Thiên Môn

Chương 45: Phía sau màn

Trước Sau
☆ Chương 05

Lữ Thận Ngôn hết sức vui mừng: “Vậy bây giờ chúng ta tra thời gian tuyến đường sắt đó, xem có nhân vật khả nghi không.”

“Lượng khách ra vào xe lửa nhiều như vậy…” Bành Cương nhíu mày.

Tống Hi Thành suy tính kỹ lưỡng: “Chỉ cần chúng ta có thể xác định được đại khái thời gian chuyến đi và về là có thể thu hẹp phạm vi, kết hợp với camera giám sát trạm xe lửa lúc đó, tôi đoán có thể sẽ tìm được nghi phạm đến từ thành phố Y này.”

“Ừ, cứ làm như vậy đi.”

Kết quả lúc mọi người đang kiểm tra khí thế ngất trời, đột nhiên “Phụp” một tiếng, phòng làm việc bị bóng tối bao trùm.

“Mẹ nó, cúp điện!” Bành Cương nhìn ra hành lang, phát hiện cả tòa nhà đã mất điện.

Lữ Thận Ngôn tức tối đập bàn phím: “Chưa có lưu dữ liệu!!! Làm sao bây giờ?”

Tống Hi Thành phản ứng rất nhanh: “Bàn Tề Ninh có iPad, hay là dùng cái đó tra?” Suy nghĩ một chút cậu lại bổ sung, “Hình như có 3G, có thể lên mạng.”

Ăn nhịp với nhau, bốn người đàn ông chen chúc trong phòng làm việc của Tề Ninh, Tống Hi Thành quen cửa quen nẻo từ trong ngăn kéo lấy iPad ra, có chút do dự: “Có nên hỏi cậu ấy trước không?”

Hà Mộ mở máy, bất đắc dĩ nhún vai: “Anh không hỏi cũng không được, Sếp đặt pass.”

“Không phải chứ?” Lữ Thận Ngôn đảo trắng mắt, “Ý thức cảnh giác của Sếp mạnh như vậy…”

Tống Hi Thành thở dài gửi tin nhắn cho Tề Ninh: “Sếp: Phòng làm việc bị cúp điện, bọn tớ đang tra dữ liệu, muốn mượn dùng iPad của cậu, có thể tiết lộ pass không? Sau đó cậu đổi lại là được. Cảm ơn!”

“Sao khách sáo quá vậy?” Bành Cương đúng lúc đứng ở phía sau Tống Hi Thành thấy, liền ngu ngơ hỏi một câu.

Ngón tay cầm điện thoại của Tống Hi Thành cậu siết chặt, cười gượng nói: “Có sao? Với lãnh đạo tôn trọng một chút vẫn tốt hơn mà.”

Hà Mộ kéo kéo Lữ Thận Ngôn, hai người trao đổi ánh mắt với nhau.

Mặt khác, Tề Ninh sững sờ nhìn chằm chằm tin nhắn đó trong lúc họp, sự lạnh lùng trong đôi mắt thay bằng nét đau buồn.

Không cẩn thận nhìn thấy, Tôn Hoàn Sinh cực kỳ thông minh lảng đi nói chuyện phiếm với người bên cạnh, giả vờ không thấy gì cả.

Tề Ninh hồi âm: “Bị cúp điện?”

Bên kia trả lời rất nhanh, xem ra rất gấp: “Ừ, đúng vậy, cúp hết rồi.”

Thở dài một tiếng, mười ngón tay Tề Ninh khẽ ấn, có phần thấy chết không sờn.



Trong phòng làm việc, điện thoại Tống Hi Thành vừa vang lên, tất cả mọi người liền sáp lại.

“0423.”

Tống Hi Thành thoáng chốc biến sắc, điện thoại rớt xuống đất phát ra âm hưởng chói tai.

Lữ Thận Ngôn không tim không phổi nhập pass vào, còn thuận tiện hỏi: “0423, có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Sao Sếp đặt pass này?”

Hà Mộ cười khan một tiếng: “Nhanh tra đi! Chuyện của Sếp chúng ta biết càng ít càng tốt.” Dù sao thì họa từ miệng mà ra, giết người diệt khẩu gì gì đó, không phải một lựa chọn tốt để về nơi cực lạc nha…

Tống Hi Thành không nói thêm gì nữa, lùi về trong bóng đêm, ánh mắt trống rỗng nhìn bọn họ thảo luận, mạch suy nghĩ lại bay tới nơi nào rất rất xa. Sau khi gặp nạn ở vụ án đa cấp cậu đã phát hiện được tâm ý của mình, kể từ đó cậu thỉnh thoảng vẫn sẽ mơ thấy Tề Ninh, từ thời còn ở trường cảnh sát đến việc vặt sinh hoạt thường ngày rồi đến một số chuyện ảo tưởng chẳng bao giờ sẽ xảy ra, những giấc mơ đó như tạo ra một rào cản an toàn, ngăn cách không gian ảo với hiện thực. Trong không gian đó không có sự mất mặt, chỉ có sự bình yên, có tương lai mà cậu và Tề Ninh ở hiện thực mãi không với tới, tương lai ở cùng nhau.

Đã từng quyết định rời xa, khiến thời gian trở thành thứ xóa đi kỷ niệm, cũng giúp giết chết những ảo tưởng không chịu dứt trong lòng. Mà khúc nhạc dạo ngày hôm nay, lại khiến cho ham muốn đã sớm lắng xuống trong lòng cậu lại rục rịch, rốt cuộc vẫn là không cam tâm sao?

“Ừm, căn cứ vào camera giám sát lần trước chúng ta xem, ba ngày trước khi xảy ra vụ án và một ngày trước khi xảy ra vụ án nghi phạm đã từng đi điều tra địa hình hai lần, vậy chúng ta có thể suy đoán theo lẽ thường, nghi phạm đến thành phố B bằng xe lửa trước đó từ 4 đến 5 ngày, sau khi xảy ra vụ án thì rời khỏi ngay ngày hôm đó hay là ngày hôm sau?” Lữ Thận Ngôn hồn nhiên không cảm giác được bầu không khí kỳ lạ, thản nhiên suy luận.

Hà Mộ cười cười: “Ở đây có dữ liệu, số người trong khoảng thời gian này đi tới đi lui giữa thành phố B và thành phố L gồm…”

“Không đúng, chưa chắc sẽ trở về thành phố L mà!? Chẳng phải sau khi gây án nghi phạm sẽ tháo chạy trên cả nước sao?” Bành Cương bất đồng ý kiến.

Hà Mộ thở dài: “Không nghe Sếp nói sao!? Sếp từng nói, kẻ đứng sau màn có thói quen kêu tội phạm trở lại quê hương của mình, bởi vì nếu như cảnh sát biết là người này làm thì dù có chạy trốn tới chân trời góc biển đều có thể bắt được, mà rời khỏi nơi mình ở thời gian dài, sẽ dễ khiến người khác nghi ngờ hơn.”

“Vậy tổng cộng có 15 người, đúng không?” Lữ Thận Ngôn ghi danh sách tên những người này xuống.

Tống Hi Thành dường như đã hoàn hồn: “Dựa theo chứng cứ với camera, loại trừ nữ giới, trẻ em và người già. Còn mấy người?”

Lữ Thận Ngôn nở nụ cười: “Tốt rồi, chỉ còn lại ba người, bây giờ chúng ta chỉ cần điều tra camera lúc bọn họ soát vé và so sánh với camera của khu chung cư, hẳn là có thể tìm được nghi phạm đến từ thành phố Y này.”

Lời còn chưa dứt, đèn trong phòng làm việc đã bừng sáng, nghĩ đến vụ án đã có bước ngoặt, vẻ mặt ai nấy đều hớn hở, ngoại trừ Tống Hi Thành.

Tống Hi Thành lắc đầu, đem sự rầu rĩ của mình hất đi, đứng dậy: “Tôi đến phòng giám sát xem camera, có phát hiện sẽ nói cho mọi người.”

“Cậu ấy làm sao vậy? Từ nãy đã thấy hơi là lạ.” Lữ Thận Ngôn thấp giọng hỏi Hà Mộ.

Giọng Hà Mộ rất nhỏ, gần như không nghe thấy: “Ngày sinh của Tiểu Tống là 23 tháng 4.”

“Há…” Lữ Thận Ngôn há to miệng.

Tống Hi Thành không mở đèn, lẳng lặng nhìn dòng người ra ra vào vào trong xe.

Sống đến từng tuổi này, chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, từng nghe nói có học sinh cao trung vì bị người nhà phát hiện là gay, không chịu nổi áp lực của xã hội mà nhảy lầu tự sát, đã từng nghe các đồng nghiệp ở tổ buôn lậu dùng giọng khinh bỉ nói về đồng tính luyến ái khiêu dâm phóng đãng như thế nào, còn nhớ mang máng sau Tết cùng ba mẹ cùng xem TV, lúc trong phim truyền hình xuất hiện một nhân vật là gay, thái độ của bọn họ ra sao.



Không phải châm chọc chế giễu, cũng không phải miệt thị phỉ nhổ, bọn họ  chỉ trực tiếp đổi kênh, hời hợt nói một câu.

“Thật là ghê tởm.”

Nghi phạm chưa từng xuất hiện trong tốp đầu tiên, Tống Hi Thành đẩy tiến độ, bắt đầu xem từ camera soát vé.

Thế giới này mãi mãi ồn ào náo động như vậy, giống như trạm xe lửa hoạt động không ngừng cả năm, mỗi người mang theo những mục đích và tâm trạng khách nhau bước trên những con đường khác nhau, sau đó hoặc là đau khổ hoặc là vui mừng…

Có lẽ chính mình một ngày nào đó cũng sẽ bước vào một nhà ga, ngồi trên đoàn tàu đi về nơi phương xa nào đấy, tạm biệt nơi này tạm biệt hắn, có thể một ngày vô tình gặp lại, hoặc có thể sẽ mãi mãi không gặp nhau.

Điện thoại rung, Tống Hi Thành nhíu mày, quả nhiên là Tề Ninh.

Ngay cả sức lực thở dài cũng không có, tạm bấm nút pause, Tống Hi Thành yên lặng mở tin nhắn.

“Tớ sẽ về nhà ở vài ngày, cậu không cần phải gấp tìm phòng ở.”

Tống Hi Thành tỉ mỉ đọc mấy lần, ngừng thở kéo xuống, đại khái hơn khoảng 10 dòng cách, giữa một màu trắng trống rỗng hiện lên hai chữ khiến cậu giật mình.

“Xin lỗi.”

Đây là lần thứ hai Tề Ninh nói xin lỗi cậu, đáng tiếc đã không còn cái ôm dịu dàng quen thuộc, mà chỉ còn sự khó xử.

Tống Hi Thành để điện thoại xuống, tiếp tục xem camera.

Không biết qua bao lâu, mãi cho đến khi hai mắt khô khốc giống như tâm trạng, cậu bỗng nhiên đứng lên, kéo cửa ra.

Trong phòng làm việc Lữ Thận Ngôn bọn họ đang ở xoắn xuýt một nghi phạm khác thì nghe Tống Hi Thành hô to: “Tìm được, tìm được, đúng là thành phố Y, là Trần Quảng!”

“Tiếp theo làm gì nữa?” Mọi người rất kích động.

Hà Mộ suy nghĩ, liếc nhìn Tống Hi Thành, lấy điện thoại ra: “Alo, Sếp, Hà Mộ đây. Bọn tôi đã tìm được một trong số các nghi phạm rồi, hiện tại hắn đã ngồi xe lửa trở lại thành phố Y, chúng ta bắt đầu truy bắt hay là chờ thêm một thời gian?”

Tề Ninh lời ít ý nhiều: “Tôi ở dưới lầu, cậu tập hợp mọi người, lát nữa họp.”

Tống Hi Thành siết chặc tay, im lặng mở laptop ra ngồi vào vị trí của Hà Mộ.

Ba người còn lại thấp giọng trò chuyện, khó nén được sự hưng phấn, lão Trương Phương Na Na bọn họ cũng vội vã chạy tới, dùng khẩu khí người từng trải bày tỏ sự tán thưởng.

Cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Tống Hi Thành nhắm mắt lại.

Giọng Tề Ninh vô cùng lạnh nhạt: “Không tệ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau