho dù trùng đực có không thích trùng cái của mình ra ngoài làm việc đi nữa thì với một quan chức cấp cao như Tịch Án, chắc chắn chính phủ cũng sẽ không cho phép trùng đực lợi dụng đặc quyền để hạn chế công việc của trùng cái.
Hừ. Tịch Án vừa đi qua khu huấn luyện vừa thở dài, tại sao không có trùng nào hỏi y chuyện đánh dấu hết vậy, không hỏi thì làm sao y có thể khoe sự tốt đẹp của hùng chủ nhà mình được chứ.
Y đã hoàn toàn quên mất đã từng có một lính mới bị phạt mang vật nặng chạy 50km chỉ vì nói giỡn với y một câu. Từ sau chuyện đó thì đa số các trùng cái trong quân đội đều không dám đứng gần y.
Nếu hỏi con trùng nào bất ngờ nhất với việc nguyên soái được đánh dấu thì đó chính là Thân Đặc. Trong ấn tượng của hắn, Tịch Án là một trùng theo chủ nghĩa không lập khế ước, y vẫn luôn khinh thường những trùng đực yếu đuối nhu nhược kia, cũng chưa bao giờ thấy y đối xử nhẹ nhàng với bất kì hùng tử nào. Thậm chí thái độ khi đối xử với mấy trùng đực khác còn tệ hơn cả khi huấn luyện quân lính.
Hắn vốn tưởng rằng việc Tịch Án lập khế ước cùng trùng đực đã đủ để gây chấn động toàn bộ tinh tế không ngờ rằng y còn để cho trùng đực đánh dấu mình.
Thậm chí Thân Đặc còn cảm nhận được sự mạnh mẽ của dấu ấn tinh thần lực kia. Đến cả hắn cũng không dám để tinh thần lực của mình đến gần.
Cũng may Thân Đặc đã theo Tịch Án từ rất lâu, cả hai không chỉ có tình cảm cấp trên cấp dưới mà còn là bạn thân nên hắn chỉ đành đứng mũi chịu sào hỏi chuyện này: “Ngài đã được đánh dấu rồi sao?”
“Ừa.” Cuối cùng, Tịch Án cũng đã chờ được đến lúc Thân Đặc hỏi y. Y nở một nụ cười hạnh phúc rồi trả lời: “Ngài ấy tên là Bạch Chung.”
Thân Đặc nhớ lại tên của các trùng đực thuộc tầng lớp quý tộc nhưng lại không thấy có trùng nào tên Bạch Chung: “Chưa từng nghe qua tên này, ngài ấy là dân thường sao?”
“Không phải, ngài ấy là một quý tộc chân chính.” Tịch Án dựa vào ghế rồi tiếp tục nói: “Ngài ấy mới đúng là trùng đực tôn quý nhất Tinh Tế này.”
“......” Thân Đặc nghi rằng toàn bộ tâm trí của Tịch Án lúc này chỉ toàn là về hùng chủ của y mà thôi nhưng hắn vẫn tò mò về một thứ nên hỏi tiếp: “Vậy ngài hùng chủ có thể đánh dấu ngài có nghĩa là ngài ấy phải có tinh thần lực rất cao nhưng mà từ trước đến nay Đế Quốc chưa từng ghi nhận bất kỳ trường hợp trùng đực cấp S nào. Trùng đực cấp A cũng có thể đánh dấu trùng cái cấp S sao?”
“Không thể.” Tịch Án nắm chặt lấy cánh tay phải, đây là chỗ mà trước đây trùng đực từng nắm để bảo y bình tĩnh. Chỉ vừa nghĩ lại ngày đánh dấu kia mà trên cổ tay y đã bắt đầu xuất hiện các hoa văn trùng nhạt màu.
Đúng là hùng chủ của y có rất nhiều bí mật. Không thể kiểm tra được sức mạnh tinh thần lực cũng như có dị năng không gian mạnh mẽ nhưng bí ẩn và đồng thời cũng không thể nào biết được thân thế của ngài ấy. Nhưng Tịch Án hoàn toàn không bận tâm đến những điều đó, y chỉ cần biết hùng chủ của y sẽ ở bên cạnh y mãi mãi, ngài ấy sẽ vĩnh viễn là hùng chủ tôn quý nhất của y là được.
“Ngài ấy rất mạnh.” Tịch Án trầm giọng nói.
Dựa vào sự nhạy bén của trùng cái, Thân Đặc đã thấy được hoa văn trùng hiện ra trên cánh tay của Tịch Án dù chỉ trong cái chớp mắt. Hắn cảm thấy thật cạn lời, trong lòng cũng chửi thầm vài câu “mong ngài nguyên soái không suy nghĩ tới một số thứ thiếu trong sáng khi đang ngồi trong môi trường quân đội!”
Nhưng mà có thể được Tịch Án công nhận thì chắc chắn trùng đực kia rất mạnh. Còn việc tại sao có trùng đực mạnh vậy mà không ai biết thì Tịch Án đã không muốn nói đến thì trùng khác cũng đừng hỏi nhiều. Thân Đặc rất hiểu lòng trùng nên không nhắc đến chuyện này nữa.
“Nếu như có cơ hội thì ngài hãy dẫn hùng chủ của ngài đến đây để các anh em thấy mặt.”
Tịch Án từ chối vô cùng lạnh lùng: “Không được.” Ngài Bạch Chung cũng đã nói muốn làm thư hầu của ngài thì phải là những con trùng cái mạnh mẽ, các anh em tốt đó của y đều là những quân thư mạnh nhất Đế Quốc nên việc quan trọng nhất là y phải ngăn không cho ngài Bạch Chung gặp những con trùng “rác rưởi” này.
Thân đặc: “.....” Bây giờ hắn cực kỳ muốn đình công thì phải làm sao đây. Sao lại có một con trùng cái có tính chiếm hữu cao đến vậy được cơ chứ!!!
Nhưng mà ngẫm lại vị trí đứng đầu chuỗi kim tự tháp của Tịch Án thì thấy điều này cũng hoàn toàn hợp lý.
Cổng chính của đại học Đế quốc cao khoảng 10m nhìn vô cùng huy hoàng tráng lệ, nó được chế tạo từ một kim loại sáng bóng ánh bạc lấp lánh mang đậm hơi thở khoa học kĩ thuật.
Lúc này đang là giờ các trùng đến trường, trùng đến trùng đi vô cùng tấp nập. Một chiếc xe bay cao cấp phiên bản giới hạn vừa ngừng lại rồi mở cửa ra đã thu hút ánh mắt của không ít trùng xung quanh.
Trùng bước xuống đầu tiên là mọi con trùng máy. Hắn vòng sang bên kia để mở cửa cho trùng đang ngồi bên trong, hắn còn rất cẩn thận đặt tay ngay khung cửa để bảo vệ đối phương.
Lúc này, thứ đầu tiên đập vào mắt các trùng xung quanh là một đôi chân thon dài thẳng tắp.
Quần áo mà Bạch Chung đang mặc đã được Tịch Án chọn lựa kỹ càng từ trước. Bây giờ đa số tài sản đều thuộc quyền sở hữu của trùng đực, y đã là một con trùng cái có gia đình nhưng dù sao y cũng là thư quân nên vẫn có thể có chút tự do về kinh tế.
Bởi vì đây là một ngành học kết hợp giữa lí thuyết và thực hành nên Tịch Án đã chọn cho Bạch Chung một cái quần dài màu xanh nhạt và một cái áo sơ mi trắng rộng. Trên quần dài còn có họa tiết các giọt màu bắn tung tóe làm chiếc quần càng thêm nổi bật.
Ngay khi trùng đực ra khỏi xe, xung quanh đồng loạt vang lên tiếng thở mạnh.
Hơi thở của hùng tử thu hút tầm mắt của vô số trùng cái, vừa nhìn thấy trùng đực, bọn họ đã đứng hình ngay lập tức. Trùng đực có đôi mắt đào hoa vô cùng quyến rũ, mũi cao và đôi môi mỏng nhạt màu, không có điểm nào là không tinh xảo cả. Anh xinh đẹp giống như một con trùng bước ra từ tranh vẽ làm bọn họ phải thầm nghĩ “từ khi nào mà đại học Đế Quốc lại có hùng tử đẹp đến thế này.”
Có một trùng cái to gan đã chụp trộm Bạch Chung. Hắn muốn đưa bức ảnh này lên diễn đàn của trường. Không biết tại sao dù là tín hiệu Tinh Võng đang rất ổn định nhưng bức ảnh này lại không thể đăng lên được. Sau vài lần cố gắng mà không được, hắn đành phải từ bỏ. Ngay khi hắn vừa thả tay xuống thì quang não bỗng lập lòe trong chớp mắt rồi tối đen lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì. Đến khi hắn muốn nhìn lại bức ảnh này một lần nữa thì lại không thể nào tìm thấy nó giống như việc chụp ảnh này chỉ là tưởng tượng của hắn vậy.
Và tất nhiên, Bạch Chung hoàn toàn không biết những việc này.
Sau khi anh vào trường đã đi thẳng đến chỗ quản lý sinh viên. Trường học này vô cùng rộng, đường đi cũng rối nhưng cũng may mà hệ thống hướng dẫn đường đi dùng rất tốt.
Thầy phụ trách bộ phận quản lý sinh viên là một vị trùng cái trung niên. Sau khi đến tuổi trưởng thành thì Trùng tộc sẽ không thay đổi diện mạo nữa nên dù đối phương nhìn có vẻ chỉ vừa hai mươi nhưng dựa vào lưu động trong tinh thần lực của đối thủ mà Bạch Chung biết rằng trùng cái này chắc cũng đã hơn 80 tuổi.
Thấy Bạch Chung tiến vào, thầy quản lý sinh viên nhiệt tình mời anh ngồi: “Xin chào ngài trùng đực, chắc hẳn ngài chính là ngài Bạch Chung.”
Bạch Chung gật đầu.
“Ngài nguyên soái đã dặn dò tôi rồi. Tôi đã thu xếp xong hồ sơ nhập học cho ngài, giờ chỉ cần xác nhận trên Tinh Võng là được. Sau khi hoàn thành các thủ tục thì hệ thống sẽ tự động gửi thời khóa biểu và các thông báo khác đến quang não của ngài.”
Đối phương lấy máy xác nhận ra, Bạch Chung đưa quang não trên cổ tay rà qua máy, chỉ trong một cái chớp mắt thì trên Tinh Võng đã xuất hiện thông báo “xác nhận thành công”.
“Thưa ngài trùng đực cao quý, đã hoàn thành xong các thủ tục, không biết ngài có cần tôi dẫn đi đến chỗ học không?”
“Không cần.” Anh từ chối ý tốt của đối phương. Sau khi thấy mọi chuyện đã xong, Bạch Chung đứng dậy rời đi.
Thầy quản lý sinh viên thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng đối phương là một trùng đực rất đẹp, lẽ ra trùng cái như hắn phải vô cùng yêu thích chứ nhưng chút tình cảm này chưa kịp dâng lên thì đã bị khí chất lạnh lùng, xa cách của đối phương đè xuống, đến một trùng cái thân cao 1m9 như hắn cũng có cảm giác áp lực đến không thở được.
Khí thế kia rõ ràng không giống trùng đực. Lần cuối cùng hắn cảm nhận được luồng khí thế mạnh mẽ như vậy chính là từ ngài nguyên soái Tịch Án.
Có lẽ chỉ có trùng cái mạnh mẽ như ngài nguyên soái mới xứng với trùng đực này. Nhưng mà hắn cũng nhớ lại, hình như không thể kiểm tra ra tinh thần lực của đối phương nên kết quả đã ghi là “không”, hắn thở dài bất đắc dĩ, đúng là trời cao đố kỵ anh tài mà.
——
Khoa cơ giáp cũng không xa lắm, khi Bạch Chung đến thì cũng sắp hết tiết đầu. Vừa thấy trước cửa xuất hiện một trùng đực là các trùng cái trong phòng đã đứng ngồi không yên. Trùng nào cũng nhìn ra ngoài, giảng viên trùng cái cũng không dám để trùng đực tôn quý phải chờ đợi.
Bởi vì đã được thông báo từ trước nên giảng viên cũng biết rằng Tịch Án đã sắp xếp cho một vị trùng đực vào học.
Giảng viên đi ra ngoài hỏi: “Xin hỏi là Bạch Chung đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vào đi.” Hắn dẫn Bạch Chung đi vào lớp học. Sau khi nhìn thấy đám trùng cái kích động như mèo thấy mỡ kia thì hắn cũng có chút nhức đầu. Hắn đoán rằng đối phương chính là hùng chủ của Tịch Án, hắn ho nhẹ một tiếng rồi giới thiệu với các sinh viên ngồi dưới: “Vị này chính là bạn học mới tới tên là Bạch Chung, sau này bạn sẽ cùng học tập với chúng ta.”
“Ô hô!” Trùng cái phía dưới thi nhau hò reo hoan hô. Dù rằng đại học Đế Quốc có không ít trùng đực nhưng vì đặc thù của ngành học cơ giáp cần rất nhiều tinh thần lực cũng như sức khỏe nên từ đó đến giờ khoa cơ giáp bọn họ chưa từng có trùng đực nào. Tất nhiên việc này dẫn đến trùng cái của khoa cơ giáp vô cùng hâm mộ trùng cái của các khoa khác.
Giờ đây khoa họ không những có trùng đực mà vị hùng tử này còn cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí còn đẹp hơn gấp mấy trăm lần so với các trùng đực xinh đẹp nhất của các khoa khác nên đám trùng cái bọn họ đã có chút ngo ngoe rục rịch.
Thực ra khoa cơ giáp không chỉ có mình lớp này, ở đây sẽ chia lớp theo cấp bậc tinh thần lực. Đây là lớp tập hợp các trùng cái cấp A trở lên nên các giảng viên được chọn ra giảng dạy cũng là những trùng vô cùng ưu tú và giỏi giang.
Dường như giảng viên cũng biết nấy trùng cái kia đang nghĩ cái gì, hắn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Các bạn cũng đã thấy, bạn học Bạch Chung là một vị trùng đực tôn quý cho nên tôi hy vọng trong thời gian Bạch Chung học ở đây thì các bạn có thể quan tâm chăm sóc vị trùng đực này.”
“Vâng!” “Chúng em chắc chắn sẽ làm vậy!” “Hoàn toàn không thành vấn đề!” “Để em, để em chăm sóc cho!”
Bởi vì Bạch Chung “chỉ cao có” 1 mét 8 mấy nên được xếp ngồi ngay hàng đầu. Đúng lúc này thì tiếng chuông hết tiết vang lên nên giảng viên cũng thu dọn tài liệu rồi đi ra.
Chỉ trong nháy mắt đám trùng cái này đã bu lại xung quanh Bạch Chung, trùng đực nhíu mày một cái nhưng cũng không nói gì thêm.
Đám trùng cái tranh nhau tự giới thiệu, trùng này một câu trùng kia một câu mãi đến khi giảng viên môn chế tạo cơ giáp đi vào quát lớn: “Tụ lại một đám làm gì thế hả, trở về chỗ của mình nhanh lên!”
Các trùng rất sợ vị giảng viên này nên lập tức giải tán. Mỗi trùng đều tự về chỗ ngồi im thin thít không dám hó hé nửa lời.
Bạch Chung ngẩng đầu lên nhìn trùng đang đứng trên bục giảng. Đây là một trùng cái hơi gầy, trên mặt đeo kính đen, miệng mím chặt có vẻ tính tình có hơi khó chịu.
Tiết này là tiết dạy về chế tạo cơ giáp, giảng viên chính là thầy Nguyễn Hàng- trùng chế tạo cơ giáp giỏi nhất Đế Quốc. Trước bàn học Bạch Chung có chiếu hình lập thể của một cơ giáp, Nguyễn Hàng điều khiển hình chiếu phân ra rồi lại ráp vào để giảng cho các trùng nghe về cấu tạo của cơ giáp.
Trước kia khi đang điều khiển cơ giáp, Bạch Chung đã dùng tinh thần lực để quét sơ về cấu tạo của nó nên bài giảng của giảng viên cũng không khác lắm so với những gì anh suy đoán nhưng có một số chi tiết cũng đã giúp anh hiểu thêm nhiều điều.
Thầy Nguyễn Hàng có rất nhiều kiến thức về phương diện cơ giáp. Các cơ giáp mà hắn chế tạo đều được dùng cho các cấp lãnh đạo trong quân đội.
——
Sau khi trùng cái được đánh dấu hoàn toàn thì nếu các con trùng khác tập trung tinh thần lực để quan sát sẽ cảm nhận được dấu ấn tinh thần của trùng đực trên trùng cái này. Đây cũng giống như một loại đánh dấu lãnh thổ.
Cả đời một con trùng cái ở Trùng tộc sẽ chỉ được đánh dấu bởi một con trùng đực duy nhất.
Sau khi Tịch Án đến chỗ làm, các con trùng cái mẫn cảm xung quanh đã nhanh chóng cảm nhận được dấu ấn tinh thần của trùng đực trên cơ thể vị nguyên soái này. Cả đám đều mở to hai mắt, vô cùng khiếp sợ. Đây chính là trùng cái cấp S+ đó, phải là một trùng đực như thế nào mới có thể đánh dấu thành công đây!
Đầu tiên không bàn đến vấn đề Tịch Án cho phép hay không nhưng muốn để lại dấu ấn ở biển tinh thần của trùng cái cấp S thì cần phải có một tinh thần lực ở cấp cực kỳ cao mới làm được. Hơn nữa việc ngài nguyên soái Tịch Án sửa thông tin trên Tinh Võng thành “đã lập khế ước” cũng khiến đám trùng càng thêm tò mò về hùng chủ bí ẩn của y. Nhưng bọn họ cũng rất sợ các phương pháp huấn luyện của nguyên soái nên cả đám chỉ dám nghiêm mặt hành lễ với nguyên soái chứ thậm chí không dám nhìn y dù chỉ một giây.
Còn về việc Tịch Án đã lập khế ước nhưng vẫn được phép làm việc trong quân đội thì nhóm trùng cái cũng không bất ngờ lắm. Dù sao thì y cũng là nguyên soái thống lĩnh toàn quân nên cho dù trùng đực có không thích trùng cái của mình ra ngoài làm việc đi nữa thì với một quan chức cấp cao như Tịch Án, chắc chắn chính phủ cũng sẽ không cho phép trùng đực lợi dụng đặc quyền để hạn chế công việc của trùng cái.
Hừ. Tịch Án vừa đi qua khu huấn luyện vừa thở dài, tại sao không có trùng nào hỏi y chuyện đánh dấu hết vậy, không hỏi thì làm sao y có thể khoe sự tốt đẹp của hùng chủ nhà mình được chứ.
Y đã hoàn toàn quên mất đã từng có một lính mới bị phạt mang vật nặng chạy 50km chỉ vì nói giỡn với y một câu. Từ sau chuyện đó thì đa số các trùng cái trong quân đội đều không dám đứng gần y.
Nếu hỏi con trùng nào bất ngờ nhất với việc nguyên soái được đánh dấu thì đó chính là Thân Đặc. Trong ấn tượng của hắn, Tịch Án là một trùng theo chủ nghĩa không lập khế ước, y vẫn luôn khinh thường những trùng đực yếu đuối nhu nhược kia, cũng chưa bao giờ thấy y đối xử nhẹ nhàng với bất kì hùng tử nào. Thậm chí thái độ khi đối xử với mấy trùng đực khác còn tệ hơn cả khi huấn luyện quân lính.
Hắn vốn tưởng rằng việc Tịch Án lập khế ước cùng trùng đực đã đủ để gây chấn động toàn bộ tinh tế không ngờ rằng y còn để cho trùng đực đánh dấu mình.
Thậm chí Thân Đặc còn cảm nhận được sự mạnh mẽ của dấu ấn tinh thần lực kia. Đến cả hắn cũng không dám để tinh thần lực của mình đến gần.
Cũng may Thân Đặc đã theo Tịch Án từ rất lâu, cả hai không chỉ có tình cảm cấp trên cấp dưới mà còn là bạn thân nên hắn chỉ đành đứng mũi chịu sào hỏi chuyện này: “Ngài đã được đánh dấu rồi sao?”
“Ừa.” Cuối cùng, Tịch Án cũng đã chờ được đến lúc Thân Đặc hỏi y. Y nở một nụ cười hạnh phúc rồi trả lời: “Ngài ấy tên là Bạch Chung.”
Thân Đặc nhớ lại tên của các trùng đực thuộc tầng lớp quý tộc nhưng lại không thấy có trùng nào tên Bạch Chung: “Chưa từng nghe qua tên này, ngài ấy là dân thường sao?”
“Không phải, ngài ấy là một quý tộc chân chính.” Tịch Án dựa vào ghế rồi tiếp tục nói: “Ngài ấy mới đúng là trùng đực tôn quý nhất Tinh Tế này.”
“......” Thân Đặc nghi rằng toàn bộ tâm trí của Tịch Án lúc này chỉ toàn là về hùng chủ của y mà thôi nhưng hắn vẫn tò mò về một thứ nên hỏi tiếp: “Vậy ngài hùng chủ có thể đánh dấu ngài có nghĩa là ngài ấy phải có tinh thần lực rất cao nhưng mà từ trước đến nay Đế Quốc chưa từng ghi nhận bất kỳ trường hợp trùng đực cấp S nào. Trùng đực cấp A cũng có thể đánh dấu trùng cái cấp S sao?”
“Không thể.” Tịch Án nắm chặt lấy cánh tay phải, đây là chỗ mà trước đây trùng đực từng nắm để bảo y bình tĩnh. Chỉ vừa nghĩ lại ngày đánh dấu kia mà trên cổ tay y đã bắt đầu xuất hiện các hoa văn trùng nhạt màu.
Đúng là hùng chủ của y có rất nhiều bí mật. Không thể kiểm tra được sức mạnh tinh thần lực cũng như có dị năng không gian mạnh mẽ nhưng bí ẩn và đồng thời cũng không thể nào biết được thân thế của ngài ấy. Nhưng Tịch Án hoàn toàn không bận tâm đến những điều đó, y chỉ cần biết hùng chủ của y sẽ ở bên cạnh y mãi mãi, ngài ấy sẽ vĩnh viễn là hùng chủ tôn quý nhất của y là được.
“Ngài ấy rất mạnh.” Tịch Án trầm giọng nói.
Dựa vào sự nhạy bén của trùng cái, Thân Đặc đã thấy được hoa văn trùng hiện ra trên cánh tay của Tịch Án dù chỉ trong cái chớp mắt. Hắn cảm thấy thật cạn lời, trong lòng cũng chửi thầm vài câu “mong ngài nguyên soái không suy nghĩ tới một số thứ thiếu trong sáng khi đang ngồi trong môi trường quân đội!”
Nhưng mà có thể được Tịch Án công nhận thì chắc chắn trùng đực kia rất mạnh. Còn việc tại sao có trùng đực mạnh vậy mà không ai biết thì Tịch Án đã không muốn nói đến thì trùng khác cũng đừng hỏi nhiều. Thân Đặc rất hiểu lòng trùng nên không nhắc đến chuyện này nữa.
“Nếu như có cơ hội thì ngài hãy dẫn hùng chủ của ngài đến đây để các anh em thấy mặt.”
Tịch Án từ chối vô cùng lạnh lùng: “Không được.” Ngài Bạch Chung cũng đã nói muốn làm thư hầu của ngài thì phải là những con trùng cái mạnh mẽ, các anh em tốt đó của y đều là những quân thư mạnh nhất Đế Quốc nên việc quan trọng nhất là y phải ngăn không cho ngài Bạch Chung gặp những con trùng “rác rưởi” này.
Thân đặc: “.....” Bây giờ hắn cực kỳ muốn đình công thì phải làm sao đây. Sao lại có một con trùng cái có tính chiếm hữu cao đến vậy được cơ chứ!!!
Nhưng mà ngẫm lại vị trí đứng đầu chuỗi kim tự tháp của Tịch Án thì thấy điều này cũng hoàn toàn hợp lý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất