Chương 23
Dịch: LTLT
Với kiến thức của Hoắc Nhiên về dân làng, nếu đánh nhau, dân làng nhỏ tuổi từ 20 trở xuống thì bọn họ không thành vấn đề, còn dân làng từ 30 trở lên này, bọn họ hơn phân nửa là bị đánh rồi.
Mặc dù là ba chọi ba, nhưng cậu không biết thực lực của lão Dương, thực lực của mình… dù gì cũng chưa từng đánh nhau, cho nên trong ba người bọn họ, chắc là chỉ có vua làm màu Khấu Thầm có thể chống lại được một lát.
Cho nên lúc Hoắc Nhiên ra tay, đầu tiên là đánh về phía cây gậy trong tay dân làng, cậu thừa nhận vào thời điểm này cậu không có “gan” đánh dân làng bị thương, lỡ như kích thích khiến người ta đánh ra lực chiến đấu cao hơn… Cậu thực sự không muốn ở trong khe núi bị người ta đánh lăn dưới đất.
Baton đập rất chính xác vào gậy gỗ trong tay dân làng.
Sau một tiếng “cạch”.
Gậy gỗ vẫn còn ở trong tay dân làng.
Lúc này rất xấu hổ.
Với lại khá nguy hiểm.
Dân làng giơ tay lên, gậy gỗ liền săn sóc hướng lên trên mặt cậu, không có tư thế gì đáng nói, khi so với Khấu Thầm đạp người khác bay đi, động tác của dân làng vô cùng tự nhiên giản dị.
Nhưng mà sức lực rất mạnh, Hoắc Nhiên có thể nghe thấy âm thanh khi gậy gỗ được vung lên quét trong không khí.
Vút.
Khi Hoắc Nhiên lùi về sau tránh, một chân của lão Dương đạp lên gậy gỗ.
Cẩn thận!
Chân đạp gậy gỗ, đa số tình huống là sẽ trượt chân, thuộc về chiêu thức đả thương địch thủ 0.25 nhưng lại tự tổn thương mình 840, chỉ cần ngã xuống đất, gậy của những người kia muốn săn sóc chỗ nào trên người bạn thì chỉ nhìn tố chất của người ta thôi.
Nhưng mà tiếng hô của Hoắc Nhiên chỉ kịp lóe lên trong đầu.
Lão Dương không có trượt chân, vững vàng đạp một cái cây gậy ở trong tay dân làng liền rớt xuống đất, dân làng bị đá loạng choạng hướng về trước mấy bước, Khấu Thầm bên cạnh tiến đến thụi một cùi chỏ lên trên lưng dân làng, khiến hắn ta nằm xuống đất.
Lão Dương mang giày cũng là hiệu Arc’teryx.
Arc’teryx uy vũ!
Hoắc Nhiên cân nhắc lúc về thương lượng với ba mình, dập đầu mấy cái để đổi lấy một đôi Arc’teryx.
Nhưng mà có thể nhìn ra được, Khấu Thầm cũng chưa dùng hết sức, chắc là cũng giống như mình, không dám kích thích dân làng thật.
Hoắc Nhiên lại xông lên lần nữa, gia nhập vào hỗn chiến,vũ khí của Khấu Thầm và lão Dương là dao và dao găm, lúc này chẳng khác gì là đồ trang trí, không dám dùng, duy nhất dám ra tay chỉ có baton của cậu.
Cho nên Hoắc Nhiên liền đánh vào gậy gỗ, đánh gậy rút chân bị đánh lại đánh gậy rút cánh tay bị đá…
Khấu Thầm tay không tấc sắt chiến đấu rất vui vẻ, mà còn dùng sách lược khác hoàn toàn với trận đánh nhau trước đó.
Cậu vừa đấm vừa hét lớn: “Mấy người muốn làm gì! Muốn làm gì! Vì sao đánh người… Á… Mấy người muốn làm gì…”
Nếu như không phải Hoắc Nhiên tận mắt thấy Khấu Thầm đang hăng hái chiến đấu trước mặt mình, chỉ nghe thấy tiếng nói quả thực sẽ cảm thấy Khấu Thầm bị gậy đánh khắp người bò lăn trên đất.
“Mày kêu cái gì! Mày kêu cái gì mà kêu!” Dân làng không hề thích ứng với cách thức chiến đấu của Khấu Thầm, giận dữ quát lại, “Tụi mày muốn làm gì! Tụi mày cướp vợ người khác! Tụi mày muốn làm gì!”
“Nói nhảm gì đó chúng tôi cướp vợ ai chứ!” Hoắc Nhiên cũng quát theo, “Mấy người lừa bán phụ nữ! Lừa bán phụ nữ! Lừa bán phụ nữ…”
Hoắc Nhiên cảm thấy mình giống như một cái máy ghi âm bị dập đĩa, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết còn cái gì có thể gào lên được.
“Ai lừa bán! Làm gì lừa bán!” Dân làng nổi điên, quay đầu nhào đến, “Đó là sính lễ! Tiền sính lễ của nhà tên ngốc Đường đưa cho!”
Tên ngốc Đường?
Hoắc Nhiên nhớ đến lời của chị gái Cao nói, chồng của chị ta gọi là lão Đường, luôn đánh chị ta.
Là kẻ ngốc?
Mua một kẻ ngốc cho một kẻ ngốc làm vợ? Gọi cho đẹp đẽ là sính lễ?
Trong rừng nơi chị gái Cao chạy trốn vào trước đó truyền đến tiếng kêu của mấy dân làng khác, mấy người bên đây đánh được một nửa thì hơi ngừng lại.
Hoắc Nhiên căng thẳng, dựng lỗ tai lên khó khăn nghe ngóng thử.
Mơ hồ nghe thấy nửa câu “không…” gì gì đó.
Bên phía khu rừng lại hét lên lần nữa.
Không tìm thấy!
Cả người Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người dân làng đang đánh nhau dường như có hơi do dự, đúng lúc này, Khấu Thầm bỗng nhiên chạy lấy đà mấy bước, mạnh mẽ vọt lên, đạp một đạp lên trên vai dân làng đứng gần cậu nhất.
Khoảng cách chạy lấy đà rất ngắn cơ bản giống như là một bước nhảy cao tại chỗ, độ cao giơ lên và sức lực của chân khiến Hoắc Nhiên sợ ngây người, tên dân làng này bị đạp trúng đụng vào người của hai tên khác, quán tính rất lớn khiến ba người bọn họ cùng lúc lùi về sau mấy bước, ngã xuống mặt đất.
“Đi!” Khấu Thầm gằn giọng nói.
Sau đó nắm lấy ba lô chạy đến cái khe Khấu Tiêu đang chờ, phía trước chính là rừng cây.
Phản ứng của Khấu Tiên cũng khá kinh người, cô vẫn luôn trốn trong khe quan sát cuộc chiến, khi nhìn thấy Khấu Thầm chạy đến, đã chống lên mép khe leo lên, lúc lão Dương và Hoắc Nhiên chạy đến, cô đã chạy ở đằng sau Khấu Thầm tiến vào rừng.
Cảm giác phương hướng của Khấu Thầm cũng khá tốt, sau khi chạy vào trong rừng, lão Dương và Khấu Tiêu đều cắm đầu chạy theo cậu, Hoắc Nhiên ở cuối cùng, Khấu Thầm vậy mà không chạy trở lại, hướng chạy đến chính là miệng suối cũ.
Dân làng không có đuổi theo, Hoắc Nhiên quay đầu xác nhận mấy lần.
Nhưng mấy người bọn họ vẫn luôn chạy, không ngừng lại.
Chủ yếu là địa hình trong rừng phức tạp, trên đất có cành cây với lá khô, phía dưới còn có đá và đất, bọn họ chạy không nhanh, chỉ có thể chạy lâu thêm một tí, kéo dãn khoảng cách ra, đề phòng dân làng đuổi theo.
“Sao rồi!” Khấu Thầm chạy ở trước tiên vừa chạy vừa hỏi.
“Không có đuổi theo.” Hoắc Nhiên trả lời, “Phía sau không có ai.”
“Đến đâu thì dừng vậy?” Khấu Tiêu hơi thở hổn hển hỏi, nhưng vẫn chạy nhanh về phía trước.
“Đằng trước có một cái dốc.” Hoắc Nhiên nói, “Xuống dốc chắn là có thể nhìn thấy ngã ba, một ngã đi đến miệng suối cũ, một ngã đi đến thôn tiếp tế lương thực, đến ngã ba có thể nghỉ ngơi, chỗ đó nhiều người, dân làng và dân phượt đều sẽ đi ngang qua, bọn họ chắc hẳn không đến đó đâu.”
“Tiểu Hoắc giỏi ghê.” Lão Dương nói, “Trong rừng chạy ra ngoài là chỗ nào cũng biết luôn?”
“Em từng đi một lần, lúc cùng người khác đến, có một người bạn mang theo chó, chạy vào trong rừng, tụi em vào tìm.” Hoắc Nhiên nói, “Phương hướng có lẽ giống như vậy.”
Lại chạy về trước một đoạn, Khấu Thầm bắt đầu trượt dốc: “Là dốc này phải không!”
“Phải, từ từ thôi, dốc đứng.” Hoắc Nhiên nói.
“Cuối cùng cũng sắp… đến…” Khấu Tiêu thở hổn hển còn chưa nói xong, dưới chân đột nhiên trượt xuống, mông ngồi phịch xuống đất, sau đó trượt xuống dưới.
Lão Dương ở phía sau cô, phóng đến muốn tóm lấy ba lô của cô, nhưng quơ vào khoảng trống.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên hét lên.
Lúc Khấu Thầm quay đầu lại, Khấu Tiêu đã đến đằng sau cậu rồi, cậu đưa tay ra muốn bòng lên eo Khấu Tiêu, nhưng tốc độ trượt xuống của Khấu Tiêu quá nhanh, một chân đá thẳng khiến cậu bị gạt té ngã.
Hai người cùng nhau trượt xuống.
“Á! Chân chân chân áu áu áu áu áu áu!” Thanh âm của Khấu Tiêu run rẩy theo sự xốc nảy trượt dốc.
“Chân làm sao hả!” Lão Dương sốt ruột nhảy xuống, ngồi ở phía sau cùng trượt xuống, giọng nói cũng rung lên, “Chân chân em áu áu áu áu… Sao rồi!”
“Chân của Khấu Thầm!” Khấu Tiêu trượt xuống đất bằng rồi, “Em đạp trúng cổ chân của nó!”
“Không sao.” Khấu Thầm ngồi trên đất.
Nghe động tĩnh này liền biết không phải không sao, nếu thật sự không sao, với tính cách của Khấu Thầm, chắc chắn phải đắc ý đến mức người người căm phẫn.
“Cởi giày ra.” Hoắc Nhiên chạy đến cuối dốc, quăng ba lô xuống đất, từ bên hông túi rút ra một túi rút nhỏ dài dài.
“Băng vệ sinh?” Khấu Thầm hỏi.
“Băng vệ sinh gì?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Chị tôi dùng cái túi nhỏ này đựng băng vệ sinh.” Khấu Thầm nói, “Nhưng không có dài đến vậy.”
“…Cút!” Hoắc Nhiên trừng cậu, roẹt một cái rút ra một cái túi zip hình kem từ trong cái túi vải nhỏ đó, nền hồng nhạt hoa trắng nhỏ, “Nhìn đi!”
“Không phải, Nhiên Nhiên.” Khấu Tiêu cười ra tiếng, “Giống thật sự.”
“Đây là cái gì?” Khấu Thầm nhéo thử.
“Túi chườm đá một lần.” Hoắc Nhiên thở dài, cầm túi chườm ở trong tay, dùng sức bóp mấy cái.
“Túi chườm đá?” Khấu Thầm có hơi ngạc nhiên, “Cũng không có đá, sao có thể giữ nhiệt độ?”
“Không cần giữ nhiệt độ, lúc dùng bóp một chút.” Hoắc Nhiên nói, “Cách dùng gần giống túi giữ nhiệt.”
“Còn có loại đồ vật này à?” Khấu Thầm tò mò cầm lấy, bóp mấy cái trong tay, “Bóp như vậy sao? Chơi vui… Ấy lạnh! Lạnh thật đó!”
“Anh sờ thử?” Lão Dương đưa tay ra.
Khấu Thầm đưa cho hắn, hắn cầm lấy bóp mấy cái: “Thật luôn nè, thứ này tốt ghê.”
Khấu Tiêu cũng chơi một hồi, túi chườm mới trở về tay Hoắc Nhiên.
“Chắc là trật chân rồi?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Cởi giày ra, nhét cái này vào trong vớ.”
“Thật ra cũng không nghiêm trọng…” Khấu Thầm nói là nói như vậy thôi nhưng vẫn nhanh chóng cởi giày bên chân trái ra, nhét túi chườm vào trong vớ, “Cái này có thể lạnh bao lâu?”
Chắc hẳn là trật rồi, có hơi sưng, nhưng không nghiêm trọng mấy.
“Hai, ba chục phút.” Hoắc Nhiên nói, “Không lạnh thì còn có, tôi mang bốn túi.”
“Tôi nhận ra những người thích phượt như cậu.” Khấu Thầm nói, “Giống như mèo máy vậy.”
“Những thứ đồ nhỏ này, mang theo thì hơn phân nửa là không dùng đến.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà nếu không có, gặp đúng lúc cần dùng thì liền trợn mắt há mồm.”
“Còn có gì chơi vui nữa, lấy ra đây xem đi.” Khấu Thầm cầm ba lô của cậu, nhìn vào trong.
“Lấy ra hết cậu dọn dẹp lại à?” Hoắc Nhiên hỏi.
Khấu Thầm vội vàng rút tay về.
“Làm sao đây?” Khấu Tiêu sau khi lấy lại sức quay đầu nhìn về khu rừng bên kia, “Chị gái kia cũng không biết sao rồi.”
“Vừa rồi nghe thấy có ý là không tìm được.” Hoắc Nhiên nói, “Em cũng không nghe rõ lắm, trước đó chúng ta bắt chị ta cũng rất tốn sức, bây giờ chị ta còn mang giày nữa.”
“Ý của mấy người vừa rồi có phải là nói cưới chị ta về không?” Lão Dương nói “Đưa tiền sính lễ, thì coi như là cưới về rồi? Là ý này sao?”
“Nghe thì chính là ý này.” Hoắc Nhiên nói.
“Vẫn phải báo cảnh sát, dù có phải là cưới gả bình thường không, có phải kẻ ngốc lấy kẻ ngốc không.” Khấu Tiêu nói, “Cách mấy người đó tìm người, nhìn thế nào cũng không đúng!” Dù là hiểu lầm, cũng phải báo cảnh sát! Khi chị ta mang giày mọi người có nhìn thấy không, trên chân có vết sẹo cũ, chị ta còn nói lão Đường đánh chị ta, dù không có lừa bán, bạo hành gia đình mẹ nó cũng không được! Trong thành phố thì mẹ nó còn đánh chết được, cái kiểu ở trong rừng sâu núi thẩm này…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Lão Dương nhéo cằm của cô, lại vỗ nhẹ lên trên mặt cô, “Có tín hiệu thì báo cảnh sát.”
“Tay có dơ không đó mà sờ lên mặt em.” Khấu Tiêu trừng hắn.
“…Vậy thì em chùi đi.” Lão Dương cầm lấy khăn giấy ướt đưa cho cô.
“Trên mặt em bôi kem dưỡng đó.” Khấu Tiêu nói, “Lau xong phải bôi lại, phiền phức lắm!”
“Anh giúp em bôi.” Lão Dương nói.
“Ây yo…” Khấu Thầm bịt lỗ tai nằm xuống đất, lại nghiêng về phía Hoắc Nhiên, “Chịu không nổi mà, hai người kiếp trước làm kẹo mạch nha à.”
“Không thích nghe thì biến qua một bên.” Khấu Tiêu đạp một cái lên trên mông cậu.
“Đi đi đi.” Khấu Thầm tiếp tục nhúc nhích về phía Hoắc Nhiên, đẩy cậu qua bên cạnh, “Nhiên Nhiên, hai chúng ta qua bên kia hôn môi đi.”
“Trật chân cũng không thể khiến cậu ngậm miệng phải không?” Hoắc Nhiên dịch sang bên cạnh một mét.
Khấu Thầm nhanh chóng ngọ nguậy đến: “Trật chân cũng không phải trật miệng…”
Hoắc Nhiên vừa chuẩn bị đứng dậy đánh Khấu Thầm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại kêu.
Meo.
“Của ai?” Khấu Thầm phóng đến.
“Của tôi!” Hoắc Nhiên chợt nhào đến ba lô của mình, đây là âm báo tin nhắn của cậu.
“Đệt có tín hiệu rồi sao!” Khấu Thầm cũng xông đến ba lô của mình, động tác nhanh đến mức không nhìn ra được cậu mới vừa trật chân.
Sau mấy phút, điện thoại của mọi người đều cầm trên tay.
“Không tín hiệu.” Lão Dương nói.
“Em cũng không có.” Khấu Tiêu nói.
“Không có.” Khấu Thầm nhíu mày.
“Tôi hiện tại cũng không có.” Hoắc Nhiên nhìn màn hình chằm chằm, bên trên là tin nhắn Từ Tri Phàm gửi cho cậu hồi sáng, “Vừa rồi chắc là có trong một chốc, bình thường phải đi thêm chút nữa mới có, đến phía thôn.”
– Lúc về ở miệng suối cũ nhìn xem còn cục đá màu hồng rắm năm ngoái mày chụp không
Màu hồng rắm mẹ nó là màu gì?
“Đi về phía thôn có phải không an toàn không?” Lão Dương hỏi.
“Sợ là lại gặp mấy người kia.” Hoắc Nhiên nói, gửi cho Từ Tri Phàm và ba mình cùng một tin nhắn, chừng nào gửi được thì xem vận may đi.
– Ngã ba phía trước miệng suối cũ, báo cảnh sát, chúng ta có thể gặp phải bọn buôn người và người chạy trốn, chúng ta an toàn, không có bị thương, cũng không có ai đuổi theo
“Đi về trước đi.” Khấu Tiêu đứng lên, “Chị nghỉ xong rồi, Khấu Thầm, em đi được không?”
“Được.” Khấu Thầm đứng dậy.
Hoắc Nhiên cầm lấy băng vải, vòng mấy vòng quanh túi chườm đá trên mắt cá chân của Khấu Thầm, như vầy lúc đi đường túi chườm sẽ không bị trượt.
“Chuyến này coi như là kinh nghiệm.” Lão Dương nói, “Anh vẫn chưa từng gặp phải loại chuyện này.”
“Chỉ cần an toàn trở về, đây chính là vốn liếng siêu to cho em trai em chém gió.” Khấu Tiêu nói.
“Sau khi báo cảnh sát… Chúng ta còn tiếp tục không?” Khấu Thầm hỏi.
Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm: “Không tiếp tục? Từ Tri Phàm và ba tôi mặc kệ ai nhận được tin nhắn, đều sẽ lập tức báo cho ba cậu, ba cậu chắc chắn sẽ lo lắng.”
“Có thể sẽ đánh tôi.” Khấu Thầm nói.
Từ Tri Phàm gọi mấy cuộc điện thoại cho Hoắc Nhiên đều không được, lại gọi điện thoại Khấu Thầm, cũng không được luôn, thế là lật sổ danh bạ, tìm điện thoại của ba Hoắc Nhiên.
Điện thoại vừa gọi qua, ba Hoắc Nhiên bên kia đã nghe máy.
“Chú, con là Tri Phàm.” Từ Tri Phàm vừa cởi giày vừa nói, “Chú nhận được tin nhắn của Hoắc Nhiên rồi sao ạ?”
“Nhận được rồi, chú đã báo cảnh sát.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ chú đi đến đó.”
“Một phút nữa con đến bên cạnh cổng khu dân cư.” Từ Tri Phàm nói, “Lúc chú đi ngang thì chở con với.”
“Con đến hóng hớt cái gì!” Ba Hoắc Nhiên nói.
“Đã báo cảnh rát rồi, con chắc chắn phải đi hóng hớt chứ.” Từ Tri Phàm nói, “Nếu con không đi, sau này Hoắc Nhiên nhìn con thế nào.”
Từ Tri Phàm cúp điện thoại, chạy đến cổng khu dân cư, lúc đi ngang qua lầu một, cậu ta hét lớn vào trong cửa: “Bà ơi con ra ngoài đây.”
“Cậu là ai?” Bên trong truyền ra giọng nói của bà nội.
“Cháu nội của bà!” Từ Tri Phạm chạy ra ngoài nói.
Xe ba Hoắc nhiên nhanh chóng chạy đến đây, lúc cậu nhảy lên, ba Hoắc Nhiên đang đeo tai nghe gọi điện thoại.
“Bây giờ bọn nó chắc là không sao, kinh nghiệm dã ngoại của Hoắc Nhiên rất tốt, thằng bé nói không có bị thương cũng không có ai đuổi theo, giờ sẽ không có chuyện gì.” Ông nói, “Bên anh cũng báo cảnh sát rồi sao?”
Nghe ý tứ này, bên kia chắc là phụ huynh của Khấu Thầm.
“Được.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ không kẹt xe, khoảng chừng mười lăm phút tôi sẽ đi ngang qua chỗ anh, biển số xe 789.”
“Là ba Khấu Thầm ạ?” Từ Tri Phàm chờ ông cúp máy mới hỏi.
“Ừ.” Ba Hoắc Nhiên gật đầu, “Hoắc Nhiên đưa số điện thoại của nhà Khấu Thầm cho chú, bình thường thằng bé ra ngoài đều sẽ để lại số điện thoại liên lạc của mọi người, thuận tiện có chuyện gì thì thông báo.”
“Ba cậu ta chắc sốt ruột lắm nhỉ.” Từ Tri Phàm hỏi.
“Khá là sốt ruột cho chị Khấu Thầm.” Ba Hoắc mỉm cười.
Đi ngang qua khu nhà Khấu Thầm, trong hai chiếc xe việt dã đậu ở ven đường có một chiến nhấn kèn, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên chạy đến.
“Là ba của bạn học Hoắc Nhiên sao!” Người đàn ông trung niên phóng đến cũng không nhìn, kêu một tiếng về phía Từ Tri Phầm ngồi bên ghế phụ.
Người đàn ông này chắc chắn là ba Khấu Thầm, ăn mặc rất bình thường, chỉ là người đàn ông trung niên này ăn bận khá chỉnh tề, nhưng mà khắp người đều tràn ngập mùi “Tôi nói với anh tôi chính là xã hội đen, cái kiểu vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra được ấy”, dù là ông chỉ đang đứng, Từ Tri Phàm cảm thấy bản thân cũng có thể đoán ra được đây là ba Khấu Thầm.
Ông vội vàng dựa vào sau ghế, chỉ ba Hoắc trên ghế lái.
“Chào anh, xe thì cùng…” Ba Hoắc còn chưa nói xong, ba Khấu đã huýt sáo với hai chiếc xe việt dã bên kia.
Hai chiếc xe bắt đầu chạy, ông đẩy Từ Tri Phàm một cái: “Bạn nhỏ, con ngồi sau.”
Từ Tri Phàm ngẩn người, cậu ta không ngờ là ba Khấu còn muốn chen chúc trên chiếc xe này, chiếc xe này là xe ba cửa… nhưng sự tình khẩn cấp, cậu ta cuối cùng vẫn vội bò ra ghế sau.
“Anh dẫn đường.” Ba Khấu lên xe, “Hai xe kia đi theo.”
“… Được.” Ba Hoắc tăng tốc chạy đằng trước, hai chiếc xe kia đi theo, ông nhìn kính chiếu hậu, “Thật ra bọn nhỏ chắc hẳn không có chuyện gì, có hai chiếc xe đến đó đón người là được.”
“Không cần xe cũng được.” Ba Khấu nói, “Bên tôi cũng tìm bạn bè ở cục cảnh sát thông báo rồi, cảnh sát cũng sắp đến đó, còn có xe cảnh sát nữa, Khấu Thầm thì tôi không lo, chủ yếu là tôi lo lắng con gái tôi, nói thẳng ra là chưa từng chịu khổ, sợ nó bị thương.”
“Sẽ không bị thương, đường bên đó là đường núi bình thường, xe việt dã nhỏ này của tôi có thể chạy vào…” Ba Hoắc cười.
“Tôi biết, chiếc Jimny này của anh, xếp hạng đầu xe việt dã mini.” Ba Khấu nói, “Hai chiếc xe đằng sau không được à?”
“Quá to, rất nhiều đường đi không được.” Ba Hoắc nói.
“Vậy mặc kệ đi, trong xe có ba người bạn của tôi.” Ba Khấu nói, “Chúng tôi muốn chơi ở ngoại ô nhưng tìm không được chỗ thích hợp, tiện thể cùng nhau đến đó xem hoàn cảnh thế nào.”
“… Ừm.” Ba Hoắc gật đầu.
———-
Xe ba Khấu Thầm:
Xe ba Hoắc Nhiên:
Với kiến thức của Hoắc Nhiên về dân làng, nếu đánh nhau, dân làng nhỏ tuổi từ 20 trở xuống thì bọn họ không thành vấn đề, còn dân làng từ 30 trở lên này, bọn họ hơn phân nửa là bị đánh rồi.
Mặc dù là ba chọi ba, nhưng cậu không biết thực lực của lão Dương, thực lực của mình… dù gì cũng chưa từng đánh nhau, cho nên trong ba người bọn họ, chắc là chỉ có vua làm màu Khấu Thầm có thể chống lại được một lát.
Cho nên lúc Hoắc Nhiên ra tay, đầu tiên là đánh về phía cây gậy trong tay dân làng, cậu thừa nhận vào thời điểm này cậu không có “gan” đánh dân làng bị thương, lỡ như kích thích khiến người ta đánh ra lực chiến đấu cao hơn… Cậu thực sự không muốn ở trong khe núi bị người ta đánh lăn dưới đất.
Baton đập rất chính xác vào gậy gỗ trong tay dân làng.
Sau một tiếng “cạch”.
Gậy gỗ vẫn còn ở trong tay dân làng.
Lúc này rất xấu hổ.
Với lại khá nguy hiểm.
Dân làng giơ tay lên, gậy gỗ liền săn sóc hướng lên trên mặt cậu, không có tư thế gì đáng nói, khi so với Khấu Thầm đạp người khác bay đi, động tác của dân làng vô cùng tự nhiên giản dị.
Nhưng mà sức lực rất mạnh, Hoắc Nhiên có thể nghe thấy âm thanh khi gậy gỗ được vung lên quét trong không khí.
Vút.
Khi Hoắc Nhiên lùi về sau tránh, một chân của lão Dương đạp lên gậy gỗ.
Cẩn thận!
Chân đạp gậy gỗ, đa số tình huống là sẽ trượt chân, thuộc về chiêu thức đả thương địch thủ 0.25 nhưng lại tự tổn thương mình 840, chỉ cần ngã xuống đất, gậy của những người kia muốn săn sóc chỗ nào trên người bạn thì chỉ nhìn tố chất của người ta thôi.
Nhưng mà tiếng hô của Hoắc Nhiên chỉ kịp lóe lên trong đầu.
Lão Dương không có trượt chân, vững vàng đạp một cái cây gậy ở trong tay dân làng liền rớt xuống đất, dân làng bị đá loạng choạng hướng về trước mấy bước, Khấu Thầm bên cạnh tiến đến thụi một cùi chỏ lên trên lưng dân làng, khiến hắn ta nằm xuống đất.
Lão Dương mang giày cũng là hiệu Arc’teryx.
Arc’teryx uy vũ!
Hoắc Nhiên cân nhắc lúc về thương lượng với ba mình, dập đầu mấy cái để đổi lấy một đôi Arc’teryx.
Nhưng mà có thể nhìn ra được, Khấu Thầm cũng chưa dùng hết sức, chắc là cũng giống như mình, không dám kích thích dân làng thật.
Hoắc Nhiên lại xông lên lần nữa, gia nhập vào hỗn chiến,vũ khí của Khấu Thầm và lão Dương là dao và dao găm, lúc này chẳng khác gì là đồ trang trí, không dám dùng, duy nhất dám ra tay chỉ có baton của cậu.
Cho nên Hoắc Nhiên liền đánh vào gậy gỗ, đánh gậy rút chân bị đánh lại đánh gậy rút cánh tay bị đá…
Khấu Thầm tay không tấc sắt chiến đấu rất vui vẻ, mà còn dùng sách lược khác hoàn toàn với trận đánh nhau trước đó.
Cậu vừa đấm vừa hét lớn: “Mấy người muốn làm gì! Muốn làm gì! Vì sao đánh người… Á… Mấy người muốn làm gì…”
Nếu như không phải Hoắc Nhiên tận mắt thấy Khấu Thầm đang hăng hái chiến đấu trước mặt mình, chỉ nghe thấy tiếng nói quả thực sẽ cảm thấy Khấu Thầm bị gậy đánh khắp người bò lăn trên đất.
“Mày kêu cái gì! Mày kêu cái gì mà kêu!” Dân làng không hề thích ứng với cách thức chiến đấu của Khấu Thầm, giận dữ quát lại, “Tụi mày muốn làm gì! Tụi mày cướp vợ người khác! Tụi mày muốn làm gì!”
“Nói nhảm gì đó chúng tôi cướp vợ ai chứ!” Hoắc Nhiên cũng quát theo, “Mấy người lừa bán phụ nữ! Lừa bán phụ nữ! Lừa bán phụ nữ…”
Hoắc Nhiên cảm thấy mình giống như một cái máy ghi âm bị dập đĩa, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết còn cái gì có thể gào lên được.
“Ai lừa bán! Làm gì lừa bán!” Dân làng nổi điên, quay đầu nhào đến, “Đó là sính lễ! Tiền sính lễ của nhà tên ngốc Đường đưa cho!”
Tên ngốc Đường?
Hoắc Nhiên nhớ đến lời của chị gái Cao nói, chồng của chị ta gọi là lão Đường, luôn đánh chị ta.
Là kẻ ngốc?
Mua một kẻ ngốc cho một kẻ ngốc làm vợ? Gọi cho đẹp đẽ là sính lễ?
Trong rừng nơi chị gái Cao chạy trốn vào trước đó truyền đến tiếng kêu của mấy dân làng khác, mấy người bên đây đánh được một nửa thì hơi ngừng lại.
Hoắc Nhiên căng thẳng, dựng lỗ tai lên khó khăn nghe ngóng thử.
Mơ hồ nghe thấy nửa câu “không…” gì gì đó.
Bên phía khu rừng lại hét lên lần nữa.
Không tìm thấy!
Cả người Hoắc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Mấy người dân làng đang đánh nhau dường như có hơi do dự, đúng lúc này, Khấu Thầm bỗng nhiên chạy lấy đà mấy bước, mạnh mẽ vọt lên, đạp một đạp lên trên vai dân làng đứng gần cậu nhất.
Khoảng cách chạy lấy đà rất ngắn cơ bản giống như là một bước nhảy cao tại chỗ, độ cao giơ lên và sức lực của chân khiến Hoắc Nhiên sợ ngây người, tên dân làng này bị đạp trúng đụng vào người của hai tên khác, quán tính rất lớn khiến ba người bọn họ cùng lúc lùi về sau mấy bước, ngã xuống mặt đất.
“Đi!” Khấu Thầm gằn giọng nói.
Sau đó nắm lấy ba lô chạy đến cái khe Khấu Tiêu đang chờ, phía trước chính là rừng cây.
Phản ứng của Khấu Tiên cũng khá kinh người, cô vẫn luôn trốn trong khe quan sát cuộc chiến, khi nhìn thấy Khấu Thầm chạy đến, đã chống lên mép khe leo lên, lúc lão Dương và Hoắc Nhiên chạy đến, cô đã chạy ở đằng sau Khấu Thầm tiến vào rừng.
Cảm giác phương hướng của Khấu Thầm cũng khá tốt, sau khi chạy vào trong rừng, lão Dương và Khấu Tiêu đều cắm đầu chạy theo cậu, Hoắc Nhiên ở cuối cùng, Khấu Thầm vậy mà không chạy trở lại, hướng chạy đến chính là miệng suối cũ.
Dân làng không có đuổi theo, Hoắc Nhiên quay đầu xác nhận mấy lần.
Nhưng mấy người bọn họ vẫn luôn chạy, không ngừng lại.
Chủ yếu là địa hình trong rừng phức tạp, trên đất có cành cây với lá khô, phía dưới còn có đá và đất, bọn họ chạy không nhanh, chỉ có thể chạy lâu thêm một tí, kéo dãn khoảng cách ra, đề phòng dân làng đuổi theo.
“Sao rồi!” Khấu Thầm chạy ở trước tiên vừa chạy vừa hỏi.
“Không có đuổi theo.” Hoắc Nhiên trả lời, “Phía sau không có ai.”
“Đến đâu thì dừng vậy?” Khấu Tiêu hơi thở hổn hển hỏi, nhưng vẫn chạy nhanh về phía trước.
“Đằng trước có một cái dốc.” Hoắc Nhiên nói, “Xuống dốc chắn là có thể nhìn thấy ngã ba, một ngã đi đến miệng suối cũ, một ngã đi đến thôn tiếp tế lương thực, đến ngã ba có thể nghỉ ngơi, chỗ đó nhiều người, dân làng và dân phượt đều sẽ đi ngang qua, bọn họ chắc hẳn không đến đó đâu.”
“Tiểu Hoắc giỏi ghê.” Lão Dương nói, “Trong rừng chạy ra ngoài là chỗ nào cũng biết luôn?”
“Em từng đi một lần, lúc cùng người khác đến, có một người bạn mang theo chó, chạy vào trong rừng, tụi em vào tìm.” Hoắc Nhiên nói, “Phương hướng có lẽ giống như vậy.”
Lại chạy về trước một đoạn, Khấu Thầm bắt đầu trượt dốc: “Là dốc này phải không!”
“Phải, từ từ thôi, dốc đứng.” Hoắc Nhiên nói.
“Cuối cùng cũng sắp… đến…” Khấu Tiêu thở hổn hển còn chưa nói xong, dưới chân đột nhiên trượt xuống, mông ngồi phịch xuống đất, sau đó trượt xuống dưới.
Lão Dương ở phía sau cô, phóng đến muốn tóm lấy ba lô của cô, nhưng quơ vào khoảng trống.
“Khấu Thầm!” Hoắc Nhiên hét lên.
Lúc Khấu Thầm quay đầu lại, Khấu Tiêu đã đến đằng sau cậu rồi, cậu đưa tay ra muốn bòng lên eo Khấu Tiêu, nhưng tốc độ trượt xuống của Khấu Tiêu quá nhanh, một chân đá thẳng khiến cậu bị gạt té ngã.
Hai người cùng nhau trượt xuống.
“Á! Chân chân chân áu áu áu áu áu áu!” Thanh âm của Khấu Tiêu run rẩy theo sự xốc nảy trượt dốc.
“Chân làm sao hả!” Lão Dương sốt ruột nhảy xuống, ngồi ở phía sau cùng trượt xuống, giọng nói cũng rung lên, “Chân chân em áu áu áu áu… Sao rồi!”
“Chân của Khấu Thầm!” Khấu Tiêu trượt xuống đất bằng rồi, “Em đạp trúng cổ chân của nó!”
“Không sao.” Khấu Thầm ngồi trên đất.
Nghe động tĩnh này liền biết không phải không sao, nếu thật sự không sao, với tính cách của Khấu Thầm, chắc chắn phải đắc ý đến mức người người căm phẫn.
“Cởi giày ra.” Hoắc Nhiên chạy đến cuối dốc, quăng ba lô xuống đất, từ bên hông túi rút ra một túi rút nhỏ dài dài.
“Băng vệ sinh?” Khấu Thầm hỏi.
“Băng vệ sinh gì?” Hoắc Nhiên ngẩn người.
“Chị tôi dùng cái túi nhỏ này đựng băng vệ sinh.” Khấu Thầm nói, “Nhưng không có dài đến vậy.”
“…Cút!” Hoắc Nhiên trừng cậu, roẹt một cái rút ra một cái túi zip hình kem từ trong cái túi vải nhỏ đó, nền hồng nhạt hoa trắng nhỏ, “Nhìn đi!”
“Không phải, Nhiên Nhiên.” Khấu Tiêu cười ra tiếng, “Giống thật sự.”
“Đây là cái gì?” Khấu Thầm nhéo thử.
“Túi chườm đá một lần.” Hoắc Nhiên thở dài, cầm túi chườm ở trong tay, dùng sức bóp mấy cái.
“Túi chườm đá?” Khấu Thầm có hơi ngạc nhiên, “Cũng không có đá, sao có thể giữ nhiệt độ?”
“Không cần giữ nhiệt độ, lúc dùng bóp một chút.” Hoắc Nhiên nói, “Cách dùng gần giống túi giữ nhiệt.”
“Còn có loại đồ vật này à?” Khấu Thầm tò mò cầm lấy, bóp mấy cái trong tay, “Bóp như vậy sao? Chơi vui… Ấy lạnh! Lạnh thật đó!”
“Anh sờ thử?” Lão Dương đưa tay ra.
Khấu Thầm đưa cho hắn, hắn cầm lấy bóp mấy cái: “Thật luôn nè, thứ này tốt ghê.”
Khấu Tiêu cũng chơi một hồi, túi chườm mới trở về tay Hoắc Nhiên.
“Chắc là trật chân rồi?” Hoắc Nhiên nhìn Khấu Thầm, “Cởi giày ra, nhét cái này vào trong vớ.”
“Thật ra cũng không nghiêm trọng…” Khấu Thầm nói là nói như vậy thôi nhưng vẫn nhanh chóng cởi giày bên chân trái ra, nhét túi chườm vào trong vớ, “Cái này có thể lạnh bao lâu?”
Chắc hẳn là trật rồi, có hơi sưng, nhưng không nghiêm trọng mấy.
“Hai, ba chục phút.” Hoắc Nhiên nói, “Không lạnh thì còn có, tôi mang bốn túi.”
“Tôi nhận ra những người thích phượt như cậu.” Khấu Thầm nói, “Giống như mèo máy vậy.”
“Những thứ đồ nhỏ này, mang theo thì hơn phân nửa là không dùng đến.” Hoắc Nhiên nói, “Nhưng mà nếu không có, gặp đúng lúc cần dùng thì liền trợn mắt há mồm.”
“Còn có gì chơi vui nữa, lấy ra đây xem đi.” Khấu Thầm cầm ba lô của cậu, nhìn vào trong.
“Lấy ra hết cậu dọn dẹp lại à?” Hoắc Nhiên hỏi.
Khấu Thầm vội vàng rút tay về.
“Làm sao đây?” Khấu Tiêu sau khi lấy lại sức quay đầu nhìn về khu rừng bên kia, “Chị gái kia cũng không biết sao rồi.”
“Vừa rồi nghe thấy có ý là không tìm được.” Hoắc Nhiên nói, “Em cũng không nghe rõ lắm, trước đó chúng ta bắt chị ta cũng rất tốn sức, bây giờ chị ta còn mang giày nữa.”
“Ý của mấy người vừa rồi có phải là nói cưới chị ta về không?” Lão Dương nói “Đưa tiền sính lễ, thì coi như là cưới về rồi? Là ý này sao?”
“Nghe thì chính là ý này.” Hoắc Nhiên nói.
“Vẫn phải báo cảnh sát, dù có phải là cưới gả bình thường không, có phải kẻ ngốc lấy kẻ ngốc không.” Khấu Tiêu nói, “Cách mấy người đó tìm người, nhìn thế nào cũng không đúng!” Dù là hiểu lầm, cũng phải báo cảnh sát! Khi chị ta mang giày mọi người có nhìn thấy không, trên chân có vết sẹo cũ, chị ta còn nói lão Đường đánh chị ta, dù không có lừa bán, bạo hành gia đình mẹ nó cũng không được! Trong thành phố thì mẹ nó còn đánh chết được, cái kiểu ở trong rừng sâu núi thẩm này…”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.” Lão Dương nhéo cằm của cô, lại vỗ nhẹ lên trên mặt cô, “Có tín hiệu thì báo cảnh sát.”
“Tay có dơ không đó mà sờ lên mặt em.” Khấu Tiêu trừng hắn.
“…Vậy thì em chùi đi.” Lão Dương cầm lấy khăn giấy ướt đưa cho cô.
“Trên mặt em bôi kem dưỡng đó.” Khấu Tiêu nói, “Lau xong phải bôi lại, phiền phức lắm!”
“Anh giúp em bôi.” Lão Dương nói.
“Ây yo…” Khấu Thầm bịt lỗ tai nằm xuống đất, lại nghiêng về phía Hoắc Nhiên, “Chịu không nổi mà, hai người kiếp trước làm kẹo mạch nha à.”
“Không thích nghe thì biến qua một bên.” Khấu Tiêu đạp một cái lên trên mông cậu.
“Đi đi đi.” Khấu Thầm tiếp tục nhúc nhích về phía Hoắc Nhiên, đẩy cậu qua bên cạnh, “Nhiên Nhiên, hai chúng ta qua bên kia hôn môi đi.”
“Trật chân cũng không thể khiến cậu ngậm miệng phải không?” Hoắc Nhiên dịch sang bên cạnh một mét.
Khấu Thầm nhanh chóng ngọ nguậy đến: “Trật chân cũng không phải trật miệng…”
Hoắc Nhiên vừa chuẩn bị đứng dậy đánh Khấu Thầm, bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại kêu.
Meo.
“Của ai?” Khấu Thầm phóng đến.
“Của tôi!” Hoắc Nhiên chợt nhào đến ba lô của mình, đây là âm báo tin nhắn của cậu.
“Đệt có tín hiệu rồi sao!” Khấu Thầm cũng xông đến ba lô của mình, động tác nhanh đến mức không nhìn ra được cậu mới vừa trật chân.
Sau mấy phút, điện thoại của mọi người đều cầm trên tay.
“Không tín hiệu.” Lão Dương nói.
“Em cũng không có.” Khấu Tiêu nói.
“Không có.” Khấu Thầm nhíu mày.
“Tôi hiện tại cũng không có.” Hoắc Nhiên nhìn màn hình chằm chằm, bên trên là tin nhắn Từ Tri Phàm gửi cho cậu hồi sáng, “Vừa rồi chắc là có trong một chốc, bình thường phải đi thêm chút nữa mới có, đến phía thôn.”
– Lúc về ở miệng suối cũ nhìn xem còn cục đá màu hồng rắm năm ngoái mày chụp không
Màu hồng rắm mẹ nó là màu gì?
“Đi về phía thôn có phải không an toàn không?” Lão Dương hỏi.
“Sợ là lại gặp mấy người kia.” Hoắc Nhiên nói, gửi cho Từ Tri Phàm và ba mình cùng một tin nhắn, chừng nào gửi được thì xem vận may đi.
– Ngã ba phía trước miệng suối cũ, báo cảnh sát, chúng ta có thể gặp phải bọn buôn người và người chạy trốn, chúng ta an toàn, không có bị thương, cũng không có ai đuổi theo
“Đi về trước đi.” Khấu Tiêu đứng lên, “Chị nghỉ xong rồi, Khấu Thầm, em đi được không?”
“Được.” Khấu Thầm đứng dậy.
Hoắc Nhiên cầm lấy băng vải, vòng mấy vòng quanh túi chườm đá trên mắt cá chân của Khấu Thầm, như vầy lúc đi đường túi chườm sẽ không bị trượt.
“Chuyến này coi như là kinh nghiệm.” Lão Dương nói, “Anh vẫn chưa từng gặp phải loại chuyện này.”
“Chỉ cần an toàn trở về, đây chính là vốn liếng siêu to cho em trai em chém gió.” Khấu Tiêu nói.
“Sau khi báo cảnh sát… Chúng ta còn tiếp tục không?” Khấu Thầm hỏi.
Hoắc Nhiên liếc nhìn Khấu Thầm: “Không tiếp tục? Từ Tri Phàm và ba tôi mặc kệ ai nhận được tin nhắn, đều sẽ lập tức báo cho ba cậu, ba cậu chắc chắn sẽ lo lắng.”
“Có thể sẽ đánh tôi.” Khấu Thầm nói.
Từ Tri Phàm gọi mấy cuộc điện thoại cho Hoắc Nhiên đều không được, lại gọi điện thoại Khấu Thầm, cũng không được luôn, thế là lật sổ danh bạ, tìm điện thoại của ba Hoắc Nhiên.
Điện thoại vừa gọi qua, ba Hoắc Nhiên bên kia đã nghe máy.
“Chú, con là Tri Phàm.” Từ Tri Phàm vừa cởi giày vừa nói, “Chú nhận được tin nhắn của Hoắc Nhiên rồi sao ạ?”
“Nhận được rồi, chú đã báo cảnh sát.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ chú đi đến đó.”
“Một phút nữa con đến bên cạnh cổng khu dân cư.” Từ Tri Phàm nói, “Lúc chú đi ngang thì chở con với.”
“Con đến hóng hớt cái gì!” Ba Hoắc Nhiên nói.
“Đã báo cảnh rát rồi, con chắc chắn phải đi hóng hớt chứ.” Từ Tri Phàm nói, “Nếu con không đi, sau này Hoắc Nhiên nhìn con thế nào.”
Từ Tri Phàm cúp điện thoại, chạy đến cổng khu dân cư, lúc đi ngang qua lầu một, cậu ta hét lớn vào trong cửa: “Bà ơi con ra ngoài đây.”
“Cậu là ai?” Bên trong truyền ra giọng nói của bà nội.
“Cháu nội của bà!” Từ Tri Phạm chạy ra ngoài nói.
Xe ba Hoắc nhiên nhanh chóng chạy đến đây, lúc cậu nhảy lên, ba Hoắc Nhiên đang đeo tai nghe gọi điện thoại.
“Bây giờ bọn nó chắc là không sao, kinh nghiệm dã ngoại của Hoắc Nhiên rất tốt, thằng bé nói không có bị thương cũng không có ai đuổi theo, giờ sẽ không có chuyện gì.” Ông nói, “Bên anh cũng báo cảnh sát rồi sao?”
Nghe ý tứ này, bên kia chắc là phụ huynh của Khấu Thầm.
“Được.” Ba Hoắc Nhiên nói, “Bây giờ không kẹt xe, khoảng chừng mười lăm phút tôi sẽ đi ngang qua chỗ anh, biển số xe 789.”
“Là ba Khấu Thầm ạ?” Từ Tri Phàm chờ ông cúp máy mới hỏi.
“Ừ.” Ba Hoắc Nhiên gật đầu, “Hoắc Nhiên đưa số điện thoại của nhà Khấu Thầm cho chú, bình thường thằng bé ra ngoài đều sẽ để lại số điện thoại liên lạc của mọi người, thuận tiện có chuyện gì thì thông báo.”
“Ba cậu ta chắc sốt ruột lắm nhỉ.” Từ Tri Phàm hỏi.
“Khá là sốt ruột cho chị Khấu Thầm.” Ba Hoắc mỉm cười.
Đi ngang qua khu nhà Khấu Thầm, trong hai chiếc xe việt dã đậu ở ven đường có một chiến nhấn kèn, cửa xe mở ra, một người đàn ông trung niên chạy đến.
“Là ba của bạn học Hoắc Nhiên sao!” Người đàn ông trung niên phóng đến cũng không nhìn, kêu một tiếng về phía Từ Tri Phầm ngồi bên ghế phụ.
Người đàn ông này chắc chắn là ba Khấu Thầm, ăn mặc rất bình thường, chỉ là người đàn ông trung niên này ăn bận khá chỉnh tề, nhưng mà khắp người đều tràn ngập mùi “Tôi nói với anh tôi chính là xã hội đen, cái kiểu vừa liếc mắt liền có thể nhìn ra được ấy”, dù là ông chỉ đang đứng, Từ Tri Phàm cảm thấy bản thân cũng có thể đoán ra được đây là ba Khấu Thầm.
Ông vội vàng dựa vào sau ghế, chỉ ba Hoắc trên ghế lái.
“Chào anh, xe thì cùng…” Ba Hoắc còn chưa nói xong, ba Khấu đã huýt sáo với hai chiếc xe việt dã bên kia.
Hai chiếc xe bắt đầu chạy, ông đẩy Từ Tri Phàm một cái: “Bạn nhỏ, con ngồi sau.”
Từ Tri Phàm ngẩn người, cậu ta không ngờ là ba Khấu còn muốn chen chúc trên chiếc xe này, chiếc xe này là xe ba cửa… nhưng sự tình khẩn cấp, cậu ta cuối cùng vẫn vội bò ra ghế sau.
“Anh dẫn đường.” Ba Khấu lên xe, “Hai xe kia đi theo.”
“… Được.” Ba Hoắc tăng tốc chạy đằng trước, hai chiếc xe kia đi theo, ông nhìn kính chiếu hậu, “Thật ra bọn nhỏ chắc hẳn không có chuyện gì, có hai chiếc xe đến đó đón người là được.”
“Không cần xe cũng được.” Ba Khấu nói, “Bên tôi cũng tìm bạn bè ở cục cảnh sát thông báo rồi, cảnh sát cũng sắp đến đó, còn có xe cảnh sát nữa, Khấu Thầm thì tôi không lo, chủ yếu là tôi lo lắng con gái tôi, nói thẳng ra là chưa từng chịu khổ, sợ nó bị thương.”
“Sẽ không bị thương, đường bên đó là đường núi bình thường, xe việt dã nhỏ này của tôi có thể chạy vào…” Ba Hoắc cười.
“Tôi biết, chiếc Jimny này của anh, xếp hạng đầu xe việt dã mini.” Ba Khấu nói, “Hai chiếc xe đằng sau không được à?”
“Quá to, rất nhiều đường đi không được.” Ba Hoắc nói.
“Vậy mặc kệ đi, trong xe có ba người bạn của tôi.” Ba Khấu nói, “Chúng tôi muốn chơi ở ngoại ô nhưng tìm không được chỗ thích hợp, tiện thể cùng nhau đến đó xem hoàn cảnh thế nào.”
“… Ừm.” Ba Hoắc gật đầu.
———-
Xe ba Khấu Thầm:
Xe ba Hoắc Nhiên:
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất