Chương 44: Chúc mừng người chơi số 1 đạt thành tựu TRIPLEKILL
thành tựu TRIPLE-KILL
Editor: Đông Vân Triều
Mười phút sau, Tạ Trì An tay lăm lăm cây giáo, cúi người nhìn một cô bé đang khóc thút thít dưới gốc cây, hỏi: "Số 98?"
Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, ngước đôi mắt đẫm lệ mê man nhìn anh trai với giọng nói dễ nghe đột nhiên xuất hiện này.
Tạ Trì An kiên nhẫn bảo: "Anh là đồng đội của em."
Cô bé vẫn ngơ ngác như thể chưa phản ứng kịp, tới khi em ý thức được đây là đồng đội của mình thì lập tức trề môi khóc nức nở.
Em quá đỗi sợ hãi, em cho rằng mình sắp phải chết tới nơi rồi. Vì chỉ có một mình nên em không dám đi lung tung trong rừng, một mực chờ người còn lại tìm đến, nhưng mãi mà đồng đội em vẫn chưa đến...
Tạ Trì An: "..."
Cậu ghét dính dáng đến lũ trẻ con.
Cô bé này mới bao lớn? Mười một? Mười hai tuổi? Tạ Trì An chẳng biết vì sao đứa bé này lại qua được cửa thứ Nhất luôn.
Tạ Trì An luôn cho rằng người chơi ở cửa thứ Hai toàn là cường giả ngàn dặm có một, cửa thứ Nhất của cậu chém giết khốc liệt như thế, không lý nào của người khác lại dễ như thế được... Nhưng bây giờ, cậu bỗng nhiên đem lòng hoài nghi nhận định này.
Dẫu là cô bé này hay hai kẻ Quan Duyệt cậu vừa xử lý đều không giống những kẻ có thể sống sót cuối cùng giữa trăm ngàn người.
Có lẽ cửa thứ Nhất của người khác chính là dễ thế đấy!
Chỉ trách vận khí của cậu quá củ chuối mà thôi.
Nếu Tạ Trì An mà may mắn thật thì đã chẳng nhận phải thẻ bài số 0 - kẻ thù quốc dân.
-
"Nín đi, em muốn thu hút người tới đây à?" Tạ Trì An không định an ủi cô bé, giọng điệu nhạt nhẽo, nhưng cũng giống như là một loại dịu dàng hiếm có.
Cô bé bị dọa im bặt.
Xem như hiểu chuyện. Tạ Trì An khá hài lòng.
Nếu mà là một đứa nít ranh ương bướng thích cãi cọ, Tạ Trì An cam đoan sẽ lập tức phủi quần quay đi, mặc kệ người ta có hoài nghi khi cậu hành động một mình hay không.
Chuyện giết đồng đội cậu không làm được, cũng không cần phải làm. Nhưng nếu bất đắc dĩ, cậu có thể hất cẳng hắn ra rồi SOLO một mình.
"Anh tên là Tạ Trì An." Tạ Trì An nửa quỳ trước mặt cô bé, dùng sự nhẫn nại lớn nhất kể từ khi được sinh ra cho tới giờ mà hỏi, "Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô bé sụt sịt: "Em là... Lâm Xảo, mười ba ạ."
Mười ba tuổi... Nhìn không ra đấy, cô bé này cùng lắm là mười một, mười hai tuổi, gầy trơ xương thế kia.
Ừ thì mười ba tuổi cũng bé không khác mấy.
Mặc dù chính Tạ Trì An cũng chỉ là trẻ vị thành niên mười bảy tuổi, nhưng tốt xấu gì tháng sau cậu cũng là thanh niên mười tám rồi.
Tạ Trì An hỏi: "Cửa thứ Nhất của em tổng cộng có bao nhiêu người?"
Cả người Lâm Xảo run lên, nhỏ giọng đáp: "4, 4 người ạ."
Tạ Trì An: "..."
Hình như cậu đã nếm được mùi vị của việc "so người với người càng cảm thấy tức chết".
Cậu liều chết mở đường máu từ 2008 người, thừa sống thiếu chết bước vào cửa thứ Hai. Rồi thấy người khác: 4 người, loại may mắn này chỗ nào bán vậy, tôi cũng muốn mua vài cái?
"3 người còn lại là..." Tạ Trì An cảm thấy kẻ chủ mưu thì ra lại có lòng tốt như thế, xem em ấy còn bé mà biết nương tay.
Hiện giờ Lâm Xảo xem Tạ Trì An như chỗ dựa lớn nhất của mình, nào dám giấu giếm: "Bố, mẹ, và... em trai ạ."
Tim Tạ Trì An chùng xuống.
... Đứa bé này đã giết cả nhà mình.
-
Tạ Trì An không dám đối xử với cô bé này như với mấy đứa trẻ bình thường khác. Tuy gầy gò đến đáng thương, song, vẫn là người chơi đã bước qua cửa thứ Hai, hơn nữa... lại còn chính tay đâm chết người thân của mình.
Một đứa bé tí tuổi đã giết cha giết mẹ, Tạ Trì An không cách nào tin em ấy được. Mặc dù cậu cũng chẳng trông cậy vào việc em có thể kề vai tác chiến, nhưng cũng không muốn thêm một 'Trần Tuệ Tuệ' nữa đâm dao sau lưng.
Vào khoảnh khác nhìn thấy đôi mắt sa sẩm của Tạ Trì An, lòng Lâm Xảo thắt lại. Vì còn nhỏ mà em không hiểu được thế nào là lòng người khó dò, nhưng bởi hoàn cảnh sinh sống đặc thù đã khiến em mẫn cảm với cảm xúc của người lớn, để từ đó lựa lời nói chuyện.
Em túm lấy góc áo của Tạ Trì An, khẩn khoản cầu xin: "Anh ơi đừng bỏ em mà. Xảo Xảo rất ngoan, sẽ không gây thêm rắc rối cho anh đâu."
Tạ Trì An nhìn cô bé: "Em có thể giết cả bố mẹ và em trai mình, vậy lấy gì để anh tin em đây?"
Lâm Xảo khóc òa: "Em sẽ không hại anh mà. Bố mẹ không thích Xảo Xảo, bọn họ chỉ thích em trai thôi. Em không thích em trai, em cũng không thích bố mẹ. Anh ơi, anh tốt hơn bố mẹ em lắm lắm, bố mẹ chưa từng nói chuyện với em hòa nhã như vậy..." cũng chưa từng xuất hiện lúc em khổ sở, bất lực nhất như anh.
Tạ Trì An hiểu rồi.
Có vẻ Lâm Xảo sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Mười ba tuổi mà vẫn gầy yếu như một học sinh tiểu học, không khó để thấy cô bé này đã nhận không ít khắt khe từ gia đình.
Tạ Trì An hỏi: "Em giết họ như thế nào?"
Người thấp bé nhẹ cân như Lâm Xảo, nói giết em mình còn được, nhưng hai người trưởng thành kia thì em ấy làm sao đây?
Lâm Xảo nhỏ giọng kể: "Em vẫn luôn là người nấu cơm cho cả nhà... Em bèn bỏ thuốc chuột vào đó, rồi bọn họ chết hết."
"Em không ăn mà bọn họ không nghi ngờ gì ư?"
Lâm Xảo trả lời như một thói quen: "Họ ăn xong em mới có thể ăn đồ thừa, sau đó phụ trách rửa bát." Ở ngôi nhà ấy, ngay cả tư cách ngồi vào mâm cơm em cũng không có. Em trai chưa từng gọi một tiếng "chị", bố mẹ cũng chẳng coi em là "con" mà là kẻ hầu người hạ của ba người họ.
Tạ Trì An cau mày. Cậu biết cô bé không nói dối.
Gia đình kia đúng là chết cũng chưa hết tội.
Tạ Trì An chẳng chút nghi ngờ, Lâm Xảo người chơi là người chơi yếu nhất cửa này, sức chiến đấu từ đầu đến đuôi bằng không. Mà số hiệu tương ứng của em, là 98.
Trong tay Tạ Trì An có ba tấm thẻ của ba người khác nhau, số 62 là của người đàn ông cao to kia, hai cái khác là 92 và 81 lần lượt thuộc về Quan Duyệt và đồng đội của ả.
Như thể một bảng xếp hạng thực lực vậy.
Xem xét từ lúc Tạ Trì An giao thủ với họ, cậu thấy họ đều không mạnh.
Chẳng nhẽ số hiệu của mỗi người chơi không hề ngẫu nhiên, mà là dựa vào thực lực để phân chia? Số càng nhỏ, sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ.
Ngoại trừ số 0. Tạ Trì An chẳng cảm thấy mình mạnh bao nhiêu, chỉ thấy mình đúng là xui xẻo đủ đường.
-
Lúc này, trên trời lại vọng xuống tiếng của hệ thống.
"Một giờ đã hết. Trước mắt có hai tổ đội chưa hội họp thành công, tiến hành xử quyết. Đó là số 84 và số 97, số 95 và số 68. Mặt khác, các người chơi số 81, số 89, số 91 và số 92 đã tử vong."
Vỏn vẹn một giờ mà chết 8 người, trong đó khoảng từ 80 đến 98 thương vong thảm thiết, trước 50 thì lông tóc không tổn hao gì, càng cho thấy số hiệu biểu hiện thực lực.
Không, phải có 9 người chết mới đúng. Tạ Trì An chú ý hệ thống không hề thông báo người chơi số 62 tử vong.
Là bởi số 0 chiếm cứ thân phận số 62 sao?
Âu cũng coi như quy tắc không có "đuổi tận giết tuyệt", nếu không số 0 chẳng có cách nào thắng được. Chân trước vừa ngụy trang xong xuôi, chân sau lại bị hệ thống vạch trần, thế thì còn chơi cái gì? Trực tiếp mở MODE toàn dân truy sát cậu là được rồi.
Lâm Xảo nghe tiếng thông báo máy móc ấy, cả người co rúm lại. Hiển nhiên em hiểu được nếu không có Tạ Trì An, giờ phút này em cũng sẽ là một trong những cái tên trên 'cáo phó' kia.
Em thực sự quá yếu.
Kể cả khi em luôn miệng đảm bảo sẽ không gây thêm rắc rối cho Tạ Trì An, nhưng Lâm Xảo biết chứ, một khi anh ấy mang theo em, bản thân em cũng sẽ trở thành một 'rắc rối' cho anh ấy.
"Anh ơi." Lâm Xảo lấy hết can đảm để nói, "Nếu anh đánh không lại người xấu, anh cứ mặc kệ em, hãy chạy thật nhanh vào. Xảo Xảo biết mình rất vô dụng... không giúp đỡ được cái gì, chỉ thêm vướng chân vướng tay anh, dù chết cũng không sao cả."
Khi em còn ở nhà, lúc nào bố mẹ cũng chỉ vào mũi em mà mắng: "Mày đúng là đồ thừa thãi, sinh ra chi cho chật hết cả nhà, chết sớm là tốt rồi!"
Dẫu Lâm Xảo sợ chết biết bao, nhưng em cũng không muốn liên lụy tới anh trai nọ.
Sâu trong trái tim mình em vẫn có khẩn cầu hèn mọn, cầu mong bản thân mình sẽ không bị bỏ rơi nữa, dù chỉ một lần thôi... Từ lúc sinh ra tới giờ, em luôn phải nghe những điều vùi dập không hay, lòng tự trọng cũng bị người thân giẫm vụn dưới chân, em đã sớm tự ti đến tận xương tủy.
Em gầy yếu, thấp bé, xấu xí, hèn mọn, đáng khinh nhường nào. Chỉ có một đôi mắt không hề mông muội, rất giống Đồng Dập Huy.
Tạ Trì An híp mắt, bất ngờ bật cười: "Con bé này, tâm cơ thật đấy."
Lâm Xảo mờ mịt. Tâm cơ gì ạ? Em đang nói thật mà.
"Nếu em đã nói vậy." Tạ Trì An xoa đầu cô bé, đứng thẳng dậy, "Vậy anh chẳng cách nào bỏ mặc em nữa."
Đồng đội cậu đã chọn, đành bảo vệ em ấy thôi.
Tạ Trì An đó mà, ăn mềm chứ không ăn cứng. Bạn cứng cậu ấy còn có thể rắn hơn, bạn ác cậu ấy có thể càng thêm tàn bạo. Song, nếu bạn có thể tỏ ra chút xíu chân thành, cậu ấy có thể cực kỳ ôn nhu.
Lâm Xảo mở to mắt không dám tin, rơm rớm nước mắt, nhưng em biết mình không còn sợ hãi nữa.
Cả cuộc đời trước mắt, đây là lần đầu tiên có người nói với em rằng sẽ không bỏ lại em.
Thì ra không phải em vô dụng.
Thì ra tấm lòng bé nhỏ này, cũng sẽ có người quý trọng.
-
Tạ Trì An biết mình lại giẫm lên vết xe đổ rồi, vô vàn bài học ở cửa trước mà cậu vẫn cứ ngó lơ, một lần nữa, cậu vẫn chọn bảo vệ những người lương thiện yếu đuối này.
Lý trí như cậu, làm sao không biết rằng cách tốt nhất bây giờ là mau chóng vứt bỏ cô bé kia, thà rằng đơn binh tác chiến còn hơn bị liên lụy mà chết. Quyết định này của cậu đúng là thứ sai lầm ngu ngốc nhất.
Nhưng nếu ngay cả lương thiện cũng là sai, há chẳng phải cuộc đời này quá bi ai rồi sao?
Nếu Lâm Xảo ở phe địch, Tạ Trì An sẽ không xen vào. Nhưng hai người họ đã bén duyên thành đồng đội, cậu cố gắng hết khả năng của mình chưa chắc đã không ổn. Nhiều nhất chỉ mệt hơn chút mà thôi... không có gì đáng ngại.
Thôi được, là rất rất mệt ấy, lại còn cực kỳ vướng víu.
Nhưng nếu mềm lòng là loại bệnh, hẳn Tạ Trì An đây đang bệnh cũ tái phát, không có thuốc chữa.
Dẫu trải qua vô vàn phản bội đau đớn, cậu cũng không muốn khỏi bệnh.
-
Tạ Trì An và Lâm Xảo còn chưa đi mấy bước, thông báo từ hệ thống lại vang lên liên tiếp.
"Người chơi số 24 đã tử vong."
" Người chơi số 18 đã tử vong."
" Người chơi số 29 đã tử vong."
"Chúc mừng người chơi số 1 đạt thành tựu TRIPLE-KILL."
Tạ Trì An dừng bước.
Giết liên tục ba người nằm trong TOP 30 chỉ với vài giây ngắn ngủi, đây là sức chiến đấu mạnh cỡ nào...
Số 1.
Vỏn vẹn một chữ số cũng đủ để chứng minh hết thảy.
Đồng thời, nó đã nhắc nhở Tạ Trì An. Trong khoảng thời gian ngắn mà giết liên tiếp ba người trở lên, hung thủ sẽ được hệ thống thông cáo chiến tích đến toàn dân. Vinh quang kiểu gì đây không biết, đã làm cho người khác kiêng dè thì chớ lại còn bị toàn dân chú ý tới.
"Cây cao đón gió".
Càng đừng nói đến thân phận số 0 'nhạy cảm' của Tạ Trì An, một khi được 'nó' chúc mừng, cậu chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Điều này đã khiến Tạ Trì An bị bó buộc tay chân. Chiến tích mang tên TRIPLE-KILL này thường xuất hiện trong tình huống đám đông quần ẩu, ví dụ như lúc Tạ Trì An một chọi 41 ở cửa thứ Nhất vậy. Vậy vấn đề chính là, nếu lại lâm vào tính huống tương tự, thân phận của cậu chắc chắn sẽ bị phanh phui triệt để...
Hình ảnh quá đẹp! Nói không chừng cửa này còn có thể trực tiếp thăng cấp lên thành một người đơn đấu toàn bộ hòn đảo.
-
Bạn nhỏ tác giả có lời muốn nói: ... Mọi người đều biết, công là số 1.
- ----
Đông Vân Triều: Đấy, công xuất hiện rồi nhá:)))
Editor: Đông Vân Triều
Mười phút sau, Tạ Trì An tay lăm lăm cây giáo, cúi người nhìn một cô bé đang khóc thút thít dưới gốc cây, hỏi: "Số 98?"
Cô bé kinh ngạc ngẩng đầu, ngước đôi mắt đẫm lệ mê man nhìn anh trai với giọng nói dễ nghe đột nhiên xuất hiện này.
Tạ Trì An kiên nhẫn bảo: "Anh là đồng đội của em."
Cô bé vẫn ngơ ngác như thể chưa phản ứng kịp, tới khi em ý thức được đây là đồng đội của mình thì lập tức trề môi khóc nức nở.
Em quá đỗi sợ hãi, em cho rằng mình sắp phải chết tới nơi rồi. Vì chỉ có một mình nên em không dám đi lung tung trong rừng, một mực chờ người còn lại tìm đến, nhưng mãi mà đồng đội em vẫn chưa đến...
Tạ Trì An: "..."
Cậu ghét dính dáng đến lũ trẻ con.
Cô bé này mới bao lớn? Mười một? Mười hai tuổi? Tạ Trì An chẳng biết vì sao đứa bé này lại qua được cửa thứ Nhất luôn.
Tạ Trì An luôn cho rằng người chơi ở cửa thứ Hai toàn là cường giả ngàn dặm có một, cửa thứ Nhất của cậu chém giết khốc liệt như thế, không lý nào của người khác lại dễ như thế được... Nhưng bây giờ, cậu bỗng nhiên đem lòng hoài nghi nhận định này.
Dẫu là cô bé này hay hai kẻ Quan Duyệt cậu vừa xử lý đều không giống những kẻ có thể sống sót cuối cùng giữa trăm ngàn người.
Có lẽ cửa thứ Nhất của người khác chính là dễ thế đấy!
Chỉ trách vận khí của cậu quá củ chuối mà thôi.
Nếu Tạ Trì An mà may mắn thật thì đã chẳng nhận phải thẻ bài số 0 - kẻ thù quốc dân.
-
"Nín đi, em muốn thu hút người tới đây à?" Tạ Trì An không định an ủi cô bé, giọng điệu nhạt nhẽo, nhưng cũng giống như là một loại dịu dàng hiếm có.
Cô bé bị dọa im bặt.
Xem như hiểu chuyện. Tạ Trì An khá hài lòng.
Nếu mà là một đứa nít ranh ương bướng thích cãi cọ, Tạ Trì An cam đoan sẽ lập tức phủi quần quay đi, mặc kệ người ta có hoài nghi khi cậu hành động một mình hay không.
Chuyện giết đồng đội cậu không làm được, cũng không cần phải làm. Nhưng nếu bất đắc dĩ, cậu có thể hất cẳng hắn ra rồi SOLO một mình.
"Anh tên là Tạ Trì An." Tạ Trì An nửa quỳ trước mặt cô bé, dùng sự nhẫn nại lớn nhất kể từ khi được sinh ra cho tới giờ mà hỏi, "Em tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô bé sụt sịt: "Em là... Lâm Xảo, mười ba ạ."
Mười ba tuổi... Nhìn không ra đấy, cô bé này cùng lắm là mười một, mười hai tuổi, gầy trơ xương thế kia.
Ừ thì mười ba tuổi cũng bé không khác mấy.
Mặc dù chính Tạ Trì An cũng chỉ là trẻ vị thành niên mười bảy tuổi, nhưng tốt xấu gì tháng sau cậu cũng là thanh niên mười tám rồi.
Tạ Trì An hỏi: "Cửa thứ Nhất của em tổng cộng có bao nhiêu người?"
Cả người Lâm Xảo run lên, nhỏ giọng đáp: "4, 4 người ạ."
Tạ Trì An: "..."
Hình như cậu đã nếm được mùi vị của việc "so người với người càng cảm thấy tức chết".
Cậu liều chết mở đường máu từ 2008 người, thừa sống thiếu chết bước vào cửa thứ Hai. Rồi thấy người khác: 4 người, loại may mắn này chỗ nào bán vậy, tôi cũng muốn mua vài cái?
"3 người còn lại là..." Tạ Trì An cảm thấy kẻ chủ mưu thì ra lại có lòng tốt như thế, xem em ấy còn bé mà biết nương tay.
Hiện giờ Lâm Xảo xem Tạ Trì An như chỗ dựa lớn nhất của mình, nào dám giấu giếm: "Bố, mẹ, và... em trai ạ."
Tim Tạ Trì An chùng xuống.
... Đứa bé này đã giết cả nhà mình.
-
Tạ Trì An không dám đối xử với cô bé này như với mấy đứa trẻ bình thường khác. Tuy gầy gò đến đáng thương, song, vẫn là người chơi đã bước qua cửa thứ Hai, hơn nữa... lại còn chính tay đâm chết người thân của mình.
Một đứa bé tí tuổi đã giết cha giết mẹ, Tạ Trì An không cách nào tin em ấy được. Mặc dù cậu cũng chẳng trông cậy vào việc em có thể kề vai tác chiến, nhưng cũng không muốn thêm một 'Trần Tuệ Tuệ' nữa đâm dao sau lưng.
Vào khoảnh khác nhìn thấy đôi mắt sa sẩm của Tạ Trì An, lòng Lâm Xảo thắt lại. Vì còn nhỏ mà em không hiểu được thế nào là lòng người khó dò, nhưng bởi hoàn cảnh sinh sống đặc thù đã khiến em mẫn cảm với cảm xúc của người lớn, để từ đó lựa lời nói chuyện.
Em túm lấy góc áo của Tạ Trì An, khẩn khoản cầu xin: "Anh ơi đừng bỏ em mà. Xảo Xảo rất ngoan, sẽ không gây thêm rắc rối cho anh đâu."
Tạ Trì An nhìn cô bé: "Em có thể giết cả bố mẹ và em trai mình, vậy lấy gì để anh tin em đây?"
Lâm Xảo khóc òa: "Em sẽ không hại anh mà. Bố mẹ không thích Xảo Xảo, bọn họ chỉ thích em trai thôi. Em không thích em trai, em cũng không thích bố mẹ. Anh ơi, anh tốt hơn bố mẹ em lắm lắm, bố mẹ chưa từng nói chuyện với em hòa nhã như vậy..." cũng chưa từng xuất hiện lúc em khổ sở, bất lực nhất như anh.
Tạ Trì An hiểu rồi.
Có vẻ Lâm Xảo sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ.
Mười ba tuổi mà vẫn gầy yếu như một học sinh tiểu học, không khó để thấy cô bé này đã nhận không ít khắt khe từ gia đình.
Tạ Trì An hỏi: "Em giết họ như thế nào?"
Người thấp bé nhẹ cân như Lâm Xảo, nói giết em mình còn được, nhưng hai người trưởng thành kia thì em ấy làm sao đây?
Lâm Xảo nhỏ giọng kể: "Em vẫn luôn là người nấu cơm cho cả nhà... Em bèn bỏ thuốc chuột vào đó, rồi bọn họ chết hết."
"Em không ăn mà bọn họ không nghi ngờ gì ư?"
Lâm Xảo trả lời như một thói quen: "Họ ăn xong em mới có thể ăn đồ thừa, sau đó phụ trách rửa bát." Ở ngôi nhà ấy, ngay cả tư cách ngồi vào mâm cơm em cũng không có. Em trai chưa từng gọi một tiếng "chị", bố mẹ cũng chẳng coi em là "con" mà là kẻ hầu người hạ của ba người họ.
Tạ Trì An cau mày. Cậu biết cô bé không nói dối.
Gia đình kia đúng là chết cũng chưa hết tội.
Tạ Trì An chẳng chút nghi ngờ, Lâm Xảo người chơi là người chơi yếu nhất cửa này, sức chiến đấu từ đầu đến đuôi bằng không. Mà số hiệu tương ứng của em, là 98.
Trong tay Tạ Trì An có ba tấm thẻ của ba người khác nhau, số 62 là của người đàn ông cao to kia, hai cái khác là 92 và 81 lần lượt thuộc về Quan Duyệt và đồng đội của ả.
Như thể một bảng xếp hạng thực lực vậy.
Xem xét từ lúc Tạ Trì An giao thủ với họ, cậu thấy họ đều không mạnh.
Chẳng nhẽ số hiệu của mỗi người chơi không hề ngẫu nhiên, mà là dựa vào thực lực để phân chia? Số càng nhỏ, sức chiến đấu càng thêm mạnh mẽ.
Ngoại trừ số 0. Tạ Trì An chẳng cảm thấy mình mạnh bao nhiêu, chỉ thấy mình đúng là xui xẻo đủ đường.
-
Lúc này, trên trời lại vọng xuống tiếng của hệ thống.
"Một giờ đã hết. Trước mắt có hai tổ đội chưa hội họp thành công, tiến hành xử quyết. Đó là số 84 và số 97, số 95 và số 68. Mặt khác, các người chơi số 81, số 89, số 91 và số 92 đã tử vong."
Vỏn vẹn một giờ mà chết 8 người, trong đó khoảng từ 80 đến 98 thương vong thảm thiết, trước 50 thì lông tóc không tổn hao gì, càng cho thấy số hiệu biểu hiện thực lực.
Không, phải có 9 người chết mới đúng. Tạ Trì An chú ý hệ thống không hề thông báo người chơi số 62 tử vong.
Là bởi số 0 chiếm cứ thân phận số 62 sao?
Âu cũng coi như quy tắc không có "đuổi tận giết tuyệt", nếu không số 0 chẳng có cách nào thắng được. Chân trước vừa ngụy trang xong xuôi, chân sau lại bị hệ thống vạch trần, thế thì còn chơi cái gì? Trực tiếp mở MODE toàn dân truy sát cậu là được rồi.
Lâm Xảo nghe tiếng thông báo máy móc ấy, cả người co rúm lại. Hiển nhiên em hiểu được nếu không có Tạ Trì An, giờ phút này em cũng sẽ là một trong những cái tên trên 'cáo phó' kia.
Em thực sự quá yếu.
Kể cả khi em luôn miệng đảm bảo sẽ không gây thêm rắc rối cho Tạ Trì An, nhưng Lâm Xảo biết chứ, một khi anh ấy mang theo em, bản thân em cũng sẽ trở thành một 'rắc rối' cho anh ấy.
"Anh ơi." Lâm Xảo lấy hết can đảm để nói, "Nếu anh đánh không lại người xấu, anh cứ mặc kệ em, hãy chạy thật nhanh vào. Xảo Xảo biết mình rất vô dụng... không giúp đỡ được cái gì, chỉ thêm vướng chân vướng tay anh, dù chết cũng không sao cả."
Khi em còn ở nhà, lúc nào bố mẹ cũng chỉ vào mũi em mà mắng: "Mày đúng là đồ thừa thãi, sinh ra chi cho chật hết cả nhà, chết sớm là tốt rồi!"
Dẫu Lâm Xảo sợ chết biết bao, nhưng em cũng không muốn liên lụy tới anh trai nọ.
Sâu trong trái tim mình em vẫn có khẩn cầu hèn mọn, cầu mong bản thân mình sẽ không bị bỏ rơi nữa, dù chỉ một lần thôi... Từ lúc sinh ra tới giờ, em luôn phải nghe những điều vùi dập không hay, lòng tự trọng cũng bị người thân giẫm vụn dưới chân, em đã sớm tự ti đến tận xương tủy.
Em gầy yếu, thấp bé, xấu xí, hèn mọn, đáng khinh nhường nào. Chỉ có một đôi mắt không hề mông muội, rất giống Đồng Dập Huy.
Tạ Trì An híp mắt, bất ngờ bật cười: "Con bé này, tâm cơ thật đấy."
Lâm Xảo mờ mịt. Tâm cơ gì ạ? Em đang nói thật mà.
"Nếu em đã nói vậy." Tạ Trì An xoa đầu cô bé, đứng thẳng dậy, "Vậy anh chẳng cách nào bỏ mặc em nữa."
Đồng đội cậu đã chọn, đành bảo vệ em ấy thôi.
Tạ Trì An đó mà, ăn mềm chứ không ăn cứng. Bạn cứng cậu ấy còn có thể rắn hơn, bạn ác cậu ấy có thể càng thêm tàn bạo. Song, nếu bạn có thể tỏ ra chút xíu chân thành, cậu ấy có thể cực kỳ ôn nhu.
Lâm Xảo mở to mắt không dám tin, rơm rớm nước mắt, nhưng em biết mình không còn sợ hãi nữa.
Cả cuộc đời trước mắt, đây là lần đầu tiên có người nói với em rằng sẽ không bỏ lại em.
Thì ra không phải em vô dụng.
Thì ra tấm lòng bé nhỏ này, cũng sẽ có người quý trọng.
-
Tạ Trì An biết mình lại giẫm lên vết xe đổ rồi, vô vàn bài học ở cửa trước mà cậu vẫn cứ ngó lơ, một lần nữa, cậu vẫn chọn bảo vệ những người lương thiện yếu đuối này.
Lý trí như cậu, làm sao không biết rằng cách tốt nhất bây giờ là mau chóng vứt bỏ cô bé kia, thà rằng đơn binh tác chiến còn hơn bị liên lụy mà chết. Quyết định này của cậu đúng là thứ sai lầm ngu ngốc nhất.
Nhưng nếu ngay cả lương thiện cũng là sai, há chẳng phải cuộc đời này quá bi ai rồi sao?
Nếu Lâm Xảo ở phe địch, Tạ Trì An sẽ không xen vào. Nhưng hai người họ đã bén duyên thành đồng đội, cậu cố gắng hết khả năng của mình chưa chắc đã không ổn. Nhiều nhất chỉ mệt hơn chút mà thôi... không có gì đáng ngại.
Thôi được, là rất rất mệt ấy, lại còn cực kỳ vướng víu.
Nhưng nếu mềm lòng là loại bệnh, hẳn Tạ Trì An đây đang bệnh cũ tái phát, không có thuốc chữa.
Dẫu trải qua vô vàn phản bội đau đớn, cậu cũng không muốn khỏi bệnh.
-
Tạ Trì An và Lâm Xảo còn chưa đi mấy bước, thông báo từ hệ thống lại vang lên liên tiếp.
"Người chơi số 24 đã tử vong."
" Người chơi số 18 đã tử vong."
" Người chơi số 29 đã tử vong."
"Chúc mừng người chơi số 1 đạt thành tựu TRIPLE-KILL."
Tạ Trì An dừng bước.
Giết liên tục ba người nằm trong TOP 30 chỉ với vài giây ngắn ngủi, đây là sức chiến đấu mạnh cỡ nào...
Số 1.
Vỏn vẹn một chữ số cũng đủ để chứng minh hết thảy.
Đồng thời, nó đã nhắc nhở Tạ Trì An. Trong khoảng thời gian ngắn mà giết liên tiếp ba người trở lên, hung thủ sẽ được hệ thống thông cáo chiến tích đến toàn dân. Vinh quang kiểu gì đây không biết, đã làm cho người khác kiêng dè thì chớ lại còn bị toàn dân chú ý tới.
"Cây cao đón gió".
Càng đừng nói đến thân phận số 0 'nhạy cảm' của Tạ Trì An, một khi được 'nó' chúc mừng, cậu chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Điều này đã khiến Tạ Trì An bị bó buộc tay chân. Chiến tích mang tên TRIPLE-KILL này thường xuất hiện trong tình huống đám đông quần ẩu, ví dụ như lúc Tạ Trì An một chọi 41 ở cửa thứ Nhất vậy. Vậy vấn đề chính là, nếu lại lâm vào tính huống tương tự, thân phận của cậu chắc chắn sẽ bị phanh phui triệt để...
Hình ảnh quá đẹp! Nói không chừng cửa này còn có thể trực tiếp thăng cấp lên thành một người đơn đấu toàn bộ hòn đảo.
-
Bạn nhỏ tác giả có lời muốn nói: ... Mọi người đều biết, công là số 1.
- ----
Đông Vân Triều: Đấy, công xuất hiện rồi nhá:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất