Chương 20
Dịch: LTLT
Mưa đã tạnh, mây cũng bắt đầu từ từ bị gió xua tan, xem ra tối hôm nay sẽ không mưa nữa, có thể yên tâm nấu ăn rồi.
Nấu mì giống như buổi trưa rõ ràng là không thỏa mãn được những con người này, vì thế tuy nguyên liệu nấu ăn mang theo chỉ có lạp xưởng và một bịch cánh gà đông thành đá nhưng đã được rã đông, gia vị chỉ có muối, bọn họ vẫn quyết định nhóm lửa nướng.
Hoắc Nhiên tìm một lò đất mà người ta đã dựng sẵn, dọn dẹp sạch tàn tro bên trong: “Em đi tìm chút gỗ vụn, bên kia rừng không bị mưa thấm qua có thể tìm thấy gỗ khô.”
“Còn đi vào rừng à?” Khấu Tiêu ở trong lều hỏi, cô cố gắng chờ đồ ăn ngon nấu xong rồi mới ra ngoài, để tránh dân làng bỗng nhiên quay lại tấn công cướp sắc của cô.
“Dạ, không sao, ở bìa rừng tìm chút là được rồi, nướng có mấy cây lạp xưởng với cánh gà, không cần bao nhiêu lửa.” Hoắc Nhiên nói, “Nấu mì thì dùng bếp ga mà.”
“Tôi đi với cậu.” Khấu Thầm nhanh chóng tiếp lời, đồng thời vội cầm cây baton Hoắc Nhiên để ở dưới đất.
“Cậu…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong đã bị Khấu Thầm ngắt lời.
“Cậu cầm gậy leo núi đi.” Khấu Thầm vung cây baton, vô cùng hăng hái di chuyển về phía cánh rừng bên kia, “Thứ này tôi cầm có tác dụng hơn là cậu cầm.”
Hoắc Nhiên không lên tiếng, cầm gậy leo núi đi theo sau Khấu Thầm.
Câu nói này của Khấu Thầm chắc chắn có lý do, không chỉ lịch sử đánh nhau của cậu dài, mà lịch sử bị đánh cũng rất dài, dù gì từ lúc bốn năm tuổi đã bị đánh đến mức dính trên lan can còn suýt chút nữa bị làm thành lạp xưởng, kinh nghiệm cuộc sống rất phong phú.
Thật ra nếu như trong rừng không có dân làng hơi khác thường, thì ở bìa rừng tìm vài nhánh cây vốn chẳng phải vấn đề, Khấu Tiêu nếu như muốn, một mình cô đi cũng có thể nhặt được.
Nhưng bây giờ, lúc Hoắc Nhiên nhặt củi thì lại có ảo giác đề phòng nguy hiểm vì nhân dân mà phục vụ.
“Như này được không?” Khấu Thầm lấy baton hất lên một đống nhánh cây, chỉ dưới đất hỏi.
“Được, có vài cây có thể bẻ gãy xem sao, vỏ ngoài ướt bên trong khô cũng được.” Hoắc Nhiên nói.
Nhiệt tình của Khấu Thầm rất lớn, có lẽ là lực hấp dẫn của đồ nướng hơi lớn, không bao lâu cậu đã gom được một bó, ôm về phía chỗ cắm trại.
Hoắc Nhiên cũng ôm đống cành khô mình gom được, lúc rời khỏi khu rừng cậu ngừng bước, quay đầu lại nhìn vào trong rừng.
Cậu ở dã ngoại không sợ ma, dù sao ở dã ngoại không có ma, nhưng lúc này cậu vẫn luôn có cảm giác không an tâm, không biết là vì lần này mang theo mấy tên gà mờ, hay là vì dân làng trước đó, thỉnh thoảng cậu cảm giác ở phía sau có người đang ẩn náu nhìn lén.
Nhưng mà lúc này nhổ trại đổi địa điểm thì không thích hợp, cũng không an toàn, địa điểm tiếp theo có thể cắm trại cách chỗ này ít nhất còn hai tiếng đồng hồ nữa.
Lão Dương đã bắt đầu nấu nước nấu mì rồi, thấy nhánh cây bọn họ đem về có hơi lo lắng: “Có vài cây ướt, có thể nhóm không?”
“Nhóm được, không sao.” Hoắc Nhiên từ trong ba lô lấy ra hai miếng gỗ nhỏ xíu và một cái ống kim loại nhỏ.
“Đây là gì? Cậu còn mang theo củi ra ngoài?” Khấu Thầm có hơi tò mò.
Khấu Thầm có một ưu điểm lớn nhất, đó là tuy cậu làm màu, nhưng tuyệt đối sẽ không ra vẻ hiểu biết, chỉ cần là thứ cậu chưa từng nhìn thấy, thì nhất định sẽ hỏi.
“Đến đây, tôi biểu diễn cho cậu xem, sau này cậu làm màu có thể lấy ra dùng, cái này gọi là củi ngo…” Hoắc Nhiên huơ huơ miếng gỗ trong tay.
“Khoan đã.” Khấu Thầm vội vàng cầm củi ngo và ống kim loại nhỏ qua, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh, “Tôi chụp ảnh trước, lát nữa cậu dùng mất tiêu thì tôi không còn hiện vật.”
“Củi ngo, còn được gọi là cây thông lấy nhựa, gỗ thông chặt thành từng khúc nhỏ, dầu rất nhiều, nhóm lửa rất tốt, cũng dễ mang theo.” Hoắc Nhiên nói xong sau đó lấy lại ống kim loại, ấn rắc một cái, đầu của ống phụt ra ngọn lửa, “Đây là đồ nhóm lửa bình thường, chỉ là cái bật lửa cỡ lớn thôi.”
Hoắc Nhiên châm lửa vào củi ngo, sau đó dẫn lửa đốt mấy nhánh cây, lửa rất nhanh bùng lên.
“Đù.” Khấu thầm nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên chờ một hồi cũng không chờ được Khấu Thầm nói vế sau, thế là nhíu mày cũng nhìn Khấu Thầm: “Chuyện này không lợi hại lắm sao?”
Khấu Thầm ngẩn người, bỗng phì cười: “Cậu mẹ nó dáng vẻ này quá mê hoặc người khác rồi, thật ra thứ này cũng chẳng phải thứ đơn giản gì.”
“Nướng thôi.” Hoắc Nhiên cười, “Chỗ kia có mấy cái que người ta vứt, dùng cái đó.”
“Que người ta dùng rồi?” Lão Dương có hơi do dự, “Gớm quá đi.”
“Anh ăn đồ nướng còn liếm que sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Anh điên sao còn liếm que…” Lão Dương cười.
“Vậy thì có gì mà ghê.” Hoắc Nhiên lấy ra mấy miếng cồn lẻ đã được gói lại, “Chà một xíu, mấy cái này cũng không dính cái gì bẩn, chỉ bị nướng đen, lúc nướng có vi trùng gì cũng bị nướng gần hết rồi.”
“Tới luôn.” Khấu Thầm hưng phấn nhặt mấy que mà người ta vứt ở trong khe đá, “Tôi còn chưa từng ăn đồ nướng thô sơ như vậy đâu.”
Có điều bởi vì công cụ đơn sơ, mùi vị đồ nướng cũng đơn sơ theo, lạp xưởng còn đỡ, không cần phải thêm gia vị, còn cánh gà chỉ rắc một chút muối thì không ngon đến thế.
Khấu Tiêu sau khi ngửi thấy mùi đồ nướng, từ trong lều chui ra, đòi một cái cánh gà, gặm một miếng xong thì thở dài: “Nếu như là đang ăn ở nhà hàng đồ nướng, sẽ bắt ông chủ miễn phí bữa này.”
“Có chút bột ớt thì ngon rồi.” Lão Dương cũng thở dài.
“Gói gia vị của mì ăn liền.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc sáng ăn chẳng phải còn dư một gói sao, lấy cái đó rắc lên đi.”
“Ồ, thông minh ghê, không hổ là vua solo dã ngoại.” Khấu Tiêu khen cậu, bắt đầu cùng lão Dương rắc gia vị mì ăn liền lên trên cánh gà.
“Hèn gì Hà Hoa chỉ nướng lạp xưởng.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Nướng mấy thứ khác không ăn được.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười.
“Sau khi đánh nhau xong cũng không gặp chị ấy.” Khấu Thầm nói “Có khi nào chị ấy trách chúng ta xen vào chuyện của người khác không? Ảnh hưởng chị ấy nướng lạp xưởng ăn khuya?”
“Nếu chị ấy muốn nướng tiếp, cũng không ai quản chị ấy mà.” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng nói, “Chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu chúng ta không ra mặt, đám người Lý Giai Dĩnh sẽ tiếp tục làm như vậy, những người khác cũng sẽ không quan tâm, mấy chuyện ghê tởm, đáng sợ nhất là ‘không liên quan đến tôi’.”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Gì thế.” Hoắc Nhiên hỏi.
“Rất chính trực đó, nhóc con.” Khấu Thầm nói.
“Không chính trực bằng cậu, trước đây tôi cũng không muốn quan tâm, cậu bắt đầu tôi mới làm theo.” Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ nghĩ lại, còn rất sảng khoái.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
Ăn xong đồ nướng và mì, Khấu Tiêu cầm nồi với chén đến bên mép nước để rửa, vừa rửa vừa lầm bầm: “Mình là ai hả? Mình là đại tiểu thư, vì sao vào lúc mấy tên ngốc ăn uống no say mình phải ngồi ở đây rửa chén? Quan trọng là, vậy mà mình biết rửa chén?”
“Anh giúp em.” Lão Dương cười bước đến.
Lúc này trời đã bắt đầu tối rồi, Hoắc Nhiên lấy một cái đèn pin led từ trong ba lô ra, treo lên trên hai cái lều, lúc quay đầu nhìn thấy từ hướng bọn họ đến có vài bóng người di chuyển.
Trong bụng cậu trước hết là căng thẳng một hồi, nhưng nhanh chóng nhìn rõ người đi đầu tiên có đeo ba lô, thế là lại thở phào nhẹ nhõm.
“Có người đến!” Khấu Thầm vô cùng khẩn trương nhảy vọt đến bên cạnh cậu.
“Người leo núi.” Hoắc Nhiên nói, “Đều đeo ba lô kìa…”
“Hello!” Trong nhóm người bên kia có người đúng lúc lên tiếng, còn giơ tay lên quơ quơ.
“Hello!” Khấu Thầm cũng vẫy tay.
Có sáu người đến đây, ba đôi tình nhân, vừa nhìn liền biết đều là người mới, lều dựng ngay đầu hướng gió, mà mười phút ngay cả một cái lều cũng chưa dựng xong.
“Cậu không đi giúp đỡ sao?” Khấu Thầm liếc nhìn Hoắc Nhiên đang cắn sô cô la ở bên cạnh.
“Không đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu không nhìn thấy mấy tên đàn ông đang cố gắng thể hiện sao? Tôi qua đó thì sẽ xảy ra chuyện gì, ở trước mặt bạn gái người ta khiến người ta mất mặt, quá không tốt.”
Khấu Thầm bật cười: “Cậu mẹ nó nói dễ nghe quá, chỉ là cậu hưởng thụ quá trình đám gà mờ sứt đầu mẻ trán đi.”
“Đó là cậu.” Hoắc Nhiên cũng cười, “Để xem đã, qua hai chục phút chưa làm xong thì tôi qua đó giúp.”
Hai chục phút sau, cuối cùng bọn họ cũng dựng xong hai cái lều, bắt đầu dựng cái thứ ba, Hoắc Nhiên đứng dậy duỗi người, nhìn lướt qua khu rừng bên kia.
“Sao thế?” Khấu Thầm rất nhạy cảm hỏi.
“Không sao hết.” Hoắc Nhiên chậm rãi bước đến bìa rừng, đứng lại nhìn một lát, “Chỗ này tôi đã đi rất nhiều lần, chưa từng có cảm giác này.”
“Cảm giác gì?” Khấu Thầm hỏi, “Không an tâm sao?”
“Chắc là cảm giác áp lực gánh trên vai an toàn của ba tên gà mờ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Ừ, chắc là vậy.”
“Cậu không phải người dẫn đường, cũng chẳng phải hướng dẫn viên, hay là người tổ chức.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là một trong những trẻ vị thành niên cùng nhau ra ngoài chơi thôi, xảy ra chuyện gì có thể trách cậu sao… Sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Trật chân gì đấy, đây cũng không phải tuyến đường có độ khó cao gì, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu đang lo lắng mấy người dân kia đúng không.” Khấu Thầm nhìn khu rừng.
Hoắc Nhiên không lên tiếng.
“Dân làng ra ngoài, thì chắc là chăn bò tìm thịt rừng gì đó, hoặc như cậu nói, đi đặt bẫy.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mấy người đó rõ ràng đều không phải, cầm gậy với dây thừng, dây thừng là loại cột bò, nhưng chưa từng dùng, là dây mới.”
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm.
“Nếu như là ra ngoài tìm bò hoặc là gia súc, không nói dây thừng với gậy, chỉ nói nhân số cũng hơi nhiều rồi.” Khấu Thầm nói, “Với lại nếu tìm gia súc, vì sao không hỏi chúng ta có từng nhìn thấy không?”
“Đệt.” Hoắc Nhiên nói rất nhỏ, “Không phải cậu ngu sao?”
“Tôi ngu chỗ nào?” Khấu Thầm chỉ mặt của mình, “Tôi ngoại trừ trông quá đẹp trai ra, có bất kỳ khuyết điểm nào sao? Mẹ nó tôi còn rảnh rỗi đưa sô cô la cho cậu ăn, cậu lại thấy tôi ngu à?”
Hoắc Nhiên chăm chú nhìn mặt Khấu Thầm, một lát sau mới thở dài, xoay người đi về phía lều: “Được rồi, dọn dẹp xong rửa mặt, tranh thủ còn chưa lạnh lắm, có thể ngủ, sáng sớm ngày mai khởi hành, nếu không hành trình ban ngày quá dài, buổi tối sẽ không đến được nơi đóng quân chỗ miệng suối cũ.”
“Nơi đóng quân bỏ hoang kia sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp, “Nửa đường chúng ta còn phải đi bổ sung lương thực, phải vòng một đoạn đường nhỏ, nhưng mà đến nơi đóng quân có thể thoải mái không ít, có nước, còn có phòng ở, kiểu dựng bằng gỗ, đôi khi còn có dân làng ở chỗ đó bán đồ uống.”
“Có giường không?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu tỉnh táo lại đi.” Hoắc Nhiên liếc Khấu Thầm, “Bỏ hoang, bỏ rất lâu rồi, cửa sổ còn không có, làm gì có giường, chỉ là có thể che mưa chắn gió, khi đến mùa leo núi một cái phòng nát cũng tranh không được đó.”
Ba đôi tình nhân kia trước đó chắc là đã ăn bữa tối rồi, cho nên sau khi dựng lều xong thì liền chia ra chui vào không có ra ngoài nữa.
Lão Dương và Khấu Tiêu sau khi rửa mặt xong thì ngồi ở cửa lều cùng nhau ngẩng đầu.
Khấu Thầm đi đến, cũng ngẩng đầu.
“Đẹp ghê.” Khấu Tiêu nói.
“Phải, thật đẹp.” Lão Dương nói.
“Có thể nhìn thấy sông ngân.” Khấu Tiêu nói.
“Ừ, còn có tinh vân.” Lão Dương nói.
Khấu Thầm dụi mắt: “Có phải em mù rồi không?”
“Biến.” Khấu Tiêu nói.
“Tinh vân với sông ngân xinh đẹp ở chỗ nào vậy?” Khấu Thầm hỏi.
“Có mà.” Khấu Tiêu nói, “Ở trong tim tụi chị.”
Lão Dương không nhịn được phì cười, cười đến mức suýt bị nghẹn.
“Hai người tiếp tục.” Khấu Thầm quay đầu đi về trước lều của cậu và Hoắc Nhiên, “Cậu nói coi hai người này có phải bị điên rồi không!”
“Người ta đang yêu đương mà.” Hoắc Nhiên cũng cười không ngừng được, “Cậu cứ qua đó xem náo nhiệt gì chứ.”
Khấu Tiêu và lão Dương cũng không ở ngoài lều quá lâu, sau khi trời tối đen thì gió nổi lên, nhiệt độ giảm rất nhanh, hai người vội vàng cầm đèn chui vào trong lều tám chuyện.
Khấu Thầm đứng ở trước lều, nhìn mấy cái lều ở chỗ cắm trại hoặc yên tĩnh hoặc đang xì xào nói chuyện: “Mẹ nó.”
“Hả?” Hoắc Nhiên đang cắm điện thoại vào sạc dự phòng.
“Có hơi ngại.” Khấu Thầm nói, “Mẹ nó ra ngoài leo núi thôi, vậy mà có thể gặp được cảnh tượng thế này, bốn đôi tình nhân, còn mẹ nó chui vào lều hết rồi.”
“Chuyện này có gì mà ngại, cậu lạnh thì cậu cũng có thể vào lều mà.” Hoắc Nhiên nói, “Cũng không ai bắt cậu canh gác.”
“Cậu cho rằng chui vào lều thì không ngại nữa?” Khấu Thầm khom người chui vào lều, ngồi xếp bằng bên trong, “Cậu nghĩ xem, tám tên cẩu nam nữ này, bây giờ, lát nữa, với cả một buổi tối, bọn họ đều đang làm gì?”
“Có phải cậu nghĩ nhiều rồi không hả?” Hoắc Nhiên cạn lời, “Người ta là người yêu, người ta làm cái gì thì liên quan đếch gì cậu, cậu còn ngại ngùng, nếu cậu không phục thì cậu cũng làm đi…”
“À.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, khắp mặt đều là ý cười không nhịn được, “Tôi làm với ai hả?”
Hoắc Nhiên nói xong cũng cảm thấy không bình thường, bây giờ Khấu Thầm lại nói như vậy, cậu lập tức cười đến bị sặc: “Nếu không cậu thấy tôi được không?”
“Cậu thì thôi bỏ đi.” Khấu Thầm xua tay, “Cậu mẹ nó ngay cả mông tôi cũng không dám xem.”
“Cút.” Hoắc Nhiên chui vào lều, đẩy Khấu Thầm một cái, “Tránh ra chút coi.”
“Bây giờ có phải bắt đầu nói chuyện đêm khuya không?” Khấu Thầm bỗng nhiên có hơi hưng phấn, “Túi ngủ tôi còn chưa từng mở ra nữa đó, có phải tôi nên thử trước không?”
“Bây giờ cậu thử cái đ*o gì.” Hoắc Nhiên cầm đèn vào, treo lên trên đỉnh lều, “Giờ thử có không hợp cậu cũng phải dùng thôi.”
“Lỡ như không hợp có thể dùng của cậu.” Khấu Thầm nhanh chóng cởi quần áo ra.
Hoắc Nhiên cũng không kịp ngăn cản, Khấu Thầm đã thành thạo cởi quần áo mình ra chỉ còn lại một cái quần lót, sau đó mới nhào đến ba lô của mình bắt đầu tìm.
“Cậu đi kiểm tra thử IQ được không?” Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn nửa phần thần chết ở phía trên quần lót, “Bây giờ mấy độ cậu có biết không hả? Sao cậu không ra ngoài chạy khỏa thân đi? Thần chết sắp bị cậu chọc tức mà sống dậy luôn á…”
“Ấy đù.” Khấu Thầm tìm mấy cái sau đó dốc ngược ba lô lại rung rung, các loại đồ vật trong ba lô rơi ra ngoài hết, “Rét chết tôi rồi, cái lều này chẳng phải là tăng độ dày sao?”
“Tăng độ dày! Không phải tăng độ ấm.” Hoắc Nhiên nhìn dáng vẻ Khấu Thầm, đành phải đi đến cầm túi ngủ từ trong đống đồ đó, nhanh chóng mở ra, trải ở phía trong lều: “Đi vào!”
Khấu Thầm phóng người đến, chỉ cần một giây, đã chui vào túi ngủ, sau hai giây cứng ngắc lại thả lỏng ra, thích ý ở trong túi duỗi người: “Cũng may, túi ngủ này là -15 đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh, “Thật ra bây giờ cũng không cần dùng dày đến vậy.”
“Tôi chịu được lạnh.” Khấu Thầm vui sướng kéo chặt sợi dây trên túi ngủ, che mặt mình lại chỉ có thể nhìn thấy mũi với hai mắt.
“Vậy cậu còn cởi sạch à?” Hoắc Nhiên nhìn thấy một hộp sô cô la từ trong ba lô rớt ra, đưa tay cầm lên, mở ra.
“Này, ăn vụng hả?” Khấu Thầm bọc túi ngủ ngồi dậy, từ trong khe hở bên cạnh đưa tay ra, chỉ vào Hoắc Nhiên, “Cậu dám ăn vụng sô cô la của tôi?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cầm một viên lột ra, bỏ vào trong miệng, nhìn Khấu Thầm.
“Tôi đánh chết cậu…” Khấu Thầm muốn đưa tay ra từ miệng túi ngủ, nhưng không thành công, tay bị kẹt ở phía trên, “Đệt, cái dây rút này không có dãn được sao? Buổi tối tôi muốn lấy đồ gì đó còn phải mở ra trước?”
Hoắc Nhiên kéo một dây kéo nhỏ ở bên hông túi ngủ, đưa tay vào trong khều khều trên đùi Khấu Thầm.
“Ồ? Chơi vui!” Tay Khấu Thầm rụt lại, ở trong túi ngủ chụp tay của Hoắc Nhiên lại, “Ăn vụng sô cô la của tôi, còn lén sờ người tôi…”
“Có mặt mũi chút đi!” Hoắc Nhiên rút tay ra.
Khấu Thầm từ khe hở đưa tay ra, xua tay với Hoắc Nhiên: “Không cần, mặt mũi là cái gì…”
Còn chưa nói xong, bên ngoài lều bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Hai người họ đều ngẩn người, sau khi nghe mấy giây mới phản ứng lại, là có người đang hát, hát cũng không hay, mà còn không nghe ra được đang hát cái gì.
“Chị của cậu?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chị tôi khi học đại học, đứng top 2 trong mười ca sĩ hát hay nhất thành phố.” Khấu Thầm nói chỉ bên phải, “Là cẩu nam nữ bên kia.”
“Tiếng ở bên này.” Hoắc Nhiên chỉ hướng ngược lại.
“Trong rừng?” Khấu Thầm khẽ hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
———
Củi ngo: tức lõi của cây thông lấy nhựa hay còn gọi là thông 2 lá dùng để nhóm bếp củi.
Tinh vân: Tinh vân là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn, hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao. Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng.
Mưa đã tạnh, mây cũng bắt đầu từ từ bị gió xua tan, xem ra tối hôm nay sẽ không mưa nữa, có thể yên tâm nấu ăn rồi.
Nấu mì giống như buổi trưa rõ ràng là không thỏa mãn được những con người này, vì thế tuy nguyên liệu nấu ăn mang theo chỉ có lạp xưởng và một bịch cánh gà đông thành đá nhưng đã được rã đông, gia vị chỉ có muối, bọn họ vẫn quyết định nhóm lửa nướng.
Hoắc Nhiên tìm một lò đất mà người ta đã dựng sẵn, dọn dẹp sạch tàn tro bên trong: “Em đi tìm chút gỗ vụn, bên kia rừng không bị mưa thấm qua có thể tìm thấy gỗ khô.”
“Còn đi vào rừng à?” Khấu Tiêu ở trong lều hỏi, cô cố gắng chờ đồ ăn ngon nấu xong rồi mới ra ngoài, để tránh dân làng bỗng nhiên quay lại tấn công cướp sắc của cô.
“Dạ, không sao, ở bìa rừng tìm chút là được rồi, nướng có mấy cây lạp xưởng với cánh gà, không cần bao nhiêu lửa.” Hoắc Nhiên nói, “Nấu mì thì dùng bếp ga mà.”
“Tôi đi với cậu.” Khấu Thầm nhanh chóng tiếp lời, đồng thời vội cầm cây baton Hoắc Nhiên để ở dưới đất.
“Cậu…” Hoắc Nhiên còn chưa nói xong đã bị Khấu Thầm ngắt lời.
“Cậu cầm gậy leo núi đi.” Khấu Thầm vung cây baton, vô cùng hăng hái di chuyển về phía cánh rừng bên kia, “Thứ này tôi cầm có tác dụng hơn là cậu cầm.”
Hoắc Nhiên không lên tiếng, cầm gậy leo núi đi theo sau Khấu Thầm.
Câu nói này của Khấu Thầm chắc chắn có lý do, không chỉ lịch sử đánh nhau của cậu dài, mà lịch sử bị đánh cũng rất dài, dù gì từ lúc bốn năm tuổi đã bị đánh đến mức dính trên lan can còn suýt chút nữa bị làm thành lạp xưởng, kinh nghiệm cuộc sống rất phong phú.
Thật ra nếu như trong rừng không có dân làng hơi khác thường, thì ở bìa rừng tìm vài nhánh cây vốn chẳng phải vấn đề, Khấu Tiêu nếu như muốn, một mình cô đi cũng có thể nhặt được.
Nhưng bây giờ, lúc Hoắc Nhiên nhặt củi thì lại có ảo giác đề phòng nguy hiểm vì nhân dân mà phục vụ.
“Như này được không?” Khấu Thầm lấy baton hất lên một đống nhánh cây, chỉ dưới đất hỏi.
“Được, có vài cây có thể bẻ gãy xem sao, vỏ ngoài ướt bên trong khô cũng được.” Hoắc Nhiên nói.
Nhiệt tình của Khấu Thầm rất lớn, có lẽ là lực hấp dẫn của đồ nướng hơi lớn, không bao lâu cậu đã gom được một bó, ôm về phía chỗ cắm trại.
Hoắc Nhiên cũng ôm đống cành khô mình gom được, lúc rời khỏi khu rừng cậu ngừng bước, quay đầu lại nhìn vào trong rừng.
Cậu ở dã ngoại không sợ ma, dù sao ở dã ngoại không có ma, nhưng lúc này cậu vẫn luôn có cảm giác không an tâm, không biết là vì lần này mang theo mấy tên gà mờ, hay là vì dân làng trước đó, thỉnh thoảng cậu cảm giác ở phía sau có người đang ẩn náu nhìn lén.
Nhưng mà lúc này nhổ trại đổi địa điểm thì không thích hợp, cũng không an toàn, địa điểm tiếp theo có thể cắm trại cách chỗ này ít nhất còn hai tiếng đồng hồ nữa.
Lão Dương đã bắt đầu nấu nước nấu mì rồi, thấy nhánh cây bọn họ đem về có hơi lo lắng: “Có vài cây ướt, có thể nhóm không?”
“Nhóm được, không sao.” Hoắc Nhiên từ trong ba lô lấy ra hai miếng gỗ nhỏ xíu và một cái ống kim loại nhỏ.
“Đây là gì? Cậu còn mang theo củi ra ngoài?” Khấu Thầm có hơi tò mò.
Khấu Thầm có một ưu điểm lớn nhất, đó là tuy cậu làm màu, nhưng tuyệt đối sẽ không ra vẻ hiểu biết, chỉ cần là thứ cậu chưa từng nhìn thấy, thì nhất định sẽ hỏi.
“Đến đây, tôi biểu diễn cho cậu xem, sau này cậu làm màu có thể lấy ra dùng, cái này gọi là củi ngo…” Hoắc Nhiên huơ huơ miếng gỗ trong tay.
“Khoan đã.” Khấu Thầm vội vàng cầm củi ngo và ống kim loại nhỏ qua, lấy điện thoại chụp một tấm ảnh, “Tôi chụp ảnh trước, lát nữa cậu dùng mất tiêu thì tôi không còn hiện vật.”
“Củi ngo, còn được gọi là cây thông lấy nhựa, gỗ thông chặt thành từng khúc nhỏ, dầu rất nhiều, nhóm lửa rất tốt, cũng dễ mang theo.” Hoắc Nhiên nói xong sau đó lấy lại ống kim loại, ấn rắc một cái, đầu của ống phụt ra ngọn lửa, “Đây là đồ nhóm lửa bình thường, chỉ là cái bật lửa cỡ lớn thôi.”
Hoắc Nhiên châm lửa vào củi ngo, sau đó dẫn lửa đốt mấy nhánh cây, lửa rất nhanh bùng lên.
“Đù.” Khấu thầm nhìn Hoắc Nhiên.
Hoắc Nhiên chờ một hồi cũng không chờ được Khấu Thầm nói vế sau, thế là nhíu mày cũng nhìn Khấu Thầm: “Chuyện này không lợi hại lắm sao?”
Khấu Thầm ngẩn người, bỗng phì cười: “Cậu mẹ nó dáng vẻ này quá mê hoặc người khác rồi, thật ra thứ này cũng chẳng phải thứ đơn giản gì.”
“Nướng thôi.” Hoắc Nhiên cười, “Chỗ kia có mấy cái que người ta vứt, dùng cái đó.”
“Que người ta dùng rồi?” Lão Dương có hơi do dự, “Gớm quá đi.”
“Anh ăn đồ nướng còn liếm que sao?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Anh điên sao còn liếm que…” Lão Dương cười.
“Vậy thì có gì mà ghê.” Hoắc Nhiên lấy ra mấy miếng cồn lẻ đã được gói lại, “Chà một xíu, mấy cái này cũng không dính cái gì bẩn, chỉ bị nướng đen, lúc nướng có vi trùng gì cũng bị nướng gần hết rồi.”
“Tới luôn.” Khấu Thầm hưng phấn nhặt mấy que mà người ta vứt ở trong khe đá, “Tôi còn chưa từng ăn đồ nướng thô sơ như vậy đâu.”
Có điều bởi vì công cụ đơn sơ, mùi vị đồ nướng cũng đơn sơ theo, lạp xưởng còn đỡ, không cần phải thêm gia vị, còn cánh gà chỉ rắc một chút muối thì không ngon đến thế.
Khấu Tiêu sau khi ngửi thấy mùi đồ nướng, từ trong lều chui ra, đòi một cái cánh gà, gặm một miếng xong thì thở dài: “Nếu như là đang ăn ở nhà hàng đồ nướng, sẽ bắt ông chủ miễn phí bữa này.”
“Có chút bột ớt thì ngon rồi.” Lão Dương cũng thở dài.
“Gói gia vị của mì ăn liền.” Hoắc Nhiên nói, “Lúc sáng ăn chẳng phải còn dư một gói sao, lấy cái đó rắc lên đi.”
“Ồ, thông minh ghê, không hổ là vua solo dã ngoại.” Khấu Tiêu khen cậu, bắt đầu cùng lão Dương rắc gia vị mì ăn liền lên trên cánh gà.
“Hèn gì Hà Hoa chỉ nướng lạp xưởng.” Khấu Thầm nhỏ giọng nói, “Nướng mấy thứ khác không ăn được.”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cười.
“Sau khi đánh nhau xong cũng không gặp chị ấy.” Khấu Thầm nói “Có khi nào chị ấy trách chúng ta xen vào chuyện của người khác không? Ảnh hưởng chị ấy nướng lạp xưởng ăn khuya?”
“Nếu chị ấy muốn nướng tiếp, cũng không ai quản chị ấy mà.” Hoắc Nhiên cũng nhỏ giọng nói, “Chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu chúng ta không ra mặt, đám người Lý Giai Dĩnh sẽ tiếp tục làm như vậy, những người khác cũng sẽ không quan tâm, mấy chuyện ghê tởm, đáng sợ nhất là ‘không liên quan đến tôi’.”
Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên.
“Gì thế.” Hoắc Nhiên hỏi.
“Rất chính trực đó, nhóc con.” Khấu Thầm nói.
“Không chính trực bằng cậu, trước đây tôi cũng không muốn quan tâm, cậu bắt đầu tôi mới làm theo.” Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ nghĩ lại, còn rất sảng khoái.”
“Ừ.” Khấu Thầm gật đầu.
Ăn xong đồ nướng và mì, Khấu Tiêu cầm nồi với chén đến bên mép nước để rửa, vừa rửa vừa lầm bầm: “Mình là ai hả? Mình là đại tiểu thư, vì sao vào lúc mấy tên ngốc ăn uống no say mình phải ngồi ở đây rửa chén? Quan trọng là, vậy mà mình biết rửa chén?”
“Anh giúp em.” Lão Dương cười bước đến.
Lúc này trời đã bắt đầu tối rồi, Hoắc Nhiên lấy một cái đèn pin led từ trong ba lô ra, treo lên trên hai cái lều, lúc quay đầu nhìn thấy từ hướng bọn họ đến có vài bóng người di chuyển.
Trong bụng cậu trước hết là căng thẳng một hồi, nhưng nhanh chóng nhìn rõ người đi đầu tiên có đeo ba lô, thế là lại thở phào nhẹ nhõm.
“Có người đến!” Khấu Thầm vô cùng khẩn trương nhảy vọt đến bên cạnh cậu.
“Người leo núi.” Hoắc Nhiên nói, “Đều đeo ba lô kìa…”
“Hello!” Trong nhóm người bên kia có người đúng lúc lên tiếng, còn giơ tay lên quơ quơ.
“Hello!” Khấu Thầm cũng vẫy tay.
Có sáu người đến đây, ba đôi tình nhân, vừa nhìn liền biết đều là người mới, lều dựng ngay đầu hướng gió, mà mười phút ngay cả một cái lều cũng chưa dựng xong.
“Cậu không đi giúp đỡ sao?” Khấu Thầm liếc nhìn Hoắc Nhiên đang cắn sô cô la ở bên cạnh.
“Không đi.” Hoắc Nhiên nói, “Cậu không nhìn thấy mấy tên đàn ông đang cố gắng thể hiện sao? Tôi qua đó thì sẽ xảy ra chuyện gì, ở trước mặt bạn gái người ta khiến người ta mất mặt, quá không tốt.”
Khấu Thầm bật cười: “Cậu mẹ nó nói dễ nghe quá, chỉ là cậu hưởng thụ quá trình đám gà mờ sứt đầu mẻ trán đi.”
“Đó là cậu.” Hoắc Nhiên cũng cười, “Để xem đã, qua hai chục phút chưa làm xong thì tôi qua đó giúp.”
Hai chục phút sau, cuối cùng bọn họ cũng dựng xong hai cái lều, bắt đầu dựng cái thứ ba, Hoắc Nhiên đứng dậy duỗi người, nhìn lướt qua khu rừng bên kia.
“Sao thế?” Khấu Thầm rất nhạy cảm hỏi.
“Không sao hết.” Hoắc Nhiên chậm rãi bước đến bìa rừng, đứng lại nhìn một lát, “Chỗ này tôi đã đi rất nhiều lần, chưa từng có cảm giác này.”
“Cảm giác gì?” Khấu Thầm hỏi, “Không an tâm sao?”
“Chắc là cảm giác áp lực gánh trên vai an toàn của ba tên gà mờ.” Hoắc Nhiên gật đầu, “Ừ, chắc là vậy.”
“Cậu không phải người dẫn đường, cũng chẳng phải hướng dẫn viên, hay là người tổ chức.” Khấu Thầm nói, “Chỉ là một trong những trẻ vị thành niên cùng nhau ra ngoài chơi thôi, xảy ra chuyện gì có thể trách cậu sao… Sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Trật chân gì đấy, đây cũng không phải tuyến đường có độ khó cao gì, còn có thể xảy ra chuyện gì chứ.” Hoắc Nhiên nói.
“Cậu đang lo lắng mấy người dân kia đúng không.” Khấu Thầm nhìn khu rừng.
Hoắc Nhiên không lên tiếng.
“Dân làng ra ngoài, thì chắc là chăn bò tìm thịt rừng gì đó, hoặc như cậu nói, đi đặt bẫy.” Khấu Thầm nói, “Nhưng mấy người đó rõ ràng đều không phải, cầm gậy với dây thừng, dây thừng là loại cột bò, nhưng chưa từng dùng, là dây mới.”
Hoắc Nhiên quay đầu nhìn Khấu Thầm.
“Nếu như là ra ngoài tìm bò hoặc là gia súc, không nói dây thừng với gậy, chỉ nói nhân số cũng hơi nhiều rồi.” Khấu Thầm nói, “Với lại nếu tìm gia súc, vì sao không hỏi chúng ta có từng nhìn thấy không?”
“Đệt.” Hoắc Nhiên nói rất nhỏ, “Không phải cậu ngu sao?”
“Tôi ngu chỗ nào?” Khấu Thầm chỉ mặt của mình, “Tôi ngoại trừ trông quá đẹp trai ra, có bất kỳ khuyết điểm nào sao? Mẹ nó tôi còn rảnh rỗi đưa sô cô la cho cậu ăn, cậu lại thấy tôi ngu à?”
Hoắc Nhiên chăm chú nhìn mặt Khấu Thầm, một lát sau mới thở dài, xoay người đi về phía lều: “Được rồi, dọn dẹp xong rửa mặt, tranh thủ còn chưa lạnh lắm, có thể ngủ, sáng sớm ngày mai khởi hành, nếu không hành trình ban ngày quá dài, buổi tối sẽ không đến được nơi đóng quân chỗ miệng suối cũ.”
“Nơi đóng quân bỏ hoang kia sao?” Khấu Thầm hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên đáp, “Nửa đường chúng ta còn phải đi bổ sung lương thực, phải vòng một đoạn đường nhỏ, nhưng mà đến nơi đóng quân có thể thoải mái không ít, có nước, còn có phòng ở, kiểu dựng bằng gỗ, đôi khi còn có dân làng ở chỗ đó bán đồ uống.”
“Có giường không?” Khấu Thầm hỏi.
“Cậu tỉnh táo lại đi.” Hoắc Nhiên liếc Khấu Thầm, “Bỏ hoang, bỏ rất lâu rồi, cửa sổ còn không có, làm gì có giường, chỉ là có thể che mưa chắn gió, khi đến mùa leo núi một cái phòng nát cũng tranh không được đó.”
Ba đôi tình nhân kia trước đó chắc là đã ăn bữa tối rồi, cho nên sau khi dựng lều xong thì liền chia ra chui vào không có ra ngoài nữa.
Lão Dương và Khấu Tiêu sau khi rửa mặt xong thì ngồi ở cửa lều cùng nhau ngẩng đầu.
Khấu Thầm đi đến, cũng ngẩng đầu.
“Đẹp ghê.” Khấu Tiêu nói.
“Phải, thật đẹp.” Lão Dương nói.
“Có thể nhìn thấy sông ngân.” Khấu Tiêu nói.
“Ừ, còn có tinh vân.” Lão Dương nói.
Khấu Thầm dụi mắt: “Có phải em mù rồi không?”
“Biến.” Khấu Tiêu nói.
“Tinh vân với sông ngân xinh đẹp ở chỗ nào vậy?” Khấu Thầm hỏi.
“Có mà.” Khấu Tiêu nói, “Ở trong tim tụi chị.”
Lão Dương không nhịn được phì cười, cười đến mức suýt bị nghẹn.
“Hai người tiếp tục.” Khấu Thầm quay đầu đi về trước lều của cậu và Hoắc Nhiên, “Cậu nói coi hai người này có phải bị điên rồi không!”
“Người ta đang yêu đương mà.” Hoắc Nhiên cũng cười không ngừng được, “Cậu cứ qua đó xem náo nhiệt gì chứ.”
Khấu Tiêu và lão Dương cũng không ở ngoài lều quá lâu, sau khi trời tối đen thì gió nổi lên, nhiệt độ giảm rất nhanh, hai người vội vàng cầm đèn chui vào trong lều tám chuyện.
Khấu Thầm đứng ở trước lều, nhìn mấy cái lều ở chỗ cắm trại hoặc yên tĩnh hoặc đang xì xào nói chuyện: “Mẹ nó.”
“Hả?” Hoắc Nhiên đang cắm điện thoại vào sạc dự phòng.
“Có hơi ngại.” Khấu Thầm nói, “Mẹ nó ra ngoài leo núi thôi, vậy mà có thể gặp được cảnh tượng thế này, bốn đôi tình nhân, còn mẹ nó chui vào lều hết rồi.”
“Chuyện này có gì mà ngại, cậu lạnh thì cậu cũng có thể vào lều mà.” Hoắc Nhiên nói, “Cũng không ai bắt cậu canh gác.”
“Cậu cho rằng chui vào lều thì không ngại nữa?” Khấu Thầm khom người chui vào lều, ngồi xếp bằng bên trong, “Cậu nghĩ xem, tám tên cẩu nam nữ này, bây giờ, lát nữa, với cả một buổi tối, bọn họ đều đang làm gì?”
“Có phải cậu nghĩ nhiều rồi không hả?” Hoắc Nhiên cạn lời, “Người ta là người yêu, người ta làm cái gì thì liên quan đếch gì cậu, cậu còn ngại ngùng, nếu cậu không phục thì cậu cũng làm đi…”
“À.” Khấu Thầm nhìn Hoắc Nhiên, khắp mặt đều là ý cười không nhịn được, “Tôi làm với ai hả?”
Hoắc Nhiên nói xong cũng cảm thấy không bình thường, bây giờ Khấu Thầm lại nói như vậy, cậu lập tức cười đến bị sặc: “Nếu không cậu thấy tôi được không?”
“Cậu thì thôi bỏ đi.” Khấu Thầm xua tay, “Cậu mẹ nó ngay cả mông tôi cũng không dám xem.”
“Cút.” Hoắc Nhiên chui vào lều, đẩy Khấu Thầm một cái, “Tránh ra chút coi.”
“Bây giờ có phải bắt đầu nói chuyện đêm khuya không?” Khấu Thầm bỗng nhiên có hơi hưng phấn, “Túi ngủ tôi còn chưa từng mở ra nữa đó, có phải tôi nên thử trước không?”
“Bây giờ cậu thử cái đ*o gì.” Hoắc Nhiên cầm đèn vào, treo lên trên đỉnh lều, “Giờ thử có không hợp cậu cũng phải dùng thôi.”
“Lỡ như không hợp có thể dùng của cậu.” Khấu Thầm nhanh chóng cởi quần áo ra.
Hoắc Nhiên cũng không kịp ngăn cản, Khấu Thầm đã thành thạo cởi quần áo mình ra chỉ còn lại một cái quần lót, sau đó mới nhào đến ba lô của mình bắt đầu tìm.
“Cậu đi kiểm tra thử IQ được không?” Hoắc Nhiên trừng mắt nhìn nửa phần thần chết ở phía trên quần lót, “Bây giờ mấy độ cậu có biết không hả? Sao cậu không ra ngoài chạy khỏa thân đi? Thần chết sắp bị cậu chọc tức mà sống dậy luôn á…”
“Ấy đù.” Khấu Thầm tìm mấy cái sau đó dốc ngược ba lô lại rung rung, các loại đồ vật trong ba lô rơi ra ngoài hết, “Rét chết tôi rồi, cái lều này chẳng phải là tăng độ dày sao?”
“Tăng độ dày! Không phải tăng độ ấm.” Hoắc Nhiên nhìn dáng vẻ Khấu Thầm, đành phải đi đến cầm túi ngủ từ trong đống đồ đó, nhanh chóng mở ra, trải ở phía trong lều: “Đi vào!”
Khấu Thầm phóng người đến, chỉ cần một giây, đã chui vào túi ngủ, sau hai giây cứng ngắc lại thả lỏng ra, thích ý ở trong túi duỗi người: “Cũng may, túi ngủ này là -15 đúng không?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên ngồi bên cạnh, “Thật ra bây giờ cũng không cần dùng dày đến vậy.”
“Tôi chịu được lạnh.” Khấu Thầm vui sướng kéo chặt sợi dây trên túi ngủ, che mặt mình lại chỉ có thể nhìn thấy mũi với hai mắt.
“Vậy cậu còn cởi sạch à?” Hoắc Nhiên nhìn thấy một hộp sô cô la từ trong ba lô rớt ra, đưa tay cầm lên, mở ra.
“Này, ăn vụng hả?” Khấu Thầm bọc túi ngủ ngồi dậy, từ trong khe hở bên cạnh đưa tay ra, chỉ vào Hoắc Nhiên, “Cậu dám ăn vụng sô cô la của tôi?”
“Ừ.” Hoắc Nhiên cầm một viên lột ra, bỏ vào trong miệng, nhìn Khấu Thầm.
“Tôi đánh chết cậu…” Khấu Thầm muốn đưa tay ra từ miệng túi ngủ, nhưng không thành công, tay bị kẹt ở phía trên, “Đệt, cái dây rút này không có dãn được sao? Buổi tối tôi muốn lấy đồ gì đó còn phải mở ra trước?”
Hoắc Nhiên kéo một dây kéo nhỏ ở bên hông túi ngủ, đưa tay vào trong khều khều trên đùi Khấu Thầm.
“Ồ? Chơi vui!” Tay Khấu Thầm rụt lại, ở trong túi ngủ chụp tay của Hoắc Nhiên lại, “Ăn vụng sô cô la của tôi, còn lén sờ người tôi…”
“Có mặt mũi chút đi!” Hoắc Nhiên rút tay ra.
Khấu Thầm từ khe hở đưa tay ra, xua tay với Hoắc Nhiên: “Không cần, mặt mũi là cái gì…”
Còn chưa nói xong, bên ngoài lều bỗng nhiên truyền đến giọng nói của một người phụ nữ.
Hai người họ đều ngẩn người, sau khi nghe mấy giây mới phản ứng lại, là có người đang hát, hát cũng không hay, mà còn không nghe ra được đang hát cái gì.
“Chị của cậu?” Hoắc Nhiên hỏi.
“Chị tôi khi học đại học, đứng top 2 trong mười ca sĩ hát hay nhất thành phố.” Khấu Thầm nói chỉ bên phải, “Là cẩu nam nữ bên kia.”
“Tiếng ở bên này.” Hoắc Nhiên chỉ hướng ngược lại.
“Trong rừng?” Khấu Thầm khẽ hỏi.
“Ừ.” Hoắc Nhiên nhìn cậu.
———
Củi ngo: tức lõi của cây thông lấy nhựa hay còn gọi là thông 2 lá dùng để nhóm bếp củi.
Tinh vân: Tinh vân là hỗn hợp của bụi, khí hydro, khí helium và plasma. Tinh vân có thể là những đám bụi tập hợp lại với nhau do hấp dẫn, hoặc cũng có thể là vật chất được phóng ra do sự kết thúc của một ngôi sao. Các tinh vân thường tập trung thành những giải hẹp, dày từ vài chục đến vài trăm năm ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất