Chương 23: Lá phong nhuốm máu (4)
Tiêu Lâu giả vờ thành giáo viên mới tới, đi theo đám học sinh lớp 3 vào sân thể dục.
Anh đi vòng quanh sân một cách rất thản nhiên, nhìn qua thì giống như giáo viên mới đang tham quan trường, trên thực tế anh luôn đặt sự chú ý lên đám học sinh lớp 3 này, đặc biệt là bốn học sinh đã được nêu tên gồm Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà, Du Huy và Dịch Như.
Án mạng vẫn chưa xảy ra, trước mắt vẫn chưa thể biết những học sinh này sẽ đảm nhận vai diễn gì trong câu chuyện. Bọn họ cũng có thể trở thành nạn nhân, cũng có thể chính là hung thủ, nhân chứng, hoặc người nắm giữ bằng chứng quan trọng.
Vì vậy, không thể bỏ qua bất cứ thông tin nào.
Học sinh lớp 3 bắt đầu chạy bộ quanh sân thể dục dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm.
Sắc mặt của lớp trưởng Tạ Tinh Hà cứng đơ. Nhìn từ tiết Anh văn vừa rồi có thể đoán được Tạ Tinh Hà là một học sinh xuất sắc có thành tích nổi bật được giáo viên yêu quý. Làm lớp trưởng cũng khá trách nhiệm. Ngoại hình của cậu ta nhã nhặn, dáng người gầy, mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong đồng phục trường trông rất ra dáng trí thức đeo kính, cực kỳ hợp với hình tượng "học bá".
Du Huy thì hoàn toàn ngược lại, ngoại hình anh tuấn, vóc người cao to, hẳn là kết quả của việc luyện tập hàng ngày. Cậu ta đi một đôi giày bóng rổ hàng hiệu nhìn rất chuyên nghiệp, có vẻ rất thích môn thể thao này, là dạng con trai thể dục thể thao rất được đám con gái trong trường yêu thích.
Ứng Tiểu Nhã là một cô bé nhỏ nhắn thanh tú, thành tích thì hơi kém.
Bạn cùng bàn Dịch Như của cô lại là một cô bé mập nhan sắc bình thường.
Tiêu Lâu quan sát kỹ lưỡng tương tác giữa bốn người với nhau, chẳng mấy chốc anh đã nhận ra quan hệ giữa Ứng Tiểu Nhã và Du Huy không bình thường, Du Huy luôn như có như không che chở cho Ứng Tiểu Nhã, còn lén đưa một thanh chocolate cho Ứng Tiểu Nhã, màn này không thoát được khỏi ánh mắt của Tiêu Lâu.
Dịch Như thì có vẻ hứng thú với cậu lớp trưởng lạnh lùng kia, trong khi chạy bộ rất nhiều lần nhìn về góc nghiêng của Tạ Tinh Hà chạy trước.
Còn về Tạ Tinh Hà, từ nãy đến giờ luôn bày cái mặt khó ở ra, rõ ràng thành tích học tập rất tốt nhưng lại phải chịu phạt cùng mọi người, chắc hẳn đang rất buồn bực.
Sau khi chạy mười vòng liên tục, thầy chủ nhiệm cho mọi người nghỉ ngơi rồi nói: "Du Huy, nghỉ mười phút xong chạy tiếp! Ứng Tiểu Nhã, em theo tôi tới văn phòng."
Ông ta gọi một mình Ứng Tiểu Nhã đến văn phòng, Tiêu Lâu lập tức cảnh giác đi theo.
Tiêu Lâu đã thuộc lòng bố cục trường học, tòa nhà hành chính và ba tòa nhà dạy học đều có hành lang nối các tầng với nhau, thầy chủ nhiệm đi vào tòa nhà dạy học khối 12 gần nhất, lên đến tầng ba thì băng qua hành lang nối giữa các tòa nhà để đến văn phòng bộ môn Văn ở cuối góc rẽ.
Văn phòng vừa lúc không có ai, im ắng đến lạ kỳ. Vì vậy giọng nói bên trong truyền vào tai Tiêu Lâu không sót một chữ.
Thầy chủ nhiệm thở dài, nói: "Tiểu Nhã, thành tích thi tháng này của em đứng bét cả khối, Anh 15 điểm, Văn 20 điểm, Lý 10 điểm, Toán... vậy mà em lại ăn trứng ngỗng à!"
Tiêu Lâu: "..."
Thành tích của cô bé này thảm thật sự.
Ứng Tiểu Nhã cúi đầu, cắn môi, hai tay xoắn lấy nhau.
Thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Tạ Tinh Hà đạt được tối đa 150 điểm Toán, trong khi em cộng tổng tất cả các môn vào mới chỉ có 50 điểm, chỉ bằng số lẻ điểm một môn của bạn ấy. Em nói tôi nghe, rốt cuộc em đã làm cái gì trong khoảng thời gian này vậy?"
Ứng Tiểu Nhã không nói lời nào.
Thầy chủ nhiệm gõ bàn, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: "Có phải bận yêu đương với Du Huy không?!"
Sắc mặt của Ứng Tiểu Nhã bỗng trở nên tái nhợt, cô siết chặt ngón tay, run rẩy nói: "Không ạ! Thầy ơi, em với Du Huy chỉ là bạn, bạn tốt, thật đấy ạ, thầy phải tin em..."
Thầy chủ nhiệm lạnh lùng nhìn cô: "Giáo viên là người từng trải, em nghĩ tôi không nhìn ra được hay sao? Ngày nào thằng nhóc Du Huy đó cũng tặng em chocolate, đến chiều tan học thì chờ em về nhà, rất nhiều người trong lớp nhìn thấy, còn bảo chẳng biết em với nó đêm hôm gọi nhau ra cổng trường nói chuyện gì."
Ứng Tiểu Nhã muốn phủ nhận, nhưng thầy chủ nhiệm trực tiếp cắt lời cô: "Không cần giải thích. Hiện tại em còn đang tuổi thanh xuân hồ đồ, thích một người là chuyện rất bình thường. Có điều em đã lên lớp 12 rồi, điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là việc học."
"Thành tích các môn văn hóa của Du Huy không tốt, cậu ta cũng nói sẽ đăng ký vào trường thể dục thể thao, em cố gắng học hành cho tử tế trước rồi thi vào trường nào cùng thành phố với cậu ta, sau này yêu đương cũng chưa muộn, đúng chưa? Đừng vì việc này mà làm ảnh hưởng tương lai của mình!"
Thầy chủ nhiệm rất biết ý, chỉ khuyên nhủ với những học sinh yêu sớm chứ không chửi bới thóa mạ thẳng mặt.
Ông lấy một tờ phiếu điểm ra, nói: "Tháng trước em được tổng 350 điểm, xếp trung bình trong lớp, em luôn học tập rất cố gắng và nghiêm túc, tôi vốn tưởng tháng này em có thể tiến bộ hơn, không ngờ được thành tích của em lại tuột dốc thê thảm – từ 350 xuống còn 50 điểm!" Ông ta giơ bảng điểm ra trước mặt Ứng Tiểu Nhã, bất lực nhìn cô bé, "Em nói tôi nghe xem, có phải việc yêu đương đã ảnh hưởng đến em quá nhiều không?"
Hai tay Ứng Tiểu Nhã gần như bị siết đến tê liệt, dường như cô bé rất xoắn xuýt, mãi một lúc lâu sau mới thỏ thẻ: "Thầy ơi không phải như thầy nghĩ đâu, thành tích đợt này của em tuột dốc thực ra là vì..."
Tiêu Lâu dỏng tai lên nghe, ngay khi sắp đến thông tin quan trọng thì một giáo viên dạy Văn trẻ tuổi lại đẩy cửa tiến vào văn phòng, sau khi nhìn thấy cô bé có hơi ngớ ra, cười nói: "Lão Triệu, thầy lại mắng học sinh lớp mình hả?"
Sắc mặt Ứng Tiểu Nhã trắng bệch, cúi đầu không nói nữa.
Cô giáo tới rất không đúng lúc, thầy chủ nhiệm cười cười, nói: "Được rồi, em đi đi. Nhớ kỹ lời thầy nói, lấy việc học làm trọng, tất cả những chuyện khác chờ sau khi thi đại học xong rồi nói. Em là một học sinh nghiêm túc lại nỗ lực, thầy tin chỉ cần em cố gắng học hành hết sức mình thì chắc chắn kết quả sẽ được cải thiện."
Ứng Tiểu Nhã trầm mặc một lát, cúi đầu thật sâu chào thầy giáo rồi xoay người đi."
Cô giáo mới vào pha một tách cà phê, hóng hớt hỏi: "Lão Triệu, đây là Ứng Tiểu Nhã à? Là cái em học sinh hạng bét của khóa hả?"
Thầy chủ nhiệm đau đầu day day ấn đường: "Chắc con bé yêu đương nên kết quả tuột dốc không phanh, lúc nhìn môn Toán 0 điểm tôi còn tưởng mình hoa mắt."
Cô giáo bật cười: "Sao lại 0 điểm được nhỉ? Đề trắc nghiệm có đoán mò cũng phải đúng được một câu chứ?"
Thầy Triệu lắc đầu thở dài: "Tôi cũng chẳng biết con bé thi thố kiểu gì. Tất cả các câu hỏi đều làm sai, hầy, bọn trẻ bây giờ..."
Hai người bắt đầu cảm khái "Bọn trẻ bây giờ khó quản lắm" "Hồi xưa chúng ta ngoan ngoãn bao nhiêu"... Đoạn đối thoại tiếp theo không mang lại tin tức gì, Tiêu Lâu thấy Ứng Tiểu Nhã ủ rũ rời khỏi văn phòng, anh lập tức đi theo cô.
Ứng Tiểu Nhã đi thẳng từ hành lang về lớp 3 khối 12 trong Sùng văn lâu, Tiêu Lâu thì thấy Ngu Hàn Giang đang đứng đó chờ mình.
Một người đàn ông có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như Ngu Hàn Giang đứng giữa hành lang, ấy vậy mà khi đi qua hắn Ứng Tiểu Nhã thậm chí còn không thèm nhìn một lần – cô bé như người mất hồn, bước chân loạng choạng không khác gì mộng du.
Ngu Hàn Giang cau mày nhìn theo bóng lưng cô bé.
Tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên, giáo viên và học sinh bắt đầu ra khỏi lớp, có vài người quay về văn phòng thì thấy Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang lạ hoắc đang đứng đó, ai cũng nghi hoặc liếc nhìn hai người một cái.
Tiêu Lâu mỉm cười với bọn họ, thản nhiên nói với Ngu Hàn Giang: "Thầy Ngu, tôi đang tìm thầy đây."
Ngu Hàn Giang phối hợp diễn kịch: "Thầy Tiêu, tôi có chuyện muốn bàn với thầy, vừa đi vừa nói chuyện nhé."
Hai người nhìn thẳng sóng vai đi trong hành lang nối giữa hai tòa, những người đi qua chỉ cho rằng bọn họ là hai giáo viên lớp khác nên chẳng nghi ngờ gì.
Trường học lớn thành ra cũng có lợi. Giáo viên quá nhiều, thầy cô khác lớp có khi một năm chẳng gặp mặt được mấy lần, hai người cứ thế thản nhiên dùng cái thân phận "thầy giáo" này để ngụy trang, nhanh chóng tránh camera giám sát trong tòa nhà dạy học rồi đi tới góc cầu thang.
Ngu Hàn Giang dừng bước, thấp giọng hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Tiêu Lâu cố gắng hạ giọng, nhanh chóng nói với Ngu đội những thông tin mà mình biết: "Vừa rồi thầy chủ nhiệm gọi Ứng Tiểu Nhã tới văn phòng dạy dỗ, trước kia thành tích của cô bé khá tốt, nằm vào khoảng tốp giữa, lần này lại xếp bét cả khối. Thành tích tuột dốc đột ngột chắc chắn là do đã gặp phải chuyện gì đó rất tệ trong cuộc sống. Thầy chủ nhiệm kết luận cô bé bận yêu đương với Du Huy, nhưng tôi cảm thấy còn có lý do khác."
Ngu Hàn Giang như nhớ ra điều gì đó: "Tôi phát hiện ra một lá thư tình trong ngăn kéo bàn của Ứng Tiểu Nhã, là giấy đánh máy, không ký tên, không đoán được gửi từi đâu. Ngoài ra trong sách của Ứng Tiểu Nhã có kẹp một tờ giấy, trên đó viết rất nhiều thứ hỗn loạn, có một câu lặp đi lặp lại là: Tôi phải làm sao bây giờ."
Thầy chủ nhiệm bắt cả lớp xuống sân chạy bộ, để lại cả phòng học trống không, thậm chí không khóa cửa, rõ ràng đây là cơ hội mà thế giới mật thất cho hai người họ – cố ý tạo thời gian để người khiêu chiến thu thập manh mối.
Năng lực lục soát hiện trường của Ngu Hàn Giang chuyên nghiệp hơn Tiêu Lâu rất nhiều, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi đã soát xong phòng học.
Hắn nhanh chóng nói những phát hiện của mình cho Tiêu Lâu: "Trong cặp của Du Huy có một hộp chocolate, còn có một cái khăn của con gái; trong cặp của Tạ Tinh Hà thì toàn sách tham khảo, nhưng không ngờ có cả một cuốn tiểu thuyết "Bá tước Monte Cristo"; trong ngăn bàn của Dịch Như có một hộp quà rất đẹp, bên trong là hạc giấy đã gấp. Những học sinh khác không liên quan nhiều tới vụ án, trong cặp chỉ có sách vở thôi."
Tiêu Lâu sờ cằm tổng kết: "Nói vậy thì cả Du Huy và Tạ Tinh Hà đều có thể thích Ứng Tiểu Nhã; Dịch Như thì thích một trong hai cậu trai kia nên mới gấp hạc giấy định tặng cho người ta?"
Ngu Hàn Giang nhíu mày: "Nghĩ kỹ thì tôi lại cảm thấy không chỉ đơn giản như thế."
Tiêu Lâu cũng im lặng suy nghĩ.
Nguyền rủa, thư tình, chocolate, hạc giấy, danh tác "Bá tước Monte Cristo", thành tích của Ứng Tiểu Nhã đột nhiên xuống dốc, tất cả những manh mối này có liên quan gì đến nhau đây?
***
Tiết thứ hai là tiết Toán.
Giáo viên Toán bảo lớp trưởng giả bài thi, lạnh lùng nói: "Trong kỳ thi lần này, lớp chúng ta có hai cực trị – Bạn Tạ Tinh Hà, tối đa 150 điểm, là người duy nhất đạt điểm tối đa trong cả khóa. Còn một bạn học khác, 0 điểm Toán, cũng là điểm 0 duy nhất của cái khối 12 này."
Các thành viên trong lớp ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ như cũng đang tìm người ăn trứng ngỗng kia.
Ứng Tiểu Nhã cúi đầu siết chặt bài thi trong tay.
Thầy dạy Toán nói: "Tiết này sẽ chữa đề, thi không tốt thì liệu mà kiểm điểm, câu nào sai chép phạt mười lần."
Cả tiết học không có chuyện gì xảy ra, giáo viên dạy Toán lãnh đạm giảng bài, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang cũng nghe hết cả một tiết về hàm số lượng giác, phương trình, không gian véc-tơ... Ngu Hàn Giang nghe mà đau hết cả đầu, Tiêu Lâu thì lại rất say sưa.
Hết tiết hai sẽ đến giờ hoạt động thể thao toàn khối*. Tạ Tinh Hà nhíu mày nhìn Ứng Tiểu Nhã, nói: "Không mặc đồng phục vào giờ hoạt động thể thao toàn khối sẽ bị trừ vào điểm thi đua của lớp, cậu đừng có đi ra ngoài lại gây trở ngại cho người ta, ở trong lớp trực nhật đi."
*Sau hai tiết đầu, học sinh của toàn khối sẽ xuống sân tập hợp để tập thể dục, các bài thể dục đều đơn giản, không có tính cạnh tranh.
Ứng Tiểu Nhã nhẹ nhàng gật đầu.
Du Huy đi tới khoác vai một cậu con trai: "Bạn hiền, đổi ca đi, hôm nay để tôi trực nhật ha."
Học sinh nam kia liếc cậu ta một cái, lại liếc Ứng Tiểu Nhã một cái, tỏ vẻ "hiểu nha" rồi cười cười chạy đi mất.
Chẳng mấy chốc học sinh lần lượt ra khỏi lớp, trong phòng chỉ còn lại Du Huy và Ứng Tiểu Nhã.
Du Huy khẽ hỏi: "Vừa rồi chủ nhiệm gọi cậu đi đã nói gì thế?"
Gương mặt Ứng Tiểu Nhã trắng bệch, cô nói: "Không, không có gì, chỉ bảo mình phải cố gắng học này kia..."
Du Huy buồn bực vò tóc: "Rốt cuộc đợt này cậu bị sao thế? Tôi nhớ trước kia cậu học tiếng Anh cũng đâu đến nỗi, lúc nào cũng được khoảng 70 điểm, sao lần này lại chỉ được 15?"
Ứng Tiểu Nhã vô cùng uể oải, giọng nói như trực chờ muốn khóc: "Mình, mình khoanh sai đáp án thôi."
"... Đệch." Du Huy đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đừng để ý nữa, cô Chương độ này đang tuổi mãn kinh, ngày nào chẳng mắng chửi người ta, bà ấy phạt cậu đứng thôi đã nhẹ lắm rồi, lần trước còn dùng thước kẻ quật tôi kia kìa. Kiểm tra mỗi tháng thôi mà, lần tới làm tốt là được."
Cuối cùng Ứng Tiểu Nhã cũng mỉm cười: "Ừ."
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa quét dọn, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ phủ xuống hai người, bầu không khí rất ấm áp.
Bỗng nhiên Du Huy như nhớ ra điều gì, cậu ta lấy khăn quàng và chocolate từ trong cặp ra đưa cho cô bé: "Đây là quà sinh nhật anh mua đó, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu mà – chúc mừng sinh nhật, Tiểu Nhã."
Ứng Tiểu Nhã ngẩn ra, nước mắt vui mừng bỗng dâng lên vành mắt, cô bé run rẩy nhận lấy chiếc khăn, nói: "Cảm ơn..."
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.
Cuộc trò chuyện của Du Huy và Ứng Tiểu Nhã để lộ ra một thông tin rất quan trọng, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Ứng Tiểu Nhã, cô bé này xui thật sự, trong ngày sinh nhật bị phạt đứng hết tiết tiếng Anh, sau đó lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi phê bình, Toán còn 0 điểm...
Có lẽ đối với cô, chiếc khăn quàng này chính là chút ấm áp duy nhất trong ngày sinh nhật 18 tuổi.
***
Giờ hoạt động thể thao toàn khối kết thúc, tiết thứ ba là tiết Lý, giáo viên tiếp tục nói về bài thi, điểm của Ứng Tiểu Nhã lại xếp cuối cùng, bị giáo viên môn Lý mắng xối xả, mặt của cô bé giờ đã xanh lét.
Đến tiết thứ tư, bỗng nhiên có một thầy giáo trẻ tuổi khôi ngô đi vào nói: "Hôm nay giáo viên môn Hóa của các em bị bệnh nên xin phép nghỉ, tiết Thể dục đầu giờ chiều sẽ đổi với tiết Hóa – cán sự môn Thể dục mau dẫn mọi người xuống sân bóng rổ!"
Du Huy đứng dậy kéo học sinh trong lớp ra sân bóng.
Thầy giáo Thể dục quyết định tổ chức một trận đấu bóng rổ trong lớp, anh ta chia học sinh nam thành hai đội nhỏ đấu với nhau, Du Huy và Tạ Tinh Hà vừa lúc chia ra hai đội.
Du Huy là cán sự môn Thể dục, thân hình cao lớn, tỉ lệ ném trúng vào rổ rất cao. Nhưng không ai ngờ được Tạ Tinh Hà nhìn thì gầy gò nhã nhặn nhưng chơi bóng rổ cũng chẳng kém ai. Sau mấy trận điểm số của hai bên vẫn đuổi nhau sát nút.
25: 23, Du Huy làm một pha úp rổ khiến mấy cô bé xung quanh kích động hét lên.
25:26, Tạ Tinh Hà lại ăn ngay một cú ném ba điểm.
Du Huy cướp được bóng, tốc độ đưa bóng nhanh hơn người, đến gần khu vực giới hạn thì gặp Tạ Tinh Hà ngăn cản. Cậu ta nhíu mày lắc sang bên trái làm động tác giả, ngay sau đó liền đưa bóng theo hướng ngược lại để phá vòng vây. Nhưng dường như Tạ Tinh Hà đã dự đoán trước, cố tình nghiêng sang phải chặn đường. Động tác của Du Huy quá nhanh, hai người đâm sầm vào nhau.
Tạ Tinh Hà bị lực đẩy quá lớn làm cho ngã lăn ra đất, đầu gối đập thẳng xuống, Du Huy cũng không khá hơn là bao, đầu bị va đập khiến máu chảy ròng ròng.
Pha va chạm này khiến Du Huy nổi giận đùng đùng, cậu ta đứng dậy kéo áo Tạ Tinh Hà, vừa lau máu trên mặt vừa chửi: "Đm mày cố tình đúng không?"
Tạ Tinh Hà phủi đất cát trên người: "Tôi chỉ chặn lại đúng lúc thôi, do cậu mù nên mới va vào."
Thầy Thể dục đi tiếp điện thoại nên không ở hiện trường. Hai người vừa động tay là cả lớp loạn cào cào, con trai hai đội nhào vào nhau giằng co chửi bới, con gái thì lo lắng khuyên can bên cạnh. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang thờ ơ nhìn từ xa, đúng lúc này bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo của hệ thống: "Bảo vệ đang ở gần đây, cách 20m, 15..."
Bốn bảo vệ trực trong trường thấy học sinh đánh nhau thì lập tức chạy tới.
Ngu Hàn Giang không chút do dự, nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Lâu xoay người rời đi!
Nếu bị bảo vệ phát hiện sẽ bị loại ngay lập tức – bảo vệ chính là chướng ngại duy nhất trong mật thất 3 Cơ này, tuyệt đối không thể chạm mặt.
Bốn bảo vệ đi tới từ bốn hướng, hai người không có chỗ trốn, nếu không nhờ Ngu đội phản ứng nhanh thì bọn họ đã bị bắt quả tang rồi.
Ngu Hàn Giang kéo Tiêu Lâu tới nấp sau một gốc cây to.
Ngu đội chạy trốn quá nhanh, Tiêu Lâu bị lôi đi suýt nữa thì vấp chân, anh nhìn về phía sân bóng rổ, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Chẳng mấy chốc vụ ẩu đả đã được ổn định, Du Huy và Tạ Tinh Hà đều bê bết máu trên mặt, thầy giáo Thể dục chạy tới, sầm mặt phạt cả lớp đứng đó.
Tiêu Lâu nhìn lướt qua một lần, bỗng nhiên cứng đờ lưng: "Ứng Tiểu Nhã đâu?"
Ngu Hàn Giang cũng phát hiện ra Ứng Tiểu Nhã không có mặt trong đám người, nhăn mặt nói: "Nhân lúc hỗn loạn chạy mất rồi!"
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai của con gái đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Tiếng hét kịch liệt gần như lên cao đến cực hạn, cảm giác xuyên qua màng nhĩ của mọi người: "A a a ——"
Bảo vệ bị dọa sợ hết hồn, lập tức chạy về phía có tiếng hét. Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu không thể chạm mặt bảo vệ trực tiếp, đành phải nhanh chân đi theo sau bọn họ, cố gắng hết sức che chắn bản thân bằng những gốc cây.
Thế nhưng...
Vừa đi qua góc rẽ, hai người liền biết nguyên nhân của tiếng thét kia.
Ngay dưới Hành tri lâu, trên khoảng đất cạnh bồn hoa xi-măng, một cô gái đang yên lặng nằm sấp ở đó, không hề nhúc nhích.
Gương mặt xoay nghiêng của cô đã nhuộm đầy máu không thấy rõ là ai, mái tóc ngắn màu đen xõa tứ tung, máu dưới đầu vẫn tiếp tục từ từ loang ra xung quanh, nhuộm đỏ chiếc khăn quàng màu trắng trên cổ.
– chiếc khăn đó, chính là món quà sinh nhật 18 tuổi mà Du Huy vừa tặng cho Ứng Tiểu Nhã.
Tiêu Lâu hít một hơi thật sâu.
Ứng Tiểu Nhã, vậy mà có thể nhảy lầu ngay thời điểm mà anh và Ngu Hàn Giang không để ý!
Hết chương 23.
Lời tác giả: Thiết lập của mật thất sẽ khác thế giới thực, vì vậy mọi người đừng áp thường thức vào đây. Ví dụ câu hỏi phiên dịch của cô giáo tiếng anh có vụ "nguyền rủa", bảo vệ sẽ gây khó khăn cho người khiêu chiến, thầy giáo không biết hai người bọn họ, tất cả chỉ để tiện cho hai người thu thập chứng cớ mà thôi.
Tất cả tình tiết đều nhằm phục vụ việc tìm lời giải của người khiêu chiến.
Anh đi vòng quanh sân một cách rất thản nhiên, nhìn qua thì giống như giáo viên mới đang tham quan trường, trên thực tế anh luôn đặt sự chú ý lên đám học sinh lớp 3 này, đặc biệt là bốn học sinh đã được nêu tên gồm Ứng Tiểu Nhã, Tạ Tinh Hà, Du Huy và Dịch Như.
Án mạng vẫn chưa xảy ra, trước mắt vẫn chưa thể biết những học sinh này sẽ đảm nhận vai diễn gì trong câu chuyện. Bọn họ cũng có thể trở thành nạn nhân, cũng có thể chính là hung thủ, nhân chứng, hoặc người nắm giữ bằng chứng quan trọng.
Vì vậy, không thể bỏ qua bất cứ thông tin nào.
Học sinh lớp 3 bắt đầu chạy bộ quanh sân thể dục dưới sự giám sát của giáo viên chủ nhiệm.
Sắc mặt của lớp trưởng Tạ Tinh Hà cứng đơ. Nhìn từ tiết Anh văn vừa rồi có thể đoán được Tạ Tinh Hà là một học sinh xuất sắc có thành tích nổi bật được giáo viên yêu quý. Làm lớp trưởng cũng khá trách nhiệm. Ngoại hình của cậu ta nhã nhặn, dáng người gầy, mặc một chiếc sơ mi trắng bên trong đồng phục trường trông rất ra dáng trí thức đeo kính, cực kỳ hợp với hình tượng "học bá".
Du Huy thì hoàn toàn ngược lại, ngoại hình anh tuấn, vóc người cao to, hẳn là kết quả của việc luyện tập hàng ngày. Cậu ta đi một đôi giày bóng rổ hàng hiệu nhìn rất chuyên nghiệp, có vẻ rất thích môn thể thao này, là dạng con trai thể dục thể thao rất được đám con gái trong trường yêu thích.
Ứng Tiểu Nhã là một cô bé nhỏ nhắn thanh tú, thành tích thì hơi kém.
Bạn cùng bàn Dịch Như của cô lại là một cô bé mập nhan sắc bình thường.
Tiêu Lâu quan sát kỹ lưỡng tương tác giữa bốn người với nhau, chẳng mấy chốc anh đã nhận ra quan hệ giữa Ứng Tiểu Nhã và Du Huy không bình thường, Du Huy luôn như có như không che chở cho Ứng Tiểu Nhã, còn lén đưa một thanh chocolate cho Ứng Tiểu Nhã, màn này không thoát được khỏi ánh mắt của Tiêu Lâu.
Dịch Như thì có vẻ hứng thú với cậu lớp trưởng lạnh lùng kia, trong khi chạy bộ rất nhiều lần nhìn về góc nghiêng của Tạ Tinh Hà chạy trước.
Còn về Tạ Tinh Hà, từ nãy đến giờ luôn bày cái mặt khó ở ra, rõ ràng thành tích học tập rất tốt nhưng lại phải chịu phạt cùng mọi người, chắc hẳn đang rất buồn bực.
Sau khi chạy mười vòng liên tục, thầy chủ nhiệm cho mọi người nghỉ ngơi rồi nói: "Du Huy, nghỉ mười phút xong chạy tiếp! Ứng Tiểu Nhã, em theo tôi tới văn phòng."
Ông ta gọi một mình Ứng Tiểu Nhã đến văn phòng, Tiêu Lâu lập tức cảnh giác đi theo.
Tiêu Lâu đã thuộc lòng bố cục trường học, tòa nhà hành chính và ba tòa nhà dạy học đều có hành lang nối các tầng với nhau, thầy chủ nhiệm đi vào tòa nhà dạy học khối 12 gần nhất, lên đến tầng ba thì băng qua hành lang nối giữa các tòa nhà để đến văn phòng bộ môn Văn ở cuối góc rẽ.
Văn phòng vừa lúc không có ai, im ắng đến lạ kỳ. Vì vậy giọng nói bên trong truyền vào tai Tiêu Lâu không sót một chữ.
Thầy chủ nhiệm thở dài, nói: "Tiểu Nhã, thành tích thi tháng này của em đứng bét cả khối, Anh 15 điểm, Văn 20 điểm, Lý 10 điểm, Toán... vậy mà em lại ăn trứng ngỗng à!"
Tiêu Lâu: "..."
Thành tích của cô bé này thảm thật sự.
Ứng Tiểu Nhã cúi đầu, cắn môi, hai tay xoắn lấy nhau.
Thầy chủ nhiệm nói tiếp: "Tạ Tinh Hà đạt được tối đa 150 điểm Toán, trong khi em cộng tổng tất cả các môn vào mới chỉ có 50 điểm, chỉ bằng số lẻ điểm một môn của bạn ấy. Em nói tôi nghe, rốt cuộc em đã làm cái gì trong khoảng thời gian này vậy?"
Ứng Tiểu Nhã không nói lời nào.
Thầy chủ nhiệm gõ bàn, giọng nói cũng trở nên nghiêm khắc: "Có phải bận yêu đương với Du Huy không?!"
Sắc mặt của Ứng Tiểu Nhã bỗng trở nên tái nhợt, cô siết chặt ngón tay, run rẩy nói: "Không ạ! Thầy ơi, em với Du Huy chỉ là bạn, bạn tốt, thật đấy ạ, thầy phải tin em..."
Thầy chủ nhiệm lạnh lùng nhìn cô: "Giáo viên là người từng trải, em nghĩ tôi không nhìn ra được hay sao? Ngày nào thằng nhóc Du Huy đó cũng tặng em chocolate, đến chiều tan học thì chờ em về nhà, rất nhiều người trong lớp nhìn thấy, còn bảo chẳng biết em với nó đêm hôm gọi nhau ra cổng trường nói chuyện gì."
Ứng Tiểu Nhã muốn phủ nhận, nhưng thầy chủ nhiệm trực tiếp cắt lời cô: "Không cần giải thích. Hiện tại em còn đang tuổi thanh xuân hồ đồ, thích một người là chuyện rất bình thường. Có điều em đã lên lớp 12 rồi, điều quan trọng nhất trước mắt vẫn là việc học."
"Thành tích các môn văn hóa của Du Huy không tốt, cậu ta cũng nói sẽ đăng ký vào trường thể dục thể thao, em cố gắng học hành cho tử tế trước rồi thi vào trường nào cùng thành phố với cậu ta, sau này yêu đương cũng chưa muộn, đúng chưa? Đừng vì việc này mà làm ảnh hưởng tương lai của mình!"
Thầy chủ nhiệm rất biết ý, chỉ khuyên nhủ với những học sinh yêu sớm chứ không chửi bới thóa mạ thẳng mặt.
Ông lấy một tờ phiếu điểm ra, nói: "Tháng trước em được tổng 350 điểm, xếp trung bình trong lớp, em luôn học tập rất cố gắng và nghiêm túc, tôi vốn tưởng tháng này em có thể tiến bộ hơn, không ngờ được thành tích của em lại tuột dốc thê thảm – từ 350 xuống còn 50 điểm!" Ông ta giơ bảng điểm ra trước mặt Ứng Tiểu Nhã, bất lực nhìn cô bé, "Em nói tôi nghe xem, có phải việc yêu đương đã ảnh hưởng đến em quá nhiều không?"
Hai tay Ứng Tiểu Nhã gần như bị siết đến tê liệt, dường như cô bé rất xoắn xuýt, mãi một lúc lâu sau mới thỏ thẻ: "Thầy ơi không phải như thầy nghĩ đâu, thành tích đợt này của em tuột dốc thực ra là vì..."
Tiêu Lâu dỏng tai lên nghe, ngay khi sắp đến thông tin quan trọng thì một giáo viên dạy Văn trẻ tuổi lại đẩy cửa tiến vào văn phòng, sau khi nhìn thấy cô bé có hơi ngớ ra, cười nói: "Lão Triệu, thầy lại mắng học sinh lớp mình hả?"
Sắc mặt Ứng Tiểu Nhã trắng bệch, cúi đầu không nói nữa.
Cô giáo tới rất không đúng lúc, thầy chủ nhiệm cười cười, nói: "Được rồi, em đi đi. Nhớ kỹ lời thầy nói, lấy việc học làm trọng, tất cả những chuyện khác chờ sau khi thi đại học xong rồi nói. Em là một học sinh nghiêm túc lại nỗ lực, thầy tin chỉ cần em cố gắng học hành hết sức mình thì chắc chắn kết quả sẽ được cải thiện."
Ứng Tiểu Nhã trầm mặc một lát, cúi đầu thật sâu chào thầy giáo rồi xoay người đi."
Cô giáo mới vào pha một tách cà phê, hóng hớt hỏi: "Lão Triệu, đây là Ứng Tiểu Nhã à? Là cái em học sinh hạng bét của khóa hả?"
Thầy chủ nhiệm đau đầu day day ấn đường: "Chắc con bé yêu đương nên kết quả tuột dốc không phanh, lúc nhìn môn Toán 0 điểm tôi còn tưởng mình hoa mắt."
Cô giáo bật cười: "Sao lại 0 điểm được nhỉ? Đề trắc nghiệm có đoán mò cũng phải đúng được một câu chứ?"
Thầy Triệu lắc đầu thở dài: "Tôi cũng chẳng biết con bé thi thố kiểu gì. Tất cả các câu hỏi đều làm sai, hầy, bọn trẻ bây giờ..."
Hai người bắt đầu cảm khái "Bọn trẻ bây giờ khó quản lắm" "Hồi xưa chúng ta ngoan ngoãn bao nhiêu"... Đoạn đối thoại tiếp theo không mang lại tin tức gì, Tiêu Lâu thấy Ứng Tiểu Nhã ủ rũ rời khỏi văn phòng, anh lập tức đi theo cô.
Ứng Tiểu Nhã đi thẳng từ hành lang về lớp 3 khối 12 trong Sùng văn lâu, Tiêu Lâu thì thấy Ngu Hàn Giang đang đứng đó chờ mình.
Một người đàn ông có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như Ngu Hàn Giang đứng giữa hành lang, ấy vậy mà khi đi qua hắn Ứng Tiểu Nhã thậm chí còn không thèm nhìn một lần – cô bé như người mất hồn, bước chân loạng choạng không khác gì mộng du.
Ngu Hàn Giang cau mày nhìn theo bóng lưng cô bé.
Tiếng chuông tan học vừa lúc vang lên, giáo viên và học sinh bắt đầu ra khỏi lớp, có vài người quay về văn phòng thì thấy Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang lạ hoắc đang đứng đó, ai cũng nghi hoặc liếc nhìn hai người một cái.
Tiêu Lâu mỉm cười với bọn họ, thản nhiên nói với Ngu Hàn Giang: "Thầy Ngu, tôi đang tìm thầy đây."
Ngu Hàn Giang phối hợp diễn kịch: "Thầy Tiêu, tôi có chuyện muốn bàn với thầy, vừa đi vừa nói chuyện nhé."
Hai người nhìn thẳng sóng vai đi trong hành lang nối giữa hai tòa, những người đi qua chỉ cho rằng bọn họ là hai giáo viên lớp khác nên chẳng nghi ngờ gì.
Trường học lớn thành ra cũng có lợi. Giáo viên quá nhiều, thầy cô khác lớp có khi một năm chẳng gặp mặt được mấy lần, hai người cứ thế thản nhiên dùng cái thân phận "thầy giáo" này để ngụy trang, nhanh chóng tránh camera giám sát trong tòa nhà dạy học rồi đi tới góc cầu thang.
Ngu Hàn Giang dừng bước, thấp giọng hỏi: "Có phát hiện gì không?"
Tiêu Lâu cố gắng hạ giọng, nhanh chóng nói với Ngu đội những thông tin mà mình biết: "Vừa rồi thầy chủ nhiệm gọi Ứng Tiểu Nhã tới văn phòng dạy dỗ, trước kia thành tích của cô bé khá tốt, nằm vào khoảng tốp giữa, lần này lại xếp bét cả khối. Thành tích tuột dốc đột ngột chắc chắn là do đã gặp phải chuyện gì đó rất tệ trong cuộc sống. Thầy chủ nhiệm kết luận cô bé bận yêu đương với Du Huy, nhưng tôi cảm thấy còn có lý do khác."
Ngu Hàn Giang như nhớ ra điều gì đó: "Tôi phát hiện ra một lá thư tình trong ngăn kéo bàn của Ứng Tiểu Nhã, là giấy đánh máy, không ký tên, không đoán được gửi từi đâu. Ngoài ra trong sách của Ứng Tiểu Nhã có kẹp một tờ giấy, trên đó viết rất nhiều thứ hỗn loạn, có một câu lặp đi lặp lại là: Tôi phải làm sao bây giờ."
Thầy chủ nhiệm bắt cả lớp xuống sân chạy bộ, để lại cả phòng học trống không, thậm chí không khóa cửa, rõ ràng đây là cơ hội mà thế giới mật thất cho hai người họ – cố ý tạo thời gian để người khiêu chiến thu thập manh mối.
Năng lực lục soát hiện trường của Ngu Hàn Giang chuyên nghiệp hơn Tiêu Lâu rất nhiều, chỉ trong 20 phút ngắn ngủi đã soát xong phòng học.
Hắn nhanh chóng nói những phát hiện của mình cho Tiêu Lâu: "Trong cặp của Du Huy có một hộp chocolate, còn có một cái khăn của con gái; trong cặp của Tạ Tinh Hà thì toàn sách tham khảo, nhưng không ngờ có cả một cuốn tiểu thuyết "Bá tước Monte Cristo"; trong ngăn bàn của Dịch Như có một hộp quà rất đẹp, bên trong là hạc giấy đã gấp. Những học sinh khác không liên quan nhiều tới vụ án, trong cặp chỉ có sách vở thôi."
Tiêu Lâu sờ cằm tổng kết: "Nói vậy thì cả Du Huy và Tạ Tinh Hà đều có thể thích Ứng Tiểu Nhã; Dịch Như thì thích một trong hai cậu trai kia nên mới gấp hạc giấy định tặng cho người ta?"
Ngu Hàn Giang nhíu mày: "Nghĩ kỹ thì tôi lại cảm thấy không chỉ đơn giản như thế."
Tiêu Lâu cũng im lặng suy nghĩ.
Nguyền rủa, thư tình, chocolate, hạc giấy, danh tác "Bá tước Monte Cristo", thành tích của Ứng Tiểu Nhã đột nhiên xuống dốc, tất cả những manh mối này có liên quan gì đến nhau đây?
***
Tiết thứ hai là tiết Toán.
Giáo viên Toán bảo lớp trưởng giả bài thi, lạnh lùng nói: "Trong kỳ thi lần này, lớp chúng ta có hai cực trị – Bạn Tạ Tinh Hà, tối đa 150 điểm, là người duy nhất đạt điểm tối đa trong cả khóa. Còn một bạn học khác, 0 điểm Toán, cũng là điểm 0 duy nhất của cái khối 12 này."
Các thành viên trong lớp ngơ ngác nhìn nhau, có vẻ như cũng đang tìm người ăn trứng ngỗng kia.
Ứng Tiểu Nhã cúi đầu siết chặt bài thi trong tay.
Thầy dạy Toán nói: "Tiết này sẽ chữa đề, thi không tốt thì liệu mà kiểm điểm, câu nào sai chép phạt mười lần."
Cả tiết học không có chuyện gì xảy ra, giáo viên dạy Toán lãnh đạm giảng bài, Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang cũng nghe hết cả một tiết về hàm số lượng giác, phương trình, không gian véc-tơ... Ngu Hàn Giang nghe mà đau hết cả đầu, Tiêu Lâu thì lại rất say sưa.
Hết tiết hai sẽ đến giờ hoạt động thể thao toàn khối*. Tạ Tinh Hà nhíu mày nhìn Ứng Tiểu Nhã, nói: "Không mặc đồng phục vào giờ hoạt động thể thao toàn khối sẽ bị trừ vào điểm thi đua của lớp, cậu đừng có đi ra ngoài lại gây trở ngại cho người ta, ở trong lớp trực nhật đi."
*Sau hai tiết đầu, học sinh của toàn khối sẽ xuống sân tập hợp để tập thể dục, các bài thể dục đều đơn giản, không có tính cạnh tranh.
Ứng Tiểu Nhã nhẹ nhàng gật đầu.
Du Huy đi tới khoác vai một cậu con trai: "Bạn hiền, đổi ca đi, hôm nay để tôi trực nhật ha."
Học sinh nam kia liếc cậu ta một cái, lại liếc Ứng Tiểu Nhã một cái, tỏ vẻ "hiểu nha" rồi cười cười chạy đi mất.
Chẳng mấy chốc học sinh lần lượt ra khỏi lớp, trong phòng chỉ còn lại Du Huy và Ứng Tiểu Nhã.
Du Huy khẽ hỏi: "Vừa rồi chủ nhiệm gọi cậu đi đã nói gì thế?"
Gương mặt Ứng Tiểu Nhã trắng bệch, cô nói: "Không, không có gì, chỉ bảo mình phải cố gắng học này kia..."
Du Huy buồn bực vò tóc: "Rốt cuộc đợt này cậu bị sao thế? Tôi nhớ trước kia cậu học tiếng Anh cũng đâu đến nỗi, lúc nào cũng được khoảng 70 điểm, sao lần này lại chỉ được 15?"
Ứng Tiểu Nhã vô cùng uể oải, giọng nói như trực chờ muốn khóc: "Mình, mình khoanh sai đáp án thôi."
"... Đệch." Du Huy đi tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô, nói: "Đừng để ý nữa, cô Chương độ này đang tuổi mãn kinh, ngày nào chẳng mắng chửi người ta, bà ấy phạt cậu đứng thôi đã nhẹ lắm rồi, lần trước còn dùng thước kẻ quật tôi kia kìa. Kiểm tra mỗi tháng thôi mà, lần tới làm tốt là được."
Cuối cùng Ứng Tiểu Nhã cũng mỉm cười: "Ừ."
Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa quét dọn, ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ phủ xuống hai người, bầu không khí rất ấm áp.
Bỗng nhiên Du Huy như nhớ ra điều gì, cậu ta lấy khăn quàng và chocolate từ trong cặp ra đưa cho cô bé: "Đây là quà sinh nhật anh mua đó, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu mà – chúc mừng sinh nhật, Tiểu Nhã."
Ứng Tiểu Nhã ngẩn ra, nước mắt vui mừng bỗng dâng lên vành mắt, cô bé run rẩy nhận lấy chiếc khăn, nói: "Cảm ơn..."
Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang nhìn nhau.
Cuộc trò chuyện của Du Huy và Ứng Tiểu Nhã để lộ ra một thông tin rất quan trọng, hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của Ứng Tiểu Nhã, cô bé này xui thật sự, trong ngày sinh nhật bị phạt đứng hết tiết tiếng Anh, sau đó lại bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi phê bình, Toán còn 0 điểm...
Có lẽ đối với cô, chiếc khăn quàng này chính là chút ấm áp duy nhất trong ngày sinh nhật 18 tuổi.
***
Giờ hoạt động thể thao toàn khối kết thúc, tiết thứ ba là tiết Lý, giáo viên tiếp tục nói về bài thi, điểm của Ứng Tiểu Nhã lại xếp cuối cùng, bị giáo viên môn Lý mắng xối xả, mặt của cô bé giờ đã xanh lét.
Đến tiết thứ tư, bỗng nhiên có một thầy giáo trẻ tuổi khôi ngô đi vào nói: "Hôm nay giáo viên môn Hóa của các em bị bệnh nên xin phép nghỉ, tiết Thể dục đầu giờ chiều sẽ đổi với tiết Hóa – cán sự môn Thể dục mau dẫn mọi người xuống sân bóng rổ!"
Du Huy đứng dậy kéo học sinh trong lớp ra sân bóng.
Thầy giáo Thể dục quyết định tổ chức một trận đấu bóng rổ trong lớp, anh ta chia học sinh nam thành hai đội nhỏ đấu với nhau, Du Huy và Tạ Tinh Hà vừa lúc chia ra hai đội.
Du Huy là cán sự môn Thể dục, thân hình cao lớn, tỉ lệ ném trúng vào rổ rất cao. Nhưng không ai ngờ được Tạ Tinh Hà nhìn thì gầy gò nhã nhặn nhưng chơi bóng rổ cũng chẳng kém ai. Sau mấy trận điểm số của hai bên vẫn đuổi nhau sát nút.
25: 23, Du Huy làm một pha úp rổ khiến mấy cô bé xung quanh kích động hét lên.
25:26, Tạ Tinh Hà lại ăn ngay một cú ném ba điểm.
Du Huy cướp được bóng, tốc độ đưa bóng nhanh hơn người, đến gần khu vực giới hạn thì gặp Tạ Tinh Hà ngăn cản. Cậu ta nhíu mày lắc sang bên trái làm động tác giả, ngay sau đó liền đưa bóng theo hướng ngược lại để phá vòng vây. Nhưng dường như Tạ Tinh Hà đã dự đoán trước, cố tình nghiêng sang phải chặn đường. Động tác của Du Huy quá nhanh, hai người đâm sầm vào nhau.
Tạ Tinh Hà bị lực đẩy quá lớn làm cho ngã lăn ra đất, đầu gối đập thẳng xuống, Du Huy cũng không khá hơn là bao, đầu bị va đập khiến máu chảy ròng ròng.
Pha va chạm này khiến Du Huy nổi giận đùng đùng, cậu ta đứng dậy kéo áo Tạ Tinh Hà, vừa lau máu trên mặt vừa chửi: "Đm mày cố tình đúng không?"
Tạ Tinh Hà phủi đất cát trên người: "Tôi chỉ chặn lại đúng lúc thôi, do cậu mù nên mới va vào."
Thầy Thể dục đi tiếp điện thoại nên không ở hiện trường. Hai người vừa động tay là cả lớp loạn cào cào, con trai hai đội nhào vào nhau giằng co chửi bới, con gái thì lo lắng khuyên can bên cạnh. Tiêu Lâu và Ngu Hàn Giang thờ ơ nhìn từ xa, đúng lúc này bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo của hệ thống: "Bảo vệ đang ở gần đây, cách 20m, 15..."
Bốn bảo vệ trực trong trường thấy học sinh đánh nhau thì lập tức chạy tới.
Ngu Hàn Giang không chút do dự, nắm chặt lấy cánh tay Tiêu Lâu xoay người rời đi!
Nếu bị bảo vệ phát hiện sẽ bị loại ngay lập tức – bảo vệ chính là chướng ngại duy nhất trong mật thất 3 Cơ này, tuyệt đối không thể chạm mặt.
Bốn bảo vệ đi tới từ bốn hướng, hai người không có chỗ trốn, nếu không nhờ Ngu đội phản ứng nhanh thì bọn họ đã bị bắt quả tang rồi.
Ngu Hàn Giang kéo Tiêu Lâu tới nấp sau một gốc cây to.
Ngu đội chạy trốn quá nhanh, Tiêu Lâu bị lôi đi suýt nữa thì vấp chân, anh nhìn về phía sân bóng rổ, trong lòng vẫn chưa hết sợ hãi.
Chẳng mấy chốc vụ ẩu đả đã được ổn định, Du Huy và Tạ Tinh Hà đều bê bết máu trên mặt, thầy giáo Thể dục chạy tới, sầm mặt phạt cả lớp đứng đó.
Tiêu Lâu nhìn lướt qua một lần, bỗng nhiên cứng đờ lưng: "Ứng Tiểu Nhã đâu?"
Ngu Hàn Giang cũng phát hiện ra Ứng Tiểu Nhã không có mặt trong đám người, nhăn mặt nói: "Nhân lúc hỗn loạn chạy mất rồi!"
Ngay sau đó, một tiếng thét chói tai của con gái đột nhiên vang lên cách đó không xa.
Tiếng hét kịch liệt gần như lên cao đến cực hạn, cảm giác xuyên qua màng nhĩ của mọi người: "A a a ——"
Bảo vệ bị dọa sợ hết hồn, lập tức chạy về phía có tiếng hét. Ngu Hàn Giang và Tiêu Lâu không thể chạm mặt bảo vệ trực tiếp, đành phải nhanh chân đi theo sau bọn họ, cố gắng hết sức che chắn bản thân bằng những gốc cây.
Thế nhưng...
Vừa đi qua góc rẽ, hai người liền biết nguyên nhân của tiếng thét kia.
Ngay dưới Hành tri lâu, trên khoảng đất cạnh bồn hoa xi-măng, một cô gái đang yên lặng nằm sấp ở đó, không hề nhúc nhích.
Gương mặt xoay nghiêng của cô đã nhuộm đầy máu không thấy rõ là ai, mái tóc ngắn màu đen xõa tứ tung, máu dưới đầu vẫn tiếp tục từ từ loang ra xung quanh, nhuộm đỏ chiếc khăn quàng màu trắng trên cổ.
– chiếc khăn đó, chính là món quà sinh nhật 18 tuổi mà Du Huy vừa tặng cho Ứng Tiểu Nhã.
Tiêu Lâu hít một hơi thật sâu.
Ứng Tiểu Nhã, vậy mà có thể nhảy lầu ngay thời điểm mà anh và Ngu Hàn Giang không để ý!
Hết chương 23.
Lời tác giả: Thiết lập của mật thất sẽ khác thế giới thực, vì vậy mọi người đừng áp thường thức vào đây. Ví dụ câu hỏi phiên dịch của cô giáo tiếng anh có vụ "nguyền rủa", bảo vệ sẽ gây khó khăn cho người khiêu chiến, thầy giáo không biết hai người bọn họ, tất cả chỉ để tiện cho hai người thu thập chứng cớ mà thôi.
Tất cả tình tiết đều nhằm phục vụ việc tìm lời giải của người khiêu chiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất