Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha
Chương 6
Yên Việt đêm khuya xông vào cung cho dù là có nguyên nhân nhưng vẫn là không hợp với lễ nghĩa, về sau việc này truyền đi khó tránh khỏi bị ngự sử vạch tội. Tuy nhiên Hoằng Nghị đế không để tâm chuyện này, lấy lí do Thái Nhạc có công trạng nên hạ chỉ phong làm quận vương rồi nói mọi việc để xử lý sau. Từ việc này mọi người đều biết Thái Nhạc có được tâm hoàng đế, đối với Thái Lan kỳ cũng xem trọng hơn, đợi hắn dưỡng thương khoẻ lại liền có thể đi Văn Hoa Điện đọc sách, ánh mắt nhìn hắn cũng đều thay đổi, ít khinh thường mà né tránh nhiều hơn, Thái Lan Kỳ không để tâm, vẫn là bộ dáng lạnh băng như trước kia, đến ngồi vào chỗ của mình trong phòng học.
Tiếc rằng hôm nay Thái Phó chủ đề Thái Phó giảng lại là thơ từ, cái hắn không thích nhất, hắn nghe mà mơ màng muốn ngủ gật, chỉ có thể ráng miễn cưỡng chống đỡ mí mắt không nhắm lại, không ngờ Thái Phó lại rất hứng thú đi đến trước mặt hắn, hứng thú đọc một bài thơ rồi yêu cầu hắn bình luận.
Thái Lan Kỳ luôn không có hứng thú với mấy thứ văn nhã này, thêm hắn xưa nay lời nói ra khỏi miệng lại không có lời gì hay ho: "Nghe thì như lo nước lo dân, thật ra chỉ là mua danh chuộc tiếng!"
Lời này vừa nói ra biểu tình mọi người đều mười phần đặc sắc, thư đồng ngồi bên cạnh vẻ mặt giống hệt như sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi liều mạng nháy mắt với hắn: "Phụ vương người, là phụ vương người viết!"
Thái Lan Kỳ cực kỳ ngạc nhiên đến ngồi ngơ ngác chưa phục hồi lại tinh thần, Thái phó đã giận tím mặt. Hắn vốn là lão sư của Thái Nhạc vì thế hoàng đế đối với hắn có lễ, thỉnh hắn đến giảng bài cho các hoàng tôn, nhìn Thái Nhạc được thánh tâm như thế nên cho dù Thái Lan Kỳ chẳng hề để tâm đến việc học, hắn cũng có chút dụng tâm, thời gian gần đây Thái Nhạc như ánh mặt trời ban trưa, năm đó cũng là tài tử nổi danh lại chính là môn sinh hắn đắc ý nhất nên hắn lấy thơ Thái Nhạc ra làm tư liệu giảng bài, gương mặt hắn tươi như mùa xuân, có chung vinh dự. Hắn cho rằng Thái Lan Kỳ cũng có tâm tình như thế, muốn mời hắn cùng nhau bình thơ lại không nghĩ rằng Thái Lan Kỳ như tạt nước thẳng vào mặt hắn, lạnh đến thấu tim gan.
Tính tình Thái phó vốn nóng nảy, tuy nói rằng không thể động thủ trách phạt với hoàng tôn quý tộc nhưng vẫn có thể xách theo bọn họ đến cáo trạng trước mặt phụ huynh, cáo trạng toàn bộ hành vi tội lỗi bọn nhóc này gây ra. Ngày xưa Thái Lan Kỳ chỉ cảm thấy xem người khác bị chê cười là cực kỳ thống khoái, không nghĩ rằng bây giờ đến phiên mình, giờ mới hiểu rõ tư vị này thật không hề dễ chịu gì.
Thái Phó khí thế hùng hổ đến, nhìn thấy Yên Việt cơn tức mới hạ xuống chút, hắn dù sao cũng không đến mức không biết tốt xấu, hắn mang mọi việc đã xảy ra hôm nay kể lại cho Yên Việt nhưng mà càng kể càng tức liền kể sạch hết chuyện tốt mấy năm nay Thái Lan Kỳ làm ra, học hành chậm trễ cùng mấy bài văn kinh hãi thế tục hắn làm ra, rồi càng nói càng tức cuối cùng là vô cùng đau đớn vỗ xuống bàn cái bốp hỏi Yên Việt: "Ngươi cuối cùng có quản hay là không quản con trai ngươi hả?"
Yên Việt cũng làm lão sư nhiều năm rồi, mắt nhìn thấy Thái phó bị tức giận thành như vậy cũng không khỏi đồng cảm, hắn liếc mắt nhìn Thái Lan Kỳ đang ủ tũ cụp đuôi đi theo sau lạnh mặt hỏi: "Thái phó nói đúng không?"
"Đúng ạ!"
Thái Lan Kỳ thấy Thái phó cũng không có nói đến việc hắn bình luận thơ phụ thân như thế thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, mấy cái khác hắn không kịp để tâm nhiều, thống khoái nhận luôn.
"Ngươi nhìn hắn coi, đâu có biết hối cải!"
Thái phó vất vả lắm mới bớt tức giận lại bị hành động này chọc tức thêm.
"Tiên sinh bớt giận, uống miếng nước nhuận khí, đừng tức giận hại thân!"
Yên Việt giở khóc giở cười, hắn xua xua tay bảo Thái Lan Kỳ rời đi trước rồi bưng ly trà đến nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chút nữa ta đi phạt hắn!"
"Ngươi không thấy tức giận hả?"
Thái phó nếm trà, phẩm trà rồi lại thắc mắc hỏi.
" Tất nhiên là tức giận!"
Trong lòng Yên Việt không khỏi rùng mình, hắn thật sự không phải Thái Nhạc cho nên đối với việc học không tốt của Thái Lan Kỳ cũng hề để tâm quá nhiều nhưng việc này không hợp với lẽ thường. Hắn vội ho nhẹ một tiếng, nỗ lực giải thích nói:"Hắn hiện tại thành ra như thế cũng là do ta rời đi nhiều năm, ta tóm lại sẽ kiên nhẫn một chút dạy dỗ hắn!"
"Ai~ đứa nhỏ này đúng thật cũng không dễ dàng gì!"
Thái Phó không nghĩ nhiều nữa, phụ họa một tiếng lại cảm thấy có vẻ mình đã thất thố liền trừng mắt nói: "Nhưng chính vì nguyên nhân này hắn lại càng phải nỗ lực học tập mới đúng, không thể hoang phế việc học!"
"Tiên sinh nói rất đúng!"
Yên Việt nhìn thấy hắn lại muốn bạo nộ tiếp liền vội vàng đồng ý, trong lòng không khỏi nói thầm, Thái phó này bộ dàng nhìn có vẻ rất tàn bạo nhưng đối với Thái Lan Kỳ cũng có tâm.
Sau khi tiễn Thái phó đi, Yên Việt nghĩ nghĩ vẫn là gọi Thái Lan Kỳ đến thư phòng, thật ra Thái phó nhắc nhở rất đúng, việc tiên sinh tìm tới cửa, làm phụ thân không thể nào không tức giận, vì thế nên cũng là không nhịn được muốn động thủ... đúng không?"
———————
"Phụ thân!"
Vừa vào cửa Thái Lan Kỳ liền nhìn thấy thước nằm trên tay phụ thân, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng này không khỏi lập tức ngốc luôn, đợi đến lúc Yên Việt dùng thước gõ lên bàn, ý bảo hắn bò lên nằm hắn mới hậu tri hậu giác nhận ra cái này là dùng để phạt hắn a! Trên mặt hắn liền đỏ lên, nhìn về phía Yên Việt như một nửa là thương lượng, một nửa là kháng cự nói: " Người không cần tự mình động thủ đâu!"
"Lại đây, chống hai tay lên bàn"
Yên Việt cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhưng hắn không thể lùi bước, hắn lấy thủ đoạn hắn từng dạy dỗ học trò ra áp dụng với Thái Lan Kỳ: "Còn dám không học hành đàng hoàng thì nghĩ đến giáo huấn hôm nay!"
Thái Lan Kỳ đối diện một lúc lâu với Yên Việt cuối cùng vẫn là bại trận, thước đánh vào mông phát ra tiếng vang thanh thúy. Thái Lan Kỳ theo bản năng căng chặt người nhưng ba roi qua đi chỉ là nghe thấy âm thanh có chút dọa người, thước dừng lại trên mông cũng chỉ có chút đau tê tê. Thái Lan Kỳ hoảng hốt một trận, thân mình không khỏi cũng thả lỏng.
Trên mặt Yên Việt một mảnh ôn hòa, hắn từ trước đến nay luôn là tiểu trừng đại giới, như thế nào sẽ đánh nặng tay đâu, hắn giở tay thay đổi vị trí đánh một cái mạnh, không nhanh không chậm đem cái mông Thái Lan Kỳ thay đổi.
Thước đánh xuống tiếp Thái Lan Kỳ dần cảnh thấy mông nóng rát, chẳng qua nỗi đau này cũng không khó nhịn, hắn cảm thấy chuyện này cũng không thể chuyện bé xé ta to nên chỉ yên lặng chịu đựng, trong thư phòng chỉ còn lại âm thanh đánh vào thịt "Bốp, bốp"
Thước cứ lên lên xuống xuống, Thái Lan Kỳ ý nghĩ lại trôi đến xa xôi, thường nhìn thấy bọn Thái Giác bị đánh khóc đến sập trời sập đất, còn tưởng là bị đánh đau giống như hình trượng, không nghĩ rằng thì ra phụ thân phạt đánh bản tử nhẹ như thế.
" Đúng dậy đi!"
Yên Việt nhìn rõ Thái Lan Kỳ thất thần nhưng hắn cũng không cưỡng cầu hài tử thành thật chịu phạt, hắn đánh ước chừng đánh gần hai mươi thước thì ngừng lại, thu hồi thước ho nhẹ nói.
"a?"
Thái Lan Kỳ cả kinh lại có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại rồi ngơ nhác hỏi: "Đánh xong rồi ạ?"
" Xong rồi, ăn đòn chưa đủ sao?"
Yên Việt xoa tay, buồn cười nhìn đứa nhỏ nói.
Yên Việt vừa nói xong liền cảm thấy có chút lỡ lời, hắn cùng Thái Lan Kỳ quan hệ cũng không có quen thuộc tới mức có thể trêu chọc, hắn thấy Thái Lan Kỳ luống cuống tay chân bò dậy cũng không chú ý đến lời này của hắn liền ho nhẹ một tiếng, nói tránh đi: "Thái phó tuy rằng nghiêm khắc nhưng suy cho cùng là lo nghĩ cho người, sau này phải nghe Thái phó dạy bảo biết không?"
"Vâng, con nhớ kỹ rồi!"
Lúc này da mặt Thái Lan Kỳ vẫn còn hồng hồng, hắn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, sợ là mặc kệ dù Yên Việt nói gì cũng đều gật đầu đáp ứng: "Phụ thân nếu không còn gì phân phó nữa, hài nhi xin cáo lui trước!"
Yên Việt vẫy tay để hài tử rời khỏi, chính mình nhìn đứa nhỏ bộ dáng chạy chối chết bỗng nhiên có chút thoải mái vui vẻ. Đời trước nếu nói hắn tiếc nuối nhất việc gì thì đó là hắn chưa có đứa con của chính mình, tuy hắn nhận nuôi dạy dỗ rất nhiều hài tử nhưng vẫn là bất đồng. Hiện tại Thái Lan Kỳ làm cho hắn muốn bảo hộ, muốn bầu bạn nên chắc trời cao ban cho hắn cơ hội này có lẽ là muốn đền bù tiếc nuối ngày xưa đi.
Tiếc rằng hôm nay Thái Phó chủ đề Thái Phó giảng lại là thơ từ, cái hắn không thích nhất, hắn nghe mà mơ màng muốn ngủ gật, chỉ có thể ráng miễn cưỡng chống đỡ mí mắt không nhắm lại, không ngờ Thái Phó lại rất hứng thú đi đến trước mặt hắn, hứng thú đọc một bài thơ rồi yêu cầu hắn bình luận.
Thái Lan Kỳ luôn không có hứng thú với mấy thứ văn nhã này, thêm hắn xưa nay lời nói ra khỏi miệng lại không có lời gì hay ho: "Nghe thì như lo nước lo dân, thật ra chỉ là mua danh chuộc tiếng!"
Lời này vừa nói ra biểu tình mọi người đều mười phần đặc sắc, thư đồng ngồi bên cạnh vẻ mặt giống hệt như sống không còn gì luyến tiếc nữa rồi liều mạng nháy mắt với hắn: "Phụ vương người, là phụ vương người viết!"
Thái Lan Kỳ cực kỳ ngạc nhiên đến ngồi ngơ ngác chưa phục hồi lại tinh thần, Thái phó đã giận tím mặt. Hắn vốn là lão sư của Thái Nhạc vì thế hoàng đế đối với hắn có lễ, thỉnh hắn đến giảng bài cho các hoàng tôn, nhìn Thái Nhạc được thánh tâm như thế nên cho dù Thái Lan Kỳ chẳng hề để tâm đến việc học, hắn cũng có chút dụng tâm, thời gian gần đây Thái Nhạc như ánh mặt trời ban trưa, năm đó cũng là tài tử nổi danh lại chính là môn sinh hắn đắc ý nhất nên hắn lấy thơ Thái Nhạc ra làm tư liệu giảng bài, gương mặt hắn tươi như mùa xuân, có chung vinh dự. Hắn cho rằng Thái Lan Kỳ cũng có tâm tình như thế, muốn mời hắn cùng nhau bình thơ lại không nghĩ rằng Thái Lan Kỳ như tạt nước thẳng vào mặt hắn, lạnh đến thấu tim gan.
Tính tình Thái phó vốn nóng nảy, tuy nói rằng không thể động thủ trách phạt với hoàng tôn quý tộc nhưng vẫn có thể xách theo bọn họ đến cáo trạng trước mặt phụ huynh, cáo trạng toàn bộ hành vi tội lỗi bọn nhóc này gây ra. Ngày xưa Thái Lan Kỳ chỉ cảm thấy xem người khác bị chê cười là cực kỳ thống khoái, không nghĩ rằng bây giờ đến phiên mình, giờ mới hiểu rõ tư vị này thật không hề dễ chịu gì.
Thái Phó khí thế hùng hổ đến, nhìn thấy Yên Việt cơn tức mới hạ xuống chút, hắn dù sao cũng không đến mức không biết tốt xấu, hắn mang mọi việc đã xảy ra hôm nay kể lại cho Yên Việt nhưng mà càng kể càng tức liền kể sạch hết chuyện tốt mấy năm nay Thái Lan Kỳ làm ra, học hành chậm trễ cùng mấy bài văn kinh hãi thế tục hắn làm ra, rồi càng nói càng tức cuối cùng là vô cùng đau đớn vỗ xuống bàn cái bốp hỏi Yên Việt: "Ngươi cuối cùng có quản hay là không quản con trai ngươi hả?"
Yên Việt cũng làm lão sư nhiều năm rồi, mắt nhìn thấy Thái phó bị tức giận thành như vậy cũng không khỏi đồng cảm, hắn liếc mắt nhìn Thái Lan Kỳ đang ủ tũ cụp đuôi đi theo sau lạnh mặt hỏi: "Thái phó nói đúng không?"
"Đúng ạ!"
Thái Lan Kỳ thấy Thái phó cũng không có nói đến việc hắn bình luận thơ phụ thân như thế thì liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, mấy cái khác hắn không kịp để tâm nhiều, thống khoái nhận luôn.
"Ngươi nhìn hắn coi, đâu có biết hối cải!"
Thái phó vất vả lắm mới bớt tức giận lại bị hành động này chọc tức thêm.
"Tiên sinh bớt giận, uống miếng nước nhuận khí, đừng tức giận hại thân!"
Yên Việt giở khóc giở cười, hắn xua xua tay bảo Thái Lan Kỳ rời đi trước rồi bưng ly trà đến nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chút nữa ta đi phạt hắn!"
"Ngươi không thấy tức giận hả?"
Thái phó nếm trà, phẩm trà rồi lại thắc mắc hỏi.
" Tất nhiên là tức giận!"
Trong lòng Yên Việt không khỏi rùng mình, hắn thật sự không phải Thái Nhạc cho nên đối với việc học không tốt của Thái Lan Kỳ cũng hề để tâm quá nhiều nhưng việc này không hợp với lẽ thường. Hắn vội ho nhẹ một tiếng, nỗ lực giải thích nói:"Hắn hiện tại thành ra như thế cũng là do ta rời đi nhiều năm, ta tóm lại sẽ kiên nhẫn một chút dạy dỗ hắn!"
"Ai~ đứa nhỏ này đúng thật cũng không dễ dàng gì!"
Thái Phó không nghĩ nhiều nữa, phụ họa một tiếng lại cảm thấy có vẻ mình đã thất thố liền trừng mắt nói: "Nhưng chính vì nguyên nhân này hắn lại càng phải nỗ lực học tập mới đúng, không thể hoang phế việc học!"
"Tiên sinh nói rất đúng!"
Yên Việt nhìn thấy hắn lại muốn bạo nộ tiếp liền vội vàng đồng ý, trong lòng không khỏi nói thầm, Thái phó này bộ dàng nhìn có vẻ rất tàn bạo nhưng đối với Thái Lan Kỳ cũng có tâm.
Sau khi tiễn Thái phó đi, Yên Việt nghĩ nghĩ vẫn là gọi Thái Lan Kỳ đến thư phòng, thật ra Thái phó nhắc nhở rất đúng, việc tiên sinh tìm tới cửa, làm phụ thân không thể nào không tức giận, vì thế nên cũng là không nhịn được muốn động thủ... đúng không?"
———————
"Phụ thân!"
Vừa vào cửa Thái Lan Kỳ liền nhìn thấy thước nằm trên tay phụ thân, hắn chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng này không khỏi lập tức ngốc luôn, đợi đến lúc Yên Việt dùng thước gõ lên bàn, ý bảo hắn bò lên nằm hắn mới hậu tri hậu giác nhận ra cái này là dùng để phạt hắn a! Trên mặt hắn liền đỏ lên, nhìn về phía Yên Việt như một nửa là thương lượng, một nửa là kháng cự nói: " Người không cần tự mình động thủ đâu!"
"Lại đây, chống hai tay lên bàn"
Yên Việt cũng cảm thấy hơi xấu hổ nhưng hắn không thể lùi bước, hắn lấy thủ đoạn hắn từng dạy dỗ học trò ra áp dụng với Thái Lan Kỳ: "Còn dám không học hành đàng hoàng thì nghĩ đến giáo huấn hôm nay!"
Thái Lan Kỳ đối diện một lúc lâu với Yên Việt cuối cùng vẫn là bại trận, thước đánh vào mông phát ra tiếng vang thanh thúy. Thái Lan Kỳ theo bản năng căng chặt người nhưng ba roi qua đi chỉ là nghe thấy âm thanh có chút dọa người, thước dừng lại trên mông cũng chỉ có chút đau tê tê. Thái Lan Kỳ hoảng hốt một trận, thân mình không khỏi cũng thả lỏng.
Trên mặt Yên Việt một mảnh ôn hòa, hắn từ trước đến nay luôn là tiểu trừng đại giới, như thế nào sẽ đánh nặng tay đâu, hắn giở tay thay đổi vị trí đánh một cái mạnh, không nhanh không chậm đem cái mông Thái Lan Kỳ thay đổi.
Thước đánh xuống tiếp Thái Lan Kỳ dần cảnh thấy mông nóng rát, chẳng qua nỗi đau này cũng không khó nhịn, hắn cảm thấy chuyện này cũng không thể chuyện bé xé ta to nên chỉ yên lặng chịu đựng, trong thư phòng chỉ còn lại âm thanh đánh vào thịt "Bốp, bốp"
Thước cứ lên lên xuống xuống, Thái Lan Kỳ ý nghĩ lại trôi đến xa xôi, thường nhìn thấy bọn Thái Giác bị đánh khóc đến sập trời sập đất, còn tưởng là bị đánh đau giống như hình trượng, không nghĩ rằng thì ra phụ thân phạt đánh bản tử nhẹ như thế.
" Đúng dậy đi!"
Yên Việt nhìn rõ Thái Lan Kỳ thất thần nhưng hắn cũng không cưỡng cầu hài tử thành thật chịu phạt, hắn đánh ước chừng đánh gần hai mươi thước thì ngừng lại, thu hồi thước ho nhẹ nói.
"a?"
Thái Lan Kỳ cả kinh lại có chút ngượng ngùng ngậm miệng lại rồi ngơ nhác hỏi: "Đánh xong rồi ạ?"
" Xong rồi, ăn đòn chưa đủ sao?"
Yên Việt xoa tay, buồn cười nhìn đứa nhỏ nói.
Yên Việt vừa nói xong liền cảm thấy có chút lỡ lời, hắn cùng Thái Lan Kỳ quan hệ cũng không có quen thuộc tới mức có thể trêu chọc, hắn thấy Thái Lan Kỳ luống cuống tay chân bò dậy cũng không chú ý đến lời này của hắn liền ho nhẹ một tiếng, nói tránh đi: "Thái phó tuy rằng nghiêm khắc nhưng suy cho cùng là lo nghĩ cho người, sau này phải nghe Thái phó dạy bảo biết không?"
"Vâng, con nhớ kỹ rồi!"
Lúc này da mặt Thái Lan Kỳ vẫn còn hồng hồng, hắn miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, sợ là mặc kệ dù Yên Việt nói gì cũng đều gật đầu đáp ứng: "Phụ thân nếu không còn gì phân phó nữa, hài nhi xin cáo lui trước!"
Yên Việt vẫy tay để hài tử rời khỏi, chính mình nhìn đứa nhỏ bộ dáng chạy chối chết bỗng nhiên có chút thoải mái vui vẻ. Đời trước nếu nói hắn tiếc nuối nhất việc gì thì đó là hắn chưa có đứa con của chính mình, tuy hắn nhận nuôi dạy dỗ rất nhiều hài tử nhưng vẫn là bất đồng. Hiện tại Thái Lan Kỳ làm cho hắn muốn bảo hộ, muốn bầu bạn nên chắc trời cao ban cho hắn cơ hội này có lẽ là muốn đền bù tiếc nuối ngày xưa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất