Chương 98: Tạ Thành ngươi là tên khốn chết tiệt!
Beta: Lyn
.........
"Hình như bổn vương nghe thấy có ai đó đang mắng bổn vương thì phải?" Nam nhân với khuôn mặt mệt mỏi vuốt cái cằm râu ria xồm xoàm của mình, bản thân như bị cái gì đó thúc giục, trên mặt lộ ra biểu tình không thể chịu đựng được, ghét bỏ muốn chết, "Mau mau mau, đợi bổn vương trở về vương phủ, phải tắm rửa do người đẹp hầu hạ mới được!"
Tần Vương Tạ Thành ngửi thấy mùi trên người, có chút tuyệt vọng, hắn cảm thấy mình sắp ôi thiu đến nơi rồi.
Hắn gấp không chờ nổi mà nện bước nhanh hơn, hận không thể ngay lập tức phơi bày thân phận, kêu người trong phủ phái người tới đón mình, nhưng tức giận chính là, hắn vứt mấy chuyện rối bời ở Tây Bắc, chịu không nổi lén lút hồi kinh.
Chuyện này không chỉ gạt người ở Tây Bắc, ngay cả người trong kinh thành cũng chưa biết.
Tạ Thành nghĩ đơn giản, dù sao bây giờ mình cũng đã chạy về, tuy là phụ hoàng lại tức giận, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của mình cũng không có khả năng đuổi mình trở về, về phần cục diện rối rắm ở Tây Bắc, không phải còn có mấy thần tử sứt đầu mẻ trán kia sao, những người đó nếu như muốn đoạt công tích từ vụ này, hắn cũng không ngăn cản, tuỳ theo bọn họ.
Chân bước càng lúc càng nhanh, phủ Tần Vương gần như hiện ra trước mắt, ánh mắt Tạ Thành lộ ra tia vui sướng, vừa muốn tiến vào kêu người, thì bị thuộc hạ bên cạnh ngăn lại.
Mấy thuộc hạ đi theo hắn bày ra vẻ mặt đau khổ, cho nhau một cái nhìn, do dự nói: "Điện hạ, bây giờ chúng ta là đang vụng trộm trở về, không đi được..... cửa chính."
Sắc mặt Tạ Thành tối sầm: "Chẳng lẽ bổn vương về nhà mình mà cũng phải đi cửa sau?"
Vẻ mặt thuộc hạ ngượng nghịu.
Cuối cùng Tạ Thành không thể không gục xuống khóe miệng, không tình nguyện mà đi ra phía sau phủ, một cái cửa sau chuyên dùng để đổ đồ.
Cửa sau hơi hẹp, một cái đèn lồng thắp sáng cũng không có, xung quanh đen thùi lùi, duỗi tay không thấy năm ngón tay, không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, trong không khí hình như tràn ngập mùi khó ngửi.
Võ nghệ của Tạ Thành không cao, tầm nhìn buổi tối không khác gì người thường, nhưng hắn không muốn yếu thế, một hai phải đi trước đám thuộc hạ, hậu quả vô ý đạp phải bãi gì đó mềm mềm dính dính ở dưới chân.
Mấy thuộc hạ có võ thấy thế, sắc mặt thay đổi, nhưng không ai lên tiếng.
"Mở cửa, mở cửa." Tạ Thành không để ý điểm quái dị dưới chân, sắp đến chỗ cửa ý bảo thuộc hạ đi lên kêu cửa.
Thuộc hạ tuân mệnh tiến lên, theo quy củ sẽ có đứa bé canh giữ ở cửa sau, nhưng giờ lại không có.
Mọi người liếc nhau cảm thấy kỳ quái, thuộc hạ liền nói: "Có lẽ là đứa bé giữ cửa lười biếng đã ngủ, thuộc hạ ở bên này đi vào tìm hiểu xem sao."
Tạ Thành chờ đến mất kiên nhẫn: "Mau đi, tìm thấy tên lười biếng kia thì không nói nhiều trực tiếp ném nó ra khỏi phủ."
Thuộc hạ ôm quyền, phi thân nhảy lên trên tường vương phủ, rồi hùng dũng nhảy xuống.
Vốn nghĩ đi vào phủ Tần Vương, liền có thể nhìn đứa bé giữ cửa gác đêm, lại không ngờ toàn bộ phủ Tần Vương đều đen nhánh, đèn lồng bốn phía đều thổi tắt, mà bọn thị về thay phiên nhau cũng không thấy đâu, một cái vương phủ to như vậy, lại giống như tòa nhà bỏ hoang!
"Này......" Thuộc hạ nhất thời hoảng sợ, vội mở cửa sau, thỉnh Tần Vương tiến vào, giữa mày nhăn lại nói, "Vương gia, trong phủ hình như có gì đó không đúng......"
Tạ Thành cũng nhận ra: "Người trong phủ đâu?"
"Thuộc hạ không biết."
Thần sắc Tạ Thành dần dần trở nên có chút trầm trọng: "Mau theo bổn vương đi chủ viện nhìn xem!"
Hắn chỉ là đi Tây Bắc có mấy tháng, sao trở về nhà một người cũng không có? Trong Vương phủ xảy ra chuyện gì rồi? Vương phi đâu, Vương phi nàng ở đâu?
Trong lòng dâng lên nôn nóng cùng vội vàng, Tạ Thành nhấc ngoại bào lên bước nhanh vào trong phủ. Hắn vốn tưởng rằng trong phủ gặp chuyện không may, xác nhận không có ai ở, lại nhanh chóng đi tới chủ viện đằng trước, đúng lúc gặp phải bóng của ai đó vội vàng lén lút.
"Lớn mật, là ai ở đó!" Tần Vương hét lớn một tiếng, lập tức khống chế đối phương tại chỗ.
Đối phương giống như là bị dọa, cả người run rẩy một chút, rồi lại run rẩy chỉ vào mấy người bọn họ, nói: "Các ngươi, các ngươi là ai? Ban đêm xông vào phủ Tần Vương làm gì, chuyện gì?"
Tạ Thành nghe thanh âm này quen tai, đến gần mới phát hiện đối phương là một quản sự trong phủ.
Hắn càng thêm cảm thấy chuyện này kỳ quái, đến gần kêu đối phương nói tên, vừa định hỏi một chút trong phủ đã xảy ra chuyện gì, thì thấy hai đùi của quản sự kia run run, hô to một tiếng: "Người tới, có kẻ trộm ban đêm xông vào vương phủ, mau tới bắt thích khách! Bắt thích khách!"
Kêu xong, quản sự cũng không quay đầu chạy trốn vào trong rừng.
Tạ Thành không kịp phơi bày thân phận, bốn phía liền có rất nhiều hạ nhân vương phủ đốt lửa chạy tới chỗ này, bao gồm đội tuần tra vương phủ cũng khoan thai tới muộn, quát lớn: "Người tới người nào, ban đêm xông vào phủ Tần Vương có mục đích gì?! Hiện tại bó tay chịu trói đi còn kịp!"
Tạ Thành: "......"
Moé.
Hắn bước về phía trước một bước, khí thế mười phần nói: "Mở to cái mắt chó của các ngươi ra mà nhìn, các ngươi ngay cả bổn vương cũng không quen biết?!"
Bầu không khi đang giương cung bạt kiếm bỗng chốc đình trệ, hạ phó cùng đội tuần tra đang rút kiếm đứng ở đối diện nhìn nhau, quản sự lúc nãy chui vào trong rừng không biết từ khi nào đã chạy ra, có lẽ là có đội tuần tra chống lưng, quản sự bóp eo, sợ hãi vừa nãy đã sớm rút đi, khuôn mặt thập phần khinh thường nói: " Vương gia nhà ta ngọc thụ lâm phong, một kẻ trộm xấu xí như người sao có thể giả mạo? Tên trộm kia, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, còn không mau nói ra mục đích ngươi xông vào vương phủ lúc nửa đêm!"
Tạ Thành chậm rãi nheo mắt lại: "...... Tưởng Khâm lá gan ngươi cũng rất lớn đó."
Quản sự kia nghe thấy tên mình, ngốc một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên khiếp sợ, gã trừng lớn đôi mắt, cẩn thận nhớ lại giọng nói của người đó, đột nhiên run run một cái.
Tạ Thành lại đi về phía trước một bước, nói: "Tới, bổn vương đến gần một chút, ngươi nhìn lại xem?"
Ngọn lửa chiếu sáng bốn phía, quản sự không dám tin tưởng mà nhìn mặt Tạ Thành, thẳng đến khi gã nhìn xuyên qua bộ râu ria xồm xoàm đó, nhận ra mặt của Vương gia nhà mình.
"Điện, điện hạ!!!" Quản sự kích động, thình thịch một tiếng quỳ xuống đất.
Mà phía sau gã, những hạ nhân đó cũng lục tục nhận ra dung mạo của Tạ Thành, cũng sôi nổi lộ ra biểu tình kinh hoảng cùng kích động, sôi nổi quỳ xuống lạy.
Tạ Thành thấy mọi người thật vất vả nhận ra thân phận của mình, vừa định muốn nói gì đó, liền thấy tên quản sự Tưởng Khâm bổ nhào đến bên chân, ôm lấy đùi mình nói: "Điện hạ, điện hạ mau đi gặp Vương phi!"
Tạ Thành cả kinh, nhớ tới đủ loại chuyện không thích hợp trong vương phủ, vội vàng hỏi: "Nô tài ngu xuẩn, mau nói cho bổn vương biết Vương phi làm sao vậy?" Là nàng ấy lấy roi đánh chết một danh môn khuê tú không vừa mắt lúc sáng sớm, hay là một chân đá chết cái tên thích đánh vợ ở cách vách?
Trong đầu hiện lên đủ loại khả năng, Tạ Thành cũng đã nghĩ chuẩn bị đi nhặt xác Vương phi nhà mình rồi, không nghĩ quản sự khóc hu hu nói: "Vương phi, Vương phi sắp sinh rồi!"
Giống như có một cái dây cung đứt cái phựt ở trong đầu, trong mắt Tạ Thành hiện lên một trận mờ mịt: "...... Đùa gì vậy?"
Chờ Tạ Thành nghe xong mọi chuyện từ trong miệng quản sự, hắn còn chưa kịp vui sướng vì sắp làm cha, đã nhịn không được chấn động nói: "Hồ đồ!"
Quản sự nói: "Nửa canh giờ trước Vương phi đã vỡ ối, sắp lâm bồn rồi, điện hạ mau đi xem một chút đi."
"Đi......" Tạ Thành vừa định phất tay xuất phát, không bị ánh mắt ra hiệu của thuộc hạ, nháy mắt khôi phục lý trí, làm bộ ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó nói, "Chắc chắn là phải đi! Nhưng mà Bổn vương mang theo nhiệm vụ quan trọng, lần này hồi kinh này không thể gặp người khác......"
Quản sự nháy mắt sáng tỏ: "Điện hạ, người hầu của vương phủ chúng ta bây giờ đều đang hầu hạ bên cạnh Vương phi, điện hạ nếu muốn đi gặp Vương phi một lát, chắc chắn sẽ không bị mấy vị đại nhân ở Lý phủ nhìn thấy."
Tạ Thành gật gật đầu, đáy mắt nổi lên một chút dồn dập: "Như thế thì tốt, mau đi đi."
Ngày rằm canh ba.
Trên dưới Lý phủ đèn đuốc đều sáng trưng, ở trong sân một nơi phong cảnh tinh xảo thanh u, Lý thái phó thần sắc nôn nóng đang nói gì đó với phu nhân, mà trưởng tử của Lý phủ còn đang ở đình viện đi qua đi lại.
Hình tượng hiện giờ của Tạ Thành không tốt lắm, lúc quản sự tên là Tưởng Khâm đem đại nhân của gã vào phủ, thân là nhạc phụ nhạc mẫu cùng đại cữu tử của Tần Vương một chút cũng không nhận ra Tần Vương, chỉ nghĩ phủ Tần Vương lại phái đến một đội tinh binh đến bảo hộ Tần Vương phi an toàn sinh con.
Tạ Thành vuốt mặt mình, tâm tình có chút phức tạp.
Nhưng hiện tại hắn chưa đến trước mặt phụ hoàng thú nhận, nên không thể để lộ thân phận trước mặt người khác, vì thế hắn chỉ có thể tiến đến trước cửa phòng sinh của Lý Tiên Nhi, ngồi xổm ở một góc tường nghe thanh âm bên trong.
Trong ấn tượng của hắn, vị Vương phi này của hắn tính tình lớn hơn trời, nói là mỹ nhân bạo lực cũng không quá đáng, hỉ nộ ái ố đều là phong tình, dáng người mảnh khảnh không thể nào vứt ra khỏi đầu. Đột nhiên ngay lúc này, đột nhiên có người nói cho hắn, Vương phi hắn không chỉ có mang thai, thậm chí đã tới tháng lâm bồn......
Tạ Thành nghĩ không ra bộ dạng Lý Tiên Nhi ôm cái bụng bầu, giống như những người mang thai trước đó hắn từng gặp, dáng người đều biến dạng cho dù là trai hay gái. Hắn cảm thấy như vậy chắc chắn là xấu ghê gớm lắm, nhưng là hắn lại nghĩ đến nếu trong bụng đối phương là con trai nhỏ của mình, thì lại cảm thấy cho dù Vương phi có trở nên xấu, hắn cũng không phải không thể tiếp thu.
Nếu có thể sinh con trai, vậy chắc chắn là tốt rồi, như vậy không cần phải lo báo cáo công tác với phụ hoàng. Nhưng mà nếu là con gái cũng không sao, tuyệt nhất là nên xinh đẹp giống mẹ nó, về phần tính tình, chắc chắn không thể dạy dỗ giống nương nó, tốt nhất nên là tiểu bảo bối lớn lên nhu thuận đáng yêu......
Về phần song nhi, Tạ Thành nhíu nhíu mi, nhưng trong chốc lát lại thả lỏng.
Quên đi quên đi, cho dù có là song nhi, thì cũng là trưởng tử của phủ Tần Vương, hắn chăm sóc thật thật tốt, sao có thể để người khác khi dễ coi thường?
Tâm tư cứ như thế đi vào cõi thần tiên một lúc lâu, trong phòng sinh đột nhiên bộc phát ra một tiếng gào bén nhọn của nữ tử.
Tạ Thành nghe ra thanh âm kia là tức phụ của hắn, đôi tay run rẩy, vỗ mông vội đứng lên từ góc tường, thậm chí còn muốn nhìn thấu qua cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ liếc mắt một cái thôi, muốn nhìn đối phương còn khoẻ không.
"Tạ Thành ngươi là tên khốn chết bằm!" Tiếng la của Lý Tiên Nhi mang theo thống khổ cùng khó có thể chịu đựng cơn đau từ trong phòng truyền ra tới, "Không sinh, ta không bao giờ muốn sinh nữa, đau quá......"
Tạ Thành ở bên ngoài nghe: "......"
"Ngu tám đời mới sinh hài tử cho ngươi." Trong miệng Lý Tiên Nhi hình như cắn đồ vật, nhưng này cũng không thể ngăn cản nàng tiếp tục nhiệt tình mắng người nào đó, "Đần độn, khốn nạn, bại hoại!"
Tạ Thành nghe thanh âm mạnh mẽ chửi bậy của Lý Tiên Nhi, cảm giác khẩn trương khó hiểu ở trong lòng lúc ban đầu trong lòng đột nhiên lui xuống, hắn giật giật chân, cực kì muốn đi vào nói với Lý Tiên Nhi, kêu nàng đừng mắng, tiết kiệm sức lực.
Đều nói sinh hài tử là đi qua quỷ môn quan, từ nhỏ Tạ Thành ở trong hoàng thành thấy rất nhiều phi tần trong hậu cung khó sinh dẫn đến một thi hai mệnh, hoặc là do mệnh của mình không tốt, hay là bị người khác dùng thủ đoạn hãm hại. Hắn rất muốn kêu Lý Tiên Nhi tập trung tinh thần, sinh con xong rồi mắng hắn cũng không muộn.
Dù sao...... Dù sao hiện tại mình vẫn đang ở Tây Bắc.
Hắn không nghe thấy hắn không nghe thấy hắn không nghe thấy.
Cứ như vậy tự thôi miên bản thân, lại là non nửa canh giờ trôi qua, Tạ Thành cảm thấy chân mình tên rần rồi, mà tiếng của Lý Tiên Nhi trong phòng sinh cũng dần dần thấp xuống, có lẽ là có một bức tường cách, thỉnh thoảng Tạ Thành còn có thể nghe được tiếng rên vì đau của nữ nhân trong phòng.
"Sao còn chưa kết thúc?" Tạ Thành không nghĩ tới nữ nhân sinh hài tử lại lâu như vậy, hắn kéo tỳ nữ đi ngang qua, hạ giọng nói, "Vương phi đã không còn sức lực rồi, vậy mà hài tử còn chưa ra?"
Tỳ nữ kia không quen biết Tạ Thành, cho rằng là hắn chờ đến mất kiên nhẫn, vì thế nhìn trái phải bốn phía, mới hạ giọng nói: "Thị vệ tiểu ca, có vẻ như ngươi vẫn chưa có gia đình đúng không? Nữ nhân sinh hài tử, ai không lăn lộn cả ngày, thai này của Vương phi chúng ta còn tính là thông thuận, nghe nói hài tử sắp thò đầu rồi......"
Nói xong, tỳ nữ kia nhìn Tạ Thành râu ria xồm xoàm đầy mặt, làm như rất không vừa lòng mà lắc lắc đầu, quay đầu đi mất.
Tạ Thành: "......" Hắn thật sự xấu như vậy?!
Một tỳ nữ thấp hèn, dám khinh bỉ dung nhan phong lưu phóng khoáng của hắn?!
Nhưng mà Tạ Thành còn chưa kịp tức giận tỳ nữ kia, thanh âm của Lý Tiên Nhi trong phòng sinh đột nhiên vang một tiếng, ngay sau đó trong phòng sinh liền hỗn loạn lên. Hắn nhìn thấy một chậu máu loãng đỏ tươi mang ra từ trong phòng sinh, nghe thấy bà mụ ở phòng trong thúc giục Lý Tiên Nhi hít thở, dùng sức, tay cũng nhịn không được gắt gao nắm chặt, có chút kinh hồn táng đảm.
"Tạ Thành ngươi là tên khốn chết tiệt! Ta muốn giết ngươi!"
Cùng lúc đó Lý Tiên Nhi dùng hết sức lực kêu đau một tiếng, bà mụ trong phòng lộ ra vui sướng tươi cười: "Sinh, sinh!"
Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong phòng sinh, phía chân trời lộ ra một tia sáng mờ mờ.
Tạ Thành lau mồ hôi lạnh đầy mặt, trên mặt đột nhiên dâng lên tươi cười thật to.
—— Hắn Tạ Thành, hôm nay đã được làm cha!
Mà cười ngây ngô không chỉ một mình hắn, mà ở một bên khác, Lý thái phó đợi cả đêm rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, Lý thị cùng trưởng tử cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc sau mọi người bắt đầu lo lắng, là giới tính của đứa trẻ.
Bà mụ đặc biệt nói, đầu tiên là chúc mừng Lý Tiên Nhi một tiếng: "Chúc mừng Vương phi là một tiểu thế tử!"
Khuôn mặt Lý Tiên Nhi thấm đẫm mồ hôi lộ ra chút ý cười, tiện đà lại ghét bỏ một trận, hữu khí vô lực mà lẩm bẩm một câu: "Thật là tiện nghi cho tên khốn kia......"
Tạ Thành ngồi xổm ở góc tường nghe trộm, cười càng lúc càng ngu dần.
Dù sao hắn cũng không tiện lộ diện, chỉ có thể đáng thương vô cùng nhìn nhạc phụ nhạc mẫu cùng đại cữu tử đi vào trong nhìn nhi tử của hắn.
"Vương phi ngủ rồi, cẩn thận đừng phát ra âm thanh." Trong phòng sinh, có nô tỳ thấp giọng nói, tay chân lanh lẹ mà thu thập trong phòng.
Nữ nhân sau khi sinh không thể gặp gió, mặc dù trong phòng vẫn còn mùi máu, mọi người cũng không có quấy rầy Lý Tiên Nhi đang nặng nề hôn mê.
Tạ Thành đứng tại chỗ trong chốc lát, nghe được tin Lý Tiên Nhi bình yên vô sự, sự nặng nề treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Quản sự Tưởng Khâm lúc này đi đến bên người hắn, dò hỏi: "Điện hạ, ngài thấy hiện giờ...... có đem Vương phi cùng tiểu chủ tử về vương phủ không?"
Tạ Thành mệt mỏi xoa xoa mắt, hắn lén lút từ Tây Bắc chạy về kinh thành, một đường vốn đã không chợp mắt nhiều, mà hiện giờ lại túc trực một đêm, tinh thần lúc này đã là có chút bất lực.
Xua xua tay, Tạ Thành lưu luyến mà nhìn trong phòng, nghiêng đầu nói: "Không cần, Vương phi bây giờ không thể ra gió, ở Lý phủ chăm sóc cũng không sao, về phần trưởng tử của bổn vương, vẫn là nên ở bên cạnh Vương phi là tốt nhất."
Quản sự được phân phó, gật đầu hô vâng.
Tạ Lâm lại được hạ nhân vương phủ che giấu trở về phủ Tần Vương.
Hắn cũng được như ước nguyện tắm rửa sạch sẽ, nhưng mà mỹ nhân lại không thấy đâu, tự mình dọn sạch bộ râu xồm xoàm. Lại thay một bộ đồ mới, cả người đã quay trở lại là Tần Vương điện hạ ngọc thụ lâm phong của kinh thành.
Nhưng có lẽ là đã làm cha, Tạ Thành cảm thấy uy nghiêm của mình cao thêm một chút. Đợi hắn tìm tới hạ nhân vương phủ, hỏi rõ ràng sự tình mấy tháng trước mình vắng nhà, sắc mặt không khỏi thay đổi biến hoá ——
Thê tử hắn có thai, không chỉ gạt người làm cha là hắn, thậm chí còn tống cổ hắn ra xa xa, lại còn không định nói với hắn chuyện sinh hài tử!
Buồn cười! Buồn cười! Buồn cười!
Cực kì tức giận, hắn cần phải lặp lại tận ba lần để biểu lộ nội tâm cực kỳ tức giận của mình!
Nhưng lửa giận qua đi, Tạ Thành không khỏi lại nản lòng mà ngồi trở lại chỗ ngồi.
Bây giờ thân phận hắn không thể bại lộ, có muốn dạy thê cũng không thể dạy...... Cho nên, hắn vẫn là nên len lén đi tiến cung cáo lỗi với phụ hoàng mới được.
Nhưng lại tưởng tượng, phụ hoàng thấy mình vụng trộm trở về, bộ dạng chắc chắn sẽ tức giận, Tạ Lâm lại lùi một bước.
...... Không, hay là, hắn đi Lý Phủ nhìn hài tử của mình một chút vậy!
..........
Editor: Giỗ tổ dui dẻ nha mấy tình yêu, tui kiếm được 1 chị beta siêu năng suất rồi, sắp tới sẽ cố gắng ra đều đều
.........
"Hình như bổn vương nghe thấy có ai đó đang mắng bổn vương thì phải?" Nam nhân với khuôn mặt mệt mỏi vuốt cái cằm râu ria xồm xoàm của mình, bản thân như bị cái gì đó thúc giục, trên mặt lộ ra biểu tình không thể chịu đựng được, ghét bỏ muốn chết, "Mau mau mau, đợi bổn vương trở về vương phủ, phải tắm rửa do người đẹp hầu hạ mới được!"
Tần Vương Tạ Thành ngửi thấy mùi trên người, có chút tuyệt vọng, hắn cảm thấy mình sắp ôi thiu đến nơi rồi.
Hắn gấp không chờ nổi mà nện bước nhanh hơn, hận không thể ngay lập tức phơi bày thân phận, kêu người trong phủ phái người tới đón mình, nhưng tức giận chính là, hắn vứt mấy chuyện rối bời ở Tây Bắc, chịu không nổi lén lút hồi kinh.
Chuyện này không chỉ gạt người ở Tây Bắc, ngay cả người trong kinh thành cũng chưa biết.
Tạ Thành nghĩ đơn giản, dù sao bây giờ mình cũng đã chạy về, tuy là phụ hoàng lại tức giận, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của mình cũng không có khả năng đuổi mình trở về, về phần cục diện rối rắm ở Tây Bắc, không phải còn có mấy thần tử sứt đầu mẻ trán kia sao, những người đó nếu như muốn đoạt công tích từ vụ này, hắn cũng không ngăn cản, tuỳ theo bọn họ.
Chân bước càng lúc càng nhanh, phủ Tần Vương gần như hiện ra trước mắt, ánh mắt Tạ Thành lộ ra tia vui sướng, vừa muốn tiến vào kêu người, thì bị thuộc hạ bên cạnh ngăn lại.
Mấy thuộc hạ đi theo hắn bày ra vẻ mặt đau khổ, cho nhau một cái nhìn, do dự nói: "Điện hạ, bây giờ chúng ta là đang vụng trộm trở về, không đi được..... cửa chính."
Sắc mặt Tạ Thành tối sầm: "Chẳng lẽ bổn vương về nhà mình mà cũng phải đi cửa sau?"
Vẻ mặt thuộc hạ ngượng nghịu.
Cuối cùng Tạ Thành không thể không gục xuống khóe miệng, không tình nguyện mà đi ra phía sau phủ, một cái cửa sau chuyên dùng để đổ đồ.
Cửa sau hơi hẹp, một cái đèn lồng thắp sáng cũng không có, xung quanh đen thùi lùi, duỗi tay không thấy năm ngón tay, không biết có phải ảo giác của mọi người hay không, trong không khí hình như tràn ngập mùi khó ngửi.
Võ nghệ của Tạ Thành không cao, tầm nhìn buổi tối không khác gì người thường, nhưng hắn không muốn yếu thế, một hai phải đi trước đám thuộc hạ, hậu quả vô ý đạp phải bãi gì đó mềm mềm dính dính ở dưới chân.
Mấy thuộc hạ có võ thấy thế, sắc mặt thay đổi, nhưng không ai lên tiếng.
"Mở cửa, mở cửa." Tạ Thành không để ý điểm quái dị dưới chân, sắp đến chỗ cửa ý bảo thuộc hạ đi lên kêu cửa.
Thuộc hạ tuân mệnh tiến lên, theo quy củ sẽ có đứa bé canh giữ ở cửa sau, nhưng giờ lại không có.
Mọi người liếc nhau cảm thấy kỳ quái, thuộc hạ liền nói: "Có lẽ là đứa bé giữ cửa lười biếng đã ngủ, thuộc hạ ở bên này đi vào tìm hiểu xem sao."
Tạ Thành chờ đến mất kiên nhẫn: "Mau đi, tìm thấy tên lười biếng kia thì không nói nhiều trực tiếp ném nó ra khỏi phủ."
Thuộc hạ ôm quyền, phi thân nhảy lên trên tường vương phủ, rồi hùng dũng nhảy xuống.
Vốn nghĩ đi vào phủ Tần Vương, liền có thể nhìn đứa bé giữ cửa gác đêm, lại không ngờ toàn bộ phủ Tần Vương đều đen nhánh, đèn lồng bốn phía đều thổi tắt, mà bọn thị về thay phiên nhau cũng không thấy đâu, một cái vương phủ to như vậy, lại giống như tòa nhà bỏ hoang!
"Này......" Thuộc hạ nhất thời hoảng sợ, vội mở cửa sau, thỉnh Tần Vương tiến vào, giữa mày nhăn lại nói, "Vương gia, trong phủ hình như có gì đó không đúng......"
Tạ Thành cũng nhận ra: "Người trong phủ đâu?"
"Thuộc hạ không biết."
Thần sắc Tạ Thành dần dần trở nên có chút trầm trọng: "Mau theo bổn vương đi chủ viện nhìn xem!"
Hắn chỉ là đi Tây Bắc có mấy tháng, sao trở về nhà một người cũng không có? Trong Vương phủ xảy ra chuyện gì rồi? Vương phi đâu, Vương phi nàng ở đâu?
Trong lòng dâng lên nôn nóng cùng vội vàng, Tạ Thành nhấc ngoại bào lên bước nhanh vào trong phủ. Hắn vốn tưởng rằng trong phủ gặp chuyện không may, xác nhận không có ai ở, lại nhanh chóng đi tới chủ viện đằng trước, đúng lúc gặp phải bóng của ai đó vội vàng lén lút.
"Lớn mật, là ai ở đó!" Tần Vương hét lớn một tiếng, lập tức khống chế đối phương tại chỗ.
Đối phương giống như là bị dọa, cả người run rẩy một chút, rồi lại run rẩy chỉ vào mấy người bọn họ, nói: "Các ngươi, các ngươi là ai? Ban đêm xông vào phủ Tần Vương làm gì, chuyện gì?"
Tạ Thành nghe thanh âm này quen tai, đến gần mới phát hiện đối phương là một quản sự trong phủ.
Hắn càng thêm cảm thấy chuyện này kỳ quái, đến gần kêu đối phương nói tên, vừa định hỏi một chút trong phủ đã xảy ra chuyện gì, thì thấy hai đùi của quản sự kia run run, hô to một tiếng: "Người tới, có kẻ trộm ban đêm xông vào vương phủ, mau tới bắt thích khách! Bắt thích khách!"
Kêu xong, quản sự cũng không quay đầu chạy trốn vào trong rừng.
Tạ Thành không kịp phơi bày thân phận, bốn phía liền có rất nhiều hạ nhân vương phủ đốt lửa chạy tới chỗ này, bao gồm đội tuần tra vương phủ cũng khoan thai tới muộn, quát lớn: "Người tới người nào, ban đêm xông vào phủ Tần Vương có mục đích gì?! Hiện tại bó tay chịu trói đi còn kịp!"
Tạ Thành: "......"
Moé.
Hắn bước về phía trước một bước, khí thế mười phần nói: "Mở to cái mắt chó của các ngươi ra mà nhìn, các ngươi ngay cả bổn vương cũng không quen biết?!"
Bầu không khi đang giương cung bạt kiếm bỗng chốc đình trệ, hạ phó cùng đội tuần tra đang rút kiếm đứng ở đối diện nhìn nhau, quản sự lúc nãy chui vào trong rừng không biết từ khi nào đã chạy ra, có lẽ là có đội tuần tra chống lưng, quản sự bóp eo, sợ hãi vừa nãy đã sớm rút đi, khuôn mặt thập phần khinh thường nói: " Vương gia nhà ta ngọc thụ lâm phong, một kẻ trộm xấu xí như người sao có thể giả mạo? Tên trộm kia, các ngươi đã bị chúng ta bao vây, còn không mau nói ra mục đích ngươi xông vào vương phủ lúc nửa đêm!"
Tạ Thành chậm rãi nheo mắt lại: "...... Tưởng Khâm lá gan ngươi cũng rất lớn đó."
Quản sự kia nghe thấy tên mình, ngốc một chút, trong lòng đột nhiên dâng lên khiếp sợ, gã trừng lớn đôi mắt, cẩn thận nhớ lại giọng nói của người đó, đột nhiên run run một cái.
Tạ Thành lại đi về phía trước một bước, nói: "Tới, bổn vương đến gần một chút, ngươi nhìn lại xem?"
Ngọn lửa chiếu sáng bốn phía, quản sự không dám tin tưởng mà nhìn mặt Tạ Thành, thẳng đến khi gã nhìn xuyên qua bộ râu ria xồm xoàm đó, nhận ra mặt của Vương gia nhà mình.
"Điện, điện hạ!!!" Quản sự kích động, thình thịch một tiếng quỳ xuống đất.
Mà phía sau gã, những hạ nhân đó cũng lục tục nhận ra dung mạo của Tạ Thành, cũng sôi nổi lộ ra biểu tình kinh hoảng cùng kích động, sôi nổi quỳ xuống lạy.
Tạ Thành thấy mọi người thật vất vả nhận ra thân phận của mình, vừa định muốn nói gì đó, liền thấy tên quản sự Tưởng Khâm bổ nhào đến bên chân, ôm lấy đùi mình nói: "Điện hạ, điện hạ mau đi gặp Vương phi!"
Tạ Thành cả kinh, nhớ tới đủ loại chuyện không thích hợp trong vương phủ, vội vàng hỏi: "Nô tài ngu xuẩn, mau nói cho bổn vương biết Vương phi làm sao vậy?" Là nàng ấy lấy roi đánh chết một danh môn khuê tú không vừa mắt lúc sáng sớm, hay là một chân đá chết cái tên thích đánh vợ ở cách vách?
Trong đầu hiện lên đủ loại khả năng, Tạ Thành cũng đã nghĩ chuẩn bị đi nhặt xác Vương phi nhà mình rồi, không nghĩ quản sự khóc hu hu nói: "Vương phi, Vương phi sắp sinh rồi!"
Giống như có một cái dây cung đứt cái phựt ở trong đầu, trong mắt Tạ Thành hiện lên một trận mờ mịt: "...... Đùa gì vậy?"
Chờ Tạ Thành nghe xong mọi chuyện từ trong miệng quản sự, hắn còn chưa kịp vui sướng vì sắp làm cha, đã nhịn không được chấn động nói: "Hồ đồ!"
Quản sự nói: "Nửa canh giờ trước Vương phi đã vỡ ối, sắp lâm bồn rồi, điện hạ mau đi xem một chút đi."
"Đi......" Tạ Thành vừa định phất tay xuất phát, không bị ánh mắt ra hiệu của thuộc hạ, nháy mắt khôi phục lý trí, làm bộ ho nhẹ một tiếng, ngay sau đó nói, "Chắc chắn là phải đi! Nhưng mà Bổn vương mang theo nhiệm vụ quan trọng, lần này hồi kinh này không thể gặp người khác......"
Quản sự nháy mắt sáng tỏ: "Điện hạ, người hầu của vương phủ chúng ta bây giờ đều đang hầu hạ bên cạnh Vương phi, điện hạ nếu muốn đi gặp Vương phi một lát, chắc chắn sẽ không bị mấy vị đại nhân ở Lý phủ nhìn thấy."
Tạ Thành gật gật đầu, đáy mắt nổi lên một chút dồn dập: "Như thế thì tốt, mau đi đi."
Ngày rằm canh ba.
Trên dưới Lý phủ đèn đuốc đều sáng trưng, ở trong sân một nơi phong cảnh tinh xảo thanh u, Lý thái phó thần sắc nôn nóng đang nói gì đó với phu nhân, mà trưởng tử của Lý phủ còn đang ở đình viện đi qua đi lại.
Hình tượng hiện giờ của Tạ Thành không tốt lắm, lúc quản sự tên là Tưởng Khâm đem đại nhân của gã vào phủ, thân là nhạc phụ nhạc mẫu cùng đại cữu tử của Tần Vương một chút cũng không nhận ra Tần Vương, chỉ nghĩ phủ Tần Vương lại phái đến một đội tinh binh đến bảo hộ Tần Vương phi an toàn sinh con.
Tạ Thành vuốt mặt mình, tâm tình có chút phức tạp.
Nhưng hiện tại hắn chưa đến trước mặt phụ hoàng thú nhận, nên không thể để lộ thân phận trước mặt người khác, vì thế hắn chỉ có thể tiến đến trước cửa phòng sinh của Lý Tiên Nhi, ngồi xổm ở một góc tường nghe thanh âm bên trong.
Trong ấn tượng của hắn, vị Vương phi này của hắn tính tình lớn hơn trời, nói là mỹ nhân bạo lực cũng không quá đáng, hỉ nộ ái ố đều là phong tình, dáng người mảnh khảnh không thể nào vứt ra khỏi đầu. Đột nhiên ngay lúc này, đột nhiên có người nói cho hắn, Vương phi hắn không chỉ có mang thai, thậm chí đã tới tháng lâm bồn......
Tạ Thành nghĩ không ra bộ dạng Lý Tiên Nhi ôm cái bụng bầu, giống như những người mang thai trước đó hắn từng gặp, dáng người đều biến dạng cho dù là trai hay gái. Hắn cảm thấy như vậy chắc chắn là xấu ghê gớm lắm, nhưng là hắn lại nghĩ đến nếu trong bụng đối phương là con trai nhỏ của mình, thì lại cảm thấy cho dù Vương phi có trở nên xấu, hắn cũng không phải không thể tiếp thu.
Nếu có thể sinh con trai, vậy chắc chắn là tốt rồi, như vậy không cần phải lo báo cáo công tác với phụ hoàng. Nhưng mà nếu là con gái cũng không sao, tuyệt nhất là nên xinh đẹp giống mẹ nó, về phần tính tình, chắc chắn không thể dạy dỗ giống nương nó, tốt nhất nên là tiểu bảo bối lớn lên nhu thuận đáng yêu......
Về phần song nhi, Tạ Thành nhíu nhíu mi, nhưng trong chốc lát lại thả lỏng.
Quên đi quên đi, cho dù có là song nhi, thì cũng là trưởng tử của phủ Tần Vương, hắn chăm sóc thật thật tốt, sao có thể để người khác khi dễ coi thường?
Tâm tư cứ như thế đi vào cõi thần tiên một lúc lâu, trong phòng sinh đột nhiên bộc phát ra một tiếng gào bén nhọn của nữ tử.
Tạ Thành nghe ra thanh âm kia là tức phụ của hắn, đôi tay run rẩy, vỗ mông vội đứng lên từ góc tường, thậm chí còn muốn nhìn thấu qua cửa sổ nhìn vào bên trong, chỉ liếc mắt một cái thôi, muốn nhìn đối phương còn khoẻ không.
"Tạ Thành ngươi là tên khốn chết bằm!" Tiếng la của Lý Tiên Nhi mang theo thống khổ cùng khó có thể chịu đựng cơn đau từ trong phòng truyền ra tới, "Không sinh, ta không bao giờ muốn sinh nữa, đau quá......"
Tạ Thành ở bên ngoài nghe: "......"
"Ngu tám đời mới sinh hài tử cho ngươi." Trong miệng Lý Tiên Nhi hình như cắn đồ vật, nhưng này cũng không thể ngăn cản nàng tiếp tục nhiệt tình mắng người nào đó, "Đần độn, khốn nạn, bại hoại!"
Tạ Thành nghe thanh âm mạnh mẽ chửi bậy của Lý Tiên Nhi, cảm giác khẩn trương khó hiểu ở trong lòng lúc ban đầu trong lòng đột nhiên lui xuống, hắn giật giật chân, cực kì muốn đi vào nói với Lý Tiên Nhi, kêu nàng đừng mắng, tiết kiệm sức lực.
Đều nói sinh hài tử là đi qua quỷ môn quan, từ nhỏ Tạ Thành ở trong hoàng thành thấy rất nhiều phi tần trong hậu cung khó sinh dẫn đến một thi hai mệnh, hoặc là do mệnh của mình không tốt, hay là bị người khác dùng thủ đoạn hãm hại. Hắn rất muốn kêu Lý Tiên Nhi tập trung tinh thần, sinh con xong rồi mắng hắn cũng không muộn.
Dù sao...... Dù sao hiện tại mình vẫn đang ở Tây Bắc.
Hắn không nghe thấy hắn không nghe thấy hắn không nghe thấy.
Cứ như vậy tự thôi miên bản thân, lại là non nửa canh giờ trôi qua, Tạ Thành cảm thấy chân mình tên rần rồi, mà tiếng của Lý Tiên Nhi trong phòng sinh cũng dần dần thấp xuống, có lẽ là có một bức tường cách, thỉnh thoảng Tạ Thành còn có thể nghe được tiếng rên vì đau của nữ nhân trong phòng.
"Sao còn chưa kết thúc?" Tạ Thành không nghĩ tới nữ nhân sinh hài tử lại lâu như vậy, hắn kéo tỳ nữ đi ngang qua, hạ giọng nói, "Vương phi đã không còn sức lực rồi, vậy mà hài tử còn chưa ra?"
Tỳ nữ kia không quen biết Tạ Thành, cho rằng là hắn chờ đến mất kiên nhẫn, vì thế nhìn trái phải bốn phía, mới hạ giọng nói: "Thị vệ tiểu ca, có vẻ như ngươi vẫn chưa có gia đình đúng không? Nữ nhân sinh hài tử, ai không lăn lộn cả ngày, thai này của Vương phi chúng ta còn tính là thông thuận, nghe nói hài tử sắp thò đầu rồi......"
Nói xong, tỳ nữ kia nhìn Tạ Thành râu ria xồm xoàm đầy mặt, làm như rất không vừa lòng mà lắc lắc đầu, quay đầu đi mất.
Tạ Thành: "......" Hắn thật sự xấu như vậy?!
Một tỳ nữ thấp hèn, dám khinh bỉ dung nhan phong lưu phóng khoáng của hắn?!
Nhưng mà Tạ Thành còn chưa kịp tức giận tỳ nữ kia, thanh âm của Lý Tiên Nhi trong phòng sinh đột nhiên vang một tiếng, ngay sau đó trong phòng sinh liền hỗn loạn lên. Hắn nhìn thấy một chậu máu loãng đỏ tươi mang ra từ trong phòng sinh, nghe thấy bà mụ ở phòng trong thúc giục Lý Tiên Nhi hít thở, dùng sức, tay cũng nhịn không được gắt gao nắm chặt, có chút kinh hồn táng đảm.
"Tạ Thành ngươi là tên khốn chết tiệt! Ta muốn giết ngươi!"
Cùng lúc đó Lý Tiên Nhi dùng hết sức lực kêu đau một tiếng, bà mụ trong phòng lộ ra vui sướng tươi cười: "Sinh, sinh!"
Tiếng trẻ con khóc nỉ non vang lên trong phòng sinh, phía chân trời lộ ra một tia sáng mờ mờ.
Tạ Thành lau mồ hôi lạnh đầy mặt, trên mặt đột nhiên dâng lên tươi cười thật to.
—— Hắn Tạ Thành, hôm nay đã được làm cha!
Mà cười ngây ngô không chỉ một mình hắn, mà ở một bên khác, Lý thái phó đợi cả đêm rốt cuộc cũng lộ ra tươi cười, Lý thị cùng trưởng tử cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc sau mọi người bắt đầu lo lắng, là giới tính của đứa trẻ.
Bà mụ đặc biệt nói, đầu tiên là chúc mừng Lý Tiên Nhi một tiếng: "Chúc mừng Vương phi là một tiểu thế tử!"
Khuôn mặt Lý Tiên Nhi thấm đẫm mồ hôi lộ ra chút ý cười, tiện đà lại ghét bỏ một trận, hữu khí vô lực mà lẩm bẩm một câu: "Thật là tiện nghi cho tên khốn kia......"
Tạ Thành ngồi xổm ở góc tường nghe trộm, cười càng lúc càng ngu dần.
Dù sao hắn cũng không tiện lộ diện, chỉ có thể đáng thương vô cùng nhìn nhạc phụ nhạc mẫu cùng đại cữu tử đi vào trong nhìn nhi tử của hắn.
"Vương phi ngủ rồi, cẩn thận đừng phát ra âm thanh." Trong phòng sinh, có nô tỳ thấp giọng nói, tay chân lanh lẹ mà thu thập trong phòng.
Nữ nhân sau khi sinh không thể gặp gió, mặc dù trong phòng vẫn còn mùi máu, mọi người cũng không có quấy rầy Lý Tiên Nhi đang nặng nề hôn mê.
Tạ Thành đứng tại chỗ trong chốc lát, nghe được tin Lý Tiên Nhi bình yên vô sự, sự nặng nề treo trong lòng cuối cùng cũng buông xuống.
Quản sự Tưởng Khâm lúc này đi đến bên người hắn, dò hỏi: "Điện hạ, ngài thấy hiện giờ...... có đem Vương phi cùng tiểu chủ tử về vương phủ không?"
Tạ Thành mệt mỏi xoa xoa mắt, hắn lén lút từ Tây Bắc chạy về kinh thành, một đường vốn đã không chợp mắt nhiều, mà hiện giờ lại túc trực một đêm, tinh thần lúc này đã là có chút bất lực.
Xua xua tay, Tạ Thành lưu luyến mà nhìn trong phòng, nghiêng đầu nói: "Không cần, Vương phi bây giờ không thể ra gió, ở Lý phủ chăm sóc cũng không sao, về phần trưởng tử của bổn vương, vẫn là nên ở bên cạnh Vương phi là tốt nhất."
Quản sự được phân phó, gật đầu hô vâng.
Tạ Lâm lại được hạ nhân vương phủ che giấu trở về phủ Tần Vương.
Hắn cũng được như ước nguyện tắm rửa sạch sẽ, nhưng mà mỹ nhân lại không thấy đâu, tự mình dọn sạch bộ râu xồm xoàm. Lại thay một bộ đồ mới, cả người đã quay trở lại là Tần Vương điện hạ ngọc thụ lâm phong của kinh thành.
Nhưng có lẽ là đã làm cha, Tạ Thành cảm thấy uy nghiêm của mình cao thêm một chút. Đợi hắn tìm tới hạ nhân vương phủ, hỏi rõ ràng sự tình mấy tháng trước mình vắng nhà, sắc mặt không khỏi thay đổi biến hoá ——
Thê tử hắn có thai, không chỉ gạt người làm cha là hắn, thậm chí còn tống cổ hắn ra xa xa, lại còn không định nói với hắn chuyện sinh hài tử!
Buồn cười! Buồn cười! Buồn cười!
Cực kì tức giận, hắn cần phải lặp lại tận ba lần để biểu lộ nội tâm cực kỳ tức giận của mình!
Nhưng lửa giận qua đi, Tạ Thành không khỏi lại nản lòng mà ngồi trở lại chỗ ngồi.
Bây giờ thân phận hắn không thể bại lộ, có muốn dạy thê cũng không thể dạy...... Cho nên, hắn vẫn là nên len lén đi tiến cung cáo lỗi với phụ hoàng mới được.
Nhưng lại tưởng tượng, phụ hoàng thấy mình vụng trộm trở về, bộ dạng chắc chắn sẽ tức giận, Tạ Lâm lại lùi một bước.
...... Không, hay là, hắn đi Lý Phủ nhìn hài tử của mình một chút vậy!
..........
Editor: Giỗ tổ dui dẻ nha mấy tình yêu, tui kiếm được 1 chị beta siêu năng suất rồi, sắp tới sẽ cố gắng ra đều đều
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất