Chương 26: Gặp mặt
Không khí an tĩnh hồi lâu.
Bách Tử Hoa và Ngô Mạt vẫn chưa nói gì, Bách Nhược ngồi trên sô pha đơn làm phông nền, cúi đầu xem di động, làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy.
Bách Tây nhìn bên này lại nhìn bên kia, không hiểu bố mẹ cậu có ý gì.
“Hai người…… sao không nói lời nào thế.” Bách Tây lo sợ bất an nói: “Bố mẹ không thích Thích Tầm sao?”
Lòng cậu hồi hộp, há mồm định liệt kê từng ưu điểm của Thích Tầm.
Nhưng Bách Tử Hoa lại sờ đầu: “Thật ra cũng không phải không hài lòng……”
Vẻ mặt ông có chút vi diệu.
Thích Tầm thì tất nhiên là ông rất quen thuộc, làm bạn với Bách Tây nhiều năm như vậy, tới nhà ông thăm hỏi cũng không ít lần, ông cũng rất tán thưởng Thích Tầm, thông minh kiên cường, tuổi còn trẻ đã gây dựng sự nghiệp, làm người xử thế cũng rất đúng mực, thực sự là gương mẫu của lớp trẻ trong vòng.
Nhưng hiện giờ, người vãn bối xuất sắc về mọi mặt này lại đột nhiên trở thành bạn trai của con trai mình, Bách Tử Hoa không biết nên có cảm giác gì.
Ông quan sát Bách Tây, đã 25 rồi, nhưng mặt mũi vẫn còn ngây thơ, mặc quần áo cũng là bông xù, giống như người vẫn chưa lớn vậy, tìm một đối tượng thông minh tháo vát như thế, Tây Tây nhà ông chẳng phải là bị xơi sạch sẽ hay sao.
Nhưng nếu nói không hài lòng, với điều kiện đó của Thích Tầm, lại có rất nhiều cô gái hận hắn là gay, là mẫu người có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, mà con trai nhà mình lại bắt được, nếu nói không thấy vui vẻ gì thì lại có chút giả dối.
Bách Tử Hoa cũng không biết chính mình nên bày tỏ thái độ thế nào, đành phải xin giúp đỡ mà nhìn lão bà một cái.
Ngô Mạt lại không để ý tới ông, bình tĩnh mà cúi đầu uống trà: “Anh có chuyện thì cứ nói, nhìn em để làm gì?”
Xin giúp đỡ thất bại, Bách Tử Hoa chỉ có thể buồn bực mà xoay mặt lại nhìn về phía con trai.
Bách Tây vẻ mặt mong chờ mà nhìn ông, ông cũng không mở miệng nói câu nặng lời được, chỉ có thể nói: “Con đã lớn như vậy rồi, bố cũng không muốn can thiệp chuyện con yêu đương, nhưng hai đứa chẳng phải là anh em bạn bè hay sao, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, cậu ta sao có thể ra tay với con được chứ. Hơn nữa, bố cho rằng con sẽ tìm một người biết lạnh biết nóng, tri kỷ chút, nhưng Thích Tầm thì có chút không khớp với những gì bố muốn.”
“Bố, bố nói ngược rồi.” Bách Tây nghiêm túc sửa lời: “Không phải anh ấy ra tay với con, là con thích anh ấy trước, là con theo đuổi anh ấy.”
Này cũng không tính là cậu nói dối, tuy rằng cậu và Thích Tầm chưa từng trải qua quá trình theo đuổi, nhưng người động tâm trước, vẫn luôn là cậu.
“Hơn nữa anh ấy tốt lắm, cũng rất dịu dàng.” Bách Tây nói xong lại không tự giác lộ ra một nụ cười ngại ngùng: “Có lẽ bố mẹ không quá hiểu biết anh ấy, anh ấy không giống như vẻ bề ngoài đâu, anhấy rất kiên nhẫn, cũng rất có ý thức trách nhiệm. Lần trước con bị chút bệnh vặt, không nói cho mọi người, cũng là do anh ấy ở bệnh viện chăm sóc con.”
Bách Tử Hoa bị câu này của con trai mà nghẹn họng.
Ông và Ngô Mạt hai mặt nhìn nhau.
Thế này thì còn gì để nói nữa, chỉ cần nhìn dáng vẻ ngọt ngào kia của Bách Tây là biết con trai nhà mình xong rồi.
Làm cha mẹ, thật ra chỉ mong đối phương thích con cái nhà mình nhiều một chút.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con trai nhà mình một lòng thích người khác, bọn họ cũng ngăn không được.
“Thôi, con thấy vui vẻ là được.” Bách Tử Hoa vỗ vỗ bả vai con trai, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cho dù con muốn làm gì, bố cũng sẽ ủng hộ con.”
Ngô Mạt thì lại không giống Bách Tử Hoa mà cảm khái vô vàn như thế, chỉ là dùng đôi mắt bình tĩnh ôn hòa nhìn con trai: “Yêu đương là chính con quyết định, chính con cũng phải nắm chắc, mẹ không quản được.”
Hốc mắt Bách Tây càng xót, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lúc này cũng không thể diễn tả hết được, cậuôm lấy bố mẹ: “Cảm ơn.”
Cảm ơn bố mẹ đã yêu thương con.
Bách Nhược ở bên cạnh làm bình hoa cả nửa ngày, lúc này mới nở nụ cười.
Cô đi đến gần, cũng ôm lấy bố mẹ một chút, thuận miệng lắm lời: “Hai người khoan dung với anh con như vậy, vậy có phải là mặc kệ con mang ai về, hai người cũng sẽ đồng ý đúng không?”
Bách Tử Hoa và Ngô Mạt hiện tại bị con trai làm cho lúc kinh lúc rống, vừa nghe lời này, động tác nhất trí mà nhìn con gái.
“Sao, con cũng muốn xuất quỹ?!” Giọng nói của Bách Tử Hoa cũng muốn biến điệu.
Bách Nhược: “……”
Bách Nhược: “Tạm thời không có quyết định này.”
Vợ chồng Bách gia lập tức thở phào một hơi.
Xuất quỹ thành công, Bách Tây lập tức đi gọi điện thoại cho Thích Tầm.
Cậu đứng bên cạnh cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy xe của Thích Tầm đỗ ở ven đường, bị bóng cây che khuất, thấy không rõ.
Điện thoại một giây sau đã chuyển được.
Không đợi Thích Tầm nói chuyện, Bách Tây đã không giấu được niềm vui mà chia sẻ với Thích Tầm: “Bố mẹ em đồng ý rồi.”
Thích Tầm ngẩn người.
Cả một tiếng, hắn đều đứng ngồi không yên, năm lần bảy lượt nghĩ mặc kệ quyết định của Bách Tây, đến gõ vang cửa nhà Bách gia, nhìn xem Bách Tây thế nào.
Hiện tại, Bách Tây đột nhiên nói cho hắn, chuyện xuất quỹ đã thuận lợi giải quyết xong, hắn ngược lại có loại cảm giác không thật.
“Thật sự?” Hắn chần chờ hỏi: “Bố mẹ em phản ứng thế nào?”
Bách Tây chống tay lên thành cửa sổ, cậu đẩy cửa sổ ra một cái khe nhỏ, hoa mai vàng trước cửa sổ đã nở, cánh hoa vàng nhạt rơi rụng đầy đất.
“Bố mẹ em đón nhận rất nhanh, cũng không có không vui, bọn họ nói chỉ cần em vui vẻ là được, thích đàn ông vẫn phụ nữ đều không quan trọng.” Đến bây giờ, mũi Bách Tây vẫn còn hơi nghẹt, chóp mũi hồng hồng, nhưng trên mặt cậu vẫn luôn nở nụ cười: “Bọn họ biết người yêu của em là anh, cũng đều rất yên tâm.”
Thích Tầm cầm điện thoại, vài giây sau cũng không có nói chuyện.
Hắn nghĩ, may quá.
Bách Tây và hắn lớn lên trong hoàn cảnh không giống nhau.
Có lẽ cũng chính bởi vì bố mẹ Bách Tây cũng đủ khoan dung khai sáng, mới có thể dưỡng Bách Tây được ôn nhu thiện lương như vậy, thậm chí có chút ngây thơ.
Trước kia, hắn không cảm thấy chuyện này là chuyện tốt, bởi vì người quá mức mềm lòng cũng rất dễ bị tổn thương.
Trước khi gặp được Bách Tây, xung quanh hắn đều là người thông minh, không ức hiếp người khác đã xem như tốt rồi.
Nhưng sau khi gặp được Bách Tây, hắn lại cảm thấy sự ngây thơ, ôn nhu, cũng là một loại thiên phú, một loại thiên phú làm người bên cạnh cảm thấy an tâm.
Hắn nhắm mắt, cũng nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn nói với Bách Tây: “Bố mẹ em rất thương em.”
Bách Tây cũng cảm thấy vậy.
Cậu vẫn luôn biết bố mẹ yêu thương cậu, nhưng hình như lại xem nhẹ đi sự yêu thương của bố mẹ sâu nặng đến cỡ nào.
Cậu hỏi Thích Tầm: “Anh có muốn đi vào cùng nhau dùng bữa không? Dù sao thì hiện tại bố mẹ em cũng biết rồi.”
Thích Tầm nghĩ: “Hôm nay không được, anh vẫn chưa chuẩn bị cái gì, không thể gấp gáp đến thăm được. Hơn nữa em vừa mới xuất quỹ với hai người họ, cũng nên cho họ một chút thời gian để thích ứng.”
Bách Tây nghĩ lại cũng đúng.
Cậu vừa mới tuyên bố chính mình có bạn trai xong đã bắt bố mẹ gặp mặt bạn trai của cậu, hình như là có chút quá kích thích.
“Vậy được rồi.” Cậu bẹp miệng.
Thích Tầm lại hỏi cậu: “Em chuẩn bị ở lại nhà mấy ngày? Lúc nào muốn về thì nói cho anh, anh tới đón em.”
“Em chắc là tối mai sẽ về.”
“Được.” Thích Tầm khởi động xe: “Vậy anh đi trước.”
“Ừ.”
Bách Tây lòng thầm thấy hơi luyến tiếc, không quá muốn cúp điện thoại, cậu nhìn theo hướng xe của Thích Tầm, không biết Thích Tầm có phải cũng ở trong xe nhìn cậu hay không.
“À đúng rồi, có chuyện này muốn nói với em một chút.” Trong điện thoại, Thích Tầm lại nói.
Bách Tây dựng lên lỗ tai: “Chuyện gì?”
Thích Tầm nhìn phương hướng biệt thự Bách gia, hắn biết Bách Tây chắc chắn đang đứng sau cửa sổ.
Hắn thấp giọng bảo: “Bố mẹ anh cũng đồng ý rồi.”
Bách Tây nhất thời không rõ lắm, nhưng rất nhanh cậu liền nghe thấy Thích Tầm giải thích.
“Hai hôm trước anh không có nói với em, anh có về nhà một chuyến, nói cho bố mẹ là anh đang quen em, ở bên nhau vài tháng rồi, là nghiêm túc.”
Bách Tây ngây ngẩn cả người.
Một đóa hoa mai từ đầu cành rơi xuống, dừng lại trong lòng bàn tay cậu.
Cậu không nghĩ tới, ngay lúc cậu vẫn chưa thẳng thắn với bố mẹ thì Thích Tầm đã đi trước một bước, thông báo với bố mẹ hắn rồi.
Cậu kích động mà nói năng có chút lộn xộn: “Sao anh không nói cho em biết một tiếng…… Vậy bác trai bác gái, đối với em, vừa lòng chứ?”
Ba chữ cuối cùng cậu nói ra rất nhỏ.
Thật ra cậu cũng đến nhà Thích gia không ít lần, bố mẹ Thích gia luôn rất hiền hoà với cậu, nhưng hiện giờ đối mặt với chuyện thay đổi thân phận, cậu vẫn cảm thấy lo được lo mất.
Thích Tầm nói: “Bọn họ sao có thể không thích em chứ? Bố mẹ anh rất vừa lòng về em, ngược lại con mắng anh một trận.”
Bách Tây không tin: “Sao thế? Bọn họ mắng anh làm gì?”
Thích Tầm tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ lại cũng có chút không biết nên khóc hay cười, mức độ đáng tin của hắn trong lòng bố mẹ thật sự rất thấp.
“Bọn họ cảm thấy nhất định là anh dụ dỗ em học sai, mắng anh chuyên môn đi dạy hư con cái nhà người ta, chính mình không nghe lời thì thôi lại còn kéo em xuống nước.”
Bách Tây không nghĩ tới là nguyên nhân này.
Cậu lại cười rộ lên, lòng cũng yên ổn hơn.
“Như vậy à, em còn sợ bố mẹ anh sẽ không vui chứ.” Cậu có chút làm nũng mà nói với Thích Tầm.
“Sao có thể.” Ánh mắt Thích Tầm mềm mại hơn, như là dỗ dành, lại giống như đang trần thuật sự thật: “Tây Tây, em dễ làm cho người ta thích hơn so với những gì em nghĩ đấy.”
Hắn ngừng vài giây, lại hỏi: “Bố mẹ anh còn muốn mời em tới nhà ăn tết nữa đấy, em đồng ý không?”
Bách Tây ở bên kia ngắn ngủi trầm mặc một hồi.
Nhưng rất nhanh, Thích Tầm đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của Bách Tây.
“Em đi, không phải, em là nói em đồng ý.” Bách Tây vui vẻ muốn chết.
Sự vui vẻ của cậu cũng truyền sang Thích Tầm.
Thích Tầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện biểu tình của mình ở trong gương, ôn nhu đến mức không giống hắn.
Cúp điện thoại, Bách Tây tựa người trước cửa sổ cười ngây ngô trong chốc lát, cảm thấy tình hình yêu đương của cậu hiện tại rất tốt.
Bách Nhược ôm một hộp trái cây từ bên cạnh đi qua, thấy cậu cười thành như vậy hoàn toàn không thể hiểu nổi, trông cứ ngu ngơ ngờ nghệch.
Cô vỗ lên vai Bách Tây: “Đi ăn cơm, đừng đứng ngốc nữa.”
Tối chủ nhật, Thích Tầm đúng giờ lại đây đón Bách Tây về nhà, thuận tiện ngồi trong nhà Bách gia một lát, còn mang theo quà tặng cho vợ chồng Bách gia.
Bách Tử Hoa và Ngô Mạt ít nhiều vẫn có chút xấu hổ, nhất thời không thể thích ứng chuyện thay đổi thân phận.
Nhưng Bách Tây đã sớm dặn dò hai người họ, nói cậu và Thích Tầm yêu nhau chưa được bao lâu, để họ đừng hỏi quá nhiều.
Hai người cũng chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói xuống bụng.
Cũng may trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Bách Tây ra thì đều là nhân tinh trong chuyện giao tiếp, cho dù trong lòng đang cảm thấy không được tự nhiên, bầu không khí trò chuyện cũng không hề trở nên lạnh lẽo.
Chờ đến gần 8 giờ, Bách Tây liền thúc giục Thích Tầm đi rồi.
“Em có mua vé xem phim, còn không đi là không kịp mất.” Cậu lại nói với bố mẹ: “Qua mấy ngày nữa con sẽ về.”
Bố mẹ cậu cũng không bắt cậu ở lại, gật đầu nói tốt: “Vậy hai đứa ở trên đường chú ý an toàn.”
Thích Tầm cũng đứng lên chào tạm biệt: “Tạm biệt bác trai bác gái, lần sau cháu lại đến thăm mọi người ạ.”
Hắn nói xong, liền đi tới bên cạnh Bách Tây, Bách Tây đang mặc áo khoác, mấy cái nút thắt trước ngực có chút khó cài.
Thích Tầm rất tự nhiên mà nhận lấy, hơi hơi cúi đầu, giúp Bách Tây cài xong nút áo, còn giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ.
Toàn bộ quá trình hai người đều rất tự nhiên, vừa nhìn là biết thói quen ngày thường.
Ngô Mạt không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Thích Tầm như suy tư gì.
Hiện tại, bà mới có chút tin lời Bách Tây nói, Thích Tầm rất kiên nhẫn săn sóc, chỉ là ở mặt ngoài thì thật sự nhìn không ra.
Mà chờ Bách Tây và Thích Tầm ra cửa, bà cũng đứng bên cửa sổ nhìn trong chốc lát.
Hai người vẫn luôn tay nắm tay, Bách Tây không biết đang nói với Thích Tầm cái gì, vẫn luôn cười không ngừng, giống như một đứa trẻ vậy, đi đường còn không đàng hoàng, cứ hay nhảy tới nhảy lui.
Ngô Mạt thật sự là nhìn không nổi.
Bách Tử Hoa đứng ở bên cạnh, bấy giờ mới nhận ra: “Em nói Thích Tầm riêng tới đón nó, hai đứa đi xem phim xong cũng đã khuya. Vậy, Tây Tây là về nhà Thích Tầm, hay là về nhà của nó vậy?”
Ngô Mạt nghiêng đầu nhìn ông một cái, cười lạnh đáp: “Anh đoán xem.”
Cũng chính vì những lời này, Bách Tử Hoa cả đêm đều ngủ không ngon.
**********
Bách Tử Hoa và Ngô Mạt vẫn chưa nói gì, Bách Nhược ngồi trên sô pha đơn làm phông nền, cúi đầu xem di động, làm bộ chính mình cái gì cũng không nghe thấy.
Bách Tây nhìn bên này lại nhìn bên kia, không hiểu bố mẹ cậu có ý gì.
“Hai người…… sao không nói lời nào thế.” Bách Tây lo sợ bất an nói: “Bố mẹ không thích Thích Tầm sao?”
Lòng cậu hồi hộp, há mồm định liệt kê từng ưu điểm của Thích Tầm.
Nhưng Bách Tử Hoa lại sờ đầu: “Thật ra cũng không phải không hài lòng……”
Vẻ mặt ông có chút vi diệu.
Thích Tầm thì tất nhiên là ông rất quen thuộc, làm bạn với Bách Tây nhiều năm như vậy, tới nhà ông thăm hỏi cũng không ít lần, ông cũng rất tán thưởng Thích Tầm, thông minh kiên cường, tuổi còn trẻ đã gây dựng sự nghiệp, làm người xử thế cũng rất đúng mực, thực sự là gương mẫu của lớp trẻ trong vòng.
Nhưng hiện giờ, người vãn bối xuất sắc về mọi mặt này lại đột nhiên trở thành bạn trai của con trai mình, Bách Tử Hoa không biết nên có cảm giác gì.
Ông quan sát Bách Tây, đã 25 rồi, nhưng mặt mũi vẫn còn ngây thơ, mặc quần áo cũng là bông xù, giống như người vẫn chưa lớn vậy, tìm một đối tượng thông minh tháo vát như thế, Tây Tây nhà ông chẳng phải là bị xơi sạch sẽ hay sao.
Nhưng nếu nói không hài lòng, với điều kiện đó của Thích Tầm, lại có rất nhiều cô gái hận hắn là gay, là mẫu người có đốt đèn lồng cũng tìm không thấy, mà con trai nhà mình lại bắt được, nếu nói không thấy vui vẻ gì thì lại có chút giả dối.
Bách Tử Hoa cũng không biết chính mình nên bày tỏ thái độ thế nào, đành phải xin giúp đỡ mà nhìn lão bà một cái.
Ngô Mạt lại không để ý tới ông, bình tĩnh mà cúi đầu uống trà: “Anh có chuyện thì cứ nói, nhìn em để làm gì?”
Xin giúp đỡ thất bại, Bách Tử Hoa chỉ có thể buồn bực mà xoay mặt lại nhìn về phía con trai.
Bách Tây vẻ mặt mong chờ mà nhìn ông, ông cũng không mở miệng nói câu nặng lời được, chỉ có thể nói: “Con đã lớn như vậy rồi, bố cũng không muốn can thiệp chuyện con yêu đương, nhưng hai đứa chẳng phải là anh em bạn bè hay sao, con thỏ còn không ăn cỏ gần hang, cậu ta sao có thể ra tay với con được chứ. Hơn nữa, bố cho rằng con sẽ tìm một người biết lạnh biết nóng, tri kỷ chút, nhưng Thích Tầm thì có chút không khớp với những gì bố muốn.”
“Bố, bố nói ngược rồi.” Bách Tây nghiêm túc sửa lời: “Không phải anh ấy ra tay với con, là con thích anh ấy trước, là con theo đuổi anh ấy.”
Này cũng không tính là cậu nói dối, tuy rằng cậu và Thích Tầm chưa từng trải qua quá trình theo đuổi, nhưng người động tâm trước, vẫn luôn là cậu.
“Hơn nữa anh ấy tốt lắm, cũng rất dịu dàng.” Bách Tây nói xong lại không tự giác lộ ra một nụ cười ngại ngùng: “Có lẽ bố mẹ không quá hiểu biết anh ấy, anh ấy không giống như vẻ bề ngoài đâu, anhấy rất kiên nhẫn, cũng rất có ý thức trách nhiệm. Lần trước con bị chút bệnh vặt, không nói cho mọi người, cũng là do anh ấy ở bệnh viện chăm sóc con.”
Bách Tử Hoa bị câu này của con trai mà nghẹn họng.
Ông và Ngô Mạt hai mặt nhìn nhau.
Thế này thì còn gì để nói nữa, chỉ cần nhìn dáng vẻ ngọt ngào kia của Bách Tây là biết con trai nhà mình xong rồi.
Làm cha mẹ, thật ra chỉ mong đối phương thích con cái nhà mình nhiều một chút.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, con trai nhà mình một lòng thích người khác, bọn họ cũng ngăn không được.
“Thôi, con thấy vui vẻ là được.” Bách Tử Hoa vỗ vỗ bả vai con trai, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Cho dù con muốn làm gì, bố cũng sẽ ủng hộ con.”
Ngô Mạt thì lại không giống Bách Tử Hoa mà cảm khái vô vàn như thế, chỉ là dùng đôi mắt bình tĩnh ôn hòa nhìn con trai: “Yêu đương là chính con quyết định, chính con cũng phải nắm chắc, mẹ không quản được.”
Hốc mắt Bách Tây càng xót, nhưng thiên ngôn vạn ngữ lúc này cũng không thể diễn tả hết được, cậuôm lấy bố mẹ: “Cảm ơn.”
Cảm ơn bố mẹ đã yêu thương con.
Bách Nhược ở bên cạnh làm bình hoa cả nửa ngày, lúc này mới nở nụ cười.
Cô đi đến gần, cũng ôm lấy bố mẹ một chút, thuận miệng lắm lời: “Hai người khoan dung với anh con như vậy, vậy có phải là mặc kệ con mang ai về, hai người cũng sẽ đồng ý đúng không?”
Bách Tử Hoa và Ngô Mạt hiện tại bị con trai làm cho lúc kinh lúc rống, vừa nghe lời này, động tác nhất trí mà nhìn con gái.
“Sao, con cũng muốn xuất quỹ?!” Giọng nói của Bách Tử Hoa cũng muốn biến điệu.
Bách Nhược: “……”
Bách Nhược: “Tạm thời không có quyết định này.”
Vợ chồng Bách gia lập tức thở phào một hơi.
Xuất quỹ thành công, Bách Tây lập tức đi gọi điện thoại cho Thích Tầm.
Cậu đứng bên cạnh cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy xe của Thích Tầm đỗ ở ven đường, bị bóng cây che khuất, thấy không rõ.
Điện thoại một giây sau đã chuyển được.
Không đợi Thích Tầm nói chuyện, Bách Tây đã không giấu được niềm vui mà chia sẻ với Thích Tầm: “Bố mẹ em đồng ý rồi.”
Thích Tầm ngẩn người.
Cả một tiếng, hắn đều đứng ngồi không yên, năm lần bảy lượt nghĩ mặc kệ quyết định của Bách Tây, đến gõ vang cửa nhà Bách gia, nhìn xem Bách Tây thế nào.
Hiện tại, Bách Tây đột nhiên nói cho hắn, chuyện xuất quỹ đã thuận lợi giải quyết xong, hắn ngược lại có loại cảm giác không thật.
“Thật sự?” Hắn chần chờ hỏi: “Bố mẹ em phản ứng thế nào?”
Bách Tây chống tay lên thành cửa sổ, cậu đẩy cửa sổ ra một cái khe nhỏ, hoa mai vàng trước cửa sổ đã nở, cánh hoa vàng nhạt rơi rụng đầy đất.
“Bố mẹ em đón nhận rất nhanh, cũng không có không vui, bọn họ nói chỉ cần em vui vẻ là được, thích đàn ông vẫn phụ nữ đều không quan trọng.” Đến bây giờ, mũi Bách Tây vẫn còn hơi nghẹt, chóp mũi hồng hồng, nhưng trên mặt cậu vẫn luôn nở nụ cười: “Bọn họ biết người yêu của em là anh, cũng đều rất yên tâm.”
Thích Tầm cầm điện thoại, vài giây sau cũng không có nói chuyện.
Hắn nghĩ, may quá.
Bách Tây và hắn lớn lên trong hoàn cảnh không giống nhau.
Có lẽ cũng chính bởi vì bố mẹ Bách Tây cũng đủ khoan dung khai sáng, mới có thể dưỡng Bách Tây được ôn nhu thiện lương như vậy, thậm chí có chút ngây thơ.
Trước kia, hắn không cảm thấy chuyện này là chuyện tốt, bởi vì người quá mức mềm lòng cũng rất dễ bị tổn thương.
Trước khi gặp được Bách Tây, xung quanh hắn đều là người thông minh, không ức hiếp người khác đã xem như tốt rồi.
Nhưng sau khi gặp được Bách Tây, hắn lại cảm thấy sự ngây thơ, ôn nhu, cũng là một loại thiên phú, một loại thiên phú làm người bên cạnh cảm thấy an tâm.
Hắn nhắm mắt, cũng nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn nói với Bách Tây: “Bố mẹ em rất thương em.”
Bách Tây cũng cảm thấy vậy.
Cậu vẫn luôn biết bố mẹ yêu thương cậu, nhưng hình như lại xem nhẹ đi sự yêu thương của bố mẹ sâu nặng đến cỡ nào.
Cậu hỏi Thích Tầm: “Anh có muốn đi vào cùng nhau dùng bữa không? Dù sao thì hiện tại bố mẹ em cũng biết rồi.”
Thích Tầm nghĩ: “Hôm nay không được, anh vẫn chưa chuẩn bị cái gì, không thể gấp gáp đến thăm được. Hơn nữa em vừa mới xuất quỹ với hai người họ, cũng nên cho họ một chút thời gian để thích ứng.”
Bách Tây nghĩ lại cũng đúng.
Cậu vừa mới tuyên bố chính mình có bạn trai xong đã bắt bố mẹ gặp mặt bạn trai của cậu, hình như là có chút quá kích thích.
“Vậy được rồi.” Cậu bẹp miệng.
Thích Tầm lại hỏi cậu: “Em chuẩn bị ở lại nhà mấy ngày? Lúc nào muốn về thì nói cho anh, anh tới đón em.”
“Em chắc là tối mai sẽ về.”
“Được.” Thích Tầm khởi động xe: “Vậy anh đi trước.”
“Ừ.”
Bách Tây lòng thầm thấy hơi luyến tiếc, không quá muốn cúp điện thoại, cậu nhìn theo hướng xe của Thích Tầm, không biết Thích Tầm có phải cũng ở trong xe nhìn cậu hay không.
“À đúng rồi, có chuyện này muốn nói với em một chút.” Trong điện thoại, Thích Tầm lại nói.
Bách Tây dựng lên lỗ tai: “Chuyện gì?”
Thích Tầm nhìn phương hướng biệt thự Bách gia, hắn biết Bách Tây chắc chắn đang đứng sau cửa sổ.
Hắn thấp giọng bảo: “Bố mẹ anh cũng đồng ý rồi.”
Bách Tây nhất thời không rõ lắm, nhưng rất nhanh cậu liền nghe thấy Thích Tầm giải thích.
“Hai hôm trước anh không có nói với em, anh có về nhà một chuyến, nói cho bố mẹ là anh đang quen em, ở bên nhau vài tháng rồi, là nghiêm túc.”
Bách Tây ngây ngẩn cả người.
Một đóa hoa mai từ đầu cành rơi xuống, dừng lại trong lòng bàn tay cậu.
Cậu không nghĩ tới, ngay lúc cậu vẫn chưa thẳng thắn với bố mẹ thì Thích Tầm đã đi trước một bước, thông báo với bố mẹ hắn rồi.
Cậu kích động mà nói năng có chút lộn xộn: “Sao anh không nói cho em biết một tiếng…… Vậy bác trai bác gái, đối với em, vừa lòng chứ?”
Ba chữ cuối cùng cậu nói ra rất nhỏ.
Thật ra cậu cũng đến nhà Thích gia không ít lần, bố mẹ Thích gia luôn rất hiền hoà với cậu, nhưng hiện giờ đối mặt với chuyện thay đổi thân phận, cậu vẫn cảm thấy lo được lo mất.
Thích Tầm nói: “Bọn họ sao có thể không thích em chứ? Bố mẹ anh rất vừa lòng về em, ngược lại con mắng anh một trận.”
Bách Tây không tin: “Sao thế? Bọn họ mắng anh làm gì?”
Thích Tầm tựa lưng vào ghế ngồi, nhớ lại cũng có chút không biết nên khóc hay cười, mức độ đáng tin của hắn trong lòng bố mẹ thật sự rất thấp.
“Bọn họ cảm thấy nhất định là anh dụ dỗ em học sai, mắng anh chuyên môn đi dạy hư con cái nhà người ta, chính mình không nghe lời thì thôi lại còn kéo em xuống nước.”
Bách Tây không nghĩ tới là nguyên nhân này.
Cậu lại cười rộ lên, lòng cũng yên ổn hơn.
“Như vậy à, em còn sợ bố mẹ anh sẽ không vui chứ.” Cậu có chút làm nũng mà nói với Thích Tầm.
“Sao có thể.” Ánh mắt Thích Tầm mềm mại hơn, như là dỗ dành, lại giống như đang trần thuật sự thật: “Tây Tây, em dễ làm cho người ta thích hơn so với những gì em nghĩ đấy.”
Hắn ngừng vài giây, lại hỏi: “Bố mẹ anh còn muốn mời em tới nhà ăn tết nữa đấy, em đồng ý không?”
Bách Tây ở bên kia ngắn ngủi trầm mặc một hồi.
Nhưng rất nhanh, Thích Tầm đã nghe thấy giọng nói đầy kích động của Bách Tây.
“Em đi, không phải, em là nói em đồng ý.” Bách Tây vui vẻ muốn chết.
Sự vui vẻ của cậu cũng truyền sang Thích Tầm.
Thích Tầm ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hậu, phát hiện biểu tình của mình ở trong gương, ôn nhu đến mức không giống hắn.
Cúp điện thoại, Bách Tây tựa người trước cửa sổ cười ngây ngô trong chốc lát, cảm thấy tình hình yêu đương của cậu hiện tại rất tốt.
Bách Nhược ôm một hộp trái cây từ bên cạnh đi qua, thấy cậu cười thành như vậy hoàn toàn không thể hiểu nổi, trông cứ ngu ngơ ngờ nghệch.
Cô vỗ lên vai Bách Tây: “Đi ăn cơm, đừng đứng ngốc nữa.”
Tối chủ nhật, Thích Tầm đúng giờ lại đây đón Bách Tây về nhà, thuận tiện ngồi trong nhà Bách gia một lát, còn mang theo quà tặng cho vợ chồng Bách gia.
Bách Tử Hoa và Ngô Mạt ít nhiều vẫn có chút xấu hổ, nhất thời không thể thích ứng chuyện thay đổi thân phận.
Nhưng Bách Tây đã sớm dặn dò hai người họ, nói cậu và Thích Tầm yêu nhau chưa được bao lâu, để họ đừng hỏi quá nhiều.
Hai người cũng chỉ có thể nuốt lại lời muốn nói xuống bụng.
Cũng may trong số mọi người ở đây, ngoại trừ Bách Tây ra thì đều là nhân tinh trong chuyện giao tiếp, cho dù trong lòng đang cảm thấy không được tự nhiên, bầu không khí trò chuyện cũng không hề trở nên lạnh lẽo.
Chờ đến gần 8 giờ, Bách Tây liền thúc giục Thích Tầm đi rồi.
“Em có mua vé xem phim, còn không đi là không kịp mất.” Cậu lại nói với bố mẹ: “Qua mấy ngày nữa con sẽ về.”
Bố mẹ cậu cũng không bắt cậu ở lại, gật đầu nói tốt: “Vậy hai đứa ở trên đường chú ý an toàn.”
Thích Tầm cũng đứng lên chào tạm biệt: “Tạm biệt bác trai bác gái, lần sau cháu lại đến thăm mọi người ạ.”
Hắn nói xong, liền đi tới bên cạnh Bách Tây, Bách Tây đang mặc áo khoác, mấy cái nút thắt trước ngực có chút khó cài.
Thích Tầm rất tự nhiên mà nhận lấy, hơi hơi cúi đầu, giúp Bách Tây cài xong nút áo, còn giúp cậu chỉnh lại khăn quàng cổ.
Toàn bộ quá trình hai người đều rất tự nhiên, vừa nhìn là biết thói quen ngày thường.
Ngô Mạt không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Thích Tầm như suy tư gì.
Hiện tại, bà mới có chút tin lời Bách Tây nói, Thích Tầm rất kiên nhẫn săn sóc, chỉ là ở mặt ngoài thì thật sự nhìn không ra.
Mà chờ Bách Tây và Thích Tầm ra cửa, bà cũng đứng bên cửa sổ nhìn trong chốc lát.
Hai người vẫn luôn tay nắm tay, Bách Tây không biết đang nói với Thích Tầm cái gì, vẫn luôn cười không ngừng, giống như một đứa trẻ vậy, đi đường còn không đàng hoàng, cứ hay nhảy tới nhảy lui.
Ngô Mạt thật sự là nhìn không nổi.
Bách Tử Hoa đứng ở bên cạnh, bấy giờ mới nhận ra: “Em nói Thích Tầm riêng tới đón nó, hai đứa đi xem phim xong cũng đã khuya. Vậy, Tây Tây là về nhà Thích Tầm, hay là về nhà của nó vậy?”
Ngô Mạt nghiêng đầu nhìn ông một cái, cười lạnh đáp: “Anh đoán xem.”
Cũng chính vì những lời này, Bách Tử Hoa cả đêm đều ngủ không ngon.
**********
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất