Chương 68
Trên đường về, Tiểu An hỏi Long Hành Vũ, “Ông ngoại, vòng tay của thầy Dương đáng giá như thế thật ạ?”
Long Hành Vũ cười híp mắt vuốt râu, hiền lành nhìn Tiểu An, “Sao cháu lại gọi cậu ta là thầy Dương?”
Tiểu An nói, “Vì anh ấy là thầy Tâm lý học của cháu ạ.”
“Tâm lý học?” Long Hành Vũ khẽ hừ, sau đó mới nói, “Các cháu chỉ nghĩ đây là vòng tay gỗ trầm nhưng thật ra nó là gỗ trầm kỳ nam.”
Ông nhìn Dương Tư Mịch, “Các cháu ở cạnh cậu ta chắc chắn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt nồng, gỗ trầm bình thường nào có thơm như thế? Gỗ trầm kỳ nam là cực phẩm ngàn dặm chọn một trong gỗ trầm tự nhiên, chuỗi tràng hạt làm từ gỗ trầm kỳ nam này là chuỗi thứ ba ông nhìn thấy trong đời, loại gỗ trầm này đắt gấp mấy lần vàng, cao đến mấy ngàn tệ một gam nhưng thực tế không có hàng, nên có thể nói vòng tay này gần như vô giá.”
Hàn Bân đang đi cạnh Dương Tư Mịch, y nói, “Thứ đồ này mùi quá nồng, cũng may bây giờ anh không đi làm nhiệm vụ, nếu không chẳng khác nào buộc chuông trên người.”
Y có suy nghĩ này từ lâu nhưng luôn không nói vì cảm thấy không cần thiết.
Trình Cẩm khẽ giật mình, là anh bảo Dương Tư Mịch đeo, ngược lại không nghĩ tới chuyện này.
“Vậy tháo ra đi.”
Dương Tư Mịch nói, “Không cần.” Hắn nghĩ rồi nói, “Phải trả cho Tề Toàn Nhân à?”
Hắn không có khái niệm về tiền, nhận được đồ quý giá đến đâu cũng không cảm thấy gì nhưng hắn nghĩ Trình Cẩm chắc sẽ để ý.
Bộ Hoan cười nói, “Chắc chắn ông ấy biết đồ của mình giá trị bao nhiêu tiền, cậu trả lại ông ấy, ông ấy sẽ không thoải mái đâu, nói không chừng còn trở mặt.”
Tiểu An bắt đầu áp dụng tâm lý học, “Lòng tự trọng kỳ quái của đàn ông!”
Trình Cẩm hệ thống lại suy nghĩ, lúc trước nếu anh biết thứ này đắt như thế thì nhất định sẽ không cho Dương Tư Mịch nhận.
“Thôi, nhận đã nhận rồi, với lại vừa nãy ông chủ kia cũng nói chúng ta cũng không trân trọng chuỗi tràng hạt này, đồ đã hư hại còn trả lại người ta, không tốt.” Trình Cẩm nói xong thì giải thích với Long Hành Vũ, “Tặng chuỗi tràng hạt này cho Tư Mịch là một ông lão tên Tề Toàn Nhân.”
“Tề Toàn Nhân? Chưa từng nghe qua, hẳn không phải người chơi đồ cổ.” Long Hành Vũ nói tiếp, “Kỳ nam tính chất thiên mềm, đừng để chung với vật cứng là được, cũng đừng làm bẩn, ngoài ra không còn gì cần lưu ý. Đeo trên người tốt cho cơ thể.”
Trình Cẩm cười nói, “Ông ngoại, có cách nói này thật sao?”
Long Hành Vũ dẫn nhóm Trình Cẩm đi đến một cây cầu đá nhỏ, ông nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, “Ông không nói chuỗi tràng hạt tốt cho cơ thể, tuổi ông lớn nhưng chưa hồ đồ đến mức cho rằng các cháu sẽ tin mấy thứ này, ông nói chính là kỳ nam có điểm tốt cho cơ thể, có thể cải thiện chức năng nội tạng.”
Mọi người tò mò nhìn vòng tay của Dương Tư Mịch, Trình Cẩm nâng tay hắn lên, thả ống tay áo xuống che cổ tay cho hắn, “Vẫn khiêm tốn chút đi.”
Anh buông tay Dương Tư Mịch nhưng hắn nắm ngón tay anh, anh liền xoay cổ tay nắm ngược lại.
Long Hành Vũ chẳng biết có chú ý không, dù sao ông không nhìn họ mà đang nhìn hẻm nhỏ cổ kính giăng khắp Trân Bảo Phường, “Các cháu đừng thấy những căn nhà này đều cổ kính, thật ra rất nhiều căn đều là mới xây mấy năm nay, chẳng qua là chính quyền thống nhất quy hoạch xây thành kiểu cổ. Năm mươi năm trước nơi này mới thật sự đều là kiến trúc cũ, cổ trấn danh xứng với thực, mẹ cháu khi ấy mới biết đi, ngày ngày chạy nhảy trong mấy con hẻm…”
Ông đột nhiên đổi lời, “Có phải con bé chưa từng nhắc đến ông không?”
Không phải. Trình Cẩm biết mình có ông bà ngoại và hai người cậu, nhưng hồi anh còn bé mẹ gạt anh nói bọn họ ở xa lắm; lớn hơn chút, anh hiểu chuyện mới biết hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến mẹ cắt đứt với nhà ngoại; sau khi bố mẹ qua đời, bà nội có kể cho anh chút chuyện về ông bà ngoại, nói bọn họ sống ở huyện Toàn Nghĩa; bà nội qua đời, anh từng nghĩ đi tìm họ nhưng cuối cùng không đi, anh muốn người thân chứ không phải người xa lạ chưa từng gặp mặt.
“Con bé này…” Long Hành Vũ lắc đầu, không chờ ông nói gì đã có một bà lão đi ra từ đầu hẻm, bà hô, “Ông già!”
Sau đó bà trông thấy người đứng cạnh Long Hành Vũ, bà giật mình, vừa đi tới vừa run giọng nói, “Đây là? Đây là…”
Trình Cẩm vội nói, “Bà ngoại, cháu là Trình Cẩm.”
Tay anh còn kéo theo Dương Tư Mịch, “Bà ngoại, đây là Dương Tư Mịch.”
Dương Tư Mịch nói, “Bà ngoại, chào bà.”
Nhóm Tiểu An cũng nói, “Chào bà ngoại!”
“Tốt, tốt, về là tốt.” Bà lão hòa ái cười với mọi người, sau đó chen vào giữa Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, mỗi tay kéo một người, “Đi, chúng ta về nhà.”
Long Hành Vũ nhìn bóng lưng nhóm Trình Cẩm, nhỏ tiếng nói, “Bà lão ánh mắt không tốt…”
Tiểu An nghe được, nhìn những người khác, không ai thay em giải thích cho Long Hành Vũ.
Bộ Hoan liếc nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bị bà lão kéo đi ở đằng trước, nháy mắt phải với Diệp Lai, thú vị ha?
Diệp lai lườm hắn, thầm lo lắng thay Trình Cẩm, bà lão này rõ ràng cho rằng vợ chồng cháu ngoại về thăm mình.
Ông bà ngoại Trình Cẩm ở trong căn nhà có sân kiểu cũ, có nhánh cây xanh biếc dẻo dai mọc dài qua tường rào, phủ lên mặt ngoài bức tường, cũng không biết đây là loại thực vật gì, đi qua cổng gỗ đỏ là đường mòn gạch xanh, hai bên trồng hoa và cây, dưới tàng cây dựng hai cái dù trúc lớn, dưới tán dù là bộ một bàn chữ nhật bốn ghế bằng gỗ.
Xuyên qua đường mòn gạch xanh, mọi người đi vào nhà lớn, nóc nhà là ngói lưu ly xếp chồng, mái cong nhếch lên, tường gạch xanh xưa cũ, cầu thang và cửa sổ đều là gỗ khắc hoa.
Bộ Hoan đứng ở hành lang trước nhà lớn tán thưởng, “Nơi này rất hợp làm hostel, việc làm ăn chắc chắn tốt.”
Diệp Lai nói, “Câu này không phải nên do Du Đạc nói?”
“Nhà em chưa từng mở hostel.” Du Đạc nói, “Không thiếu tiền, tự ở là được rồi.”
Tiểu An cầm điện thoại chụp một chậu hoa trắng như tuyết.
“Nhà anh không phải có khách sạn hả? Hostel không phải một cách gọi khác của khách sạn à? Cái gì gọi là không thiếu tiền? Chẳng có ai sợ nhiều tiền.”
Hàn Bân nói, “Tiền chỉ cần đạt đến một mức nhất định là đủ.”
Long Hành Vũ cười nói, “Mức này khẳng định không nhỏ. Nhưng có thể hiểu đạo lý này thì tốt.”
Mọi người cùng vào nhà chính, trong này đặt nội thất cổ kính tinh mỹ bằng gỗ, sau này Du Đạc nói với mọi người đều là gỗ lim.
Mợ cả của Trình Cẩm đi ra, Long Hành Vũ giới thiệu cho họ rồi nói với Trình Cẩm, “Cậu hai cháu không ở đây, nó hiện làm việc ở bảo tàng, nói ra ông dạy bảo thật thất bại, ba đứa thì có hai đứa không chịu về nhà.”
“Còn một người ở trong tù?” Lên tiếng là Trình Cẩm, anh vừa thốt ra câu này mọi người đều sửng sốt, bà ngoại và mợ anh cũng đỏ mắt.
Diệp Lai nói nhỏ, “Lão đại, hay là bọn em ra ngoài nhé?”
Cô nghĩ có lẽ người một nhà ở lại nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn.
Trình Cẩm không trả lời, nhóm Diệp Lai nhìn nhau, do dự không động đậy.
Long Hành Vũ ngồi ngay ngắn trên ghế bành rộng rãi, vẻ mặt ông bình tĩnh, rất có khí thế không giận tự uy, “Cháu trở về là vì chuyện này?”
Dương Tư Mịch nói, “Anh ấy vốn muốn trở về, chúng cháu đi tảo mộ, quản lý nghĩa trang nói hàng năm đều có người đến tảo mộ, Trình Cẩm cho là mọi người nên quyết định làm xong việc ở Thiên Minh sẽ về thăm một chuyến.”
Tảo mộ… Long Hành Vũ nhớ lại ngôi mộ lạnh lẽo kia, bên dưới chôn cất Long Cửu Ca – đứa con gái út ông yêu thương nhất, đầu tiên cắt đứt quan hệ với ông, sau đó lại để ông người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mệt mỏi nhấn chìm sự bình tĩnh của ông, trông ông như già đi một chút, ông nói, “Cháu giống mẹ cháu. Cảnh sát nói cậu cả cháu giết người nhưng tuyệt đối không thể nào, ông có lẽ không dạy bảo nó tốt nhưng nó tuyệt không giết người, ông đã mời luật sư giỏi nhất cho nó, sẽ không sao.”
Bữa tối rất phong phú nhưng mọi người đều trầm mặc ăn, Trình Cẩm nói, “Ngày mai chúng cháu đi.”
Long Hành Vũ chợt ngẩng đầu, “Đi? Ngày mai?”
Dương Tư Mịch nói, “Lên huyện điều tra vụ án của cậu cả.”
Long Hành Vũ và cả bà ngoại, mợ cả Trình Cẩm đều kinh ngạc nhìn Trình Cẩm, Long Hành Vũ nhanh chóng phản ứng lại, “Cháu phụ trách vụ án này? Ông biết cháu làm cảnh sát nhưng không phải ở thủ đô sao?”
Bộ Hoan nói, “Chúng cháu xem như đặc phái.”
Hàn Bân nói, “Chúng cháu chỉ tra án, kết quả không phải thứ chúng cháu có thể khống chế.”
Câu này chọc trúng Long Hành Vũ, ông cười gằn, “Giết người đền mạng, ông biết.”
Ông quay sang Trình Cẩm, “Cháu sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp ông cũng biết, không cần để cấp dưới của cháu đặc biệt thanh minh.”
Dương Tư Mịch nói, “Cháu có thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.”
“…”
Nhóm Bộ Hoan đều không còn gì để nói, im lặng cúi đầu nhìn chén cơm.
Trình Cẩm bất đắc dĩ nhìn Dương Tư Mịch, “Chúng ta cần nói chuyện không?”
Dương Tư Mịch vô tội nhìn Trình Cẩm, “Không cần nói, em nghe anh.”
Trình Cẩm đỡ trán, “Tư Mịch…”
Long Hành Vũ nhìn họ, vẻ mặt không khỏi dịu xuống.
Bà ngoại Trình Cẩm – Âu Dương Cẩm Thu lúc này mới nhìn kỹ Dương Tư Mịch, đây hình như là một thằng bé? Bà có hơi hỗn loạn rồi…
Căn nhà cũ này của Long Hành Vũ quả thực có thể làm hostel, phòng rất nhiều, tuy không nhiều đến mức mỗi người một phòng nhưng Trình Cẩm và Dương Tư Mịch lại được hai phòng riêng, phòng Trình Cẩm là phòng của mẹ anh hồi chưa bỏ nhà đi, đồ đạc đều còn nguyên, Trình Cẩm tâm tình phức tạp xem xét từng món.
Long Hành Vũ ngồi trong phòng mãi không đi, Dương Tư Mịch cũng không đi, hai người yên lặng uống nước lọc, một ly tiếp một ly, phần lớn thời gian họ đều nhìn Trình Cẩm, thỉnh thoảng cũng nhìn lẫn nhau.
Chờ tâm trạng Trình Cẩm ổn định mới phát hiện Dương Tư Mịch lại có thể yên tĩnh lâu như thế, anh nhìn sang, Long Hành Vũ và Dương Tư Mịch đều đang nhìn anh, anh dừng một giây rồi bình tĩnh nói, “Ông ngoại, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ, cháu đưa ông về phòng?”
Long Hành Vũ nhìn Dương Tư Mịch, “Cùng đi?”
Ông nên nghỉ ngơi, Dương Tư Mịch cũng vậy.
Dương Tư Mịch nói, “Cháu ở cùng Trình Cẩm.”
Long Hành Vũ nói, “Tự cậu ở. Không phải cậu nói cái gì cũng nghe Trình Cẩm sao?”
Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm bằng lòng ở cùng cháu.”
Trình Cẩm liền nói, “Ông ngoại, đến tuổi này ông hẳn phải biết lời nào không thể xem là thật.”
Dương Tư Mịch ở bên cạnh thêm phiền, “Em nói với anh đều là thật. Anh không bằng lòng em sẽ đi.”
“…”
Trình Cẩm rất hiểu, nếu anh thật sự nói không bằng lòng sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Anh chuyển sang Long Hành Vũ, “Ông ngoại, cháu đưa ông xuống tầng?”
Long Hành Vũ ở tầng trệt, ông đi đằng trước, Trình Cẩm đi sau, Long Hành Vũ nói, “Đàn ông mẹ cháu chọn vẫn còn đúng quy đúng củ.”
Cháu ngoại thế mà cũng chọn đàn ông, còn là đàn ông kiểu này, không chính không tà, không nói được rốt cuộc là loại người gì.
Trình Cẩm nói, “Đáng tiếc ông không thích?”
Long Hành Vũ nói, “Bình thường, nhưng mẹ cháu gả cho cậu ta ông cũng yên tâm.”
“Vậy tại sao mẹ cháu mất liên lạc với ông?”
Long Hành Vũ chưa về phòng mà dẫn Trình Cẩm ra sân ngồi, ông bật đèn ngoài sân, ánh đèn trắng phản chiếu bóng cây loang lổ khắp sân.
“Mẹ cháu không ưa nhìn một số chuyện ông làm, ông cho rằng nó là con gái mình, mãi mãi sẽ đứng về phía mình nhưng sự việc không phát triển theo ý muốn của ông.”
Trình Cẩm nói, “Ông đã làm chuyện gì?”
Long Hành Vũ nói, “Người chơi đồ cổ đều kiếm sống nhờ nhãn lực, nhãn lực ông không tệ, từng ỷ vào thiên phú này làm chuyện không tử tế.”
Trình Cẩm chờ ông nói rõ chi tiết nhưng ông lại trầm mặc. Hai người cùng nhau trầm mặc thật lâu, Long Hành Vũ cuối cùng mở miệng lần nữa, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc hai người đi đến đầu cầu thang phải tách ra, Long Hành Vũ chợt nói, “Đừng nhìn đây là nhà khung gỗ mà lầm, thật ra cách âm không tệ lắm đâu.”
Trình Cẩm: …là ý anh nghĩ sao?
“Ông thích Tư Mịch?”
Long Hành Vũ không trả lời, ông chắp tay sau lưng, khoan thai đi theo hành lang về phòng mình.
Long Hành Vũ cười híp mắt vuốt râu, hiền lành nhìn Tiểu An, “Sao cháu lại gọi cậu ta là thầy Dương?”
Tiểu An nói, “Vì anh ấy là thầy Tâm lý học của cháu ạ.”
“Tâm lý học?” Long Hành Vũ khẽ hừ, sau đó mới nói, “Các cháu chỉ nghĩ đây là vòng tay gỗ trầm nhưng thật ra nó là gỗ trầm kỳ nam.”
Ông nhìn Dương Tư Mịch, “Các cháu ở cạnh cậu ta chắc chắn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt nồng, gỗ trầm bình thường nào có thơm như thế? Gỗ trầm kỳ nam là cực phẩm ngàn dặm chọn một trong gỗ trầm tự nhiên, chuỗi tràng hạt làm từ gỗ trầm kỳ nam này là chuỗi thứ ba ông nhìn thấy trong đời, loại gỗ trầm này đắt gấp mấy lần vàng, cao đến mấy ngàn tệ một gam nhưng thực tế không có hàng, nên có thể nói vòng tay này gần như vô giá.”
Hàn Bân đang đi cạnh Dương Tư Mịch, y nói, “Thứ đồ này mùi quá nồng, cũng may bây giờ anh không đi làm nhiệm vụ, nếu không chẳng khác nào buộc chuông trên người.”
Y có suy nghĩ này từ lâu nhưng luôn không nói vì cảm thấy không cần thiết.
Trình Cẩm khẽ giật mình, là anh bảo Dương Tư Mịch đeo, ngược lại không nghĩ tới chuyện này.
“Vậy tháo ra đi.”
Dương Tư Mịch nói, “Không cần.” Hắn nghĩ rồi nói, “Phải trả cho Tề Toàn Nhân à?”
Hắn không có khái niệm về tiền, nhận được đồ quý giá đến đâu cũng không cảm thấy gì nhưng hắn nghĩ Trình Cẩm chắc sẽ để ý.
Bộ Hoan cười nói, “Chắc chắn ông ấy biết đồ của mình giá trị bao nhiêu tiền, cậu trả lại ông ấy, ông ấy sẽ không thoải mái đâu, nói không chừng còn trở mặt.”
Tiểu An bắt đầu áp dụng tâm lý học, “Lòng tự trọng kỳ quái của đàn ông!”
Trình Cẩm hệ thống lại suy nghĩ, lúc trước nếu anh biết thứ này đắt như thế thì nhất định sẽ không cho Dương Tư Mịch nhận.
“Thôi, nhận đã nhận rồi, với lại vừa nãy ông chủ kia cũng nói chúng ta cũng không trân trọng chuỗi tràng hạt này, đồ đã hư hại còn trả lại người ta, không tốt.” Trình Cẩm nói xong thì giải thích với Long Hành Vũ, “Tặng chuỗi tràng hạt này cho Tư Mịch là một ông lão tên Tề Toàn Nhân.”
“Tề Toàn Nhân? Chưa từng nghe qua, hẳn không phải người chơi đồ cổ.” Long Hành Vũ nói tiếp, “Kỳ nam tính chất thiên mềm, đừng để chung với vật cứng là được, cũng đừng làm bẩn, ngoài ra không còn gì cần lưu ý. Đeo trên người tốt cho cơ thể.”
Trình Cẩm cười nói, “Ông ngoại, có cách nói này thật sao?”
Long Hành Vũ dẫn nhóm Trình Cẩm đi đến một cây cầu đá nhỏ, ông nghiêng đầu nhìn Trình Cẩm, “Ông không nói chuỗi tràng hạt tốt cho cơ thể, tuổi ông lớn nhưng chưa hồ đồ đến mức cho rằng các cháu sẽ tin mấy thứ này, ông nói chính là kỳ nam có điểm tốt cho cơ thể, có thể cải thiện chức năng nội tạng.”
Mọi người tò mò nhìn vòng tay của Dương Tư Mịch, Trình Cẩm nâng tay hắn lên, thả ống tay áo xuống che cổ tay cho hắn, “Vẫn khiêm tốn chút đi.”
Anh buông tay Dương Tư Mịch nhưng hắn nắm ngón tay anh, anh liền xoay cổ tay nắm ngược lại.
Long Hành Vũ chẳng biết có chú ý không, dù sao ông không nhìn họ mà đang nhìn hẻm nhỏ cổ kính giăng khắp Trân Bảo Phường, “Các cháu đừng thấy những căn nhà này đều cổ kính, thật ra rất nhiều căn đều là mới xây mấy năm nay, chẳng qua là chính quyền thống nhất quy hoạch xây thành kiểu cổ. Năm mươi năm trước nơi này mới thật sự đều là kiến trúc cũ, cổ trấn danh xứng với thực, mẹ cháu khi ấy mới biết đi, ngày ngày chạy nhảy trong mấy con hẻm…”
Ông đột nhiên đổi lời, “Có phải con bé chưa từng nhắc đến ông không?”
Không phải. Trình Cẩm biết mình có ông bà ngoại và hai người cậu, nhưng hồi anh còn bé mẹ gạt anh nói bọn họ ở xa lắm; lớn hơn chút, anh hiểu chuyện mới biết hẳn đã xảy ra chuyện gì đó khiến mẹ cắt đứt với nhà ngoại; sau khi bố mẹ qua đời, bà nội có kể cho anh chút chuyện về ông bà ngoại, nói bọn họ sống ở huyện Toàn Nghĩa; bà nội qua đời, anh từng nghĩ đi tìm họ nhưng cuối cùng không đi, anh muốn người thân chứ không phải người xa lạ chưa từng gặp mặt.
“Con bé này…” Long Hành Vũ lắc đầu, không chờ ông nói gì đã có một bà lão đi ra từ đầu hẻm, bà hô, “Ông già!”
Sau đó bà trông thấy người đứng cạnh Long Hành Vũ, bà giật mình, vừa đi tới vừa run giọng nói, “Đây là? Đây là…”
Trình Cẩm vội nói, “Bà ngoại, cháu là Trình Cẩm.”
Tay anh còn kéo theo Dương Tư Mịch, “Bà ngoại, đây là Dương Tư Mịch.”
Dương Tư Mịch nói, “Bà ngoại, chào bà.”
Nhóm Tiểu An cũng nói, “Chào bà ngoại!”
“Tốt, tốt, về là tốt.” Bà lão hòa ái cười với mọi người, sau đó chen vào giữa Trình Cẩm và Dương Tư Mịch, mỗi tay kéo một người, “Đi, chúng ta về nhà.”
Long Hành Vũ nhìn bóng lưng nhóm Trình Cẩm, nhỏ tiếng nói, “Bà lão ánh mắt không tốt…”
Tiểu An nghe được, nhìn những người khác, không ai thay em giải thích cho Long Hành Vũ.
Bộ Hoan liếc nhìn Trình Cẩm và Dương Tư Mịch bị bà lão kéo đi ở đằng trước, nháy mắt phải với Diệp Lai, thú vị ha?
Diệp lai lườm hắn, thầm lo lắng thay Trình Cẩm, bà lão này rõ ràng cho rằng vợ chồng cháu ngoại về thăm mình.
Ông bà ngoại Trình Cẩm ở trong căn nhà có sân kiểu cũ, có nhánh cây xanh biếc dẻo dai mọc dài qua tường rào, phủ lên mặt ngoài bức tường, cũng không biết đây là loại thực vật gì, đi qua cổng gỗ đỏ là đường mòn gạch xanh, hai bên trồng hoa và cây, dưới tàng cây dựng hai cái dù trúc lớn, dưới tán dù là bộ một bàn chữ nhật bốn ghế bằng gỗ.
Xuyên qua đường mòn gạch xanh, mọi người đi vào nhà lớn, nóc nhà là ngói lưu ly xếp chồng, mái cong nhếch lên, tường gạch xanh xưa cũ, cầu thang và cửa sổ đều là gỗ khắc hoa.
Bộ Hoan đứng ở hành lang trước nhà lớn tán thưởng, “Nơi này rất hợp làm hostel, việc làm ăn chắc chắn tốt.”
Diệp Lai nói, “Câu này không phải nên do Du Đạc nói?”
“Nhà em chưa từng mở hostel.” Du Đạc nói, “Không thiếu tiền, tự ở là được rồi.”
Tiểu An cầm điện thoại chụp một chậu hoa trắng như tuyết.
“Nhà anh không phải có khách sạn hả? Hostel không phải một cách gọi khác của khách sạn à? Cái gì gọi là không thiếu tiền? Chẳng có ai sợ nhiều tiền.”
Hàn Bân nói, “Tiền chỉ cần đạt đến một mức nhất định là đủ.”
Long Hành Vũ cười nói, “Mức này khẳng định không nhỏ. Nhưng có thể hiểu đạo lý này thì tốt.”
Mọi người cùng vào nhà chính, trong này đặt nội thất cổ kính tinh mỹ bằng gỗ, sau này Du Đạc nói với mọi người đều là gỗ lim.
Mợ cả của Trình Cẩm đi ra, Long Hành Vũ giới thiệu cho họ rồi nói với Trình Cẩm, “Cậu hai cháu không ở đây, nó hiện làm việc ở bảo tàng, nói ra ông dạy bảo thật thất bại, ba đứa thì có hai đứa không chịu về nhà.”
“Còn một người ở trong tù?” Lên tiếng là Trình Cẩm, anh vừa thốt ra câu này mọi người đều sửng sốt, bà ngoại và mợ anh cũng đỏ mắt.
Diệp Lai nói nhỏ, “Lão đại, hay là bọn em ra ngoài nhé?”
Cô nghĩ có lẽ người một nhà ở lại nói chuyện với nhau sẽ tốt hơn.
Trình Cẩm không trả lời, nhóm Diệp Lai nhìn nhau, do dự không động đậy.
Long Hành Vũ ngồi ngay ngắn trên ghế bành rộng rãi, vẻ mặt ông bình tĩnh, rất có khí thế không giận tự uy, “Cháu trở về là vì chuyện này?”
Dương Tư Mịch nói, “Anh ấy vốn muốn trở về, chúng cháu đi tảo mộ, quản lý nghĩa trang nói hàng năm đều có người đến tảo mộ, Trình Cẩm cho là mọi người nên quyết định làm xong việc ở Thiên Minh sẽ về thăm một chuyến.”
Tảo mộ… Long Hành Vũ nhớ lại ngôi mộ lạnh lẽo kia, bên dưới chôn cất Long Cửu Ca – đứa con gái út ông yêu thương nhất, đầu tiên cắt đứt quan hệ với ông, sau đó lại để ông người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Mệt mỏi nhấn chìm sự bình tĩnh của ông, trông ông như già đi một chút, ông nói, “Cháu giống mẹ cháu. Cảnh sát nói cậu cả cháu giết người nhưng tuyệt đối không thể nào, ông có lẽ không dạy bảo nó tốt nhưng nó tuyệt không giết người, ông đã mời luật sư giỏi nhất cho nó, sẽ không sao.”
Bữa tối rất phong phú nhưng mọi người đều trầm mặc ăn, Trình Cẩm nói, “Ngày mai chúng cháu đi.”
Long Hành Vũ chợt ngẩng đầu, “Đi? Ngày mai?”
Dương Tư Mịch nói, “Lên huyện điều tra vụ án của cậu cả.”
Long Hành Vũ và cả bà ngoại, mợ cả Trình Cẩm đều kinh ngạc nhìn Trình Cẩm, Long Hành Vũ nhanh chóng phản ứng lại, “Cháu phụ trách vụ án này? Ông biết cháu làm cảnh sát nhưng không phải ở thủ đô sao?”
Bộ Hoan nói, “Chúng cháu xem như đặc phái.”
Hàn Bân nói, “Chúng cháu chỉ tra án, kết quả không phải thứ chúng cháu có thể khống chế.”
Câu này chọc trúng Long Hành Vũ, ông cười gằn, “Giết người đền mạng, ông biết.”
Ông quay sang Trình Cẩm, “Cháu sẽ không vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp ông cũng biết, không cần để cấp dưới của cháu đặc biệt thanh minh.”
Dương Tư Mịch nói, “Cháu có thể vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.”
“…”
Nhóm Bộ Hoan đều không còn gì để nói, im lặng cúi đầu nhìn chén cơm.
Trình Cẩm bất đắc dĩ nhìn Dương Tư Mịch, “Chúng ta cần nói chuyện không?”
Dương Tư Mịch vô tội nhìn Trình Cẩm, “Không cần nói, em nghe anh.”
Trình Cẩm đỡ trán, “Tư Mịch…”
Long Hành Vũ nhìn họ, vẻ mặt không khỏi dịu xuống.
Bà ngoại Trình Cẩm – Âu Dương Cẩm Thu lúc này mới nhìn kỹ Dương Tư Mịch, đây hình như là một thằng bé? Bà có hơi hỗn loạn rồi…
Căn nhà cũ này của Long Hành Vũ quả thực có thể làm hostel, phòng rất nhiều, tuy không nhiều đến mức mỗi người một phòng nhưng Trình Cẩm và Dương Tư Mịch lại được hai phòng riêng, phòng Trình Cẩm là phòng của mẹ anh hồi chưa bỏ nhà đi, đồ đạc đều còn nguyên, Trình Cẩm tâm tình phức tạp xem xét từng món.
Long Hành Vũ ngồi trong phòng mãi không đi, Dương Tư Mịch cũng không đi, hai người yên lặng uống nước lọc, một ly tiếp một ly, phần lớn thời gian họ đều nhìn Trình Cẩm, thỉnh thoảng cũng nhìn lẫn nhau.
Chờ tâm trạng Trình Cẩm ổn định mới phát hiện Dương Tư Mịch lại có thể yên tĩnh lâu như thế, anh nhìn sang, Long Hành Vũ và Dương Tư Mịch đều đang nhìn anh, anh dừng một giây rồi bình tĩnh nói, “Ông ngoại, thời gian không còn sớm, nghỉ ngơi sớm một chút đi ạ, cháu đưa ông về phòng?”
Long Hành Vũ nhìn Dương Tư Mịch, “Cùng đi?”
Ông nên nghỉ ngơi, Dương Tư Mịch cũng vậy.
Dương Tư Mịch nói, “Cháu ở cùng Trình Cẩm.”
Long Hành Vũ nói, “Tự cậu ở. Không phải cậu nói cái gì cũng nghe Trình Cẩm sao?”
Dương Tư Mịch nói, “Trình Cẩm bằng lòng ở cùng cháu.”
Trình Cẩm liền nói, “Ông ngoại, đến tuổi này ông hẳn phải biết lời nào không thể xem là thật.”
Dương Tư Mịch ở bên cạnh thêm phiền, “Em nói với anh đều là thật. Anh không bằng lòng em sẽ đi.”
“…”
Trình Cẩm rất hiểu, nếu anh thật sự nói không bằng lòng sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Anh chuyển sang Long Hành Vũ, “Ông ngoại, cháu đưa ông xuống tầng?”
Long Hành Vũ ở tầng trệt, ông đi đằng trước, Trình Cẩm đi sau, Long Hành Vũ nói, “Đàn ông mẹ cháu chọn vẫn còn đúng quy đúng củ.”
Cháu ngoại thế mà cũng chọn đàn ông, còn là đàn ông kiểu này, không chính không tà, không nói được rốt cuộc là loại người gì.
Trình Cẩm nói, “Đáng tiếc ông không thích?”
Long Hành Vũ nói, “Bình thường, nhưng mẹ cháu gả cho cậu ta ông cũng yên tâm.”
“Vậy tại sao mẹ cháu mất liên lạc với ông?”
Long Hành Vũ chưa về phòng mà dẫn Trình Cẩm ra sân ngồi, ông bật đèn ngoài sân, ánh đèn trắng phản chiếu bóng cây loang lổ khắp sân.
“Mẹ cháu không ưa nhìn một số chuyện ông làm, ông cho rằng nó là con gái mình, mãi mãi sẽ đứng về phía mình nhưng sự việc không phát triển theo ý muốn của ông.”
Trình Cẩm nói, “Ông đã làm chuyện gì?”
Long Hành Vũ nói, “Người chơi đồ cổ đều kiếm sống nhờ nhãn lực, nhãn lực ông không tệ, từng ỷ vào thiên phú này làm chuyện không tử tế.”
Trình Cẩm chờ ông nói rõ chi tiết nhưng ông lại trầm mặc. Hai người cùng nhau trầm mặc thật lâu, Long Hành Vũ cuối cùng mở miệng lần nữa, “Nghỉ ngơi sớm đi.”
Lúc hai người đi đến đầu cầu thang phải tách ra, Long Hành Vũ chợt nói, “Đừng nhìn đây là nhà khung gỗ mà lầm, thật ra cách âm không tệ lắm đâu.”
Trình Cẩm: …là ý anh nghĩ sao?
“Ông thích Tư Mịch?”
Long Hành Vũ không trả lời, ông chắp tay sau lưng, khoan thai đi theo hành lang về phòng mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất