Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha
Chương 7
Hôm sau Yên Việt đưa Thái Lan Kỳ vào cung thỉnh an, Hoằng Nghị đế yên lặng đánh giá phụ tử hai người một lát rồi mới hướng Yên Việt hòa nhã nói: "Nhạc nhi, người trở về cũng được một thời gian rồi, có nghĩ tới vào triều lãnh chức vụ gì chưa?"
"Cái này.....nhi thần còn chưa nghĩ đến!"
Ở Phong quốc, trừ thái tử, hoàng tử đều giống nhau đều không được nhận chức vụ có thực quyền trong triều. Bởi vậy Yên Việt chưa hề chú ý đến quy củ của Dụ Quốc có giống hay không giống nên là thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Lại bộ thiếu một chức vụ, ngươi đi đi!"
Bất quá Hoằng Nghị đế đã sớm có suy xét, cũng mặc kệ hắn nghĩ hay chưa nghĩ, chỉ cười nói tiếp.
"Việc này... nhi thần kinh nghiệm không đủ, rất khó đảm nhiệm...". ngôn tình hoàn
Yên Việt ngạc nhiên, hắn cho rằng Hoằng nghị đế cùng lắm chỉ an bài cho hắn một chức quan nhàn tản, không nghĩ tới sẽ là chức quan có thực quyền "Lại bộ". Hắn không khỏi chần chờ, tình huống của hắn bây giờ nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, có thể tránh vẫn là nên tránh tốt hơn.
Chỉ tiếc Hoằng Nghị đế đã quyết đoán như thế, hắn dơ tay ngăn Yên Việt sắp từ chối, trấn an nói: "Việc này ngươi không cần lo lắng, trẫm cảm thấy ngươi có thể thì sẽ có thể!"
"Thần tuân chỉ, đa tạ phụ hoàng tín nhiệm!"
Nghe ra Hoằng Nghị đế ý tứ, đã không còn cơ hội quay vòng tìm đường sống Yên Việt cũng không nói thêm gì nữa, tâm tình hắn phức tạp kéo liêu bào quỳ xuống tạ ơn.
Thái Lan Kỳ đứng phía sau ngưng mi, lúc Yên Việt đứng lên thì đột nhiên quỳ xuống nói: "Bệ hạ, thần muốn đến nhận chức tại hình bộ, mong người ân điển!"
Yên Việt không khỏi nhìn về phía Thái Lan Kỳ, Hoằng Nghị đế không vui trách mắng: "Hồ nháo, nhìn bộ dạng ngươi hỗn trướng như thế, ngươi có thể làm được việc gì?"
"Thần vẫn luôn có hứng thú với phá án, thỉnh cho thần gia nhập Hình Bộ!"
Thái Lan Kỳ không để ý với việc Hoằng Nghị đế châm chọc, tiếp tục bình tĩnh nói.
"Nực cười!"
Hoằng Nghị đế nghe hắn nghiêm trang nói muốn vào Hình Bộ liền mắng người: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
"Phụ hoàng! Lan Kỳ muốn tìm việc làm cũng tốt, ngài hà tất phải tức giận như thế!"
Yên Việt nhíu mày, hắn thấy Thái Lan Kỳ cúng chưa nói sai cái gì, như thế nào mà vô duyên vô cớ bị nhục nhã như thế, hắn nhịn không được liền bảo hộ hài tử.
"Sự tình quan trọng, triều đình dùng người như thế nào há có thể để cho hắn xem như trò đùa?"
Hoằng Nghị đế thấy Yên Việt thay Thái Lan Kỳ nói chuyện liền tức giận trừng mắt nhìn hắn nói.
"Thần còn tưởng rằng bệ hạ sẽ đồng ý a!"
Yên Việt còn chưa kịp tiếp tục, Thái Lan Kỳ đầu tiên là khẽ cười một tiếng rồi nhanh chóng tiếp lời, ngữ khí hắn tùy tiện, ngụ ý là châm chọc câu vừa rồi của Hoằng Nghị đế.
"Im miệng!"
Yên Việt không nghĩ tới Thái Lan Kỳ to gan như thế vội quát bảo hắn ngừng lại.
"Ngươi thật to gan!"
Đáng tiếc Hoằng Nghị đế đã nghe được rõ ràng. hắn giận dữ nói: "Người đâu, truyền trượng cho trẫm!"
" Phụ hoàng bớt giận, Lan Kỳ hắn chỉ là lời nói vô tâm!"
Yên Việt đau đầu một trận, vội quỳ xuống chắn trước người hài tử bảo hộ hắn: "Nhi thần trở về nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, dạy dỗ hắn, cầu phụ hoàng tha cho hài tử!"
"Ngươi còn muốn che chở hắn?"
Hoằng Nghị đế đè hỏa khí xuống, ngữ khí lại mang vài phần lạnh lẽo: "Hắn trước mặt thì nói ngươi mua danh chuộc tiếng, sau lưng lại nói trẫm chơi đùa chính sự, nói năng bừa bãi như thế còn không tôn trọng trưởng bối, ngươi còn dám dung túng hắn?"
Thái Lan Kỳ nói hắn mua danh chuộc tiếng? Khi nào thế? Yên Việt trên mặt hiện lên tia mê mang nhưng hiện tại không phải thời gian thích hợp để tìm tòi nghiên cứu, hắn thu liễm tâm tình trịnh trọng lạy một lạy nói: "Nếu phụ hoàng nhất định muốn trách tội, nhi thần nguyện thay hài tử chịu phạt!"
"Ngươi....."
Hoằng Nghị đế không nghĩ Yên Việt sẽ bảo hộ Thái Lan Kỳ như thế, giọng nói run run: "Ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch với trẫm sao?"
"Nhi thần không dám!"
Yên Việt bình tĩnh dập đầu lại giải thích một chút: "Nhi thần biết phụ hoàng thương yêu nhi thần, một mảnh ái tử chi tâm vì thế sao dám cô phụ? Tuy nhiên nhi thần cũng đối với Thái Lan Kỳ như thế ái tử chi tâm, xin phụ hoàng cảm thông!"
"Hay, hay, hay cho phụ tử tình tâm!"
Hoằng Nghị đế trên mặt âm tình bất định, một lúc sau mới hít mạnh một hơi cắn răng nói: "Đều cút hết cho trẫm!"
"Thần xin cáo lui!"
Yên Việt thở thật dài nhẹ nhõm một hơi, cũng mặt kệ Hoằng Nghị đế có tức giận hay không nắm tay lôi Thái Lan Kỳ đang hoảng loạn lui ra.
Hoằng Nghị đế nhìn hai người rời đi, trên mặt không biết đang nghĩ gì.
____________
Khi Yên Việt vào cung cùng Thái Lan Kỳ tuy không có trò chuyện với nhau thật vui vẻ nhưng khi rảnh rỗi vẫn có giao lưu, hiện tại trên đường trở về thì lại an tĩnh đến một câu nói cũng không có. Yên Việt là có chút ngu người, Hoằng Nghị đế đột nhiên cho hắn đến làm ở Lại Bộ, hắn thật không nghĩ ra ý đồ của hoàng đế. Sau Thái Lan Kỳ lại náo loạn một trận, nhìn dáng vẻ hình như là sự việc có liên quan đến hắn, mọi người tựa hồ đều biết việc này nhưng hắn lại không hay biết gì, tâm tình bình tĩnh của hắn có chút gợn sóng, hắn chỉ cảm thấy đầu mình không đủ dùng rồi. Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Thái Lan Kỳ một cái, hy vọng hài tử có thế giúp hắn nghĩ thông vấn đề nan giải này, không nghĩ rằng nhìn thấy Thái Lan Kỳ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ bình tĩnh như chưa hề phát sinh ra việc gì.
Yên Việt há miệng muốn nói nhưng lại nuốt xuống lời sắp ra khỏi miệng. Hắn còn nhớ rõ Hoằng Nghị đế nói Thái Lan Kỳ nói hắn mua danh chuộc tiếng, có phải Thái Lan Kỳ vẫn luôn xem thường hắn? Hắn theo bản năng sờ sờ mũi, trong lòng âm thần tự giễu: "Mệt cho hắn còn nghĩ rằng quan hệ giữa hai người còn rất tốt ấy chứ!"
Lúc này Thái Lan Kỳ đang không biết làm sao giải thích cũng với phụ thân. Khi hắn nghe được Hoàng Nghị đế muốn đưa chức vụ Lại Bộ lang trung giao cho phụ thân đảm nhiệm, phản ứng đầu tiên là muốn nói cho phụ thân biết việc này không phải là chuyện tốt lành gì. Lại bộ trung lang tuy phẩm cấp chức vụ không cao nhưng thập phần quan trọng, cai quản đủ loại khảo thí, khảo hạch lên chức. Hiện thời Thái tử và tam hoàng tử luôn tranh giành quyền lực như nước với lửa, phụ thân vừa mới trở về hoàng đế vẫn luôn ban ân sủng tới, bây giờ còn để người đến Lại Bộ nhận chức, mọi người sẽ phỏng đoán thánh ý như thế nào đây? Một khi phụ thân nhận chức vụ này thì những kẻ muốn ngôi vị hoàng đế sẽ cảm thấy bị uy hiếp, cây cao đón gió, mặc kệ là Thái tử hay Tam hoàng tử đều không phải người dễ sống chung, đối với hiện tại tình hình phụ thân vẫn là thế lực mỏng manh, người đang trong tình thế hung hiểm.
Hắn sở dĩ đi thử hoàng đế là muốn biết đối với việc phụ thân chịu phần hung hiểm này hoàng đế có nghĩ đến hay chưa? có suy nghĩ như thế nào? có từng nghĩ đến hậu quả? hắn đối với phụ thân có thái độ gì mới là quan trọng nhất.
Nếu hoàng đế có ý bồi dưỡng phụ thân để kế thừa ngai vàng vậy thì hết thảy đều là cầu phú quý trong hung hiểm, cái nguy hiểm này cũng đáng đi nhưng nếu lão chỉ xem phụ thân là quân cờ vậy thì càng nguy hiểm hơn.
Hiện tại hắn thử ra được kết quả, hắn cố ý nhắc nhở phụ thân nhưng chỉ là hắn một bên tình nguyện nghĩ nhiều, cuối cùng thì hoàng đế đối với phụ thân cũng không tồi, có thể đơn giản chỉ là ân sủng người thôi. Nếu hắn đem nghi ngờ của bản thân nói cho phụ thân nghe, có khi lại thành ly gián tình phụ tử giữa phụ thân và hoàng đế, phụ thân không tin hắn cũng không sao nhưng về sau hắn khó có thể giúp phụ thân được nữa.
"Cái này.....nhi thần còn chưa nghĩ đến!"
Ở Phong quốc, trừ thái tử, hoàng tử đều giống nhau đều không được nhận chức vụ có thực quyền trong triều. Bởi vậy Yên Việt chưa hề chú ý đến quy củ của Dụ Quốc có giống hay không giống nên là thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
"Lại bộ thiếu một chức vụ, ngươi đi đi!"
Bất quá Hoằng Nghị đế đã sớm có suy xét, cũng mặc kệ hắn nghĩ hay chưa nghĩ, chỉ cười nói tiếp.
"Việc này... nhi thần kinh nghiệm không đủ, rất khó đảm nhiệm...". ngôn tình hoàn
Yên Việt ngạc nhiên, hắn cho rằng Hoằng nghị đế cùng lắm chỉ an bài cho hắn một chức quan nhàn tản, không nghĩ tới sẽ là chức quan có thực quyền "Lại bộ". Hắn không khỏi chần chờ, tình huống của hắn bây giờ nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, có thể tránh vẫn là nên tránh tốt hơn.
Chỉ tiếc Hoằng Nghị đế đã quyết đoán như thế, hắn dơ tay ngăn Yên Việt sắp từ chối, trấn an nói: "Việc này ngươi không cần lo lắng, trẫm cảm thấy ngươi có thể thì sẽ có thể!"
"Thần tuân chỉ, đa tạ phụ hoàng tín nhiệm!"
Nghe ra Hoằng Nghị đế ý tứ, đã không còn cơ hội quay vòng tìm đường sống Yên Việt cũng không nói thêm gì nữa, tâm tình hắn phức tạp kéo liêu bào quỳ xuống tạ ơn.
Thái Lan Kỳ đứng phía sau ngưng mi, lúc Yên Việt đứng lên thì đột nhiên quỳ xuống nói: "Bệ hạ, thần muốn đến nhận chức tại hình bộ, mong người ân điển!"
Yên Việt không khỏi nhìn về phía Thái Lan Kỳ, Hoằng Nghị đế không vui trách mắng: "Hồ nháo, nhìn bộ dạng ngươi hỗn trướng như thế, ngươi có thể làm được việc gì?"
"Thần vẫn luôn có hứng thú với phá án, thỉnh cho thần gia nhập Hình Bộ!"
Thái Lan Kỳ không để ý với việc Hoằng Nghị đế châm chọc, tiếp tục bình tĩnh nói.
"Nực cười!"
Hoằng Nghị đế nghe hắn nghiêm trang nói muốn vào Hình Bộ liền mắng người: "Ngươi đúng là không biết xấu hổ!"
"Phụ hoàng! Lan Kỳ muốn tìm việc làm cũng tốt, ngài hà tất phải tức giận như thế!"
Yên Việt nhíu mày, hắn thấy Thái Lan Kỳ cúng chưa nói sai cái gì, như thế nào mà vô duyên vô cớ bị nhục nhã như thế, hắn nhịn không được liền bảo hộ hài tử.
"Sự tình quan trọng, triều đình dùng người như thế nào há có thể để cho hắn xem như trò đùa?"
Hoằng Nghị đế thấy Yên Việt thay Thái Lan Kỳ nói chuyện liền tức giận trừng mắt nhìn hắn nói.
"Thần còn tưởng rằng bệ hạ sẽ đồng ý a!"
Yên Việt còn chưa kịp tiếp tục, Thái Lan Kỳ đầu tiên là khẽ cười một tiếng rồi nhanh chóng tiếp lời, ngữ khí hắn tùy tiện, ngụ ý là châm chọc câu vừa rồi của Hoằng Nghị đế.
"Im miệng!"
Yên Việt không nghĩ tới Thái Lan Kỳ to gan như thế vội quát bảo hắn ngừng lại.
"Ngươi thật to gan!"
Đáng tiếc Hoằng Nghị đế đã nghe được rõ ràng. hắn giận dữ nói: "Người đâu, truyền trượng cho trẫm!"
" Phụ hoàng bớt giận, Lan Kỳ hắn chỉ là lời nói vô tâm!"
Yên Việt đau đầu một trận, vội quỳ xuống chắn trước người hài tử bảo hộ hắn: "Nhi thần trở về nhất định sẽ nghiêm khắc quản giáo, dạy dỗ hắn, cầu phụ hoàng tha cho hài tử!"
"Ngươi còn muốn che chở hắn?"
Hoằng Nghị đế đè hỏa khí xuống, ngữ khí lại mang vài phần lạnh lẽo: "Hắn trước mặt thì nói ngươi mua danh chuộc tiếng, sau lưng lại nói trẫm chơi đùa chính sự, nói năng bừa bãi như thế còn không tôn trọng trưởng bối, ngươi còn dám dung túng hắn?"
Thái Lan Kỳ nói hắn mua danh chuộc tiếng? Khi nào thế? Yên Việt trên mặt hiện lên tia mê mang nhưng hiện tại không phải thời gian thích hợp để tìm tòi nghiên cứu, hắn thu liễm tâm tình trịnh trọng lạy một lạy nói: "Nếu phụ hoàng nhất định muốn trách tội, nhi thần nguyện thay hài tử chịu phạt!"
"Ngươi....."
Hoằng Nghị đế không nghĩ Yên Việt sẽ bảo hộ Thái Lan Kỳ như thế, giọng nói run run: "Ngay cả ngươi cũng muốn ngỗ nghịch với trẫm sao?"
"Nhi thần không dám!"
Yên Việt bình tĩnh dập đầu lại giải thích một chút: "Nhi thần biết phụ hoàng thương yêu nhi thần, một mảnh ái tử chi tâm vì thế sao dám cô phụ? Tuy nhiên nhi thần cũng đối với Thái Lan Kỳ như thế ái tử chi tâm, xin phụ hoàng cảm thông!"
"Hay, hay, hay cho phụ tử tình tâm!"
Hoằng Nghị đế trên mặt âm tình bất định, một lúc sau mới hít mạnh một hơi cắn răng nói: "Đều cút hết cho trẫm!"
"Thần xin cáo lui!"
Yên Việt thở thật dài nhẹ nhõm một hơi, cũng mặt kệ Hoằng Nghị đế có tức giận hay không nắm tay lôi Thái Lan Kỳ đang hoảng loạn lui ra.
Hoằng Nghị đế nhìn hai người rời đi, trên mặt không biết đang nghĩ gì.
____________
Khi Yên Việt vào cung cùng Thái Lan Kỳ tuy không có trò chuyện với nhau thật vui vẻ nhưng khi rảnh rỗi vẫn có giao lưu, hiện tại trên đường trở về thì lại an tĩnh đến một câu nói cũng không có. Yên Việt là có chút ngu người, Hoằng Nghị đế đột nhiên cho hắn đến làm ở Lại Bộ, hắn thật không nghĩ ra ý đồ của hoàng đế. Sau Thái Lan Kỳ lại náo loạn một trận, nhìn dáng vẻ hình như là sự việc có liên quan đến hắn, mọi người tựa hồ đều biết việc này nhưng hắn lại không hay biết gì, tâm tình bình tĩnh của hắn có chút gợn sóng, hắn chỉ cảm thấy đầu mình không đủ dùng rồi. Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Thái Lan Kỳ một cái, hy vọng hài tử có thế giúp hắn nghĩ thông vấn đề nan giải này, không nghĩ rằng nhìn thấy Thái Lan Kỳ đưa ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ bình tĩnh như chưa hề phát sinh ra việc gì.
Yên Việt há miệng muốn nói nhưng lại nuốt xuống lời sắp ra khỏi miệng. Hắn còn nhớ rõ Hoằng Nghị đế nói Thái Lan Kỳ nói hắn mua danh chuộc tiếng, có phải Thái Lan Kỳ vẫn luôn xem thường hắn? Hắn theo bản năng sờ sờ mũi, trong lòng âm thần tự giễu: "Mệt cho hắn còn nghĩ rằng quan hệ giữa hai người còn rất tốt ấy chứ!"
Lúc này Thái Lan Kỳ đang không biết làm sao giải thích cũng với phụ thân. Khi hắn nghe được Hoàng Nghị đế muốn đưa chức vụ Lại Bộ lang trung giao cho phụ thân đảm nhiệm, phản ứng đầu tiên là muốn nói cho phụ thân biết việc này không phải là chuyện tốt lành gì. Lại bộ trung lang tuy phẩm cấp chức vụ không cao nhưng thập phần quan trọng, cai quản đủ loại khảo thí, khảo hạch lên chức. Hiện thời Thái tử và tam hoàng tử luôn tranh giành quyền lực như nước với lửa, phụ thân vừa mới trở về hoàng đế vẫn luôn ban ân sủng tới, bây giờ còn để người đến Lại Bộ nhận chức, mọi người sẽ phỏng đoán thánh ý như thế nào đây? Một khi phụ thân nhận chức vụ này thì những kẻ muốn ngôi vị hoàng đế sẽ cảm thấy bị uy hiếp, cây cao đón gió, mặc kệ là Thái tử hay Tam hoàng tử đều không phải người dễ sống chung, đối với hiện tại tình hình phụ thân vẫn là thế lực mỏng manh, người đang trong tình thế hung hiểm.
Hắn sở dĩ đi thử hoàng đế là muốn biết đối với việc phụ thân chịu phần hung hiểm này hoàng đế có nghĩ đến hay chưa? có suy nghĩ như thế nào? có từng nghĩ đến hậu quả? hắn đối với phụ thân có thái độ gì mới là quan trọng nhất.
Nếu hoàng đế có ý bồi dưỡng phụ thân để kế thừa ngai vàng vậy thì hết thảy đều là cầu phú quý trong hung hiểm, cái nguy hiểm này cũng đáng đi nhưng nếu lão chỉ xem phụ thân là quân cờ vậy thì càng nguy hiểm hơn.
Hiện tại hắn thử ra được kết quả, hắn cố ý nhắc nhở phụ thân nhưng chỉ là hắn một bên tình nguyện nghĩ nhiều, cuối cùng thì hoàng đế đối với phụ thân cũng không tồi, có thể đơn giản chỉ là ân sủng người thôi. Nếu hắn đem nghi ngờ của bản thân nói cho phụ thân nghe, có khi lại thành ly gián tình phụ tử giữa phụ thân và hoàng đế, phụ thân không tin hắn cũng không sao nhưng về sau hắn khó có thể giúp phụ thân được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất