Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội

Chương 43

Trước Sau
Từ những chi tiết bình thường có thể nhìn ra thái độ thật sự của một người nào đó. Nếu nói chuyện xuống bếp nấu cơm còn có khả năng là do đối phương cố ý biểu hiện cho bà xem, nhưng lúc ăn cơm khóe mắt luôn nhìn qua mang theo ánh sáng dịu dàng, là có thể chứng minh được hắn thật lòng thích Kê Du Cẩn.

Nếu trong lòng không có đối phương, sẽ không làm được chuyện lúc nào cũng chú ý đến đối phương, huống chi Nhiếp Câu còn biểu hiện quen thuộc như vậy.

Sau khi ăn xong, Kê Du Cẩn nhận được tin nhắn từ trong tiệm, có một vài chuyện cần anh đi xử lý, mà lúc này bác sĩ Thư còn chưa có ý định rời đi.

Nhiếp Câu lập tức hiểu rõ bác sĩ Thư có chuyện muốn nói riêng với hắn, liền khuyên Kê Du Cẩn: “Anh đi làm việc trước đi, em sẽ chiêu đãi dì Thư đàng hoàng.”

Chờ Kê Du Cẩn đi rồi, bác sĩ Thư mới nghiêm túc hỏi Nhiếp Câu: “Hẳn là cậu cũng rõ ràng tình huống thân thể Tiểu Cẩn, sau này thân thể của nó có thể có xuất hiện biến cố gì đó, ai cũng không rõ, cậu sẽ vì vậy mà bỏ nó đi sao?”

Nhiếp Câu không ngờ tình trạng thân thể Kê Du Cẩn còn tồn tại tai họa ngầm lớn như vậy: “Biến cố thế nào? Không phải anh ấy luôn làm kiểm tra thân thể định kỳ sao? Nếu ngày thường chăm sóc kỹ hơn có thể tránh được không?”

Nhìn hắn lo lắng rõ ràng như vậy, bác sĩ Thư thử nói: “Trước mắt thì không có tai họa ngầm gì xuất hiện, nhưng cơ thể của nó cần sự cân bằng giữa hai loại hormone sinh dục. Nếu một ngày nào đó hormone không thể cân bằng nữa, thân thể nó có khả năng sẽ xuất hiện thay đổi, thậm chí bề ngoài nam tính sẽ trở nên nữ tính hóa, như vậy cậu cũng sẽ không ngại sao?”

Nhiếp Câu lắc đầu, lo lắng sốt ruột nói: “Con thích anh ấy, bất kể anh ấy biến thành dạng gì cũng đều thích. Chỉ là thay đổi như vậy sẽ tổn hại đến sức khỏe phải không? Vốn dĩ anh ấy đã rất để ý đến thân thể dị thường của mình, nếu lại xuất hiện thay đổi, chắc chắn sẽ rất khó chịu… Với chuyện này không còn cách nào khác sao?”

“Hừm… Tôi chỉ nói có khả năng như vậy thôi, cũng không phải thật sự xảy ra. Hơn nữa, nếu tình huống này thật sự xảy a, tâm lý của nó sẽ phải chịu nhiều áp lực hơn là thân thể, nếu cậu có thể ở bên cạnh nó không rời không bỏ, cũng đã có thể giúp đỡ cho nó rất nhiều.” Bác sĩ Thư nói thêm, tiện đà hỏi ra vấn đề bà quan tâm nhất: “Tuy rằng thân thể của A Cẩn càng thêm nữ tính hóa, nhưng muốn có thể sinh sản đời sau giống như nữ giới, khả năng vẫn rất thấp, điểm này cậu biết chứ?”

Nhiếp Câu gật đầu: “Con không muốn A Cẩn sinh con cho con, có anh ấy là đủ rồi.”

Thực tế, đừng nói làm Kê Du Cẩn sinh con, thời điểm thân mật Nhiếp Câu cũng đặc biệt chú ý không chạm vào nơi đó. Hắn biết trong lòng Kê Du Cẩn rất để ý đến thân thể không giống người thường của mình. Nhớ rõ vào đời trước khi hắn ác ý xuyên thủng phòng tuyến kia, Kê Du Cẩn không phản kháng được đã khóc vô cùng đau đớn, trong quá trình giao hòa không cảm giác được bất kỳ vui thích nào, thậm chí có mấy lần nhận đau đớn về cả thể xác và tinh thần mà ngất đi. Đời này, Nhiếp Câu sẽ không làm ra chuyện không bằng cầm thú như thế.

“Hiện tại cậu còn trẻ nên mới nói như vậy, sau này nhìn đến gia đình người khác con cái mỹ mãn, còn mình thì dưới gối quạnh quẽ, nói không chừng sẽ thay đổi suy nghĩ.” Bác sĩ Thư nhàn nhạt nói.

Nhiếp Câu lập tức bảo đảm: “Dì yên tâm, con sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình, có A Cẩn ở bên mình, con vĩnh viễn sẽ không cảm thấy quạnh quẽ.”



Bác sĩ Thư thấy Nhiếp Câu nói đến chân thành, không giống như lời trái lương tâm, cuối cùng cũng tin tưởng chuyện muốn có con là ý của một mình Kê Du Cẩn.

Sau khi trở về, bác sĩ Thư gửi tin nhắn cho Kê Du Cẩn: [Thay đổi tình trạng của cơ thể thông qua tác dụng của thuốc, sẽ rất có hại cho sức khỏe. Dựa theo tình huống của con, kỳ thật cũng không cần uống thuốc, thông qua phương pháp kích thích sinh lý cũng có thể nhanh chóng thúc đẩy sự phát triển hoàn thiện của cơ quan sinh dục nữ. Chẳng qua con phải nghĩ kỹ, một khi đã xảy ra thay đổi, thì không thể trở lại như bình thường.]

[Kích thích sinh lý?]

[Cũng chính là phương thức sinh hoạt ban đêm giữa tình lữ. Cho nên con vẫn nên thương lượng đàng hoàng với đối phương, đừng giấu giếm, suy cho cùng thì đây cũng không phải chuyện của một người.]

Phải dùng phương pháp như vậy…

Kê Du Cẩn có hơi thẹn thùng, lại có chút lo lắng. Hình như Nhiếp Câu vẫn luôn rất kiêng dè nơi đó của anh, có phải thật ra cậu ấy vẫn không thể tiếp thu được bộ phận dị dạng đó hay không?

Buổi tối hôm nay, Kê Du Cẩn khó được nhịn xuống ngượng ngùng, biểu hiện trên giường chủ động hơn ngày thường. Anh đè Nhiếp Câu xuống giường, cả người vì thẹn thùng và khẩn trương mà không dám nhìn thẳng Nhiếp Câu: ‘Đêm nay, để anh chủ động có được không?’

Nhiếp Câu rất kinh ngạc, đây là A Cẩn ngay cả bật đèn cũng không muốn đây sao? Nhưng mà khó có được một lần Kê Du Cẩn chủ động, Nhiếp Câu chỉ có hưng phấn và vui vẻ, nào sẽ từ chối đâu.

“Được thôi, anh muốn làm gì em cũng được, muốn làm gì em cũng sẽ chiều theo, tuyệt đối không phản kháng.’ Nhiếp Câu thuận theo nằm trên giường, thể nghiệm không như bình thường khiến hắn càng thêm hưng phấn.

Kê Du Cẩn đỏ mặt ra hiệu: ‘Em nhắm mắt lại là được.’

Còn thẹn thùng nữa? Nhiếp Câu nghe lời nhắm mắt lại, thậm chí chủ động tỏ vẻ: “Nếu còn không yên tâm, anh có thể dùng đồ bịt mắt em lại.”

Kê Du Cẩn làm được đến độ này đã rất khó khăn, nào dám dùng mấy đồ vật linh tinh gì nữa. Nhưng mà anh vẫn đưa tay che lại đôi mắt Nhiếp Câu.

Nhiếp Câu cảm giác được A Cẩn của hắn khẩn trương đến run rẩy, cảm giác được A Cẩn ngồi trên người hắn, da thịt dán vào nhau, cảm giác được A Cẩn cúi người xuống hôn môi hắn, cảm giác được… có gì đó không đúng!

Thể nghiệm này khác hẳn với ngày thường, hơn nữa Nhiếp Câu là người từng trải, lập tức nghĩ đến một khả năng!



Nhiếp Câu không dám tin mà kéo bàn tay Kê Du Cẩn đang che mắt mình ra, thình lình phát hiện Kê Du Cẩn trên người mình đã đau đến trắng bệch khuôn mặt, lại còn muốn tiếp tục đi xuống.

Đầu óc Nhiếp Câu “uỳnh” một tiếng trầm vang, sau đó xoay người đẩy ngã Kê Du Cẩn xuống giường, nơi đó cũng rút ra khỏi cơ thể của anh.

Chỉ hai động tác đơn giản như vậy, Kê Du Cẩn đã đau đến hít thở mạnh. Anh trắng mặt nằm trên giường, thân thể gầy gò nhẹ nhàng run rẩy, một bên là do chỗ đó xé rách tạo thành, một bên là do bị vẻ mặt tức giận của Nhiếp Câu dọa đến.

Khăn trải giường sẫm màu lốm đốm vài vết máu, làm đau đớn hai mắt Nhiếp Câu. Lúc này hắn đã không còn hứng thú gì nữa, giọng nói mang theo chất vấn: “Anh đang làm gì vậy? Tại sao anh muốn làm như vậy!”

Kê Du Cẩn không nhịn được mà cuộn tròn thân thể, muốn che đi thân thể dị dạng của mình: ‘Xin lỗi em.’

“Cái gì mà xin lỗi em? Tại sao lúc này anh còn ở đây mà xin lỗi em!” Nhiếp Câu tức giận quát anh.

Hắn cẩn thận bảo vệ Kê Du Cẩn như vậy, mỗi ngày đều cố gắng kìm chế bản thân, sợ không cẩn thận sẽ xúc phạm đến đối phương. Nhưng mà! Nhưng mà Kê Du Cẩn lại làm ra chuyện tự tổn thương bản thân mình!

Phẫn nộ, đau lòng, bất lực, khó hiểu, còn có bản tính tàn bạo bị đè nén lâu ngày. Đủ loại cảm xúc hội tụ trong lòng Nhiếp Câu, làm hắn muốn phát tiết. Hai mắt hắn hằn tơ máu nhìn Kê Du Cẩn, ánh mắt hung ác như vậy, giống như một con thú hung hãn đang tức giận.

Hắn đưa tay lên nhắm về Kê Du Cẩn…

_________________

Với tư cách một người đã làm mẹ, thì t không đồng ý với suy nghĩ của Kê Du Cẩn. Nó quá ích kỷ. Giống như dì Thư đã nói, anh ấy xem đứa con mình là cái gì?

Năm nay t 26 tuổi, tại sao t lại sinh con? Bởi vì t muốn gia đình mình trở thành một gia đình hoàn chỉnh, gia đình t có điều kiện kinh tế, t có thời gian, t có mẹ chồng và mẹ ruột giúp đỡ. Sau khi xét nhiều mặt thì t và chồng mới quyết định có con. Sau khi sinh rồi thì t chưa từng hối hận về việc đã sinh con dù thật sự mang thai và nuôi con rất là mệt mỏi. Nói chung là t không đồng ý với suy nghĩ dùng đứa con để trói buộc một người đàn ông của A Cẩn thôi.

Nhưng xét về mặt tâm lý tự ti của Kê Du Cẩn, thì có thể hiểu được. Không chỉ là trói buộc, Kê Du Cẩn còn không tin tưởng hoàn toàn vào Nhiếp Câu. Anh luôn nghĩ rằng một ngày nào đó Nhiếp Câu sẽ chán anh và bỏ đi. Thì sau đó anh vẫn còn một đứa con để an ủi bản thân mình. Nói chung là vì anh quá yêu Nhiếp Câu nhưng lại không tin tưởng. Vậy đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau