Giữa Vạn Nhân Thiên Hạ Chỉ Yêu Độc Mình Em!
Chương 13
Dạ.
Vốn, hắc ám của màn đêm có thể che giấu được rất nhiều thứ. Nhưng che giấu thủy chung cũng chỉ là che giấu, vẫn không thể làm nó tiêu biến đi được.
Đôi khi, nhớ lại quá khứ cũng là một loại tra tấn, tàn nhẫn đến mức khiến người ta không thể hô hấp….
………………….
16 tuổi.
Cố Tích Triều chỉ mặc một bộ quần áo đã cũ mòn, được mua từ rất nhiều năm trước.
Hôm nay, cậu được mẫu thân dẫn đến một nơi.
(Nguyệt: ta sẽ dùng ‘mẫu thân’ chứ không dùng ‘mẹ’ nga, vấn đề tâm trạng của ta ấy mà, xin lỗi các nàng >”<)
Cậu thật sự rất kinh ngạc, bởi vì bà từ trước đến nay vốn không hề thích cậu.
Trong trí nhớ của cậu, mẫu thân rất ít khi nói chuyện, thậm chí cả ngày cũng không nguyện liếc mắt nhìn cậu lấy một lần. Cho dù ngẫu nhiên rơi vào tầm mắt, thì vẻ mặt bà cũng liền tràn ngập oán hận cùng căm ghét.
Đôi khi không vui, bà sẽ tùy tay vơ lấy một đồ vật gì đó ném vào người cậu, hoặc dùng tàn thuốc cháy dở dí vào cánh tay cậu.
Ngày trước, còn có một lần, bà dùng gối đầu chặn nơi mặt cậu, có ý muốn đưa cậu vào chỗ chết.
………………………………..
[ Vì cái gì ?]
[ Vì mình là đứa bé ngay cả cha là ai cũng không biết sao?]
[ Bởi vì sự tồn tại của mình, chỉ mang đến cho bà vô vàn thống khổ sao?]
[ Đó có phải là lỗi của mình không?]
…………………..
Mẫu thân dẫn cậu vào một căn phòng lớn.
Cố Tích Triều dường như có chút hoa mắt. Căn phòng này, so ra còn lớn hơn toàn bộ ngôi nhà của cậu nữa.
Một nam nhân đầu trọc dẫn bọn họ vào phòng khách.
Trên sô pha có một thanh niên đang ngồi, chân gác lên bàn trà trước mặt, bên cạnh hắn còn có một cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp đang cắt hoa quả, từng miếng từng miếng tiếp đến miệng hắn.
Cố Tích Triều nhận ra được người thanh niên kia. Hắn là chủ nhân của câu lạc bộ mà hàng đêm mẫu thân cậu vẫn đến tiếp khách, Hoàng Kim Lân.
“Lân ca…”
Mẫu thân hướng về người thanh niên trẻ tuổi kia, cúi đầu khom lưng chào hắn.
Hoàng Kim Lân ngẩn đầu, nhìn bà bằng một loại ánh mắt như đang đánh giá một thứ đồ rách nát rẻ tiền.
“Thế nào, đã có tiền chưa?”
“Không có…..”
Nam nhân đầu trọc bên cạnh vừa nghe, liền lập tức giáng một bạt tai thật mạnh xuống mặt bà:
“Không có tiền trả sao! Vậy con mẹ nhà mày tới đây để làm quái gì!”
Gương mặt của mẫu thân nhất thời sưng đỏ lên, khóe miệng chảy tràn tơ máu, dùng hai tay thống khổ ôm lấy mặt:
“Lân ca, cho em một cơ hội. Em, em dùng con gán nợ, có được không?”
Hoàng Kim Lân vừa nghe bà nói, liền cười to khinh bỉ:
“Con của bà? Cái loại đàn bà mà ai muốn cũng có thể thượng như bà, mà dám nghĩ con của bà sinh ra đáng giá ba mươi vạn sao? Ân…”
Cố Tích Triều quả thực không thể tin vào tai mình được nữa:
“Mẫu thân…..?”
Mẫu thân tái không thèm để ý đến cậu, chỉ tiếp tục cầu xin:
“Em thề, Tích Triều thực sự sạch sẽ. Anh nhất định sẽ rất vừa lòng.”
“Mẫu thân…..”
Tích Triều vươn tay kéo vạt áo bà, lại chỉ đổi lại một tràng quở trách:
“Câm miệng! Tao nuôi mày lớn đến tuổi này, đã tốn không ít tiền rồi. Hiện tại là thời điểm mày phải trả lại cho tao đi! Không được run!”
Ánh mắt Hoàng Kim Lân chuyển hướng về phía Cố Tích Triều, cẩn thận đánh giá cậu.
Đứa nhỏ này hẳn cũng chưa đến tuổi phát dục đi?
Nhưng mà, tư sắc này, dù chỉ mới ngây ngô chưa toàn vẹn, thế nhưng vẫn là một vẻ đẹp đáng kinh ngạc.
Kia mi mục trong veo như thu thủy, lọn tóc xoăn nhẹ, làn da trắng tựa tuyết, ngũ quan tinh xảo mang theo biểu tình kinh hách sợ hãi non nớt kia….
Thật sự rất đẹp!
Hoàng Kim Lân đột nhiên cảm thấy khát. Là một cơn đói khát lan tràn khắp tứ chi bách hài, bất khả khống chế!
Cố Tích Triều bị hắn nhìn đến mức sống lưng phát lạnh, cậu cảm thấy vô cùng chán ghét ánh mắt kia.
“Được rồi, bà đi được rồi! Cả em nữa, em cũng đi đi!”
Hoàng Kim Lân phất phất tay, tựa như đối ruồi muỗi mà đuổi mẫu thân của Cố Tích Triều cùng cô gái bên cạnh hắn đi.
Mẫu thân tựa như trút được một gánh nặng, liên tục nói:
“Cảm ơn Lân ca, cảm ơn Lân ca!”
Sau đó tựa như sống chết, gấp gáp rời khỏi đó.
“Mẫu thân….!”
Tích Triều muốn đuổi theo bà, nhưng bị gã nam nhân đầu trọc chế trụ lại.
“Muốn chạy sao? Không nghe mẹ mày đã nói sao, bà ta bắt mày đến đây là để gán nợ!”
“Tôi sẽ thay bà trả! Chờ khi kiếm được tiền, tôi liền sẽ trả đủ mà!”
Cố Tích Triều vừa nói, vừa dùng sức giãy dụa khỏi gọng kiềm cứng rắn của nam nhân đầu trọc kia.
Hoàng Kim Lân đi tới, khéo léo bắt lấy cằm cậu:
“Chờ sao? Ta đây không có kiên nhẫn!”
Sau đó ngẩn đầu phân phó với nam nhân kia:
“Báo nhà bếp làm chút gì đó cho nó ăn, còn phải tắm rửa sạch sẽ. Xong rồi liền mang đến phòng ta!”
“Đã biết, Lân ca!”
Nam nhân đầu trọc đó nắm lấy tay Cố Tích Triều, lôi kéo cậu lên lầu.
“Buông ra!”
Cố Tích Triều ra sức giãy dụa, cậu đã ẩn ẩn cảm thấy được, sắp tới sẽ phát sinh loại sự tình khủng bố gì. Bất quá bản thân cậu gầy yếu vô lực, không cách nào giãy thoát.
….
Vì thế, thời điểm gã Hoàng Kim Lân kia nở một nụ cười tàn nhẫn đi đến chỗ cậu, Cố Tích Triều đã sợ đến mức cả người lăng lăng ngây ngốc, không thể động đậy.
Dù có la hét thê lương đến thế nào, cúi đầu cầu xin chật vật đến thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là chạy không thoát, đánh không lại.
Hoàng Kim Lân đem đôi tay gầy yếu của Cố Tích Triều trói vào đầu giường, vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn dùng tay xé nát quần áo cậu, để cho thân thể nhỏ bé yếu ớt của cậu hoàn toàn triển lộ.
Làn da trắng ngần cùng thân thể tuyệt mỹ kia đã hoàn toàn đánh gục lý trí của hắn. Dục vọng nơi hạ thân phút chốc không còn khống chế được nữa.
Rốt cuộc, không thể đợi thêm một giây một khắc nào, hung khí cương liệt không hề báo trước, cứ thế hung tợn đi vào thân thể Cố Tích Triều.
Nỗi đau đó… thẳng đến giờ này phút này, cậu cũng chưa từng quên!
Vốn, hắc ám của màn đêm có thể che giấu được rất nhiều thứ. Nhưng che giấu thủy chung cũng chỉ là che giấu, vẫn không thể làm nó tiêu biến đi được.
Đôi khi, nhớ lại quá khứ cũng là một loại tra tấn, tàn nhẫn đến mức khiến người ta không thể hô hấp….
………………….
16 tuổi.
Cố Tích Triều chỉ mặc một bộ quần áo đã cũ mòn, được mua từ rất nhiều năm trước.
Hôm nay, cậu được mẫu thân dẫn đến một nơi.
(Nguyệt: ta sẽ dùng ‘mẫu thân’ chứ không dùng ‘mẹ’ nga, vấn đề tâm trạng của ta ấy mà, xin lỗi các nàng >”<)
Cậu thật sự rất kinh ngạc, bởi vì bà từ trước đến nay vốn không hề thích cậu.
Trong trí nhớ của cậu, mẫu thân rất ít khi nói chuyện, thậm chí cả ngày cũng không nguyện liếc mắt nhìn cậu lấy một lần. Cho dù ngẫu nhiên rơi vào tầm mắt, thì vẻ mặt bà cũng liền tràn ngập oán hận cùng căm ghét.
Đôi khi không vui, bà sẽ tùy tay vơ lấy một đồ vật gì đó ném vào người cậu, hoặc dùng tàn thuốc cháy dở dí vào cánh tay cậu.
Ngày trước, còn có một lần, bà dùng gối đầu chặn nơi mặt cậu, có ý muốn đưa cậu vào chỗ chết.
………………………………..
[ Vì cái gì ?]
[ Vì mình là đứa bé ngay cả cha là ai cũng không biết sao?]
[ Bởi vì sự tồn tại của mình, chỉ mang đến cho bà vô vàn thống khổ sao?]
[ Đó có phải là lỗi của mình không?]
…………………..
Mẫu thân dẫn cậu vào một căn phòng lớn.
Cố Tích Triều dường như có chút hoa mắt. Căn phòng này, so ra còn lớn hơn toàn bộ ngôi nhà của cậu nữa.
Một nam nhân đầu trọc dẫn bọn họ vào phòng khách.
Trên sô pha có một thanh niên đang ngồi, chân gác lên bàn trà trước mặt, bên cạnh hắn còn có một cô gái rất trẻ, rất xinh đẹp đang cắt hoa quả, từng miếng từng miếng tiếp đến miệng hắn.
Cố Tích Triều nhận ra được người thanh niên kia. Hắn là chủ nhân của câu lạc bộ mà hàng đêm mẫu thân cậu vẫn đến tiếp khách, Hoàng Kim Lân.
“Lân ca…”
Mẫu thân hướng về người thanh niên trẻ tuổi kia, cúi đầu khom lưng chào hắn.
Hoàng Kim Lân ngẩn đầu, nhìn bà bằng một loại ánh mắt như đang đánh giá một thứ đồ rách nát rẻ tiền.
“Thế nào, đã có tiền chưa?”
“Không có…..”
Nam nhân đầu trọc bên cạnh vừa nghe, liền lập tức giáng một bạt tai thật mạnh xuống mặt bà:
“Không có tiền trả sao! Vậy con mẹ nhà mày tới đây để làm quái gì!”
Gương mặt của mẫu thân nhất thời sưng đỏ lên, khóe miệng chảy tràn tơ máu, dùng hai tay thống khổ ôm lấy mặt:
“Lân ca, cho em một cơ hội. Em, em dùng con gán nợ, có được không?”
Hoàng Kim Lân vừa nghe bà nói, liền cười to khinh bỉ:
“Con của bà? Cái loại đàn bà mà ai muốn cũng có thể thượng như bà, mà dám nghĩ con của bà sinh ra đáng giá ba mươi vạn sao? Ân…”
Cố Tích Triều quả thực không thể tin vào tai mình được nữa:
“Mẫu thân…..?”
Mẫu thân tái không thèm để ý đến cậu, chỉ tiếp tục cầu xin:
“Em thề, Tích Triều thực sự sạch sẽ. Anh nhất định sẽ rất vừa lòng.”
“Mẫu thân…..”
Tích Triều vươn tay kéo vạt áo bà, lại chỉ đổi lại một tràng quở trách:
“Câm miệng! Tao nuôi mày lớn đến tuổi này, đã tốn không ít tiền rồi. Hiện tại là thời điểm mày phải trả lại cho tao đi! Không được run!”
Ánh mắt Hoàng Kim Lân chuyển hướng về phía Cố Tích Triều, cẩn thận đánh giá cậu.
Đứa nhỏ này hẳn cũng chưa đến tuổi phát dục đi?
Nhưng mà, tư sắc này, dù chỉ mới ngây ngô chưa toàn vẹn, thế nhưng vẫn là một vẻ đẹp đáng kinh ngạc.
Kia mi mục trong veo như thu thủy, lọn tóc xoăn nhẹ, làn da trắng tựa tuyết, ngũ quan tinh xảo mang theo biểu tình kinh hách sợ hãi non nớt kia….
Thật sự rất đẹp!
Hoàng Kim Lân đột nhiên cảm thấy khát. Là một cơn đói khát lan tràn khắp tứ chi bách hài, bất khả khống chế!
Cố Tích Triều bị hắn nhìn đến mức sống lưng phát lạnh, cậu cảm thấy vô cùng chán ghét ánh mắt kia.
“Được rồi, bà đi được rồi! Cả em nữa, em cũng đi đi!”
Hoàng Kim Lân phất phất tay, tựa như đối ruồi muỗi mà đuổi mẫu thân của Cố Tích Triều cùng cô gái bên cạnh hắn đi.
Mẫu thân tựa như trút được một gánh nặng, liên tục nói:
“Cảm ơn Lân ca, cảm ơn Lân ca!”
Sau đó tựa như sống chết, gấp gáp rời khỏi đó.
“Mẫu thân….!”
Tích Triều muốn đuổi theo bà, nhưng bị gã nam nhân đầu trọc chế trụ lại.
“Muốn chạy sao? Không nghe mẹ mày đã nói sao, bà ta bắt mày đến đây là để gán nợ!”
“Tôi sẽ thay bà trả! Chờ khi kiếm được tiền, tôi liền sẽ trả đủ mà!”
Cố Tích Triều vừa nói, vừa dùng sức giãy dụa khỏi gọng kiềm cứng rắn của nam nhân đầu trọc kia.
Hoàng Kim Lân đi tới, khéo léo bắt lấy cằm cậu:
“Chờ sao? Ta đây không có kiên nhẫn!”
Sau đó ngẩn đầu phân phó với nam nhân kia:
“Báo nhà bếp làm chút gì đó cho nó ăn, còn phải tắm rửa sạch sẽ. Xong rồi liền mang đến phòng ta!”
“Đã biết, Lân ca!”
Nam nhân đầu trọc đó nắm lấy tay Cố Tích Triều, lôi kéo cậu lên lầu.
“Buông ra!”
Cố Tích Triều ra sức giãy dụa, cậu đã ẩn ẩn cảm thấy được, sắp tới sẽ phát sinh loại sự tình khủng bố gì. Bất quá bản thân cậu gầy yếu vô lực, không cách nào giãy thoát.
….
Vì thế, thời điểm gã Hoàng Kim Lân kia nở một nụ cười tàn nhẫn đi đến chỗ cậu, Cố Tích Triều đã sợ đến mức cả người lăng lăng ngây ngốc, không thể động đậy.
Dù có la hét thê lương đến thế nào, cúi đầu cầu xin chật vật đến thế nào, nhưng cuối cùng vẫn là chạy không thoát, đánh không lại.
Hoàng Kim Lân đem đôi tay gầy yếu của Cố Tích Triều trói vào đầu giường, vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn dùng tay xé nát quần áo cậu, để cho thân thể nhỏ bé yếu ớt của cậu hoàn toàn triển lộ.
Làn da trắng ngần cùng thân thể tuyệt mỹ kia đã hoàn toàn đánh gục lý trí của hắn. Dục vọng nơi hạ thân phút chốc không còn khống chế được nữa.
Rốt cuộc, không thể đợi thêm một giây một khắc nào, hung khí cương liệt không hề báo trước, cứ thế hung tợn đi vào thân thể Cố Tích Triều.
Nỗi đau đó… thẳng đến giờ này phút này, cậu cũng chưa từng quên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất