Quyển 1Chương 86
Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Khi Lâm Tây Tẫn chạy về cục cảnh sát, đã là một giờ sau.
Vào cửa liền bắt Mục Tây Thành hỏi: “Lão đại các cậu đâu?”
Sắc mặt Mục Tây Thành cũng không tốt, thấp giọng đáp: “Đưa đến bệnh viện.”
Vừa rồi Diêm Thập Nhị ngắt điện thoại điền ngất xỉu ở chân tường, may mắn Thiên Phàm có việc tìm anh mới phát hiện, lập tức đưa lão đại đến bệnh viện.
Lâm Tây Tẫn gật đầu, đã có người chăm sóc, vậy tạm thời không cần lo lắng gì.
“Tôi đi khám nghiệm tử thi trước, Diêm đội trở về nhớ báo cho tôi.”
“Được, pháp y Lâm.”
Bên kia, Diêm Thập Nhị vào bệnh viện đã bị đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, Thiên Phàm đi làm thủ tục đóng phí, Thời Dã ở lại nơi này chờ.
Trong lòng cậu có chút lo âu, cảm xúc ngông cuồng lại nguy hiểm nào đó tràn ngập cậu, khiến cậu suýt nữa không khống chế được cảm xúc.
Tay nắm thành quyền, Thời Dã kìm nén, xao động bất an đi tới đi lui.
Bởi vì sợ bại lộ thân phần, Thiên Phàm buộc cậu phải đeo khẩu trang.
Dưới lớp khẩu trang, cậu đang liều mạng cắn môi, mãi đến khi nếm được mùi máu tươi.
Đau đớn không cách nào xua đi nỗi bất an cùng điên cuồng nơi nội tâm, sẽ chỉ làm cảm xúc của cậu càng thêm cuồng tứ.
Thời Dã biết cảm xúc của mình không đúng, nhưng không muốn để bất kỳ ai lo lắng, cho nên liều mạng áp chế.
Cậu đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Nhưng tâm trạng vẫn căng chặt như cũ, không hề thuyên giảm chút nào.
Bên ngoài là một ngày tốt lành, người đi đường dưới lầu vội vàng, người đến người đi, rất không ồn ào náo động.
Tầm mắt chợt tập trung vào một chỗ, cái bóng người gầy yếu kia thật sự quá mức quen mắt.
Thời Dã không chút do dự, xoay người liền đi xuống dưới lầu.
Tốc độ của cậu nhanh, mà đối phương thì lang thang không mục đích như ruồi nhặng không đầu, có vẻ mê mang lại đáng thương.
Thời Dã nhanh chạy đến cổng bệnh viện chặn đứa trẻ, một tay kéo nó về, sợ bị ô tô phía sau tông vào.
“Tư Ngang, thời gian qua em đã ở đâu?”
Cậu có chút tức muốn hộc máu, cảm xúc vốn bất mãn cùng uể oải trong phút chốc càng thêm nồng đậm, ngay cả ánh mắt cũng lạnh vài phần.
Ngày thường Thời Dã nhìn rất hợp ở chung, bộ dạng đối với ai cũng rất tốt, nhưng người quen biết cậu đều biết và hiểu rằng, một khi chạm phải điểm mấu chốt của cậu, trong mắt cậu chính là một hạt cát bất dung.
Tư Ngang hiển nhiên không ngờ tới lại gặp Thời Dã ở đây, mờ mịt trong mắt nó lui tán, lập tức khôi phục cảnh giác và đề phòng.
Nó tránh Thời Dã, lẩm bẩm: “Không cần anh lo, chuyện của em không cần anh lo.”
Thời Dã bộp đập lên đầu nó: “Nếu không phải Diêm đội lo cho em, em cho rằng anh thích quản chuyện của em sao?”
“Sao, bị người bắt đi ấn trên bàn phẫu thuật rất sướng sao? Tư Ngang, em không còn nhỏ, làm việc có thể đừng ấu trĩ nữa được không?”
Cậu hiểu biết không kém hơn Diêm Thập Nhị, biết sự phức tạp che giấu trong đó, đặc biệt việc này liên quan đến tổ chức Thiên Mệnh, cái tổ chức kia hoạt động không coi trọng tính mạng con người, thêm một người cuốn vào chính là thêm một người hy sinh.
Tư Ngang cùng lắm mới mười ba tuổi, đúng là độ thiếu niên thanh xuân, chuyện quan trọng nhất mà nó nên làm chính là học tập cho tốt, chứ không phải tự mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
“Em ấu trĩ, em ngu ngốc, cho nên mới không cần anh lo.”
Dẫu sao…
A Chuẩn đã không cần nó.
Ai cũng đừng quản nó nữa, mặc nó tự sinh tự diệt đi.
Đôi mắt Tư Ngang vốn đã đỏ hoe, như là đã lâu không được nghỉ ngơi, lại như đã khóc, tóm lại khuôn mặt nhỏ trắng bệch tái nhợt, không biết đã trải qua cái gì mấy ngày rồi.
Sau khi biệt thự phóng hỏa, Tư Ngang liền ly kỳ mất tích, hiện tại lại một mình xuất hiện trong bệnh viện, Thời Dã làm sao có thể không nghi ngờ.
“Vì sao em lại đến bệnh viện, Tư Ngang, em đừng nghĩ làm lại chuyện kia một lần nữa, em không có cái mạng thứ hai để chạy đâu.”
“Cũng không có người thứ hai có thể hy sinh bản thân cứu em.”
Cậu không muốn phơi bày sự thật tàn khốc, nhưng cậu đã xem qua những bức ảnh đó, càng sâu sắc hiểu được trình độ tàn nhẫn trong đó.
Nếu hiện tại không nhắc nhở Tư Ngang, vậy lại có lần tiếp theo, nó chỉ biết thảm hại hơn.
“Có ý gì?”
Tư Ngang trừng lớn mắt, khó hiểu nhìn về phía cậu: “Hy sinh bản thân cứu em là có ý gì? Ai đã cứu anh, anh Tiểu Dã, anh nói cho em.”
Giọng của nó run run, cảm xúc kích động lên.
Thời Dã im lặng, không nói gì nữa.
Tư Ngang nóng nảy, gần như rống lên: “Nói cho em, anh mau nói cho em biết được không, em… Em thật sự không biết, em chỉ muốn giúp anh ấy, em biết anh ấy vất vả bao nhiêu, em thật sự chỉ muốn giúp anh ấy. Anh Tiểu Dã, anh nói cho em đi, em cầu xin anh…”
Thời Dã bình tĩnh lại, ý thức được bản thân nói sai rồi.
Nhưng…
Để trẻ nhỏ sớm biết hiện thực tàn khốc một chút cũng là một kiểu trưởng thành cho nó.
“Đừng hỏi nhiều vậy, tóm lại… Sống cho tốt, đừng có tìm phiền phức.”
Thời Dã nói hết từ đây, nếu không phải Diêm Thập Nhị vẫn luôn lo lắng cho nó, cậu cũng sẽ không rảnh đi quản mấy chuyện này.
Nhưng nếu gặp gỡ, cũng chỉ có thể quản.
Tư Ngang không tiếp thu được câu trả lời mơ hồ như vậy, nó muốn khám phá chân tướng sâu hơn, ngay cả khi biết rõ chân tướng nhất định tàn nhẫn, nhưng chính là không muốn phải sống không minh bạch như vậy.
“Cho nên… Bởi vì hành vi của em mà hại chết người khác?”
Giọng của Tư Ngang run rẩy lợi hại, sắc môi cũng trắng bệch.
Sau khi được Cố Chuẩn đưa ra, nó đã bị mắng một trận nặng.
Sau đó Cố Chuẩn liền đi, dàn xếp cho nó xong, nói với nó sau này sẽ không trở về, bảo nó tự mình chăm sóc bản thân, rồi liền biến mất.
Khoảng thời gian này nó quá kinh hồn táng đảm, vẫn luôn tìm Cố Chuẩn khắp nơi.
Nhưng nó thật sự không biết, vì việc làm bốc đồng của mình mà hại người khác gặp tội thay nó sao?
“Anh Tiểu Dã, em sai rồi, em biết sai rồi, em… Em không cố ý.”
Nó nản lòng ngồi xổm trên mặt đất, che đầu mình khóc không thể tự thoát.
Trong lòng Thời Dã cũng phá lệ khó chịu, cuối cùng nhịn không được vỗ vỗ lưng nó: “Anh biết em không cố ý, nhưng làm sai chính là làm sai, quan trọng là nhận thức được sai lầm của bản thân, kịp thời sửa chữa sai lầm càng quan trọng.”
“Tư Ngang, thật ra bọn anh đều không hy vọng em sẽ lâm vào áy náy, nhưng riêng anh cảm thấy em nên biết chân tướng sự việc.”
“Sau này nhớ rõ, đừng lại bốc đồng, học tập cho tốt, tranh thủ làm người hữu dụng với xã hội với quốc gia.”
Tư Ngang ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, sâu trong con ngươi là bi thương nồng đậm.
Nó không ngừng nỉ non từ xin lỗi, thanh âm kẹt trong cổ họng, gương mặt nghẹn đến mức ửng đỏ.
Thời Dã thở dài, muốn nâng nó dậy.
“Tư Ngang, anh đưa em…”
Không ngờ Tư Ngang vừa nhắm mắt, thân mình ngã quỵ về sau trên đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thời Dã lập tức bế nó đi tìm bác sĩ, sau một hồi hối hả, Thời Dã đã tinh bì lực tẫn.
Đèn phòng cấp cứu bên kia tắt, Diêm Thập Nhị được y tá đỡ ra, bác sĩ đi theo bên cạnh.
“Không có gì to tát, chính là trước đó quá mức mệt nhọc, hơn nữa hít phải thuốc mê, do đó nhất thời kích động liền ngất, trở về nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Bác sĩ làm kiểm tra máu cho anh, liệt kê các loại thành phần thuốc thần kinh.
Nghĩ đến đây, Diêm Thập Nhị cầm cánh tay Thời Dã: “Cũng làm kiểm tra giúp cậu ấy.”
Thời Dã vẫn luôn im lặng, từ đầu tới đuôi không nói một lời nào.
Nhưng đáy lòng kẹt vô số câu từ, nhưng há miệng lại không thở ra được chữ nào.
Thiên Phàm đã đi chăm sóc Tư Ngang, bên này Diêm Thập Nhị đi làm kiểm tra với Thời Dã.
Vừa mới bắt đầu Diêm Thập Nhị còn không phát hiện ra vấn đề, có thể thấy cậu vẫn luôn trầm mặc, cảm xúc dường như có chút không đúng, lúc này mới dựa sát vào cậu dò hỏi: “Làm sao vậy, bị dọa sợ sao?”
Anh nghĩ bản thân té xỉu dọa sợ Thời Dã, nhưng Thời Dã không mở miệng như cũ, chỉ là tròng mắt sâu kín nhìn anh.
Diêm Thập Nhị bất đắc dĩ, giơ tay xoa nhẹ gương mặt cậu: “Rốt cuộc làm sao vậy, nói chuyện, hửm?”
Cuối cùng âm cuối nghi vấn hơi cao lên, thể hiện sự kiên nhẫn của anh.
Thời Dã há miệng, trong cổ họng chỉ phát ra một âm tiết ngắn ngủi, do dự một lúc, cậu lại trực tiếp ngậm miệng, không nói nữa.
Diêm Thập Nhị càng thêm cảm thấy kỳ quái, biểu hiện của Thời Dã rất không thích hợp.
“Thời Dã, em… Vì sao không muốn nói?”
Thời Dã lắc đầu, im lặng một hồi mới nói: “Em sợ.”
Là thật sự sợ.
Sợ khi nhìn thấy anh được Thiên Phàm đỡ, hôn mê bất tỉnh gục đầu xuống.
Sợ khi nói cho Tư Ngang chân tướng, buộc nó đối mặt, nhưng rồi Tư Ngang nặng nề ngã trên mặt đất.
Cậu rất tệ phải không?
Cậu rất tự trách, lại không biết nên bù đắp thế nào.
Nên nói không nên nói cậu đều nói, Tư Ngang nhất định hận thấu cậu.
Nhưng làm sao bây giờ, cậu căn bản không khống chế được cảm xúc của mình.
“Đừng sợ, đây không phải tốt sao.”
Diêm Thập Nhị nhẹ giọng an ủi, nhưng lại không an ủi đến đúng điểm.
Thời Dã ấp úng nói: “Em gặp Tư Ngang ở bệnh viện.”
Không đợi Diêm Thập Nhị mở miệng, cậu lại lập tức nói: “Em mắng em ấy, em ấy không quý trọng sinh mệnh của mình, còn muốn chạy loạn khắp nơi. Nhưng có người hy sinh tính mạng vì em ấy, làm sao em ấy có thể làm như vậy?”
Mọi thứ trên đời này, không có gì quan trọng bằng tồn tại.
Sống sót, mới có hy vọng, mới có tương lai.
“Thời Dã, em làm đúng.” Đứa bé Tư Ngang kia, trưởng thành quá sớm, chuyện như vậy hẳn nên nói cho nó, để nó ngẫm lại rõ ràng, rốt cuộc cái gì nên làm cái gì không nên làm.
“Anh biết em là vì tốt cho nó, cho nên không cần tự trách.”
Tâm trạng của Thời Dã cuối cùng cũng bình phục một ít, giơ tay liền khoanh lại eo Diêm Thập Nhị, gắt gao ôm, phảng phất như vậy mới có thể an tâm.
Trong phòng còn có bác sĩ, Diêm Thập Nhị có chút không được tự nhiên, bên tai đều đỏ.
Nhưng anh không có đẩy Thời Dã ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai cậu, giống như đang trấn an trẻ nhỏ.
“Rồi, làm kiểm tra trước, lát nữa chúng ta đi xem Tư Ngang.”
Thời Dã lúc này mới buông Diêm Thập Nhị ra, quay đầu một cái liền thấy ánh mắt vội vàng tránh đi của bác sĩ, không khỏi cảm thấy mất mặt.
Trải qua một loạt kiểm tra, có lẽ bởi vì Thời Dã tuổi nhỏ chuyển hóa nhanh, cũng có lẽ là vì thời gian cậu lên xe muộn hơn Diêm Thập Nhị, cho nên trong máu có rất ít lượng thuốc tàn lưu, không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể.
“Thiên Phàm đã nói với em, Tiết Tuấn Xuyên là vì bị người bỏ thuốc thần kinh, cho nên mới mất kiểm soát muốn giết Lý Miêu Kỷ. Còn Mễ Đông Nhất thì sao? Hắn đột nhiên tự bạo, có thể cũng bị người khống chế không?”
Thời Dã đột nhiên nghĩ đến điều này, không khỏi hỏi anh.
Diêm Thập Nhị đã sớm nghĩ đến điểm này: “Lâm Tây Tẫn hẳn đã về cục cảnh sát, nếu anh tính không sai, thời gian này cậu ta hẳn đang làm khám nghiệm tử thi cho Mễ Đông Nhất.”
Lời này vừa mới nói xong, chuông điện thoại vang lên.
Là Lâm Tây Tẫn gọi tới.
======
Editor: Solitude
======
Khi Lâm Tây Tẫn chạy về cục cảnh sát, đã là một giờ sau.
Vào cửa liền bắt Mục Tây Thành hỏi: “Lão đại các cậu đâu?”
Sắc mặt Mục Tây Thành cũng không tốt, thấp giọng đáp: “Đưa đến bệnh viện.”
Vừa rồi Diêm Thập Nhị ngắt điện thoại điền ngất xỉu ở chân tường, may mắn Thiên Phàm có việc tìm anh mới phát hiện, lập tức đưa lão đại đến bệnh viện.
Lâm Tây Tẫn gật đầu, đã có người chăm sóc, vậy tạm thời không cần lo lắng gì.
“Tôi đi khám nghiệm tử thi trước, Diêm đội trở về nhớ báo cho tôi.”
“Được, pháp y Lâm.”
Bên kia, Diêm Thập Nhị vào bệnh viện đã bị đẩy nhanh vào phòng cấp cứu, Thiên Phàm đi làm thủ tục đóng phí, Thời Dã ở lại nơi này chờ.
Trong lòng cậu có chút lo âu, cảm xúc ngông cuồng lại nguy hiểm nào đó tràn ngập cậu, khiến cậu suýt nữa không khống chế được cảm xúc.
Tay nắm thành quyền, Thời Dã kìm nén, xao động bất an đi tới đi lui.
Bởi vì sợ bại lộ thân phần, Thiên Phàm buộc cậu phải đeo khẩu trang.
Dưới lớp khẩu trang, cậu đang liều mạng cắn môi, mãi đến khi nếm được mùi máu tươi.
Đau đớn không cách nào xua đi nỗi bất an cùng điên cuồng nơi nội tâm, sẽ chỉ làm cảm xúc của cậu càng thêm cuồng tứ.
Thời Dã biết cảm xúc của mình không đúng, nhưng không muốn để bất kỳ ai lo lắng, cho nên liều mạng áp chế.
Cậu đến bên cửa sổ, hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở ra.
Nhưng tâm trạng vẫn căng chặt như cũ, không hề thuyên giảm chút nào.
Bên ngoài là một ngày tốt lành, người đi đường dưới lầu vội vàng, người đến người đi, rất không ồn ào náo động.
Tầm mắt chợt tập trung vào một chỗ, cái bóng người gầy yếu kia thật sự quá mức quen mắt.
Thời Dã không chút do dự, xoay người liền đi xuống dưới lầu.
Tốc độ của cậu nhanh, mà đối phương thì lang thang không mục đích như ruồi nhặng không đầu, có vẻ mê mang lại đáng thương.
Thời Dã nhanh chạy đến cổng bệnh viện chặn đứa trẻ, một tay kéo nó về, sợ bị ô tô phía sau tông vào.
“Tư Ngang, thời gian qua em đã ở đâu?”
Cậu có chút tức muốn hộc máu, cảm xúc vốn bất mãn cùng uể oải trong phút chốc càng thêm nồng đậm, ngay cả ánh mắt cũng lạnh vài phần.
Ngày thường Thời Dã nhìn rất hợp ở chung, bộ dạng đối với ai cũng rất tốt, nhưng người quen biết cậu đều biết và hiểu rằng, một khi chạm phải điểm mấu chốt của cậu, trong mắt cậu chính là một hạt cát bất dung.
Tư Ngang hiển nhiên không ngờ tới lại gặp Thời Dã ở đây, mờ mịt trong mắt nó lui tán, lập tức khôi phục cảnh giác và đề phòng.
Nó tránh Thời Dã, lẩm bẩm: “Không cần anh lo, chuyện của em không cần anh lo.”
Thời Dã bộp đập lên đầu nó: “Nếu không phải Diêm đội lo cho em, em cho rằng anh thích quản chuyện của em sao?”
“Sao, bị người bắt đi ấn trên bàn phẫu thuật rất sướng sao? Tư Ngang, em không còn nhỏ, làm việc có thể đừng ấu trĩ nữa được không?”
Cậu hiểu biết không kém hơn Diêm Thập Nhị, biết sự phức tạp che giấu trong đó, đặc biệt việc này liên quan đến tổ chức Thiên Mệnh, cái tổ chức kia hoạt động không coi trọng tính mạng con người, thêm một người cuốn vào chính là thêm một người hy sinh.
Tư Ngang cùng lắm mới mười ba tuổi, đúng là độ thiếu niên thanh xuân, chuyện quan trọng nhất mà nó nên làm chính là học tập cho tốt, chứ không phải tự mình đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
“Em ấu trĩ, em ngu ngốc, cho nên mới không cần anh lo.”
Dẫu sao…
A Chuẩn đã không cần nó.
Ai cũng đừng quản nó nữa, mặc nó tự sinh tự diệt đi.
Đôi mắt Tư Ngang vốn đã đỏ hoe, như là đã lâu không được nghỉ ngơi, lại như đã khóc, tóm lại khuôn mặt nhỏ trắng bệch tái nhợt, không biết đã trải qua cái gì mấy ngày rồi.
Sau khi biệt thự phóng hỏa, Tư Ngang liền ly kỳ mất tích, hiện tại lại một mình xuất hiện trong bệnh viện, Thời Dã làm sao có thể không nghi ngờ.
“Vì sao em lại đến bệnh viện, Tư Ngang, em đừng nghĩ làm lại chuyện kia một lần nữa, em không có cái mạng thứ hai để chạy đâu.”
“Cũng không có người thứ hai có thể hy sinh bản thân cứu em.”
Cậu không muốn phơi bày sự thật tàn khốc, nhưng cậu đã xem qua những bức ảnh đó, càng sâu sắc hiểu được trình độ tàn nhẫn trong đó.
Nếu hiện tại không nhắc nhở Tư Ngang, vậy lại có lần tiếp theo, nó chỉ biết thảm hại hơn.
“Có ý gì?”
Tư Ngang trừng lớn mắt, khó hiểu nhìn về phía cậu: “Hy sinh bản thân cứu em là có ý gì? Ai đã cứu anh, anh Tiểu Dã, anh nói cho em.”
Giọng của nó run run, cảm xúc kích động lên.
Thời Dã im lặng, không nói gì nữa.
Tư Ngang nóng nảy, gần như rống lên: “Nói cho em, anh mau nói cho em biết được không, em… Em thật sự không biết, em chỉ muốn giúp anh ấy, em biết anh ấy vất vả bao nhiêu, em thật sự chỉ muốn giúp anh ấy. Anh Tiểu Dã, anh nói cho em đi, em cầu xin anh…”
Thời Dã bình tĩnh lại, ý thức được bản thân nói sai rồi.
Nhưng…
Để trẻ nhỏ sớm biết hiện thực tàn khốc một chút cũng là một kiểu trưởng thành cho nó.
“Đừng hỏi nhiều vậy, tóm lại… Sống cho tốt, đừng có tìm phiền phức.”
Thời Dã nói hết từ đây, nếu không phải Diêm Thập Nhị vẫn luôn lo lắng cho nó, cậu cũng sẽ không rảnh đi quản mấy chuyện này.
Nhưng nếu gặp gỡ, cũng chỉ có thể quản.
Tư Ngang không tiếp thu được câu trả lời mơ hồ như vậy, nó muốn khám phá chân tướng sâu hơn, ngay cả khi biết rõ chân tướng nhất định tàn nhẫn, nhưng chính là không muốn phải sống không minh bạch như vậy.
“Cho nên… Bởi vì hành vi của em mà hại chết người khác?”
Giọng của Tư Ngang run rẩy lợi hại, sắc môi cũng trắng bệch.
Sau khi được Cố Chuẩn đưa ra, nó đã bị mắng một trận nặng.
Sau đó Cố Chuẩn liền đi, dàn xếp cho nó xong, nói với nó sau này sẽ không trở về, bảo nó tự mình chăm sóc bản thân, rồi liền biến mất.
Khoảng thời gian này nó quá kinh hồn táng đảm, vẫn luôn tìm Cố Chuẩn khắp nơi.
Nhưng nó thật sự không biết, vì việc làm bốc đồng của mình mà hại người khác gặp tội thay nó sao?
“Anh Tiểu Dã, em sai rồi, em biết sai rồi, em… Em không cố ý.”
Nó nản lòng ngồi xổm trên mặt đất, che đầu mình khóc không thể tự thoát.
Trong lòng Thời Dã cũng phá lệ khó chịu, cuối cùng nhịn không được vỗ vỗ lưng nó: “Anh biết em không cố ý, nhưng làm sai chính là làm sai, quan trọng là nhận thức được sai lầm của bản thân, kịp thời sửa chữa sai lầm càng quan trọng.”
“Tư Ngang, thật ra bọn anh đều không hy vọng em sẽ lâm vào áy náy, nhưng riêng anh cảm thấy em nên biết chân tướng sự việc.”
“Sau này nhớ rõ, đừng lại bốc đồng, học tập cho tốt, tranh thủ làm người hữu dụng với xã hội với quốc gia.”
Tư Ngang ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, sâu trong con ngươi là bi thương nồng đậm.
Nó không ngừng nỉ non từ xin lỗi, thanh âm kẹt trong cổ họng, gương mặt nghẹn đến mức ửng đỏ.
Thời Dã thở dài, muốn nâng nó dậy.
“Tư Ngang, anh đưa em…”
Không ngờ Tư Ngang vừa nhắm mắt, thân mình ngã quỵ về sau trên đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Thời Dã lập tức bế nó đi tìm bác sĩ, sau một hồi hối hả, Thời Dã đã tinh bì lực tẫn.
Đèn phòng cấp cứu bên kia tắt, Diêm Thập Nhị được y tá đỡ ra, bác sĩ đi theo bên cạnh.
“Không có gì to tát, chính là trước đó quá mức mệt nhọc, hơn nữa hít phải thuốc mê, do đó nhất thời kích động liền ngất, trở về nghỉ ngơi hai ngày là được.”
Bác sĩ làm kiểm tra máu cho anh, liệt kê các loại thành phần thuốc thần kinh.
Nghĩ đến đây, Diêm Thập Nhị cầm cánh tay Thời Dã: “Cũng làm kiểm tra giúp cậu ấy.”
Thời Dã vẫn luôn im lặng, từ đầu tới đuôi không nói một lời nào.
Nhưng đáy lòng kẹt vô số câu từ, nhưng há miệng lại không thở ra được chữ nào.
Thiên Phàm đã đi chăm sóc Tư Ngang, bên này Diêm Thập Nhị đi làm kiểm tra với Thời Dã.
Vừa mới bắt đầu Diêm Thập Nhị còn không phát hiện ra vấn đề, có thể thấy cậu vẫn luôn trầm mặc, cảm xúc dường như có chút không đúng, lúc này mới dựa sát vào cậu dò hỏi: “Làm sao vậy, bị dọa sợ sao?”
Anh nghĩ bản thân té xỉu dọa sợ Thời Dã, nhưng Thời Dã không mở miệng như cũ, chỉ là tròng mắt sâu kín nhìn anh.
Diêm Thập Nhị bất đắc dĩ, giơ tay xoa nhẹ gương mặt cậu: “Rốt cuộc làm sao vậy, nói chuyện, hửm?”
Cuối cùng âm cuối nghi vấn hơi cao lên, thể hiện sự kiên nhẫn của anh.
Thời Dã há miệng, trong cổ họng chỉ phát ra một âm tiết ngắn ngủi, do dự một lúc, cậu lại trực tiếp ngậm miệng, không nói nữa.
Diêm Thập Nhị càng thêm cảm thấy kỳ quái, biểu hiện của Thời Dã rất không thích hợp.
“Thời Dã, em… Vì sao không muốn nói?”
Thời Dã lắc đầu, im lặng một hồi mới nói: “Em sợ.”
Là thật sự sợ.
Sợ khi nhìn thấy anh được Thiên Phàm đỡ, hôn mê bất tỉnh gục đầu xuống.
Sợ khi nói cho Tư Ngang chân tướng, buộc nó đối mặt, nhưng rồi Tư Ngang nặng nề ngã trên mặt đất.
Cậu rất tệ phải không?
Cậu rất tự trách, lại không biết nên bù đắp thế nào.
Nên nói không nên nói cậu đều nói, Tư Ngang nhất định hận thấu cậu.
Nhưng làm sao bây giờ, cậu căn bản không khống chế được cảm xúc của mình.
“Đừng sợ, đây không phải tốt sao.”
Diêm Thập Nhị nhẹ giọng an ủi, nhưng lại không an ủi đến đúng điểm.
Thời Dã ấp úng nói: “Em gặp Tư Ngang ở bệnh viện.”
Không đợi Diêm Thập Nhị mở miệng, cậu lại lập tức nói: “Em mắng em ấy, em ấy không quý trọng sinh mệnh của mình, còn muốn chạy loạn khắp nơi. Nhưng có người hy sinh tính mạng vì em ấy, làm sao em ấy có thể làm như vậy?”
Mọi thứ trên đời này, không có gì quan trọng bằng tồn tại.
Sống sót, mới có hy vọng, mới có tương lai.
“Thời Dã, em làm đúng.” Đứa bé Tư Ngang kia, trưởng thành quá sớm, chuyện như vậy hẳn nên nói cho nó, để nó ngẫm lại rõ ràng, rốt cuộc cái gì nên làm cái gì không nên làm.
“Anh biết em là vì tốt cho nó, cho nên không cần tự trách.”
Tâm trạng của Thời Dã cuối cùng cũng bình phục một ít, giơ tay liền khoanh lại eo Diêm Thập Nhị, gắt gao ôm, phảng phất như vậy mới có thể an tâm.
Trong phòng còn có bác sĩ, Diêm Thập Nhị có chút không được tự nhiên, bên tai đều đỏ.
Nhưng anh không có đẩy Thời Dã ra, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu vai cậu, giống như đang trấn an trẻ nhỏ.
“Rồi, làm kiểm tra trước, lát nữa chúng ta đi xem Tư Ngang.”
Thời Dã lúc này mới buông Diêm Thập Nhị ra, quay đầu một cái liền thấy ánh mắt vội vàng tránh đi của bác sĩ, không khỏi cảm thấy mất mặt.
Trải qua một loạt kiểm tra, có lẽ bởi vì Thời Dã tuổi nhỏ chuyển hóa nhanh, cũng có lẽ là vì thời gian cậu lên xe muộn hơn Diêm Thập Nhị, cho nên trong máu có rất ít lượng thuốc tàn lưu, không gây ảnh hưởng gì đến cơ thể.
“Thiên Phàm đã nói với em, Tiết Tuấn Xuyên là vì bị người bỏ thuốc thần kinh, cho nên mới mất kiểm soát muốn giết Lý Miêu Kỷ. Còn Mễ Đông Nhất thì sao? Hắn đột nhiên tự bạo, có thể cũng bị người khống chế không?”
Thời Dã đột nhiên nghĩ đến điều này, không khỏi hỏi anh.
Diêm Thập Nhị đã sớm nghĩ đến điểm này: “Lâm Tây Tẫn hẳn đã về cục cảnh sát, nếu anh tính không sai, thời gian này cậu ta hẳn đang làm khám nghiệm tử thi cho Mễ Đông Nhất.”
Lời này vừa mới nói xong, chuông điện thoại vang lên.
Là Lâm Tây Tẫn gọi tới.
======
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất