Hòn Đá Cứng Cỏi

Chương 26

Trước Sau
Vốn nghĩ rằng có thể dễ dàng cởi dây áo tắm ngay eo của Trì Diễm, nhưng không ngờ rặng cậu ấy lại tự thắt nút chết lúc ra khỏi phòng tắm.

Thích Thủ Lân muốn bật cười, cậu ấy cho rằng nếu làm như thế này thì thoát được hay sao?

Trì Diễm đột nhiên cảm thấy lành lạnh nơi lồng ngực, là bàn tay của Thích Thủ Lân nương theo vạt áo tắm luồng vào. Vốn dĩ chiếc áo tắm này ban đầu rất rộng, giờ đây được hắn từng lớp cởi ra như "lột" ra từng lớp măng, không cởi hết hoàn toàn, rũ ở khuỷu tay, vạt áo còn treo lửng lờ nơi cánh tay. Trì Diễm muốn cử động, nhưng cậu phát hiện hai tay cậu không cử động được do bị dây nơi thắt lưng trói lại.

Lần này, cậu thật sự muốn khóc không ra nước mắt, vốn cho là bản thân thông minh giờ đây lại thành tự mình hại mình. Thích Thủ Lân xoay người cậu lại, để ngồi lên đùi đối mặt với hắn. Trì Diễm cúi đầu ghim hai tay về phía sau, vạt áo choàng tắm trắng ngà giờ như chiếc khăn choàng dùng cho những mỹ nhân thời xưa, càng làm cho cậu thêm nét thẹn thùng e lệ. Nhưng bởi vì cằm cậu còn chút râu, đoạn lồng mày đứt đoạn cũng cực kỳ nổi bật, lại khiến cho cậu nhìn như xã hội đen thu phí bảo kê từ mấy thằng đệ.

Những nét mâu thuẫn đan xen nhau trên người cậu khiến cho Thích Thủ Lân cảm thấy đây là một "nét đẹp" có chút kỳ lạ.

Tốt nhất là không người nào cảm thấy cậu ấy đẹp hết.

Tốt nhất là không ai cảm nhận được vẻ đẹp này.

Tốt nhất là không ai thật lòng thích cậu ấy cả.

Nếu như vậy thì có thể......

Trì Diễm nhìn thấy Thích Thủ Lân giơ tay lên, cho rằng hắn muốn làm gì đó, liền theo tiềm thức lùi về sau hòng tránh đi. Nhưng cậu dùng sức quá mạnh, cả người cậu như ngã ra sau. Thích Thủ Lân phản ứng nhanh chóng, lập tức ôm chặt kéo cậu lại kéo cậu lại gần hắn hơn một chút: "Cậu sợ gì chứ, muốn có thêm vết thương trên đầu nữa à?"

Thật ra hắn đưa tay lên là muốn chạm vào vết thương do kim tiêm còn sót lại trên đầu của Trì Diễm, điều này khiến cho tóc chưa mọc ra kịp, nhìn giống như chú gà trống nhỏ trọc một mảng lông.

"Không muốn." Trì Diễm thẳng thắn trả lời, sau đó liền vặn vẹo trên đùi hắn để ổn định lại tư thế.

Hành động này đối với tay già đời đầy kinh nghiệm chốn phong lưu như Thích Thủ Lân chính là dụ dỗ trắng trợn, ý nghĩa là muốn người ta chạm vào đùi và mông đi. Nhưng Thích Thủ Lân đương nhiên cũng biết nhóc đầu toàn đá này không biết ý nghĩa dâm đãng này, huống chi giờ vẫn chưa phải lúc.

Hắn còn phải khám phá một "kho báu" khác.

Thích Thủ Lân sờ sờ vào vết thương trên đầu cậu, rời lại nhẹ nhàng chạm vào đoạn lông mày bị đứt, động tác cực kỳ dịu dàng. Trì Diễm không hiểu hắn đang muốn làm gì nên len lén mở mắt ra nhìn. Lần này cậu chạm phải ánh mắt của Thích Thủ Lân.

"Không ngờ cậu còn là một người thích cậy mạnh như vậy đó." Thích Thủ Lân chế nhạo nói.

"Em gái cậu nói là lúc cậu đánh nhau với đám người đó, ánh nhìn chằm chằm vào đám người kia như thể cậu không muốn sống nữa."

Trì Diễm bĩu môi: "Tôi không hề thích đánh nhau à nha."

Thực ra cậu không nhớ việc đó quá rõ ràng. lòng đó trong lòng cậu chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó chính là tuyệt đối không thể để Trì Mộng Gia đi theo bọn họ được.

Thấy cậu cuối cùng cũng chịu mở miệng nói chuyện, Thích Thủ Lân tiếp tục trêu chọc cậu: "Vốn cho rằng "bé gà con ngơ ngác"(1), nào ngờ thực tế lại là "bé gà chọi" ha?"

(1) ở đây nguyên văn là 呆若木鸡 ý chỉ là ngây ngô, trơ ra như phỗng. (Chỗ này mình không hiễu rõ lắm nên dịch đại thôi ạ. Mọi người góp ý giúp mình nhé. Mình cảm ơn ạ.)

"Tôi không phải gà." Trì Diễm cãi lại.

Nghĩ lại cũng mắc cười, bộ dạng của cậu lúc này không phải "gà" thì cũng là "vịt"(2) đi.

(2) Vịt: ý ở đây là trai bao á.

"Được thôi, cậu nói không phải thì không phải."

Thích Thủ Lân dỗ dỗ cậu, trên thực tế là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của cậu. Không để cậu phát hiện ra thật ra hắn luôn nhìn chằm chằm vào ngực cậu.



Là đầu ngực lõm của Trì Diễm. Bản thân cậu cũng biết rõ bản thân có hai điểm không giống với người khác, nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống hằng ngày, còn trai cũng khác với con gái là không cần quá để ý đến bộ ngực cho nên cậu cảm thấy việc này không có gì bất thường là hết.

Núm ngực của cậu được quầng ngực ôm trọn, chỉ còn lại một khe hở nhỏ. Thích Thủ Lân dùng ngón cái ấn ấn vào đầu nấm nhỏ, rồi lại xoa hai cái. Đầu ngực của Trì Diễm cũng bướng bỉnh khác người, trốn kỹ ở bên trong không chịu lộ ra. Thích Thủ Lân dùng ngón cái và ngón trỏ bóp bóp, toàn bộ bầu ngực đều bị hắn xoa nắn cho căng phồng, thế nhưng đầu ngực vẫn ngoan cố không chịu lộ diện.

"Anh lại muốn làm gì......" Trì Diễm cúi người, muốn xoay người đi.

"Không có gì......" Thích Thủ Lân nắm lấy vai cậu bằng tay còn lại, cúi người hôn nhẹ lên gáy cậu.

"Chỉ là đột nhiên phát hiện ra rằng, đầu ngực của cậu...... trông rất gợi tình."

Thích Thủ Lân như dã thú mà thở hổn hên bên gáy Trì Diễm, vừa hôn vừa cắn lên người cậu, như muốn dung hòa Trì Diễm vào trong xương cốt, thánh thần bốn phương cũng đừng hòng ngăn cản được hắn. Thích Thủ Lân nắm lấy gáy cậu như bắt một chú mèo, dùng tay còn lại vỗ nhẹ vào mông đang vặn vẹo của cậu, vừa nắn vừa xoa. Trì Diễm buộc phải rướn người lên để đón nhận nụ hôn.

Nụ hôn của Thích Thủ Lân dần dần đi xuống, nuốt lấy đầu nấm nhỏ vào khoang miệng, đầu tiên là liếm ướt toàn bộ, sau đó dùng đầu lưỡi chọc chọc khe nhỏ. Trước giờ chưa từng nhận được "sự chăm sóc" nào như thế, khe nhỏ kia dần dần hé ra. Lòng bàn tay Trì Diễm nắm chặt rồi thả lòng ở sau người, như thể nơi này cũng bị đầu lưỡi Thích Thủ Lân liếm qua. Cằm cũng vô thức gác lên trên đầu của Thích Thủ Lân đặt trước ngực cậu, tóc của hắn xẹt qua cổ và ngực cậu có chút ngứa. Thích Thủ Lân hiển nhiên nhận ra sự thay đổi nho nhỏ này người của cậu cùng với khe hở nhỏ này bị hắn liếm đến lâng lâng sung sướng. Lúc này, hắn mút mạnh một cái, đầu ngực ngoan cố của Trì Diễm cuối cùng cũng chịu lộ ra.

Đầu ngực màu nâu nhạt, tròn tròn phồng lên, nhỏ hơn hạt đầu nành một chút, gần như không nhìn thấy núm ngực. Bao bọc trong nước bọt của hắn, đầy ướt át, theo nhịp thở dốc của Trì Diễm mà run run. Khi Trì Diễm được hắn hút đầu ngực, khẽ khàng rên rỉ. Không đợi cậu kịp bình tĩnh lại, Thích Thủ Lân đã tận tình chăm sóc bên còn lại, đầu ngực mạnh mẽ bị kéo ra. Cả hai bên đều được hắn dùng ngón tay vân vê và chơi đùa.

"Cũng bướng đấy."

Thích Thủ Lân ghé sát đến nhìn "kho báu" nhiều năm được che dấu trong hai bầu ngực kia, sau đó lại ngước mắt nhìn lên khuôn mặt đỏ bừng của Trì Diễm, liếm liếm môi đầy ý đồ.

"Có điều, chỉ cần dùng đầu lưỡi chịch hai lần là lộ ra ngay."

Trì Diễm bị những lời nói này kích thích khiến cậu buộc phải nhớ đến chuyển động đầu lưỡi của hắn khi nãy —— Chọc, rồi lại chọc, rồi lại ngoáy...... Hắn ta vậy mà coi đầu ngực lõm của cậu như một cái lỗ mà ** đấy hả?!

"Anh! Anh...... Anh đúng là không biết xấu hổ!"

Cậu từ trước đến nay đều cư xử ôn hòa phải phép, trước giờ chưa từng gây gổ với người khác bao giờ, do đó lời lẽ mắng người cũng nghèo nàn không tả xiết. Đặt những lời này lên người của Thích Thủ Lân, hắn vậy mà không chút đau lòng hay ngại ngùng, thế mà sau đó còn hắn còn ngậm lấy một bên ngực của Trì Diễm mà bú liếm, rồi dùng hai hàm răng cắn nhẹ. Hiếm lắm mới thấy vẻ mặt đáng yêu này của cậu ấy, phải tận hưởng thật vui vẻ mới được.

Tranh thủ sự chú ý của Trì Diễm vẫn còn dừng lại ở trên ngực, tay của Thích Thủ Lân liền mon men mò xuống bên dưới. dương v*t của Trì Diễm từ lâu đã lệch khỏi sự điều khiển của chủ nhân, nó vậy mà lại bị đùa giỡn đến mức cứng lên, dịch trong suốt chảy ra từ lỗ nhỏ của dương v*t. Thích Thủ Lân dùng ngón trỏ quét lấy một ít, Trì Diễm cả người khẽ giãy giụa một chút, nếu không phải đầu ngực của cậu còn nằm trong miệng hắn, e là cậu đã giật nảy lên rồi.

Trì Diễm nửa đời người ngoan ngoan thành thật, đến nắm tay người mình thích cũng chưa từng nắm qua, sao có thể chịu nổi cảm giác kích thích như thế được. Thích Thủ Lân phía trên tận tụy chăm sóc đầu ngực cho cậu, đồng thời phía dưới còn giúp cậu an ủi. Môi lưỡi hắn đầy nóng bỏng, nhưng tay lại lạnh băng. Nóng lạnh hai bên cùng tấn công, Trì Diễm kiên trì được vài giây, rồi căng bụng bắn ra.

Tay của Thích Thủ Lân ướt đẫm tinh dịch, rốt cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng buông tha cho đầu ngực của cậu. Lại ngẩng đầu lên nhìn Trì Diễm, khóe mắt của cậu giờ đây lấp lánh nước mắt. Mắt cậu không lớn, vậy mà lại có thế cầm được nước mắt rất tốt, tuy nhìn bình thường, nhưng một giọt cũng không rơi ra. Thích Thủ Lân nhìn về phía ngực bị bỏ bê bên còn lại, có lẽ do bị vứt bỏ nên giờ đây có vẻ như lại có xu hướng trốn lại vào trong.

Sau khi bắn tinh, Trì Diễm còn đang trong trạng thái "Thời gian hiền giả" (4), cậu cảm nhận được Thích Thủ Lân dựa sát vào cậu, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó ở sau lưng cậu. Ngoài tiếng thở dốc của bản thân cậu, còn có...... tiếng chuông lanh lảnh đâu đây? Sau đó cậu lần lượt cảm thấy hai đầu ngực nhói đau một chút, cúi đầu nhìn mới biết mỗi bên ngực bị hai cái kẹp tinh xảo kẹp lấy, phía cuối mỗi cái kẹp đều được đính một cái chuông nhỏ, mỗi khi cậu cử động thì chiếc chuông lại ngân vang lên.

(3) Thời gian hiền giả: khoảng thời gian cực khoái sau khi bắn tinh, kéo dài khoảng 10 đến 20 phút.

Thích Thủ Lân hài lòng ngắm nhìn này hai chiếc chuông, nhẹ nhàng kéo một cái, đầu ngực và quầng ngực của Trì Diễm bị kéo căng ra, không còn màu nâu nhạt nữa mà đã nhuốm màu đỏ hồng sau khi được yêu thương.

"Nơi này......" Thích Thủ Lân dùng ngón cái xoa xoa đầu ngực của cậu.

"Quá thẹn thùng, không thể để nó trốn được." Hắn ghé sát vào ngực của Trì Diễm, Trì Diễm cũng tập luyện thẻ thao nhiều năm, cơ ngực không quá to nhưng cũng có một lớp cơ mỏng, thận chí giữa cơ ngực trái và phải có một khe núi nông. Có một giọt mồ hôi nương theo khe núi nhỏ mà chảy xuống, bị Thích Thủ Lân dùng đầu lưỡi kịp thời liếm đi, men theo hướng đó mà liếm đến giữa xương quai xanh.

"Tôi còn từng nhìn thấy có người xỏ khuyên ở nơi này." Hắn dùng ngón trỏ chơi đùa đầu ngực, tiếng chuông nhỏ rung lên trong không gian yên tĩnh.

"Nếu làm như vậy hẳn là sẽ đảm bảo nơi này không rụt lại vào trong nữa." Trì Diễm sợ hãi đến mức co rúm lại một chút, cậu thật sự sợ Thích Thủ Lân thật sự làm ra việc này.

"Nhưng mà tôi sẽ không làm thế." Thích Thủ Lân hôn hôn vành tai hồng hồng của Trì Diễm để trấn an.

"Tôi muốn mỗi lần đều phải tự mình đào ra. Cho nên cậu muốn giấu nó sâu bao nhiêu cũng không sao cả."



Thích Thủ Lân lần nữa xoay người cậu để cậu tựa lưng vào hắn, cởi quần lót của Trì Diễm ra, kéo mở hai chân của Trì Diễm rộng ra hai bên đặt qua hai bên đùi to như hai thanh đao của hắn —— cuối cùng cũng đến lúc thưởng thức "món chính" rồi. Trì Diễm căng thẳng đến miến siết chặt hai tay đang khoang trước ngực, như thể đang muốn bảo vệ bản thân mình. Nam beta không thể tự mình tiết ra dịch lỏng được, cho nên Thích Thủ Lân đã chuẩn bị dầu bôi trơn. Trì Diễm cảm thấy men theo tay hắn có chất lỏng gì đó dính dính lạnh lạnh, đâm vào lỗ hậu của chính cậu.

Ngón tay của Thích Thủ Lân không chỉkhai thác, mà còn thăm dò. Ở trong hậu huyệt của hắn mà không ngừng xoa nắn, moi móc. Trì Diễm muốn kép chân lại, thì bị cặp đùi cường trán của người kia ngăn lại, không còn cách nào cả.

"Đừng...... làm nữa." Trì Diễm muốn khai đao.

"Hửm?" Thích Thủ Lân vẫn chậm rãi đào bới. "Vốn nghĩ đây là lần đầu tiên của cậu...... Được thôi. Cậu đừng cầu xin tôi đấy."

Trì Diễm phát hiện dây lưng áo tắm của không biết từ bao giờ đã được mở ra, tay cũng không được cởi trói, Thích Thủ Lân nắm lấy hai bên chân của cậu, khép lại vào nhau. Trì Diễm còn nghĩ rằng hắn muốn bế cậu lên, nhưng không ngờ rằng Thích Thủ Lân nhấc người lên một cái —— một cây dương v*t nóng bỏng lao thẳng vào hậu huyệt của cậu.

"Chờ...... ưm a......" Trì Diễm giờ đây bị vây trong lồng ngực của Thích Thủ Lân, chân bị ép lên cao, hai chân gập lại, cho nên hậu huyệt bị xâm nhập mà không có bất cứ cản trở nào.

"Quá......" Hai tay của Trì Diễm không duỗi ra được, chỉ có thể bó chặt ở trước ngực như em bé. Cậu cảm thấy bụng mình như thể bị chọc thủng, nhưng việc này vẫn chưa kết thúc. Ngay lúc này, hai bên kẹp ngực của cậu chợt rung lên, cậu run run rẩy rẩy muốn vươn tay tháo ra, Thích Thủ Lân lại dùng cánh tay còn lại đè chặt hai tay trước ngực cậu, làm như vậy khiến cho hai bên ngực càng bị đè chặt hơn, kích thích cũng dữ dội hơn.

Thích Thủ Lân bắt đầu nhấp mạnh, Trì Diễm không kiềm được nữa, bật khóc nức nở: "Xin...... xin, dừng...... ưm a......" Thích Thủ Lân ngậm lấy vành tai của cậu.

"Xin cái gì? Hửm?" Những ngón tay ngắn, bằng phẳng của Trì Diễm cắm vào cánh tay trước ngực của Thích Thủ Lân, nhưng mà bản thân hắn chả để ý chút nào.

"Tôi đã nói, bây giờ...... xin tôi cũng vô dụng."

Chuông trên kẹp ngực ngân vang theo từng cú nhấp của Thích Thủ Lân. Trì Diễm nhìn người đàn ông này. Một năm trước cậu tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc có ngày mối quan hệ giữa cậu với Thích Thủ Lân sẽ trở thành mối quan hệ như thế này. Dáng vẻ Thích Thủ Lân im lặng và tự tại, giống một vị vua cao quý. Nhưng mà lúc này đây, khóe mắt sâu thẳm của hắn lại tràn đầy ý cười và ham muốn.

Hoàn toàn không giống với những gì Văn Yển nói rằng sẽ không đắm chìm ngay cả khi hắn ở trên giường.

Liệu hắn sẽ đối xử với Văn Yển...... và với tất cả những người lên giuờng với anh ta như vậy sao?

Bên trong "ngục giam" do Thích Thủ Lân xây nên, trời chính là hắn, mà đất cũng là hắn, hít vào cũng là hắn, thở ra cũng là hắn.

Đơn giản mà nói chính là không có lối thoát.

Trì Diễm rốt cuộc không muốn nói nữa, nghiêng đầu, tựa vào vai của Thích Thủ Lân.

Nhục nhã và khóa cảm này, cuối cùng đã buộc một giọt nước mặt từ khóa mắt của anh chảy xuống, len vào làn tóc ngắn ngủn của cậu.

*

Lời tác giả:

Xe đã cập bến. Tư thế này có tham khảo từ web hồng BL, là tư thế người cao ôm bé trong ngực mà rong rủi á. Cảm ơn nhiều chị em đã góp ý, sau này sẽ dùng dần từng tư thế ha.

Lần đầu tiên chính thức viết thịt văn, không biết vị thế nào. Haizz...... có phải cốt truyện tui viết không tốt hay không, chỉ có báo trước đến muốn lái xe thời điểm cất chứa mới điên trướng. Kết quả là giờ kỹ năng lái xe cũng tệ quá đi....

Nói thật ra á, chuyện sau khi bọn họ là xong lần đầu này tui còn chưa có ý tưởng gì.

Người xem không nhiều lắm, bình luận cũng không nhiều. Đấy là còn chưa kể đến những bình luận về cốt truyện nữa.

Tác giả hèn mọn tự kỷ trên mạng huhu.

________________________________

Escanor: Như lời đã hứa, tui trả chương cho mọi người nè, nay tui edit một mạch 3 chương luôn, u là chời mệt xĩu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau