Chương 6: Trầm Giang
Người đồng nghiệp kia có vẻ rất kháng cự bọn họ, dùng lý lẽ hay tình cảm để nói chuyện đều không được, cuối cùng Tống Hi Thành nổi giận, đẩy cửa xông ra ngoài nói: “Hà Mộ, bây giờ cậu trở về lấy lệnh bắt người, có người không phân biệt được phải trái, phải bắt giam lại mới chịu phối hợp!”
Nặng nề bước ra ngoài, Tống Hi Thành đứng dưới lầu chờ, đếm thầm sau 60 giây quả nhiên nhận được tin nhắn của Hà Mộ.
“Đồng ý rồi.”
Lúc cậu quay lại phòng, Hà Mộ đã bắt đầu tra hỏi.
“Lúc hai người đi công tác ở thành phố B, ban đêm anh ta có ở trong phòng không?”
“Là thế này, mỗi lần công ty chúng tôi cử người đi công tác đều thuê cho nhân viên ở chung một phòng. Tuy tôi không ở cùng gã, nhưng tôi có thể khẳng định gã chưa từng rời khỏi phòng.”
“Ồ, lý do?”
Ánh mắt người nọ có hơi trốn tránh: “Này…”
Hà Mộ nhìn Tống Hi Thành, Tống Hi Thành ngồi trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Tôi có thể cam đoan với anh, trừ khi là chuyện gây hại nghiêm trọng cần tới luật pháp, còn không chúng tôi sẽ xử lý khoan hồng anh cho anh.”
“Thôi được rồi, đêm đó tôi muốn tìm gã để tổng hợp hồ sơ, ai ngờ khi tôi đến thì phát hiện trong phòng gã có một cô gái, hơn nữa giường còn rất lộn xộn.”
Tống Hi Thành và Hà Mộ nhìn nhau, tim đập như sắp nhảy ra ngoài: “Sau đó?”
“Sau đó…” Người nọ hạ quyết tâm, “Tôi nói trước chuyện này tôi chỉ nhìn thấy thôi, tôi không có tham gia với bọn họ, các người cũng đừng nói cho Triệu Suất, tôi sợ gã trả thù tôi.”
“Có thể.”
“Bọn họ hình như đang giao dịch ma túy, Triệu Suất bảo tôi hút nhưng tôi uyển chuyển từ chối rồi.”
Tống Hi Thành cảm thấy không đúng lắm: “Gã không sợ anh báo cảnh sát hay nói cho người khác biết sao? Gã không uy hiếp anh?”
Người này dường như có hơi xấu hổ: “Tôi đã hứa cam đoan với gã là tuyệt đối không nói với ai, về phần uy hiếp thì không thể vì trong công ty tôi có chút quan hệ. Nhưng nếu tôi hại gã ngồi tù thì lại là chuyện khác, nên đồng chí cảnh sát hai người trăm ngàn lần đừng nói với hắn chuyện này là tôi nói.”
Hà Mộ trấn an anh ta: “Sẽ không, anh yên tâm. Cô gái kia có đặc điểm gì?”
“Nói thế nào nhỉ, đó là chuyện tôi thấy lạ nhất, cô gái đó đang mang thai còn Triệu Suất gọi cô ta là chị Phương.”
“Mang thai?!” Hà Mộ la lên.
Tống Hi Thành trừng cậu: “Nếu có phát hiện gì khác xin hãy liên hệ với chúng tôi.”
Trở lại cảnh cục thành phố H, Tống Hi Thành vừa bước vào đã nhìn thấy Tề Ninh đang đứng ở hành lang uống cà phê, mặt không biểu cảm.
“Ăn chưa?”
Tề Ninh nhìn cậu, lắc đầu: “Còn cậu?”
Cậu cười bất đắc dĩ, Tống Hi Thành lắc lắc điện thoại: “Order thôi.”
Tề Ninh cũng mỉm cười: “Tớ cũng muốn xem biểu cảm của shipper thế nào khi thấy ‘Địa chỉ giao hàng là Cục cảnh sát Thành phố H’.”
Order xong, Tống Hi Thành nhẹ giọng hỏi: “Manh mối đồng nghiệp Triệu Suất cung cấp vô dụng sao?”
“Cậu thấy thế nào?”
Đồng chí Tề Ninh này có một khuyết điểm cực lớn, đó là không bao giờ để tâm đến ý kiến của người khác, nhưng không biết là xuất phát từ việc nể nang là bạn học hay vì cậu là người ôm hết việc nhà, mà lời Tống Hi Thành nói ra đôi khi hắn lại chịu lắng nghe. Tống Hi Thành nhíu mày: “Nạn nhân đó có phải họ Phương không?”
Tề Ninh quả quyết: “Không thể, cậu nghĩ xem ngoại hình cô Phương gì đó để cho người khác vừa nhìn đã biết là mình mang thai, chứng tỏ cái thai đã được ba bốn tháng, mà vào thời điểm đó nạn nhân chỉ mới mang thai thôi.”
“Các cậu không hỏi Triệu Suất sao?”
“Gã cứ một mực khẳng định không quen cô Phương nào hết, sau khi bị ép cung mới thành thật khai báo là gã đã từng gặp, nhưng lúc sau lại không chịu nói nữa. Hai bên đang rất cương nên tớ ra ngoài nghỉ một lúc.”
Dưới ngọn đèn mờ, gương mặt của hắn và Tống Hi Thành đều bị bao phủ trong màn đêm, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm. Tề Ninh cảm thấy sự nôn nóng trong lòng chớp mắt đã vơi đi nhiều, nhịn không được tự giễu bản thân.
Tống Hi Thành rất nhạy cảm: “Cậu có suy đoán gì rồi?”
“Ừm.” Tề Ninh gật đầu, “Không hiểu tại sao khi thẩm vấn được một nửa, tớ có trực giác tuy rằng Triệu Suất này làm rất nhiều việc xấu nhưng gã không phải là kẻ giết người. Bởi vì loại người dạy mãi không sửa này rất am hiểu cách hành xử với cảnh sát, tính ra so với nhiều người gã càng hiểu rõ luật pháp hơn, cũng biết mức độ nghiêm trọng của từng tội gã đã làm. Vậy nên bọn chúng sẽ không ngừng khiêu chiến pháp luật, nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không vi phạm đến mức độ hình sự nghiêm trọng.”
Tiểu ca giao KFC tận nơi gọi điện thoại giọng run run: “À ừm, anh cảnh sát ơi, tôi không tiện đi vào nên đã gửi đồ ăn ở phòng bảo vệ rồi, các anh có thể xuống đây lấy không, tôi phải lấy chữ ký khách hàng mới được về.”
Tề Ninh hất cằm ra dấu, Tống Hi Thành nhận mệnh câm nín chạy xuống phòng bảo vệ.
“Sếp đừng nắt nạt người ta vậy chứ, tuy anh Hi Thành thành thật nhưng cũng đâu phải tạp dịch, đúng không?” Hà Mộ bước ra, tay cầm cái bánh trứng, cũng không biết đã nghe lén được bao nhiêu.
Tề Ninh không nhìn cậu: “Chuyện cô Phương bên trong đã hỏi ra chưa?”
Hà Mộ vừa nhai vừa nói nên không rõ chữ: “Vẫn chưa, nhưng đột nhiên em nhớ mấy ngày trước lúc anh bảo em đi điều tra các mối quan hệ của gã, có một tình huống em đã quên nói.”
Tề Ninh quay đầu, đôi mắt lạnh đến mức muốn đóng băng người khác: “Hà Mộ! Tôi nhắc nhở cậu một lần nữa, thái độ làm việc của cậu khiến tôi rất khó chịu, tôi nhớ cuối năm ngoái nói chuyện với cậu, từng cho cậu ba cơ hội, hiện tại cậu đã dùng hết một lần.”
Hà Mộ giả vờ như không nghe thấy: “Vì em thấy nó vô dụng nên không nói, nếu anh muốn phạt em thì ít nhất cũng chờ phá án xong đã?” Vứt túi nilon vào thùng rác, cậu tiếp tục nói, “Quan hệ vợ chồng họ rất lạ, tuy gã dạy mãi không sửa cũng thường xuyên làm chuyện trái pháp luật nhưng vợ gã vẫn không ly. Gã cũng được cho là sợ vợ và để tâm gia đình, nhất là đứa con. Mỗi lần gã bị đưa đi giáo dục lao động, gã đều bảo vợ mình gạt con là gã đi công tác, cho nên trong lòng con gã, gã vẫn là một người cha có tinh thân trách nghiệm gây dựng sự nghiệp, là một người đàn ông tốt.”
Tề Ninh cười lạnh: “Con người rất kỳ lạ, dù miệng lưỡi sắc bén cỡ nào cũng sẽ có nhược điểm. Hà Mộ, cậu nói Lữ Thận Ngôn ngả bài với Triệu Suất, nếu gã không chịu thành thật khai báo chúng ta sẽ mời con gã đến cung cấp thông tin.”
“Sếp anh minh!” Hà Mộ còn định lải nhải mấy câu thì bị Tề Ninh trừng mắt, cậu liền giả bận rộn chạy vào phòng thẩm vấn, mật báo cho Lã Thận Ngôn.
Tề Ninh thõa mãn dựa vào lan can, nhìn về phía cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Tống Hi Thành vui vẻ lắc lắc túi thức ăn: “A? Nhóm Hà Mộ đâu? Có cần gọi họ ra ăn chung không?”
“Không cần, Hà Mộ ăn rồi, chừa cho Lữ Thận Ngôn thôi.” Tề Ninh cầm lấy túi đồ ăn, kén chọn soi mói một phen, cuối cùng chỉ lấy hộp thanh cá.
Tống Hi Thành thấy lạ: “Hôm nay cậu không ăn gà rán?”
Tề Ninh hỏi vặn lại: “Không lẽ bình thường nhìn tớ thích ăn lắm sao?”
Tống Hi Thành giận dữ: “Vậy cậu giành với tớ làm gì!”
“Tớ là chủ nhà của cậu, còn là sếp của cậu, thỉnh thoảng nếm thử món cấp dưới thích ăn chẳng lẽ không được?”
Tống Hi Thành bất đắc dĩ: “Không thể nói lý với cậu mà, thật là.”
Tề Ninh cũng không nói nữa, hai người hầu như cả ngày chưa ăn gì nên vùi đầu vùi cổ ăn, nếu người ngoài nhìn thấy chắc tưởng họ nhịn đói 3 năm rồi.
“Sếp! Có kết quả.” Hà Mộ chạy ra, nhìn cái đùi gà rán lấp lánh trong tay Tống Hi Thành mà oán niệm không thôi.
“Nói.” Tề Ninh không rảnh để ý.
“Là thế này, cô Phương đó là một người bạn cũ, lúc trước từng làm tú bà ở câu lạc bộ đêm, cũng từng nghiện ma túy. Hôm gã ở thành phố B cô Phương đó tới hỏi mua hàng, tiện thể dắt theo gái cho gã, gã không kiềm chế được nên đã làm ra chuyện hối hận suốt đời.” Thấy Tề Ninh bọn họ làm ra biểu cảm buồn nôn, cậu lập tức thanh minh, “Đó là nguyên văn gã nói, không phải em nha 囧.”
Tề Ninh nhíu mày: “Gã biết tên cô gái đó không?”
Hà Mộ bỏ ta xuống: “Không biết, hình như là Tiểu Lan gì đó. Cụ thể chỉ có thể hỏi cô Phương kia.”
Tề Ninh lau miệng, chỉ vào cái túi: “Còn lại cho cậu.”
Hà Mộ làm mặt quỷ sau lưng hắn, đi đến cạnh Tống Hi Thành nhìn túi đồ ăn, hai mắt lập tức lóe lên.
Trong túi có tám cái cánh gà, hai đùi cái gà và ba cái ức gà…
.:.
Nặng nề bước ra ngoài, Tống Hi Thành đứng dưới lầu chờ, đếm thầm sau 60 giây quả nhiên nhận được tin nhắn của Hà Mộ.
“Đồng ý rồi.”
Lúc cậu quay lại phòng, Hà Mộ đã bắt đầu tra hỏi.
“Lúc hai người đi công tác ở thành phố B, ban đêm anh ta có ở trong phòng không?”
“Là thế này, mỗi lần công ty chúng tôi cử người đi công tác đều thuê cho nhân viên ở chung một phòng. Tuy tôi không ở cùng gã, nhưng tôi có thể khẳng định gã chưa từng rời khỏi phòng.”
“Ồ, lý do?”
Ánh mắt người nọ có hơi trốn tránh: “Này…”
Hà Mộ nhìn Tống Hi Thành, Tống Hi Thành ngồi trước mặt hắn, nghiêm túc nói: “Tôi có thể cam đoan với anh, trừ khi là chuyện gây hại nghiêm trọng cần tới luật pháp, còn không chúng tôi sẽ xử lý khoan hồng anh cho anh.”
“Thôi được rồi, đêm đó tôi muốn tìm gã để tổng hợp hồ sơ, ai ngờ khi tôi đến thì phát hiện trong phòng gã có một cô gái, hơn nữa giường còn rất lộn xộn.”
Tống Hi Thành và Hà Mộ nhìn nhau, tim đập như sắp nhảy ra ngoài: “Sau đó?”
“Sau đó…” Người nọ hạ quyết tâm, “Tôi nói trước chuyện này tôi chỉ nhìn thấy thôi, tôi không có tham gia với bọn họ, các người cũng đừng nói cho Triệu Suất, tôi sợ gã trả thù tôi.”
“Có thể.”
“Bọn họ hình như đang giao dịch ma túy, Triệu Suất bảo tôi hút nhưng tôi uyển chuyển từ chối rồi.”
Tống Hi Thành cảm thấy không đúng lắm: “Gã không sợ anh báo cảnh sát hay nói cho người khác biết sao? Gã không uy hiếp anh?”
Người này dường như có hơi xấu hổ: “Tôi đã hứa cam đoan với gã là tuyệt đối không nói với ai, về phần uy hiếp thì không thể vì trong công ty tôi có chút quan hệ. Nhưng nếu tôi hại gã ngồi tù thì lại là chuyện khác, nên đồng chí cảnh sát hai người trăm ngàn lần đừng nói với hắn chuyện này là tôi nói.”
Hà Mộ trấn an anh ta: “Sẽ không, anh yên tâm. Cô gái kia có đặc điểm gì?”
“Nói thế nào nhỉ, đó là chuyện tôi thấy lạ nhất, cô gái đó đang mang thai còn Triệu Suất gọi cô ta là chị Phương.”
“Mang thai?!” Hà Mộ la lên.
Tống Hi Thành trừng cậu: “Nếu có phát hiện gì khác xin hãy liên hệ với chúng tôi.”
Trở lại cảnh cục thành phố H, Tống Hi Thành vừa bước vào đã nhìn thấy Tề Ninh đang đứng ở hành lang uống cà phê, mặt không biểu cảm.
“Ăn chưa?”
Tề Ninh nhìn cậu, lắc đầu: “Còn cậu?”
Cậu cười bất đắc dĩ, Tống Hi Thành lắc lắc điện thoại: “Order thôi.”
Tề Ninh cũng mỉm cười: “Tớ cũng muốn xem biểu cảm của shipper thế nào khi thấy ‘Địa chỉ giao hàng là Cục cảnh sát Thành phố H’.”
Order xong, Tống Hi Thành nhẹ giọng hỏi: “Manh mối đồng nghiệp Triệu Suất cung cấp vô dụng sao?”
“Cậu thấy thế nào?”
Đồng chí Tề Ninh này có một khuyết điểm cực lớn, đó là không bao giờ để tâm đến ý kiến của người khác, nhưng không biết là xuất phát từ việc nể nang là bạn học hay vì cậu là người ôm hết việc nhà, mà lời Tống Hi Thành nói ra đôi khi hắn lại chịu lắng nghe. Tống Hi Thành nhíu mày: “Nạn nhân đó có phải họ Phương không?”
Tề Ninh quả quyết: “Không thể, cậu nghĩ xem ngoại hình cô Phương gì đó để cho người khác vừa nhìn đã biết là mình mang thai, chứng tỏ cái thai đã được ba bốn tháng, mà vào thời điểm đó nạn nhân chỉ mới mang thai thôi.”
“Các cậu không hỏi Triệu Suất sao?”
“Gã cứ một mực khẳng định không quen cô Phương nào hết, sau khi bị ép cung mới thành thật khai báo là gã đã từng gặp, nhưng lúc sau lại không chịu nói nữa. Hai bên đang rất cương nên tớ ra ngoài nghỉ một lúc.”
Dưới ngọn đèn mờ, gương mặt của hắn và Tống Hi Thành đều bị bao phủ trong màn đêm, mặc dù không nhìn thấy rõ nhưng lại khiến người khác cảm thấy vô cùng an tâm. Tề Ninh cảm thấy sự nôn nóng trong lòng chớp mắt đã vơi đi nhiều, nhịn không được tự giễu bản thân.
Tống Hi Thành rất nhạy cảm: “Cậu có suy đoán gì rồi?”
“Ừm.” Tề Ninh gật đầu, “Không hiểu tại sao khi thẩm vấn được một nửa, tớ có trực giác tuy rằng Triệu Suất này làm rất nhiều việc xấu nhưng gã không phải là kẻ giết người. Bởi vì loại người dạy mãi không sửa này rất am hiểu cách hành xử với cảnh sát, tính ra so với nhiều người gã càng hiểu rõ luật pháp hơn, cũng biết mức độ nghiêm trọng của từng tội gã đã làm. Vậy nên bọn chúng sẽ không ngừng khiêu chiến pháp luật, nếu không phải bất đắc dĩ thì sẽ không vi phạm đến mức độ hình sự nghiêm trọng.”
Tiểu ca giao KFC tận nơi gọi điện thoại giọng run run: “À ừm, anh cảnh sát ơi, tôi không tiện đi vào nên đã gửi đồ ăn ở phòng bảo vệ rồi, các anh có thể xuống đây lấy không, tôi phải lấy chữ ký khách hàng mới được về.”
Tề Ninh hất cằm ra dấu, Tống Hi Thành nhận mệnh câm nín chạy xuống phòng bảo vệ.
“Sếp đừng nắt nạt người ta vậy chứ, tuy anh Hi Thành thành thật nhưng cũng đâu phải tạp dịch, đúng không?” Hà Mộ bước ra, tay cầm cái bánh trứng, cũng không biết đã nghe lén được bao nhiêu.
Tề Ninh không nhìn cậu: “Chuyện cô Phương bên trong đã hỏi ra chưa?”
Hà Mộ vừa nhai vừa nói nên không rõ chữ: “Vẫn chưa, nhưng đột nhiên em nhớ mấy ngày trước lúc anh bảo em đi điều tra các mối quan hệ của gã, có một tình huống em đã quên nói.”
Tề Ninh quay đầu, đôi mắt lạnh đến mức muốn đóng băng người khác: “Hà Mộ! Tôi nhắc nhở cậu một lần nữa, thái độ làm việc của cậu khiến tôi rất khó chịu, tôi nhớ cuối năm ngoái nói chuyện với cậu, từng cho cậu ba cơ hội, hiện tại cậu đã dùng hết một lần.”
Hà Mộ giả vờ như không nghe thấy: “Vì em thấy nó vô dụng nên không nói, nếu anh muốn phạt em thì ít nhất cũng chờ phá án xong đã?” Vứt túi nilon vào thùng rác, cậu tiếp tục nói, “Quan hệ vợ chồng họ rất lạ, tuy gã dạy mãi không sửa cũng thường xuyên làm chuyện trái pháp luật nhưng vợ gã vẫn không ly. Gã cũng được cho là sợ vợ và để tâm gia đình, nhất là đứa con. Mỗi lần gã bị đưa đi giáo dục lao động, gã đều bảo vợ mình gạt con là gã đi công tác, cho nên trong lòng con gã, gã vẫn là một người cha có tinh thân trách nghiệm gây dựng sự nghiệp, là một người đàn ông tốt.”
Tề Ninh cười lạnh: “Con người rất kỳ lạ, dù miệng lưỡi sắc bén cỡ nào cũng sẽ có nhược điểm. Hà Mộ, cậu nói Lữ Thận Ngôn ngả bài với Triệu Suất, nếu gã không chịu thành thật khai báo chúng ta sẽ mời con gã đến cung cấp thông tin.”
“Sếp anh minh!” Hà Mộ còn định lải nhải mấy câu thì bị Tề Ninh trừng mắt, cậu liền giả bận rộn chạy vào phòng thẩm vấn, mật báo cho Lã Thận Ngôn.
Tề Ninh thõa mãn dựa vào lan can, nhìn về phía cầu thang, nghe thấy tiếng bước chân truyền đến, Tống Hi Thành vui vẻ lắc lắc túi thức ăn: “A? Nhóm Hà Mộ đâu? Có cần gọi họ ra ăn chung không?”
“Không cần, Hà Mộ ăn rồi, chừa cho Lữ Thận Ngôn thôi.” Tề Ninh cầm lấy túi đồ ăn, kén chọn soi mói một phen, cuối cùng chỉ lấy hộp thanh cá.
Tống Hi Thành thấy lạ: “Hôm nay cậu không ăn gà rán?”
Tề Ninh hỏi vặn lại: “Không lẽ bình thường nhìn tớ thích ăn lắm sao?”
Tống Hi Thành giận dữ: “Vậy cậu giành với tớ làm gì!”
“Tớ là chủ nhà của cậu, còn là sếp của cậu, thỉnh thoảng nếm thử món cấp dưới thích ăn chẳng lẽ không được?”
Tống Hi Thành bất đắc dĩ: “Không thể nói lý với cậu mà, thật là.”
Tề Ninh cũng không nói nữa, hai người hầu như cả ngày chưa ăn gì nên vùi đầu vùi cổ ăn, nếu người ngoài nhìn thấy chắc tưởng họ nhịn đói 3 năm rồi.
“Sếp! Có kết quả.” Hà Mộ chạy ra, nhìn cái đùi gà rán lấp lánh trong tay Tống Hi Thành mà oán niệm không thôi.
“Nói.” Tề Ninh không rảnh để ý.
“Là thế này, cô Phương đó là một người bạn cũ, lúc trước từng làm tú bà ở câu lạc bộ đêm, cũng từng nghiện ma túy. Hôm gã ở thành phố B cô Phương đó tới hỏi mua hàng, tiện thể dắt theo gái cho gã, gã không kiềm chế được nên đã làm ra chuyện hối hận suốt đời.” Thấy Tề Ninh bọn họ làm ra biểu cảm buồn nôn, cậu lập tức thanh minh, “Đó là nguyên văn gã nói, không phải em nha 囧.”
Tề Ninh nhíu mày: “Gã biết tên cô gái đó không?”
Hà Mộ bỏ ta xuống: “Không biết, hình như là Tiểu Lan gì đó. Cụ thể chỉ có thể hỏi cô Phương kia.”
Tề Ninh lau miệng, chỉ vào cái túi: “Còn lại cho cậu.”
Hà Mộ làm mặt quỷ sau lưng hắn, đi đến cạnh Tống Hi Thành nhìn túi đồ ăn, hai mắt lập tức lóe lên.
Trong túi có tám cái cánh gà, hai đùi cái gà và ba cái ức gà…
.:.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất