Sau Khi Trọng Sinh Tra Công Một Lòng Chỉ Muốn Chuộc Tội
Chương 51
Nhiếp Câu nghe vậy, nắm tay Kê Du Cẩn đưa lên phía bà cụ ý bảo: “Bà ơi, chúng cháu là người yêu của nhau!”
Bà cụ hiển nhiên không nghĩ đến chuyện này, ngẩn người một lúc mới nói: “À, hai người con trai à, vậy có thể chọn mấy đôi này, màu sắc thích hợp cho con trai đeo.”
Ở giữa lắc tay có một thiết bị điện tử hình tròn tinh xảo, nhẹ nhàng nhấn một cái nút trong đó, một cái lắc tay khác sẽ run nhẹ và phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
“Cái này thú vị, chúng ta mua một đôi đeo đi.” Lần đầu tiên Nhiếp Câu nhìn thấy vật như thế, cảm thấy rất thích hợp cho hắn với Kê Du Cẩn!
“Như vậy lúc anh có việc tìm em, chỉ cần ấn nó một chút, em có thể biết ngay, sau đó nhanh chóng xuất hiện bên cạnh anh.” Nhiếp Câu nói.
Bởi vì Kê Du Cẩn không nói chuyện được, một khi Nhiếp Câu rời khỏi anh thời gian hơi dài một chút sẽ lo lắng, sợ hãi Kê Du Cẩn gặp nguy hiểm gì cũng không có cách nào kêu cứu. Có cái lắc tay này, Kê Du Cẩn lúc nào cũng có thể “kêu gọi” hắn!
Kê Du Cẩn nhìn lắc tay này cũng có chút động tâm, anh không nghĩ được nhiều như Nhiếp Câu, chỉ thấy chức năng “kêu gọi” này rất lãng mạn.
Sau khi mua lắc tay, hai người mang lên cho đối phương.
Kê Du Cẩn ấn ấn chốt mở, lắc tay Nhiếp Câu nhẹ nhàng rung lên.
‘Nó run lên, chính là lúc anh nhớ em.’ Kê Du Cẩn khoa tay một lúc, lại ấn ấn chốt mở của lắc tay.
Thật ra Kê Du Cẩn muốn nói chính là, lắc tay rung lên đại biểu anh đang nói “Anh yêu em”, nhưng mà tính cách hướng nội làm anh xấu hổ biểu đạt tình cảm một cách trắng trợn như vậy, liền nói thành “anh nhớ em”.
Nhưng mà chỉ cần thế thôi, đã đủ khiến Nhiếp Câu vui vẻ.
Trong ánh mặt trời buổi chiều tà, Nhiếp Câu lôi kéo Kê Du Cẩn đi dọc bờ cát đến nơi xa, Kê Du Cẩn không hỏi Nhiếp Câu muốn đưa mình đi đâu, cho đến khi trời gần tối, bọn họ đến một cồn cát gần đó.
Nhiếp Câu nhìn nhìn xung quanh, nói: “Nơi này không tệ.”
Kê Du Cẩn nghe vậy nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu. Chỗ này rất hẻo lánh, trừ hai người họ ra không còn ai cả, có gì không tệ?
“Nơi này rất tốt, cơ bản sẽ không có người đến đây, dù cho có người đến, chúng ta nấp ở đây, cũng sẽ không bị phát hiện… A Cẩn, anh ở trong đám fan CP chắc là đã xem qua không ít truyện có cảnh tượng ngoài trời nhỉ? Có muốn thử xem không?”
Bờ biển ban đêm có hơi ồn ào, tiếng sóng biển, tiếng gió thổi, tiếng hải âu kêu nơi xa xa trộn lẫn vào nhau, bên tai Kê Du Cẩn có hơi nhộn nhạo.
Bởi vì lời của Nhiếp Câu, Kê Du Cẩn có hơi khẩn trương nắm chặt góc áo, không có vẻ đồng ý cũng không tỏ vẻ từ chối. Nhiếp Câu rất hiểu A Cẩn của hắn, thấy vẻ mặt của đối phương là biết đề nghị của mình được ngầm đồng ý. Một vội vàng, một e thẹn.
Cát trên mặt đất đều là cát trắng sạch sẽ, nhưng Nhiếp Câu vẫn cởi áo khoác của mình trải trên bờ cát, sau đó đẩy nhẹ Kê Du Cẩn lên áo khoác.
Trời làm chăn, đất làm lều.
Trời đêm trong vắt, những vì sao lấp lóe, khiến Kê Du Cẩn cảm giác mình bị nhìn trộm. Cảnh tượng màn trời chiếu đất khiến người ta bất an, thân thể Kê Du Cẩn trở nên khẩn trương và mẫn cảm hơn nhiều,
Giống như những fanfic viết như vậy đó, đây quả thật là một chuyện vô cùng kích thích.
Chờ đến khi hết thảy cảm xúc khẩn trương cao độ kết thúc, Nhiếp Câu đỡ Kê Du Cẩn đứng dậy, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị về khách sạn. Nhưng mà vì mới làm chuyện khác người, chân Kê Du Cẩn có hơi nhũn ra, đi vài bước sau lại dừng lại, bởi vì anh cảm thấy đáy quần từ từ ướt át.
Kê Du Cẩn nắm chặt ống tay áo Nhiếp Câu, xấu hổ tỏ vẻ: ‘Đi đường không thoải mái, cái kia chảy ra rồi.’
Làm đầu sỏ gây tội, nghe được Kê Du Cẩn gặp phiền toái, Nhiếp Câu không chỉ không cảm thấy áy náy, ngược lại còn nhẹ giọng cười nói: “Yếu ớt như vậy? Em cõng anh về nhé.”
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bờ biển không có đèn đường, nguồn sáng duy nhất trong đêm là từ những ngôi sao trên cao. Cũng may khả năng xác định hướng của Nhiếp Câu và thể lực cũng tốt, dù mới phí một phen sức lực, bây giờ cõng Kê Du Cẩn bước đi vẫn vững vàng, thậm chí đi càng nhanh hơn lúc nãy nữa.
Trở lại khách sạn, chuyện thứ nhất Kê Du Cẩn làm là thay cái quần khiến anh không thoải mái kia.
Anh mang theo ngại ngùng mà cởi chiếc quần bị làm dơ, phát hiện trong những vệt ẩm ướt kia có lẫn vài vệt máu.
Bị thương sao? Tuy rằng lúc nãy làm có hơi kịch liệt, nhưng anh không có cảm thấy đau đớn mà? Kê Du Cẩn do dự một lúc, nói chuyện này với Nhiếp Câu.
“Bị thương?” Nhiếp Câu cũng nghĩ đến khả năng này trước tiên, cũng nghĩ lúc nãy có phải mình quá thô bạo rồi không.
Kê Du Cẩn lắc đầu: ‘Chắc là không phải đâu, lúc ấy anh không có cảm giác đau đớn gì cả, trở về mới phát hiện chảy máu.’
Hai người không có đầu mối, nhưng Kê Du Cẩn không muốn đến bệnh viện, suy cho cùng thì nơi chảy máu hơi đặc biệt, không muốn để một bác sĩ xa lạ kiểm tra thân thể anh.
Nhiếp Câu liền liên lạc với bác sĩ Thư, hỏi tình huống. Hắn không có mặt mũi nói chuyện ở cồn cát kia, chỉ nói đi du lịch phát hiện Kê Du Cẩn có triệu chứng chảy máu.
“Có phải kỳ sinh lý tới không?” Bác sĩ Thư cân nhắc đến vấn đề này đầu tiên.
Nhiếp Câu phủ nhận: “Chắc không phải đâu, bởi vì chảy máu rất ít, hơn nữa A Cẩn không có bị đau bụng như lúc đến ngày.”
Bác sĩ Thư nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Kỳ sinh lý của Tiểu Cẩn đã bao lâu không đến rồi?”
“Ba tháng.” Điểm này Nhiếp Câu nhớ rất rõ ràng, bởi vì lúc Kê Du Cẩn đau bụng, Nhiếp Câu sẽ vô cùng cẩn thận chăm sóc.
Trả lời vấn đề này, Nhiếp Câu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mà bác sĩ Thư cũng nghĩ đến khả năng này: “Cậu đến tiệm thuốc gần đó mua que thử thai về thử xem?”
Chờ mua que thử về rồi, Kê Du Cẩn có hơi thấp thỏm mà sử dụng, quả nhiên hai vạch hiện lên.
Bởi vì trước đó xuất hiện hiện tượng mang thai giả, Kê Du Cẩn theo bản năng cảm thấy xác suất mình có thể mang thai rất nhỏ. Nhưng trên đời này nhiều chuyện trùng hợp thế đó, lúc anh cho rằng sẽ không thể mang thai, cố tình lại thật sự có!
Nhiếp Câu cũng có hơi luống cuống, hắn sợ hãi hành động lúc nãy của mình đã làm Kê Du Cẩn động thai. Chuyện này, hắn cũng bất chấp mất mặt hay không mất mặt, nói cho bác sĩ Thư biết chuyện ở cồn cát lúc nãy.
Bác sĩ Thư nói: “… Nếu không có đau bụng, hiện tượng chảy máu cũng ngừng rồi, có thể không cần phải đến bệnh viện, chú ý nghỉ ngơi là được, trở về lại đến kiểm tra. Nhưng cũng phải chú ý, ít nhất không nên sinh hoạt vợ chồng ban đêm nữa.”
Người trẻ tuổi bây giờ, đều cởi mở như vậy sao? Bà nhớ rõ Tiểu Cẩn là một bé ngoan bảo thủ, tại sao lại để thằng nhóc Nhiếp Câu tùy ý lôi kéo làm vậy thế này!
Có bác sĩ Thư nói, hai người hơi yên lòng một ít.
Kê Du Cẩn có hơi áy náy nói với Nhiếp Câu: ‘Xin lỗi, anh không cảm giác được gì cả.’
“Chịu tổn thương là thân thể của anh, chuyện du lịch cũng là em đề nghị, ngay cả chuyện hồi tối… cũng là ý của em, người xin lỗi nên là em mới đúng.”
‘Nhưng kế hoạch du lịch em chuẩn bị hết rồi lại bị phá hỏng.’
“Du lịch thì quan trọng gì chứ? Hiện tại em có chuyện quan trọng hơn nhiều.” Nhiếp Câu ôm Kê Du Cẩn, còn sờ sờ cái bụng phẳng kia.
Nơi này, thật sự đã hình thành một sinh mệnh mới rồi sao? Thật thần kỳ!
Ở khách sạn tĩnh dưỡng mấy ngày sau, xác nhận không còn xuất hiện hiện tượng chảy máu nữa, hai người mới lên đường trở về. Bởi vì lúc đến Kê Du Cẩn có hơi say máy bay, nên lúc về hai người chọn đi tàu cao tốc.
Trở lại thành phố S, hai người đến bệnh viện kiểm tra trước.
“Tạm thời không có chuyện gì, lúc mới mang thai xuất hiện hiện tượng chảy máu một ít không cần quá lo lắng, về nhà quan sát tĩnh dưỡng là được, chỉ cần không chảy máu nữa thì không sao. Theo kết quả kiểm tra, phỏng chừng đã mang thai 5 tuần, xét thấy thể chất Kê Du Cẩn, đề nghị trong 20 tuần đầu đừng sinh hoạt vợ chồng nữa.
Bởi vì bác sĩ dặn dò loại chuyện này, Kê Du Cẩn xấu hổ đến không dám nhìn bà. Mà Nhiếp Câu không chỉ nghiêm túc đồng ý, còn cẩn thận hỏi bác sĩ lúc mang thai cần chú ý những gì, thậm chí lấy di động note lại lời bác sĩ nói, chỉ sợ bỏ quên gì đó.
Thực tế thì không cần bác sĩ dặn dò, Kê Du Cẩn cũng không thể không ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vì phản ứng mang thai của anh rất nhanh đã xuất hiện.
Phản ứng ban đầu chỉ là choáng váng đầu, mệt mỏi với thích ngủ. Tinh thần Kê Du Cẩn trở nên sa sút, căn bản không có sức lực để ra ngoài nữa.
Sau đó là nôn nghén, kén ăn, cho dù Nhiếp Câu biến đổi đa dạng các loại món ăn một ngày ba bữa, Kê Du Cẩn vẫn ăn được rất ít. Thể chất của anh vốn suy yếu, ăn nhiều cũng không mập lên. Nhưng một khi ăn ít đi, sẽ gầy xuống rất nhanh, có thể nhìn được bằng mắt thường.
Mỗi ngày Nhiếp Câu ôm anh, cảm giác người yêu của mình vất vả lắm mới nuôi mập một chút, giờ lại gầy không còn gì, sờ lên đều đụng đến xương, đau lòng tột đỉnh.
“Dù sao cũng phải ăn chút gì mới được, anh muốn ăn gì cũng được, dù gan rồng tủy phượng em cũng nghĩ cách đi lấy!” Mắt nhìn Kê Du Cẩn càng lúc càng tiều tụy, Nhiếp Câu sốt ruột nói.
Kê Du Cẩn do dự lấy di động ra, cho Nhiếp Câu xem một món ăn.
“Chân gà ngâm ớt?”
Kê Du Cẩn có hơi ngại ngùng, khẩu vị của anh bình thường có hơi thanh đạm, khỏi nói đến mấy món ăn vừa chua vừa cay đến vậy, bình thường cơm nhà nấu cũng ít muối ít dầu. Nhưng hôm nay anh lại không hứng thú gì với mấy món thường ngày mình thích, lướt mạng thấy video chân gà ngâm ớt, chỉ cần nghĩ đến vị chua cay kia, nước miếng trong miệng lập tức tràn bờ đê.
Nhiếp Câu chưa từng làm mấy món chua cay thế này, bởi vì dạ dày của Kê Du Cẩn không tốt lắm. Dù có ngẫu nhiên làm mấy món chua cũng là dùng dấm đường, vị ngọt nhiều hơn vị chua. Hiện giờ khẩu bị của Kê Du Cẩn thay đổi, Nhiếp Câu vẫn hơi trầm ngâm, nhưng vẫn đi làm chân gà ngâm ớt Kê Du Cẩn muốn ăn.
Chuyện dạ dày không tốt kia… hắn tỉ mỉ dưỡng lâu như vậy, không đến mức ăn chút đồ cay đã ảnh hưởng đến dạ dày nhỉ.
Chờ chân gà ngâm ớt làm xong rồi, Kê Du Cẩn thật sự ăn được uống được, đồ ăn được phân lượng như bình thường. Nhiếp Câu nhẹ nhàng thở ra, không cần quan tâm đến khẩu vị Kê Du Cẩn thay đổi, chỉ cần Kê Du Cẩn có thể ăn như bình thường, vậy tất cả đều không thành vấn đề.
Có lẽ khôi phục được lượng thức ăn, thân hình gầy gò của Kê Du Cẩn cũng thêm được tí thịt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là chuyển biến tốt không được bao lâu, lại xuất hiện các triệu chứng mới.
Bà cụ hiển nhiên không nghĩ đến chuyện này, ngẩn người một lúc mới nói: “À, hai người con trai à, vậy có thể chọn mấy đôi này, màu sắc thích hợp cho con trai đeo.”
Ở giữa lắc tay có một thiết bị điện tử hình tròn tinh xảo, nhẹ nhàng nhấn một cái nút trong đó, một cái lắc tay khác sẽ run nhẹ và phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.
“Cái này thú vị, chúng ta mua một đôi đeo đi.” Lần đầu tiên Nhiếp Câu nhìn thấy vật như thế, cảm thấy rất thích hợp cho hắn với Kê Du Cẩn!
“Như vậy lúc anh có việc tìm em, chỉ cần ấn nó một chút, em có thể biết ngay, sau đó nhanh chóng xuất hiện bên cạnh anh.” Nhiếp Câu nói.
Bởi vì Kê Du Cẩn không nói chuyện được, một khi Nhiếp Câu rời khỏi anh thời gian hơi dài một chút sẽ lo lắng, sợ hãi Kê Du Cẩn gặp nguy hiểm gì cũng không có cách nào kêu cứu. Có cái lắc tay này, Kê Du Cẩn lúc nào cũng có thể “kêu gọi” hắn!
Kê Du Cẩn nhìn lắc tay này cũng có chút động tâm, anh không nghĩ được nhiều như Nhiếp Câu, chỉ thấy chức năng “kêu gọi” này rất lãng mạn.
Sau khi mua lắc tay, hai người mang lên cho đối phương.
Kê Du Cẩn ấn ấn chốt mở, lắc tay Nhiếp Câu nhẹ nhàng rung lên.
‘Nó run lên, chính là lúc anh nhớ em.’ Kê Du Cẩn khoa tay một lúc, lại ấn ấn chốt mở của lắc tay.
Thật ra Kê Du Cẩn muốn nói chính là, lắc tay rung lên đại biểu anh đang nói “Anh yêu em”, nhưng mà tính cách hướng nội làm anh xấu hổ biểu đạt tình cảm một cách trắng trợn như vậy, liền nói thành “anh nhớ em”.
Nhưng mà chỉ cần thế thôi, đã đủ khiến Nhiếp Câu vui vẻ.
Trong ánh mặt trời buổi chiều tà, Nhiếp Câu lôi kéo Kê Du Cẩn đi dọc bờ cát đến nơi xa, Kê Du Cẩn không hỏi Nhiếp Câu muốn đưa mình đi đâu, cho đến khi trời gần tối, bọn họ đến một cồn cát gần đó.
Nhiếp Câu nhìn nhìn xung quanh, nói: “Nơi này không tệ.”
Kê Du Cẩn nghe vậy nghiêng đầu, ánh mắt khó hiểu. Chỗ này rất hẻo lánh, trừ hai người họ ra không còn ai cả, có gì không tệ?
“Nơi này rất tốt, cơ bản sẽ không có người đến đây, dù cho có người đến, chúng ta nấp ở đây, cũng sẽ không bị phát hiện… A Cẩn, anh ở trong đám fan CP chắc là đã xem qua không ít truyện có cảnh tượng ngoài trời nhỉ? Có muốn thử xem không?”
Bờ biển ban đêm có hơi ồn ào, tiếng sóng biển, tiếng gió thổi, tiếng hải âu kêu nơi xa xa trộn lẫn vào nhau, bên tai Kê Du Cẩn có hơi nhộn nhạo.
Bởi vì lời của Nhiếp Câu, Kê Du Cẩn có hơi khẩn trương nắm chặt góc áo, không có vẻ đồng ý cũng không tỏ vẻ từ chối. Nhiếp Câu rất hiểu A Cẩn của hắn, thấy vẻ mặt của đối phương là biết đề nghị của mình được ngầm đồng ý. Một vội vàng, một e thẹn.
Cát trên mặt đất đều là cát trắng sạch sẽ, nhưng Nhiếp Câu vẫn cởi áo khoác của mình trải trên bờ cát, sau đó đẩy nhẹ Kê Du Cẩn lên áo khoác.
Trời làm chăn, đất làm lều.
Trời đêm trong vắt, những vì sao lấp lóe, khiến Kê Du Cẩn cảm giác mình bị nhìn trộm. Cảnh tượng màn trời chiếu đất khiến người ta bất an, thân thể Kê Du Cẩn trở nên khẩn trương và mẫn cảm hơn nhiều,
Giống như những fanfic viết như vậy đó, đây quả thật là một chuyện vô cùng kích thích.
Chờ đến khi hết thảy cảm xúc khẩn trương cao độ kết thúc, Nhiếp Câu đỡ Kê Du Cẩn đứng dậy, chỉnh lại quần áo, chuẩn bị về khách sạn. Nhưng mà vì mới làm chuyện khác người, chân Kê Du Cẩn có hơi nhũn ra, đi vài bước sau lại dừng lại, bởi vì anh cảm thấy đáy quần từ từ ướt át.
Kê Du Cẩn nắm chặt ống tay áo Nhiếp Câu, xấu hổ tỏ vẻ: ‘Đi đường không thoải mái, cái kia chảy ra rồi.’
Làm đầu sỏ gây tội, nghe được Kê Du Cẩn gặp phiền toái, Nhiếp Câu không chỉ không cảm thấy áy náy, ngược lại còn nhẹ giọng cười nói: “Yếu ớt như vậy? Em cõng anh về nhé.”
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối đen, bờ biển không có đèn đường, nguồn sáng duy nhất trong đêm là từ những ngôi sao trên cao. Cũng may khả năng xác định hướng của Nhiếp Câu và thể lực cũng tốt, dù mới phí một phen sức lực, bây giờ cõng Kê Du Cẩn bước đi vẫn vững vàng, thậm chí đi càng nhanh hơn lúc nãy nữa.
Trở lại khách sạn, chuyện thứ nhất Kê Du Cẩn làm là thay cái quần khiến anh không thoải mái kia.
Anh mang theo ngại ngùng mà cởi chiếc quần bị làm dơ, phát hiện trong những vệt ẩm ướt kia có lẫn vài vệt máu.
Bị thương sao? Tuy rằng lúc nãy làm có hơi kịch liệt, nhưng anh không có cảm thấy đau đớn mà? Kê Du Cẩn do dự một lúc, nói chuyện này với Nhiếp Câu.
“Bị thương?” Nhiếp Câu cũng nghĩ đến khả năng này trước tiên, cũng nghĩ lúc nãy có phải mình quá thô bạo rồi không.
Kê Du Cẩn lắc đầu: ‘Chắc là không phải đâu, lúc ấy anh không có cảm giác đau đớn gì cả, trở về mới phát hiện chảy máu.’
Hai người không có đầu mối, nhưng Kê Du Cẩn không muốn đến bệnh viện, suy cho cùng thì nơi chảy máu hơi đặc biệt, không muốn để một bác sĩ xa lạ kiểm tra thân thể anh.
Nhiếp Câu liền liên lạc với bác sĩ Thư, hỏi tình huống. Hắn không có mặt mũi nói chuyện ở cồn cát kia, chỉ nói đi du lịch phát hiện Kê Du Cẩn có triệu chứng chảy máu.
“Có phải kỳ sinh lý tới không?” Bác sĩ Thư cân nhắc đến vấn đề này đầu tiên.
Nhiếp Câu phủ nhận: “Chắc không phải đâu, bởi vì chảy máu rất ít, hơn nữa A Cẩn không có bị đau bụng như lúc đến ngày.”
Bác sĩ Thư nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Kỳ sinh lý của Tiểu Cẩn đã bao lâu không đến rồi?”
“Ba tháng.” Điểm này Nhiếp Câu nhớ rất rõ ràng, bởi vì lúc Kê Du Cẩn đau bụng, Nhiếp Câu sẽ vô cùng cẩn thận chăm sóc.
Trả lời vấn đề này, Nhiếp Câu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, mà bác sĩ Thư cũng nghĩ đến khả năng này: “Cậu đến tiệm thuốc gần đó mua que thử thai về thử xem?”
Chờ mua que thử về rồi, Kê Du Cẩn có hơi thấp thỏm mà sử dụng, quả nhiên hai vạch hiện lên.
Bởi vì trước đó xuất hiện hiện tượng mang thai giả, Kê Du Cẩn theo bản năng cảm thấy xác suất mình có thể mang thai rất nhỏ. Nhưng trên đời này nhiều chuyện trùng hợp thế đó, lúc anh cho rằng sẽ không thể mang thai, cố tình lại thật sự có!
Nhiếp Câu cũng có hơi luống cuống, hắn sợ hãi hành động lúc nãy của mình đã làm Kê Du Cẩn động thai. Chuyện này, hắn cũng bất chấp mất mặt hay không mất mặt, nói cho bác sĩ Thư biết chuyện ở cồn cát lúc nãy.
Bác sĩ Thư nói: “… Nếu không có đau bụng, hiện tượng chảy máu cũng ngừng rồi, có thể không cần phải đến bệnh viện, chú ý nghỉ ngơi là được, trở về lại đến kiểm tra. Nhưng cũng phải chú ý, ít nhất không nên sinh hoạt vợ chồng ban đêm nữa.”
Người trẻ tuổi bây giờ, đều cởi mở như vậy sao? Bà nhớ rõ Tiểu Cẩn là một bé ngoan bảo thủ, tại sao lại để thằng nhóc Nhiếp Câu tùy ý lôi kéo làm vậy thế này!
Có bác sĩ Thư nói, hai người hơi yên lòng một ít.
Kê Du Cẩn có hơi áy náy nói với Nhiếp Câu: ‘Xin lỗi, anh không cảm giác được gì cả.’
“Chịu tổn thương là thân thể của anh, chuyện du lịch cũng là em đề nghị, ngay cả chuyện hồi tối… cũng là ý của em, người xin lỗi nên là em mới đúng.”
‘Nhưng kế hoạch du lịch em chuẩn bị hết rồi lại bị phá hỏng.’
“Du lịch thì quan trọng gì chứ? Hiện tại em có chuyện quan trọng hơn nhiều.” Nhiếp Câu ôm Kê Du Cẩn, còn sờ sờ cái bụng phẳng kia.
Nơi này, thật sự đã hình thành một sinh mệnh mới rồi sao? Thật thần kỳ!
Ở khách sạn tĩnh dưỡng mấy ngày sau, xác nhận không còn xuất hiện hiện tượng chảy máu nữa, hai người mới lên đường trở về. Bởi vì lúc đến Kê Du Cẩn có hơi say máy bay, nên lúc về hai người chọn đi tàu cao tốc.
Trở lại thành phố S, hai người đến bệnh viện kiểm tra trước.
“Tạm thời không có chuyện gì, lúc mới mang thai xuất hiện hiện tượng chảy máu một ít không cần quá lo lắng, về nhà quan sát tĩnh dưỡng là được, chỉ cần không chảy máu nữa thì không sao. Theo kết quả kiểm tra, phỏng chừng đã mang thai 5 tuần, xét thấy thể chất Kê Du Cẩn, đề nghị trong 20 tuần đầu đừng sinh hoạt vợ chồng nữa.
Bởi vì bác sĩ dặn dò loại chuyện này, Kê Du Cẩn xấu hổ đến không dám nhìn bà. Mà Nhiếp Câu không chỉ nghiêm túc đồng ý, còn cẩn thận hỏi bác sĩ lúc mang thai cần chú ý những gì, thậm chí lấy di động note lại lời bác sĩ nói, chỉ sợ bỏ quên gì đó.
Thực tế thì không cần bác sĩ dặn dò, Kê Du Cẩn cũng không thể không ở nhà tĩnh dưỡng, bởi vì phản ứng mang thai của anh rất nhanh đã xuất hiện.
Phản ứng ban đầu chỉ là choáng váng đầu, mệt mỏi với thích ngủ. Tinh thần Kê Du Cẩn trở nên sa sút, căn bản không có sức lực để ra ngoài nữa.
Sau đó là nôn nghén, kén ăn, cho dù Nhiếp Câu biến đổi đa dạng các loại món ăn một ngày ba bữa, Kê Du Cẩn vẫn ăn được rất ít. Thể chất của anh vốn suy yếu, ăn nhiều cũng không mập lên. Nhưng một khi ăn ít đi, sẽ gầy xuống rất nhanh, có thể nhìn được bằng mắt thường.
Mỗi ngày Nhiếp Câu ôm anh, cảm giác người yêu của mình vất vả lắm mới nuôi mập một chút, giờ lại gầy không còn gì, sờ lên đều đụng đến xương, đau lòng tột đỉnh.
“Dù sao cũng phải ăn chút gì mới được, anh muốn ăn gì cũng được, dù gan rồng tủy phượng em cũng nghĩ cách đi lấy!” Mắt nhìn Kê Du Cẩn càng lúc càng tiều tụy, Nhiếp Câu sốt ruột nói.
Kê Du Cẩn do dự lấy di động ra, cho Nhiếp Câu xem một món ăn.
“Chân gà ngâm ớt?”
Kê Du Cẩn có hơi ngại ngùng, khẩu vị của anh bình thường có hơi thanh đạm, khỏi nói đến mấy món ăn vừa chua vừa cay đến vậy, bình thường cơm nhà nấu cũng ít muối ít dầu. Nhưng hôm nay anh lại không hứng thú gì với mấy món thường ngày mình thích, lướt mạng thấy video chân gà ngâm ớt, chỉ cần nghĩ đến vị chua cay kia, nước miếng trong miệng lập tức tràn bờ đê.
Nhiếp Câu chưa từng làm mấy món chua cay thế này, bởi vì dạ dày của Kê Du Cẩn không tốt lắm. Dù có ngẫu nhiên làm mấy món chua cũng là dùng dấm đường, vị ngọt nhiều hơn vị chua. Hiện giờ khẩu bị của Kê Du Cẩn thay đổi, Nhiếp Câu vẫn hơi trầm ngâm, nhưng vẫn đi làm chân gà ngâm ớt Kê Du Cẩn muốn ăn.
Chuyện dạ dày không tốt kia… hắn tỉ mỉ dưỡng lâu như vậy, không đến mức ăn chút đồ cay đã ảnh hưởng đến dạ dày nhỉ.
Chờ chân gà ngâm ớt làm xong rồi, Kê Du Cẩn thật sự ăn được uống được, đồ ăn được phân lượng như bình thường. Nhiếp Câu nhẹ nhàng thở ra, không cần quan tâm đến khẩu vị Kê Du Cẩn thay đổi, chỉ cần Kê Du Cẩn có thể ăn như bình thường, vậy tất cả đều không thành vấn đề.
Có lẽ khôi phục được lượng thức ăn, thân hình gầy gò của Kê Du Cẩn cũng thêm được tí thịt, tinh thần cũng tốt hơn nhiều. Chỉ là chuyển biến tốt không được bao lâu, lại xuất hiện các triệu chứng mới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất