Chương 7: Khởi quay
Bộ phim “Vương” ngày đầu tiên khởi quay tại một vùng ngoại ô phong cảnh hữu tình, non xanh nước biếc. Ngày hôm nay chỉ có cảnh quay của hai nhân vật chính, là đoạn thái tử Du Tu của Du quốc và nhị hoàng tử Minh Triệt của Minh quốc tại một quán trà ở biên giới Ốc quốc lần đầu gặp gỡ.
Trời vừa tờ mờ sáng Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đã đi hai xe khác nhau đến trường quay thay y phục và hóa trang.
Đoàn phim lần này đặc biệt mời đến những chuyên viên hóa trang nổi tiếng nhất để tạo hình cho diễn viên. Trịnh Diệc Vi trên đầu đeo bạch ngọc quan cố định một phần tóc, phần tóc còn lại để xõa xuống vai, hai bên trán một vài sợi thả rơi hờ hững. Hắn mặc trang phục hắc bào, bên hông đeo một thanh bảo kiếm nạm ngọc, cưỡi trên con tuấn mã có bộ lông đỏ sậm tên gọi Tia Chớp. Chuyên viên trang điểm vẽ chân mày cho hắn khá đậm, hơi xếch lên để tạo khí thế hào sảng cho thái tử Du Tu.
Tiềm Vũ khoác lên mình một thân cẩm bào nguyệt sắc, so với tạo hình của Trịnh Diệc Vi thì cậu lại có thêm thần thái của người trí thức, cậu không búi tóc mà chỉ tùy ý buộc sau ót, mái tóc dài đen nhánh cùng dải lụa mềm mại rũ xuống trước ngực, làn da trắng nõn không tỳ vết. Ở trong phim cậu không tự mình cưỡi ngựa mà ngồi trên một cỗ xe ngựa bề ngoài trông bình thường nhưng nội thất lại khá xa hoa, cậu không mang theo kiếm, tay chỉ cầm một thanh ngọc tiêu.
Chín giờ sáng, hai bên trái phải, ánh sáng, âm thanh, máy quay sẵn sàng vào vị trí, Lục Nhậm hô “diễn” một tiếng, cánh đầu tiên chính thức được khởi quay.
Trên màn ảnh, Du Tu phóng ngựa như bay từ đằng xa chạy tới rồi từ từ thắng dây cương, cùng với tiếng ngựa hí vang dội, Tia Chớp tung hai chân trước lên không trung, lưng ngựa nghiêng về phía sau nhưng thân thể của Du Tu vẫn giữ được thăng bằng, dáng vẻ tiêu sái từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đem chiếc roi ném cho thuộc hạ phía sau, một mình hướng quán trà đi đến.
Trịnh Diệc Vi đã diễn qua không ít phim cổ trang, cưỡi ngựa đối với hắn không phải là việc khó khăn gì, quay vài ba lần thì dễ dàng thông qua.
Cảnh thứ hai là hắn cùng tiểu nhị của quán trà trao đổi vài câu, sau đó yên lặng ngồi nghe những vị khách nhân khác đàm luận về ba vị quốc quân của ba nước Du, Minh, Ốc.
Tiếp theo, Tiềm Vũ vào vai Minh Triệt long trọng xuất hiện.
Người mã phu kiêm thị vệ bước xuống, khom người đưa tay để trước màn xe. Trong không khí nín thở tò mò của mọi người, một bàn tay trắng nõn thon dài chậm rãi vươn ra đặt lên tay thị vệ, sau đó tay còn lại dùng ngọc tiêu khẽ vén màn, Minh Triệt một thân bạch y bước ra, thần sắc lãnh đạm, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo như băng thạch, y nâng mặt khẽ chớp mắt, mọi người trong quán trà đều có thể nhìn rõ nét tuấn lãng trên gương mặt y, đồng thời cũng thầm hít vào một hơi khí lạnh, Du Tu tay cầm chén nước cũng không khỏi chớp mắt một cái.
“Cắt__rất tốt!” Lục Nhậm nhìn chằm chằm vào màn hình, phấn khích hô to.
Eric cùng các nhân viên khác vội vàng tiến đến bên cạnh Tiềm Vũ, người đưa nước cho cậu, người giúp cậu quạt mát, người lau mồ hôi. Tháng bảy chính là thời điểm khí hậu oi bức nhất, cho dù đang đứng trong thung lũng cũng không hề có một ngọn gió.
Khoác lên người hai ba lớp áo lại phải đội tóc giả, không đầy nửa tiếng, Tiềm Vũ đã nóng đến mức cả người đầy mồ hôi. Cậu bước nhanh đến chỗ cây dù ngồi xuống, ngẩng cổ tu hơn nửa chai nước, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Diệc Vi cách đó không xa. Hắn lúc này người cũng đầy mồ hôi nhưng trên mặt không hề tỏ ra khó chịu, vẫn còn ngồi tại quán trà lúc nãy, tay phe phẩy quạt, mặt mày tươi cười cùng mấy diễn viên quần chúng nói chuyện phiếm.
Hừ, làm bộ tỏ ra thân thiện!
Tiềm Vũ khinh thường bĩu môi, đem nửa chai nước còn lại uống cạn, lau mồ hôi đang chảy xuống, nhìn ánh mặt trời chói chang trong lòng không khỏi oán giận mẹ mình, không có việc gì làm lại đi mai mối cho cậu, báo hại cậu vì trốn tránh mà phải vác xác ra đóng phim.
“Tiềm thiếu, nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa vẫn còn một cảnh quay…” Trợ lý đạo diễn đi tới, đánh giá sắc mặt Tiềm Vũ mà cẩn thận nhắc nhở.
Tiềm Vũ liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Vi khí lực dồi dào, không nói lời nào liền đứng dậy đi về phía trước.
Cảnh quay ở quán trà lại tiếp tục.
Minh Triệt nghe được khách nhân đối với quốc quân của Minh quốc nói năng lỗ mãng, nhất thời không nhịn được mà phản bác hai câu, vì vậy mà gây được sự chú ý của Du Tu. Hắn đi qua chào hỏi. “Vị huynh đài này, ta đối với huynh vừa gặp như đã quen, có thể ngồi xuống cùng tán gẫu vài câu?”
Minh Triệt thấy Du Tu dáng vẻ đường đường, khí thế bất phàm, thầm đoán hắn chắc chắn phải có thân phận hiển hách hoặc ít nhất cũng là con nhà đại phú, bản thân cậu cũng đang cần chiêu nạp hiền sĩ nên không cự tuyệt Du Tu, nhã nhặn khoát tay áo hướng hắn nói. “Không cần khách khí, các hạ mời ngồi!”
Hai người uống hết một bình trà, đem từ chuyện thế cục sáu nước tranh giành thiên hạ đến tình hình cải cách nội bộ của các nước sắp tới, từ vấn đề trị thủy phòng lũ lụt đến chuyện cứu tế những người lưu vong ra mà thảo luận, hai người càng nói càng hợp, chỉ hận sao không thể gặp gỡ sớm hơn, cuối cùng quyết định cùng đi đến quá trọ Duyệt Lai trong trấn nghỉ lại, ban đêm sẽ dọn lên một bàn thức ăn ngon cùng một bình rượu hảo hạng, tiếp tục trò chuyện.
Hai người đều thay đổi danh tánh để che giấu thân phận, Du Tu tự xưng hắn là Phong Tự Dương, đó là danh hiệu khi hắn du tuần nhân gian thường dùng, Minh Triệt lại dùng màu nguyệt sắc mà cậu thích nhất để gọi tên.
“Nguyệt huynh, ta còn có chuyện phải làm xin phép đi trước, huynh theo sau, chúng ta hẹn ở quán trọ Duyệt Lai không gặp không về.” Du Tu ôm quyền hướng Minh Triệt nói.
Minh Triệt mỉm cười đáp lễ. “Được, không gặp không về!”
Lối diễn của Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ có sự khác biệt rất lớn, Trịnh Diệc Vi lưu loát tự nhiên, khí thế hào sảng, Tiềm Vũ lại có sự biến hóa phong phú, nội tâm chân thật, hai vị Ảnh đế không ai nhường ai, âm thầm phân cao thấp về khả năng diễn xuất khiến các nhân viên cùng diễn viên quần chúng đều bị tác động. Mọi người dù đang bận làm việc cũng phải ngây ra.
Lục Nhậm là người cao hứng nhất, cậu có linh cảm bộ phim điện ảnh này sẽ rất thành công, không chỉ bội thu phòng vé mà không chừng vị trí Ảnh đế của giải Kim Kỳ Lân năm nay sẽ có tới hai ngôi vị.
Ngày quay đầu tiên khoảng hơn chín giờ đêm thì kết thúc thuận lợi, Lục Nhậm bảo mọi người đi ăn cơm, riêng cậu cùng Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ sẽ đến nhà hàng dùng bữa.
Tiềm Vũ rất ít khi đóng phim cổ trang, một ngày trôi qua cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng về nhà tắm rửa nghỉ ngơi nên đã từ chối lời mời của Lục Nhậm. Lục Nhậm đã nghe qua về tính tình và tác phong của cậu nên cũng không để ý, chỉ cười cười nói. “Còn nhiều cơ hội, lần sau nhất định phải nể mặt!”
Nhìn cậu bước vào xe trong bóng đêm rời đi, Trịnh Diệc Vi thở dài nói. “Đại thiếu gia đúng là đại thiếu gia, khi nào thì tôi mới có thể được như cậu ta, nói không nể mặt với ai thì liền không nể mặt với người đó.”
Lục Nhậm liếc nhìn hắn, cố tình đả kích. “Đại thiếu gia người ta kỹ thuật diễn xuất so với cậu còn tốt hơn.”
Trịnh Diệc Vi phẫn nộ. “Ông đây rốt cục thua kém cậu ta điểm nào?!”
“Cái này chỉ có thể hiểu, khó diễn đạt bằng lời,cậu tự mình nghiền ngẫm đi!”
Mãi cho đến lúc ăn tối xong, về đến nhà nằm xuống giường Trịnh Diệc Vi vẫn còn ấm ức, hắn gọi điện cho Lục Nhậm đánh thức cậu ta, vừa bắt máy đã hỏi liền một câu. “Mau nói rõ ràng cho tôi, tôi thật sự thua kém cậu ta nhiều lắm sao?”
Lục Nhậm mơ mơ màng màng hỏi. “Cái gì cơ?”
“Kỹ thuật biểu diễn.”
“…”
“Đừng giả chết, mau trả lời!”
Lục Nhậm từ từ nhắm mắt, đánh ngáp. “Nói thật, còn kém một chút…”
“Ở điểm nào?” Trịnh Diệc Vi hơi kích động, truy hỏi cặn kẽ.
“Cậu thể hiện nhân vật rất hoàn mỹ, nhưng đôi lúc hoàn mỹ quá ngược lại có vẻ như gượng ép, Tiềm Vũ lại có thể buông xuống bản thân, hoàn toàn dung nhập vào vai diễn…”
Mấy ngày kế tiếp đều là cảnh quay về nội bộ Minh quốc, quốc quân Minh quốc bệnh tình nguy kịch, triều đình rối loạn, Thái tử, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử Minh Triệt trở thành ba thế lực trung tâm đấu tranh gay gắt, nội chiến suốt nửa năm cuối cùng Minh Triệt giành được phần thắng đăng quang làm Hoàng đế, cưới ái nữ của Thừa tướng do Lãnh Y Lăng thủ vai làm Minh hậu.
Cảnh hôn lễ thu hút rất nhiều truyền thông cùng fan đến theo dõi, kết quả fan quá đông làm ảnh hưởng đến tiến độ quay của Lục Nhậm nên đoàn phim không cho ai vào, chỉ có phóng viên một số tờ báo danh tiếng mới được phép vào khu vực quay để tác nghiệp.
Trịnh Diệc Vi bị Lục Nhậm cố tình đả kích, mấy ngày nay không có cảnh quay, hắn ở nhà chuyên chú nghiềm ngẫm về nhân vật Du Tu kia, cũng không biết Bạch Chí Lăng nghĩ thế nào lại sắp xếp cho hắn hôm nay đi tham ban.
Trịnh Diệc Vi thật lòng không muốn đi, scandal giữa hắn và Tiềm Vũ chỉ vừa mới lắng xuống, hắn không muốn lại có chuyện.
Bạch Chí Lăng cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói. “Cuối tháng này không phải cậu sẽ phát hành album thứ chín sao? Mỗi ngày ở trên phim trường vốn không có thời gian để tuyên truyền, nếu còn không tranh thủ cơ hội gia tăng sự nổi tiếng đến lúc đó lượng tiêu thụ đĩa nhạc quá ít ỏi thì cậu làm sao sánh với danh hiệu Thiên Vương?”
Trịnh Diệc Vi không còn gì biện minh, nội tâm thầm than thở, hắn thì tính là Thiên vương cái gì chứ, quay phim phải nhìn sắc mặt của Lục Nhậm, ra album thì phải dựa vào báo chí.
Bất quá giới giải trí chính là tàn khốc như vậy, thế gian có đầy rẫy nhân tài, không cẩn thận khả năng chỉ có thể bị chôn vùi trong cát, cho dù Trịnh Diệc Vi ở trong giới có chút địa vị thì cũng không thể làm trái với quy tắc giang hồ.
Buổi chiều tới trường quay cũng vừa đúng lúc Tiềm Vũ và Lãnh Y Lăng diễn cảnh hôn lễ kia.
Hai người đều là một thân hồng y nổi bật, Minh hậu đầu đội mũ phượng, hai má ửng hồng, trong mắt mang theo vẻ ngượng ngùng. Minh đế đầu đội vương miệng, dáng người uy nghi, gương mặt thanh lãnh.
Khắp nội cung đều là lụa hồng nến đỏ, hai người nghiêm túc hành lễ, giao bái xong, tân đế nắm tay hoàng hậu chầm chậm đi đến long tọa cùng nàng sóng vai ngồi xuống trước bá quan văn võ trong triều.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Bởi vì có nhiều diễn viên quần chúng nên quá trình diễn ra hôn lễ cũng vô cùng phức tạp, nhiều lần diễn sai.
Cửa sổ của tòa cung điện này thiết kế có chút vấn đề, không gian kín mít không một khe hở, đèn bật lên mọi người đều nóng tới mức hôn mê, Lục Nhậm cũng vô cùng khó chịu, tánh tình trở nên nóng nảy, lôi mấy diễn viên diễn sai ra mắng một trận.
Tiềm Vũ so với cậu càng không kiên nhẫn, Eric mang đến hai cái quạt điện mini nhưng cũng không có tác dụng mấy, mồ hôi như suối từ trán dọc theo thái dương chảy xuống cổ, cuối cùng thấm cả vào y phục, trên người đều là mồ hôi dính dớp, thật không thoải mái.
Nếu không phải vì luôn đặt ra yêu cầu cho bản thân phải làm việc đến nơi đến chốn, đại thiếu gia như hắn thật muốn bỏ ngang, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc. Trong lòng đã khó chịu đến cực điểm, những ký giả còn không thức thời mà vây tới hỏi cái này cái nọ, cũng vì bọn họ mà không khí càng trở nên oi bức.
Tiềm Vũ cả người bốc hỏa, trán nổi gân xanh, sắc mặt đen lại rất muốn mắng người.
Eric bị dọa đến chết khiếp, sợ cậu không dằn được mà phát điên, nếu vậy y nhất định sẽ bị Đường Liệt mắng thê thảm, vội vàng anh dũng bước lên thay cậu chống đỡ với đám phóng viên đang điên cuồng oanh tạc. “Các vị phóng viên, Tiềm thiếu lát nữa còn có quay, mọi người hãy để anh ấy nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì hỏi tôi được rồi…”
Tiềm Vũ nhân cơ hội chạy tới một nơi thoáng gió không ai chú ý ngồi phe phẩy quạt giải nhiệt.
Trịnh Diệc Vi đến thăm hỏi mọi người nhân tiện đem đồ uống ướp lạnh đưa cho Lục Nhậm cùng mấy nhân viên công tác, liếc nhìn thấy Tiềm Vũ đang trốn ở một góc, hắn rón rén bước qua, vốn định dùng lon Coca lạnh hù cậu, ai ngờ Tiềm Vũ bất ngờ quay đầu lại, nhìn nhìn lon Coca trong tay hắn sắp chạm đến mặt mình, giọng điệu khinh thường mắng. “Nhàm chán!”
Trịnh Diệc Vi thấy cậu vì nóng nực mà bộ dáng ỉu xìu, là một thành phần trong đoàn phim, hắn biết giờ phút này quả thật rất vất vả, tánh hắn lại dễ mềm lòng, ý nghĩ sẽ cùng cậu đấu khẩu nhất thời bị ném lên chín tầng mây, hắn ngồi xuống bên cạnh, đem lon nước đưa tới trước mặt cậu. “Uống đi!”
Tiềm Vũ ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, dường như không nghĩ hắn lại tốt bụng như thế.
Trịnh Diệc Vi che miệng ho khan một tiếng, nói đùa. “Yên tâm, tôi không có hạ độc.”
Trước sự nhiệt tình của hắn, Tiềm Vũ đáp lại vẫn là từ chối. “Không cần đâu, cảm ơn.”
Không chỉ một mà đến hai ba lần bị từ chối, Trịnh Diệc Vi cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn hung hăng mở nắp uống xuống một ngụm cho nguôi giận.
Tiềm Vũ đột nhiên nói bóng gió. “Coca sẽ làm suy yếu t*ng trùng.”
“Phốc__khụ khụ khụ…” Trịnh Diệc Vi không kịp phản ứng, bị sặc một trận, ho đến khuôn mặt đỏ ngầu vẫn không dừng lại được, hắn túm lấy cổ áo cảm giác như mình sắp không thở được.
Tần Lực cũng hay bị hen suyễn, Tiềm Vũ trước đây từng có vài lần thấy qua bộ dáng thở không nổi của anh ta, rất dọa người.Nhìn bộ dạng này của Trịnh Diệc Vi, cậu theo phản xạ có điều kiện vươn tay vỗ vỗ lên lưng hắn.
Cường độ vừa phải, một cái, lại thêm một cái.
Qua một hồi, Trịnh Diệc Vi rốt cục cũng bình tĩnh lại, gương mặt vẫn đỏ bừng, quay đầu không nói nhìn Tiềm Vũ, không biết nên nổi giận với người suýt nữa đã làm hắn sặc chết hay vì đại thiếu gia đã vượt qua được nỗi ám ảnh khiết phích giúp hắn vỗ lưng mà cảm thấy vinh hạnh.
Mà Tiềm Vũ cũng kịp nhận ra mình vừa làm cái gì, cậu nhíu mày nhìn vào lòng bàn tay, sau đó đem tay hung hăng chà xát vào ống quần như thể muốn đem cái gì dơ bẩn lắm lau sạch đi.
Trịnh Diệc Vi nghẹn họng nhìn cậu.
Khoảng hai phút trôi qua, Tiềm Vũ mới dừng lại động tác, giống như vừa mới trải qua một quá trình gian khổ, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Diệc Vi mặt đen như đáy nồi, 28 năm qua cũng chưa từng có ai dùng thái độ chán ghét khinh thường quá mức như vậy đối xử với hắn. Hắn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục lớn lao, không phản kháng thì không còn là đàn ông!
Một khắc kia, hắn dường như mất hết lý trí, không kịp suy nghĩ liền túm lấy Tiềm Vũ đang chuẩn bị rời đi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vươn ra bàn tay phải còn dính nước ngọt, dùng sức mà chà lên gương mặt trắng nõn của cậu.
“Chê tôi bẩn hả, vậy tôi sẽ bẩn chết cậu luôn!”
Đến lượt Tiềm Vũ ngây như phỗng.
“Tiềm thiếu, sao anh lại trốn ở đây, sắp tới cảnh quay rồi, mau trở về!” Eric đến kiếm Tiềm Vũ, nhìn thấy Trịnh Diệc Vi thì lịch sự chào hỏi, không nhận ra không khí quái dị, y lôi kéo Tiềm Vũ hướng đoàn phim đi tới.
Tiềm Vũ lẳng lặng đi theo y.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Trịnh Diệc Vi từ từ định thần lại, hắn không dám tin nhìn tay phải của mình, trời ạ, vừa rồi hắn mới làm cái gì, cái tên cuồng khiết phích Tiềm Vũ kia liệu có ra tay giết người diệt khẩu hay không?!
Mấy phút sau, xa xa truyền đến tiếng hét điên cuồng của Lục Nhậm. “Tiềm Vũ, cậu mắc chứng gì mà liên tục chà mặt vậy hả, nhìn trong màn ảnh đều sưng lên cả rồi, mau dừng tay lại cho ông…”
Trịnh Diệc Vi khẽ rùng mình, Lục Nhậm là kẻ rất biết người biết ta, cậu đối với Tiềm Vũ trước giờ vẫn luôn khách khí, bây giờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy nổi giận với cậu ta, không nhìn cũng biết bộ dạng Tiềm Vũ hiện tại thế nào…
Hắn trộm liếc nhìn lối ra của tòa cung điện, hiện tại chuồn êm chắc sẽ không ai để ý đi…
Kết quả, hắn nhìn thấy một đám đông các phóng viên vác theo máy quay cùng micro ngăn chặn trước cửa. Vừa rồi trong lúc nghỉ ngơi Lãnh Y Lăng trốn đến phòng hóa trang nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, đứng chờ sau khi quay phim xong thì sẽ hỏi cô về chuyện người bạn trai nước ngoài sắp kết hôn, hậu trường không có cửa phụ thông ra ngoài, cô sẽ không thể rời khỏi.
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của bọn họ, Trịnh Diệc Vi trong lòng tuyệt vọng, làm sao bây giờ, ngày mai trang đầu của các báo có phải sẽ hiển thị tiêu đề “Trịnh thiên vương sàm sỡ Tiềm thiếu bị thủ tiêu, tính hướng của Ảnh đế một thời rốt cục cũng được phơi bày”???!
Trời vừa tờ mờ sáng Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đã đi hai xe khác nhau đến trường quay thay y phục và hóa trang.
Đoàn phim lần này đặc biệt mời đến những chuyên viên hóa trang nổi tiếng nhất để tạo hình cho diễn viên. Trịnh Diệc Vi trên đầu đeo bạch ngọc quan cố định một phần tóc, phần tóc còn lại để xõa xuống vai, hai bên trán một vài sợi thả rơi hờ hững. Hắn mặc trang phục hắc bào, bên hông đeo một thanh bảo kiếm nạm ngọc, cưỡi trên con tuấn mã có bộ lông đỏ sậm tên gọi Tia Chớp. Chuyên viên trang điểm vẽ chân mày cho hắn khá đậm, hơi xếch lên để tạo khí thế hào sảng cho thái tử Du Tu.
Tiềm Vũ khoác lên mình một thân cẩm bào nguyệt sắc, so với tạo hình của Trịnh Diệc Vi thì cậu lại có thêm thần thái của người trí thức, cậu không búi tóc mà chỉ tùy ý buộc sau ót, mái tóc dài đen nhánh cùng dải lụa mềm mại rũ xuống trước ngực, làn da trắng nõn không tỳ vết. Ở trong phim cậu không tự mình cưỡi ngựa mà ngồi trên một cỗ xe ngựa bề ngoài trông bình thường nhưng nội thất lại khá xa hoa, cậu không mang theo kiếm, tay chỉ cầm một thanh ngọc tiêu.
Chín giờ sáng, hai bên trái phải, ánh sáng, âm thanh, máy quay sẵn sàng vào vị trí, Lục Nhậm hô “diễn” một tiếng, cánh đầu tiên chính thức được khởi quay.
Trên màn ảnh, Du Tu phóng ngựa như bay từ đằng xa chạy tới rồi từ từ thắng dây cương, cùng với tiếng ngựa hí vang dội, Tia Chớp tung hai chân trước lên không trung, lưng ngựa nghiêng về phía sau nhưng thân thể của Du Tu vẫn giữ được thăng bằng, dáng vẻ tiêu sái từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đem chiếc roi ném cho thuộc hạ phía sau, một mình hướng quán trà đi đến.
Trịnh Diệc Vi đã diễn qua không ít phim cổ trang, cưỡi ngựa đối với hắn không phải là việc khó khăn gì, quay vài ba lần thì dễ dàng thông qua.
Cảnh thứ hai là hắn cùng tiểu nhị của quán trà trao đổi vài câu, sau đó yên lặng ngồi nghe những vị khách nhân khác đàm luận về ba vị quốc quân của ba nước Du, Minh, Ốc.
Tiếp theo, Tiềm Vũ vào vai Minh Triệt long trọng xuất hiện.
Người mã phu kiêm thị vệ bước xuống, khom người đưa tay để trước màn xe. Trong không khí nín thở tò mò của mọi người, một bàn tay trắng nõn thon dài chậm rãi vươn ra đặt lên tay thị vệ, sau đó tay còn lại dùng ngọc tiêu khẽ vén màn, Minh Triệt một thân bạch y bước ra, thần sắc lãnh đạm, cả người tản ra khí tức lạnh lẽo như băng thạch, y nâng mặt khẽ chớp mắt, mọi người trong quán trà đều có thể nhìn rõ nét tuấn lãng trên gương mặt y, đồng thời cũng thầm hít vào một hơi khí lạnh, Du Tu tay cầm chén nước cũng không khỏi chớp mắt một cái.
“Cắt__rất tốt!” Lục Nhậm nhìn chằm chằm vào màn hình, phấn khích hô to.
Eric cùng các nhân viên khác vội vàng tiến đến bên cạnh Tiềm Vũ, người đưa nước cho cậu, người giúp cậu quạt mát, người lau mồ hôi. Tháng bảy chính là thời điểm khí hậu oi bức nhất, cho dù đang đứng trong thung lũng cũng không hề có một ngọn gió.
Khoác lên người hai ba lớp áo lại phải đội tóc giả, không đầy nửa tiếng, Tiềm Vũ đã nóng đến mức cả người đầy mồ hôi. Cậu bước nhanh đến chỗ cây dù ngồi xuống, ngẩng cổ tu hơn nửa chai nước, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Diệc Vi cách đó không xa. Hắn lúc này người cũng đầy mồ hôi nhưng trên mặt không hề tỏ ra khó chịu, vẫn còn ngồi tại quán trà lúc nãy, tay phe phẩy quạt, mặt mày tươi cười cùng mấy diễn viên quần chúng nói chuyện phiếm.
Hừ, làm bộ tỏ ra thân thiện!
Tiềm Vũ khinh thường bĩu môi, đem nửa chai nước còn lại uống cạn, lau mồ hôi đang chảy xuống, nhìn ánh mặt trời chói chang trong lòng không khỏi oán giận mẹ mình, không có việc gì làm lại đi mai mối cho cậu, báo hại cậu vì trốn tránh mà phải vác xác ra đóng phim.
“Tiềm thiếu, nghỉ ngơi cho khỏe, lát nữa vẫn còn một cảnh quay…” Trợ lý đạo diễn đi tới, đánh giá sắc mặt Tiềm Vũ mà cẩn thận nhắc nhở.
Tiềm Vũ liếc mắt nhìn Trịnh Diệc Vi khí lực dồi dào, không nói lời nào liền đứng dậy đi về phía trước.
Cảnh quay ở quán trà lại tiếp tục.
Minh Triệt nghe được khách nhân đối với quốc quân của Minh quốc nói năng lỗ mãng, nhất thời không nhịn được mà phản bác hai câu, vì vậy mà gây được sự chú ý của Du Tu. Hắn đi qua chào hỏi. “Vị huynh đài này, ta đối với huynh vừa gặp như đã quen, có thể ngồi xuống cùng tán gẫu vài câu?”
Minh Triệt thấy Du Tu dáng vẻ đường đường, khí thế bất phàm, thầm đoán hắn chắc chắn phải có thân phận hiển hách hoặc ít nhất cũng là con nhà đại phú, bản thân cậu cũng đang cần chiêu nạp hiền sĩ nên không cự tuyệt Du Tu, nhã nhặn khoát tay áo hướng hắn nói. “Không cần khách khí, các hạ mời ngồi!”
Hai người uống hết một bình trà, đem từ chuyện thế cục sáu nước tranh giành thiên hạ đến tình hình cải cách nội bộ của các nước sắp tới, từ vấn đề trị thủy phòng lũ lụt đến chuyện cứu tế những người lưu vong ra mà thảo luận, hai người càng nói càng hợp, chỉ hận sao không thể gặp gỡ sớm hơn, cuối cùng quyết định cùng đi đến quá trọ Duyệt Lai trong trấn nghỉ lại, ban đêm sẽ dọn lên một bàn thức ăn ngon cùng một bình rượu hảo hạng, tiếp tục trò chuyện.
Hai người đều thay đổi danh tánh để che giấu thân phận, Du Tu tự xưng hắn là Phong Tự Dương, đó là danh hiệu khi hắn du tuần nhân gian thường dùng, Minh Triệt lại dùng màu nguyệt sắc mà cậu thích nhất để gọi tên.
“Nguyệt huynh, ta còn có chuyện phải làm xin phép đi trước, huynh theo sau, chúng ta hẹn ở quán trọ Duyệt Lai không gặp không về.” Du Tu ôm quyền hướng Minh Triệt nói.
Minh Triệt mỉm cười đáp lễ. “Được, không gặp không về!”
Lối diễn của Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ có sự khác biệt rất lớn, Trịnh Diệc Vi lưu loát tự nhiên, khí thế hào sảng, Tiềm Vũ lại có sự biến hóa phong phú, nội tâm chân thật, hai vị Ảnh đế không ai nhường ai, âm thầm phân cao thấp về khả năng diễn xuất khiến các nhân viên cùng diễn viên quần chúng đều bị tác động. Mọi người dù đang bận làm việc cũng phải ngây ra.
Lục Nhậm là người cao hứng nhất, cậu có linh cảm bộ phim điện ảnh này sẽ rất thành công, không chỉ bội thu phòng vé mà không chừng vị trí Ảnh đế của giải Kim Kỳ Lân năm nay sẽ có tới hai ngôi vị.
Ngày quay đầu tiên khoảng hơn chín giờ đêm thì kết thúc thuận lợi, Lục Nhậm bảo mọi người đi ăn cơm, riêng cậu cùng Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ sẽ đến nhà hàng dùng bữa.
Tiềm Vũ rất ít khi đóng phim cổ trang, một ngày trôi qua cậu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chỉ muốn mau chóng về nhà tắm rửa nghỉ ngơi nên đã từ chối lời mời của Lục Nhậm. Lục Nhậm đã nghe qua về tính tình và tác phong của cậu nên cũng không để ý, chỉ cười cười nói. “Còn nhiều cơ hội, lần sau nhất định phải nể mặt!”
Nhìn cậu bước vào xe trong bóng đêm rời đi, Trịnh Diệc Vi thở dài nói. “Đại thiếu gia đúng là đại thiếu gia, khi nào thì tôi mới có thể được như cậu ta, nói không nể mặt với ai thì liền không nể mặt với người đó.”
Lục Nhậm liếc nhìn hắn, cố tình đả kích. “Đại thiếu gia người ta kỹ thuật diễn xuất so với cậu còn tốt hơn.”
Trịnh Diệc Vi phẫn nộ. “Ông đây rốt cục thua kém cậu ta điểm nào?!”
“Cái này chỉ có thể hiểu, khó diễn đạt bằng lời,cậu tự mình nghiền ngẫm đi!”
Mãi cho đến lúc ăn tối xong, về đến nhà nằm xuống giường Trịnh Diệc Vi vẫn còn ấm ức, hắn gọi điện cho Lục Nhậm đánh thức cậu ta, vừa bắt máy đã hỏi liền một câu. “Mau nói rõ ràng cho tôi, tôi thật sự thua kém cậu ta nhiều lắm sao?”
Lục Nhậm mơ mơ màng màng hỏi. “Cái gì cơ?”
“Kỹ thuật biểu diễn.”
“…”
“Đừng giả chết, mau trả lời!”
Lục Nhậm từ từ nhắm mắt, đánh ngáp. “Nói thật, còn kém một chút…”
“Ở điểm nào?” Trịnh Diệc Vi hơi kích động, truy hỏi cặn kẽ.
“Cậu thể hiện nhân vật rất hoàn mỹ, nhưng đôi lúc hoàn mỹ quá ngược lại có vẻ như gượng ép, Tiềm Vũ lại có thể buông xuống bản thân, hoàn toàn dung nhập vào vai diễn…”
Mấy ngày kế tiếp đều là cảnh quay về nội bộ Minh quốc, quốc quân Minh quốc bệnh tình nguy kịch, triều đình rối loạn, Thái tử, đại hoàng tử cùng nhị hoàng tử Minh Triệt trở thành ba thế lực trung tâm đấu tranh gay gắt, nội chiến suốt nửa năm cuối cùng Minh Triệt giành được phần thắng đăng quang làm Hoàng đế, cưới ái nữ của Thừa tướng do Lãnh Y Lăng thủ vai làm Minh hậu.
Cảnh hôn lễ thu hút rất nhiều truyền thông cùng fan đến theo dõi, kết quả fan quá đông làm ảnh hưởng đến tiến độ quay của Lục Nhậm nên đoàn phim không cho ai vào, chỉ có phóng viên một số tờ báo danh tiếng mới được phép vào khu vực quay để tác nghiệp.
Trịnh Diệc Vi bị Lục Nhậm cố tình đả kích, mấy ngày nay không có cảnh quay, hắn ở nhà chuyên chú nghiềm ngẫm về nhân vật Du Tu kia, cũng không biết Bạch Chí Lăng nghĩ thế nào lại sắp xếp cho hắn hôm nay đi tham ban.
Trịnh Diệc Vi thật lòng không muốn đi, scandal giữa hắn và Tiềm Vũ chỉ vừa mới lắng xuống, hắn không muốn lại có chuyện.
Bạch Chí Lăng cũng không thèm ngẩng đầu lên, nói. “Cuối tháng này không phải cậu sẽ phát hành album thứ chín sao? Mỗi ngày ở trên phim trường vốn không có thời gian để tuyên truyền, nếu còn không tranh thủ cơ hội gia tăng sự nổi tiếng đến lúc đó lượng tiêu thụ đĩa nhạc quá ít ỏi thì cậu làm sao sánh với danh hiệu Thiên Vương?”
Trịnh Diệc Vi không còn gì biện minh, nội tâm thầm than thở, hắn thì tính là Thiên vương cái gì chứ, quay phim phải nhìn sắc mặt của Lục Nhậm, ra album thì phải dựa vào báo chí.
Bất quá giới giải trí chính là tàn khốc như vậy, thế gian có đầy rẫy nhân tài, không cẩn thận khả năng chỉ có thể bị chôn vùi trong cát, cho dù Trịnh Diệc Vi ở trong giới có chút địa vị thì cũng không thể làm trái với quy tắc giang hồ.
Buổi chiều tới trường quay cũng vừa đúng lúc Tiềm Vũ và Lãnh Y Lăng diễn cảnh hôn lễ kia.
Hai người đều là một thân hồng y nổi bật, Minh hậu đầu đội mũ phượng, hai má ửng hồng, trong mắt mang theo vẻ ngượng ngùng. Minh đế đầu đội vương miệng, dáng người uy nghi, gương mặt thanh lãnh.
Khắp nội cung đều là lụa hồng nến đỏ, hai người nghiêm túc hành lễ, giao bái xong, tân đế nắm tay hoàng hậu chầm chậm đi đến long tọa cùng nàng sóng vai ngồi xuống trước bá quan văn võ trong triều.
“Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…”
Bởi vì có nhiều diễn viên quần chúng nên quá trình diễn ra hôn lễ cũng vô cùng phức tạp, nhiều lần diễn sai.
Cửa sổ của tòa cung điện này thiết kế có chút vấn đề, không gian kín mít không một khe hở, đèn bật lên mọi người đều nóng tới mức hôn mê, Lục Nhậm cũng vô cùng khó chịu, tánh tình trở nên nóng nảy, lôi mấy diễn viên diễn sai ra mắng một trận.
Tiềm Vũ so với cậu càng không kiên nhẫn, Eric mang đến hai cái quạt điện mini nhưng cũng không có tác dụng mấy, mồ hôi như suối từ trán dọc theo thái dương chảy xuống cổ, cuối cùng thấm cả vào y phục, trên người đều là mồ hôi dính dớp, thật không thoải mái.
Nếu không phải vì luôn đặt ra yêu cầu cho bản thân phải làm việc đến nơi đến chốn, đại thiếu gia như hắn thật muốn bỏ ngang, về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc. Trong lòng đã khó chịu đến cực điểm, những ký giả còn không thức thời mà vây tới hỏi cái này cái nọ, cũng vì bọn họ mà không khí càng trở nên oi bức.
Tiềm Vũ cả người bốc hỏa, trán nổi gân xanh, sắc mặt đen lại rất muốn mắng người.
Eric bị dọa đến chết khiếp, sợ cậu không dằn được mà phát điên, nếu vậy y nhất định sẽ bị Đường Liệt mắng thê thảm, vội vàng anh dũng bước lên thay cậu chống đỡ với đám phóng viên đang điên cuồng oanh tạc. “Các vị phóng viên, Tiềm thiếu lát nữa còn có quay, mọi người hãy để anh ấy nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì hỏi tôi được rồi…”
Tiềm Vũ nhân cơ hội chạy tới một nơi thoáng gió không ai chú ý ngồi phe phẩy quạt giải nhiệt.
Trịnh Diệc Vi đến thăm hỏi mọi người nhân tiện đem đồ uống ướp lạnh đưa cho Lục Nhậm cùng mấy nhân viên công tác, liếc nhìn thấy Tiềm Vũ đang trốn ở một góc, hắn rón rén bước qua, vốn định dùng lon Coca lạnh hù cậu, ai ngờ Tiềm Vũ bất ngờ quay đầu lại, nhìn nhìn lon Coca trong tay hắn sắp chạm đến mặt mình, giọng điệu khinh thường mắng. “Nhàm chán!”
Trịnh Diệc Vi thấy cậu vì nóng nực mà bộ dáng ỉu xìu, là một thành phần trong đoàn phim, hắn biết giờ phút này quả thật rất vất vả, tánh hắn lại dễ mềm lòng, ý nghĩ sẽ cùng cậu đấu khẩu nhất thời bị ném lên chín tầng mây, hắn ngồi xuống bên cạnh, đem lon nước đưa tới trước mặt cậu. “Uống đi!”
Tiềm Vũ ánh mắt nghi hoặc nhìn hắn, dường như không nghĩ hắn lại tốt bụng như thế.
Trịnh Diệc Vi che miệng ho khan một tiếng, nói đùa. “Yên tâm, tôi không có hạ độc.”
Trước sự nhiệt tình của hắn, Tiềm Vũ đáp lại vẫn là từ chối. “Không cần đâu, cảm ơn.”
Không chỉ một mà đến hai ba lần bị từ chối, Trịnh Diệc Vi cảm thấy vô cùng mất mặt, hắn hung hăng mở nắp uống xuống một ngụm cho nguôi giận.
Tiềm Vũ đột nhiên nói bóng gió. “Coca sẽ làm suy yếu t*ng trùng.”
“Phốc__khụ khụ khụ…” Trịnh Diệc Vi không kịp phản ứng, bị sặc một trận, ho đến khuôn mặt đỏ ngầu vẫn không dừng lại được, hắn túm lấy cổ áo cảm giác như mình sắp không thở được.
Tần Lực cũng hay bị hen suyễn, Tiềm Vũ trước đây từng có vài lần thấy qua bộ dáng thở không nổi của anh ta, rất dọa người.Nhìn bộ dạng này của Trịnh Diệc Vi, cậu theo phản xạ có điều kiện vươn tay vỗ vỗ lên lưng hắn.
Cường độ vừa phải, một cái, lại thêm một cái.
Qua một hồi, Trịnh Diệc Vi rốt cục cũng bình tĩnh lại, gương mặt vẫn đỏ bừng, quay đầu không nói nhìn Tiềm Vũ, không biết nên nổi giận với người suýt nữa đã làm hắn sặc chết hay vì đại thiếu gia đã vượt qua được nỗi ám ảnh khiết phích giúp hắn vỗ lưng mà cảm thấy vinh hạnh.
Mà Tiềm Vũ cũng kịp nhận ra mình vừa làm cái gì, cậu nhíu mày nhìn vào lòng bàn tay, sau đó đem tay hung hăng chà xát vào ống quần như thể muốn đem cái gì dơ bẩn lắm lau sạch đi.
Trịnh Diệc Vi nghẹn họng nhìn cậu.
Khoảng hai phút trôi qua, Tiềm Vũ mới dừng lại động tác, giống như vừa mới trải qua một quá trình gian khổ, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Diệc Vi mặt đen như đáy nồi, 28 năm qua cũng chưa từng có ai dùng thái độ chán ghét khinh thường quá mức như vậy đối xử với hắn. Hắn cảm thấy đây là một sự sỉ nhục lớn lao, không phản kháng thì không còn là đàn ông!
Một khắc kia, hắn dường như mất hết lý trí, không kịp suy nghĩ liền túm lấy Tiềm Vũ đang chuẩn bị rời đi, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai vươn ra bàn tay phải còn dính nước ngọt, dùng sức mà chà lên gương mặt trắng nõn của cậu.
“Chê tôi bẩn hả, vậy tôi sẽ bẩn chết cậu luôn!”
Đến lượt Tiềm Vũ ngây như phỗng.
“Tiềm thiếu, sao anh lại trốn ở đây, sắp tới cảnh quay rồi, mau trở về!” Eric đến kiếm Tiềm Vũ, nhìn thấy Trịnh Diệc Vi thì lịch sự chào hỏi, không nhận ra không khí quái dị, y lôi kéo Tiềm Vũ hướng đoàn phim đi tới.
Tiềm Vũ lẳng lặng đi theo y.
Nhìn theo bóng lưng của bọn họ, Trịnh Diệc Vi từ từ định thần lại, hắn không dám tin nhìn tay phải của mình, trời ạ, vừa rồi hắn mới làm cái gì, cái tên cuồng khiết phích Tiềm Vũ kia liệu có ra tay giết người diệt khẩu hay không?!
Mấy phút sau, xa xa truyền đến tiếng hét điên cuồng của Lục Nhậm. “Tiềm Vũ, cậu mắc chứng gì mà liên tục chà mặt vậy hả, nhìn trong màn ảnh đều sưng lên cả rồi, mau dừng tay lại cho ông…”
Trịnh Diệc Vi khẽ rùng mình, Lục Nhậm là kẻ rất biết người biết ta, cậu đối với Tiềm Vũ trước giờ vẫn luôn khách khí, bây giờ lại ở trước mặt nhiều người như vậy nổi giận với cậu ta, không nhìn cũng biết bộ dạng Tiềm Vũ hiện tại thế nào…
Hắn trộm liếc nhìn lối ra của tòa cung điện, hiện tại chuồn êm chắc sẽ không ai để ý đi…
Kết quả, hắn nhìn thấy một đám đông các phóng viên vác theo máy quay cùng micro ngăn chặn trước cửa. Vừa rồi trong lúc nghỉ ngơi Lãnh Y Lăng trốn đến phòng hóa trang nhưng bọn họ vẫn không từ bỏ ý định, đứng chờ sau khi quay phim xong thì sẽ hỏi cô về chuyện người bạn trai nước ngoài sắp kết hôn, hậu trường không có cửa phụ thông ra ngoài, cô sẽ không thể rời khỏi.
Nhìn vẻ mặt quyết tâm của bọn họ, Trịnh Diệc Vi trong lòng tuyệt vọng, làm sao bây giờ, ngày mai trang đầu của các báo có phải sẽ hiển thị tiêu đề “Trịnh thiên vương sàm sỡ Tiềm thiếu bị thủ tiêu, tính hướng của Ảnh đế một thời rốt cục cũng được phơi bày”???!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất