Tiên Sinh, Quỷ Của Anh Biến Mất Rồi
Chương 70: Chị dâu
Listeria, 26 tuổi, con lai nước Z, mẹ là nhà thiết kế trang sức nổi tiếng của nước Y, cha là một trong mười đạo diễn có sức ảnh hưởng nhất của nước Z từ những năm thập niên 80 đến nay.
Và bản thân Listeria không chỉ kế thừa hoàn hảo tài năng nghệ thuật của cả cha lẫn mẹ, mà còn kết hợp sự sang trọng tuyệt đẹp của đồ trang sức vào ống kính của mình, phong cách độc đáo này thực sự rất hiếm có trong giới điện ảnh nước Z.
Ở tuổi 22, bộ phim đầu tiên Listeria đạo diễn đã lọt vào danh sách Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim thế giới. Mặc dù diễn xuất của Cố Duy Sanh không kém và cũng có tác phẩm, nhưng y chưa bao giờ nghĩ mình và đối phương có gì liên hệ nhau.
Xét cho cùng, tất cả những nhân vật mà y xây dựng khác rất xa những nhân vật được thể hiện dưới ống kính của Listeria.
Cố Duy Sanh suy nghĩ thật nhanh, lập tức có chút khó hiểu cười nói: "Sao lại là anh ta?"
"Lần này không phải công lao của anh." Lâu Tiêu lắc lắc ly rượu, cùng Cố Duy Sanh đi vào nội trường, "Là chính cậu ta muốn gặp em."
"Quan hệ của chúng ta trong giới cũng không phải bí mật, công ty của em lại không đáng tin, cho nên cậu ta nhờ anh mời em tới."
"Mời?" Cố Duy Sanh nhướng mày, "Hắn lễ độ với mọi người như vậy?". Đam Mỹ Hài
Nhưng đối phương lo lắng về Trục Mộng Cố Duy Sanh vẫn có thể lý giải, Trục Mộng nổi tiếng là nơi dắt mối, nếu Listeria trực tiếp mở miệng hẹn người, không chừng đầu óc Hoàng Thừa Đức lại lệch đến nơi nào rồi.
"Cậu ta luôn bao dung nhân vật chính dưới ống kính của mình." Lâu Tiêu giải thích, "Hơn nữa em là người của anh, ai dám tức giận với em trước mặt anh?"
Cố Duy Sanh cười nhạo: "Lúc trước còn nói em là người của Lâu gia mà."
"Ai bảo em không chịu theo anh về nhà." Lâu Tiêu nhấp rượu, trong giọng nói hơi có chút uất ức.
Đuôi lông mày của hắn hơi xếch xuống, đôi mày sắc bén cũng vì vậy mà mềm hơn nhiều, rõ ràng độ cong khóe miệng không còn nữa, nhưng trong mắt lại cứ một mực mang theo chút cưng chiều không biết phải làm sao.
Phải nói gương mặt anh tuấn hơi chút phong lưu này của Lâu Tiêu không thích hợp bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng có lẽ bởi vì diễn xuất của đại ảnh đế quá tốt, chỉ liếc mắt một cái, Cố Duy Sanh đã đọc được tín hiệu uất ức không ngừng tỏa ra từ khóe mắt đuôi mày đối phương.
"Gần đây em đang suy nghĩ chuyện hủy hợp đồng với Trục Mộng." Biết rõ chút uất ức của đối phương chỉ là diễn xuất, nhưng Cố Duy Sanh vẫn không tự chủ được nhận lời, "Sau khi hủy hợp đồng, em sẽ về cùng anh."
"Thật sao?" Lâu Tiêu tiến lên một bước ngăn cản đường đi của Cố Duy Sanh, "Có thể xin cho Đường Ninh nhúng tay vào không?"
"Tùy anh." Nhìn đôi mắt đột nhiên sáng lấp lánh của đối phương, màu đỏ chậm rãi bò lên vành tai Cố Duy Sanh, y giơ tay đẩy Lâu Tiêu một cái, có chút xấu hổ hiếm thấy, "Chú ý chút coi, còn có người nhìn đấy."
Thời gian đã qua chín giờ từ lâu, khách mời trong tiệc rượu cũng dựa theo nhóm của mình tụm năm tụm ba một chỗ, tuy rằng Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh nói chuyện không lớn, nhưng vẫn có không ít người vừa vào sân đã chú ý tới bọn họ.
Ai bảo có một số người sinh ra là để tỏa sáng chứ.
Tuy Lâu Tiêu không phải tổng tài đổi nghề làm diễn viên, nhưng trên người hắn rốt cuộc vẫn còn treo thân phận đại thiếu gia Lâu gia, lúc này ánh đèn dìu dịu trong tiệc rượu chiếu tới, càng làm nổi bật vẻ tuấn mỹ vô cùng của hắn, không ít người đang âm thầm đánh giá Lâu Tiêu và "tiểu tình nhân" bên cạnh hắn, trong lòng tính toán tỷ lệ thành công khi tiến lên bắt chuyện.
Mặc dù Lâu Tiêu đã thu hồi ý cười bên khóe môi, nhưng ánh mắt rực lửa của đối phương lại giống như muốn chọc y lủng một lỗ. Cố Duy Sanh không được tự nhiên nghiêng đầu tránh ánh mắt của người nào đó, lại vừa khéo nhìn thấy Thích Thanh Mạn đang ôm tay Nguyễn Ngôn nháy mắt với y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thích Thanh Mạn từ xa nâng ly với y, sau đó cúi đầu cùng Nguyễn Ngôn cười nói gì đó.
Cố Duy Sanh: "..."
Đừng nghĩ rằng cách khá xa y không nghe thấy có được không? Cố Duy Sanh nhếch đuôi mắt lên, tính toán cẩn thận thì y và Lâu Tiêu rốt cuộc là ai rơi vào tay ai còn không thể nói chính xác được đâu.
Có lẽ do âm nhạc lúc này quá nhẹ nhàng, nhìn biểu cảm sinh động của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu, muốn hôn lông mi cong vút như quạt nhỏ của đối phương.
Việc Cố Duy Sanh du đãng trên trần gian ngàn năm hắn chưa bao giờ biết ơn đến như thế, ánh mắt tuyệt vọng và kinh ngạc của đối phương trên Lưu Tiên Đài năm đó hằng đêm vẫn xuất hiện trong giấc mơ của Lâu Tiêu, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu mới thật sự ý thức được gỗ nhỏ của hắn đã trưởng thành và biết buông bỏ.
Không còn hồ đồ, cũng có bạn của mình, không còn những ngày những đêm bị truy sát không ngừng nghỉ, Cố Duy Sanh sống càng ngày càng tự tại cũng càng ngày càng như một con người.
Mặc dù tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một ngàn năm vô cùng quan trọng trong cuộc đời Sanh Sanh, nhưng trong lòng Lâu Tiêu lại nhận được một loại thỏa mãn kỳ lạ.
—— Vô luận thế sự biến hóa như thế nào, vô luận bên cạnh Sanh Sanh xuất hiện bao nhiêu người, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, đối phương vẫn sẽ yêu hắn như được số mệnh an bài.
Nhưng cuối cùng Lâu Tiêu vẫn không hôn lên mắt Cố Duy Sanh, hắn chỉ đưa tay sờ đầu đối phương: "Đi thôi, chúng ta đi gặp Listeria."
Động tác sờ đầu này Cố Duy Sanh luôn là người làm tương đối nhiều hơn, bây giờ bị Lâu Tiêu đột nhiên tập kích, Cố Duy Sanh sửng sốt, nhạy bén nhận ra khí tràng của đối phương đã thay đổi.
Luôn cảm thấy sau khi tiểu thiên sư thức tỉnh, vị trí của bọn họ đã đổi lại cho nhau.
Nhưng dù tính thế nào đi nữa, y vẫn là người lớn tuổi hơn, ok?
Hiện tại nội trường còn chưa có phóng viên nào tiến vào, Lâu Tiêu thuần thục nắm tay trái Cố Duy Sanh, kéo y đi về phía chỗ ngồi cho khách.
Nhiệt độ cơ thể Lâu Tiêu vẫn khiến y cảm thấy thoải mái như trước, Cố Duy Sanh dùng ngón tay cọ cọ mu bàn tay đối phương, linh khí quanh người bất giác hoạt động vài độ.
Đều là con lai, nhưng Listeria và Hill lại là hai thái cực, ngoại trừ cái họ được thừa hưởng từ mẹ, trên người Listeria không thể tìm ra được một chút điểm thường có của con lai.
Tóc đen mắt đen, ăn mặc cầu kỳ, đường nét sâu và khôi ngô, trông không phải là người dễ nói chuyện.
Đối diện Listeria là một thanh niên cùng tuổi, đối phương mặc một bộ âu phục thuần đen, khuôn mặt tuấn tú nhưng nghiêm túc thận trọng, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh người lạ chớ lại gần.
Khí lạnh? Trong đầu Cố Duy Sanh nhanh chóng hiện lên chuyện cười trước đó của Lâu Tiêu, nhưng không đợi y làm rõ suy nghĩ, thanh niên đã đứng dậy gật đầu với y và Lâu Tiêu: "Anh hai."
"Chị dâu."
Cố Duy Sanh: "..."
Ờ, lần này không cần đoán y cũng biết đối phương là Lâu An em trai Lâu Tiêu.
Chỉ là không biết Lâu gia dùng cách gì, thoạt nhìn, y thế nhưng một chút cũng không nhận ra âm khí trên người đối phương.
Lâu Tiêu cười tủm tỉm trả lời một câu "Ngoan", Cố Duy Sanh giả vờ bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không rõ mình có điểm nào phù hợp với cái danh xưng "chị dâu" này.
"Xin chào, Lister." Nhìn bầu không khí vi diệu giữa mấy người này, Listeria đứng dậy đưa tay về phía Cố Duy Sanh, "Lần này gặp mặt, là muốn nói chuyện với cậu về bộ phim tiếp theo tôi muốn quay."
Lần này Lâu An tới tìm Listeria không phải chuyện gì lớn, mắt thấy đối phương và Cố Duy Sanh đang trò chuyện, cậu xoay người chuẩn bị đi tìm đối tượng hợp tác tiếp theo.
Ai ngờ cậu bước còn chưa bước, đã bị anh trai nhà mình kéo sang một bên.
"Sự việc điều tra thế nào rồi?" Lâu Tiêu dựa vào góc thấp giọng nói, miệng hắn vẫn lộ ra nụ cười theo thói quen, nhưng ý cười lần này rõ ràng không đạt tới đáy mắt.
"Điều tra thì điều tra được, nhưng chỉ là một số thông tin không có tác dụng." Lâu An đáp, "Ở xã hội loài người Phương Kim để lại dấu vết quá ít, chắc là trốn vào Sơn Thị rồi."
Dừng một chút, Lâu An lại nói: "Năng lực của cô ta có chút đặc thù, nếu như vẫn không thể trực tiếp giao thủ, cô ta hoàn toàn có thể tránh chúng ta cả đời."
Phương Kim có thể nhìn thấy "hiện tại" mà cô ta muốn thấy, điều đó có nghĩa là cho dù đó là viết, bất kỳ kế hoạch nào chống lại cô ta đều sẽ phơi bày trước mặt cô ta mà không gặp chút trở ngại nào.
Lâu An không biết bộ não Phương Kim rốt cuộc có thể xử lý bao nhiêu tin tức cùng một lúc, nhưng trước khi cậu lục soát đối phương đã hoàn toàn tiêu hủy tất cả sơ hở có thể để lại dấu vết.
Phong cách làm việc của Lâu An không như vẻ bề ngoài khuôn sáo không biết biến báo, cậu ra bài luôn quỷ quyệt khó lường. Bởi vậy, lần này mỗi con đường đều bị phá hỏng đúng lúc khiến cậu cảm giác thật thất bại.
"Đừng bị cuốn vào vòng tròn do cô ta vẽ, cũng đừng quá áp lực." Lâu Tiêu vỗ vai Lâu An, "Trốn chúng ta lại càng tốt, nếu cô ta cứ trốn ở đó mãi, chúng ta cũng có thể tiết kiệm được không ít chuyện."
Lâu An không lên tiếng, hiện tại trong giới thiên sư đều biết bên phía Quỷ vương có một người phụ nữ điên đang nhắm vào Lâu Tiêu, đối phương đã bắt lên kế hoạch từ lúc Lâu Tiêu chào đời, thì sao có thể dễ dàng buông tha vào thời điểm này.
"Quỷ vương bên kia nói như thế nào?" Lâu An ngẩng đầu, lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó thêm một câu, "Thời buổi rối loạn, cha nói anh rảnh thì về nhà nhiều hơn đi."
"Ừm, lần sau dẫn chị dâu em về chung," Lâu Tiêu sảng khoái đáp, trong lúc nói chuyện còn mang theo chút đắc ý không giấu được, "Còn bên phía Quỷ vương, hắn mời anh năm sau đến Sơn Thị một chuyến."
"Đàm phán?" Lâu An nhíu nhíu mày, "Hắn không có thành ý."
Trải qua lần ở lăng mộ hoàng đế, quan hệ giữa thiên sư và vong hồn không còn hòa bình như xưa, nếu Hẻm Quỷ là đại bản doanh của các thiên sư, thì Sơn Thị chính là nơi tụ tập của các vong hồn, muốn một mình Lâu Tiêu đi đến quê hương của vong hồn, Quỷ vương này vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.
"Không sao," Lâu Tiêu không thèm để ý khoát tay một cái, "Đúng lúc Sanh Sanh có đèn dẫn hồn thông khắp cả nước, anh cũng có thể mượn ánh sáng của chị dâu em đi Sơn Thị va chạm xã hội."
Bởi vì thể chất đặc biệt, nếu không cần thiết, Lâu Tiêu rất ít khi đến gần nơi tập trung vong hồn, nhưng bây giờ hắn đã trở về tiên vị, đương nhiên sẽ không để những vấn đề nhỏ này vào mắt.
Biết Lâu Tiêu tâm ý đã quyết, Lâu An cũng không nhiều lời nữa, tuy rằng Lâu Tiêu là anh trai trên danh nghĩa, nhưng Lâu An cũng coi như nhìn đối phương lớn lên từ nhỏ, tính nết của Lâu Tiêu cậu vẫn hiểu rất rõ.
"Không tra được thì thôi, chuyện của Phương Kim giao cho anh, em..."
Lâu Tiêu còn chưa dứt lời, ánh đèn trong phòng tiệc đã nhấp nháy không ngừng.
Bản nhạc dance êm dịu như bị kẹt đĩa phát ra những tiếng rít chói tai, đám đông có chút hoảng loạn, ngón tay Lâu Tiêu vừa động, tất cả ánh sáng trong nháy mắt trở lại như bình thường.
Nhưng người đứng sau màn hiển nhiên không muốn dễ dàng kết thúc như vậy ——
"Cheng!"
"A!"
Đèn treo đồng loạt bị vỡ, mảnh vỡ sắc bén sặc mùi máu tanh văng tứ phía, tạo ra mùi rỉ sét khiến người khác phải bịt mũi.
Một mảnh gào thét.
Trong bóng tối, có người nhếch khóe môi lên.
Và bản thân Listeria không chỉ kế thừa hoàn hảo tài năng nghệ thuật của cả cha lẫn mẹ, mà còn kết hợp sự sang trọng tuyệt đẹp của đồ trang sức vào ống kính của mình, phong cách độc đáo này thực sự rất hiếm có trong giới điện ảnh nước Z.
Ở tuổi 22, bộ phim đầu tiên Listeria đạo diễn đã lọt vào danh sách Đạo diễn xuất sắc nhất tại Liên hoan phim thế giới. Mặc dù diễn xuất của Cố Duy Sanh không kém và cũng có tác phẩm, nhưng y chưa bao giờ nghĩ mình và đối phương có gì liên hệ nhau.
Xét cho cùng, tất cả những nhân vật mà y xây dựng khác rất xa những nhân vật được thể hiện dưới ống kính của Listeria.
Cố Duy Sanh suy nghĩ thật nhanh, lập tức có chút khó hiểu cười nói: "Sao lại là anh ta?"
"Lần này không phải công lao của anh." Lâu Tiêu lắc lắc ly rượu, cùng Cố Duy Sanh đi vào nội trường, "Là chính cậu ta muốn gặp em."
"Quan hệ của chúng ta trong giới cũng không phải bí mật, công ty của em lại không đáng tin, cho nên cậu ta nhờ anh mời em tới."
"Mời?" Cố Duy Sanh nhướng mày, "Hắn lễ độ với mọi người như vậy?". Đam Mỹ Hài
Nhưng đối phương lo lắng về Trục Mộng Cố Duy Sanh vẫn có thể lý giải, Trục Mộng nổi tiếng là nơi dắt mối, nếu Listeria trực tiếp mở miệng hẹn người, không chừng đầu óc Hoàng Thừa Đức lại lệch đến nơi nào rồi.
"Cậu ta luôn bao dung nhân vật chính dưới ống kính của mình." Lâu Tiêu giải thích, "Hơn nữa em là người của anh, ai dám tức giận với em trước mặt anh?"
Cố Duy Sanh cười nhạo: "Lúc trước còn nói em là người của Lâu gia mà."
"Ai bảo em không chịu theo anh về nhà." Lâu Tiêu nhấp rượu, trong giọng nói hơi có chút uất ức.
Đuôi lông mày của hắn hơi xếch xuống, đôi mày sắc bén cũng vì vậy mà mềm hơn nhiều, rõ ràng độ cong khóe miệng không còn nữa, nhưng trong mắt lại cứ một mực mang theo chút cưng chiều không biết phải làm sao.
Phải nói gương mặt anh tuấn hơi chút phong lưu này của Lâu Tiêu không thích hợp bày ra vẻ mặt đáng thương, nhưng có lẽ bởi vì diễn xuất của đại ảnh đế quá tốt, chỉ liếc mắt một cái, Cố Duy Sanh đã đọc được tín hiệu uất ức không ngừng tỏa ra từ khóe mắt đuôi mày đối phương.
"Gần đây em đang suy nghĩ chuyện hủy hợp đồng với Trục Mộng." Biết rõ chút uất ức của đối phương chỉ là diễn xuất, nhưng Cố Duy Sanh vẫn không tự chủ được nhận lời, "Sau khi hủy hợp đồng, em sẽ về cùng anh."
"Thật sao?" Lâu Tiêu tiến lên một bước ngăn cản đường đi của Cố Duy Sanh, "Có thể xin cho Đường Ninh nhúng tay vào không?"
"Tùy anh." Nhìn đôi mắt đột nhiên sáng lấp lánh của đối phương, màu đỏ chậm rãi bò lên vành tai Cố Duy Sanh, y giơ tay đẩy Lâu Tiêu một cái, có chút xấu hổ hiếm thấy, "Chú ý chút coi, còn có người nhìn đấy."
Thời gian đã qua chín giờ từ lâu, khách mời trong tiệc rượu cũng dựa theo nhóm của mình tụm năm tụm ba một chỗ, tuy rằng Lâu Tiêu và Cố Duy Sanh nói chuyện không lớn, nhưng vẫn có không ít người vừa vào sân đã chú ý tới bọn họ.
Ai bảo có một số người sinh ra là để tỏa sáng chứ.
Tuy Lâu Tiêu không phải tổng tài đổi nghề làm diễn viên, nhưng trên người hắn rốt cuộc vẫn còn treo thân phận đại thiếu gia Lâu gia, lúc này ánh đèn dìu dịu trong tiệc rượu chiếu tới, càng làm nổi bật vẻ tuấn mỹ vô cùng của hắn, không ít người đang âm thầm đánh giá Lâu Tiêu và "tiểu tình nhân" bên cạnh hắn, trong lòng tính toán tỷ lệ thành công khi tiến lên bắt chuyện.
Mặc dù Lâu Tiêu đã thu hồi ý cười bên khóe môi, nhưng ánh mắt rực lửa của đối phương lại giống như muốn chọc y lủng một lỗ. Cố Duy Sanh không được tự nhiên nghiêng đầu tránh ánh mắt của người nào đó, lại vừa khéo nhìn thấy Thích Thanh Mạn đang ôm tay Nguyễn Ngôn nháy mắt với y.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Thích Thanh Mạn từ xa nâng ly với y, sau đó cúi đầu cùng Nguyễn Ngôn cười nói gì đó.
Cố Duy Sanh: "..."
Đừng nghĩ rằng cách khá xa y không nghe thấy có được không? Cố Duy Sanh nhếch đuôi mắt lên, tính toán cẩn thận thì y và Lâu Tiêu rốt cuộc là ai rơi vào tay ai còn không thể nói chính xác được đâu.
Có lẽ do âm nhạc lúc này quá nhẹ nhàng, nhìn biểu cảm sinh động của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu nhịn không được nhẹ nhàng cúi đầu, muốn hôn lông mi cong vút như quạt nhỏ của đối phương.
Việc Cố Duy Sanh du đãng trên trần gian ngàn năm hắn chưa bao giờ biết ơn đến như thế, ánh mắt tuyệt vọng và kinh ngạc của đối phương trên Lưu Tiên Đài năm đó hằng đêm vẫn xuất hiện trong giấc mơ của Lâu Tiêu, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Cố Duy Sanh, Lâu Tiêu mới thật sự ý thức được gỗ nhỏ của hắn đã trưởng thành và biết buông bỏ.
Không còn hồ đồ, cũng có bạn của mình, không còn những ngày những đêm bị truy sát không ngừng nghỉ, Cố Duy Sanh sống càng ngày càng tự tại cũng càng ngày càng như một con người.
Mặc dù tiếc nuối vì đã bỏ lỡ một ngàn năm vô cùng quan trọng trong cuộc đời Sanh Sanh, nhưng trong lòng Lâu Tiêu lại nhận được một loại thỏa mãn kỳ lạ.
—— Vô luận thế sự biến hóa như thế nào, vô luận bên cạnh Sanh Sanh xuất hiện bao nhiêu người, chỉ cần hắn vừa xuất hiện, đối phương vẫn sẽ yêu hắn như được số mệnh an bài.
Nhưng cuối cùng Lâu Tiêu vẫn không hôn lên mắt Cố Duy Sanh, hắn chỉ đưa tay sờ đầu đối phương: "Đi thôi, chúng ta đi gặp Listeria."
Động tác sờ đầu này Cố Duy Sanh luôn là người làm tương đối nhiều hơn, bây giờ bị Lâu Tiêu đột nhiên tập kích, Cố Duy Sanh sửng sốt, nhạy bén nhận ra khí tràng của đối phương đã thay đổi.
Luôn cảm thấy sau khi tiểu thiên sư thức tỉnh, vị trí của bọn họ đã đổi lại cho nhau.
Nhưng dù tính thế nào đi nữa, y vẫn là người lớn tuổi hơn, ok?
Hiện tại nội trường còn chưa có phóng viên nào tiến vào, Lâu Tiêu thuần thục nắm tay trái Cố Duy Sanh, kéo y đi về phía chỗ ngồi cho khách.
Nhiệt độ cơ thể Lâu Tiêu vẫn khiến y cảm thấy thoải mái như trước, Cố Duy Sanh dùng ngón tay cọ cọ mu bàn tay đối phương, linh khí quanh người bất giác hoạt động vài độ.
Đều là con lai, nhưng Listeria và Hill lại là hai thái cực, ngoại trừ cái họ được thừa hưởng từ mẹ, trên người Listeria không thể tìm ra được một chút điểm thường có của con lai.
Tóc đen mắt đen, ăn mặc cầu kỳ, đường nét sâu và khôi ngô, trông không phải là người dễ nói chuyện.
Đối diện Listeria là một thanh niên cùng tuổi, đối phương mặc một bộ âu phục thuần đen, khuôn mặt tuấn tú nhưng nghiêm túc thận trọng, toàn thân tản ra một luồng khí lạnh người lạ chớ lại gần.
Khí lạnh? Trong đầu Cố Duy Sanh nhanh chóng hiện lên chuyện cười trước đó của Lâu Tiêu, nhưng không đợi y làm rõ suy nghĩ, thanh niên đã đứng dậy gật đầu với y và Lâu Tiêu: "Anh hai."
"Chị dâu."
Cố Duy Sanh: "..."
Ờ, lần này không cần đoán y cũng biết đối phương là Lâu An em trai Lâu Tiêu.
Chỉ là không biết Lâu gia dùng cách gì, thoạt nhìn, y thế nhưng một chút cũng không nhận ra âm khí trên người đối phương.
Lâu Tiêu cười tủm tỉm trả lời một câu "Ngoan", Cố Duy Sanh giả vờ bình tĩnh trả lời, hoàn toàn không rõ mình có điểm nào phù hợp với cái danh xưng "chị dâu" này.
"Xin chào, Lister." Nhìn bầu không khí vi diệu giữa mấy người này, Listeria đứng dậy đưa tay về phía Cố Duy Sanh, "Lần này gặp mặt, là muốn nói chuyện với cậu về bộ phim tiếp theo tôi muốn quay."
Lần này Lâu An tới tìm Listeria không phải chuyện gì lớn, mắt thấy đối phương và Cố Duy Sanh đang trò chuyện, cậu xoay người chuẩn bị đi tìm đối tượng hợp tác tiếp theo.
Ai ngờ cậu bước còn chưa bước, đã bị anh trai nhà mình kéo sang một bên.
"Sự việc điều tra thế nào rồi?" Lâu Tiêu dựa vào góc thấp giọng nói, miệng hắn vẫn lộ ra nụ cười theo thói quen, nhưng ý cười lần này rõ ràng không đạt tới đáy mắt.
"Điều tra thì điều tra được, nhưng chỉ là một số thông tin không có tác dụng." Lâu An đáp, "Ở xã hội loài người Phương Kim để lại dấu vết quá ít, chắc là trốn vào Sơn Thị rồi."
Dừng một chút, Lâu An lại nói: "Năng lực của cô ta có chút đặc thù, nếu như vẫn không thể trực tiếp giao thủ, cô ta hoàn toàn có thể tránh chúng ta cả đời."
Phương Kim có thể nhìn thấy "hiện tại" mà cô ta muốn thấy, điều đó có nghĩa là cho dù đó là viết, bất kỳ kế hoạch nào chống lại cô ta đều sẽ phơi bày trước mặt cô ta mà không gặp chút trở ngại nào.
Lâu An không biết bộ não Phương Kim rốt cuộc có thể xử lý bao nhiêu tin tức cùng một lúc, nhưng trước khi cậu lục soát đối phương đã hoàn toàn tiêu hủy tất cả sơ hở có thể để lại dấu vết.
Phong cách làm việc của Lâu An không như vẻ bề ngoài khuôn sáo không biết biến báo, cậu ra bài luôn quỷ quyệt khó lường. Bởi vậy, lần này mỗi con đường đều bị phá hỏng đúng lúc khiến cậu cảm giác thật thất bại.
"Đừng bị cuốn vào vòng tròn do cô ta vẽ, cũng đừng quá áp lực." Lâu Tiêu vỗ vai Lâu An, "Trốn chúng ta lại càng tốt, nếu cô ta cứ trốn ở đó mãi, chúng ta cũng có thể tiết kiệm được không ít chuyện."
Lâu An không lên tiếng, hiện tại trong giới thiên sư đều biết bên phía Quỷ vương có một người phụ nữ điên đang nhắm vào Lâu Tiêu, đối phương đã bắt lên kế hoạch từ lúc Lâu Tiêu chào đời, thì sao có thể dễ dàng buông tha vào thời điểm này.
"Quỷ vương bên kia nói như thế nào?" Lâu An ngẩng đầu, lại đột nhiên giống như nhớ tới cái gì đó thêm một câu, "Thời buổi rối loạn, cha nói anh rảnh thì về nhà nhiều hơn đi."
"Ừm, lần sau dẫn chị dâu em về chung," Lâu Tiêu sảng khoái đáp, trong lúc nói chuyện còn mang theo chút đắc ý không giấu được, "Còn bên phía Quỷ vương, hắn mời anh năm sau đến Sơn Thị một chuyến."
"Đàm phán?" Lâu An nhíu nhíu mày, "Hắn không có thành ý."
Trải qua lần ở lăng mộ hoàng đế, quan hệ giữa thiên sư và vong hồn không còn hòa bình như xưa, nếu Hẻm Quỷ là đại bản doanh của các thiên sư, thì Sơn Thị chính là nơi tụ tập của các vong hồn, muốn một mình Lâu Tiêu đi đến quê hương của vong hồn, Quỷ vương này vừa nhìn đã biết không phải là người tốt lành gì.
"Không sao," Lâu Tiêu không thèm để ý khoát tay một cái, "Đúng lúc Sanh Sanh có đèn dẫn hồn thông khắp cả nước, anh cũng có thể mượn ánh sáng của chị dâu em đi Sơn Thị va chạm xã hội."
Bởi vì thể chất đặc biệt, nếu không cần thiết, Lâu Tiêu rất ít khi đến gần nơi tập trung vong hồn, nhưng bây giờ hắn đã trở về tiên vị, đương nhiên sẽ không để những vấn đề nhỏ này vào mắt.
Biết Lâu Tiêu tâm ý đã quyết, Lâu An cũng không nhiều lời nữa, tuy rằng Lâu Tiêu là anh trai trên danh nghĩa, nhưng Lâu An cũng coi như nhìn đối phương lớn lên từ nhỏ, tính nết của Lâu Tiêu cậu vẫn hiểu rất rõ.
"Không tra được thì thôi, chuyện của Phương Kim giao cho anh, em..."
Lâu Tiêu còn chưa dứt lời, ánh đèn trong phòng tiệc đã nhấp nháy không ngừng.
Bản nhạc dance êm dịu như bị kẹt đĩa phát ra những tiếng rít chói tai, đám đông có chút hoảng loạn, ngón tay Lâu Tiêu vừa động, tất cả ánh sáng trong nháy mắt trở lại như bình thường.
Nhưng người đứng sau màn hiển nhiên không muốn dễ dàng kết thúc như vậy ——
"Cheng!"
"A!"
Đèn treo đồng loạt bị vỡ, mảnh vỡ sắc bén sặc mùi máu tanh văng tứ phía, tạo ra mùi rỉ sét khiến người khác phải bịt mũi.
Một mảnh gào thét.
Trong bóng tối, có người nhếch khóe môi lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất