Đừng Nuôi Trà Xanh Ảnh Đế Công Làm Thế Thân

Chương 71

Trước Sau
Thời gian trôi qua rất nhanh, giao thừa vừa qua, chính là tháng ba dương xuân, xuân về hoa nở, cỏ mọc én bay.

Mà mùa xuân này, chuyện náo nhiệt nhất được vạn người chú ý nhất trong giới giải trí, không gì khác đó chính là bộ phim đề tài thảm họa "Hỏa Luân" khai máy.

Bộ phim "Hỏa Luân" này kể về một tai nạn kinh tâm động phách trên biển, do Truyền Thông Vân Trung thuộc tập đoàn Tống thị sản xuất, tập đoàn Tống thị đầu tư gần 1 tỷ, nhà sản xuất là Giám đốc điều hành Truyền Thông Vân Trung - Liễu Khiêm, đạo diễn là đạo diễn nổi tiếng trong nước -Thôi Tuyết, mà nam chính lại là nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Giang Thành năm ngoái, ảnh đế trẻ tuổi vô cùng hot - Lâm Phi Vũ.

Nói đến Lâm Phi Vũ, không thể không nhắc đến "dưa lớn" kinh thiên động địa năm ngoái. Không biết tại sao, Lâm Phi Vũ lại nhận được 35% cổ phần do CEO tiền nhiệm của Tống thị là Tống Nhiên để lại, cùng với 14% cổ phần của cổ đông lớn Tiết Kiến Quốc, sau khi có được 49% cổ phần này trong tay, cộng thêm 2% do chính hắn nắm giữ, Lâm Phi Vũ bỗng chốc trở thành cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tống thị, chiếm 51% cổ phần, có quyền ra quyết định tuyệt đối.

Tại đại hội đồng cổ đông cuối năm ngoái, ngay sau khi Tống Thanh Sương, nguyên CEO tập đoàn Tống thị ảm đạm bỏ đi Lâm Phi Vũ đã nhậm chức ngay tại chỗ, trở thành chủ tịch kiêm CEO của tập đoàn Tống thị.

Tập đoàn Tống thị vốn rất khiêm tốn, cũng không công khai quá nhiều, nhưng dù sao Tống thị cũng là một công ty tập đoàn niêm yết lớn, chuyện thay thế CEO nhất định phải công bố trên mạng. Sau khi công bố tin tức này, vô số cư dân mạng trừng mắt nhìn ba chữ "Lâm Phi Vũ", kinh hãi đến nỗi "dưa" trong tay cũng rớt, nhất thời dư luận xôn xao.

"Đù má, tại sao lại như vậy?"

"Lâm Phi Vũ này là Lâm Phi Vũ mà tui đang nghĩ đến ấy hả? Hay là trùng tên?"

"Ngay cả ảnh cũng tung lên rồi, không phải anh ta thì ai!"

"Nhưng cậu ta không phải diễn viên của Truyền Thông Vân Trungsao? Làm thế nào mà bỗng chốc lại biến thành CEO tập đoàn Tống thị vậy?"

"Ai biết được, chắc chắn có nội tình gì đó..."

Cư dân mạng ăn dưa xem náo nhiệt không ngại chuyện lớn bao giờ, mà phản ứng của fans lại phức tạp hơn nhiều, đại bộ phận fans vừa kích động không thôi, vừa thấp thỏm bất an... Bởi vì sự kiện bạo hành mạng trước đó đã khiến một lượng lớn người thoát fans, fans hiện tại trên cơ bản đều là fans trung thành, bọn họ đối với chuyện Lâm Phi Vũ nhậm chức CEO tập đoàn Tống thị, có vui vẻ nhưng cũng lo lắng.

Vui vẻ là vì idol của mình đã thành lão bản, từ đây sẽ không bị khi dễ. Lo lắng là sợ Lâm Phi Vũ trực tiếp lui về hậu trường, không bao giờ đóng phim nữa, nhất thời trên Weibo một mảnh nghị luận sôi nổi.

"Phi Vũ trở thành CEO của tập đoàn Tống thị! CEI tập đoàn nghìn tỷ! Ấu mài gót, tui kích động muốn chớt luôn!!"

"Nhưng, tôi sợ Phi Vũ sau này sẽ không đóng phim nữa, nếu thế thì sao giờ?"

"Đừng nghe gió thành mưa, "Hỏa Luân" ẻm vẫn muốn quay, cuối tháng 3 này là tiến tổ nè má ơi!"

"Ai nha, Phi Vũ nhà mình thật sự rất chuyên nghiệp. Nghe nói "Hỏa Luân" có rất nhiều cảnh quay nguy hiểm đều là quay thật trên biển, Phi Vũ còn không muốn dùng thế thân, tui lo quá."

"Vẫn có các biện pháp an toàn và đội cứu trợ mà, hơn nữa thành phố Lâm Hải không phải là địa phương xa xôi gì, vịnh Lạc Nhật hình như cũng chưa từng xảy ra chuyện gì, yên tâm đi bồ."

"Ừ, hi vọng là vậy."

Ngay trong những tiếng bàn tán vừa lo lắng vừa chờ đợi này, ngày quay "Hỏa Luân" đã đến.

Chiều hôm đó, Tống Nhiên và Tống Thanh Sương ngồi hơn ba giờ máy bay, đi tới sân bay Tân Hải thành phố Lâm Hải, sau đó lại ngồi taxi hơn một tiếng đồng hồ, rốt cục lúc chạng vạng cũng tới khách sạn của đoàn làm phim gần vịnh Lạc Nhật.

Thành phố Lâm Hải gần bờ biển Đông Hải, nhưng cũng không phải là thành phố du lịch, khách sạn này là khách sạn năm sao duy nhất gần vịnh Lạc Nhật, hầu hết các phòng đều được đoàn làm phim bao trọn, trên cơ bản đã đầy.

Tống Nhiên cùng Tống Thanh Sương kéo vali hành lý đi vào đại sảnh khách sạn, đến quầy lễ tân nhận phòng.

Sau khi kiểm tra chứng minh thư của hai người, mỹ nữ ở quầy lễ tân cười tủm tỉm nói: "Tống Tiểu Nhiên tiên sinh, Tống Thanh Sương tiên sinh, số phòng của hai vị là 602, là phòng tiêu chuẩn hai người, cấm hút thuốc, hai giường đơn 1m2, kèm theo bữa sáng tự chọn miễn phí, đây là thẻ phòng. "

"Phòng tiêu chuẩn cho hai người?" Tống Nhiên nghi ngờ nói.



Trước đài mỹ nữ cười híp mắt nói: "Đúng, phòng tiêu chuẩn hai người."

Tống Nhiên không khỏi lẩm bẩm, anh biết cảnh quay thực tế của "Hỏa Luân" đặc biệt nhiều, rất nhiều cảnh quay vô cùng đốt tiền. Liễu Khiêm với tư cách là tổng sản xuất khống chế ngân sách, quả thực là trăm phương ngàn kế để tiết kiệm. Nhưng đây cũng làm lố quá, anh thì thôi đi, Tống Thanh Sương tốt xấu gì cũng là một trong những nhà đầu tư lớn, vậy mà lại để hắn ở phòng đôi với anh?! Đây quả thực là một sự sỉ nhục đối với nhà đầu tư như Tống Thanh Sương.

Nghĩ tới đây, Tống Nhiên không nhịn được quay đầu nhìn Tống Thanh Sương một chút. Tống Thanh Sương cúi đấu rũ mắt, trên gương mặt trắng như tuyếtmột mảnh hờ hững, cũng không có biểu tình phản đối gì.

Tống Nhiên suy nghĩ một chút, nói với mỹ nữ ở quầy lễ tân: "Có thể cho tôi xem qua sắp xếp phòng của đoàn làm phim được không?"

Lễ tân biết anh là nhân viên của đoàn làm phim "Hỏa Luân", đương nhiên cũng không kiêng dè, trực tiếp đưa cho anh một tờ giấy in bảng: "Đây là bảng sắp xếp chỗ ở, khách sạn của chúng tôi đều dựa theo yêu cầu của đoàn làm phim, không có sai."

Tống Thanh Sương nhẹ giọng nói: "Anh, không sao cả, một phòng thì một phòng thôi."

Tống Nhiên hừ một tiếng: "Anh ngược lại muốn xem xem, cái tên keo kiệt Liễu Khiêm kia đang muốn làm cái gì..."

Nói tới chỗ này, Tống Nhiên bỗng nhiên dừng lại, bởi vì anh phát hiện phòng đôi bên cạnh 602, người ở chính là Liễu Khiêm và Thôi Tuyết. Thôi Tuyết rất thích ngáy ngủ, cơ bản không ai muốn ở cùng phòng với ông. Vậy mà Liễu Khiêm lại có thể chịu đựng ở cùng ông ấy, nguyên nhân chỉ có hai, một là kinh phí đoàn phim quả thực rất thiếu thốn, hai là Liễu Khiêm thân là người sản xuất chủ động đi đầu, khởi xướng mọi người cần kiệm tiết kiệm, gian khổ phấn đấu.

"Tiên sinh, xin hỏi ngài có ý kiến gì không?" Mỹ nữ lễ tân nói.

"... Quên đi, không có gì cả." Nếu ngay cả tổng sản xuất và tổng đạo diễn cũng ở phòng đôi, Tống Nhiên cũng không còn lời nào để nói, đành phải trả lại tờ giấy cho quầy lễ tân, xám xịt dẫn Tống Thanh Sương lên lầu.

Đẩy cửa phòng ra, một luồng gió biển mặn ướt lạnh lẽo nhào tới trước mặt, Tống Nhiên bỗng cảm thấy phấn chấn hẳn lên, tiện tay đẩy vali vào góc tường rồi chạy ra ban công.

Phòng của khách sạn đều có ban công hướng ra biển, Tống Nhiên đứng ở trên ban công nhìn ra xa, chỉ thấy phía trước khách sạn là một mảng lớn rừng cọ rậm rạp, mà cách khu rừng cọ này hai ba cây số chính là biển xanh mênh mông vô tận, gió biển ẩm ướt mà mạnh mẽ, thổi đến khiến lòng người sảng khoái.

Giờ khắc này hoàng hôn buông xuống, mặt biển nổi lên từng gợn sóng màu vàng, lúc ẩn lúc hiện có thể nhìn thấy một bóng thuyền đen nhánh, có lẽ là chiếc tàu chở vạn tấn dầu kia, được Liễu Khiêm tự mình chi ra một khoản lớn mua lại cho đoàn phim.

Tống Nhiên ngắm nhìn hoàng hôn buông xuống trên biển, nhịn không được cảm thán nói: "Đẹp quá! Tự dưng anh muốn lên con tàu kia xem một chút."

Tống Thanh Sương đang ở trong phòng thu thập hành lý, hắn một bên thu thập hành lý, một bên cao giọng hỏi: "Anh, em nghe nói ngày mai đoàn làm phim sẽ lên tàu chở dầu kia? Chúng ta cũng đi theo chứ?"

"Ừ, Liễu Khiêm sắp xếp thời gian biểu là vậy, phải làm quen địa điểm trước."

Tống Nhiên nằm nhoài trên ban công thưởng thức hoàng hôn trên biển, mãi đến khi mặt trời khuất hẳn, anh mới cảm thấy mỹ mãn chậm rãi xoay người, quay người trở về phòng. Lúc này, Tống Thanh Sương đã sắp xếp xong hành lí, còn đem quần áo nên giặt bỏ vào rổ quần áo giặt, ngày mai sẽ có nhân viên phục vụ đến lấy mang đi giặt.

"Anh, anh đi tắm trước đi." Tống Thanh Sương vừa treo quần áo của mình và Tống Nhiên lên, vừa nói với Tống Nhiên.

Tống Nhiên nghi ngờ nói: "Em treo quần áo lên làm gì?"

Tống Thanh Sương giải thích: "Đây là quần áo ngày mai sẽ mặc, treo lên thì không bị nhăn."

"Ồ." Tống Nhiên thoáng có chút ngượng ngùng. Lâm Phi Vũ hiền lành, chịu khó, am hiểu trù nghệ; Tống Thanh Sương thì khiết phích, coi trọng bề ngoài; mà anh đời này càng cẩu thả, so với đời trước còn lười biếng tùy ý hơn, bất quá rất nhanh anh liền tự an ủi, tùy tùy tiện tiện cũng không có gì không tốt, dù sao anh bây giờ cũng không còn là tổng tài gì nữa, vui vẻ thoải mái tự tại là được rồi.

Anh thư thư thái thái tắm nước nóng xong, sau đó đến Tống Thanh Sương tiến vào tắm, còn anh tự mình nằm trên giường đọc tiểu thuyết lý luận.

"Ào ào ào..." Tống Thanh Sương đặc biệt thích sạch sẽ, tiếng nước ào ào trong phòng tắm vang lên hơn một tiếng đồng hồ, Tống Thanh Sương mới lau tóc chậm rãi bước ra, tóc vẫn còn nhỏ nước, môi lại bị hấp hơi đỏ, càng tôn lên màu đen của con ngươi và màu trắng của nước da, dù chỉ mặc áo choàng tắm trắng bình thường của khách sạn, thoạt nhìn cũng thập phần tự phụ tuấn mỹ.

Tống Nhiên liếc nhìn hắn một cái, trong lòng nhịn không được âm thầm cảm thán. Đứa em trai này của anh từ nhỏ đã giống như búp bê sứ trắng, ngoại hình quả thực không thể chê, vừa lạnh lùng lại có chút kiêu ngạo, không thích nịnh bợ, nói cũng không nhiều, cho nên lớn như vậy còn không tìm được đối tượng ổn định. Sầu!

Tựa hồ phát hiện Tống Nhiên đang nhìn mình, Tống Thanh Sương có chút không được tự nhiên dời ánh mắt đi, sau đó lại do dự đứng trong chốc lát, đến bên giường Tống Nhiên ngồi xuống.

Tống Nhiên lập tức ý thức được hắn lại muốn làm gì, lập tức đuổi đi nói: "Đi đi, về giường em đi."



Khi còn bé thì cũng thôi, vừa mới nhận lại nhau cũng không tính, giờ đã nhận lại lâu như thế, một người đàn ông nằm trên đùi nhìn một người đàn ông khác đọc sách, chẳng lẽ không cảm thấy rất kỳ quái sao?

vành tai nổi lên một tầng phấn ý, thoạt nhìn rõ ràng có chút xấu hổ, lại cố gắng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra: "Em chỉ là tới xem anh đang đọc sách gì thôi, không có muốn... Bỏ đi, em còn phải xem xu hướng cổ phiếu của tập đoàn gần đây."

Sau khi nói xong, hắn về giường mình, sau đó mở sổ ghi chép ra, bắt đầu xem xu hướng cổ phiếu của Tống thị gần đây, khóe mắt thỉnh thoảng vẫn trộm nhìn Tống Nhiên.

Nhìn bộ dáng lấp liếm của hắn, Tống Nhiên âm thầm buồn cười nhưng cũng không vạch trần. Có lẽ bởi vì đã cởi bỏ hiểu lầm nhiều năm, có lẽ bởi vì những năm này Tống Thanh Sương quả thật rất cô độc, cho nên sau khi hai người nhận nhau, Tống Thanh Sương vẫn dính lấy anh. Nhưng Tống Thanh Sương khác với Lâm Phi Vũ, da mặt Tống Thanh Sương tương đối mỏng, sẽ không giả vờ giả vịt, càng sẽ không làm nũng cầu xin, coi như tương đối dễ đối phó, không giống Lâm Phi Vũ, làm việc vừa tàn nhẫn vừa tuyệt còn không biết xấu hổ...

Mẹ kiếp, sao lại nhớ tới thằng nhóc chết tiệt Lâm Phi Vũ chứ? Tống Nhiên im lặng lắc lắc đầu, lại xoa xoa mi tâm, nỗ lực đẩy hình bóng kia ra khỏi tâm trí, cố gắng khiến bản thân chìm đắm vào thế giới tiểu thuyết đặc sắc.

Không biết qua bao lâu, anh dần dần cảm thấy có chút mệt mỏi, duỗi thắt lưng lười biếng, sờ soạng hàng công tắc đèn ở đầu giường: "Thanh Sương, anh tắt đèn nhé, đèn bàn kia của em muốn để lại không?"

Tống Thanh Sương "A" một tiếng, khép sổ ghi chép lại: "Em cũng muốn ngủ, tắt hết đi anh."

Trong bóng tối, chỉ còn thanh âm vụn vặt khi động chăn, còn có tiếng gió biển gào thét ngoài cửa sổ, hết thảy đều an tường, yên tĩnh như vậy.

Tống Thanh Sương bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Anh, anh nói đây có phải là sự thật không? Anh thật sự trở lại, cũng tha thứ cho em? Em không phải đang nằm mơ chứ?"

Tiểu công chúa lại bắt đầu đa sầu đa cảm, không phải muốn tâm sự thâu đêm với anh chứ... Tống Nhiên không muốn nói chuyện thâu đêm với Tống Thanh Sương như mấy cô gái mới lớn, liền nhàn nhạt nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, mau ngủ đi, ngày mai phải đi thăm tàu chở dầu đấy."

"Ừm." Tống Thanh Sương nhẹ giọng nói.

...

Ngày hôm sau, trời nắng, bầu trời xanh vạn dặm, hai người bảy giờ rời giường, đi tới nhà hàng ở tầng một của khách sạn dùng bữa sáng.

Bữa sáng của khách sạn này là tự chọn (buffet), rất đa dạng. Trên bàn cà phê toàn bộ đều là máy pha cà phê tự động và gói đường sữa. Quầy hoa quả thì chất đầy trái cây tươi mới. Trên bàn đồ ăn buffet khác thì có sandwich salad phương Tây, sữa đậu nành bánh bao Trung Quốc, quả thực không thiếu thứ gì. Còn có vài đầu bếp đứng phía sau bàn quản lý, theo yêu cầu của khách, không ngừng chiên trứng, nấu mì sợi.

Hiện tại là giờ ăn sáng, phòng ăn người người nhốn nháo, một mảnh rộn rộn ràng ràng, cơ bản đều là nhân viên đoàn làm phim, thợ chiếu sáng, thợ quay phim chụp ảnh, trợ lý hậu trường cùng các diễn viên lớn nhỏ.

Mọi người nói chuyện với nhau về việc đi tàu chở dầu ngày hôm nay, tất cả đều rất phấn khích.

"Cô cũng đi sao?"

"Đúng vậy, nghe nói chiếc tàu chở dầu kia rất lớn, là loại hàng vạn tấn, đến lúc đó còn phải đi ra khỏi vịnh, tiến hành quay phim trên biển chân chính, thật sự là quá kích thích!"

"Nhưng cảm giác có chút nguy hiểm..."

"Sợ cái gì, có thuyền cứu hộ đi theo mà."

"Đừng nói nữa, nhanh đi ăn cơm, tám giờ phải tập hợp xuất phát."

Tống Nhiên nghe những tiếng nghị luận kia, cũng có chút hưng phấn, muốn nhanh chóng ăn xong bữa sáng để đi tập hợp xuất phát, liền bưng đĩa đến trước quầy tự chọn hoa quả, dưa hấu Tân Cương hai miếng, cam thì một miếng... Bỗng nhiên, Tống Thanh Sương gắp vài miếng thanh long ruột đỏ cho anh: "Em nhớ là anh thích ăn cái này."

Tống Nhiên cũng không khách khí, tùy tiện sai bảo Tống Thanh Sương: "Gắp thêm vài miếng, à, thêm vài quả anh đào nữa."

Tống Nhiên vừa dứt lời, bỗng nhiên cảm giác được ánh mắt mãnh liệt của ai đó đang nhìn mình, anh ngẩng đầu nhìn lên, không nhịn được thầm mắng một tiếng.

Lâm Phi Vũ đứng đối diện quầy thức ăn tự chọn, cách một đống hoa quả lộn xộn, nhíu mày nhìn anh và Tống Thanh Sương, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp tràn ngập hồ nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau