Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha
Chương 1
Yên Việt đã chết, tự nhiên mà chết, tuy rằng thời điểm hắn chết vẫn chưa đến 40 tuổi nhưng hắn cô đơn một mình, không có vướng bận, sinh thời cũng không có ốm đau gì. Với hắn mà nói cũng không có gì không thể tiếp thu.
Tuy rằng hắn đã chết nhưng ý thức lại không có mất đi. Hắn tuy cảm thấy kỳ quái nhưng dù sao thì cũng chưa từng chết qua lần nào nên không cảm thấy có gì lạ. Yên Việt cảm thấy linh hồn của chính mình thoát ly thân thể phiêu phiêu đãng đãng đi tới một địa phương kỳ quái rồi dừng lại.
Bốn phía đều là sương mù, Yên Việt thanh tỉnh ý thức liền xem xét bốn phía, đột nhiên nghe phía trước có âm thanh vang lên: " Yên Việt, nam, giờ Tuất hai khắc hưởng hết dương thọ, sống thọ và chết tại nhà! Đi theo chúng ta đến địa phủ chờ chuyển thế đầu thai! "
Cùng lúc đó liền thấy đầu trâu mặt ngựa cầm xích sắt đi tới.
"Chờ đã!"
Yên Việt từ tình cảnh quỷ dị chân thực phục hồi tinh thần, liền thấy trước mắt kim quang chói loá, một bóng người giống thần tiên đi đến cùng đầu trậu mặt ngựa nói một câu: "Chính là hắn! "
Không biết có phải do ảo giác hay không, Yên Việt cảm thấy hình như ánh mắt đầu trâu mặt ngựa nhìn mình thay đổi nhưng khi hắn muốn nghiên cứu tìm hiểu kỹ hơn thì họ đã nhanh chóng lui ra ngoài: " Như vậy chúng ta liền không quấy rầy, thỉnh tiên quân tự tiện!"
Vì thế Yên Việt chỉ có thể đem lực chú ý đều tập trung ở thư sinh bề ngoài như tiên nhân đối diện mình, nhưng hắn liếc mắt nhìn lại không hề sinh ra cảm giác kính sợ trong lòng mà chỉ cảm thấy mạc danh có chút quen thuộc. Hắn trong lòng khó chịu, chần chờ hỏi: " Không biết xưng hô với tiên quân thế nào, ngăn cản tại hạ đi đầu thai có gì giao phó? "
"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là trước mặt có một sự kiện quan hệ trọng đại chỉ có ngươi mới có thể đi làm"
Vị tiên nhân kia mở miệng là một bộ dạng cao thâm khó đoán cũng không đợi Yên Việt dò hỏi liền nói: "Ngươi cũng biết hoàng đế Dụ Quốc ở Tây Lương có một đứa cháu trai tên Thái Nhạc?"
"Chỉ nghe người ta nói qua cũng không biết tình hình cụ thể ra sao!"
Yên Việt nghe vị thần tiên trước mặt nói là chuyện hệ trọng liền suy tư theo bản năng. Hiện giờ thiên hạ phân ba. Hắn là người Phong quốc nên đối với sự kiện của hai nước khác đều chỉ là nghe thấy chứ không am tường hiểu rõ. Chỉ là hắn đáp xong lại nghĩ đến tình trạng hiện giờ của bản thân không khỏi cười khổ nói: " Ta dương thọ đã hết, chuyện của thế gian này cùng ta còn có quan hệ sao?"
Tiên quân nhìn Yên Việt cười nói: " Chuyện quan trọng ta muốn nói là ngươi sẽ mượn xác hoàn hồn, tiếp tục làm cha của hoàng tử này"
Có thể một lần nữa có được sinh mệnh, Yên Việt tự nhiên là động tâm, hắn đầu tiên là vui vẻ, sau lại cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, người chết sao có thể sống lại? Kia tính là có thể đi, cũng có thể cho chính hồn phách hắn trở về lại chẳng phải càng tốt hơn? Tự nhiên trên trời rớt xuống cái bánh có nhân, chưa chắc ăn ngon như vậy nên hắn cẩn thận hỏi: " Vì cái gì muốn hắn tiếp tục sống sót? Lại vì sao muốn ta thay thế hắn?"
"Đơn giản mà nói là như thế này, Thái Nhạc bỏ mình ngoài ý muốn nên hắn dương thọ chưa tận, càng trùng hợp là hồn phách của hắn đã hồn phi phách tán, chúng ta cũng không có cách nào làm chính hồn phác của hắn trở lại, vì đền bù việc ngoài ý muốn này nên chúng ta tìm được người có cùng bát tự với hắn, muốn cho hồn phách ngươi nhập vào thân thể hắn, thay hắn sống sót!"
Ánh mắt tiên quân mơ hồ một chút nhưng hắn hiển nhiên vẫn nghĩ đến Yên Việt sẽ hỏi vấn đề này liền mở miệng đem sự tình đơn giản thuyết minh một chút rồi lại nói tiếp: " Ngươi đi lần này cũng là một cọc công đức mà đối với ngươi hữu ích vô cùng!"
"Như vậy có thể chứ?"
Yên Việt hồ nghi mà nhìn tiên quân liếc mắt một cái, trong lòng có chút vô ngữ, như thế nào nghe như bọn họ làm sai rồi lừa hắn đi tu sửa ấy.
"Việc này... Tiên giới cùng địa phủ bảo bảo đảm tự nhiên là có thể!" Tiên quân cho Yên Việt một cái ánh mắt kiên định.
" à ~ như vậy sao!"
Tuy rằng việc này nghe tới không mấy đáng tin nhưng đối diện hắn vẫn là thần tiên, đầu trâu mặt ngựa lúc nãy bộ dáng cũng rất phối hợp. Nghĩ nghĩ dù sao thì hắn là người đã chết, cũng không thể thua thiệt hơn liền không không thắc mắc cuối cùng là đã xảy ra cái gì, chỉ nhướng mày cười nói: " Vậy cũng không biết theo lời tiên quân là bổ ích cái gì?"
" Chuyến đi này nếu có thể viên mãn tốt đẹp, như vậy lúc ngươi chết rồi đi đầu thai, ngươi có yêu cầu gì địa phủ đều có thể đáp ứng ngươi!" Nghe ý tứ này chắc chắn là đáp ứng rồi, tiên quân thở nhẹ một hơi hào phóng nói.
Điều kiện này thật là mê người, Yên Việt ngược lại có chút nửa tin nửa ngờ, tổng cảm thấy có chút sau sai: " Viên mãn như thế nào? Như thế nào là không viên mãn đây?"
" Không viên mãn cũng không quan hệ, cũng coi như là cực khổ một phen, chết rồi cũng có thể cho ngươi đi đầu thai thật tốt!"
Tiên quân liền khôi phục dáng vẻ cao thâm khó đoán: " Như thế nào là viên mãn đó là thiên cơ cần phải xem tạo hoá của các ngươi!"
"Thời gian cấp bách mau đi đi!"
Nếu Yên Việt không có cự tuyệt, tiên quân liền không muốn cùng hắn nói nhiều, vung ống tay áo lên Yên Việt cảm giác như là bị một sức mạnh đột nhiên đẩy đi, người lập tức bay lên.
"Tiên quân!!!"
Yên Việt trong lòng vẫn là không thể kiên định nổi, hắn vội vàng hô một tiếng, nghĩ muốn moi thêm nhiều tin tức, từ chỗ tiên quan nắm rõ thêm một chút tình huống nhưng lại chỉ nghe được âm thanh của tiên quân càng ngày càng xa: " Ngươi thực mau sẽ có ký ức một đời này của Thái Nhạc, tin tưởng chính mình!"
Đầu Yên Việt lập tức xoay vòng, mơ mơ màng màng giống muốn ngủ. Ngay lúc hắn như tỉnh lại mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện:
" Bây giờ không lẽ cái vị kia lại đem nhân gian phá tan nát hả?"
"Hy vọng đi, nếu là thất bại thêm lần nữa liền không còn biện pháp rồi!"
Giống như âm thanh của đầu trâu mặt ngựa, bọn họ như thế nào quay lại rồi? Đây là đang nói ai?
Yên Việt như mơ một giấc mộng thật dài, trải qua một đời nhân sinh ngắn ngủi của Thái Nhạc.
Thái Nhạc sinh ra thời điểm nhà bọn họ còn chưa phải là hoàng thất, họ là tiền triều võ tướng thế gia nhưng vì tránh cho hoàng đế nghi kỵ, phụ thân hắn liền không có dẫn binh đi đánh giặc chỉ là thừa kế vị trí tướng quân. Mấy huynh đệ Thái Nhạc bị buộc chỉ có thể học văn không học võ nhưng hoàng đế lòng nghi ngờ nghiêm trọng, nhà bọn họ vẫn luôn lo lắng đề phòng, bất quá Thái Nhạc là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nên được bảo hộ an bình trưởng thành. Thẳng đến khi hắn thiếu niên tài năng bộc lộ nên bị nhìn trúng, hoàng đế để cô công chúa mình yêu thích nhất gả thấp cho hắn. Hắn một đời sinh hoạt xem như trôi chảy liền nổi lên gợn sóng.
Thái Nhạc tài mạo song toàn, cùng tiền triều công chúa trải qua ân ái mấy năm còn hạ sinh một nhi tử. Chỉ là ân ái không bao lâu, công chúa liền thấy chán ghét hắn, cùng người khác thông đồng ở bên ngoài. Nàng ta trước mặt hoàng đế không nói tốt ngược lại còn nhiều câu oán hận, làm hoàng đế đối với nhà hắn càng ngày càng nghi kỵ, Thái gia tình cảnh càng ngày càng gian nan. Đúng lúc này, công chúa muốn rời khỏi liền xúi hoàng đế cho Thái Nhạc đi sứ Sân quốc. Thái gia dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, mượn cơ hội này để Thái Nhạc đi đến Sân quốc làm nội gian, phát động chiến tranh lật đổ tiền triều thành lập quốc gia mới.
Thái gia một bước lên trời nhưng Thái Nhạc vẫn phải ở Sân quốc làm tin, lẻ loi một mình. Hắn vẫn ở nước khác cho đến nửa tháng trước, Sân quốc đã là thực lực không đủ mạnh so với tân triều này, vì muốn duy trì quan hệ giao hảo tốt đã chủ động đưa Thái Nhạc trở về. Cố tình hắn lại xui xẻo đến cực điểm, thật vất vả về đến lãnh thổ quốc gia nhưng ở giữa đường gặp phải bọn cướp, trực tiếp đi đời nhà ma.
Không thể không nói, Thái Nhạc cả đời tuy sinh hoạt giàu có nhưng khắp nơi đều là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. Cưới công chúa vì giữ bình an cho toàn gia tộc, từng bước không dễ đi, nói cho cùng Thái gia vinh quang hậu thế âu cũng là do hắn trả giá mà có.
Yên Việt kiếp trước chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường, ngày ngày lo việc sinh nhai, hắn đối với quyền quý nhân gia tranh quyền đoạt lợi cũng không có cái gì đồng cảm, đối với cả đời Thái Nhạc cũng chỉ là cảm thấy có chút thổn thức.
Yên Việt cho rằng hắn sẽ phải tỉnh nhưng cố tình giấc mộng cũng không có vì Thái Nhạc chết đi mà kết thúc. Hắn lại nhìn thấy được một thiếu niên có cùng dung mạo tương tự với Thái Nhạc, người đó là hắn và tiền triều công chúa hài tử. Lúc tổ phụ hắn hấp hối thời điểm, hắn một đường chém giết hết người Thái gia, cuối cùng giấc mộng hắn thấy thiếu niên này mặt mày lãnh khốc khát máu dẫn theo thiết kỵ nhiễm đỏ khắp nơi, xác chết đầy đường.
Tuy rằng hắn đã chết nhưng ý thức lại không có mất đi. Hắn tuy cảm thấy kỳ quái nhưng dù sao thì cũng chưa từng chết qua lần nào nên không cảm thấy có gì lạ. Yên Việt cảm thấy linh hồn của chính mình thoát ly thân thể phiêu phiêu đãng đãng đi tới một địa phương kỳ quái rồi dừng lại.
Bốn phía đều là sương mù, Yên Việt thanh tỉnh ý thức liền xem xét bốn phía, đột nhiên nghe phía trước có âm thanh vang lên: " Yên Việt, nam, giờ Tuất hai khắc hưởng hết dương thọ, sống thọ và chết tại nhà! Đi theo chúng ta đến địa phủ chờ chuyển thế đầu thai! "
Cùng lúc đó liền thấy đầu trâu mặt ngựa cầm xích sắt đi tới.
"Chờ đã!"
Yên Việt từ tình cảnh quỷ dị chân thực phục hồi tinh thần, liền thấy trước mắt kim quang chói loá, một bóng người giống thần tiên đi đến cùng đầu trậu mặt ngựa nói một câu: "Chính là hắn! "
Không biết có phải do ảo giác hay không, Yên Việt cảm thấy hình như ánh mắt đầu trâu mặt ngựa nhìn mình thay đổi nhưng khi hắn muốn nghiên cứu tìm hiểu kỹ hơn thì họ đã nhanh chóng lui ra ngoài: " Như vậy chúng ta liền không quấy rầy, thỉnh tiên quân tự tiện!"
Vì thế Yên Việt chỉ có thể đem lực chú ý đều tập trung ở thư sinh bề ngoài như tiên nhân đối diện mình, nhưng hắn liếc mắt nhìn lại không hề sinh ra cảm giác kính sợ trong lòng mà chỉ cảm thấy mạc danh có chút quen thuộc. Hắn trong lòng khó chịu, chần chờ hỏi: " Không biết xưng hô với tiên quân thế nào, ngăn cản tại hạ đi đầu thai có gì giao phó? "
"Ta là ai cũng không quan trọng, quan trọng là trước mặt có một sự kiện quan hệ trọng đại chỉ có ngươi mới có thể đi làm"
Vị tiên nhân kia mở miệng là một bộ dạng cao thâm khó đoán cũng không đợi Yên Việt dò hỏi liền nói: "Ngươi cũng biết hoàng đế Dụ Quốc ở Tây Lương có một đứa cháu trai tên Thái Nhạc?"
"Chỉ nghe người ta nói qua cũng không biết tình hình cụ thể ra sao!"
Yên Việt nghe vị thần tiên trước mặt nói là chuyện hệ trọng liền suy tư theo bản năng. Hiện giờ thiên hạ phân ba. Hắn là người Phong quốc nên đối với sự kiện của hai nước khác đều chỉ là nghe thấy chứ không am tường hiểu rõ. Chỉ là hắn đáp xong lại nghĩ đến tình trạng hiện giờ của bản thân không khỏi cười khổ nói: " Ta dương thọ đã hết, chuyện của thế gian này cùng ta còn có quan hệ sao?"
Tiên quân nhìn Yên Việt cười nói: " Chuyện quan trọng ta muốn nói là ngươi sẽ mượn xác hoàn hồn, tiếp tục làm cha của hoàng tử này"
Có thể một lần nữa có được sinh mệnh, Yên Việt tự nhiên là động tâm, hắn đầu tiên là vui vẻ, sau lại cảm thấy chuyện này không có đơn giản như vậy, người chết sao có thể sống lại? Kia tính là có thể đi, cũng có thể cho chính hồn phách hắn trở về lại chẳng phải càng tốt hơn? Tự nhiên trên trời rớt xuống cái bánh có nhân, chưa chắc ăn ngon như vậy nên hắn cẩn thận hỏi: " Vì cái gì muốn hắn tiếp tục sống sót? Lại vì sao muốn ta thay thế hắn?"
"Đơn giản mà nói là như thế này, Thái Nhạc bỏ mình ngoài ý muốn nên hắn dương thọ chưa tận, càng trùng hợp là hồn phách của hắn đã hồn phi phách tán, chúng ta cũng không có cách nào làm chính hồn phác của hắn trở lại, vì đền bù việc ngoài ý muốn này nên chúng ta tìm được người có cùng bát tự với hắn, muốn cho hồn phách ngươi nhập vào thân thể hắn, thay hắn sống sót!"
Ánh mắt tiên quân mơ hồ một chút nhưng hắn hiển nhiên vẫn nghĩ đến Yên Việt sẽ hỏi vấn đề này liền mở miệng đem sự tình đơn giản thuyết minh một chút rồi lại nói tiếp: " Ngươi đi lần này cũng là một cọc công đức mà đối với ngươi hữu ích vô cùng!"
"Như vậy có thể chứ?"
Yên Việt hồ nghi mà nhìn tiên quân liếc mắt một cái, trong lòng có chút vô ngữ, như thế nào nghe như bọn họ làm sai rồi lừa hắn đi tu sửa ấy.
"Việc này... Tiên giới cùng địa phủ bảo bảo đảm tự nhiên là có thể!" Tiên quân cho Yên Việt một cái ánh mắt kiên định.
" à ~ như vậy sao!"
Tuy rằng việc này nghe tới không mấy đáng tin nhưng đối diện hắn vẫn là thần tiên, đầu trâu mặt ngựa lúc nãy bộ dáng cũng rất phối hợp. Nghĩ nghĩ dù sao thì hắn là người đã chết, cũng không thể thua thiệt hơn liền không không thắc mắc cuối cùng là đã xảy ra cái gì, chỉ nhướng mày cười nói: " Vậy cũng không biết theo lời tiên quân là bổ ích cái gì?"
" Chuyến đi này nếu có thể viên mãn tốt đẹp, như vậy lúc ngươi chết rồi đi đầu thai, ngươi có yêu cầu gì địa phủ đều có thể đáp ứng ngươi!" Nghe ý tứ này chắc chắn là đáp ứng rồi, tiên quân thở nhẹ một hơi hào phóng nói.
Điều kiện này thật là mê người, Yên Việt ngược lại có chút nửa tin nửa ngờ, tổng cảm thấy có chút sau sai: " Viên mãn như thế nào? Như thế nào là không viên mãn đây?"
" Không viên mãn cũng không quan hệ, cũng coi như là cực khổ một phen, chết rồi cũng có thể cho ngươi đi đầu thai thật tốt!"
Tiên quân liền khôi phục dáng vẻ cao thâm khó đoán: " Như thế nào là viên mãn đó là thiên cơ cần phải xem tạo hoá của các ngươi!"
"Thời gian cấp bách mau đi đi!"
Nếu Yên Việt không có cự tuyệt, tiên quân liền không muốn cùng hắn nói nhiều, vung ống tay áo lên Yên Việt cảm giác như là bị một sức mạnh đột nhiên đẩy đi, người lập tức bay lên.
"Tiên quân!!!"
Yên Việt trong lòng vẫn là không thể kiên định nổi, hắn vội vàng hô một tiếng, nghĩ muốn moi thêm nhiều tin tức, từ chỗ tiên quan nắm rõ thêm một chút tình huống nhưng lại chỉ nghe được âm thanh của tiên quân càng ngày càng xa: " Ngươi thực mau sẽ có ký ức một đời này của Thái Nhạc, tin tưởng chính mình!"
Đầu Yên Việt lập tức xoay vòng, mơ mơ màng màng giống muốn ngủ. Ngay lúc hắn như tỉnh lại mơ hồ nghe được có người đang nói chuyện:
" Bây giờ không lẽ cái vị kia lại đem nhân gian phá tan nát hả?"
"Hy vọng đi, nếu là thất bại thêm lần nữa liền không còn biện pháp rồi!"
Giống như âm thanh của đầu trâu mặt ngựa, bọn họ như thế nào quay lại rồi? Đây là đang nói ai?
Yên Việt như mơ một giấc mộng thật dài, trải qua một đời nhân sinh ngắn ngủi của Thái Nhạc.
Thái Nhạc sinh ra thời điểm nhà bọn họ còn chưa phải là hoàng thất, họ là tiền triều võ tướng thế gia nhưng vì tránh cho hoàng đế nghi kỵ, phụ thân hắn liền không có dẫn binh đi đánh giặc chỉ là thừa kế vị trí tướng quân. Mấy huynh đệ Thái Nhạc bị buộc chỉ có thể học văn không học võ nhưng hoàng đế lòng nghi ngờ nghiêm trọng, nhà bọn họ vẫn luôn lo lắng đề phòng, bất quá Thái Nhạc là đứa trẻ nhỏ nhất trong nhà nên được bảo hộ an bình trưởng thành. Thẳng đến khi hắn thiếu niên tài năng bộc lộ nên bị nhìn trúng, hoàng đế để cô công chúa mình yêu thích nhất gả thấp cho hắn. Hắn một đời sinh hoạt xem như trôi chảy liền nổi lên gợn sóng.
Thái Nhạc tài mạo song toàn, cùng tiền triều công chúa trải qua ân ái mấy năm còn hạ sinh một nhi tử. Chỉ là ân ái không bao lâu, công chúa liền thấy chán ghét hắn, cùng người khác thông đồng ở bên ngoài. Nàng ta trước mặt hoàng đế không nói tốt ngược lại còn nhiều câu oán hận, làm hoàng đế đối với nhà hắn càng ngày càng nghi kỵ, Thái gia tình cảnh càng ngày càng gian nan. Đúng lúc này, công chúa muốn rời khỏi liền xúi hoàng đế cho Thái Nhạc đi sứ Sân quốc. Thái gia dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, mượn cơ hội này để Thái Nhạc đi đến Sân quốc làm nội gian, phát động chiến tranh lật đổ tiền triều thành lập quốc gia mới.
Thái gia một bước lên trời nhưng Thái Nhạc vẫn phải ở Sân quốc làm tin, lẻ loi một mình. Hắn vẫn ở nước khác cho đến nửa tháng trước, Sân quốc đã là thực lực không đủ mạnh so với tân triều này, vì muốn duy trì quan hệ giao hảo tốt đã chủ động đưa Thái Nhạc trở về. Cố tình hắn lại xui xẻo đến cực điểm, thật vất vả về đến lãnh thổ quốc gia nhưng ở giữa đường gặp phải bọn cướp, trực tiếp đi đời nhà ma.
Không thể không nói, Thái Nhạc cả đời tuy sinh hoạt giàu có nhưng khắp nơi đều là bất đắc dĩ, thân bất do kỷ. Cưới công chúa vì giữ bình an cho toàn gia tộc, từng bước không dễ đi, nói cho cùng Thái gia vinh quang hậu thế âu cũng là do hắn trả giá mà có.
Yên Việt kiếp trước chỉ là một tiên sinh dạy học bình thường, ngày ngày lo việc sinh nhai, hắn đối với quyền quý nhân gia tranh quyền đoạt lợi cũng không có cái gì đồng cảm, đối với cả đời Thái Nhạc cũng chỉ là cảm thấy có chút thổn thức.
Yên Việt cho rằng hắn sẽ phải tỉnh nhưng cố tình giấc mộng cũng không có vì Thái Nhạc chết đi mà kết thúc. Hắn lại nhìn thấy được một thiếu niên có cùng dung mạo tương tự với Thái Nhạc, người đó là hắn và tiền triều công chúa hài tử. Lúc tổ phụ hắn hấp hối thời điểm, hắn một đường chém giết hết người Thái gia, cuối cùng giấc mộng hắn thấy thiếu niên này mặt mày lãnh khốc khát máu dẫn theo thiết kỵ nhiễm đỏ khắp nơi, xác chết đầy đường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất