Xuyên Thành Sát Tinh Tiện Nghi Lão Cha

Chương 18

Trước Sau
Tâm Yên Việt lập tức treo lên, lần này hắn lại mơ thấy Thái Lan Kỳ!

Thiếu niên mặc bộ đồ đen đang đổi theo một người khác, hài tử đuổi đến một thôn trang, hắn thấy người nọ đi vào liền cũng thả nhẹ cước bộ nhảy theo đến, nhảy tường vào trong viện lại không nghĩ đến hộ vệ trong viện đông đảo. Hắn bị phát hiện liền bốn bề vây khốn bên trong.

Trong mộng Yên Việt thấy rõ ràng hàn quang trên kiếm trong tay Thái Lan Kỳ đi đến đâu, đám người vây công liền mất mạng nhưng là hộ về trang viên này vẫn nhất quyết không chịu buông tha hắn, gắt gao truy bắt ở phía sau.

Không biết Thái Lan Kỳ đã dùng biện pháp gì mà trang viện đột nhiên phát hỏa, hắn tranh thủ cơ hội bỏ chạy, cuối cùng chạy ra cửa thành lại gặp phải binh sĩ tuần tra.

Sau khi Yên Việt tỉnh lại phát hiện Thái Lan Kỳ quả nhiên không ở trong phủ, giấc mộng kia có khả năng là sự thật, hắn ổn định tâm tình vội vàng chuẩn bị vào cung. Thái Lan Kỳ bị bắt đi, hắn chỉ có thể dựa vào thực lực của Hoằng Nghị đế mới có thể mau chóng cứu hài tử ra ngoài. Nhưng vấn đề là làm sao thuyết phục được Hoằng Nghị đế giúp hắn đây? suy nghĩ suốt đường đi cũng miễn cưỡng nghĩ ra được một biện pháp.

"Phụ hoàng, một đêm rồi Lan Kỳ vẫn chưa trở về phủ, cầu xin phụ hoàng giúp nhi thần sai người đi tìm kiếm hài tử!"

Vẻ mặt Yên Việt hốt hoảng, quỳ rạp xuống trước mặt Hoằng Nghị đế vội vàng nói.

"Hả?"

Hoằng Nghị đế nghe xong đầu tiên là không vui: "Nhi tử của chính mình lại không biết đi hồ nháo ở đâu? Ngươi còn dám đến tìm trẫm giúp ngươi tìm con?"

"Không phải, Lan Kỳ là do nhi thần sai đi..."

Yên Việt thấy Hoằng Nghị đế quả nhiên không chịu giúp đỡ, trong lòng thật sự sốt ruột, hắn khẽ cắn môi mạo hiểm đánh cuộc nói: "Thình phụ hoàng cho bọn họ lui hết, nhi thần có việc cần bẩm báo!"

"Rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hoằng Nghị đế thấy Yên Việt thận trọng như thế liền phất tay cho lui cung nhân ra ngoài, nhíu mày hỏi.

"Phụ hoàng còn nhớ rõ lần trước ngài hỏi nhi thần khi trở về đã gặp phải bọn thổ phỉ có việc gì kỳ là phát sinh hay không?"

Yên Việt khơi gợi vấn đề, Thái Nhạc đã đi làm con tin nhiều năm, trên đường trở về liền gặp bất trắc, Hoằng Nghị đến tất nhiên rất để tâm đến việc này, mặc kệ đêm nay Thái Lan Kỳ đang truy đuổi người nào, chỉ cần chắc chắn người này có quan hệ với những người gây bất trắc cho hắn lần trước thì việc làm của Thái Lan Kỳ đều sẽ thành hợp tình hợp lý. Kỳ thật hắn cũng có chút cảm thấy sự thật là như thế. Nếu đã cảnh báo trong mơ cho hắn biết thì chắn chắn tánh mạng hài tử đang nguy cấp, lấy sự ẩn nhẫn của hài tử mấy năm nay thì còn chuyện gì có thể làm cho hắn đột nhiên bất chấp nguy hiểm tánh mạng như thế, tự mình đi điều tra? Bởi thế Yên Việt nói lưu loát không có chút do dự.



"Lúc ấy nhi thần cũng không có nhớ ra chuyện gì nhưng là sau khi trở về từ từ suy nghĩ, xác thực đúng là có chút kỳ quặc nhưng việc này chỉ là suy đoán của nhi thần, sự tình trọng đại, nhi thần không dám quấy nhiễu thanh tịnh của phụ hoàng, nhi thần lại thật sự không có ai khác để dùng, chỉ có thể để cho Lan Kỳ giúp nhi thần đi tra, Lan Kỳ tối hôm qua nói rằng đã có chút manh mối, muốn đi theo dõi một người đáng nghi ngờ, nhi thần chỉ nghĩ công phu của hài tử không tệ liền chỉ căn dặn hắn cẩn thận một chút liền để người đi, ai biết qua một đêm rồi người vẫn không hề trở về, nhi thần thật sự rất là lo lắng, vạn nhất đạo tặc phát hiện hắn..."

"Đều là do nhi thần đã sai, sự việc nguy hiểm như thế, nhi thần không nên để Lan Kỳ đi làm!"

Yên việt biên một đoạn nói dối xong bất giác phía sau lưng đều đã ướt đẫm, hắn đơn giản là diễn thêm một chút, vẻ mặt lại cực kỳ hối hận, thở ngắn thở dài.

Hoằng Nghị đến nghe xong sắc mặt liền ngưng trọng lên, hắn thấy bộ dáng mất hồn mất vía của Yên Việt lại cảm thấy nhi tử thật có chút đáng thương, tốt xấu gì cũng là nhi tử mình sủng ái, xảy ra chuyện lại không có người giúp hắn, chỉ có thể cầu đến chính mình, hắn không khỏi mền lòng gọi Thường Thăng đến an bài người đi tìm kiếm, lại an ủi hài tử: "Con cũng đừng lo lắng quá! Thái Lan Kỳ sẽ không có việc gì!"

"Đa tạ phụ hoàng!"

Yên Việt nhẹ nhàng thở ra, cảm tạ Hoằng Nghị đế liền cũng muốn đi ra ngoài tìm kiếm hài tử, hắn sợ rằng ở lại chỗ Hoằng Nghị đế càng lâu sẽ để lộ ra dấu vết.

"Con có thể đi tìm ở đâu?"

Hoằng Nghị đế lại không chịu thả người, nghĩ đến việc ám sát kia sắc mặt âm trầm dọa người nói: "Con xác định là lúc đó không phải là ngoài ý muốn mà thật sự có người muốn hại con?"

"Nhi thần xác định! Nhi thần gặp phải bọn thổ phỉ là ở giao lộ giữa ba nước..."

Lúc này Yên Việt chỉ có thể cắn chết một ngụm, trong đầu hắn tăng tốc vận chuyển thế nhưng thật sự cũng làm cho hắn phát hiện một ít điểm đáng ngờ, địa phương này cách chỗ ở Yên Việt không xa, hắn cũng có chút hiểu biết châm chước nói: "Ở địa phương này ngư long hỗn tạp, quyền khống chế của tam quốc đối với nơi này không mạnh, thổ phỉ xác thực mọc lên lan tràn nhưng nguyên nhân chính cũng là như vậy, thổ phỉ nơi này giống nhau, chẳng qua chỉ là giựt tiền chứ rất ít khi giết người, bọn họ cũng sợ nếu giết người rồi thì sẽ không còn một ai dám đến, như vậy khác nào chặt đứt con đường tiền tài của mình, lúc ấy nhi thần một mực kinh hoàng mà không chú ý đến!"

"Ừm! Như thế ngươi nói xem, trên người bị Thái Lan Kỳ theo dõi có đặc điểm gì đáng ngờ?"

Lúc trước thiếu một chút nữa Thái Nhạc bị hại, Hoằng Nghị đế vẫn luôn tức giận không nguôi, bọn thổ phỉ kia đã bị hắn sai người dẹp yên: "Lúc đó có cá lọt lưới sao?"

"Việc này nhi thần cũng không thể xác định chính xác!"

Yên Việt chần chờ, chuẩn hàm hồ qua loa lấy lệ: "Chúng ta chỉ là hoài nghi nên mới đi kiểm chứng!"

Hoằng Nghị đế căn bản không hề nghĩ từ đầu đến cuối đều là Yên Việt lừa mình, hắn nhìn bộ dáng nhi tử lại nghĩ đến điều Thái Lâm nói, hắn không khỏi nghĩ nhiều: "Con cũng không cần khẩn trương, con muốn điều tra rõ ràng việc lúc trước mặc kệ là tra ra người nào làm, cuối cùng tra ra cái gì không thì cũng không sao, phụ hoàng vẫn sẽ chủ trì công đạo!"



"Vâng, tạ ơn phụ hoàng chiếu cố!"

Tinh thần Yên Việt lúc này đang khẩn trương cao độ, dễ dàng nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoằng Nghị đế, hiển nhiên Hoằng Nghị đế đã biết chút gì đó bằng không thì lúc trước cũng không nhắc đến việc này với hắn.

"Phụ hoàng....."

Như vậy Hoằng Nghị đế là đang dùng phương diện nào để đối mặt với hắn đây? Ừ, có lẽ là thời điểm đàm luận cùng Tam hoàng tử bọn họ đã nói gì đó? Hắn đảo đảo mắt một bộ dạng muốn nói lại thôi.

"Khởi bẩm bệ hạ đã có tin tức Thất hoàng tôn!"

Trường Thăng bên ngoài cất tiếng bẩm báo.

"Tiến vào!"

Hoằng Nghị đế liếc mắt nhìn Yên Việt một cái, cao giọng nói. Yên Việt cũng không nói tiếp nữa.

"Khởi bẩm Hoàng thượng, Vương gia!"

Thường Thăng khom người lên trước nói: "Hiện tại Thất hoàng tôn đang ở Kinh Triệu Doãn nha môn, nghe nói đêm này Thất hoàng tôn xông vào trang viên của Thái tử, rồi phát sinh xung đột với hộ vệ, còn phóng hỏa đốt trang viện, binh sĩ tuần tra đã giữ lại Thất hoàng tôn, Vương đại nhân biết được thân phận của hoàng tôn vốn là muốn báo cho Vương gia cùng Tông Nhân Phủ nhưng Thái tử đã đến trước cho nên hiện còn đang tra hỏi!"

Khi Hoằng Nghị đế nghe đến trang việt của Thái tử sắc mặt liền thay đổi lập tức, hắn mặt âm trầm nghe Thường Thăng nói xong liền nhanh chóng ra lệnh: "Tuyên Thái tử đến gặp trẫm ngay lập tức!"

"Nhi thuần cùng đi với Thường công công, đi đón Lan Kỳ về!"

Yên Việt sợ Thái tử làm khó Lan Kỳ liền nói.

"Khoan đã!"

Hoằng Nghị đế nhìn về phía Yên Việt nhíu mi chậm rãi nói: "Thái Lan Kỳ truy đuổi người đến biệt viện trên danh nghĩa của Thái tử e là cũng không ổn lắm!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau