Y Không Muốn Làm Sư Tôn Pháo Hôi
Chương 2: Ánh mắt tham lam
Editor: Mòi
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Mây đen che khuất ánh trăng, mưa lạnh không dứt rơi trên tán lá xanh thẫm.
Trong cơn mưa, Giang Hoài Ngọc bước ra từ cánh rừng, mấy thanh niên nhận ra ai đang tới, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt cũng đỏ lên vì tức giận.
"Giang Hoài Ngọc, ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, họ đã cảm thấy lóa mắt một cái, dưới chân trống không, trời đất quay cuồng, cứ thế bị vứt ra bên ngoài mười thước.
Sau khi âm thầm mặc niệm vài câu đắc tội, Giang Hoài Ngọc hung tợn trừng mắt mắng người: "Một đám phế vật, cút nhanh lên!"
"Ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi đều là phế vật!"
Mấy người đã sớm bị ép đến tuyệt cảnh, bị Giang Hoài Ngọc mắng càng nóng đầu, ngay cả hung thú đang nhăm nhe bên cạnh cũng quên mất, chỉ biết tận lực chửi mắng tới lạc giọng.
"Tiểu nhân đê tiện bỉ ổi như ngươi, sớm muộn sẽ có ngày gặp báo ứng! Chết thê thảm chết không toàn thây!"
Phần cuối tiểu thuyết bị chết thê thảm Giang Hoài Ngọc: "..."
Nếu không phải tình huống không cho phép, Giang Hoài Ngọc thật muốn ban cho họ cái danh Tiên Tri Đế Vương.
Dư quang lướt qua cái miệng đang liếm máu của hung thú, nó bất ngờ giương cánh nhào tới đám đông, Giang Hoài Ngọc một tay bắt pháp quyết, nhanh chóng ném ra mấy phù chú, phù chú kết thành màng lưới ngăn nó lại.
Lúc y ngự kiếm tới cấm địa đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể nguyên chủ.
Căn cơ cơ thể này rất vững chắc, hoàn toàn không giống hình tượng phế vật ăn chơi chỉ biết dựa vào dược vật tích tụ tu vi, không chỉ có vậy, khi vận chuyển linh lực và các chiêu thức pháp quyết cũng sẽ xuất hiện trong đầu, thuần thục như Giang Hoài Ngọc đã tự mình tu luyện qua.
Lưới bẫy chỉ có thể cầm chân hung thú trong chốc lát, căn bản không thể hoàn toàn ngăn được nó, Giang Hoài Ngọc nghiêng đầu, thô lỗ gằn giọng hướng về những thanh niên đang nổi cáu.
"Mắng đủ chưa? Đủ rồi thì cút ngay cho bản tôn, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân."
Bọn họ kinh ngạc sửng sốt ngước nhìn Giang Hoài Ngọc, sau đó vội vàng bò dậy lảo đảo chạy ra khỏi cấm địa.
Hung thú thấy con mồi sắp tới miệng lại vuột mất, nó gầm lên muốn thoát khỏi lưới, nhào tới hướng đám đông.
Mắt thấy nó sắp cắn cổ một người chạy cuối cùng, Giang Hoài Ngọc nắm chặt kiếm, điểm mũi chân nhảy lên, mạnh mẽ xông tới đâm mù một mắt hung thú.
Máu từ con mắt trái bắn lên người kia, thanh niên thoát chết trong đường tơ kẽ tóc bị máu tươi nóng làm cho cứng đờ người, vô thức quay đầu lại.
Trong rừng mờ tối, thanh kiếm sắc bén đâm vào hung thú phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, nương theo hàn quang có thể nhìn tới sườn mặt của Giang Hoài Ngọc.
Dưới ánh sáng hắt qua, gò má y càng thêm trắng ngần, bên khóe mắt trái còn đọng một giọt máu bắn ra, lông mi dày đen như mực dính vào máu, bóng đổ ngược sáng trên khuôn mặt càng có vẻ diễm sắc.
"Giang tôn giả" Giang Hoài Ngọc đúng thật là có một vẻ ngoài rất hút mắt, là một mỹ nhân danh xứng với thực.
Nhưng tính nết y xấu xa, chuyên hống hách lộng quyền, ngày thường hay bám theo Lâm tôn giả, hạ nhục đồ đệ, cầm đầu một đám tiên giả ăn chơi trác táng khiến ai nấy đều chán ghét, chỉ mong đạp hai chân lên y.
Vậy mà lúc này.
Thanh niên kinh ngạc nhìn sườn mặt Giang Hoài Ngọc, thế mà trong lòng không sinh ra chút chán ghét nào.
Hắn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
"Grào!"
Mắt trái bị kiếm đâm vào, hung thú đau đớn gầm lên, lăn lộn dưới đất.
Thanh niên bị tiếng gầm sát tai làm cho muốn thủng màng nhĩ, chớp mắt đã tỉnh hồn khỏi sự kinh diễm. Sau khi lau lòng bàn tay sũng mồ hôi lạnh vào vạt áo, hắn cắn răng nhanh chóng chạy khỏi cấm địa, chỉ vọng lại một câu.
"Tạ sư huynh đã chết trong miệng hung thú, Giang tôn giả cẩn trọng!"
Giang Hoài Ngọc không nghe rõ đối phương nói gì, tay cầm kiếm của y đều là máu hung thú, máu nóng nhớp nháp khiến y có hơi choáng váng.
Giang Hoài Ngọc nhanh chóng rút kiếm ra, vừa lui về chỗ cũ vừa vẩy máu trên tay, nhìn chằm chằm vào giữa trán hung thú.
Nhân vật phản diện hắc liên hoa "Tạ Miên" cũng không bị cắn chết như mấy người kia thấy, mà là bị hung thú vây trong ngạch tâm coi như lương thực dự trữ.
Ngạch tâm là không gian hư vô do hung thú hao hết tinh lực tạo ra, không có ánh sáng không có âm thanh, không khí rất loãng, một khi vật sống rơi vào trong đó sẽ bị mù mắt, cứ thế ép con mồi tới phát điên.
Tạ Miên dựa vào bản lĩnh Long tộc mới không điên, kiên cường chống cự mấy canh giờ mới có thể thoát khỏi.
Trong tiểu thuyết có một câu nói được nhắc lại vô số lần qua góc nhìn thượng đế——
Nếu như hắn thoát ra sớm hơn một chút, mắt được chữa trị kịp thời, hắn sẽ không mất cánh tay trái, cũng sẽ không mù lòa hoàn toàn.
Giang Hoài Ngọc rối rắm một lúc vẫn quyết định cứu Tạ Miên ra, một là vì lúc đọc truyện y rất thích nhân vật Tạ Miên này, biết co biết dãn đúng lúc, có thù tất báo.
Hai là bởi vì Tạ Miên không chết được.
Bây giờ không cứu Tạ Miên, chờ hắn gãy tay mù mắt, sau đó điên cuồng trả thù y sao?
Còn về sau khi cứu sẽ thế nào, Giang Hoài Ngọc đã muốn đá hắc liên hoa Tạ Miên ra khỏi sư môn, tiếp theo sẽ thay đổi tình tiết, tránh khỏi kết cục chết thảm.
—— Hắc liên hoa Tạ Miên vì bị sư tôn hành hạ vẫn luôn muốn giết sư tôn, chỉ cần bắt được bằng chứng hắn muốn hại y, chắc chắn có để đuổi hắn khỏi môn hạ.
Máu tươi theo hốc mắt chảy ròng ròng, ngấm ướt da lông đen trũi của hung thú.
Hung thú trơ mắt nhìn con mồi sắp vào miệng đã bỏ chạy, lập tức nổi điên bò dậy, gào thét nhào tới hướng Giang Hoài Ngọc.
...
Cấp bậc tu sĩ Tu tiên giới phân chia rất nhiều, theo thứ tự từ thấp đến cao gồm có luyện thể, luyện khí, trúc cơ, giả đan, kim đan, nguyên anh, hóa thần, hợp thể, đại thừa.
Đại thừa là đỉnh cao của tu tiên giới, tu sĩ đạt tới đại thừa nếu gặp được cơ duyên là có thể phi thăng, thoát xác thành tiên.
Giang Hoài Ngọc là tu sĩ hóa thần, theo lý mà nói, căn bản y không phải đối thủ của hung thú.
Nhưng hung thú bị phong ấn trăm năm, sức mạnh còn chưa khôi phục hoàn toàn, đúng lúc giúp Giang Hoài Ngọc ngang cơ với nó, hơn nữa còn ẩn ẩn chiếm thế thượng phong.
Hung thú đã sớm khai thông linh trí, không phải yêu thú bình thường, nó biết nếu cứ tiếp tục đánh với Giang Hoài Ngọc, không chỉ bất lợi hơn mà còn khiến cho những người khác của Huyền Ngụy Tông tới đây.
Một khi họ tới, không chừng lại phong ấn nó trở về cấm địa.
Trong lòng phẫn hận, hung thú liếm vết thương trên người, quay đầu định chạy trốn.
"Muốn chạy đi đâu?"
Trán hung thú nứt ra một đường, máu bắn trên mặt Giang Hoài Ngọc chảy xuôi theo gò má, y giơ tay lên lau máu, chặn hung thú đang muốn trốn thoát, "Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi cấm địa."
Hung thú gầm lên, ánh mắt hung hãn nhìn Giang Hoài Ngọc.
Giây phút tiếp theo, một cái bóng đen đổ ập về phía y.
Hung thú nhân cơ hội hóa thành khói xanh lao ra khỏi cấm địa.
Bóng đen đập vào Giang Hoài Ngọc, y theo bản năng muốn đỡ lấy nhưng cả người mất hết sức lực, không những không đỡ được mà cả hai còn bị té xuống đất.
"Sh—— "
Bị đối phương va phải, lực độ không nhẹ khiến vết cào của hung thú trên ngực Giang Hoài Ngọc vỡ ra, y đau đến xuýt xoa một tiếng, đổ mồ hôi lạnh.
Khắp người Giang Hoài Ngọc đều là vết thương, sức chịu đựng đã đến cực điểm, vừa rồi nói hung thú đừng nghĩ việc chạy khỏi cấm địa cũng chỉ là đe dọa nó, để nó tưởng rằng y vẫn có thể đánh tiếp.
Một khi nghĩ rằng y còn sức, hung thú vì nhanh chóng thoát khỏi đây, nó nhất định sẽ vứt Tạ Miên ra để giữ chân y lại.
Cố chịu đau đớn, Giang Hoài Ngọc nhìn Tạ Miên đang đè trên người mình, giơ tay lên muốn đẩy hắn xuống.
Khoảnh khắc ánh mắt nhìn thấy Tạ Miên, động tác đẩy người của y dừng lại.
Thiếu niên đã bất tỉnh, tướng mạo tuấn mỹ, môi mỏng mũi cao, mấy giọt máu đọng lại trên mặt.
Hắn buộc đuôi ngựa cao, ống tay áo gọn gàng trong hộ giáp cổ tay, theo lý thuyết người ăn mặc như này sẽ có vẻ lạnh lùng âm trầm, nhưng trời sinh thiếu niên mặc vào lại vẫn giữ được vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật làm người ta thích.
Khiến người ta vừa thấy hắn, liền sinh lòng thương yêu.
Khi Giang Hoài Ngọc đọc truyện, trong truyện không miêu tả dáng vẻ nhân vật phản diện Tạ Miên nhiều, chẳng qua là mỗi lần nhắc tới vẻ ngoài hắn đều có hai chữ "u ám".
Bị hai chữ u ám ảnh hưởng, Tạ Miên trong tưởng tượng của Giang Hoài Ngọc chính là phản diện hắc ám chứ không phải Tạ Miên trước mắt y đây, chân thực, tuấn mỹ, hợp lòng người, vừa nhìn một cái đã có thiện cảm.
Giang Hoài Ngọc nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không được sinh ra thiện cảm với Tạ Miên, sau khi bình tĩnh lại mới giơ tay đẩy hắn xuống.
Tạ Miên người này, ngoài mặt ngoan ngoãn, thuần khiết như tiểu bạch hoa khiến người ta rất thích, nhưng bên trong đã đen tối tới cực điểm, khô héo thối rữa từ lâu, như một hồ nước sâu thẳm.
Hắn âm hiểm ngoan độc thù dai, tâm lý lại có vấn đề, vì lợi ích của bản thân mà có thể tán tận lương tâm không chừa thủ đoạn nào.
Nhìn chung, phàm là người có thiện cảm với hắn đều không có kết quả tốt, ngay cả thụ chính cũng không ngoại lệ.
——Sau khi nguyên chủ bị hắn bôi nhọ giết chết, hắn bị ám ảnh đến bệnh hoạn với người vẫn luôn đối tốt với hắn – thụ chính, hắn coi Lâm Trạm như thần minh, muốn giết chết Lâm Trạm làm thành tượng thần.
Trong mật thất tối tăm, Tạ Miên mỉm cười siết cổ Lâm Trạm, giọng nói dịu dàng giống như đạo lữ nỉ non bên tai.
"Lâm ca ca đừng sợ, ta sẽ đích thân rửa sạch sẽ nội tạng ngươi, biến ngươi thành tượng thần xinh đẹp nhất, đặt trong thần miếu, được vạn người thờ phụng đến lưu danh thiên cổ."
Thích ngươi, giết ngươi, độc chiếm ngươi.
Khiến cho vầng trăng sáng vĩnh viễn không tàn, giơ tay là có thể chạm tới.
Lần đầu đọc tới đây, Giang Hoài Ngọc sợ đến nổi da gà. Những con người ship cp phản diện x thụ chính ngày ngày hô hào tà đạo mới là chân ái cũng hãi tới mức nửa đêm cuốn gói kêu gọi công chính mau xuất hiện.
Chiến hạm phản diện x thụ chính cứ thế cháy rụi trong đêm.
Tay Giang Hoài Ngọc vừa chạm tới Tạ Miên, bên cổ liền xuất hiện cảm giác rách thịt đau đớn.
Tạ Miên không biết đã tỉnh từ lúc nào, giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra, kề sát cổ y, dùng răng nanh bén nhọn cắn qua phần da thịt trên cổ.
Máu tươi chảy xuống, đều bị nuốt vào trong miệng ác quỷ.
Giang Hoài Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến chảy nước mắt: "!!!"
"Cút ngay!" Giang Hoài Ngọc vốn đã bị thương không nhẹ, đau đến trong chốc lát không phân rõ đông nam tây bắc, cầm kiếm lên muốn dùng chuôi kiếm gõ ngất tên hắc liên hoa Tạ Miên lấy oán báo ơn này.
Chuôi kiếm còn chưa đập vào đối phương đã lập tức vỡ vụn, đồng thời tay y cũng bị bắt lấy.
Tạ Miên nắm chặt cổ tay y, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ thẫm như máu không có tiêu cự, bên sườn mặt bỗng dưng xuất hiện mấy cái vảy màu đen.
Hắn liếm đi máu dính bên khóe miệng, tư thái thưởng thức con mồi nhìn chằm chằm phần cổ rỉ máu của Giang Hoài Ngọc, ánh mắt trở nên tham lam.
꧁LẠC CẨU TEAM꧂
______________________________
Mây đen che khuất ánh trăng, mưa lạnh không dứt rơi trên tán lá xanh thẫm.
Trong cơn mưa, Giang Hoài Ngọc bước ra từ cánh rừng, mấy thanh niên nhận ra ai đang tới, hận đến nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt cũng đỏ lên vì tức giận.
"Giang Hoài Ngọc, ngươi..."
Lời còn chưa nói hết, họ đã cảm thấy lóa mắt một cái, dưới chân trống không, trời đất quay cuồng, cứ thế bị vứt ra bên ngoài mười thước.
Sau khi âm thầm mặc niệm vài câu đắc tội, Giang Hoài Ngọc hung tợn trừng mắt mắng người: "Một đám phế vật, cút nhanh lên!"
"Ngươi mới là phế vật, cả nhà ngươi đều là phế vật!"
Mấy người đã sớm bị ép đến tuyệt cảnh, bị Giang Hoài Ngọc mắng càng nóng đầu, ngay cả hung thú đang nhăm nhe bên cạnh cũng quên mất, chỉ biết tận lực chửi mắng tới lạc giọng.
"Tiểu nhân đê tiện bỉ ổi như ngươi, sớm muộn sẽ có ngày gặp báo ứng! Chết thê thảm chết không toàn thây!"
Phần cuối tiểu thuyết bị chết thê thảm Giang Hoài Ngọc: "..."
Nếu không phải tình huống không cho phép, Giang Hoài Ngọc thật muốn ban cho họ cái danh Tiên Tri Đế Vương.
Dư quang lướt qua cái miệng đang liếm máu của hung thú, nó bất ngờ giương cánh nhào tới đám đông, Giang Hoài Ngọc một tay bắt pháp quyết, nhanh chóng ném ra mấy phù chú, phù chú kết thành màng lưới ngăn nó lại.
Lúc y ngự kiếm tới cấm địa đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể nguyên chủ.
Căn cơ cơ thể này rất vững chắc, hoàn toàn không giống hình tượng phế vật ăn chơi chỉ biết dựa vào dược vật tích tụ tu vi, không chỉ có vậy, khi vận chuyển linh lực và các chiêu thức pháp quyết cũng sẽ xuất hiện trong đầu, thuần thục như Giang Hoài Ngọc đã tự mình tu luyện qua.
Lưới bẫy chỉ có thể cầm chân hung thú trong chốc lát, căn bản không thể hoàn toàn ngăn được nó, Giang Hoài Ngọc nghiêng đầu, thô lỗ gằn giọng hướng về những thanh niên đang nổi cáu.
"Mắng đủ chưa? Đủ rồi thì cút ngay cho bản tôn, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân."
Bọn họ kinh ngạc sửng sốt ngước nhìn Giang Hoài Ngọc, sau đó vội vàng bò dậy lảo đảo chạy ra khỏi cấm địa.
Hung thú thấy con mồi sắp tới miệng lại vuột mất, nó gầm lên muốn thoát khỏi lưới, nhào tới hướng đám đông.
Mắt thấy nó sắp cắn cổ một người chạy cuối cùng, Giang Hoài Ngọc nắm chặt kiếm, điểm mũi chân nhảy lên, mạnh mẽ xông tới đâm mù một mắt hung thú.
Máu từ con mắt trái bắn lên người kia, thanh niên thoát chết trong đường tơ kẽ tóc bị máu tươi nóng làm cho cứng đờ người, vô thức quay đầu lại.
Trong rừng mờ tối, thanh kiếm sắc bén đâm vào hung thú phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo của kim loại, nương theo hàn quang có thể nhìn tới sườn mặt của Giang Hoài Ngọc.
Dưới ánh sáng hắt qua, gò má y càng thêm trắng ngần, bên khóe mắt trái còn đọng một giọt máu bắn ra, lông mi dày đen như mực dính vào máu, bóng đổ ngược sáng trên khuôn mặt càng có vẻ diễm sắc.
"Giang tôn giả" Giang Hoài Ngọc đúng thật là có một vẻ ngoài rất hút mắt, là một mỹ nhân danh xứng với thực.
Nhưng tính nết y xấu xa, chuyên hống hách lộng quyền, ngày thường hay bám theo Lâm tôn giả, hạ nhục đồ đệ, cầm đầu một đám tiên giả ăn chơi trác táng khiến ai nấy đều chán ghét, chỉ mong đạp hai chân lên y.
Vậy mà lúc này.
Thanh niên kinh ngạc nhìn sườn mặt Giang Hoài Ngọc, thế mà trong lòng không sinh ra chút chán ghét nào.
Hắn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch, càng lúc càng nhanh.
"Grào!"
Mắt trái bị kiếm đâm vào, hung thú đau đớn gầm lên, lăn lộn dưới đất.
Thanh niên bị tiếng gầm sát tai làm cho muốn thủng màng nhĩ, chớp mắt đã tỉnh hồn khỏi sự kinh diễm. Sau khi lau lòng bàn tay sũng mồ hôi lạnh vào vạt áo, hắn cắn răng nhanh chóng chạy khỏi cấm địa, chỉ vọng lại một câu.
"Tạ sư huynh đã chết trong miệng hung thú, Giang tôn giả cẩn trọng!"
Giang Hoài Ngọc không nghe rõ đối phương nói gì, tay cầm kiếm của y đều là máu hung thú, máu nóng nhớp nháp khiến y có hơi choáng váng.
Giang Hoài Ngọc nhanh chóng rút kiếm ra, vừa lui về chỗ cũ vừa vẩy máu trên tay, nhìn chằm chằm vào giữa trán hung thú.
Nhân vật phản diện hắc liên hoa "Tạ Miên" cũng không bị cắn chết như mấy người kia thấy, mà là bị hung thú vây trong ngạch tâm coi như lương thực dự trữ.
Ngạch tâm là không gian hư vô do hung thú hao hết tinh lực tạo ra, không có ánh sáng không có âm thanh, không khí rất loãng, một khi vật sống rơi vào trong đó sẽ bị mù mắt, cứ thế ép con mồi tới phát điên.
Tạ Miên dựa vào bản lĩnh Long tộc mới không điên, kiên cường chống cự mấy canh giờ mới có thể thoát khỏi.
Trong tiểu thuyết có một câu nói được nhắc lại vô số lần qua góc nhìn thượng đế——
Nếu như hắn thoát ra sớm hơn một chút, mắt được chữa trị kịp thời, hắn sẽ không mất cánh tay trái, cũng sẽ không mù lòa hoàn toàn.
Giang Hoài Ngọc rối rắm một lúc vẫn quyết định cứu Tạ Miên ra, một là vì lúc đọc truyện y rất thích nhân vật Tạ Miên này, biết co biết dãn đúng lúc, có thù tất báo.
Hai là bởi vì Tạ Miên không chết được.
Bây giờ không cứu Tạ Miên, chờ hắn gãy tay mù mắt, sau đó điên cuồng trả thù y sao?
Còn về sau khi cứu sẽ thế nào, Giang Hoài Ngọc đã muốn đá hắc liên hoa Tạ Miên ra khỏi sư môn, tiếp theo sẽ thay đổi tình tiết, tránh khỏi kết cục chết thảm.
—— Hắc liên hoa Tạ Miên vì bị sư tôn hành hạ vẫn luôn muốn giết sư tôn, chỉ cần bắt được bằng chứng hắn muốn hại y, chắc chắn có để đuổi hắn khỏi môn hạ.
Máu tươi theo hốc mắt chảy ròng ròng, ngấm ướt da lông đen trũi của hung thú.
Hung thú trơ mắt nhìn con mồi sắp vào miệng đã bỏ chạy, lập tức nổi điên bò dậy, gào thét nhào tới hướng Giang Hoài Ngọc.
...
Cấp bậc tu sĩ Tu tiên giới phân chia rất nhiều, theo thứ tự từ thấp đến cao gồm có luyện thể, luyện khí, trúc cơ, giả đan, kim đan, nguyên anh, hóa thần, hợp thể, đại thừa.
Đại thừa là đỉnh cao của tu tiên giới, tu sĩ đạt tới đại thừa nếu gặp được cơ duyên là có thể phi thăng, thoát xác thành tiên.
Giang Hoài Ngọc là tu sĩ hóa thần, theo lý mà nói, căn bản y không phải đối thủ của hung thú.
Nhưng hung thú bị phong ấn trăm năm, sức mạnh còn chưa khôi phục hoàn toàn, đúng lúc giúp Giang Hoài Ngọc ngang cơ với nó, hơn nữa còn ẩn ẩn chiếm thế thượng phong.
Hung thú đã sớm khai thông linh trí, không phải yêu thú bình thường, nó biết nếu cứ tiếp tục đánh với Giang Hoài Ngọc, không chỉ bất lợi hơn mà còn khiến cho những người khác của Huyền Ngụy Tông tới đây.
Một khi họ tới, không chừng lại phong ấn nó trở về cấm địa.
Trong lòng phẫn hận, hung thú liếm vết thương trên người, quay đầu định chạy trốn.
"Muốn chạy đi đâu?"
Trán hung thú nứt ra một đường, máu bắn trên mặt Giang Hoài Ngọc chảy xuôi theo gò má, y giơ tay lên lau máu, chặn hung thú đang muốn trốn thoát, "Hôm nay ngươi đừng hòng thoát khỏi cấm địa."
Hung thú gầm lên, ánh mắt hung hãn nhìn Giang Hoài Ngọc.
Giây phút tiếp theo, một cái bóng đen đổ ập về phía y.
Hung thú nhân cơ hội hóa thành khói xanh lao ra khỏi cấm địa.
Bóng đen đập vào Giang Hoài Ngọc, y theo bản năng muốn đỡ lấy nhưng cả người mất hết sức lực, không những không đỡ được mà cả hai còn bị té xuống đất.
"Sh—— "
Bị đối phương va phải, lực độ không nhẹ khiến vết cào của hung thú trên ngực Giang Hoài Ngọc vỡ ra, y đau đến xuýt xoa một tiếng, đổ mồ hôi lạnh.
Khắp người Giang Hoài Ngọc đều là vết thương, sức chịu đựng đã đến cực điểm, vừa rồi nói hung thú đừng nghĩ việc chạy khỏi cấm địa cũng chỉ là đe dọa nó, để nó tưởng rằng y vẫn có thể đánh tiếp.
Một khi nghĩ rằng y còn sức, hung thú vì nhanh chóng thoát khỏi đây, nó nhất định sẽ vứt Tạ Miên ra để giữ chân y lại.
Cố chịu đau đớn, Giang Hoài Ngọc nhìn Tạ Miên đang đè trên người mình, giơ tay lên muốn đẩy hắn xuống.
Khoảnh khắc ánh mắt nhìn thấy Tạ Miên, động tác đẩy người của y dừng lại.
Thiếu niên đã bất tỉnh, tướng mạo tuấn mỹ, môi mỏng mũi cao, mấy giọt máu đọng lại trên mặt.
Hắn buộc đuôi ngựa cao, ống tay áo gọn gàng trong hộ giáp cổ tay, theo lý thuyết người ăn mặc như này sẽ có vẻ lạnh lùng âm trầm, nhưng trời sinh thiếu niên mặc vào lại vẫn giữ được vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, thật làm người ta thích.
Khiến người ta vừa thấy hắn, liền sinh lòng thương yêu.
Khi Giang Hoài Ngọc đọc truyện, trong truyện không miêu tả dáng vẻ nhân vật phản diện Tạ Miên nhiều, chẳng qua là mỗi lần nhắc tới vẻ ngoài hắn đều có hai chữ "u ám".
Bị hai chữ u ám ảnh hưởng, Tạ Miên trong tưởng tượng của Giang Hoài Ngọc chính là phản diện hắc ám chứ không phải Tạ Miên trước mắt y đây, chân thực, tuấn mỹ, hợp lòng người, vừa nhìn một cái đã có thiện cảm.
Giang Hoài Ngọc nhắc nhở chính mình ngàn vạn lần không được sinh ra thiện cảm với Tạ Miên, sau khi bình tĩnh lại mới giơ tay đẩy hắn xuống.
Tạ Miên người này, ngoài mặt ngoan ngoãn, thuần khiết như tiểu bạch hoa khiến người ta rất thích, nhưng bên trong đã đen tối tới cực điểm, khô héo thối rữa từ lâu, như một hồ nước sâu thẳm.
Hắn âm hiểm ngoan độc thù dai, tâm lý lại có vấn đề, vì lợi ích của bản thân mà có thể tán tận lương tâm không chừa thủ đoạn nào.
Nhìn chung, phàm là người có thiện cảm với hắn đều không có kết quả tốt, ngay cả thụ chính cũng không ngoại lệ.
——Sau khi nguyên chủ bị hắn bôi nhọ giết chết, hắn bị ám ảnh đến bệnh hoạn với người vẫn luôn đối tốt với hắn – thụ chính, hắn coi Lâm Trạm như thần minh, muốn giết chết Lâm Trạm làm thành tượng thần.
Trong mật thất tối tăm, Tạ Miên mỉm cười siết cổ Lâm Trạm, giọng nói dịu dàng giống như đạo lữ nỉ non bên tai.
"Lâm ca ca đừng sợ, ta sẽ đích thân rửa sạch sẽ nội tạng ngươi, biến ngươi thành tượng thần xinh đẹp nhất, đặt trong thần miếu, được vạn người thờ phụng đến lưu danh thiên cổ."
Thích ngươi, giết ngươi, độc chiếm ngươi.
Khiến cho vầng trăng sáng vĩnh viễn không tàn, giơ tay là có thể chạm tới.
Lần đầu đọc tới đây, Giang Hoài Ngọc sợ đến nổi da gà. Những con người ship cp phản diện x thụ chính ngày ngày hô hào tà đạo mới là chân ái cũng hãi tới mức nửa đêm cuốn gói kêu gọi công chính mau xuất hiện.
Chiến hạm phản diện x thụ chính cứ thế cháy rụi trong đêm.
Tay Giang Hoài Ngọc vừa chạm tới Tạ Miên, bên cổ liền xuất hiện cảm giác rách thịt đau đớn.
Tạ Miên không biết đã tỉnh từ lúc nào, giống như ác quỷ từ địa ngục bò ra, kề sát cổ y, dùng răng nanh bén nhọn cắn qua phần da thịt trên cổ.
Máu tươi chảy xuống, đều bị nuốt vào trong miệng ác quỷ.
Giang Hoài Ngọc bất ngờ không kịp đề phòng, đau đến chảy nước mắt: "!!!"
"Cút ngay!" Giang Hoài Ngọc vốn đã bị thương không nhẹ, đau đến trong chốc lát không phân rõ đông nam tây bắc, cầm kiếm lên muốn dùng chuôi kiếm gõ ngất tên hắc liên hoa Tạ Miên lấy oán báo ơn này.
Chuôi kiếm còn chưa đập vào đối phương đã lập tức vỡ vụn, đồng thời tay y cũng bị bắt lấy.
Tạ Miên nắm chặt cổ tay y, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ thẫm như máu không có tiêu cự, bên sườn mặt bỗng dưng xuất hiện mấy cái vảy màu đen.
Hắn liếm đi máu dính bên khóe miệng, tư thái thưởng thức con mồi nhìn chằm chằm phần cổ rỉ máu của Giang Hoài Ngọc, ánh mắt trở nên tham lam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất