Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 8: Ai cũng muốn cướp lược
Thấy Lâu Tiêu tò mò về Lưu Kha nên lúc trang điểm Cố Duy Sanh hỏi bóng hỏi gió đối phương vài câu, nhưng tinh thần Lưu Kha hoảng hốt không nói được tin gì hữu dụng, lúc trang điểm mắt tay cô run lên, thiếu chút nữa chọt cọ vào mắt Cố Duy Sanh.
Cái dáng vẻ mất tinh thần này, nếu không phải đã xác định Lưu Kha không bị thứ gì bẩn thỉu bám vào người, Cố Duy Sanh đã mượn Lâu Tiêu một lá bùa dán cho cô.
Nhưng cũng may trang điểm của [Mê Trạch] cũng không phức tạp, Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh chuyên nghiệp, cho dù trạng thái Lưu Kha không tốt thì hai người cũng nhanh chóng thu thập xong chuẩn bị quay phim.
[Mê Trạch] trừ mánh lới quảng cáo là mời “song ảnh đế” làm nam chính, còn một tuyên truyền là "chú trọng kỹ năng diễn xuất".
—— Dàn diễn viên phụ có rất ít người nào nổi đình nổi đám, nhưng mỗi người đều thuộc phái thực lực khán giả nhìn quen mắt, làm Cố Duy Sanh đôi khi cảm thấy mình là lưu lượng được đoàn phim mời tới để “hút fan”.
Mà hôm nay chính là cảnh quay đầu tiên Cố Duy Sanh cùng tham diễn với dàn diễn viên gạo cội này, cảnh này là lúc Tống Hòa An đã ở cùng Tạ Kiêu một khoảng thời gian không ngắn, và cuối cùng Tạ Kiêu đã có thể đi dưới ánh mặt trời mà không thấy khó chịu.
"Cạch." Theo đó là tiếng lanh lảnh của Clapper Board[1], các diễn viên cũng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để nhập diễn.
(Clapper Board: một thiết bị được sử dụng trong làm phim và sản xuất video để hỗ trợ đồng bộ hóa hình ảnh và âm thanh, bảng biểu thị thông tin, phân đoạn, góc máy nhằm đánh dấu các cảnh cụ thể cho công đoạn chỉnh sửa phim sau này.)
Xuân vừa khéo đến tháng ba, Tống Hòa An đi bên cạnh Tạ Kiêu canh chuẩn thời gian đi vào đại sảnh.
Các hầu gái đang châm trà ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ chào một tiếng "Tiểu thiếu gia", Tống Hòa An bình tĩnh liếc mắt sang phải, chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy Tạ Kiêu, làm trong mắt cậu nhiễm vài phần hưng phấn.
"Hòa An, sao lại đến trễ như vậy?" Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chủ vị vẻ mặt uy nghiêm trầm giọng nói, hôm nay là ngày cứ ba ngày một lần thỉnh an lão thái thái, mà bình thường Tống Hòa An là người đến cuối cùng hôm nay lại còn đến trễ như vậy, điều này không khỏi khiến người đàn ông mở miệng trách cứ một câu.
Tống Hòa An đương nhiên sẽ không nói vì cậu cùng "Yêu quái" chơi đùa quá vui vẻ nên mới quên mất thời gian, cậu đảo mắt, ngọt ngào nhìn lão phu nhân mặc đồ truyền thống bên cạnh người đàn ông, làm nũng nói: "Bà nội, bà xem cha con kìa, con mới ngủ nướng có lần mà cha đã dữ như muốn ăn thịt con."
Người già làm sao có thể chịu đựng cháu trai làm nũng, khuôn mặt có vài phần nghiêm khắc của Tống lão phu nhân cũng không giữ được biểu cảm, bà sờ sờ đầu tóc đen ngắn của thiếu niên: "Nướng là tốt, đây là Hòa An muốn cao lên đấy, chốc nữa bảo Hà Hương đem ít tổ yến đến phòng cháu, chúng ta bồi bổ cơ thể thật tốt."
Người đàn ông ngồi ghế chủ vị bất đắc dĩ nói: "Mẹ à... Mẹ cứ nuông chiều Hòa An như vậy sớm muộn gì nó cũng gây ra chuyện, không nói nữa, chỉ riêng cái kho nhỏ kia của nó cũng đã chất đầy đồ mẹ tặng."
Nghe nói như thế, lão phu nhân trừng mắt lên: "Chất đầy thì sao? Lẽ nào Tống gia chúng ta còn thiếu chút đồ này?"
Nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt người phụ nữ trẻ tuổi không nhịn được hơi đổi một chút, cô cắt một mái tóc xoăn đang thịnh hành lúc bấy giờ ở Yên Thành, người mặc một bộ sườn xám tối màu cắt may khéo léo, bụng dưới hơi nhô lên làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ánh thêm chút ánh sáng tình mẹ.
Mẹ ruột Tống Hòa An mất sớm, người phụ nữ này tên Hà Vân là người được cha Tống cưới về mấy năm nay.
Người của Tống gia vốn ít, lúc này ngồi trong đại sảnh lại càng chỉ có bốn người bọn họ, sắc mặt Hà Vân biến đổi nhìn phát là ra, Tống lão phu nhân nhìn Tống Hòa An làm nũng trước đầu gối bà, lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Hà Vân, rốt cuộc vẫn nuốt xuống cơn giận này.
Tống Hạng Minh mấy năm nay bị kẹp giữa mẹ và vợ nhìn thấy bầu không khí không đúng vội vã giảng hòa: "Con thấy dạo này sắc mặt Hòa An không tốt, không thì mời bác sĩ Nhân Hòa Đường tới xem thử?"
Lời vừa nói ra, lực chú ý của Tống lão phu nhân lập tức chuyển lên người cháu trai bảo bối nhà mình, bà kéo Tống Hòa An đến trước người, tỉ mỉ quan sát.
Dáng vẻ vẫn khiến người yêu thương như trước, nhưng sắc mặt đúng là hơi tái nhợt, tuy tinh thần không tệ, nhưng cả người như có một loại bệnh trạng nói không nên lời.
Tống lão phu nhân lo lắng, còn Tống Hòa An thì ngược lại chẳng cảm thấy mình có cái gì không đúng, cậu cảm thấy tinh thần của mình mấy ngày nay tốt lắm, tâm trạng lại càng tốt hơn.
Dù sao không phải ai cũng có thể có một con yêu quái thuộc về riêng mình, Tống Hòa An khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Kiêu, đặc biệt yêu quái này còn là bạn bè cùng chung chí hướng với mình.
Đứa nhỏ trong bụng Hà Vân vẫn chưa xác định là trai hay gái, bây giờ huyết mạch của Tống gia chỉ có một, Tống lão phu nhân càng nhìn càng cảm thấy không đúng, vội vã phái người đi mời các bác sĩ của các phòng khám lớn về.
Thấy vẻ mặt Tống lão phu nhân khoa trương như vậy, Hà Vân không nhịn được nhỏ giọng gắt một cái: "Của cải chất đống từ máu người cũng dám phung phí…"
Lời còn chưa dứt, cô liền cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi cô không chớp mắt.
Một đôi trong veo, giống như đứa trẻ rất ngây thơ, trong mắt tràn đầy tâm tính hiếu kỳ của thiếu niên.
Đôi còn lại âm trầm u ám, giống như lệ quỷ bò ra khỏi địa ngục, tràn ngập ác ý tràn ngập điên cuồng.
Một trắng một đen, như thiện và ác va vào nhau.
Đôi môi nhạt màu của thiếu niên mở rồi khép, tựa như đang hỏi cô gì đó, nhưng người đàn ông phía sau cậu lại dựng thẳng ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng đỏ tươi của mình ——
"Xuỵt."
Hà Vân há miệng, nhất thời quên mất lời thoại tiếp theo của mình là gì.
"Cắt!" Từ Thanh Sơn ngữ khí không tốt hô dừng, "Tân Trà, cô sao vậy hả?!"
Tân Trà chính là diễn viên đóng vai Hà Vân, trong kịch bản cô lúc này hẳn là không nhìn thấy Tạ Kiêu, nhưng vừa rồi cô không chỉ nhìn chằm chằm Lâu Tiêu, thậm chí còn quên luôn lời mình muốn nói.
Tuy Tân Trà tuổi không lớn lắm, nhưng cô cũng diễn qua không ít phim, lúc này thấy đúng là lỗi sai của mình, cô liền vội vàng đứng lên xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi."
"Được rồi, nghỉ ngơi mười phút rồi quay lại," Từ Thanh Sơn phất phất tay, hô to về phía Tân Trà, "Nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, không thể diễn thì rời đoàn cho tôi!"
Câu cuối cùng giọng có chút gắt, mặc dù Từ Thanh Sơn trong ngành luôn lấy danh nghĩa nghiêm túc, nhưng những người từng hợp tác với ông ta đều biết tính khí của ông ta thực sự không tệ, biểu hiện bất thường này không khỏi khiến người ta nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay.
Cố Duy Sanh đứng bên cạnh nhất thời không biết nói cái gì cho phải, cũng không thể nói "Xin lỗi vì để chị quá nhập diễn" chứ? Lời này cũng gợi đòn quá rồi.
Ngược lại là Lâu Tiêu ở trong vòng lấy hình tượng "lễ độ đứng đắn" khiêm tốn nói: "Vừa rồi là tôi quá nhập vai, cảnh tiếp theo tôi sẽ thu lại."
Tân Trà đã đóng vai phụ trong nhiều bộ phim, cô và Lâu Tiêu cũng từng hợp tác hai lần, nghe vậy cô lắc đầu: "Là tôi không nắm bắt được."
Sau đó cô dừng lại rồi nói: "Hôm nay anh Lâu và anh Cố trang điểm đẹp ghê."
Bất kể là bệnh trạng của Tống Hòa An hay sự quỷ dị của Lâu Tiêu đều được thể hiện hoàn mỹ, nhất là màu môi đỏ tươi của Lâu Tiêu, thật giống như giây tiếp theo sẽ nhỏ máu.
Cho dù bây giờ mọi người đã thoát vai cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng nhìn Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu không tẩy trang, Tân Trà vẫn cảm thấy đứng trước mặt cô là Tống Hòa An và Tạ Kiêu.
Cố Duy Sanh cong khóe môi không lên tiếng, Lâu Tiêu hời hợt tiếp một câu: "Phải không? Xem ra kỹ thuật chuyên môn của Lưu Kha cũng không vì tâm trạng mà xuống dốc."
Mạnh Mỹ Hoa đóng vai bà nội Tống tiến lên vỗ vỗ tay Tân Trà: "Hôm nay tâm trạng của Từ đạo không tốt, cả con và Lưu Kha đừng để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt này."
Tân Trà "Vâng" một tiếng: "Cháu sẽ xem lại kịch bản để tìm cảm giác ạ."
"Mạnh tiền bối, chuyện hồi sáng ngài có nhìn thấy không?" Cố Duy Sanh đột nhiên lộ ra một nụ cười ngại ngùng, "Quan hệ giữa cháu và chị Josie cũng không tệ lắm."
Mạnh Mỹ Hoa cũng là người lăn lộn mấy chục năm trong giới, cố Duy Sanh nói không cần nói toàn bộ bà liền hiểu ý của đối phương.
"Tiền bối gì chứ, gọi dì Mạnh là được," bà mỉm cười, "Thật ra cũng không có xảy ra chuyện gì, hồi sáng Từ đạo đến đoàn phim thì thấy cửa phòng hóa trang mở, Lưu Kha đang ở bên trong soi gương trang điểm, sau đó không hiểu sao hai người lại cãi nhau."
"Cãi nhau ạ?" Lâu Tiêu đứng bên cạnh Cố Duy Sanh cắn ống hút chen vào một câu, "Sao cháu lại nghe nói là Lưu Kha bị mắng khóc?"
"Thực ra chuyện này cũng rất kỳ quái..." Mạnh Mỹ Hoa hạ thấp giọng do dự nói, ở sau lưng nghị luận đạo diễn đúng thật không phải chuyện bà nên làm, nhưng người hỏi lại là Lâu Tiêu, bà cũng không có thể nói qua loa cho có, "Tôi lớn tuổi rồi nên dậy sớm, đến đoàn phim đúng lúc hai người này bắt đầu cãi nhau, hình như vì một chiếc lược."
"Chiếc lược?" Cố Duy Sanh nhớ tới chiếc lược ngày hôm qua trong bụi cỏ, "Là lược gỗ đào?"
"Chiếc lược ra sao thì tôi cũng không rõ," Mạnh Mỹ Hoa nhớ lại nói, "Tôi chỉ nhìn thấy cô bé Lưu Kha kia cầm một chiếc lược soi gương chải đầu, sau đó Từ đạo rất tức giận đi tới muốn giật lấy chiếc lược, nhưng nói thế nào Lưu Kha cũng không đưa, vì vậy hai người cứ như vậy mà cãi nhau."
"Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, tôi và Từ đạo cũng đã gặp qua vài lần, ông ấy không phải là người sẽ vô cớ tức giận," giọng nói Mạnh Mỹ Hoa hoang mang không giống nói xạo, "Còn Lưu Kha, cô bé này tự trang điểm cho mình diễm lệ vô cùng, sáng sớm dọa bà già như tôi đây phải giật mình."
"Lúc sau nhiều người tới hơn nên hai người cũng không nhắc lại chuyện chiếc lược, lời này cũng chậm rãi đồn thành Lưu Kha bị mắng vì tùy tiện sử dụng dụng cụ của đoàn phim."
Lâu Tiêu gật gật đầu, thấy trong mắt Mạnh Mỹ Hoa còn mang theo chút bất an, hắn tự nhiên khoác vai Cố Duy Sanh: "Duy Sanh là đứa siêu lười, sẽ không đi tìm Từ đạo đòi một lời giải thích đâu ạ."
Cố Duy Sanh không được tự nhiên giật giật vai, nhưng ngoài miệng y vẫn thức thời nói: "Cám ơn dì Mạnh, cháu sẽ không nói lung tung với người khác."
"Lăn lộn trong vòng lâu năm nên có chút nghĩ nhiều," Mạnh Mỹ Hoa giật nhẹ tóc giả trên đầu, "Tóc này hình như có chút lỏng, tôi tìm người giúp tôi xem."
"Chuyện gì xảy ra?" chưa tới mười phút, Lâu Tiêu một tay khoác vai Cố Duy Sanh một tay cầm chai nước, ấn người ngồi xuống ghế bên cạnh, "Lược gỗ đào?"
Cố Duy Sanh vốn định khịa người này một câu "Chú ý hình tượng", nhưng Lâu Tiêu bắt chẹt rất có chừng mực, Cố Duy Sanh chỉ có thể nuốt xuống lời định nói đáp: "Hôm qua lúc đi tìm Lão Bạch thì phát hiện trong bụi cỏ bên cạnh cây đào, đã bị âm khí ăn mòn triệt để, không phải vật gì tốt."
"Xem ra là bị cô gái kia nhặt được," Lâu Tiêu sờ sờ cằm, "Thiên sư không thể ra tay với người bình thường... cậu có quen biết Lưu Kha không?"
Cố Duy Sanh quyết đoán lắc đầu: "Không quen."
Cố Duy Sanh học Lâu Tiêu dáng vẻ lần đầu gặp gỡ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Nhưng nghe đâu cô ấy rất thích trang điểm cho người đẹp, với nhan sắc của anh Lâu, đi trộm chiếc lược gỗ đào hẳn là không phải việc khó."
"Trộm cái gì mà trộm," Lâu Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta đi cướp."
- ------
Chuyên mục lảm nhảm:
Ai đời có thằng chồng nào rủ vợ đi cướp đồ khum =)))
Dạo này nhiều truyện trên wattpad bị report quá, giờ vào thư viện thấy mất mớ truyện buồn xỉu:’((((((( thấy tội mấy editor bị bay màu truyện ghê
Cái dáng vẻ mất tinh thần này, nếu không phải đã xác định Lưu Kha không bị thứ gì bẩn thỉu bám vào người, Cố Duy Sanh đã mượn Lâu Tiêu một lá bùa dán cho cô.
Nhưng cũng may trang điểm của [Mê Trạch] cũng không phức tạp, Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh chuyên nghiệp, cho dù trạng thái Lưu Kha không tốt thì hai người cũng nhanh chóng thu thập xong chuẩn bị quay phim.
[Mê Trạch] trừ mánh lới quảng cáo là mời “song ảnh đế” làm nam chính, còn một tuyên truyền là "chú trọng kỹ năng diễn xuất".
—— Dàn diễn viên phụ có rất ít người nào nổi đình nổi đám, nhưng mỗi người đều thuộc phái thực lực khán giả nhìn quen mắt, làm Cố Duy Sanh đôi khi cảm thấy mình là lưu lượng được đoàn phim mời tới để “hút fan”.
Mà hôm nay chính là cảnh quay đầu tiên Cố Duy Sanh cùng tham diễn với dàn diễn viên gạo cội này, cảnh này là lúc Tống Hòa An đã ở cùng Tạ Kiêu một khoảng thời gian không ngắn, và cuối cùng Tạ Kiêu đã có thể đi dưới ánh mặt trời mà không thấy khó chịu.
"Cạch." Theo đó là tiếng lanh lảnh của Clapper Board[1], các diễn viên cũng nhanh chóng điều chỉnh trạng thái để nhập diễn.
(Clapper Board: một thiết bị được sử dụng trong làm phim và sản xuất video để hỗ trợ đồng bộ hóa hình ảnh và âm thanh, bảng biểu thị thông tin, phân đoạn, góc máy nhằm đánh dấu các cảnh cụ thể cho công đoạn chỉnh sửa phim sau này.)
Xuân vừa khéo đến tháng ba, Tống Hòa An đi bên cạnh Tạ Kiêu canh chuẩn thời gian đi vào đại sảnh.
Các hầu gái đang châm trà ngoan ngoãn cúi đầu hành lễ chào một tiếng "Tiểu thiếu gia", Tống Hòa An bình tĩnh liếc mắt sang phải, chỉ có mình cậu có thể nhìn thấy Tạ Kiêu, làm trong mắt cậu nhiễm vài phần hưng phấn.
"Hòa An, sao lại đến trễ như vậy?" Người đàn ông trung niên ngồi ở ghế chủ vị vẻ mặt uy nghiêm trầm giọng nói, hôm nay là ngày cứ ba ngày một lần thỉnh an lão thái thái, mà bình thường Tống Hòa An là người đến cuối cùng hôm nay lại còn đến trễ như vậy, điều này không khỏi khiến người đàn ông mở miệng trách cứ một câu.
Tống Hòa An đương nhiên sẽ không nói vì cậu cùng "Yêu quái" chơi đùa quá vui vẻ nên mới quên mất thời gian, cậu đảo mắt, ngọt ngào nhìn lão phu nhân mặc đồ truyền thống bên cạnh người đàn ông, làm nũng nói: "Bà nội, bà xem cha con kìa, con mới ngủ nướng có lần mà cha đã dữ như muốn ăn thịt con."
Người già làm sao có thể chịu đựng cháu trai làm nũng, khuôn mặt có vài phần nghiêm khắc của Tống lão phu nhân cũng không giữ được biểu cảm, bà sờ sờ đầu tóc đen ngắn của thiếu niên: "Nướng là tốt, đây là Hòa An muốn cao lên đấy, chốc nữa bảo Hà Hương đem ít tổ yến đến phòng cháu, chúng ta bồi bổ cơ thể thật tốt."
Người đàn ông ngồi ghế chủ vị bất đắc dĩ nói: "Mẹ à... Mẹ cứ nuông chiều Hòa An như vậy sớm muộn gì nó cũng gây ra chuyện, không nói nữa, chỉ riêng cái kho nhỏ kia của nó cũng đã chất đầy đồ mẹ tặng."
Nghe nói như thế, lão phu nhân trừng mắt lên: "Chất đầy thì sao? Lẽ nào Tống gia chúng ta còn thiếu chút đồ này?"
Nói tới chỗ này, nụ cười trên mặt người phụ nữ trẻ tuổi không nhịn được hơi đổi một chút, cô cắt một mái tóc xoăn đang thịnh hành lúc bấy giờ ở Yên Thành, người mặc một bộ sườn xám tối màu cắt may khéo léo, bụng dưới hơi nhô lên làm cho khuôn mặt xinh đẹp của cô ánh thêm chút ánh sáng tình mẹ.
Mẹ ruột Tống Hòa An mất sớm, người phụ nữ này tên Hà Vân là người được cha Tống cưới về mấy năm nay.
Người của Tống gia vốn ít, lúc này ngồi trong đại sảnh lại càng chỉ có bốn người bọn họ, sắc mặt Hà Vân biến đổi nhìn phát là ra, Tống lão phu nhân nhìn Tống Hòa An làm nũng trước đầu gối bà, lại nghĩ đến đứa nhỏ trong bụng Hà Vân, rốt cuộc vẫn nuốt xuống cơn giận này.
Tống Hạng Minh mấy năm nay bị kẹp giữa mẹ và vợ nhìn thấy bầu không khí không đúng vội vã giảng hòa: "Con thấy dạo này sắc mặt Hòa An không tốt, không thì mời bác sĩ Nhân Hòa Đường tới xem thử?"
Lời vừa nói ra, lực chú ý của Tống lão phu nhân lập tức chuyển lên người cháu trai bảo bối nhà mình, bà kéo Tống Hòa An đến trước người, tỉ mỉ quan sát.
Dáng vẻ vẫn khiến người yêu thương như trước, nhưng sắc mặt đúng là hơi tái nhợt, tuy tinh thần không tệ, nhưng cả người như có một loại bệnh trạng nói không nên lời.
Tống lão phu nhân lo lắng, còn Tống Hòa An thì ngược lại chẳng cảm thấy mình có cái gì không đúng, cậu cảm thấy tinh thần của mình mấy ngày nay tốt lắm, tâm trạng lại càng tốt hơn.
Dù sao không phải ai cũng có thể có một con yêu quái thuộc về riêng mình, Tống Hòa An khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tạ Kiêu, đặc biệt yêu quái này còn là bạn bè cùng chung chí hướng với mình.
Đứa nhỏ trong bụng Hà Vân vẫn chưa xác định là trai hay gái, bây giờ huyết mạch của Tống gia chỉ có một, Tống lão phu nhân càng nhìn càng cảm thấy không đúng, vội vã phái người đi mời các bác sĩ của các phòng khám lớn về.
Thấy vẻ mặt Tống lão phu nhân khoa trương như vậy, Hà Vân không nhịn được nhỏ giọng gắt một cái: "Của cải chất đống từ máu người cũng dám phung phí…"
Lời còn chưa dứt, cô liền cảm thấy có một đôi mắt đang theo dõi cô không chớp mắt.
Một đôi trong veo, giống như đứa trẻ rất ngây thơ, trong mắt tràn đầy tâm tính hiếu kỳ của thiếu niên.
Đôi còn lại âm trầm u ám, giống như lệ quỷ bò ra khỏi địa ngục, tràn ngập ác ý tràn ngập điên cuồng.
Một trắng một đen, như thiện và ác va vào nhau.
Đôi môi nhạt màu của thiếu niên mở rồi khép, tựa như đang hỏi cô gì đó, nhưng người đàn ông phía sau cậu lại dựng thẳng ngón tay tái nhợt nhẹ nhàng chạm vào đôi môi mỏng đỏ tươi của mình ——
"Xuỵt."
Hà Vân há miệng, nhất thời quên mất lời thoại tiếp theo của mình là gì.
"Cắt!" Từ Thanh Sơn ngữ khí không tốt hô dừng, "Tân Trà, cô sao vậy hả?!"
Tân Trà chính là diễn viên đóng vai Hà Vân, trong kịch bản cô lúc này hẳn là không nhìn thấy Tạ Kiêu, nhưng vừa rồi cô không chỉ nhìn chằm chằm Lâu Tiêu, thậm chí còn quên luôn lời mình muốn nói.
Tuy Tân Trà tuổi không lớn lắm, nhưng cô cũng diễn qua không ít phim, lúc này thấy đúng là lỗi sai của mình, cô liền vội vàng đứng lên xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi."
"Được rồi, nghỉ ngơi mười phút rồi quay lại," Từ Thanh Sơn phất phất tay, hô to về phía Tân Trà, "Nhanh chóng điều chỉnh tốt trạng thái của mình, không thể diễn thì rời đoàn cho tôi!"
Câu cuối cùng giọng có chút gắt, mặc dù Từ Thanh Sơn trong ngành luôn lấy danh nghĩa nghiêm túc, nhưng những người từng hợp tác với ông ta đều biết tính khí của ông ta thực sự không tệ, biểu hiện bất thường này không khỏi khiến người ta nhớ tới chuyện xảy ra sáng nay.
Cố Duy Sanh đứng bên cạnh nhất thời không biết nói cái gì cho phải, cũng không thể nói "Xin lỗi vì để chị quá nhập diễn" chứ? Lời này cũng gợi đòn quá rồi.
Ngược lại là Lâu Tiêu ở trong vòng lấy hình tượng "lễ độ đứng đắn" khiêm tốn nói: "Vừa rồi là tôi quá nhập vai, cảnh tiếp theo tôi sẽ thu lại."
Tân Trà đã đóng vai phụ trong nhiều bộ phim, cô và Lâu Tiêu cũng từng hợp tác hai lần, nghe vậy cô lắc đầu: "Là tôi không nắm bắt được."
Sau đó cô dừng lại rồi nói: "Hôm nay anh Lâu và anh Cố trang điểm đẹp ghê."
Bất kể là bệnh trạng của Tống Hòa An hay sự quỷ dị của Lâu Tiêu đều được thể hiện hoàn mỹ, nhất là màu môi đỏ tươi của Lâu Tiêu, thật giống như giây tiếp theo sẽ nhỏ máu.
Cho dù bây giờ mọi người đã thoát vai cùng nhau nói chuyện phiếm, nhưng nhìn Cố Duy Sanh và Lâu Tiêu không tẩy trang, Tân Trà vẫn cảm thấy đứng trước mặt cô là Tống Hòa An và Tạ Kiêu.
Cố Duy Sanh cong khóe môi không lên tiếng, Lâu Tiêu hời hợt tiếp một câu: "Phải không? Xem ra kỹ thuật chuyên môn của Lưu Kha cũng không vì tâm trạng mà xuống dốc."
Mạnh Mỹ Hoa đóng vai bà nội Tống tiến lên vỗ vỗ tay Tân Trà: "Hôm nay tâm trạng của Từ đạo không tốt, cả con và Lưu Kha đừng để trong lòng những chuyện nhỏ nhặt này."
Tân Trà "Vâng" một tiếng: "Cháu sẽ xem lại kịch bản để tìm cảm giác ạ."
"Mạnh tiền bối, chuyện hồi sáng ngài có nhìn thấy không?" Cố Duy Sanh đột nhiên lộ ra một nụ cười ngại ngùng, "Quan hệ giữa cháu và chị Josie cũng không tệ lắm."
Mạnh Mỹ Hoa cũng là người lăn lộn mấy chục năm trong giới, cố Duy Sanh nói không cần nói toàn bộ bà liền hiểu ý của đối phương.
"Tiền bối gì chứ, gọi dì Mạnh là được," bà mỉm cười, "Thật ra cũng không có xảy ra chuyện gì, hồi sáng Từ đạo đến đoàn phim thì thấy cửa phòng hóa trang mở, Lưu Kha đang ở bên trong soi gương trang điểm, sau đó không hiểu sao hai người lại cãi nhau."
"Cãi nhau ạ?" Lâu Tiêu đứng bên cạnh Cố Duy Sanh cắn ống hút chen vào một câu, "Sao cháu lại nghe nói là Lưu Kha bị mắng khóc?"
"Thực ra chuyện này cũng rất kỳ quái..." Mạnh Mỹ Hoa hạ thấp giọng do dự nói, ở sau lưng nghị luận đạo diễn đúng thật không phải chuyện bà nên làm, nhưng người hỏi lại là Lâu Tiêu, bà cũng không có thể nói qua loa cho có, "Tôi lớn tuổi rồi nên dậy sớm, đến đoàn phim đúng lúc hai người này bắt đầu cãi nhau, hình như vì một chiếc lược."
"Chiếc lược?" Cố Duy Sanh nhớ tới chiếc lược ngày hôm qua trong bụi cỏ, "Là lược gỗ đào?"
"Chiếc lược ra sao thì tôi cũng không rõ," Mạnh Mỹ Hoa nhớ lại nói, "Tôi chỉ nhìn thấy cô bé Lưu Kha kia cầm một chiếc lược soi gương chải đầu, sau đó Từ đạo rất tức giận đi tới muốn giật lấy chiếc lược, nhưng nói thế nào Lưu Kha cũng không đưa, vì vậy hai người cứ như vậy mà cãi nhau."
"Chuyện này quả thật có chút kỳ lạ, tôi và Từ đạo cũng đã gặp qua vài lần, ông ấy không phải là người sẽ vô cớ tức giận," giọng nói Mạnh Mỹ Hoa hoang mang không giống nói xạo, "Còn Lưu Kha, cô bé này tự trang điểm cho mình diễm lệ vô cùng, sáng sớm dọa bà già như tôi đây phải giật mình."
"Lúc sau nhiều người tới hơn nên hai người cũng không nhắc lại chuyện chiếc lược, lời này cũng chậm rãi đồn thành Lưu Kha bị mắng vì tùy tiện sử dụng dụng cụ của đoàn phim."
Lâu Tiêu gật gật đầu, thấy trong mắt Mạnh Mỹ Hoa còn mang theo chút bất an, hắn tự nhiên khoác vai Cố Duy Sanh: "Duy Sanh là đứa siêu lười, sẽ không đi tìm Từ đạo đòi một lời giải thích đâu ạ."
Cố Duy Sanh không được tự nhiên giật giật vai, nhưng ngoài miệng y vẫn thức thời nói: "Cám ơn dì Mạnh, cháu sẽ không nói lung tung với người khác."
"Lăn lộn trong vòng lâu năm nên có chút nghĩ nhiều," Mạnh Mỹ Hoa giật nhẹ tóc giả trên đầu, "Tóc này hình như có chút lỏng, tôi tìm người giúp tôi xem."
"Chuyện gì xảy ra?" chưa tới mười phút, Lâu Tiêu một tay khoác vai Cố Duy Sanh một tay cầm chai nước, ấn người ngồi xuống ghế bên cạnh, "Lược gỗ đào?"
Cố Duy Sanh vốn định khịa người này một câu "Chú ý hình tượng", nhưng Lâu Tiêu bắt chẹt rất có chừng mực, Cố Duy Sanh chỉ có thể nuốt xuống lời định nói đáp: "Hôm qua lúc đi tìm Lão Bạch thì phát hiện trong bụi cỏ bên cạnh cây đào, đã bị âm khí ăn mòn triệt để, không phải vật gì tốt."
"Xem ra là bị cô gái kia nhặt được," Lâu Tiêu sờ sờ cằm, "Thiên sư không thể ra tay với người bình thường... cậu có quen biết Lưu Kha không?"
Cố Duy Sanh quyết đoán lắc đầu: "Không quen."
Cố Duy Sanh học Lâu Tiêu dáng vẻ lần đầu gặp gỡ nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Nhưng nghe đâu cô ấy rất thích trang điểm cho người đẹp, với nhan sắc của anh Lâu, đi trộm chiếc lược gỗ đào hẳn là không phải việc khó."
"Trộm cái gì mà trộm," Lâu Tiêu hừ lạnh một tiếng, "Chúng ta đi cướp."
- ------
Chuyên mục lảm nhảm:
Ai đời có thằng chồng nào rủ vợ đi cướp đồ khum =)))
Dạo này nhiều truyện trên wattpad bị report quá, giờ vào thư viện thấy mất mớ truyện buồn xỉu:’((((((( thấy tội mấy editor bị bay màu truyện ghê
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất