Công Lược Hắn, Yêu Hắn

Chương 3

Trước Sau
Công lược hắn, yêu hắn.

Tác giả: Nhất Chỉ Miêu Đích Toái Toái Niệm

Biên tập: Khuynh Khuynh

Phần 01: Tình yêu ở nông thôn.

Chương 03.

Lạc Văn Châu thỏng thả đặt quân cờ cuối cùng xuống, cười nói: "Chú Lưu, con lại thắng."

Chú Lưu giận dỗi nói: "Con thiệt là, sao không biết nhường người lớn chứ?"

"Vốn dĩ thắng đã khó, nếu còn nhường chẳng phải chắc chắn thua sao?"

Chú Lưu cũng cười theo:" Cũng đúng, chú cháu coi như ngang tài ngang sức."

Lạc Văn Châu đứng lên, nói với ông lão đang chờ nãy giờ: "Tới chú."

Y lùi về sau một bước, không cẩn thận đụng người sau lưng, y vội quay đầu, chỉ thấy Đinh Tuân đang vội vàng lùi ra sau, cươi ngượng ngùng.

Động tác mạnh như vậy, cái lá cây trên đầu vẫn vững vàng ngồi đó, Đinh Tuân vừa thấy là muốn cười, tuy nhiên lại cố gắng nhịn xuống.

"Không đụng cậu chứ?"

Đinh Tuân lắc đầu: "Cậu còn chơi cờ không?"

"Không chơi nữa đâu."

Lạc Văn Châu dẫn hắn ra khỏi đám đông, giải thích: "Chơi một chút thôi, ở đây người chơi món này không nhiều lắm, quanh đi quẩn lại chỉ có mấy người."

"Vậy cũng rất giỏi rồi."

"Tôi hơi chời năm quân rất lợi hại đó, trước kia ít người thắng được lắm."

"Cái này tồi cũng biết." Đinh Tuân bẽn lẽn cười: "Nhưng không giỏi như cậu."

"Có cơ hội tôi dạy cậu."

"Được đó!"

Đinh Tuân coi lời Lạc Văn Châu chỉ là khách sáo, không coi là thật.

Mặt trời đã xuống núi, trăng sao trên trời sáng lập lánh, đem mọi tư xung quanh soi đến rõ rành rành, tuy nhiên muỗi cũng nhều, bọn nó vừa cắn Lạc Văn Châu vài nốt, hiện giờ y đang dùng sức mà gãi, rất ngứa.

Ở quê, muỗi không phải con nào cũng độc.



Hai người bất tri bất giác đi về trước một đoạn xa, trước mặt lác đác mấy gương sen, nhưng gương gần bờ đã bị người ta hái hết, Lạc Văn Châu tìm nửa buổi mới được mình gương nhỏ, y nhìn nhìn, cười: "Còn non lắm, đây nè."

Đinh Tuân nhận lấy, hơi ngoài ý muốn nên hỏi: "Cho tôi ăn à?"

"Không phải." Lạc Văn Châu nghiêm túc đáp: "Cho cậu chơi."

Đinh Tuân cười, hắn nhìn gương sen trong tay, thật là rất nhỏ, đếm đếm chưa tới mười hạt, vậy mà có mấy hạt còn lép, hắn ăn một hạt, thật sự rất non, tim sen ở giữa mang vị đắng nhè nhẹ.

Hắn ngẩng đầu muốn nói chuyện, lại thấy Lạc Văn Châu đang nhìn hắn, khi hắn bắt gặp ánh mắt của y, đối phương liền nhoẻn miệng cười tươi, ánh mắt cong cong mang theo ánh sáng lấp lánh.

Lạc Văn Châu đi tới, buồn bực hỏi: "Sao lại ngẩn người vậy?"

Đinh Tuân hoàn hồn, bóp bóp gương sen trong tay: "Ăn cũng ngon."

"Thích thì ăn đi, về thôi, chỗ này cỏ dại um tùm, muỗi càng nhiều."

"Ừm." Đinh Tuân đi sau, sờ vành tai nóng lên của mình.

Hai nàng đi nửa đường thì gặp được Tưởng Minh, Lạc Văn Châu chào hỏi, lập tức về nhà.

Tưởng Minh ngáp một hồi: "Ngồi xe lâu vậy, mệt quá."

"Đi tắm rửa, ngủ thôi."

"Ừ, mai dẫn cậu đi dạo xung quanh nữa."

Tưởng Minh bắt được thằng nhóc Tưởng Hiểu đang chơi tới điên cuồng, không để ý tới sự giãy dụa của nó, kéo người về.

"Anh đừng có ngang tàng vậy được không?"

"Mày không biết chơi nóng nực quá là tè dầm sao?"

"Ba tuổi em đã không tè dầm rồi." Tưởng Hiểu kinh thường nói "Anh là sinh viên đó, sao tin cài lời đồn mà chơi nóng nực là tè dầm?"

Tưởng Minh hừ lạnh, lấy thái độ này để trả lời cho nhóc.

Biết đường chạy trốn vô vọng, Tưởng Hiểu chỉ có thể tru tréo với đồng bọn: "Đậu Đậu, Kỳ Kỳ, mấy đứa cất đèn dưa hấu của tao đàng hoàng, đừng làm hư."

"Được."

Lạc Văn Châu về đến nhà, bà nội đã ngủ, hắn dùng nước giếng trong sân tắm một cái ào, thuận tiện giặt quần áo vừa thay.

Khi nãy trước khi ra ngoài y đã đốt một khoanh nhang muỗi, phun thuốc xịt muỗi, bây giờ vào phòng, mùi thuốc đã nhạt bớt, trong phòng không còn muỗi, chỉ còn mấy con nửa sống nửa chết.

Trời quá nóng, chiếu cũng sắp bốc hơi, quạt thì không cần phải nói, thổi ra chỉ có hơi nóng mà thôi.

Lạc Văn Châu nằm trên gường, quyết định ngày mai đi mua điều hòa.

Bất qua hôm sau tỉnh lại, quyết định này giống như những ngày xưa, bị kéo dài vô thời hạn.



Hôm sau lúc Đinh Tuân ra khỏi phòng, trong sân chỉ còn Tưởng Hiểu đang ngồi trển ghế đá ăn gương sen, thấy hắn ra liền lễ phép gọi: "Anh Đinh Tuân, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Tháy đối phương nhìn gương sen trong tay mình, Tưởng Hiểu giải thích: "Sáng nay anh Văn Châu đem qua, trong góc nhà còn có nửa túi da rắn lận á, anh Đinh Tuân cứ ăn thoải mái."

Trong lòng Đinh Tuân nhảy dựng.

Lạc Văn Châu có ý gì? Là bởi hôm qua hắn nói ăn ngon, nên sáng nay y liền hái đem qua.

Đinh Tuân sờ mặt, hơi nóng lên, sau đó đi vào nhà vệ sinh rửa ráy.

Mẹ Tưởng đang nấu cháo, làm thêm ít đồ ăn, sáng sớm ăn mấy món này rất thoải mái. Tưởng Minh cầm túi da rắn, cười tủm tỉm: "Vậy mà Văn Châu còn nhớ con thích ăn cái này."

"Cậu thích ăn?"

"Đúng vậy, chỉ cần mùa hè mà mình ở nhà, cậu ấy sẽ đi hái một ít cho mình."

Khuôn mặt vừa mới bình thường của của Đinh Tuân lại có hơi hướm nóng lên, lần này là do tự mình đa tình khiến bản thân bị ngượng.

Tưởng Minh vốn định dẫn Đinh Tuân đi dạo, nhưng trời bên ngoai nóng quá, hắn hoàn toàn không có miếng dũng khí đi ra.

Đinh Tuân cũng cảm thấy nóng: "Chờ tối hãy đi, thế nào?"

"Được!"

Rảnh rỗi cả buổi sáng, buổi chiều hắn liền dẫn Đinh Tuân đi thăm nhà Lạc Văn Châu.

Lạc Văn Châu nhìn bọn họ, việc đang làm cũng không tạm ngừng: "Ăm cơm không?"

"Ăn." Tưởng Minh cầm lấy cây quạt trên bàn, dùng sức mà quạt: "Ôi, nóng quá."

"Tối nay hẳn là có mưa."

"Cậ đánh trứng gà?" Đinh Tuân đi tới.

"Ừm." Trứng gà trong tay Lạc Văn Châu được đánh thành bọt biển: "Bà nội thích ăn, ở ngoài bán quá ngọt."

Còn có tâm lắm, trong lòng Đinh Tuân cười cười.

Tưởng Minh nói buổi tối trời có mưa mói tốt, vừa nói vừa đi vào phòng bà nội.

17/8/2021.

Đinh Tuân nhận lấy, hơi ngoài ý muốn nên hỏi: "Cho tôi ăn à?"

(Toai:Bồ mi cho mi hông lẽ cho tao mậyyy)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau