Sau Khi Quỷ Vương Bị Đụng Phong Ấn

Chương 22: Án mạng Tuyên Địa (1)

Trước Sau
Án mạng Tuyên Địa xảy ra liên tiếp, các môn phái Tam giới tề tụ tại Tuyên Địa.

Quỷ Vương thuộc về loại nhập cư trái phép, không muốn cùng những người khác của Tam giới gặp mặt, vì vậy hắn tự treo ở trên móc khóa balo Ngọc Tế, làm bộ mình là một con búp bê.

Ngọc Tế ôm chặt balo vào trong ngực.

Miêu Ương yên lặng mà trợn trắng mắt.

Đầu óc những người đang yêu đương đều không được bình thường.

Thiên cổ đệ nhất đế Hầu Nghiệp không ngoại lệ, chủ nhân Linh Khí thượng cổ Vạn Yêu Võng cũng không ngoại lệ.

Khi Ngọc Tế tiếp nhận nhiệm vụ cùng Miêu Ương chạy tới Tuyên Địa đã là hơn 10 giờ tối, Cục Cảnh Sát thành phố Tuyên Địa vẫn sáng trưng đèn đuốc, người đến người đi tấp nập.

"Đây là thù bao lớn a?"

"Vấn đề không phải thù hay không thù, các cậu nhìn những thi thể mềm nhũn đó xem, da tróc thịt bong, máu chảy khô, xương cốt vỡ nát, đây đâu phải thứ con người làm được!"

"Các cậu còn nhớ nửa tháng trước ở khu biệt thự phía bắc Đế Đô xảy ra án mạng không? Ba nam hai nữ đều chết oan chết uổng, phía trên mời thiên sư tới mới phá được án."

"Ha ha, hiện tại không phải đã tới một đám rồi sao, tới ba bốn ngày rồi, một chút động tĩnh cũng không có."

"Xì, đó là do bọn họ mời không đúng người, vụ tà án lần trước ở phía Bắc, còn có vụ án trộm thi ở tổ từ đều mời Ngọc Sư Ngọc Tế, một hai ngày là phá được."

"Ngọc Sư? À à, tôi biết tôi biết. Khoảng thời gian trước các lão giáo sư hạ mộ Nghiệp đế, trong những thiên sư được mời đến hộ giá có Ngọc Sư. Kỳ phát sóng trực tiếp có Ngọc Sư ngày nào tôi cũng xem hết."

Trương Cảnh Hoán áp suất thấp đi vào văn phòng tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh Sát, liền thấy mấy cảnh sát trong tay ôm đồ ăn vặt, thấp giọng lẩm bẩm với nhau.

Trương Cảnh Hoán nhíu mày: "Rất nhàn rỗi sao?"

Mấy tên cảnh sát vèo một cái ngồi ngay ngắn, thẳng sống lưng.

Đội trưởng bọn họ bởi vì vấn đề sức khỏe nên đã xin nghỉ dài hạn, sau khi án mạng liên tiếp xảy ra, phía trên đã điều đội trưởng đội điều tra hình sự của Đế Đô lại đây, nói là vị đội trưởng này rất có kinh nghiệm xử lý những vụ án như vậy.

Chỉ là, vị đội trưởng từ trên trời rơi xuống này khi tới mặt toàn sương lạnh, đôi mắt đỏ bừng, táo bạo giống như sư tử, không có một chút bộ dáng ngay thẳng nghiêm túc trong truyền thuyết.

Trương Cảnh Hoán bực bội vuốt tóc, bỗng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Quay đầu lại xem thì thấy Ngọc Tế mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh, tay ôm balo màu đen đang đứng ở cửa văn phòng, ngón trỏ thon dài của tay trái cong lại, gõ vào cánh cửa.

Cô gái trong văn phòng đôi mắt vèo cái sáng lên: "Ngọc Sư! A a a! Shota! Hú hú hú, mèo con!"

Ngọc Tế nghiêng người vào cửa, lộ ra Miêu Ương đứng phía sau hắn.

Miêu Ương mặc bộ quần áo vận động màu trắng, trên đầu đội một cái mũ thể thao, trong ngực ôm mèo con biến dị mà người trong tộc nhất định đòi nhét cho hắn chăm sóc.

"Meo~"

Mèo con nhẹ nhàng kêu meo một tiếng.

Trương Cảnh Hoán phản ứng lại, lập tức dẫn Ngọc Tế vào văn phòng.

"Vừa rồi là Ngọc Sư sao? Eo thon chân dài, đẹp trai quá a!"

"Ngọc Sư đây là tới trợ giúp Trương đội trưởng phá án sao? Thật tốt quá, những người chết oan cuối cùng cũng được cứu rồi!"

"Không biết vì sao khi thấy Ngọc Sư tới, cảm giác những áp lực tối tăm đè trên lưng đều tiêu tán hết."

Nhóm cảnh sát nhìn bóng người mơ hồ trong văn phòng đội trưởng, tất cả đều nhẹ nhàng thở ra.

Ngoài cửa, người đang chuẩn bị gõ cửa thu hồi tay lại.

Trên mặt lộ ra biểu tình phẫn hận.



Cẩn thận đặt balo lên bàn, ngẩng đầu nhìn Trương Cảnh Hoán, tay Ngọc Tế hơi dừng lại: "Nén bi thương."

Trương Cảnh Hoán ngẩn ra: "Cái gì?"

Ngọc Tế: "Ấn đường xanh trắng, anh chị trong nhà mới mất."

*ấn đường phát thanh vi bạch, huynh tỷ tân tang

Trương Cảnh Hoán cúi đầu: "Anh trai tôi là một trong những người bị hại."

Miêu Ương ôm chặt lấy mèo con đang duỗi cổ ngó Quỷ Vương, nhìn về phía Trương Cảnh Hoán: "Nén bi thương."

Trương Cảnh Hoán nhếch miệng cười cười, nhìn Ngọc Tế: "Ngọc Sư, cậu tiếp nhận vụ án mạng lần này hả? Để tôi giới thiệu cho cậu vụ án này."

Ngọc Tế: "Tôi sẽ tận lực phá án."

Trương Cảnh Hoán tươi cười cảm kích với Ngọc Tế.

Lần này thân phận mỗi người bị hại đều không tầm thường, nhưng bởi vì tính chất vụ án, thi thể người bị hại cũng không được người nhà mang đi hạ táng, mà vẫn luôn lưu lại nhà xác.

"Vụ án đầu tiên xảy ra cách đây một tuần."

"Triệu chứng của nạn nhân là đầu tiên da dẻ bị nứt, không có bất kỳ cảm giác đau đớn gì, ngày hôm sau máu thịt tràn ra. Ba ngày tiếp theo, xương thịt từng chút từng chút một nát vụn, đau đớn muốn chết, sau đó đầu đau như muốn nứt ra, đến ngày cuối cùng máu chảy không ngừng. Suốt bảy ngày, 168 tiếng đồng hồ, ngừng thở."

Trương Cảnh Hoán xốc lên tấm vải trắng phủ trên thi thể: "Đây là nạn nhân thứ nhất. Lưu Viễn, 35 tuổi, cấp Tiểu Đoàn. Cháu đích tôn của Lưu lão tướng quân, bối cảnh màu đỏ* rất lớn."

*hồng sắc bối cảnh - t hiểu là gia thế rất lớn, nhưng ko biết dịch sao cho chuẩn

Thi thể dưới vải trắng làn da tựa như mặt đất nứt nẻ, dày đặc các vết rách rậm rạp, xuyên qua khe nứt da thịt mơ hồ có thể nhìn thấy những mảnh xương màu tro đen bên dưới.

Trương Cảnh Hoán hơi hơi quay mặt đi, không đành lòng xem.

Mèo con trong ngực Miêu Ương đã xù thành một quả cầu lông.

Ngọc Tế cẩn thận quan sát thi thể.

Máu trong người thi thể đã bị rút cạn, xương cốt tan thành từng mảnh, hồn phách không có dấu hiệu ly thể nhưng lại biến mất vô tung.

Trong đầu Ngọc Tế hiện lên những lệ quỷ hung ác trong địa ngục Minh giới, yêu ma tà ác trong cấm địa Yêu giới, lại không nghĩ ra kẻ nào có thể gây ra tử trạng như vậy.

Miêu Ương cùng Ngọc Tế liếc nhìn nhau, lắc đầu.

Trương Cảnh Hoán quay đầu lại, vừa vặn thấy động tác của Ngọc Tế cùng Miêu Ương, trong lòng tức khắc chua xót: "Ngọc Sư cậu cũng không biết sao?"

Ngọc Tế lắc đầu.

Chết kiểu này, hắn chưa từng nghe thấy.

Tim Trương Cảnh Hoán chùng xuống.

Sau đó hắn liền thấy, vật trang sức hình người mini trên balo Ngọc Tế ôm trong ngực đột nhiên bứt ra khỏi móc khoá, dọc theo cúc áo sơ mi của Ngọc Tế một đường trèo lên đến cổ áo, sau đó ngồi ở trên xương quai xanh của Ngọc Tế.

Trương Cảnh Hoán chậm rãi trừng lớn hai mắt, không thể tin được.

Từ trên cao nhìn xuống thi thể, sắc mặt Quỷ Vương nặng nề.

Quả nhiên là Luyện Hồn Thuật.

Thông qua khế ước cảm giác được tâm tình Quỷ Vương phập phồng, Ngọc Tế hơi hơi cúi đầu, khống chế lực đạo, cánh môi nhẹ nhàng cọ cọ lên Quỷ Vương.

Trương Cảnh Hoán: "Này...... Này......"

Lần trước ôm mèo đen đến phá án, lần này đổi thành bảy chú lùn sao!



Huyền Học Giới đều thần kỳ như vậy sao!?

"A, Quỷ Hậu chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi."

Trương Cảnh Hoán cứng họng không nói được gì, phía cửa nhà xác lại truyền đến một tiếng cười lạnh khinh thường.

Ngọc Tế quay đầu lại xem.

Cửa nhà xác tiến vào hai người.

Người đi phía trước mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, quanh thân là hơi thở lạnh băng, mi mắt lạnh lẽo, mặt mày lộ ra vẻ đạm mạc cự tuyệt người ngoài ngàn dặm.

Khi Ngọc Tế đánh lên Huyền Sơn, thanh niên lạnh nhạt này đã chặn hắn lại ở bên cạnh Linh Trì.

Là đại đệ tử Huyền Phái — Lạc Thần Phong

Phía sau Lạc Thần Phong đi theo một thiếu niên mặc quần áo mày xanh trắng đan xen, trên mặt thiếu niên là vẻ kiêu căng và khinh thường.

Miêu Ương nhướng mày: "Nghe ý tứ này của ngươi, đại sư huynh nhà các ngươi đã biết hung thủ là ai rồi sao? Là ai vậy~"

Thiếu niên phản bác: "Sư huynh ta mới từ Huyền Sơn tới, hạ xuống đất còn chưa được mười phút, đương nhiên không biết, nhưng nếu sư huynh ta đã tới, nhất định sẽ phá được vụ án này!"

Dựa vào đâu mà cái gì cũng là của Ngọc Tế!

Miêu Ương: "Lợi hại vậy sao? Vậy thật cảm tạ các ngươi nha."

Thiếu niên chống nạnh: "Ha, không bằng đánh cược xem? Xem ai phá được vụ án này trước. Sư huynh ta nếu phá án trước, ngươi phải quỳ xuống đất xin lỗi Huyền Phái chúng ta! Nếu các ngươi thắng, ta sẽ dập đầu ba cái với từng người các ngươi! Có dám hay không?"

Trương Cảnh Hoán đứng ở một bên, rũ mắt không nói.

Miêu Ương hừ lạnh: "Ồ."

Thiếu niên khiêu khích: "Làm sao, sợ? Lúc trước xông vào Huyền Sơn của ta, hủy đi Linh Trì của ta sao không thấy sợ? Ngọc Tế, ngươi nếu sợ hãi thì tới trước sơn môn Huyền Phái chúng ta quỳ xuống tạ tội đi!"

Ngọc Tế phá hủy Linh Trì bọn họ, nổ nát sơn môn bọn họ, làm cho bọn họ ở trước mặt các môn phái Tam giới khác không dám ngóc đầu lên, như thế mà còn nhịn được thì còn có cái gì không nhịn được nữa.

Giọng nói Miêu Ương lạnh xuống: "Lấy bi thương của thân nhân người chết đánh cược, không tôn trọng với người chết, còn đắc ý được như vậy. Những đệ tử Huyền Phái tuyển nhận dạy dỗ gần đây, thật sự là phẩm hạnh đáng lo ngại.

Thiếu niên trừng mắt: "Ngươi......"

Lạc Thần Phong nhíu mày: "Mục Đàm!"

Mục Đàm dừng một chút, lại vẫn không buông tha: "Mặc kệ xuất phát điểm là gì, chúng ta đều là vì phá án, chỉ xem Ngọc Tế ngươi có dám đánh cược hay không mà thôi!"

Ngọc Tế híp mắt.

Mục Đàm? Có quan hệ huyết thống với Mục Thường Sư?

Bị con ngươi thanh triệt của Ngọc Tế khóa chặt, sau lưng Mục Đàm lạnh lẽo.

Ngọc Tế: "Đúng là di truyền phong thái của Mục Thường Sư."

Ngọc Tế nhấc chân, đi ra ngoài.

Trương Cảnh Hoán yên lặng đuổi kịp bước chân Ngọc Tế.

Miêu Ương đi ngang qua Mục Đàm, cho Mục Đàm một cái cười châm chọc.

Mục Đàm khó thở, vừa muốn nói gì đó, lại thấy Ngọc Tế đi tới cửa đột nhiên quay đầu lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn hắn.

Mục Đàm nghe thấy giọng nói cũng lạnh nhạt không kém của Ngọc Tế.

Hắn nói: "Chuẩn bị đầu gối ngươi cho tốt."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau