Chương 5: Giang sơn
Edit: Quýt
Beta: Mai
======================================
“A” Vân Ngũ cúi đầu ngó ngó bản thân, lồng ngực thiếu niên trắng nõn nhưng cũng không gầy yếu lộ ra ngoài, gió thổi qua còn thấy hơi lạnh……
Không khí xấu hổ, Vân Ngũ khẩu đặt cây thương xuống, mới sửa sang lại quần áo, nhịn không được nói thầm nói: “Ngươi ngượng ngùng cái khỉ gì, ngươi chưa cởi truồng cùng đàn ông trong quân tắm chung à, bà mẹ nó coi chính mình như là thiếu gia……”
Cố Viễn ở trong quân không ít lần bị được kêu “Thiếu gia”, “Tiểu bạch kiểm”…… Mấy năm nay đã không còn, chợt nghe còn có vài phần hoài niệm. Y đi qua đưa thuốc cho Vân Ngũ.
“Khụ…… bôi thuốc!”
Cố Viễn lại nằm xuống chuẩn bị ngủ, Vân Ngũ cũng ngồi lại chỗ cũ, tự bôi thuốc cho mình.
Bình thuốc Cố Viễn đưa cầm trong tay cảm giác ôn nhuận tinh tế, dưới ánh lửa trên thân bình áng lên vầng sáng nhu hòa, Vân Ngũ nhướng mày, thầm nghĩ tiểu tử này không đơn giản nha, cây thương kia cùng bình thuốc này không phải là thứ mà phổ thông gia đình có thể có được.
Nhưng mà Cố Viễn là ai thì đều không liên quan đến cậu, chỉ cần Cố Viễn không phải là mọi rợ gian tế, cậu liền nhận Cố Viễn là ân nhân. Nhưng ngẫm lại lại khó chịu, tiểu tử này là công tử nhà ai trốn ra, điệu bộ này, điệu thấp xa hoa có nội hàm…… So với cậu chó má sụp đổ hoàng tử còn quý giá!
Cậu hầm hực bôi thuốc, thuốc này có mùi thanh đạm hơi đắng, còn ngửi khá thơm, bôi thuốc xong lại cẩn thận đem bình thuốc cất, sau đó cách đống lửa đánh giá Cố Viễn.
Ai…… Có người, quả nhiên sinh ra thật giống như được thần phật phù hộ……
Sau nửa đêm, Vân Ngũ vì không để bản thân buồn ngủ, vừa cầm nhánh cây nhỏ vẽ vẽ vạch vạch trên đất, vừa chán chết nghe bụng chính mình thầm thì kêu, phá lệ tưởng niệm đêm nướng gà dưới ánh trăng, cũng không biết hắn cùng Tề Tiểu Bạch thế nào.
“Vẽ cái gì vậy?” Đống lửa đối diện Cố Viễn mở to mắt, ngồi dậy: “Tại sao không gọi ta tỉnh?”
“Kêu ngươi làm gì? Ta lại giúp ngươi trông coi một lát nữa.”
“ngày mai Ngươi phải cùng ta cùng lên đường, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, ngủ đi, đến lượt ta gác đêm.”
“Được, ta đây ngủ.” Vân Ngũ nằm ở bên đống lửa, tư thế ngủ của cậu không giống Cố Viễn quy quy củ củ, mà là ôm thành một cục, giống con non lúc nào cũng đề phòng mọi thứ xung quanh.
Cố Viễn dùng nhánh cây khều đống lửa, ánh lửa càng sáng ngời hơn, y thấy Vân Ngũ vừa vẽ trên mặt đất có hơi tò mò vươn đầu nhìn thử.
Nhìn thật lâu Cố Viễn cuối cùng cũng nhìn ra, đó là một căn phòng nhỏ, trong phòng có hai người đang đứng nắm tay nhau, một đưa trẻ đội mũ, một người khác trên đầu lung tung rối loạn, nhìn lâu mới nhìn ra là…… Khăn voan đỏ……
Tiểu tử này…… Là tư xuân muốn cưới vợ hả?
Hôm sau, mặt trời lên cao, bão tuyết ngừng, hai thiếu niên đi ra sơn động, nắng sớm chiếu vào trên tuyết chói đến mức làm người không mở mắt ra được.
“Cố ca, ngươi có thể phân biệt rõ phương hướng sao? Đừng đi ngược, cách Tưu Thủy Quan càng ngày càng xa.”
“Đi bên này.” Cố Viễn nói: “Đêm qua sau khi tuyết ngừng, thấy được sao Bắc đẩu, chúng ta đi hướng bên này, hẳn là không sai.”
Tuyết rơi nửa đêm nên rất dày, cho dù Vân Ngũ cùng Cố Viễn có một cặp chân dài, cũng bôn ba thất tha thất thểu, đi nửa ngày, hai người thật sự là đi không nổi, ngồi nghỉ ở mặt sau cục đá cản gió.
Cục đá chỉ lớn như vậy, hai người tễ dựa sát và nhau, ngược lại lại có loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.
“Nếu biết sớm…… Hô…… cắt thịt của con súc sinh kia…… Đói chết lão tử……”
Băng thiên tuyết địa, hai người lại ra một thân mồ hôi, Cố Viễn vẫn luôn xoa lỗ tai, nghe Vân Ngũ nói chuyện, y lắc lắc đầu: “Gió tuyết quá lớn, tìm không thấy.”
“Ta biết” Vân Ngũ ôm bụng, vẻ mặt đưa đám: “Ta chỉ là nhớ tới……”
Cố Viễn cầm nắm tuyết nhét vào trong miệng, hai người thực đói, cũng không có sức lực nói nữa, liền ngồi như vậy trong chốc lát, Vân Ngũ đột nhiên hít hít mũi, giống hệt con non đang đánh hơi.
“Ngươi…… Làm gì?” Cố Viễn nhìn cũng hít sâu một hơi, cái gì cũng không ngửi được.
“Là thịt!” Vân Ngũ hưng phấn nắm lấy tay Cố Viễn: “Cố ca! Ta ngửi thấy mùi thịt!”
Cố Viễn đồng tình nhìn đứa nhỏ này, trong lòng nghĩ sau khi trở lại kinh thành phải mời đứa nhỏ này ăn một bữa ngon.
“Ánh mắt của ngươi là có ý giề?” Vân Ngũ đấm lên bả vai Cố Viễn một đấm: “Mũi lão tử cực kỳ nhạy, thực sự có mùi thịt nướng.”
“Thật sự?” Cố xa nửa tin nửa ngờ.
“Thật sự!” Vân Ngũ nghĩ nghĩ lại nói: “Trời giá rét, người của chúng ta đều vội vàng chạy về Tưu Thủy Quan…… Ngươi nói…… Có phải mọi rợ hay không?”
Hai người liếc nhau, Cố Viễn gật đầu nói: “Đi coi thử!”
Dọc theo đường đi Vân Ngũ dùng mũi dẫn đường, Cố Viễn nhìn bộ dáng cậu ngửi tới ngửi lui quả thực dở khóc dở cười, cảm thấy cậu giống chú chó lông xù mà lão nhị nhà mình nuôi……
Dần dần, Cố Viễn cũng không cười, y cũng ngửi thấy được mùi thức ăn.
Hai người cẩn thận, từng chút ừng chút đi về phía trước.
Sau đó, bọn họ thấy được…… Một doanh địa.
Nam nhân Ăn mặc da thú đi qua bên trong, mặc giáp canh gác, phía dưới cột cờ trong doanh địa treo một đống đầu người, còn có một người sống treo ở bên trên, mặc Đại Chiêu binh sĩ quần áo, không biết sống hay chết……
“Mẹ nó……” Vân Ngũ thấp giọng mắng: “Là Đại Chiêu binh lính bị bắt giữ.”
Tiếng cãi cọ ầm ĩ từ doanh địa truyền tới, bên kia mênh mông cuồn cuộn đến một đại đội tù binh, có Vân Ngũ bọn họ loại quân phục màu đỏ vận quân nhu, còn có Cố Viễn bọn họ Bắc Cảnh quân áo giáp nhẹ màu trắng, mặt khác thượng vàng hạ cám còn có quân đội khác cùng một ít dân chúng.
“Tại sao nhiều người như vậy?” Vân Ngũ nhỏ giọng hỏi: “Đám tôn tử này ở đây làm gì chứ?”
Cố Viễn lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Trong doanh địa, mấy tên nam nhân bộ dáng canh giữ cầm roi da đi tới đi lui, thỉnh thoảng lớn tiếng gầm lên quất đánh tù binh, dựa vào ánh lửa, Vân Ngũ cùng Cố Viễn thấy, có người đẩy một xe đất đá đi ra hướng bên ngoài doanh địa.
Bọn họ đang chôn đồ?
Không đúng! Là đang đào thứ gì!
Vân Ngũ cùng Cố Viễn liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Đào địa đạo!”
Vân Ngũ lại cảm thấy vớ vẩn, lắc đầu phủ định nói: “Nơi này cách xa Tưu Thủy Quan, bọn họ muốn đào đến bao giờ?”
Cố Viễn sắc mặt lạnh lùng giải thích nói: “Phía Tây Tưu Thủy Quan dựa núi mà xây thành, trên núi có gần 30 quặng mỏ, là tiền triều đào quặng lưu lại, hoang phế đã lâu. Những cái quặng đó địa đạo sâu dài, bốn phía thông suốt, man nhân chỉ cần đào thông một chỗ cùng quan nội quặng mỏ địa đạo tương thông, liền có thể xuất kỳ bất ý(bất ngờ) tiến vào quan nội.”
“Việc cơ mật như thế này, tại sao mọi rợ biết so với ta cái này Đại Chiêu hoàng……” Vân Ngũ suýt nữa cắn đầu lưỡ: “Hoàng…… Mao tiểu tử còn rõ ràng?!”
“Trong Tưu Thủy Quan tất có man nhân nội ứng.” Cố Viễn nói: “Không biết bọn họ đào tới nơi nào, nếu là…… Sợ là chúng ta không kịp chạy trở về báo tin.”
“Mò vào xem?” Vân Ngũ hỏi.
Cố Viễn gật đầu, đưa thương cho Vân Ngũ.
“A?” Vân Ngũ sửng sốt một chút, phản ứng lại: “ Ngươi đi? Không được! Quá nguy hiểm.”
“Hai người bị phát hiện giống nhau đều đến lưu lại, ngươi chạy nhanh trở về cấp Tưu Thủy Quan báo tin, ta nghĩ cách trà trộn đi vào.”
“Ngươi vào cái rắm!” Vân Ngũ đè lại Cố Viễn: “Ngươi trở về!”
Cố Viễn nhíu mày, há mồm muốn nói cái gì đã bị Vân Ngũ đánh gãy.
“Cố ca, không phải ta sính anh hùng, ta chưa từng đi qua Tưu Thủy Quan, cũng không biết có thể tìm được đường đi hay không, cứ cho là ta tìm được đường, nhưng làm sao làm cho tướng sĩ trong thành tin tưởng đây?”
Cậu nói chính là tình hình thực tế, Cố Viễn chỉ phải đồng ý để cậu lưu lại, hai người lại cẩn thận thương nghị, nếu trước khi Cố Viễn chạy về Tưu Thủy Quan mà địa đạo đả thông, Vân Ngũ nên cảnh báo như thế nào.
Sau khi thương nghị ra biện pháp, Cố Viễn móc ra mồi lửa từ trong lòng ngực, đưa cho Vân Ngũ, vẫn là không yên tâm nói: “Vân Ngũ, chúng ta ước định kế hoạch……”
“Vạn vô nhất thất!” Vân Ngũ hào khí vung tay lên.
“Trăm ngàn chỗ hở!” Cố Viễn lạnh nhạt nói.
“Cố ca……” Vân Ngũ quả thực bất đắc dĩ: “Nói chút lời dễ nghe……”
Cố Viễn khẽ thở dài: “Dù vậy, chúng ta cũng không có biện pháp tốt hơn, Vân Ngũ…… Ngươi vạn sự cẩn thận.”
Cái này mới vừa nhận thức một ngày một đêm thiếu niên, giống tiểu động vật làm ầm ĩ, miệng không khi nào dừng, trong bão tuyết Bắc Cảnh cũng muốn lôi lôi kéo kéo, dường như thực không đàng hoàng, nhưng khi cậu đối mặt loại nhiệm vụ khả năng có đi mà không có về này, lại không chút do dự, người như vậy trong ngực chính là một viên xích tử chi tâm đang đập.(xích tử chi tâm: bản tâm, ý muốn ban đầu...)
“Cố ca, ngươi làm gì mặt ủ mày ê? Không có việc gì, lão tử phúc lớn mạng lớn, chân long chi khí hộ thể, chúng ta ở Tưu Thủy Quan gặp lại.”
Dưới ánh trăng, thiếu niên đen nhánh diễm lệ mặt mày kiên định nhìn Cố Viễn, mang theo một cổ sinh ra đã có sẵn kiệt ngạo, đuôi mắt phảng phất ẩn tình, thế nhưng làm nhìn quen Biện Lương trên sông những hồng nhan kim phấn Cố Viễn nhìn sửng sốt.
Phục hồi tinh thần lại, Cố Viễn ở trong lòng mắng to chính mình có bệnh, bực này trong lúc nguy cấp, y thế nhưng lại đối với một cái Thiên Càn mặt phát hoa si, điên rồi phải không?
Y lại dặn dò nói: “Ta trở về liền sẽ dẫn người tới chỗ này, ngươi trăm triệu không thể cậy mạnh, nếu là man nhân thật sự phòng bị nghiêm mật, ngươi liền không cần tiềm nhập, đến lúc đó bị bắt lấy ngược lại thêm phiền toái, đừng làm không có ý nghĩa sự.”
“Hắc! Ngươi yên tâm, lão tử có chừng mực đâu.” Vân Ngũ giảo hoạt cười, cong eo, thân hình nhanh nhẹn biến mất ở trong bóng đêm.
Vân Ngũ vòng quanh doanh địa quan sát vài vòng, không dám thâm nhập, này đó man nhân tựa hồ ở làm tù binh thủ công, thừa dịp hắc lại hướng trong sờ soạng điểm, quả nhiên phát hiện này nhóm người là ở đào địa đạo.
Tù binh nhân số đông đảo, muốn đào địa đạo tổng không thể dùng tay bào, đỉnh đầu nhất định có gia hỏa chuyện này, Vân Ngũ ước lượng hấp dẫn! Cậu tại vấn đề liền ở chỗ: Cậu làm sao trà trộn vào đây?
Cậu bôi đen lại thay đổi cái phương hướng, đi rồi vài bước, bị cái gì mềm mại đồ vật vướng cái té ngã, đen nhánh ánh trăng trung, đối thượng một trương trắng bệch mặt.
“Ngọa tào!!!” Vân Ngũ sợ tới mức bò dậy lui vài bước mới đứng vững, mở ra mồi lửa, nương này mỏng manh ánh lửa, trước mắt cậu thấy lại là có không đếm được…… Người chết!
Các thi thể ăn mặc quần áo đủ màu, nhưng đều không ngoại lệ, đều là…… Đại Chiêu con dân.
Cánh tay Vân Ngũ rũ tại bên người gân xanh mãnh liệt nổi lên, hô hấp dồn dập.
Đây là Đại Chiêu thổ địa, là Đại Chiêu khai quốc hoàng đế mang theo vô số chiến sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái, lật đổ tiền triều, mới có hôm nay Đại Chiêu vạn dặm non sông. Nhưng mà…… Chỉ mới qua chưa hết ba đời hoàng đế, liền đến hoàn cảnh như thế ……
Một khắc này Vân Ngũ đột nhiên không hận mẫu phi mình, nếu không do độc dược kia, cậu có phải liền giống như một cái bình thường Địa Khôn hay không, lưu tại kinh thành cẩm tú như mây, cậu sẽ không biết, tại đây cách xa kinh thành vạn dặm biên cảnh, có người vì những vương hầu quan lớn ngợp trong sinh hoạt vàng son, bị chết không hề tôn nghiêm. Cậu có phải chỉ có thể chờ khi dị tộc xâm lấn đao kiếm trên cổ, sau đó không hề sức phản kháng chết đi phải không?
Mệnh như cỏ rác……
Đột nhiên, phía sau cậu truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, có người quát: “Người nào?!”
Beta: Mai
======================================
“A” Vân Ngũ cúi đầu ngó ngó bản thân, lồng ngực thiếu niên trắng nõn nhưng cũng không gầy yếu lộ ra ngoài, gió thổi qua còn thấy hơi lạnh……
Không khí xấu hổ, Vân Ngũ khẩu đặt cây thương xuống, mới sửa sang lại quần áo, nhịn không được nói thầm nói: “Ngươi ngượng ngùng cái khỉ gì, ngươi chưa cởi truồng cùng đàn ông trong quân tắm chung à, bà mẹ nó coi chính mình như là thiếu gia……”
Cố Viễn ở trong quân không ít lần bị được kêu “Thiếu gia”, “Tiểu bạch kiểm”…… Mấy năm nay đã không còn, chợt nghe còn có vài phần hoài niệm. Y đi qua đưa thuốc cho Vân Ngũ.
“Khụ…… bôi thuốc!”
Cố Viễn lại nằm xuống chuẩn bị ngủ, Vân Ngũ cũng ngồi lại chỗ cũ, tự bôi thuốc cho mình.
Bình thuốc Cố Viễn đưa cầm trong tay cảm giác ôn nhuận tinh tế, dưới ánh lửa trên thân bình áng lên vầng sáng nhu hòa, Vân Ngũ nhướng mày, thầm nghĩ tiểu tử này không đơn giản nha, cây thương kia cùng bình thuốc này không phải là thứ mà phổ thông gia đình có thể có được.
Nhưng mà Cố Viễn là ai thì đều không liên quan đến cậu, chỉ cần Cố Viễn không phải là mọi rợ gian tế, cậu liền nhận Cố Viễn là ân nhân. Nhưng ngẫm lại lại khó chịu, tiểu tử này là công tử nhà ai trốn ra, điệu bộ này, điệu thấp xa hoa có nội hàm…… So với cậu chó má sụp đổ hoàng tử còn quý giá!
Cậu hầm hực bôi thuốc, thuốc này có mùi thanh đạm hơi đắng, còn ngửi khá thơm, bôi thuốc xong lại cẩn thận đem bình thuốc cất, sau đó cách đống lửa đánh giá Cố Viễn.
Ai…… Có người, quả nhiên sinh ra thật giống như được thần phật phù hộ……
Sau nửa đêm, Vân Ngũ vì không để bản thân buồn ngủ, vừa cầm nhánh cây nhỏ vẽ vẽ vạch vạch trên đất, vừa chán chết nghe bụng chính mình thầm thì kêu, phá lệ tưởng niệm đêm nướng gà dưới ánh trăng, cũng không biết hắn cùng Tề Tiểu Bạch thế nào.
“Vẽ cái gì vậy?” Đống lửa đối diện Cố Viễn mở to mắt, ngồi dậy: “Tại sao không gọi ta tỉnh?”
“Kêu ngươi làm gì? Ta lại giúp ngươi trông coi một lát nữa.”
“ngày mai Ngươi phải cùng ta cùng lên đường, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt, ngủ đi, đến lượt ta gác đêm.”
“Được, ta đây ngủ.” Vân Ngũ nằm ở bên đống lửa, tư thế ngủ của cậu không giống Cố Viễn quy quy củ củ, mà là ôm thành một cục, giống con non lúc nào cũng đề phòng mọi thứ xung quanh.
Cố Viễn dùng nhánh cây khều đống lửa, ánh lửa càng sáng ngời hơn, y thấy Vân Ngũ vừa vẽ trên mặt đất có hơi tò mò vươn đầu nhìn thử.
Nhìn thật lâu Cố Viễn cuối cùng cũng nhìn ra, đó là một căn phòng nhỏ, trong phòng có hai người đang đứng nắm tay nhau, một đưa trẻ đội mũ, một người khác trên đầu lung tung rối loạn, nhìn lâu mới nhìn ra là…… Khăn voan đỏ……
Tiểu tử này…… Là tư xuân muốn cưới vợ hả?
Hôm sau, mặt trời lên cao, bão tuyết ngừng, hai thiếu niên đi ra sơn động, nắng sớm chiếu vào trên tuyết chói đến mức làm người không mở mắt ra được.
“Cố ca, ngươi có thể phân biệt rõ phương hướng sao? Đừng đi ngược, cách Tưu Thủy Quan càng ngày càng xa.”
“Đi bên này.” Cố Viễn nói: “Đêm qua sau khi tuyết ngừng, thấy được sao Bắc đẩu, chúng ta đi hướng bên này, hẳn là không sai.”
Tuyết rơi nửa đêm nên rất dày, cho dù Vân Ngũ cùng Cố Viễn có một cặp chân dài, cũng bôn ba thất tha thất thểu, đi nửa ngày, hai người thật sự là đi không nổi, ngồi nghỉ ở mặt sau cục đá cản gió.
Cục đá chỉ lớn như vậy, hai người tễ dựa sát và nhau, ngược lại lại có loại cảm giác sống nương tựa lẫn nhau.
“Nếu biết sớm…… Hô…… cắt thịt của con súc sinh kia…… Đói chết lão tử……”
Băng thiên tuyết địa, hai người lại ra một thân mồ hôi, Cố Viễn vẫn luôn xoa lỗ tai, nghe Vân Ngũ nói chuyện, y lắc lắc đầu: “Gió tuyết quá lớn, tìm không thấy.”
“Ta biết” Vân Ngũ ôm bụng, vẻ mặt đưa đám: “Ta chỉ là nhớ tới……”
Cố Viễn cầm nắm tuyết nhét vào trong miệng, hai người thực đói, cũng không có sức lực nói nữa, liền ngồi như vậy trong chốc lát, Vân Ngũ đột nhiên hít hít mũi, giống hệt con non đang đánh hơi.
“Ngươi…… Làm gì?” Cố Viễn nhìn cũng hít sâu một hơi, cái gì cũng không ngửi được.
“Là thịt!” Vân Ngũ hưng phấn nắm lấy tay Cố Viễn: “Cố ca! Ta ngửi thấy mùi thịt!”
Cố Viễn đồng tình nhìn đứa nhỏ này, trong lòng nghĩ sau khi trở lại kinh thành phải mời đứa nhỏ này ăn một bữa ngon.
“Ánh mắt của ngươi là có ý giề?” Vân Ngũ đấm lên bả vai Cố Viễn một đấm: “Mũi lão tử cực kỳ nhạy, thực sự có mùi thịt nướng.”
“Thật sự?” Cố xa nửa tin nửa ngờ.
“Thật sự!” Vân Ngũ nghĩ nghĩ lại nói: “Trời giá rét, người của chúng ta đều vội vàng chạy về Tưu Thủy Quan…… Ngươi nói…… Có phải mọi rợ hay không?”
Hai người liếc nhau, Cố Viễn gật đầu nói: “Đi coi thử!”
Dọc theo đường đi Vân Ngũ dùng mũi dẫn đường, Cố Viễn nhìn bộ dáng cậu ngửi tới ngửi lui quả thực dở khóc dở cười, cảm thấy cậu giống chú chó lông xù mà lão nhị nhà mình nuôi……
Dần dần, Cố Viễn cũng không cười, y cũng ngửi thấy được mùi thức ăn.
Hai người cẩn thận, từng chút ừng chút đi về phía trước.
Sau đó, bọn họ thấy được…… Một doanh địa.
Nam nhân Ăn mặc da thú đi qua bên trong, mặc giáp canh gác, phía dưới cột cờ trong doanh địa treo một đống đầu người, còn có một người sống treo ở bên trên, mặc Đại Chiêu binh sĩ quần áo, không biết sống hay chết……
“Mẹ nó……” Vân Ngũ thấp giọng mắng: “Là Đại Chiêu binh lính bị bắt giữ.”
Tiếng cãi cọ ầm ĩ từ doanh địa truyền tới, bên kia mênh mông cuồn cuộn đến một đại đội tù binh, có Vân Ngũ bọn họ loại quân phục màu đỏ vận quân nhu, còn có Cố Viễn bọn họ Bắc Cảnh quân áo giáp nhẹ màu trắng, mặt khác thượng vàng hạ cám còn có quân đội khác cùng một ít dân chúng.
“Tại sao nhiều người như vậy?” Vân Ngũ nhỏ giọng hỏi: “Đám tôn tử này ở đây làm gì chứ?”
Cố Viễn lắc lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng.
Trong doanh địa, mấy tên nam nhân bộ dáng canh giữ cầm roi da đi tới đi lui, thỉnh thoảng lớn tiếng gầm lên quất đánh tù binh, dựa vào ánh lửa, Vân Ngũ cùng Cố Viễn thấy, có người đẩy một xe đất đá đi ra hướng bên ngoài doanh địa.
Bọn họ đang chôn đồ?
Không đúng! Là đang đào thứ gì!
Vân Ngũ cùng Cố Viễn liếc nhau, trăm miệng một lời nói: “Đào địa đạo!”
Vân Ngũ lại cảm thấy vớ vẩn, lắc đầu phủ định nói: “Nơi này cách xa Tưu Thủy Quan, bọn họ muốn đào đến bao giờ?”
Cố Viễn sắc mặt lạnh lùng giải thích nói: “Phía Tây Tưu Thủy Quan dựa núi mà xây thành, trên núi có gần 30 quặng mỏ, là tiền triều đào quặng lưu lại, hoang phế đã lâu. Những cái quặng đó địa đạo sâu dài, bốn phía thông suốt, man nhân chỉ cần đào thông một chỗ cùng quan nội quặng mỏ địa đạo tương thông, liền có thể xuất kỳ bất ý(bất ngờ) tiến vào quan nội.”
“Việc cơ mật như thế này, tại sao mọi rợ biết so với ta cái này Đại Chiêu hoàng……” Vân Ngũ suýt nữa cắn đầu lưỡ: “Hoàng…… Mao tiểu tử còn rõ ràng?!”
“Trong Tưu Thủy Quan tất có man nhân nội ứng.” Cố Viễn nói: “Không biết bọn họ đào tới nơi nào, nếu là…… Sợ là chúng ta không kịp chạy trở về báo tin.”
“Mò vào xem?” Vân Ngũ hỏi.
Cố Viễn gật đầu, đưa thương cho Vân Ngũ.
“A?” Vân Ngũ sửng sốt một chút, phản ứng lại: “ Ngươi đi? Không được! Quá nguy hiểm.”
“Hai người bị phát hiện giống nhau đều đến lưu lại, ngươi chạy nhanh trở về cấp Tưu Thủy Quan báo tin, ta nghĩ cách trà trộn đi vào.”
“Ngươi vào cái rắm!” Vân Ngũ đè lại Cố Viễn: “Ngươi trở về!”
Cố Viễn nhíu mày, há mồm muốn nói cái gì đã bị Vân Ngũ đánh gãy.
“Cố ca, không phải ta sính anh hùng, ta chưa từng đi qua Tưu Thủy Quan, cũng không biết có thể tìm được đường đi hay không, cứ cho là ta tìm được đường, nhưng làm sao làm cho tướng sĩ trong thành tin tưởng đây?”
Cậu nói chính là tình hình thực tế, Cố Viễn chỉ phải đồng ý để cậu lưu lại, hai người lại cẩn thận thương nghị, nếu trước khi Cố Viễn chạy về Tưu Thủy Quan mà địa đạo đả thông, Vân Ngũ nên cảnh báo như thế nào.
Sau khi thương nghị ra biện pháp, Cố Viễn móc ra mồi lửa từ trong lòng ngực, đưa cho Vân Ngũ, vẫn là không yên tâm nói: “Vân Ngũ, chúng ta ước định kế hoạch……”
“Vạn vô nhất thất!” Vân Ngũ hào khí vung tay lên.
“Trăm ngàn chỗ hở!” Cố Viễn lạnh nhạt nói.
“Cố ca……” Vân Ngũ quả thực bất đắc dĩ: “Nói chút lời dễ nghe……”
Cố Viễn khẽ thở dài: “Dù vậy, chúng ta cũng không có biện pháp tốt hơn, Vân Ngũ…… Ngươi vạn sự cẩn thận.”
Cái này mới vừa nhận thức một ngày một đêm thiếu niên, giống tiểu động vật làm ầm ĩ, miệng không khi nào dừng, trong bão tuyết Bắc Cảnh cũng muốn lôi lôi kéo kéo, dường như thực không đàng hoàng, nhưng khi cậu đối mặt loại nhiệm vụ khả năng có đi mà không có về này, lại không chút do dự, người như vậy trong ngực chính là một viên xích tử chi tâm đang đập.(xích tử chi tâm: bản tâm, ý muốn ban đầu...)
“Cố ca, ngươi làm gì mặt ủ mày ê? Không có việc gì, lão tử phúc lớn mạng lớn, chân long chi khí hộ thể, chúng ta ở Tưu Thủy Quan gặp lại.”
Dưới ánh trăng, thiếu niên đen nhánh diễm lệ mặt mày kiên định nhìn Cố Viễn, mang theo một cổ sinh ra đã có sẵn kiệt ngạo, đuôi mắt phảng phất ẩn tình, thế nhưng làm nhìn quen Biện Lương trên sông những hồng nhan kim phấn Cố Viễn nhìn sửng sốt.
Phục hồi tinh thần lại, Cố Viễn ở trong lòng mắng to chính mình có bệnh, bực này trong lúc nguy cấp, y thế nhưng lại đối với một cái Thiên Càn mặt phát hoa si, điên rồi phải không?
Y lại dặn dò nói: “Ta trở về liền sẽ dẫn người tới chỗ này, ngươi trăm triệu không thể cậy mạnh, nếu là man nhân thật sự phòng bị nghiêm mật, ngươi liền không cần tiềm nhập, đến lúc đó bị bắt lấy ngược lại thêm phiền toái, đừng làm không có ý nghĩa sự.”
“Hắc! Ngươi yên tâm, lão tử có chừng mực đâu.” Vân Ngũ giảo hoạt cười, cong eo, thân hình nhanh nhẹn biến mất ở trong bóng đêm.
Vân Ngũ vòng quanh doanh địa quan sát vài vòng, không dám thâm nhập, này đó man nhân tựa hồ ở làm tù binh thủ công, thừa dịp hắc lại hướng trong sờ soạng điểm, quả nhiên phát hiện này nhóm người là ở đào địa đạo.
Tù binh nhân số đông đảo, muốn đào địa đạo tổng không thể dùng tay bào, đỉnh đầu nhất định có gia hỏa chuyện này, Vân Ngũ ước lượng hấp dẫn! Cậu tại vấn đề liền ở chỗ: Cậu làm sao trà trộn vào đây?
Cậu bôi đen lại thay đổi cái phương hướng, đi rồi vài bước, bị cái gì mềm mại đồ vật vướng cái té ngã, đen nhánh ánh trăng trung, đối thượng một trương trắng bệch mặt.
“Ngọa tào!!!” Vân Ngũ sợ tới mức bò dậy lui vài bước mới đứng vững, mở ra mồi lửa, nương này mỏng manh ánh lửa, trước mắt cậu thấy lại là có không đếm được…… Người chết!
Các thi thể ăn mặc quần áo đủ màu, nhưng đều không ngoại lệ, đều là…… Đại Chiêu con dân.
Cánh tay Vân Ngũ rũ tại bên người gân xanh mãnh liệt nổi lên, hô hấp dồn dập.
Đây là Đại Chiêu thổ địa, là Đại Chiêu khai quốc hoàng đế mang theo vô số chiến sĩ tắm máu chiến đấu hăng hái, lật đổ tiền triều, mới có hôm nay Đại Chiêu vạn dặm non sông. Nhưng mà…… Chỉ mới qua chưa hết ba đời hoàng đế, liền đến hoàn cảnh như thế ……
Một khắc này Vân Ngũ đột nhiên không hận mẫu phi mình, nếu không do độc dược kia, cậu có phải liền giống như một cái bình thường Địa Khôn hay không, lưu tại kinh thành cẩm tú như mây, cậu sẽ không biết, tại đây cách xa kinh thành vạn dặm biên cảnh, có người vì những vương hầu quan lớn ngợp trong sinh hoạt vàng son, bị chết không hề tôn nghiêm. Cậu có phải chỉ có thể chờ khi dị tộc xâm lấn đao kiếm trên cổ, sau đó không hề sức phản kháng chết đi phải không?
Mệnh như cỏ rác……
Đột nhiên, phía sau cậu truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, có người quát: “Người nào?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất