Chạy Hay Chết

Chương 38: Không phải mày chết thì chính là tao sống

Trước Sau
Editor: Đông Vân Triều

Đôi mắt thiếu niên đong đầy ý cười, cậu nói đến trôi chảy nhẹ nhàng vô cùng nhưng từng câu từng chữ lại khiến Diệp Trạch Ngữ không rét mà run.

Tư Đồ Nguyệt cũng run lên nhè nhẹ, cụp mắt xuống.

Ả không dám cược địa vị của mình trong lòng Phong Minh. Gã tuyệt đối có thể giết ả không chút do dự nào.

Phong Minh khựng lại.

Tư Đồ Nguyệt đoán không sai, nếu giết Tư Đồ Nguyệt là có thể đổi lấy lòng tin của Tạ Trì An, Phong Minh chẳng thèm chần chờ. Tất cả vì người gã đã nhìn trúng, hi sinh Tư Đồ Nguyệt thì có là gì.

Vấn đề nằm ở chỗ loại tình huống này chắc chắn sẽ không phát sinh.

Phong Minh rõ rành rành, nếu gã thật sự hạ dao chặt đứt tấm 'thân tình' này, Tạ Trì An sẽ lập tức ra tay với gã.

Vẫn câu kia, Tạ Trì An ghét nhất hạng người mất sạch nhân tính. Phong Minh ở trong mắt Tạ Trì An đã đen thùi lùi rửa thế nào cũng không sạch. Và thân phận "em gái" này chính là bài TEST nhân phẩm cuối cùng của gã.

Nếu gã không giết, Tạ Trì An có lẽ còn có thể tin gã được một lần. Còn nếu gã giết, đó mới chính là kết cục chẳng thể cứu vãn.

Phong Minh tự cảm thấy mình đã nhìn thấu 'đáp án đúng' trong đầu Tạ Trì An.

Thế là gã không hề nhúc nhích, vờ vĩnh rằng "Tớ nhìn thì rất vô tình đấy nhưng tớ không thể hạ tử thủ với chính em gái mình được".

"Trì An, cậu cứ làm khó tớ mãi thôi."

Thiếu niên tuấn tú khẽ than thở, vẻ mặt bất đắc dĩ ấy khiến người khác chẳng thể không động lòng.

Tư Đồ Nguyệt hơi xúc động. Ả biết rõ mấy bài lừa gạt thành tính của Phong Minh hơn Tạ Trì An rất nhiều, nhưng ả chưa bao giờ từ bỏ hi vọng, ôm lấy chờ mong đối với gã.

Phong Minh không hề xuống tay với Tư Đồ Nguyệt.

Tạ Trì An thu lại dao gấp, chậm rãi bước về phía Phong Minh. Tư Đồ Nguyệt híp mắt nhìn chằm chặp, toàn thân cảnh giác.

"Tránh ra." Phong Minh lạnh nhạt nạt, "Anh còn chưa có lưu lạc tới mức phải cần em bảo vệ."

Gã không tỏ vẻ quan tâm trực tiếp đến Tư Đồ Nguyệt, thậm chí khẩu khí hơi hướm lạnh lùng. Cũng có thể xem là một loại bảo hộ.

Quả thực là một 'anh trai tốt khẩu thị tâm phi'.

Không phút giây nào gã không diễn, gã còn có thể dựa vào phỏng đoán cảm xúc của Tạ Trì An để tuỳ thời cải biên lối diễn sao cho hợp lý.

Tư Đồ Nguyệt do dự nhưng vẫn nghe lời Phong Minh mà lùi xuống một bước, đôi mắt cực kỳ cảnh giác nhìn chằm chằm Tạ Trì An.

Tạ Trì An đến trước mặt Phong Minh, duỗi tay về phía gã giống như định kéo gã dậy.

Khoé miệng Phong Minh cong lên cực nhẹ, mắt gã ánh lên sự vui sướng khi được người khác tin tưởng, đưa tay ra nắm lấy tay Tạ Trì An.

Quả nhiên, gã đã đoán đúng. Dẫu bề ngoài Tạ Trì An trông lạnh lùng cỡ nào, chung quy cậu vẫn thuộc hạng người dễ mềm lòng. Gã chỉ cần thể hiện ra một chút xíu nhân tính là Tạ Trì An có thể...

Dòng suy nghĩ đắc chí của Phong Minh đứt đoạn. Bởi vì ngay lúc gã vừa nắm lấy bàn tay của Tạ Trì An, con dao gấp bỗng trượt ra khỏi vỏ, Tạ Trì An nhanh-chuẩn-ác đâm thủng bàn tay phải của Phong Minh. Chuyện xảy ra quá đỗi bất ngờ, Phong Minh thậm chí còn chưa kịp phản ứng.

"A..." Cơn đau choáng vọt thẳng lên đại não Phong Minh, gã vội rụt bàn tay chảy máu ồ ồ lại, lông mày vặn xoắn vào nhau.

Trong nỗi đau đớn tột độ, gã không dậy nổi ý cười thường trực, hai con mắt âm độc như mắt rắn dán chòng chọc vào Tạ Trì An: "Chẳng lẽ tao không thông qua khảo nghiệm của mày?"

"Khảo nghiệm gì chứ? Mày đang nghĩ cái gì vậy." Tạ Trì An cầm dao, như đang giễu cợt Phong Minh ngây thơ, "Mày có giết ả hay không mặc mày, đằng nào tao chả giết mày."

Phong Minh: "..." Gã chưa từng thấy người nào không tuân thủ kịch bản như thế.

Đằng nào cũng giết gã, vậy sao còn ra điều kiện nếu gã giết Tư Đồ Nguyệt là có được lòng tin của cậu? Đưa cho gã một bài toán mà tất cả phương án đều sai, căn bản chính là bài toán đòi mạng.



Phong Minh không hỏi ra khỏi miệng, nhưng Tạ Trì An đã đoán được.

Tạ Trì An hỏi: "Bị đùa bỡn có vui không?"

Tên Phong Minh thích trêu đùa người khác như thế cũng nên nếm thử cảm giác bị người đùa bỡn.

Tay trái Phong Minh siết chặt cổ tay phải, máu luồn lách chảy dọc cánh tay. Đau đớn lan ra cả người, Phong Minh không cần nghĩ cũng biết bàn tay này của gã xem như xong rồi.

Gã cười rộ lên: "Tạ Trì An, mày là người thú vị nhất mà tao từng gặp đấy! Thì ra cái trần đời này cũng có vô nghĩa đến vậy!"

Diệp Trạch Ngữ bị bộ dáng hiện giờ của Phong Minh doạ sợ. Cô biết một Phong Minh ấm áp, hoàn mỹ, ưu nhã tựa thân sĩ. Ở đâu ra cái tên... tên điên mất tay phải còn cười được thế này. Cái vẻ phát rồ phát dại này của Phong Minh đúng là cực kỳ đáng sợ.

Cô lại đưa mắt nhìn Tạ Trì An, cậu vẫn bình thản như trước, cô lập tức xấu hổ. Sau khi so sánh xong xuôi, cô thấy vị này còn đáng sợ hơn..

"Đã thế." Phong Minh nhấc dao lên bằng tay trái, ánh mắt thèm thuồng mê mệt, "Hôm nay không phải mày chết thì chính là tao chết!"

Một thợ săn chân chính, nếu không phải giết chết con mồi thì chính là bị con mồi mạnh nhất giết chết.

Tạ Trì An gật đầu đồng thuận một cách lịch sự, còn thuận tiện bắt lỗi: "Sai rồi, không phải mày chết thì chính là tao sống."

Diệp Trạch Ngữ: "..." Ý là kiểu gì Phong Minh cũng chết ấy hả.

Ngay khi Phong Minh thụ thương, Tư Đồ Nguyệt đã bộc phát sát ý nồng nặc, ả muốn tham gia cuộc chiến giữa Tạ Trì An và Phong Minh, nhưng lại bị Diệp Trạch Ngữ quấn chân.

"Tao với mày còn chưa tính toán xong đâu."

-

Phong Minh và Tạ Trì An, ngang tài ngang sức. Phong Minh bị phế đi tay phải, nhưng tay trái của gã cũng linh hoạt không kém. Mà Tạ Trì An vừa mới mở đường máu từ trong hỗn chiến, chưa kể đến vết thương lớn nhỏ vô số, riêng thể lực đã thấy đáy rồi. Dù thế, trận chiến đấu này vẫn là có một không hai.

Bên này cao thủ so chiêu, bên kia gà mái mổ nhau.

... Kỳ thật cũng không thể bảo là "gà mái". Tư Đồ Nguyệt biết chút võ vẽ, Diệp Trạch Ngữ am hiểu vận động. Hai người một liều mạng thoát ra để giúp đỡ anh trai mình, một tràn ngập lửa giận, "huyết hải thâm cừu", chiêu nào chiêu nấy chỉ muốn dồn nhau vào chỗ chết, tuyệt đối không phải loại đánh nhau giật tóc cào mặt thông thường của hội nữ sinh.

Nhưng bộ đôi Tạ Trì An và Phong Minh lại đấu sát vách hai người.

So ra thì đúng là thảm thật.

Chốn này thân tiên đánh nhau, Từ Lộ và hai tên nam sinh khác đã sớm mở cửa chạy mất dạng. Còn vì tránh lúc trở về bị nhốt ở ngoài mà phá luôn ổ khoá.

Buồn cười, lúc này còn không chạy thì chờ hai vị kia phân thắng bại xong sẽ quay ra giải quyết hết ba mống sao? Được diện kiến sức chiến đấu khủng khiếp nhường kia, chúng rất biết bo bo giữ mình.

Ba người bọn chúng nhất trí lang thang bên ngoài, mỗi tiếng lại trở về sân tập 'quẹt thẻ' kéo dài tính mạng là được, không đụng mặt Tạ Trì An, Phong Minh thì tốt nhất đừng có đụng mặt. Mà hai vị kia "ngọc nát đá tan", "đồng quy vu tận" thì đúng là Tết về với mọi nhà, phải đốt pháo chúc mừng.

Một trận kéo dài tới tận trời tối.

Hai người trở nên thảm hại vô cùng. Miệng vết thương vốn được Tạ Trì An băng bó kỹ lưỡng đều nứt toác hết cả, cái cũ chưa lành đã chồng thêm cái mới. Những bộ phận quan trọng không bị tổn thương không có nghĩa là những vết thương kia không ảnh hưởng tới hành động của cậu. Phong Minh bấu chặt vào nhược điểm ấy, ra sức công kích chỗ đau của cậu.

Nhưng Tạ Trì An vẫn chiếm thế thượng phong. Theo thời gian, tay phải của Phong Minh càng thêm đau đớn kịch liệt khiến phản ứng của gã thêm trì trệ. Cái gì mà "bất phân thắng bại", dẫu gã không bị Tạ Trì An giết chết thì chính mình cũng đau chết.

Gã đã bị xiên sống sờ sờ thế cơ mà.

Càng đánh càng bất lợi. Phong Minh rõ ràng không thể giết chết Tạ Trì An, việc duy nhất gã có thể làm lúc này chính là không chết dưới tay Tạ Trì An mà thôi.

Về phần cái gọi là "hôm nay không phải mày chết thì chính là tao chết"? Dù là Phong Minh hay Tạ Trì An cũng chẳng chắc ăn đến thế.

Phong Minh vừa đánh vừa lùi, hướng về cửa hông phía Đông sân tập. Phải cảm ơn ba kẻ kia đã mở cửa giúp gã, nếu không đúng thật gã không có đường lui nào.

Tạ Trì An nhìn ra ý định tháo chạy của Phong Minh, toan truy kích, sau lưng bỗng có kẻ đánh úp. Tạ Trì An lập tức quay người, dao gấp xẹt qua không trung, để lại một đường cắt toé máu.

"..." Tư Đồ Nguyệt ôm mặt, gương mặt xinh đẹp kia bị rạch một vết vừa mảnh vừa sâu.

Phong Minh nắm chặt thời cơ đào thoát thành công, chẳng thèm bố thì cho Tư Đồ Nguyệt lấy một ánh mắt.



Vốn là gã lợi dụng ả, lợi dụng từ đầu đến cuối, sao lại phải quan tâm.

Tư Đồ Nguyệt thấy Phong Minh rời đi an toàn mới thở ra một hơi.

Tạ Trì An thản nhiên đưa mắt nhìn Tư Đồ Nguyệt.

Có đáng không?

Tạ Trì An chẳng định buông tha Phong Minh, lấy đà theo sát.

Tư Đồ Nguyệt cũng muốn chạy theo nhưng Diệp Trạch Ngữ đã lảo đảo đứng dậy, vung gậy giáng thẳng vào lưng Tư Đồ Nguyệt.

Tư Đồ Nguyệt phun ra một búng máu, ả vịn vào lưới sắt, tóc dài xoã tung, một nửa gương mặt nhìn như Tiên trên Trời, nửa còn lại giống hệt lệ quỷ bò ra từ Âm Ty Địa Ngục. Cặp mắt mỹ lệ như lưu ly, có yếu ớt cũng có ý lạnh dâng trào.

Diệp Trạch Ngữ đứng sau lưng ả, giơ gậy lên thật cao, vào lúc cô định nện thêm một lần nữa, Tư Đồ Nguyệt đột nhiên xoay người, hung ác đâm kéo xuyên bụng Diệp Trạch Ngữ.

Mắt Diệp Trạch Ngữ mở lớn, gậy bóng chày trong tay nháy mắt rơi xuống đất.

Như một thước phim quay chậm, cô còn có thể nghe rõ ràng tiếng hai đầu gậy thay phiên nhau đập xuống đất nhỏ dần.

Tư Đồ Nguyệt thì thầm: "Mày là vì anh trai mày, tao cũng chỉ vì anh trai tao."

Diệp Trạch Ngữ đau đớn chống người trên nền đất, nhìn chằm chằm Tư Đồ Nguyệt đầy oán hận, cô sẵn sàng buông những lời cay độc nhất để xói mòn tâm can kẻ thù của mình: "Gã thật sự là anh trai mày sao? Gã bỏ mày mà chạy lấy người. Anh trai tao chết vì tao, còn mày chết Phong Minh cũng chẳng quan tâm đâu. Mày có cảm thấy mày rất đáng thương không?"

Tư Đồ Nguyệt lạnh giọng: "Mày thì biết cái gì chứ? Nếu không phải có anh, căn bản..." căn bản sẽ không có ai đối xử tốt với tao hết!

Mặt ả lạnh thấu, ả cười khinh khỉnh. Thật là, ả nói với người khác làm gì cơ chứ? Có ai hiểu đâu.

Tư Đồ Nguyệt xoay người bước về phía cửa, ả cần đi tìm Phong Minh. Diệp Trạch Ngữ hẳn phải chết không thể nghi ngờ, ả hoàn toàn chẳng để trong lòng.

Nhưng ả đã đánh giá thấp dục vọng báo thù của Diệp Trạch Ngữ.

Ngay từ bước chân đầu tiên của Tư Đồ Nguyệt tính từ cửa Đông sân tập ra ngoài, ả đã giẫm lên cốt nhục của Diệp Trạch Hạo.

Diệp Trạch Ngữ vốn đang quỳ rạp trên đất kéo dài hơi tàn, cô trừng mắt dõi theo bóng lưng Tư Đồ Nguyệt, dùng hết sức bình sinh vung chiếc búa sắt Tạ Trì An cho, lao đến phang vào gáy Tư Đồ Nguyệt!

"Ôi!" Tư Đồ Nguyệt che gáy, lập tức ngồi xổm xuống đợi cơn choáng váng qua đi.

Sao Diệp Trạch Ngữ có thể cho ả có cơ hội giảm xóc được, cô nện xuống như điên như dại, mỗi lần đều thấy máu: "Mày đừng mong sống! Anh trai tao chết rồi, sao mày có thể sống được!"

Tư Đồ Nguyệt cảm thấy ngay cả não mình cũng lùng bùng đầy máu, tầm nhìn bắt đầu trở nên mông lung: "Mày..." Ả kiệt sức.

Và ả đau.

"Ha ha ha, ha ha ha ha!" Chính Diệp Trạch Ngữ cũng đứng không vững, búa bị quăng đi đâu cô không biết, cô chỉ biết cười, mỗi một tiếng cười đổi lấy một cơn đau nhói ở bụng, chỗ nội tạng bị nát khiến mặt cô trắng như sáp.

Thế nhưng cô vui chết đi được ấy! Cô đã báo được thù cho anh trai rồi!

Chỗ hai người họ đang đứng đây cũng chính là nơi Diệp Trạch Hạo bỏ mình ban sáng. Cách một bước, cô trơ mắt nhìn Diệp Trạch Hạo nổ tung thành bụi máu.

Bây giờ cũng vẫn nơi này, cô "đồng quy vu tận" với kẻ thù.

"Anh ơi, anh có thấy không? Em giết ả rồi..." Diệp Trạch Ngữ cười đến mức ngã quỵ, cô vốc một đống thịt nát đen thùi lùi rồi nâng niu như trân bảo, "Em sẽ tới tìm anh."

Chúng ta sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm.

Cũng chết cùng năm cùng tháng cùng ngày.

- --

Đông Vân Triều: Các bạn ơii, hôm nay là sinh nhật tớ nèk. Chỉ xin các bạn mỗi bạn 1 cmt chúc tớ học hành đàng hoàng chứ học ngu quá rồi huhu. Yêu các bạn nhaaa! ♥️

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau