Trọng Sinh Chi Biến Phế Vi Bảo
Chương 101: Trúng chiêu
"Quân đoàn trưởng!" Tên dị tộc kia thấy giống cái híp mắt lại, lạnh lùng nhìn về phía mình, lòng thầm kêu không ổn, chân tay ra sức giãy dụa, muốn nhào tới ôm lấy bắp đùi Tề Quân, cầu xin tha thứ: "Tất cả đều do Minh đại nhân xúi giục, tôi, tôi cũng chỉ vô tình mới phát hiện được chuyện này, trước đây tôi cũng bị ngài ấy lừa gạt, hoàn toàn không biết gì hết!"
Hắn muốn tách mình ra khỏi vụ này, dù sao việc âm thầm tra tấn để ép cung tù binh, cũng không phải là tội lớn, nhưng chuyện khiến đối phương nghiện thuốc kích dục gây hưng phấn, thì đã phạm vào một trong các lệnh cấm được quân đội tuyên bố công khai, đó là không được tùy ý chế tạo loại thuốc kia.
Một người không biết gì, làm sao có thể vừa quen thuộc, vừa hiểu rõ nên làm gì để tra tấn đối phương như vậy, chỉ sợ những kĩ năng này không thể luyện thành trong ngày một ngày hai, hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia trong nhà giam toàn nước, bọn cậu đã chứng kiến được một cảnh tượng khó lòng chịu nỗi.
Giống cái hừ lạnh, ánh mắt sắc bén.
Ở trên địa bàn của mình, mà có thể xuất hiện một tội ác như vậy, Tề Quân nhịn không được đạp mạnh lên bàn đá bên cạnh.
Tên dị tộc kia âm thầm nuốt nước bọt, lập tức khép miệng, không dám lên tiếng nữa, nếu mục tiêu của cú đá kia là mình thì... Hắn nhìn những mảnh đá vụn rải rác trên đất, nhất thời tâm như tro tàn.
Tề Quân phất tay với các cận vệ của mình, tỏ vẻ có thể bắt giữ, cậu ta thân là quân đoàn trưởng, nên sẽ không tùy ý lạm dụng tư hình trước mặt mọi người.
Tên dị tộc đang quỳ rạp trên đất cầu xin tha thứ nhanh chóng bị kéo đi, Tề Quân biết có hỏi thêm cũng sẽ chẳng được gì, vì Minh sẽ không bao giờ nói cho một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào những tin tức quan trọng.
Trình Hiểu đứng bên cạnh, thả nhẹ chiếc bình không xuống, rồi thoáng cử động các đầu ngón tay.
"Thành phần của loại thuốc này tôi có thể đoán được một số, nhưng vẫn cần sự trợ giúp từ máy móc, để có thể phân tích một cách hoàn chỉnh."
Đối với một người đã từng có kinh nghiệm như cậu mà nói, việc này không quá khó, đã tìm được hướng đi, thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
"... Đã phiền cậu rồi." Tề Quân cân nhắc một lát, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Trình Hiểu, rồi khẽ gật đầu, vốn cậu ta không hề muốn gia tăng gánh nặng cho đối phương, nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, chỉ sợ sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn gây trở ngại cho quá trình điều tra.
Minh tuyệt đối sẽ chuẩn bị rất kĩ càng cho cuộc chiến này, nếu hôm nay Trình Hiểu không đến đây, chỉ sợ bọn cậu còn tiếp tục bị lừa gạt, thậm chí dưới tình huống không biết gì, dễ dàng tha thứ cho loại chuyện buồn nôn kia xảy ra dưới mí mắt của mình.
"Không có gì." Trình Hiểu khẽ cười, đối với giống cái tính tình ngay thẳng này, cậu có ấn tượng khá tốt: "Tôi đến phòng thí nghiệm trước, nhưng để nghiên cứu ra thuốc giải, chỉ sợ phải mất một ít thời gian".
Cậu cũng chả phải là thiên tài nổi bật gì, nên không thể nào nghiên cứu ra hết các thành phần cấu tạo thuốc trong một thời gian ngắn được, để từ đó đưa ra thuốc ức chế được, nhưng nếu cố hết sức thì có lẽ không thành vấn đề.
Tề Quân khẽ gật đầu: "Cậu nhớ chú ý sức khỏe."
Giống cái này, đang quan tâm đến sức khỏe của cậu sao, Trình Hiểu nghi ngờ nhìn đối phương: "... Cám ơn cậu."
"Tên lính đưa thuốc kia đã bị bắt, Minh nhất định sẽ nghi ngờ, tôi đến phòng thí nghiệm cùng cậu trước, rồi sẽ qua chỗ hắn một chuyến." Tề Quân tính đưa người đến phòng thí nghiệm, sau khi đảm bảo hệ thống bảo vệ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, thì mới có thể an tâm rời đi.
Loại thuốc gây nghiện này có thành phần cấu tạo rất phức tạp, trong tay Minh có nắm thuốc giải hay không cũng chưa biết chừng, huống chi đối phương lại là hạng người mưu mô, tính toán tỉ mỉ, không thể không đề phòng, vẫn là để cậu ta tự mình đến đó một lần mới chắc ăn.
"Còn một việc..." Trình Hiểu quan sát tần suất co giật của cơ thể và sắc mặt của tên tù binh kia một lúc, rồi ngồi xổm xuống, nghiêm túc theo dõi từng phản ứng nhỏ đến từ chân tay đối phương: "Hôm nay hắn chưa uống đủ lượng thuốc bình thường, chỉ sợ sẽ không chống đỡ nỗi."
Tề Quân nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại, việc tiếp tục cho người đàn ông này sử dụng thuốc là không thể nào, ngưng thuốc càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy, nếu không thời gian nghiện lâu sẽ rất khó cai, không chỉ vậy mà đôi khi còn dẫn đến việc đột tử.
Nhưng nếu gắng gượng chống đỡ... cũng dễ gây ra hiện tượng rối loạn thần kinh, đây chính là thứ cần được chú ý nhất khi tra khảo tù binh, không thể lơ là, việc định tội Minh, còn cần đối phương cung cấp những chứng cứ liên quan.
"Tôi sẽ nghĩ cách". Tề Quân do dự một lát rồi âm thầm bĩu môi, dường như không quá tình nguyện.
Còn có cách khác hở? Trình Hiểu cảm thấy hơi tò mò, cậu cũng chỉ nói ra tình hình thực tế lúc này, muốn giảm lượng thuốc một cách từ từ, biện pháp nhanh nhất chính là mô phỏng lại loại thuốc kia...
"Khụ, khụ", trong đầu Trình Hiểu hiện lên không ít những hình ảnh 18+, nhưng xung quanh đây không có ai muốn phối hợp cùng tên quý tộc cao cấp này, chả lẽ lại chạy ra ngoài bắt một tên Uy Nhĩ tới, nhưng hình như ngay cả dị tộc cũng không biết giới tính của kẻ thù được phân chia như thế nào.
Phát hiện ra ánh mắt đầy nghi ngờ của Trình Hiểu, Tề Quân khẽ nhíu mày: "Yên tâm, chẳng qua là tôi định dùng tay xử lý thôi."
Trình Hiểu: "..." Những lời này cũng bạo quá rồi đó.
Sau khi đưa Trình Hiểu đến phòng thí nghiệm, Tề Quân suy nghĩ một lát, rồi quyết định giải quyết vấn đề của tên tù binh này trước, nếu không trong lúc tìm Minh tính sổ, mà phải phân tâm lo lắng bên này, thì thật không dễ chịu.
Người đàn ông bị giam cầm ở giữa nhà tù vẫn duy trì tư thế cũ, nhưng từ tần suất co giật ngày một tăng ở chân, cùng với đôi môi bị cắn đến bật máu, có thể thấy được sự nhẫn nại đến kinh khủng của hắn.
Tề Quân ngồi xổm xuống, ôm lấy người tù binh đặt lên chiếc bàn đá bên cạnh, bởi vì vừa được dọn dẹp nên phía trên không hề có bất cứ một vết bẩn hay vết máu nào, cảm giác lạnh băng khiến người đàn ông ngẩn ra.
Chân tay vô lực, không thể phản kháng, nên đành mặc cho Tề Quân trói chặt vào bốn góc bàn, lính gác ngoài cửa cũng tạm thời bị điều đi, mặc dù giống cái rất tự tin đối với chiến lực của mình, nhưng cậu ta không phải hạng người lỗ mãng.
Chỉ là giúp hắn giải phóng một chút mà thôi, không cần thiết phải ỷ vào ưu thế mà cởi trói ra.
Người đàn ông mở hai mắt, con ngươi lạnh lùng, sâu hun hút nhìn chăm chú vào giống cái.
Tề Quân nhớ lại tình cảnh trong nhà giam bằng nước khi trước, từ tư thế của tên tù binh này và Minh có thể thấy được đối phương chắc là cũng có giới tính giống mình, nếu đã vậy, thì không cần phải quá kiểu cách, chẳng qua là khác chủng tộc nên lập trường bất đồng mà thôi.
Vì đang trong quá trình xác minh xem đối phương có phải là tướng lĩnh của người Uy Nhĩ không, nên Tề Quân sẽ không để sự thù hận dẫn dắt cảm xúc của bản thân.
Cậu ta đưa tay ra, hướng về phía giữa hay chân người đàn ông.
Cơ thể hắn càng lúc càng run rẩy mãnh liệt hơn, tên quý tộc cao cấp này hình như rất tức giận với hành động của Tề Quân, hắn muốn khép hai chân lại, nhưng vì không có sức nên chỉ có thể trơ mắt nhìn giống cái tùy ý cợt nhả bản thân.
"Tôi không phải là dị tộc như Minh, anh không cần phải hoảng sợ." Tề Quân thờ ơ lên tiếng, bởi vì không hiểu ngôn ngữ của nhau, nên trước kia hai chủng tộc rất ít khi trao đổi qua lại, nhưng với cấp bậc của tên tù binh này, hẳn là có thể nghe hiểu một chút.
Động tác của hắn chợt khựng lại, hình như là bị giật mình, nhưng rồi lại càng phản ứng kịch liệt hơn.
"Đừng sợ..." Giống cái âm thầm than thở, có lẽ những hành động lúc trước của Minh, đã bôi đen hình tượng của tất cả dị tộc, Tề Quân đè ngực hắn xuống, trong lúc vô tình ngón tay đụng phải một điểm, vì không để ý, còn chà xát.
Cậu ta còn tưởng là vật gì đó.
Tề Quân hơi chột dạ liếc mắt nhìn đến chỗ bị xoa đỏ, khóe miệng khẽ giật giật, ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt rét lạnh của ai kia.
Khí lạnh bức người nha.
Cậu ta không nói một lời, cúi đầu xuống, tăng nhanh động tác trên tay, mặc dù đây là quý tộc cao cấp người Uy Nhĩ, nhưng cảm giác khi da thịt tiếp xúc không khác mấy so với dị tộc, thậm chí còn trơn mềm hơn.
Hẳn là Minh coi trọng điểm này đi? Tề Quân khẽ lắc đầu, không cách nào hiểu được sở thích phổ biến của đối phương, vốn cậu ta còn tưởng rằng, Minh sẽ động tâm đối với những giống cái khác.
Mặc dù cùng giới tính, nhưng đối phương là kẻ địch, lại đang bị giam giữ, Tề Quân có hành vi này với hắn, chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi... Nên nhất thời, cậu ta vẫn chưa quen được.
Cũng may chỉ là tạm thời, nếu không phải Tề Quân không muốn để nhiều người biết về vụ bê bối này, để tránh việc Minh cùng đám vây cánh cảnh giác trước lúc định tội, thì cậu ta mới không đích thân ra tay như vậy đâu.
Sau khi tác dụng của thuốc giảm bớt, Tề Quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cầm lấy một chiếc khăn, cẩn thận lau chùi bàn tay, trong lúc vô tình cậu ta thấy cằm của tên tù binh khẽ ngửa ra sau, sắc mặt vẫn còn ửng đỏ, thân mình trần trụi nhàn nhạt màu mật ong, ở dưới ánh sáng càng thêm thu hút người nhìn.
Mình là giống cái, Tề Quân lặng lẽ nhắc nhở bản thân, sau khi lấy áo khoác mặc thêm cho đối phương, cậu ta liền xích hắn về vị trí ban đầu, nên tự nhiên không thể nhìn thấy trong ánh mắt lạnh băng kia bỗng lóe lên một cảm xúc không rõ, chỉ là giúp đỡ hắn giải phóng tác dụng của thuốc mà thôi, giống cái cùng "giống cái" thì có thể làm gì chứ.
Sau khi xử lý qua phần thuốc còn sót lại, Trình Hiểu rót nó vào ống nghiệm, giai đoạn cậu tự mình phân tích đã xong, hiện tại có thể thả lỏng, việc còn lại là chờ đợi để các thành phần tự phân tách, sau đó liền có thể biết cụ thể từng thành phần có trong thuốc, rồi chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, thì đã có thể nghiên cứu ra thuốc ức chế rồi.
Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngón tay đã chạm vào thuốc của mình, quan sát hơn 30 giây, cẩu ngửa đầu lên thở dài, không ngờ thứ dung dịch này còn có thể thẩm thấu qua da.
Lại trúng chiêu.
Trình Hiểu có chút buồn bực không vui, mặc dù chỉ có một chút xíu, không hề đáng ngại, nhiều lắm là tối nay lại đau lưng mỏi eo, nhưng cái cảm giác này chả hề thoải mái chút nào hết.
Trước khi đi, cậu còn cố ý dặn dò những thành viên trong phòng thí nghiệm nhớ cử người ở lại, quan sát thật cẩn thận từng biến hóa của những ống nghiệm đựng thuốc này, đồng thời giữ nhiệt độ phòng ổn định, đến sáng mai sẽ thu được một số kết quả cần thiết.
Sau khi về phòng, Trình Hiểu nằm sõng soài xuống giường, một chút cũng không muốn nhúc nhích, tác dụng của thuốc tuy không mãnh liệt, nhưng dẫu sao cũng rất dai dẳng, cậu muốn dùng tư thế này để giảm bớt sự kích động của cơ thể, kéo dài đến lúc Lam trở lại.
Tối nay Lam về khá sớm, nhưng nhận ra Trình Hiểu không hề nghỉ ngơi ở sảnh, cũng không ra chào anh như trước, Lam bước vào phòng ngủ, liền phát hiện cậu đang nằm vắt ngang trên giường, anh nhịn không được mà nhíu mày.
"Em khó chịu ở đâu sao?" Lam nhanh chóng đi tới trước giường, cúi người xuống, ôm Trình Hiểu vào lòng, hỏi nhỏ.
"Ah..." Trình Hiểu cúi đầu, nhưng theo bản năng, khẽ ma sát lên người anh.
Không ngờ lúc trở về lại nhìn thấy một Trình Hiểu nhiệt tình như thế, mặc dù Lam hơi nghi ngờ, nhưng vì không phát hiện bất cứ vết thương nào trên người cậu, nên anh không khỏi cong khóe môi, đi ra đóng cửa lại.
Sau khi cả hai đều sảng khoái, Trình Hiểu híp mắt lại, nằm nhoài trên người Lam, toàn thân đều trở nên lười biếng, vì lượng thuốc cơ thể hấp thu rất nhỏ nên cậu không hề sợ mình sẽ bị nghiện.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Lam vén sợi tóc trên chiếc trán mướt mồ hôi của cậu qua, khẽ hôn lên môi đối phương, nhẹ giọng hỏi.
Anh vẫn chưa quên hành động khó hiểu của bầu bạn lúc mình mới về.
Trình Hiểu suy nghĩ một lát, cậu đoán rằng việc này không thể gạt được Tề Quân, dù sao, sáng mai sau khi phân tích ra thành phần của thuốc, chỉ cần liếc qua đã biết ngay tác dụng, vì việc này chẳng có gì, nên cậu liền kể cho Lam nghe về sai lầm nho nhỏ của mình.
Lần này vô tình trúng chiêu, ngày sau cẩn thận hơn là được.
Nhưng không ngờ sau khi Lam nghe xong, không thèm đếm xỉa tới những thứ râu ria đằng sau, con ngươi anh co rút nhanh chóng, ánh mắt lạnh đến tột độ, trong nháy mắt sát ý ngập trời.
Hắn muốn tách mình ra khỏi vụ này, dù sao việc âm thầm tra tấn để ép cung tù binh, cũng không phải là tội lớn, nhưng chuyện khiến đối phương nghiện thuốc kích dục gây hưng phấn, thì đã phạm vào một trong các lệnh cấm được quân đội tuyên bố công khai, đó là không được tùy ý chế tạo loại thuốc kia.
Một người không biết gì, làm sao có thể vừa quen thuộc, vừa hiểu rõ nên làm gì để tra tấn đối phương như vậy, chỉ sợ những kĩ năng này không thể luyện thành trong ngày một ngày hai, hơn nữa, lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông kia trong nhà giam toàn nước, bọn cậu đã chứng kiến được một cảnh tượng khó lòng chịu nỗi.
Giống cái hừ lạnh, ánh mắt sắc bén.
Ở trên địa bàn của mình, mà có thể xuất hiện một tội ác như vậy, Tề Quân nhịn không được đạp mạnh lên bàn đá bên cạnh.
Tên dị tộc kia âm thầm nuốt nước bọt, lập tức khép miệng, không dám lên tiếng nữa, nếu mục tiêu của cú đá kia là mình thì... Hắn nhìn những mảnh đá vụn rải rác trên đất, nhất thời tâm như tro tàn.
Tề Quân phất tay với các cận vệ của mình, tỏ vẻ có thể bắt giữ, cậu ta thân là quân đoàn trưởng, nên sẽ không tùy ý lạm dụng tư hình trước mặt mọi người.
Tên dị tộc đang quỳ rạp trên đất cầu xin tha thứ nhanh chóng bị kéo đi, Tề Quân biết có hỏi thêm cũng sẽ chẳng được gì, vì Minh sẽ không bao giờ nói cho một quân cờ có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào những tin tức quan trọng.
Trình Hiểu đứng bên cạnh, thả nhẹ chiếc bình không xuống, rồi thoáng cử động các đầu ngón tay.
"Thành phần của loại thuốc này tôi có thể đoán được một số, nhưng vẫn cần sự trợ giúp từ máy móc, để có thể phân tích một cách hoàn chỉnh."
Đối với một người đã từng có kinh nghiệm như cậu mà nói, việc này không quá khó, đã tìm được hướng đi, thì tốc độ sẽ càng nhanh hơn.
"... Đã phiền cậu rồi." Tề Quân cân nhắc một lát, đối diện với ánh mắt lạnh nhạt của Trình Hiểu, rồi khẽ gật đầu, vốn cậu ta không hề muốn gia tăng gánh nặng cho đối phương, nhưng nếu không nhanh chóng giải quyết chuyện này, chỉ sợ sẽ xuất hiện những việc ngoài ý muốn gây trở ngại cho quá trình điều tra.
Minh tuyệt đối sẽ chuẩn bị rất kĩ càng cho cuộc chiến này, nếu hôm nay Trình Hiểu không đến đây, chỉ sợ bọn cậu còn tiếp tục bị lừa gạt, thậm chí dưới tình huống không biết gì, dễ dàng tha thứ cho loại chuyện buồn nôn kia xảy ra dưới mí mắt của mình.
"Không có gì." Trình Hiểu khẽ cười, đối với giống cái tính tình ngay thẳng này, cậu có ấn tượng khá tốt: "Tôi đến phòng thí nghiệm trước, nhưng để nghiên cứu ra thuốc giải, chỉ sợ phải mất một ít thời gian".
Cậu cũng chả phải là thiên tài nổi bật gì, nên không thể nào nghiên cứu ra hết các thành phần cấu tạo thuốc trong một thời gian ngắn được, để từ đó đưa ra thuốc ức chế được, nhưng nếu cố hết sức thì có lẽ không thành vấn đề.
Tề Quân khẽ gật đầu: "Cậu nhớ chú ý sức khỏe."
Giống cái này, đang quan tâm đến sức khỏe của cậu sao, Trình Hiểu nghi ngờ nhìn đối phương: "... Cám ơn cậu."
"Tên lính đưa thuốc kia đã bị bắt, Minh nhất định sẽ nghi ngờ, tôi đến phòng thí nghiệm cùng cậu trước, rồi sẽ qua chỗ hắn một chuyến." Tề Quân tính đưa người đến phòng thí nghiệm, sau khi đảm bảo hệ thống bảo vệ không xảy ra bất cứ vấn đề gì, thì mới có thể an tâm rời đi.
Loại thuốc gây nghiện này có thành phần cấu tạo rất phức tạp, trong tay Minh có nắm thuốc giải hay không cũng chưa biết chừng, huống chi đối phương lại là hạng người mưu mô, tính toán tỉ mỉ, không thể không đề phòng, vẫn là để cậu ta tự mình đến đó một lần mới chắc ăn.
"Còn một việc..." Trình Hiểu quan sát tần suất co giật của cơ thể và sắc mặt của tên tù binh kia một lúc, rồi ngồi xổm xuống, nghiêm túc theo dõi từng phản ứng nhỏ đến từ chân tay đối phương: "Hôm nay hắn chưa uống đủ lượng thuốc bình thường, chỉ sợ sẽ không chống đỡ nỗi."
Tề Quân nghe vậy, chân mày khẽ nhíu lại, việc tiếp tục cho người đàn ông này sử dụng thuốc là không thể nào, ngưng thuốc càng sớm chừng nào càng tốt chừng nấy, nếu không thời gian nghiện lâu sẽ rất khó cai, không chỉ vậy mà đôi khi còn dẫn đến việc đột tử.
Nhưng nếu gắng gượng chống đỡ... cũng dễ gây ra hiện tượng rối loạn thần kinh, đây chính là thứ cần được chú ý nhất khi tra khảo tù binh, không thể lơ là, việc định tội Minh, còn cần đối phương cung cấp những chứng cứ liên quan.
"Tôi sẽ nghĩ cách". Tề Quân do dự một lát rồi âm thầm bĩu môi, dường như không quá tình nguyện.
Còn có cách khác hở? Trình Hiểu cảm thấy hơi tò mò, cậu cũng chỉ nói ra tình hình thực tế lúc này, muốn giảm lượng thuốc một cách từ từ, biện pháp nhanh nhất chính là mô phỏng lại loại thuốc kia...
"Khụ, khụ", trong đầu Trình Hiểu hiện lên không ít những hình ảnh 18+, nhưng xung quanh đây không có ai muốn phối hợp cùng tên quý tộc cao cấp này, chả lẽ lại chạy ra ngoài bắt một tên Uy Nhĩ tới, nhưng hình như ngay cả dị tộc cũng không biết giới tính của kẻ thù được phân chia như thế nào.
Phát hiện ra ánh mắt đầy nghi ngờ của Trình Hiểu, Tề Quân khẽ nhíu mày: "Yên tâm, chẳng qua là tôi định dùng tay xử lý thôi."
Trình Hiểu: "..." Những lời này cũng bạo quá rồi đó.
Sau khi đưa Trình Hiểu đến phòng thí nghiệm, Tề Quân suy nghĩ một lát, rồi quyết định giải quyết vấn đề của tên tù binh này trước, nếu không trong lúc tìm Minh tính sổ, mà phải phân tâm lo lắng bên này, thì thật không dễ chịu.
Người đàn ông bị giam cầm ở giữa nhà tù vẫn duy trì tư thế cũ, nhưng từ tần suất co giật ngày một tăng ở chân, cùng với đôi môi bị cắn đến bật máu, có thể thấy được sự nhẫn nại đến kinh khủng của hắn.
Tề Quân ngồi xổm xuống, ôm lấy người tù binh đặt lên chiếc bàn đá bên cạnh, bởi vì vừa được dọn dẹp nên phía trên không hề có bất cứ một vết bẩn hay vết máu nào, cảm giác lạnh băng khiến người đàn ông ngẩn ra.
Chân tay vô lực, không thể phản kháng, nên đành mặc cho Tề Quân trói chặt vào bốn góc bàn, lính gác ngoài cửa cũng tạm thời bị điều đi, mặc dù giống cái rất tự tin đối với chiến lực của mình, nhưng cậu ta không phải hạng người lỗ mãng.
Chỉ là giúp hắn giải phóng một chút mà thôi, không cần thiết phải ỷ vào ưu thế mà cởi trói ra.
Người đàn ông mở hai mắt, con ngươi lạnh lùng, sâu hun hút nhìn chăm chú vào giống cái.
Tề Quân nhớ lại tình cảnh trong nhà giam bằng nước khi trước, từ tư thế của tên tù binh này và Minh có thể thấy được đối phương chắc là cũng có giới tính giống mình, nếu đã vậy, thì không cần phải quá kiểu cách, chẳng qua là khác chủng tộc nên lập trường bất đồng mà thôi.
Vì đang trong quá trình xác minh xem đối phương có phải là tướng lĩnh của người Uy Nhĩ không, nên Tề Quân sẽ không để sự thù hận dẫn dắt cảm xúc của bản thân.
Cậu ta đưa tay ra, hướng về phía giữa hay chân người đàn ông.
Cơ thể hắn càng lúc càng run rẩy mãnh liệt hơn, tên quý tộc cao cấp này hình như rất tức giận với hành động của Tề Quân, hắn muốn khép hai chân lại, nhưng vì không có sức nên chỉ có thể trơ mắt nhìn giống cái tùy ý cợt nhả bản thân.
"Tôi không phải là dị tộc như Minh, anh không cần phải hoảng sợ." Tề Quân thờ ơ lên tiếng, bởi vì không hiểu ngôn ngữ của nhau, nên trước kia hai chủng tộc rất ít khi trao đổi qua lại, nhưng với cấp bậc của tên tù binh này, hẳn là có thể nghe hiểu một chút.
Động tác của hắn chợt khựng lại, hình như là bị giật mình, nhưng rồi lại càng phản ứng kịch liệt hơn.
"Đừng sợ..." Giống cái âm thầm than thở, có lẽ những hành động lúc trước của Minh, đã bôi đen hình tượng của tất cả dị tộc, Tề Quân đè ngực hắn xuống, trong lúc vô tình ngón tay đụng phải một điểm, vì không để ý, còn chà xát.
Cậu ta còn tưởng là vật gì đó.
Tề Quân hơi chột dạ liếc mắt nhìn đến chỗ bị xoa đỏ, khóe miệng khẽ giật giật, ngước mắt lên, đối diện với đôi mắt rét lạnh của ai kia.
Khí lạnh bức người nha.
Cậu ta không nói một lời, cúi đầu xuống, tăng nhanh động tác trên tay, mặc dù đây là quý tộc cao cấp người Uy Nhĩ, nhưng cảm giác khi da thịt tiếp xúc không khác mấy so với dị tộc, thậm chí còn trơn mềm hơn.
Hẳn là Minh coi trọng điểm này đi? Tề Quân khẽ lắc đầu, không cách nào hiểu được sở thích phổ biến của đối phương, vốn cậu ta còn tưởng rằng, Minh sẽ động tâm đối với những giống cái khác.
Mặc dù cùng giới tính, nhưng đối phương là kẻ địch, lại đang bị giam giữ, Tề Quân có hành vi này với hắn, chẳng qua cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi... Nên nhất thời, cậu ta vẫn chưa quen được.
Cũng may chỉ là tạm thời, nếu không phải Tề Quân không muốn để nhiều người biết về vụ bê bối này, để tránh việc Minh cùng đám vây cánh cảnh giác trước lúc định tội, thì cậu ta mới không đích thân ra tay như vậy đâu.
Sau khi tác dụng của thuốc giảm bớt, Tề Quân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cầm lấy một chiếc khăn, cẩn thận lau chùi bàn tay, trong lúc vô tình cậu ta thấy cằm của tên tù binh khẽ ngửa ra sau, sắc mặt vẫn còn ửng đỏ, thân mình trần trụi nhàn nhạt màu mật ong, ở dưới ánh sáng càng thêm thu hút người nhìn.
Mình là giống cái, Tề Quân lặng lẽ nhắc nhở bản thân, sau khi lấy áo khoác mặc thêm cho đối phương, cậu ta liền xích hắn về vị trí ban đầu, nên tự nhiên không thể nhìn thấy trong ánh mắt lạnh băng kia bỗng lóe lên một cảm xúc không rõ, chỉ là giúp đỡ hắn giải phóng tác dụng của thuốc mà thôi, giống cái cùng "giống cái" thì có thể làm gì chứ.
Sau khi xử lý qua phần thuốc còn sót lại, Trình Hiểu rót nó vào ống nghiệm, giai đoạn cậu tự mình phân tích đã xong, hiện tại có thể thả lỏng, việc còn lại là chờ đợi để các thành phần tự phân tách, sau đó liền có thể biết cụ thể từng thành phần có trong thuốc, rồi chỉ cần hốt thuốc đúng bệnh, thì đã có thể nghiên cứu ra thuốc ức chế rồi.
Cậu tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngón tay đã chạm vào thuốc của mình, quan sát hơn 30 giây, cẩu ngửa đầu lên thở dài, không ngờ thứ dung dịch này còn có thể thẩm thấu qua da.
Lại trúng chiêu.
Trình Hiểu có chút buồn bực không vui, mặc dù chỉ có một chút xíu, không hề đáng ngại, nhiều lắm là tối nay lại đau lưng mỏi eo, nhưng cái cảm giác này chả hề thoải mái chút nào hết.
Trước khi đi, cậu còn cố ý dặn dò những thành viên trong phòng thí nghiệm nhớ cử người ở lại, quan sát thật cẩn thận từng biến hóa của những ống nghiệm đựng thuốc này, đồng thời giữ nhiệt độ phòng ổn định, đến sáng mai sẽ thu được một số kết quả cần thiết.
Sau khi về phòng, Trình Hiểu nằm sõng soài xuống giường, một chút cũng không muốn nhúc nhích, tác dụng của thuốc tuy không mãnh liệt, nhưng dẫu sao cũng rất dai dẳng, cậu muốn dùng tư thế này để giảm bớt sự kích động của cơ thể, kéo dài đến lúc Lam trở lại.
Tối nay Lam về khá sớm, nhưng nhận ra Trình Hiểu không hề nghỉ ngơi ở sảnh, cũng không ra chào anh như trước, Lam bước vào phòng ngủ, liền phát hiện cậu đang nằm vắt ngang trên giường, anh nhịn không được mà nhíu mày.
"Em khó chịu ở đâu sao?" Lam nhanh chóng đi tới trước giường, cúi người xuống, ôm Trình Hiểu vào lòng, hỏi nhỏ.
"Ah..." Trình Hiểu cúi đầu, nhưng theo bản năng, khẽ ma sát lên người anh.
Không ngờ lúc trở về lại nhìn thấy một Trình Hiểu nhiệt tình như thế, mặc dù Lam hơi nghi ngờ, nhưng vì không phát hiện bất cứ vết thương nào trên người cậu, nên anh không khỏi cong khóe môi, đi ra đóng cửa lại.
Sau khi cả hai đều sảng khoái, Trình Hiểu híp mắt lại, nằm nhoài trên người Lam, toàn thân đều trở nên lười biếng, vì lượng thuốc cơ thể hấp thu rất nhỏ nên cậu không hề sợ mình sẽ bị nghiện.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" Lam vén sợi tóc trên chiếc trán mướt mồ hôi của cậu qua, khẽ hôn lên môi đối phương, nhẹ giọng hỏi.
Anh vẫn chưa quên hành động khó hiểu của bầu bạn lúc mình mới về.
Trình Hiểu suy nghĩ một lát, cậu đoán rằng việc này không thể gạt được Tề Quân, dù sao, sáng mai sau khi phân tích ra thành phần của thuốc, chỉ cần liếc qua đã biết ngay tác dụng, vì việc này chẳng có gì, nên cậu liền kể cho Lam nghe về sai lầm nho nhỏ của mình.
Lần này vô tình trúng chiêu, ngày sau cẩn thận hơn là được.
Nhưng không ngờ sau khi Lam nghe xong, không thèm đếm xỉa tới những thứ râu ria đằng sau, con ngươi anh co rút nhanh chóng, ánh mắt lạnh đến tột độ, trong nháy mắt sát ý ngập trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất