Chương 16: Tĩnh Vương điện hạ thật sự là một người thân thiết
Trong kinh, xe giá đệ tử vì dung nhan rực rỡ của thế gia, mành kiệu nam tử thêu thêm tứ quân tử, với hai bảo kiếm sắc bén, là vì văn võ gồm nhiều mặt cần chú ý, đến nỗi hương kiệu nữ tử cùng song nhi lại phức tạp hơn chút, trên đỉnh có thêm dải lụa màu hồng, thêu hoa mẫu đơn, thược dược, hải đường hoa, lại đính vào mành xuyến chút trân châu đá quý, tinh xảo mà kiều quý.
Mà xe giá quy chế của hoàng thất cùng xe của đệ tử thuộc dòng dõi thế gia thư hương bình thường không giống nhau, chỉ lấy quy chế thân vương ra nói, xe giá này đều do tơ lụa tử kim sắc tôn quý khoác liền, cũng thêu có ngũ trảo giao long phức tạp mà tinh xảo, bên ngoài không cần khảm châu báu, bá tánh trong kinh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền có thể biết được chủ nhân quyền thế ngập trời như thế nào, không được tùy ý trêu chọc.
Cho nên, nơi nào xe giá hoàng thất đi qua, bá tánh đều né tránh nhường đường.
Bạch Quả từ khi bị Tạ Lâm mang lên xe ngựa, vẫn luôn ngồi thẳng sống lưng, câu nệ bất an mà ngồi ở trên ghế mềm sụp, động cũng không dám động.
Cậu vốn là không có được ra ngoài bao nhiêu lần, đối với cỗ kiệu đều cảm thấy mới mẻ, nhưng đổi thành là xe ngựa của Tĩnh Vương điện hạ, bây giờ lại cùng Tĩnh Vương bốn mắt nhìn nhau, chút mới mẻ liền trở thành co quắp cùng sợ hãi nhiều hơn.
"Em....." Tạ Lâm dựa ở trên ghé mềm sụp, muốn cho Bạch Quả thả lỏng chút, nhưng nghĩ đến tính tình thiếu niên hiện tại nhìn giống như thỏ bị thất kinh, chỉ sợ hắn không nói cậu sẽ căng thẳng đến ngất xỉu mất, chỉ từ bên sườn ám lấy ra đĩa điểm tâm đào tô tinh xảo đẩy đến trước mặt Bạch Quả, "Bổn vương hiểu được đồ ăn hỉ yến luôn khiến người khác ăn không no, nếu em đói bụng thì ăn cái này lót bụng đi, chừng một canh giờ sau, đợi em trở về hầu phủ rồi, cũng không kịp dùng bữa tối."
Bạch Quả lúc nãy ở Cố phủ ăn không nhiều lắm, nhìn đĩa đào tô hấp dẫn trước mặt, bụng liền không biết cố gắng mà kêu một chút.
Tạ Lâm cười cười: "Không cần giữ lễ tiết, ăn đi."
Bạch Quả lúc này mới đỏ mặt cầm một khối đào tô cắn một ngụm, tiểu đào tô giòn xốp thơm ngọt nhưng vào miệng liền tan, cậu ngẩn người, ngước mắt lại thấy Tĩnh Vương điện hạ không biết từ nơi nào cầm quyển sách dựa trên ghế mềm sụp đọc, vì thế liền hạ giọng, lá gan hơi lớn chút, lại lặng lẽ cầm một khối đào tô nữa, nghiêm túc mà an tĩnh ăn.
Xe giá thong thả mà đi, Tạ Lâm trong tay cầm thư, nhưng lại một tờ cũng chưa lật qua.
Hắn chỉ dùng dư quang trầm tĩnh mà nhìn Bạch Quả, trong mắt hiện lên chút ý cười ôn nhu. Chờ Bạch Quả ăn không sai biệt lắm, hắn lại từ hộp bách bảo kia lấy ra một bình trà hoa ôn thanh, rót cho Bạch Quả một ly.
"...... Ngọt." Bạch Quả thụ sủng nhược kinh mà uống xong trà Tĩnh Vương điện hạ tự mình rót, không nghĩ nước trà nhập khẩu thế nhưng ngọt thanh vô cùng.
"Uống ngon sao?" Tạ Lâm cười, cũng tự mình rót một ly, nhợt nhạt uống một ngụm, "Đây là trà hoa Giang Nam năm nay cống nạp, vị cam sáp đạm, hương vị lúc sau không còn nhưng thật ra cùng nước trà bình thường có chút khác nhau, cũng coi như đặc sắc."
Bạch Quả nhấp nhấp môi hương vị ngọt lành, nhỏ giọng nói: "Uống thực ngon."
"Nếu thích, ngày mai ta liền sai người đưa cho em một chút, trà hoa này tính ôn hòa, uống nhiều đối với thân thể cũng tốt." Tạ Lâm cười gật đầu, lại hỏi, "Điểm tâm ăn thích không?"
Bạch Quả mặt đỏ: "...... Cũng, thích."
"Vậy cùng nhau." Tạ Lâm khép lại thư trong tay một chữ cũng chưa xem vào, bên môi là nhàn tản cười, "Từ phủ Tĩnh Vương tới phủ Xương Bình Hầu cưỡi ngựa cũng chỉ mất một canh giờ, thuận tiện kêu hạ nhân đưa vài thứ luôn."
Bạch Quả thấy Tạ Lâm nói nghiêm túc,nghi vấn đè ở đáy lòng hồi lâu rốt cuộc không nín được, ấp úng mở miệng: "Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ...... Vì cái gì đối với ta tốt như vậy? Lúc trước, tuyển tú, rõ ràng......" Rõ ràng gia thế so với cậu cao hơn, tính tình so với cậu rộng rãi hào phóng hơn, dung nhan của mình so với tiểu thư công tử thế gia ưu tú khác có nhiều như vậy, tại sao Tĩnh Vương điện hạ cố tình muốn tuyển mình?
Nói là đương kim thánh thượng tứ hôn, bên ngoài Bạch Quả không nói, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ,khi đương kim thánh thượng nói muốn đem mình tứ hôn cho Tĩnh Vương, rõ ràng là ngài đang cùng Tĩnh Vương điện hạ nháo tính tình.
Nhưng Tĩnh Vương điện hạ vẫn đáp ứng.
Điều này làm Bạch Quả thực khó hiểu, đồng thời cũng lo sợ nghi hoặc bất an...... Tĩnh Vương có phải hay không chỉ là bởi vì bức bách với thánh uy mới đồng ý vụ hôn sự này?
Bạch Quả một phen hỏi chuyện làm Tạ Lâm ngẩn người, hắn nhìn Bạch Quả hiện giờ so với trong trí nhớ dung nhan càng ngượng ngùng non nớt, sâu trong mặt mày có bất an cùng nghi hoặc, nhắm mắt,thân mình nhanh chóng nghiêm túc mà ôn nhu duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Bạch Quả, nhẹ giọng nói, "Chớ có tự coi nhẹ mình, em so với bọn hắn đều tốt hơn, tuyển ngươi, là ta thích em, không có nguyên nhân khác."
Bạch Quả nghe được hai chữ "Thích em", đôi mắt không khỏi trợn to, lại bị Tạ Lâm cười dùng tay hư hư che lại: "Đôi mắt mở to như vậy, sẽ không mệt sao?" .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Có lẽ là lời nói trêu chọc của Tạ Lâm ý vị quá nồng, Bạch Quả đỏ mặt, lá gan hơi lớn một chút liền cầm lấy cái tay đang đặt trên mắt mình xuống.
Tạ Lâm chỉ mặc cậu cầm, cười nói: "Em cầm tay bổn vương rồi thì phải phụ trách bổn vương đó nha."
Bạch Quả tim đập nhanh một ít, muốn nhanh chóng buông tay, Tạ Lâm dùng một cái tay khác đem mu bàn tay cậu chặn lại.
"Không được chơi xấu." Tạ Lâm cười khẽ.
Rõ ràng...... Tĩnh Vương điện hạ mới là chơi xấu á, Bạch Quả nghĩ thầm, tim đập càng nhanh.
Tạ Lâm nhìn cậu giống như là bị làm cho xấu hổ, rốt cuộc không nhịn được lại buông tay xoa xoa vành tai nóng lên của thiếu niên.
"Chán ghét sao?" Tạ Lâm thấp giọng hỏi cậu.
Bạch Quả chỉ cảm thấy cả đầu mình đều bốc khói, đầu óc choáng váng, sau một lúc lâu mới mơ mơ màng màng mà lắc đầu: "Không, không chán ghét."
Tạ Lâm khẽ cười một tiếng, thấy khuôn mặt Bạch Quả đều hồng đến nỗi xuất huyết, đang muốn ra tiếng nhẹ hống một chút, thái giám bên người Hứa Tiểu Nhãn ở bên ngoài lại tiểu tâm nhấc màn xe lên một góc nhỏ, thấp giọng nói: "Điện hạ, đã tới phủ Xương Bình Hầu."
Tạ Lâm lên tiếng, có chút tiếc nuối mà thu hồi tay trêu đùa vành tai tinh xảo của Bạch Quả, lại cùng Bạch Quả bật cười nói: "Không nghĩ tới lại tới mau như vậy."
"Con ngựa...... Chạy thực mau." Bạch Quả chớp chớp mắt, không có thấy Tạ Lâm lại là sờ đầu hay lại xoa lỗ tai, hô hấp cậu rốt cuộc thông thuận chút, bên môi nhấp ra nhợt nhạt hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tạ Lâm chỉ mong cậu cười, ngữ khí hình như có bất đắc dĩ: "Chỉ là quá nhanh cũng không tốt."
Bạch Quả lông mi run rẩy, đỏ mặt chỉ làm như không nghe thấy thâm ý trong lời nói Tĩnh Vương điện hạ.
Xe giá ngừng ở trước cửa Xương Bình Hầu phủ, có tiểu thái giám tiến lên đi kêu cửa, trong xe Bạch Quả đứng dậy, đang muốn xuống xe, lại bị Tạ Lâm kéo lại một phen.
"Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ?" Bạch Quả mặt lại không biết cố gắng mà đỏ.
"Chỉ là quên nói cho em một chuyện." Tạ Lâm xốc màn xe lên, nhìn Xương Bình Hầu cùng Hà thị vội vàng ra nghênh đón, quay đầu nhìn về phía Bạch Quả, cười nói, "Trấn Bắc quân thống lĩnh Vệ Tây Châu ở biên quan đánh thắng trận, ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi triều."
Bạch Quả mờ mịt...... Này, Đại tướng quân đánh giặc cùng cậu có quan hệ gì?
"Vệ Tây Châu là......" Tạ Lâm xoa bóp người hơi gầy của Bạch Quả, lại nhìn biểu tình nghi hoặc của thiếu niên, nghĩ đến đời trước những cái trời xui đất khiến đó, hắn hơi thở dài, dư quang đánh giá đến Xương Bình Hầu cùng Hà thị đang đến gần xe giá, lại buông Bạch Quả ra, nhẹ giọng nói, "Thôi, em đi trước, ta ngày khác lại cùng em nói."
Bạch Quả mơ hồ xuống xe ngựa, trong lòng mặc niệm ba chữ "Vệ Tây Châu", đáy lòng ẩn ẩn nổi lên chút cảm giác quen thuộc xa lạ, giống như đã từng nghe qua tên này, nhưng lại nhớ không nổi là khi nào.
Một bên, Xương Bình Hầu mang theo Hà thị tiến đến trước xe ngựa, hướng Tạ Lâm hành lễ.
Tạ Lâm vén màn xe lên, nhìn hai người thi lễ, thần sắc nhàn nhạt nói: "Hôm nay sắc trời không còn sớm, bổn vương không tiện quấy rầy, liền về phủ trước, chỉ chờ ngày khác rảnh lại cùng hầu gia gặp nhau một chút."
"Đây là tất nhiên, thần tùy thời xin đợi Tĩnh Vương điện hạ đại giá." Xương Bình Hầu không dám cản hắn, lui ra phía sau một bước, thập phần cung kính nói, "Tĩnh Vương điện hạ thỉnh đi thong thả."
"Hầu gia không cần tiễn."
Xe giá quý khí đầy người chậm rãi từ trước cửa phủ Xương Bình Hầu rời đi, thẳng đến không còn nhìn thấy hình bóng của Tĩnh Vương điện hạ nữa, Xương Bình Hầu lúc này mới xoay người nhìn Bạch Quả đứng ở cách đó không xa,mặt trầm xuống nói: "Mới vừa rồi lúc ngươi xuống xe, Tĩnh Vương nói với ngươi cái gì?" Hắn dường như mơ hồ nghe thấy Trấn Bắc quân gì đó, chính là Trấn Bắc quân...... Không phải mấy năm trước sớm nghe nói bị người man đánh tan rồi sao, Tĩnh Vương lại nhắc tới cái này làm cái gì?
Xương Bình Hầu hỏi vội vàng, Bạch Quả ngẩn người, liền chậm thanh cùng hắn nói: "Tĩnh Vương điện hạ hình như là nói...... Trấn, Trấn Bắc quân thống lĩnh Vệ Tây Châu ở biên quan đánh thắng trận, ít ngày nữa liền muốn khải hoàn hồi triều...... Này, này cùng phụ thân có quan hệ gì sao?"
"Trấn Bắc quân...... Vệ Tây Châu...... Thế mà lại đánh thắng?" Xương Bình Hầu thần sắc hoảng hốt một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh trắng một mảnh.
Hà thị cũng cùng lại đây, chợt vừa nghe đến lời Xương Bình Hầu lẩm bẩm trong miệng, bị dọa đến lùi lại một bước, kinh thanh mắng: "Không, chuyện này không có khả năng! Vệ Tây Châu kia không phải mấy năm trước đã chết trận rồi mà?"
..........
Mà xe giá quy chế của hoàng thất cùng xe của đệ tử thuộc dòng dõi thế gia thư hương bình thường không giống nhau, chỉ lấy quy chế thân vương ra nói, xe giá này đều do tơ lụa tử kim sắc tôn quý khoác liền, cũng thêu có ngũ trảo giao long phức tạp mà tinh xảo, bên ngoài không cần khảm châu báu, bá tánh trong kinh chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, liền có thể biết được chủ nhân quyền thế ngập trời như thế nào, không được tùy ý trêu chọc.
Cho nên, nơi nào xe giá hoàng thất đi qua, bá tánh đều né tránh nhường đường.
Bạch Quả từ khi bị Tạ Lâm mang lên xe ngựa, vẫn luôn ngồi thẳng sống lưng, câu nệ bất an mà ngồi ở trên ghế mềm sụp, động cũng không dám động.
Cậu vốn là không có được ra ngoài bao nhiêu lần, đối với cỗ kiệu đều cảm thấy mới mẻ, nhưng đổi thành là xe ngựa của Tĩnh Vương điện hạ, bây giờ lại cùng Tĩnh Vương bốn mắt nhìn nhau, chút mới mẻ liền trở thành co quắp cùng sợ hãi nhiều hơn.
"Em....." Tạ Lâm dựa ở trên ghé mềm sụp, muốn cho Bạch Quả thả lỏng chút, nhưng nghĩ đến tính tình thiếu niên hiện tại nhìn giống như thỏ bị thất kinh, chỉ sợ hắn không nói cậu sẽ căng thẳng đến ngất xỉu mất, chỉ từ bên sườn ám lấy ra đĩa điểm tâm đào tô tinh xảo đẩy đến trước mặt Bạch Quả, "Bổn vương hiểu được đồ ăn hỉ yến luôn khiến người khác ăn không no, nếu em đói bụng thì ăn cái này lót bụng đi, chừng một canh giờ sau, đợi em trở về hầu phủ rồi, cũng không kịp dùng bữa tối."
Bạch Quả lúc nãy ở Cố phủ ăn không nhiều lắm, nhìn đĩa đào tô hấp dẫn trước mặt, bụng liền không biết cố gắng mà kêu một chút.
Tạ Lâm cười cười: "Không cần giữ lễ tiết, ăn đi."
Bạch Quả lúc này mới đỏ mặt cầm một khối đào tô cắn một ngụm, tiểu đào tô giòn xốp thơm ngọt nhưng vào miệng liền tan, cậu ngẩn người, ngước mắt lại thấy Tĩnh Vương điện hạ không biết từ nơi nào cầm quyển sách dựa trên ghế mềm sụp đọc, vì thế liền hạ giọng, lá gan hơi lớn chút, lại lặng lẽ cầm một khối đào tô nữa, nghiêm túc mà an tĩnh ăn.
Xe giá thong thả mà đi, Tạ Lâm trong tay cầm thư, nhưng lại một tờ cũng chưa lật qua.
Hắn chỉ dùng dư quang trầm tĩnh mà nhìn Bạch Quả, trong mắt hiện lên chút ý cười ôn nhu. Chờ Bạch Quả ăn không sai biệt lắm, hắn lại từ hộp bách bảo kia lấy ra một bình trà hoa ôn thanh, rót cho Bạch Quả một ly.
"...... Ngọt." Bạch Quả thụ sủng nhược kinh mà uống xong trà Tĩnh Vương điện hạ tự mình rót, không nghĩ nước trà nhập khẩu thế nhưng ngọt thanh vô cùng.
"Uống ngon sao?" Tạ Lâm cười, cũng tự mình rót một ly, nhợt nhạt uống một ngụm, "Đây là trà hoa Giang Nam năm nay cống nạp, vị cam sáp đạm, hương vị lúc sau không còn nhưng thật ra cùng nước trà bình thường có chút khác nhau, cũng coi như đặc sắc."
Bạch Quả nhấp nhấp môi hương vị ngọt lành, nhỏ giọng nói: "Uống thực ngon."
"Nếu thích, ngày mai ta liền sai người đưa cho em một chút, trà hoa này tính ôn hòa, uống nhiều đối với thân thể cũng tốt." Tạ Lâm cười gật đầu, lại hỏi, "Điểm tâm ăn thích không?"
Bạch Quả mặt đỏ: "...... Cũng, thích."
"Vậy cùng nhau." Tạ Lâm khép lại thư trong tay một chữ cũng chưa xem vào, bên môi là nhàn tản cười, "Từ phủ Tĩnh Vương tới phủ Xương Bình Hầu cưỡi ngựa cũng chỉ mất một canh giờ, thuận tiện kêu hạ nhân đưa vài thứ luôn."
Bạch Quả thấy Tạ Lâm nói nghiêm túc,nghi vấn đè ở đáy lòng hồi lâu rốt cuộc không nín được, ấp úng mở miệng: "Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ...... Vì cái gì đối với ta tốt như vậy? Lúc trước, tuyển tú, rõ ràng......" Rõ ràng gia thế so với cậu cao hơn, tính tình so với cậu rộng rãi hào phóng hơn, dung nhan của mình so với tiểu thư công tử thế gia ưu tú khác có nhiều như vậy, tại sao Tĩnh Vương điện hạ cố tình muốn tuyển mình?
Nói là đương kim thánh thượng tứ hôn, bên ngoài Bạch Quả không nói, nhưng trong lòng lại hiểu rất rõ,khi đương kim thánh thượng nói muốn đem mình tứ hôn cho Tĩnh Vương, rõ ràng là ngài đang cùng Tĩnh Vương điện hạ nháo tính tình.
Nhưng Tĩnh Vương điện hạ vẫn đáp ứng.
Điều này làm Bạch Quả thực khó hiểu, đồng thời cũng lo sợ nghi hoặc bất an...... Tĩnh Vương có phải hay không chỉ là bởi vì bức bách với thánh uy mới đồng ý vụ hôn sự này?
Bạch Quả một phen hỏi chuyện làm Tạ Lâm ngẩn người, hắn nhìn Bạch Quả hiện giờ so với trong trí nhớ dung nhan càng ngượng ngùng non nớt, sâu trong mặt mày có bất an cùng nghi hoặc, nhắm mắt,thân mình nhanh chóng nghiêm túc mà ôn nhu duỗi tay xoa xoa đỉnh đầu Bạch Quả, nhẹ giọng nói, "Chớ có tự coi nhẹ mình, em so với bọn hắn đều tốt hơn, tuyển ngươi, là ta thích em, không có nguyên nhân khác."
Bạch Quả nghe được hai chữ "Thích em", đôi mắt không khỏi trợn to, lại bị Tạ Lâm cười dùng tay hư hư che lại: "Đôi mắt mở to như vậy, sẽ không mệt sao?" .
||||| Truyện đề cử: Chọc Tức Vợ Yêu - Mua Một Tặng Một |||||
Có lẽ là lời nói trêu chọc của Tạ Lâm ý vị quá nồng, Bạch Quả đỏ mặt, lá gan hơi lớn một chút liền cầm lấy cái tay đang đặt trên mắt mình xuống.
Tạ Lâm chỉ mặc cậu cầm, cười nói: "Em cầm tay bổn vương rồi thì phải phụ trách bổn vương đó nha."
Bạch Quả tim đập nhanh một ít, muốn nhanh chóng buông tay, Tạ Lâm dùng một cái tay khác đem mu bàn tay cậu chặn lại.
"Không được chơi xấu." Tạ Lâm cười khẽ.
Rõ ràng...... Tĩnh Vương điện hạ mới là chơi xấu á, Bạch Quả nghĩ thầm, tim đập càng nhanh.
Tạ Lâm nhìn cậu giống như là bị làm cho xấu hổ, rốt cuộc không nhịn được lại buông tay xoa xoa vành tai nóng lên của thiếu niên.
"Chán ghét sao?" Tạ Lâm thấp giọng hỏi cậu.
Bạch Quả chỉ cảm thấy cả đầu mình đều bốc khói, đầu óc choáng váng, sau một lúc lâu mới mơ mơ màng màng mà lắc đầu: "Không, không chán ghét."
Tạ Lâm khẽ cười một tiếng, thấy khuôn mặt Bạch Quả đều hồng đến nỗi xuất huyết, đang muốn ra tiếng nhẹ hống một chút, thái giám bên người Hứa Tiểu Nhãn ở bên ngoài lại tiểu tâm nhấc màn xe lên một góc nhỏ, thấp giọng nói: "Điện hạ, đã tới phủ Xương Bình Hầu."
Tạ Lâm lên tiếng, có chút tiếc nuối mà thu hồi tay trêu đùa vành tai tinh xảo của Bạch Quả, lại cùng Bạch Quả bật cười nói: "Không nghĩ tới lại tới mau như vậy."
"Con ngựa...... Chạy thực mau." Bạch Quả chớp chớp mắt, không có thấy Tạ Lâm lại là sờ đầu hay lại xoa lỗ tai, hô hấp cậu rốt cuộc thông thuận chút, bên môi nhấp ra nhợt nhạt hai cái má lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tạ Lâm chỉ mong cậu cười, ngữ khí hình như có bất đắc dĩ: "Chỉ là quá nhanh cũng không tốt."
Bạch Quả lông mi run rẩy, đỏ mặt chỉ làm như không nghe thấy thâm ý trong lời nói Tĩnh Vương điện hạ.
Xe giá ngừng ở trước cửa Xương Bình Hầu phủ, có tiểu thái giám tiến lên đi kêu cửa, trong xe Bạch Quả đứng dậy, đang muốn xuống xe, lại bị Tạ Lâm kéo lại một phen.
"Tĩnh, Tĩnh Vương điện hạ?" Bạch Quả mặt lại không biết cố gắng mà đỏ.
"Chỉ là quên nói cho em một chuyện." Tạ Lâm xốc màn xe lên, nhìn Xương Bình Hầu cùng Hà thị vội vàng ra nghênh đón, quay đầu nhìn về phía Bạch Quả, cười nói, "Trấn Bắc quân thống lĩnh Vệ Tây Châu ở biên quan đánh thắng trận, ít ngày nữa sẽ khải hoàn hồi triều."
Bạch Quả mờ mịt...... Này, Đại tướng quân đánh giặc cùng cậu có quan hệ gì?
"Vệ Tây Châu là......" Tạ Lâm xoa bóp người hơi gầy của Bạch Quả, lại nhìn biểu tình nghi hoặc của thiếu niên, nghĩ đến đời trước những cái trời xui đất khiến đó, hắn hơi thở dài, dư quang đánh giá đến Xương Bình Hầu cùng Hà thị đang đến gần xe giá, lại buông Bạch Quả ra, nhẹ giọng nói, "Thôi, em đi trước, ta ngày khác lại cùng em nói."
Bạch Quả mơ hồ xuống xe ngựa, trong lòng mặc niệm ba chữ "Vệ Tây Châu", đáy lòng ẩn ẩn nổi lên chút cảm giác quen thuộc xa lạ, giống như đã từng nghe qua tên này, nhưng lại nhớ không nổi là khi nào.
Một bên, Xương Bình Hầu mang theo Hà thị tiến đến trước xe ngựa, hướng Tạ Lâm hành lễ.
Tạ Lâm vén màn xe lên, nhìn hai người thi lễ, thần sắc nhàn nhạt nói: "Hôm nay sắc trời không còn sớm, bổn vương không tiện quấy rầy, liền về phủ trước, chỉ chờ ngày khác rảnh lại cùng hầu gia gặp nhau một chút."
"Đây là tất nhiên, thần tùy thời xin đợi Tĩnh Vương điện hạ đại giá." Xương Bình Hầu không dám cản hắn, lui ra phía sau một bước, thập phần cung kính nói, "Tĩnh Vương điện hạ thỉnh đi thong thả."
"Hầu gia không cần tiễn."
Xe giá quý khí đầy người chậm rãi từ trước cửa phủ Xương Bình Hầu rời đi, thẳng đến không còn nhìn thấy hình bóng của Tĩnh Vương điện hạ nữa, Xương Bình Hầu lúc này mới xoay người nhìn Bạch Quả đứng ở cách đó không xa,mặt trầm xuống nói: "Mới vừa rồi lúc ngươi xuống xe, Tĩnh Vương nói với ngươi cái gì?" Hắn dường như mơ hồ nghe thấy Trấn Bắc quân gì đó, chính là Trấn Bắc quân...... Không phải mấy năm trước sớm nghe nói bị người man đánh tan rồi sao, Tĩnh Vương lại nhắc tới cái này làm cái gì?
Xương Bình Hầu hỏi vội vàng, Bạch Quả ngẩn người, liền chậm thanh cùng hắn nói: "Tĩnh Vương điện hạ hình như là nói...... Trấn, Trấn Bắc quân thống lĩnh Vệ Tây Châu ở biên quan đánh thắng trận, ít ngày nữa liền muốn khải hoàn hồi triều...... Này, này cùng phụ thân có quan hệ gì sao?"
"Trấn Bắc quân...... Vệ Tây Châu...... Thế mà lại đánh thắng?" Xương Bình Hầu thần sắc hoảng hốt một chút, sắc mặt nháy mắt trở nên xanh trắng một mảnh.
Hà thị cũng cùng lại đây, chợt vừa nghe đến lời Xương Bình Hầu lẩm bẩm trong miệng, bị dọa đến lùi lại một bước, kinh thanh mắng: "Không, chuyện này không có khả năng! Vệ Tây Châu kia không phải mấy năm trước đã chết trận rồi mà?"
..........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất