Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

Chương 18: Học bá công vị dâu tây (18)

Trước Sau
Editor: Minori

Cùng thời gian.

Các liên kết chia sẻ trong nhóm WeChat của lớp ba cũng bị thay thế bởi các scandal của báo chí trên mạng xã hội, ảnh khoả thân bị chuyển tiếp tin nhắn và ảnh chụp nhật ký cận cảnh cũng trở thành ảnh hỏng không mở được. Cho dù nó được download xuống điện thoại hay là máy tính đều ngay lập tức bị dính virus, không phải màn hình đen kịt thì cũng là cảnh phim cực kỳ khủng bố nhảy ra......

Phút thứ chín, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân vội vàng.

Thời Vũ vội vã bước vào, còn không đợi dừng lại bước chân, Cẩu Lương đã lao vào trong lòng hắn.

Sau khi bị đẩy lùi ra hai bước, trái tim của Thời Vũ bị nâng lên cao cuối cùng rơi trở lại vị trí thực.

Thời Vũ ôm lấy cậu, vỗ nhẹ vào lưng cậu nói:

"Đừng sợ, không sao."

Cẩu Lương không nói gì, ôm chặt lấy hắn, nước mắt chảy ra giống như vòi nước bị hỏng chốt khoá. Chất lỏng nóng bỏng chẳng mấy chốc đã thấm ướt bộ đồng phục mỏng của Thời Vũ, thấm vào da thịt, xuyên thấu vào xương máu, lập tức làm dịu đi vẻ mặt lo lắng và khẩn trương ban đầu của hắn, biến nó thành một khuôn mặt vô cảm đầy sát khí

Hắn khẽ nhắm mắt lại, tự nhủ: Không thể cứ để mặc như vậy, hắn sẽ bắt kẻ đó phải trả giá!

Diệp Siêu đứng lên, nhíu mày hỏi: "Bạn học này, xin hỏi cháu là ai?"

Thấy Thời Vũ đang bận an ủi Cẩu Lương, Hiệu trưởng vội nói: "Diệp tiên sinh, em ấy chính là Thời Vũ, là bạn cùng bàn của em Thích Trình, lần này cùng con trai ngài thi được thành tích tuyệt đối." Nói rồi ông hạ giọng, đề cập Thời Vũ đến từ đâu.

Ánh mắt Diệp Siêu lập tức sâu lại.

Chờ đến khi Cẩu Lương thật vất vả bình tĩnh lại mà rời khỏi lồng ngực Thời Vũ, Trương chủ nhiệm vui vẻ cúp điện thoại trong phòng bảo vệ và nói rằng tất cả các phóng viên và phụ huynh gây ra rắc rối đều đã giải tán.

Thời Vũ xoa xoa nước mắt trên mặt Cẩu Lương, thấp giọng nói: "Tôi mang cậu trở về trước, được không?"

Cẩu Lương há miệng thở dốc, tựa hồ muốn nói đồng ý, nhưng nghĩ đến điều gì, cậu quay đầu nhìn về phía Diệp Siêu, nhấp môi chần chờ một lát, nghẹn giọng nói: "Chú Diệp, con có thể nói chuyện một mình với chú không?"

Diệp Siêu tất nhiên đáp ứng.

Phòng giáo vụ chỉ còn lại hai người, đóng cửa lại, trong phòng yên tĩnh như tờ.

Diệp Siêu lên tiếng, nói: "Tiểu Trình, con khỏe không ——"

"Chú Diệp." Cẩu Lương ngẩng đầu, đánh gãy lời Diệp Siêu đang nói dở, "Con biết chuyện này là ai làm. Còn chú...... Chú biết không?"

Diệp Siêu ngẩn ra, ngay sau đó nghiêm mặt nói: "Là ai? Tiểu Trình con mạnh dạn nói ra, chú nhất định sẽ giúp con yêu cầu một lời giải thích! Bất luận là ai, làm ra chuyện như vậy quả thực quá ác độc! Con còn nhỏ như vậy, bọn họ làm sao có thể dùng loại thủ đoạn hạ lưu này huỷ hoại tương lai của con, huỷ hoại cả đời của con chứ."

"Chú cũng cảm thấy anh ấy thật quá đáng sao?"

Đôi mắt sưng đỏ của Cẩu Lương lại ướt đẫm nước mắt.

Cậu đã nhường nhịn hết lần này đến lần khác, mà hiện tại đã lùi tới cạnh vách núi sâu thẳm, cho dù trên mặt đầy vẻ yếu ớt và thương tâm, nhưng lúc này đây cậu không muốn im lặng nữa.

"Kỳ thật, con vẫn luôn muốn mẹ sẽ nói như vậy, làm anh em tốt với anh trai, cùng anh ấy ở chung vui vẻ. Nhưng...... Anh ấy không thích con, mặc kệ con nỗ lực như thế nào, cũng không thể làm anh ấy vừa lòng. Chú Diệp, chú có thể nói cho con, tại sao anh ấy lại...... Chán ghét con như vậy, chán ghét đến mức muốn hủy hoại con?"

Cậu giống như một đứa trẻ, uất ức mà thẳng thắn.

Giọng Diệp Siêu cứng đờ, sau đó ông trừng lớn đôi mắt không dám tin tưởng, tựa hồ như ông đang tiêu hóa kết quả mà ông chưa bao giờ nghĩ tới.

Cuối cùng, ông tinh thần suy sụp mà nói: "Tiểu Trình, con thật sự chắc chắn...... Là nó?"

Thực ra, trong lòng Diệp Siêu biết rằng cho dù không phải Diệp Huy phát tán dư luận, nguồn gốc của những bức ảnh và nhật ký cũng nhất định cùng nó có liên quan.

Cẩu Lương cười khổ.

"Con không có bằng chứng, con cũng không muốn tìm ra bất cứ điều gì để chứng minh đó là anh ấy." Cẩu Lương nói, "Con nghĩ trên thế giới này sẽ không có người thứ hai làm điều như vậy với con. Chú Diệp, con vẫn luôn không hiểu, anh ấy vì sao luôn muốn nhằm vào con. Nhưng...... Hiện tại điều này không còn quan trọng nữa."

"Chú, con đã cố gắng hết sức rồi, thật đấy."

Cẩu Lương dừng lại một chút, nắm chặt bàn tay, tựa hồ hạ xuống một vạn lần nhẫn tâm, nói: "Nhưng từ nay về sau, con sẽ không bao giờ coi anh ấy như anh trai."

"Anh ấy về sau muốn kế thừa Diệp gia, từ hôm nay trở đi con cũng không thể về nhà...... về Diệp gia. Chú, cảm ơn chú nuôi nấng con nhiều năm như vậy. Nếu có thể, con hy vọng mỗi tháng còn có thể thấy mặt mẹ và em trai, nếu, nếu điều đó không thuận tiện...... Chờ con đủ 18 tuổi, con sẽ gửi chi phí sinh hoạt cho họ đúng hạn, còn mấy năm này con cũng sẽ trả lại"

"Đừng nói nữa!"

Nghe Cẩu Lương muốn cùng Diệp gia cắt đứt quan hệ, Diệp Siêu vội vàng đánh gãy lời cậu, thấy Cẩu Lương bất lực mà mở to hai mắt, mới ý thức được ngữ khí của mình quá nặng nề.

Vì thế, ông vội vàng thay vẻ mặt dịu dàng hơn, đi lên trước nói với Cẩu Lương: "Đứa nhỏ này, con nói bậy bạ gì vậy."

"Diệp Huy là Diệp Huy, Diệp gia là Diệp gia, chú là chú. Còn mẹ và em trai con, bọn họ đều là ngươi thân của con, không ai có quyền ngăn cản con gặp bọn họ." Ông dùng hết khả năng chân thành mà nói: "Tiểu Trình, chú sẽ xác minh rõ ràng những gì con nói hôm nay. Mấy năm nay, con chịu uất ức, chú vì công việc quá bận rộn mà bỏ bê con, cũng không biết Diệp Huy làm việc hồ đồ như vậy...... Con tin tưởng chú, chú nhất định sẽ cho con một lời giải thích thoả đáng."

"Tiểu Trình, con nhỏ như vậy đã ở bên cạnh chú, chú đối xử với con và Diệp Huy đều giống nhau, các con đều là con của chú. Chú biết con hiểu chuyện và có năng lực hơn Diệp Huy rất nhiều, chú hy vọng con không cần vì nó làm những việc sai trái đó, liền không thể đối mặt mẹ và em trai của con, bọn họ ——"

"Chú, con biết." Cẩu Lương lắc lắc đầu, hơi cười yếu ớt, lặp lại: "Con biết, con đều ghi tạc trong lòng, chưa từng quên."

Ánh mắt Diệp Siêu hòa hoãn hơn rất nhiều, ông nói: "Chú sẽ mau chóng cho con đáp án. Đúng rồi, vừa rồi chú nghe Hiệu trưởng nói rằng lần này con thi được điểm tuyệt đối, Tiểu Trình đã làm rất tốt, chú tự hào vì con."



Cẩu Lương nở một nụ cười, thoáng qua, cậu áy náy mà cúi đầu: "Con...... lại gây phiền phức cho chú."

"Chuyện này không liên quan đến con."

Diệp Siêu vội nói: "Chuyện này con là người bị hại, chân chính phải bị khiển trách là những người bụng dạ khó lường đó——"

Nói tới đây, ông như nhớ ra con trai ruột của mình cũng nằm trong số những người bị ông mắng, ngữ khí ngừng một lát, ngay sau đó mệt mỏi nhíu nhíu giữa mày, nói: "May mắn chuyện này đã được giải quyết kịp thời, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng. Lại nói đến, Tiểu Trình, là bạn học vừa rồi đã giúp con phải không? Chú thật sự phải cảm ơn cậu ấy mới được."

Cẩu Lương gật gật đầu, nhớ tới Thời Vũ, vẻ mặt rốt cuộc cũng thả lỏng chút.

Diệp Siêu thấy thế trong lòng khẽ động, giống như lơ đãng hỏi: "Tiểu Trình, cậu ấy và con...... Không đơn thuần là quan hệ cùng trường phải không?"

Cẩu Lương sắc mặt thoáng chốc đỏ lên, ngay sau đó lại trắng, cậu ngập ngừng nói: "Cậu ấy, cậu ấy là của con...... Chú, con xin lỗi, con, con cả đời này đều không thay đổi được."

Cậu hổ thẹn mà cúi đầu, bỏ lỡ trong mắt Diệp Siêu chợt lóe tinh quang.

Diệp Siêu cười rộ lên, vỗ vỗ bờ vai của cậu, nói: "Con nói bậy gì đó đó, con đã quên lần trước Lý bác sĩ cùng con nói thế nào rồi sao? Thích con trai không phải là lỗi của con, hơn nữa chú cũng không phải lão cổ hủ không sáng suốt. Với chú và mẹ con mà nói, con được hạnh phúc mới là quan trọng nhất. Chú nhìn ra đứa trẻ kia rất tốt, có thời gian, dẫn cậu ấy về nhà gặp mẹ của con."

Cẩu Lương kinh ngạc mà ngẩng đầu, sau một lúc lâu dường như mới hiểu được ý tứ của ông, lập tức đỏ bừng mặt, nụ cười tràn ra khóe miệng, hào hứng gật đầu hai cái.

Diệp Siêu thấy thế càng cảm thấy vừa lòng, thời điểm cần rời đi bỗng nhiên nhớ điều gì đó, nói: "Tiểu Trình, chú rất yên tâm việc học của con, có thời gian tới công ty nhiều một chút. Chú nghĩ, nếu con không có sắp xếp gì khác trong kỳ nghỉ đông năm nay, con có thể đến công ty xin thực tập trước. Chú rất xem trọng tương lai của con, đừng bị cản trở bởi những thăng trầm này mà cuối cùng sẽ trôi qua, có tầm nhìn rộng lâu dài chút. Chú hy vọng, chờ con trưởng thành chú cũng già và không làm việc được nữa, con có thể giúp đỡ chú xử lý công ty."

Cẩu Lương vô cùng kinh ngạc, ngay sau đó trong mắt hiện lên tia kiềm chế kích động và dã tâm, nói không thành tiếng mà liên tục gật đầu.

Hệ thống ăn dưa lòng tràn đầy chế nhạo: Thật là ngu ngốc khi không biết chủ nhân đáng yêu của nó và Diệp Siêu là ai diễn tốt hơn.

Đột nhiên, trong biển ý thức, mọc lên như nấm!

【 Hệ thống:...... Chủ nhân?? 】

Nội tâm Cẩu Lương làn đạn đã phóng lên pháo hoa rồi, kích động mà thiếu chút nữa nói năng lộn xộn, lần nữa ném cho hệ thống bản ghi chép khoản thu nhập ↓↓

Hồn thể đánh số 1343854 không ràng buộc với thời không lịch X năm X nguyệt X ngày X khi X phân X giây hướng ngài tặng 500W hồn tệ.

Hệ thống:...... Ta biết sẽ là dạng này mà.

【 Cẩu Lương: Đứa nhỏ này cũng thật dễ dàng thoả mãn mà, túc thể như vậy ta muốn một tá! ≧ε ≦ 】

Độ hảo cảm của mục tiêu và tiến độ nhiệm vụ bị đình trệ trong khoảng thời gian này, nhưng Cẩu Lương không có nhàn rỗi.

Tuần trước, cậu vì "nhớ" em trai mà mang theo đồ ngọt chờ ở bên ngoài trường học, muốn tranh thủ lúc Diệp Diệu tan học cùng nó nói chuyện để "vơi đi nỗi đau thất tình".

Cậu nếu đã đi, cần phải "tình cờ" cứu Diệp Diệu trong tay một nhóm xã hội đen tống tiền và đe dọa, cũng đem sự tình Diệp Diệu bị tống tiền truyền đến chỗ Diệp Siêu —— tiểu quỷ này không phải lần đầu tiên bị tống tiền, mà chủ mưu sau lưng cũng không khó tra. Đây cũng là một trong những lý do tại sao hôm nay giữa Cẩu Lương và Diệp Huy, Diệp Siêu có thể không chút do dự bỏ rơi con trai của mình.

Ông đối với Diệp Huy đã hoàn toàn thất vọng.

Mà từ khi cậu thể hiện kỹ năng phi phàm lại lấy đồ ngọt tự làm dụ dỗ, hiện giờ Diệp Diệu đã hoàn toàn hóa thân thành "Fanboy của anh hai";

Còn nữa, lần nọ khi cậu đi thăm bệnh đã hạ ám thị tâm lý cho Diệp Huy.

Trong khoảng thời gian này, Diệp Huy một khi đi vào giấc ngủ sẽ mơ thấy chính mình bị người ta đánh đập bắt nạt —— đó đều là việc hắn đã từng làm với nguyên chủ, Cẩu Lương muốn hắn thực sự cảm nhận được những tổn thương về thể chất và tâm lý của nguyên chủ lúc ấy. Còn có hai chân đau đớn, Diệp Huy được nuông chiều từ bé không thể chịu được sự tra tấn gấp đôi, gần đây tình trạng tinh thần của hắn đang trên đà suy sụp.

Diệp Siêu không cần Cẩu Lương tới thúc đẩy ông một cách tiêu cực, một khi cậu nói về điều đó sẽ khiến cho Diệp Huy phản ứng kịch liệt lại, khiến cho Diệp Siêu cho rằng cậu không xứng đáng.

Hơn nữa trong khoảng thời gian, Diệp Siêu ở trước mặt Trình Lị làm công tác tư tưởng, khiến cho người sau rốt cuộc coi trọng con trai ruột đã lạnh nhạt mười mấy năm; bảo bối Diệp Diệu của bà lại hoàn toàn đổi mới với Cẩu Lương, thường xuyên nói "Anh hai tốt thế nào, yêu thương bảo vệ mình thế nào", sau đó vài lần Cẩu Lương mượn tay Diệp Diệu đưa cho Trình Lị đồ ngọt giảm béo và chậu hoa tinh xảo, bà càng hài lòng với đứa con trai này.

Ngược lại, mối quan hệ của bà và Diệp Huy đã đi đến một thái cực khác.

Diệp Huy đau đến mức nổi điên, thường xuyên nổi giận đùng đùng với bà, thậm chí trầm trọng hơn nữa là dùng các loại vũ khí —— gối đầu, ly nước, hộp thốc, v..v đập Trình Lị để trút giận, oán hận bà đem Cẩu Lương tiến vào nhà này.

Có một lần bà không kịp tránh, bị ly nước đập vào mặt, suýt chút nữa huỷ dung, khiến cho Trình Lị hoàn toàn mất kiên nhẫn với Diệp Huy. Hơn nữa, bà còn từ trong miệng Diệp Diệu biết được kẻ tìm người tới tống tiền bắt nạt hắn không phải ai khác chính là Diệp Huy, bà hận Diệp Huy. Tuy rằng vì bảo vệ hình tượng hiền thê lương mẫu* của mình, Trình Lị còn ép dạ cầu toàn* mà lưu tại bên người Diệp Huy chăm sóc hắn, nhưng khi Diệp Siêu không ở bên cạnh, bà không phải phải hờ hững thì chính là dùng lời lẽ không hay với Diệp Huy......

*Hiền thê lương mẫu: Là người vợ hiền của chồng, người mẹ tốt của con.

*Ép dạ cầu toàn: Tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục; chiều một cách miễn cưỡng.

Cẩu Lương trong hy vọng bốn lạng đẩy ngàn cân xa vời của nguyên chủ, chậm rãi biến thành hiện thực.

Có lẽ vì liên quan đến tuổi tác, cũng có thể là quá bi quan, nguyên chủ cũng không có yêu cầu quá lớn, Cẩu Lương làm được trình độ như này hắn liền thấy thoả mãn.

Hơn nữa lúc ban đầu vả mặt những học sinh chuyên thể dục và Ngô Dũng, Cẩu Lương đã liên tiếp được tặng 800W hồn tệ —— theo cậu ước tính, lấy hồn tệ của hồn lực phụ nguyên chủ tính toán ra, tổng giá trị hẳn là khoảng 1000W.

Nói cách khác, hồn lực phụ của nguyên chủ đã được tinh lọc đến 80%.

Mà còn lại 20%, nó phụ thuộc vào Chiêm Vĩnh Triết.

*

Thời Vũ rốt cuộc như mong muốn thực hiện cảnh dùng xe đạp đưa Cẩu Lương về nhà.



Nhưng giờ này khắc này, trong lòng hắn không vui chút nào.

Cẩu Lương dựa vào trên lưng hắn, hài lòng ở trong biển ý thức vui sướng mà đem con số trên tài khoản tư nhân đếm tới đếm lui một lượt, xác nhận một hàng dài số 0 kia không phải ảo giác, lập tức vui sướng cười rộ lên.

Thời Vũ cảm nhận được bờ vai của cậu đang run rẩy, nhưng quay đầu lại không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, trong lòng như có lửa đốt.

Sợ cậu nhịn khóc đến khó chịu, càng ra sức dẫm lên xe đạp tranh thủ trở về sớm một chút, Cẩu Lương chỉ cảm thấy trọng tâm thay đổi, vội vàng ôm chặt Thời Vũ hơn nữa.

Trở lại căn hộ cho thuê, không đợi Thời Vũ sắp xếp tìm từ ngữ tốt để an ủi cậu, Cẩu Lương xoa xoa đôi mắt sưng đau vì khóc đến quá thật của mình, khàn giọng nói nói: "Thời Vũ, tôi mệt quá......"

Thời Vũ đem cậu bế trở về phòng ngủ, hôn hôn trán cậu nói: "Ngủ đi, tôi sẽ luôn ở đây với cậu."

Cẩu Lương không biết có nghe rõ hay không, gật gật đầu lia lịa, chỉ chốc lát sau liền ngủ rồi.

Chờ cậu tỉnh lại, Thời Vũ quả nhiên còn ở đây.

Cảm giác khó chịu của đôi mắt đã giảm bớt, có thể thấy lúc trước Thời Vũ đã giúp cậu bôi thuốc rồi, cậu dụi dụi đôi mắt cười rộ lên, cúi người hôn hôn Thời Vũ —— ngay sau đó như bị nóng mà rút lại: Tâm trạng của người này hiện tại không tốt, tư vị hồn lực phụ nồng đậm đến mức chỉ cần dán môi là có thể nếm được rồi.

Thời Vũ khóe miệng hơi kéo, nhẹ giọng hỏi cậu: "Đã đỡ hơn chút nào chưa?"

Cẩu Lương gật gật đầu, sờ sờ bụng, có chút không tim không phổi, nói: "Tôi đói bụng."

Trên mặt Thời Vũ cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, nói 'bảo bối' của cậu đã được giao cho Lý Lâm Linh, bọn họ từ trường học mang về đây, giờ chỉ cần hâm nóng là có thể ăn.

Cẩu Lương chơi xấu mà ghé vào trên vai hắn, Thời Vũ tính tình tốt mà cõng cậu ra ngoài, Cẩu Lương uống một ngụm canh nóng xuống bụng cả người mới cảm giác thoải mái.

Thấy Thời Vũ không ăn hai miếng đã dừng đũa, cậu dịch ghế đẩu qua, xoa bóp mặt Thời Vũ, chê cười hắn: "Cậu biết hiện tại xào một mâm đồ ăn, gọi là gì không?"

Thời Vũ đem cậu ôm trên đùi, gom thức ăn đem cách xa chút, Cẩu Lương cười hì hì tự hỏi tự đáp, "Gọi là khổ qua (mướp đắng)."

Nói xong, cậu còn khoa trương mà giả bộ một gương mặt khổ qua.

Thời Vũ dở khóc dở cười, sờ sờ đầu hắn nói: "Không khó chịu nữa sao?"

"Coi thường tôi sao." Cậu hoàn toàn quên là ai mấy giờ trước còn Tiểu Bạch Hoa yếu ớt, một bộ Mặc Dương có đồ ăn ngon nhất thiên hạ. "Được rồi, đem bụng ăn no mới là đứng đắn. Đúng rồi, cậu còn chưa nói với tôi sự việc hôm nay giải quyết như thế nào đâu."

Thời Vũ đút cho cậu một miếng sườn, nói: "Nhờ bạn bè giúp mà thôi."

Những người bạn của hắn đều là những hacker hàng đầu trên thế giới. Một vài người trong số họ là bạn của Hà Căng trước khi cô ấy qua đời, và một vài người trong số họ đã quen biết hắn trong năm hắn chuyên tâm hết mình để trở thành nhà công nghệ. Mọi người ai cũng thành danh trong cuộc thi hacker quốc tế, cũng coi như không đánh không quen nhau, sau cuộc thi còn dự định hợp tác trong một số dự án về thông tin. Thời Vũ cảm thấy họ có ý tưởng hay nên đã đầu tư tiền bạc để họ làm điều đó, hiện tại bọn họ cơ hồ lấy hắn như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

Hắn đề cập đơn giản, lại hỏi Cẩu Lương: "Tiểu Hố Nhi, muốn học không?"

Cẩu Lương đã có được hacker BUG· hệ thống hứng thú thiếu thiếu, thả lỏng thân thể ăn vạ trong lồng ngực hắn, vừa ăn vừa nói: "Tôi cảm thấy chúng ta vẫn cần một chút cảm giác ngưỡng mộ, cậu cũng khó có được phương diện nào vượt qua tôi."

Thời Vũ đại khái cảm thấy chủ ý này cũng không tồi, quả nhiên không hề nhắc tới.

Cẩu Lương hỏi lại hắn một lần nữa: "Nói thật, sao cậu lại đặt cho tôi một biệt hiệu hố cha như vậy? →3→"

Thời Vũ cười rộ lên, hôn má lúm đồng tiền của cậu, nói: "Tôi cảm thấy rất hay, rất thích hợp với cậu."

Cẩu Lương: "...... Tôi đây thật đúng là không dám gật bừa."

Tuy rằng trào phúng điểm đáng yêu kỳ lạ của Thời Vũ, nhưng cũng không bóp chết yêu thích nhỏ của hắn.

Trong khoảng thời gian sau đó, Thời Vũ vẫn luôn nhìn cậu cẩn thận, như thể đôi mắt đang cười đó sẽ đột nhiên hỏng chốt khoá nước mắt sẽ chảy xuống.

Cẩu Lương đã đạt được mục đích: Làm hắn thất vọng rồi, kỹ thuật diễn của anh trai đây chính là có thể thu lại một cách tự do như vậy! ╮(╯▽╰)╭

Khi tiễn Thời Vũ rời đi, Cẩu Lương dặn dò hắn: "Thời Vũ, việc của Diệp Huy cậu không cần phải xen vào, tôi biết nên làm thế nào...... Cậu chỉ cần khiến Diệp Siêu biết cậu không thích hắn là được."

Khi nói chuyện, trong mắt cậu tràn đầy giảo hoạt cùng sắc bén —— dường như, Diệp Huy hiện tại liền quỳ trước mặt cậu kêu ba ba.

Thời Vũ lúc này mới nở nụ cười chân thành.

Cẩu Lương ôm mặt hắn, không biết vì sao biết rõ tư vị hồn lực của hắn hiện tại không tốt lắm, nhưng vẫn không nhịn được hôn hắn. Thấy độ cong khóe miệng hắn trở nên mềm mại hơn, bất giác cũng lộ ra lúm đồng tiền thật sâu, Cẩu Lương nói: "Ngày mai gặp lại."

Đêm đó.

【 Hệ thống: Chủ nhân, mục tiêu và phụ huynh Thời gia đến nhà Hà Lâm. 】

Cẩu Lương bước xuống máy chạy bộ, vừa lau mồ hôi vừa để hệ thống phóng to chương trình phát sóng trực tiếp.

【 Hệ thống làm theo, nhưng vẫn tò mò: Chủ nhân, ngài làm sao chắc chắn ngài giả bộ đáng thương yếu đuổi có thể đổi mới độ hảo cảm chứ? 】

【 Cẩu Lương: Ta không chắc chắn, nhưng ngươi phải biết rằng cảm giác áy náy và đau lòng của đàn ông cũng là một trong những chất xúc tác cho cảm xúc à. 】

【 Hệ thống:...... Không minh giác lệ*. 】

*Không minh giác lệ (不明觉厉)[bù·míng·jué·lì] – Rõ ràng hơn là "虽不明,但觉厉", nghĩa là "Tuy không hiểu bạn đang nói gì, nhưng cảm giác có vẻ rất là lợi hại".

Thấy nhà Thời Vũ ba người và người Hà gia gặp nhau, Cẩu Lương đã vắt một ly nước trái cây cho mình và không thảo luận sâu về vấn đề này với hệ thống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau