Chương 23: "Không ở được," Chu Du nhỏ giọng rù rì, "Tu hú chiếm tổ..."
Lục Viễn cảm thấy nếu không phải khả năng nhẫn nại của mình tương đối tốt, hai người kia còn chưa thấy ghê tởm, chính mình đã bị dọa chết khiếp.
Xét cho cùng tướng tá Chu Du cao ráo, chân lại dài, một câu "bảo bảo" hai câu "bảo bảo" nũng nịu gọi lên kia thật sự rất dọa người. Cậu lẳng lặng chịu đựng phối hợp, cũng may cậu con trai kia bị chọc tức đến không chịu nổi, lúc giãy dụa muốn phản kích lại bị người ngồi bên cạnh kia túm chặt, hai người rì rà rì rầm nói vài câu liền bỏ đi.
Lục Viễn chờ cho đến khi hai người kia ra khỏi nhà ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu bật một ngón tay cái với Chu Du.
Chu Du vẻ mặt đắc ý, chặc lưỡi nói: "Thấy tôi lợi hại chưa."
"Lợi hại," Lục Viễn cúi đầu cười nói, "Đối với bản thân mình cũng thật triệt để tàn nhẫn."
"Thường thôi," Chu Du xùy một tiếng, xoa tay nói: "Nhóc con lùn tịt xấu xí mà dám khiêu khích Tiểu Viễn Viễn nhà chúng ta, kiếm chuyện~"
"......" Lục Viễn che mặt thở dài, nửa ngày sau mới vụng trộm cười, nói: "Được rồi Tiểu Ngư Ngư, để tôi ăn miếng cơm đi."
Tư thế của Chu Du ban nãy thực sự làm cậu ăn không vào, lúc này lại cười đến đau cả bụng, đành phải chậm rì rì mà nhấp một ít cháo.
Nhà ăn càng lúc càng vãn người, rất nhiều khách du lịch đều nhân lúc bấy giờ trời còn mát mẻ đi ra ngoài chơi. Chu Du tì người lên lan can nhìn ra bên ngoài, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nói: "Lát nữa chúng ta cũng ra ngoài chơi đi? Đằng nào cậu cũng xin nghỉ rồi mà?"
"Ừ," Lục Viễn ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói giọng chế nhạo, "Mau mau nói cho Tiểu Bùi Bùi của cậu biết một tiếng, tôi ở đây bồi cậu ngủ bồi cậu ăn bồi cậu chơi, đừng khấu trừ lương của tôi."
"......" Chu Du cười ha ha nói, "Không được, nói như vậy cậu liền thảm rồi, ngộ nhỡ gã bắt cậu đi giày nhỏ (gây khó dễ) thì sao." Hắn nói xong quay lại mở di động lên khoe khoang với Lục Viễn: "Hôm qua tổng giám của các cậu tặng tôi hồng bao, đến đây, cho cậu xem."
Hắn giơ di động cho Lục Viễn xem, trên giao diện trò chuyện của hắn và Bùi Lập Dũng quả nhiên có một cái phong bao lì xì.
Lục Viễn nheo mắt lại hỏi hắn: "Thế sao cậu không nhận?"
Chu Du thấy cậu duỗi tay định bấm vào nhận, vội vàng sợ tới mức che lại, khẩn trương thu hồi điện thoại, nói: "Đừng đừng đừng, bao lì xì không thể tùy tiện nhận, lỡ đâu gã lại nghĩ nhiều, sau này khó giải thích."
"Nghĩ nhiều cái gì," Lục Viễn bỗng nhiên nhớ đến sự tình hôm qua, do dự một chút mới hỏi hắn, "Có phải là cậu giới thiệu Lý Phục cho gã hay không? Hôm qua gã đến tìm tôi, ý tứ là muốn rủ tôi theo gã đi ăn máng khác."
"Làm gì có," Chu Du mờ mịt mà lắc đầu, lại nói, "Lý Phục bây giờ không ở chỗ tôi. Gã nói là công ty của Lý Phục à?"
"Gã chưa nói, tôi đoán thế." Lục Viễn ăn gần xong, thu dọn bát đũa mình vừa dùng, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Chu Du đuổi kịp cậu, nghi hoặc hỏi: "Khả năng là công ty khác không biết chừng." Hắn nói xong khựng lại một chút, hỏi Lục Viễn, "Cậu không muốn sang công ty của Lý Phục sao?"
Lục Viễn quay mặt lại liếc hắn một cái.
Chu Du nhớ tới chuyện hôm qua, thuận miệng nói: "Trước đây cậu vì muốn nhìn y một chút, còn có thể nằm bò trên bàn mà nhìn ảnh phản chiếu. Hiện tại nếu thật sự muốn đi thì không phải nên nhanh chân một chút sao, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người trong lòng lại có thể công tác kiếm tiền, một công đôi việc, quá tốt còn gì."
Thế nhưng Lục Viễn vẫn luôn do do dự dự, trừ bỏ lần đầu tiên sang ăn ké bữa cơm có hỏi qua một câu, sau đó cũng chưa từng đề cập chuyện này với đối phương, cho dù là liên hệ gặp mặt bồi dưỡng cảm tình một buổi cũng không có.
Lục Viễn sửng sốt một chút, ngay sau đó quay mặt đi cười cười: "Ai bảo với cậu tôi khi đó là nhìn y."
Nói xong bèn dừng luôn đề tài ở đó, cũng không đề cập chuyện công tác.
Chu Du đợi một lát, thấy cậu không nói tiếp, trong lòng dần có chút khó chịu, âm thầm thở dài một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Hắn nhớ tới lúc trước Lý Phục nói với hắn, tuy rằng hắn cùng Lục Viễn là loại bạn bè có thể đánh có thể nháo, nhưng quan hệ song phương cũng không ngang bằng, có lẽ vấn đề nằm ở tính cách. Tổng thể mà nói, Chu Du cảm thấy bản thân mình là kiểu người có gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời, nhưng Lục Viễn lại khác, cậu phân tuyến rất rõ ràng, tuyến ngoài là ăn nhậu chơi bời cãi nhau ầm ĩ, tuyến trong là kế hoạch công tác cùng sinh hoạt, tiền đồ, hai bên ranh giới rõ ràng, tuyệt đối không xâm lấn.
Cho nên tuy rằng nhìn vào thấy quan hệ của bọn họ không tồi, nhưng nói trắng ra, cùng lắm cũng chỉ là một đôi bạn nhậu.
Hắn suy nghĩ đến đây cảm xúc liền tụt xuống.
Hai người sau khi ăn xong đi lòng vòng quanh khu resort, theo biển chỉ dẫn dọc theo con đường hai bên rợp bóng cây xanh xuống núi, đi đến ngư trường trên biển, xem người ta câu cá, lúc sau lại theo một con đường đất khác cuốc bộ trở về. Chu Du không nói chuyện nhiều, chỉ lấy di động ra chụp hình phong cảnh, hoặc là mải mê nhìn ngắm hoa cỏ trồng ở ven đường.
Những cử chỉ này đều rơi vào trong mắt Lục Viễn, cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát cũng chỉ im lặng hướng phía trước mà đi, hít thở vài ngụm không khí trong lành trên núi. Chờ đến giữa trưa, công ty bảo hiểm chở xăng đến cấp, cậu đưa Chu Du về nhà trước. Lúc người nọ vừa muốn xuống xe, Lục Viễn ho khan một tiếng, gọi người lại.
Chu Du đã tháo đai an toàn, một tay đặt trên nắm cửa xe quay đầu nhìn cậu.
Lục Viễn nói: "Lý Phục nơi đó...... thật sự là tôi có chút do dự."
Chu Du hơi bất ngờ vì đột nhiên cậu lại nói chuyện này, tuy vậy vẫn thu hồi tay, ngồi trở về.
Lục Viễn trầm mặc vài giây, dường như đang cân nhắc ngôn từ, một lúc sau mới mở miệng: "Ban đầu quả thật tôi có động tâm. Đồng nghiệp nói cho tôi biết tình huống của công ty, nếu để so sánh thì, Lý Phục bên kia là mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, bên này lại chính là mặt trời sắp lặn, vận số sắp hết. Cho nên tôi mới đến nhà cậu tìm y dò hỏi tình huống......"
Chu Du ừm một tiếng, lại sợ cậu hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Không phải là tôi muốn khuyên cậu, chỉ là, lắm chuyện muốn hỏi một chút."
"...... Tôi biết," Lục Viễn nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, dừng một chút rồi nói, "Lần trước đã định nói cho cậu nghe, nhưng lại do dự, thực ra bây giờ mới nói cũng không sao."
Lục Viễn nói: "Về tình về lý, việc tôi chuyển sang làm cho Lý Phục là lẽ đương nhiên, nói thật là nếu công ty không xảy ra việc gì, chuyện tôi đi ăn máng khác còn có thể xúc tiến càng mau lẹ."
Chu Du nghe xong cả người như lọt vào trong sương mù, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cậu.
Lục Viễn giải thích một câu: "Lão bản bên tôi vui vẻ đồng ý ly hôn, là bởi vì vợ ông ấy nhận trách nhiệm nuôi con."
Lục Viễn tiếp xúc trực tiếp với lão bản không nhiều lắm, công tác cậu đã đủ bận rộn, ngoại trừ thời gian mới vừa nhậm chức còn theo chân người học hỏi, ngày thường rất ít khi làm phiền đồng nghiệp, trong công tác cũng trước sau xử trí thoả đáng, rất ít khi phạm sai lầm. Do đó, mối quan hệ của cậu và lão bản gần như không có tình nghĩa gì đáng nói, thật lòng mà nói nếu có rời đi sang ăn máng khác, áp lực đạo đức sẽ có, nhưng là cực kỳ hời hợt.
Có điều ngày đó nhìn thấy đứa trẻ được dẫn đến công ty, trong lòng cậu liền có điểm cố kỵ. Đứa trẻ nhìn cũng chỉ tầm tám chín tuổi, bị túm vào văn phòng lão bản, nhìn cha mẹ khắc khẩu cãi nhau suốt cả một ngày. Nếu lão bản không ly hôn, không chừng đứa trẻ kia còn phải chịu đựng cục diện này thêm một tháng, có khi là một năm nữa.
"Cậu nói xem, cha mẹ ly hôn, con cái có chỗ nào sai. Lúc không nghĩ đến chuyện ly hôn, con cái là chỗ keo sơn của cha mẹ, mỗi ngày bên nhau đều là vì con vì cái. Chờ đến lúc muốn ly hôn rồi, con cái lại trở thành gánh nặng vô hình, không nơi thừa nhận...Nếu lão bản chỗ tôi không ly hôn, tình huống trước mắt vẫn còn tốt hơn bây giờ. Cho nên tôi cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, rõ ràng lý trí bảo rằng bản thân phải nhanh chóng đi ăn máng khác, tận lực tránh đi khả năng gặp phải nguy cơ. Chính là về phương diện khác, tôi lại cảm thấy có một chút không đành lòng. Đặc biệt là hiện tại Bùi Lập Dũng còn muốn lôi kéo đoàn đội đi theo......" Lục Viễn nói hết một hơi, lại nhẹ giọng bổ sung, "Tóm lại tôi cảm thấy, một người cha còn trách nhiệm nuôi con, có lẽ là không đáng phải chịu loại đãi ngộ bị mọi người quay lưng như thế."
Lục Viễn nói xong chính mình cũng cảm thấy buồn cười, thở dài, hỏi Chu Du: "Cậu nói xem tôi đây có phải là ngốc lắm không, tôi với lão bản cơ bản lại không thân." Nói không chừng, có khi ông ấy cũng chẳng cần đến lòng cảm thông của cậu.
Chu Du bỗng dưng nghĩ đến những gì Lục Viễn đã phải trải qua, hắn suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi không thấy cậu ngốc."
Lục Viễn hỏi: "Vậy cậu thấy thế nào?" Cậu cho rằng Chu Du lại muốn nói lời cợt nhả, dừng một chút nói, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, tôi hiện tại muốn nghe lời kiến nghị đứng đắn của cậu."
"Có cậu mới là luôn không đứng đắn," Chu Du liếc nhìn cậu một cái, nói, "Xí nghiệp chỉ cần kinh doanh mấy năm trở lên, kiểu gì mà không lâm vào thời điểm khủng hoảng và đối diện nguy cơ. Nếu cậu tính toán lưu lại tiếp tục chăm chỉ làm việc, cũng coi như là một cách rèn luyện, ít nhất có thể học thêm được nhiều thứ. Hơn nữa dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó*, cậu lúc này lưu lại, lão bản nếu đủ thông minh cũng tuyệt đối không để cho cậu thiệt thòi."
*ý nói ở bên người lúc vinh hoa phú quý thì dễ, cùng nhau lúc hoạn nạn mới khó.
Chu Du nói, "Huống chi nói một câu khó nghe, ngay cả khi đến cuối cùng công ty này của cậu thật sự sụp đổ, lúc đó cậu đổi công tác cũng chưa muộn."
Lục Viễn gật đầu, trầm ngâm một lát, lại do dự nói: "Chính là khi đó bàn lại...... tình huống nhất định là không còn giống như hiện tại nữa. Người khác cầu tôi, tôi có thể nói điều kiện, tôi đi cầu người, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé."
"Công bằng cả thôi," Chu Du ra vẻ đương nhiên nói, "Mối quan hệ là đôi bên cùng có lợi, mạo hiểm càng nhiều thì cơ hội càng lớn. Dù sao cậu cũng còn trẻ, sợ cái gì."
Lục Viễn trầm mặc nghe xong, thật ra lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này, cậu lắc lư trái phải, do do dự dự, nói trắng ra cũng không phải là thấy không rõ tình thế trước mắt, mà là lòng tham tác quái, muốn tìm cho bằng được một sách lược vẹn toàn. Chuyện này đích thật có liên quan đến tính cách của cậu, suy nghĩ quá nhiều, đề cao cảnh giác, mềm lòng rồi lại sợ chịu thiệt, ngược lại còn không bằng Chu Du, lúc nào cũng dứt khoát lưu loát.
Hai người ngồi ở trong xe không nói chuyện. Lục Viễn dựa người vào ghế trầm mặc trong chốc lát, sau mới nói: "Nói thật với cậu, gần đây tôi chịu áp lực lớn."
——
Lục Viễn cũng không biết, loại áp lực này là bản thân mình gần đây mới phát sinh, hay là vẫn luôn tồn tại. Tại vì trước đây cậu quả thật không có ai để nói chuyện. Đồng nghiệp cũng vậy, hoặc là bạn bè ngẫu nhiên liên hệ cũng thế, mỗi khi cậu có chuyện gì buồn, đều suy ngẫm rằng những người khác chắc hẳn cũng gặp phải vấn đề giống như mình, cho nên không định chia sẻ.
Một người mặt ngoài vẻ vang, nhưng nói không chừng cũng có những phiền não của riêng người đó, tỷ như dáng người béo phì, mua đồ thiếu tiền, con cái làm ầm ĩ, vợ chồng oán trách...... So sánh với những đồng sự đã thành gia lập nghiệp, phiền muộn này của cậu dường như chẳng có gì to tát. Lục Viễn không muốn đem cảm xúc tiêu cực của mình trút lên người khác. Cách thức giải tỏa trước kia chính là công tác, công tác, lại công tác. Thẳng cho đến gần đây, bên người xuất hiện một cái máy phát thanh lảm nhảm, cùng cậu lải nhải nói lung tung trên trời dưới bể...... Lục Viễn cảm thấy chính mình có đôi khi cùng Chu Du nói chuyện vô nghĩa suốt một ngày, lại có thể tiêu tan phần áp lực trước kia phải mất một tháng.
Mặc dù đúng là hiệu quả không tồi. Lúc Chu Du nghiêm túc nghe người ta nói chuyện vô cùng nhập tâm, ngẫu nhiên còn làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ như phối hợp biểu diễn.
Lục Viễn dông dài mà kể ra một đống chuyện vặt vãnh, thấy hắn lắng nghe đến say sưa như vậy, vô thức nở nụ cười.
Chu Du đích thật nghe xong đầu óc lùng bùng, hắn đối với lĩnh vực ngoại thương mậu dịch hoàn toàn dốt đặc cán mai, chưa kể Lục Viễn nói đến chuyện công tác còn dùng từ ngữ chuyên ngành, càng làm cho hắn méo hiểu gì cả.
Thấy Lục Viễn cười, hắn tức khắc càng cảm thấy xấu hổ.
"Cảm ơn cậu," Lục Viễn ít khi đứng đắn mà nói lời cảm tạ, "Nửa ngày nghe tôi nói mãi mấy chuyện vô nghĩa, khi nào rảnh lại mời cậu ăn cơm."
"Được thôi, khi nào rảnh lại cùng nhau ra ngoài đi chơi cũng tốt," Chu Du khoan khoái đáp ứng nói, "Chờ trời lạnh còn có thể đi resort hái sơn tra."
"Ừ, đến lúc đó nếu cậu đã thoát ế rồi thì dẫn đối tượng của cậu theo nhé," Lục Viễn cười cười, lại nghĩ tới hai người họ lúc sáng, cười nói, "Hẳn là dẫn "bảo bảo" của cậu đến đi, vừa vặn nơi đó thích hợp cho tình lữ ở chung, tính tư mật cao, muốn làm gì thì làm, làm ra động tĩnh lớn nhỏ cũng chẳng ai nghe thấy."
Cậu vừa thuận miệng nói, Chu Du lại cảm thấy đề tài này có chút ngượng ngùng, lại không biết tiếp lời như thế nào, chỉ phải nói: "Được thôi, đến lúc đó cậu cũng dẫn theo đối tượng của cậu."
"Muốn làm gì," Lục Viễn hừ mũi nói, "Muốn so giọng tiếng Trung Quốc của ai hay hơn sao?" (so âm thanh lúc xxoo=))
"......" Chu Du ngẩn người, lúc phản ứng lại được Lục Viễn đang nói chuyện gì mặt tức khắc đỏ lên, thì thầm nói: "Nhìn cậu rất đứng đắn, sao lại phóng đãng như vậy?" Quả thực đầu óc đen tối mà......
Nửa câu sau Chu Du ngập ngừng không dám nói, sợ Lục Viễn còn có chiêu cuối chờ ở phía sau. Hắn cấp tốc đẩy cửa xe chuồn ra, lúc về đến trước cửa nhà vẫn còn ngượng chín mặt.
Cá chọi nhỏ được hắn ôm trong lồng ngực trên đường xóc nảy nửa ngày vậy mà tinh thần còn khá tốt, chỉ có phải chật vật cả đêm nên phun ra một đống bọt. Chu Du đưa mắt nhịn, nhịn không được thầm nói: "Uầy, Thiên Bá mày động dục sao......" Lại nghĩ tới Lục Viễn, hầm hừ nói, "Lục ba ba của mày phỏng chừng cũng động dục, cả ngày trong đầu chỉ có ba cái chuyện không đâu. Sao được như Chu ba ba của mày, nhìn là biết ngoan hiền đứng đắn."
Hắn cân nhắc tới lui, thấy cá này hình dáng rất đẹp, hiện tại còn động dục khiến hắn nhịn không được muốn thử cho sinh con đẻ cái. Chỉ là sau khi sinh đẻ xong, ít nhiều cũng ảnh hưởng không tốt đến cá, Chu Du tuy rằng yêu thích cá cảnh, nhưng lại không phải dân chơi cá chuyên nghiệp, hiển nhiên là sẽ do dự.
Hắn ngẫm nghĩ, lại lôi quyển sổ thường dùng để ghi chép ra, lật một trang, viết lại danh sách những thứ cần phải chuẩn bị để cho cá sinh nở. Bởi vì cho cá sinh phải dùng nước cũ, ít nhất cũng phải phơi nắng một tuần trở lên, cho nên hắn lại tìm ra một cái chậu đựng, đổ đầy nước đem ra ngoài phơi, sau đó ghi chép kỹ lưỡng thời gian vào sổ. Lúc sau lại tìm một người bạn am hiểu về chuyện này hơn mình mà nhắn một cái tin, nhờ gã giúp mình vạch ra những việc cần làm
Buổi chiều tương đối rảnh rỗi, Chu Du hiếm khi hứng khởi, dứt khoát quyết định cải tạo bố trí lại phòng bếp một chút, lại chợt nhìn thấy máy quay phim đã lâu rồi không đụng tới, bèn điều chỉnh vị trí cho tốt, tính toán dùng mấy quả chanh còn dư lại hôm qua làm vài cái bánh tart vị chanh.
(hôm qua bạn Du dùng chanh chính là để làm bánh sinh nhật đó, mọi người nhớ hem
Xét cho cùng tướng tá Chu Du cao ráo, chân lại dài, một câu "bảo bảo" hai câu "bảo bảo" nũng nịu gọi lên kia thật sự rất dọa người. Cậu lẳng lặng chịu đựng phối hợp, cũng may cậu con trai kia bị chọc tức đến không chịu nổi, lúc giãy dụa muốn phản kích lại bị người ngồi bên cạnh kia túm chặt, hai người rì rà rì rầm nói vài câu liền bỏ đi.
Lục Viễn chờ cho đến khi hai người kia ra khỏi nhà ăn, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quay đầu bật một ngón tay cái với Chu Du.
Chu Du vẻ mặt đắc ý, chặc lưỡi nói: "Thấy tôi lợi hại chưa."
"Lợi hại," Lục Viễn cúi đầu cười nói, "Đối với bản thân mình cũng thật triệt để tàn nhẫn."
"Thường thôi," Chu Du xùy một tiếng, xoa tay nói: "Nhóc con lùn tịt xấu xí mà dám khiêu khích Tiểu Viễn Viễn nhà chúng ta, kiếm chuyện~"
"......" Lục Viễn che mặt thở dài, nửa ngày sau mới vụng trộm cười, nói: "Được rồi Tiểu Ngư Ngư, để tôi ăn miếng cơm đi."
Tư thế của Chu Du ban nãy thực sự làm cậu ăn không vào, lúc này lại cười đến đau cả bụng, đành phải chậm rì rì mà nhấp một ít cháo.
Nhà ăn càng lúc càng vãn người, rất nhiều khách du lịch đều nhân lúc bấy giờ trời còn mát mẻ đi ra ngoài chơi. Chu Du tì người lên lan can nhìn ra bên ngoài, trong lòng ngứa ngáy khó nhịn nói: "Lát nữa chúng ta cũng ra ngoài chơi đi? Đằng nào cậu cũng xin nghỉ rồi mà?"
"Ừ," Lục Viễn ngẩng đầu liếc hắn một cái, nói giọng chế nhạo, "Mau mau nói cho Tiểu Bùi Bùi của cậu biết một tiếng, tôi ở đây bồi cậu ngủ bồi cậu ăn bồi cậu chơi, đừng khấu trừ lương của tôi."
"......" Chu Du cười ha ha nói, "Không được, nói như vậy cậu liền thảm rồi, ngộ nhỡ gã bắt cậu đi giày nhỏ (gây khó dễ) thì sao." Hắn nói xong quay lại mở di động lên khoe khoang với Lục Viễn: "Hôm qua tổng giám của các cậu tặng tôi hồng bao, đến đây, cho cậu xem."
Hắn giơ di động cho Lục Viễn xem, trên giao diện trò chuyện của hắn và Bùi Lập Dũng quả nhiên có một cái phong bao lì xì.
Lục Viễn nheo mắt lại hỏi hắn: "Thế sao cậu không nhận?"
Chu Du thấy cậu duỗi tay định bấm vào nhận, vội vàng sợ tới mức che lại, khẩn trương thu hồi điện thoại, nói: "Đừng đừng đừng, bao lì xì không thể tùy tiện nhận, lỡ đâu gã lại nghĩ nhiều, sau này khó giải thích."
"Nghĩ nhiều cái gì," Lục Viễn bỗng nhiên nhớ đến sự tình hôm qua, do dự một chút mới hỏi hắn, "Có phải là cậu giới thiệu Lý Phục cho gã hay không? Hôm qua gã đến tìm tôi, ý tứ là muốn rủ tôi theo gã đi ăn máng khác."
"Làm gì có," Chu Du mờ mịt mà lắc đầu, lại nói, "Lý Phục bây giờ không ở chỗ tôi. Gã nói là công ty của Lý Phục à?"
"Gã chưa nói, tôi đoán thế." Lục Viễn ăn gần xong, thu dọn bát đũa mình vừa dùng, đứng dậy rảo bước ra ngoài.
Chu Du đuổi kịp cậu, nghi hoặc hỏi: "Khả năng là công ty khác không biết chừng." Hắn nói xong khựng lại một chút, hỏi Lục Viễn, "Cậu không muốn sang công ty của Lý Phục sao?"
Lục Viễn quay mặt lại liếc hắn một cái.
Chu Du nhớ tới chuyện hôm qua, thuận miệng nói: "Trước đây cậu vì muốn nhìn y một chút, còn có thể nằm bò trên bàn mà nhìn ảnh phản chiếu. Hiện tại nếu thật sự muốn đi thì không phải nên nhanh chân một chút sao, có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người trong lòng lại có thể công tác kiếm tiền, một công đôi việc, quá tốt còn gì."
Thế nhưng Lục Viễn vẫn luôn do do dự dự, trừ bỏ lần đầu tiên sang ăn ké bữa cơm có hỏi qua một câu, sau đó cũng chưa từng đề cập chuyện này với đối phương, cho dù là liên hệ gặp mặt bồi dưỡng cảm tình một buổi cũng không có.
Lục Viễn sửng sốt một chút, ngay sau đó quay mặt đi cười cười: "Ai bảo với cậu tôi khi đó là nhìn y."
Nói xong bèn dừng luôn đề tài ở đó, cũng không đề cập chuyện công tác.
Chu Du đợi một lát, thấy cậu không nói tiếp, trong lòng dần có chút khó chịu, âm thầm thở dài một tiếng, cũng không lên tiếng nữa.
Hắn nhớ tới lúc trước Lý Phục nói với hắn, tuy rằng hắn cùng Lục Viễn là loại bạn bè có thể đánh có thể nháo, nhưng quan hệ song phương cũng không ngang bằng, có lẽ vấn đề nằm ở tính cách. Tổng thể mà nói, Chu Du cảm thấy bản thân mình là kiểu người có gì nói nấy, không giấu diếm nửa lời, nhưng Lục Viễn lại khác, cậu phân tuyến rất rõ ràng, tuyến ngoài là ăn nhậu chơi bời cãi nhau ầm ĩ, tuyến trong là kế hoạch công tác cùng sinh hoạt, tiền đồ, hai bên ranh giới rõ ràng, tuyệt đối không xâm lấn.
Cho nên tuy rằng nhìn vào thấy quan hệ của bọn họ không tồi, nhưng nói trắng ra, cùng lắm cũng chỉ là một đôi bạn nhậu.
Hắn suy nghĩ đến đây cảm xúc liền tụt xuống.
Hai người sau khi ăn xong đi lòng vòng quanh khu resort, theo biển chỉ dẫn dọc theo con đường hai bên rợp bóng cây xanh xuống núi, đi đến ngư trường trên biển, xem người ta câu cá, lúc sau lại theo một con đường đất khác cuốc bộ trở về. Chu Du không nói chuyện nhiều, chỉ lấy di động ra chụp hình phong cảnh, hoặc là mải mê nhìn ngắm hoa cỏ trồng ở ven đường.
Những cử chỉ này đều rơi vào trong mắt Lục Viễn, cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nên giải thích như thế nào, dứt khoát cũng chỉ im lặng hướng phía trước mà đi, hít thở vài ngụm không khí trong lành trên núi. Chờ đến giữa trưa, công ty bảo hiểm chở xăng đến cấp, cậu đưa Chu Du về nhà trước. Lúc người nọ vừa muốn xuống xe, Lục Viễn ho khan một tiếng, gọi người lại.
Chu Du đã tháo đai an toàn, một tay đặt trên nắm cửa xe quay đầu nhìn cậu.
Lục Viễn nói: "Lý Phục nơi đó...... thật sự là tôi có chút do dự."
Chu Du hơi bất ngờ vì đột nhiên cậu lại nói chuyện này, tuy vậy vẫn thu hồi tay, ngồi trở về.
Lục Viễn trầm mặc vài giây, dường như đang cân nhắc ngôn từ, một lúc sau mới mở miệng: "Ban đầu quả thật tôi có động tâm. Đồng nghiệp nói cho tôi biết tình huống của công ty, nếu để so sánh thì, Lý Phục bên kia là mặt trời mới mọc lên ở phương Đông, bên này lại chính là mặt trời sắp lặn, vận số sắp hết. Cho nên tôi mới đến nhà cậu tìm y dò hỏi tình huống......"
Chu Du ừm một tiếng, lại sợ cậu hiểu lầm, mở miệng giải thích: "Không phải là tôi muốn khuyên cậu, chỉ là, lắm chuyện muốn hỏi một chút."
"...... Tôi biết," Lục Viễn nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, dừng một chút rồi nói, "Lần trước đã định nói cho cậu nghe, nhưng lại do dự, thực ra bây giờ mới nói cũng không sao."
Lục Viễn nói: "Về tình về lý, việc tôi chuyển sang làm cho Lý Phục là lẽ đương nhiên, nói thật là nếu công ty không xảy ra việc gì, chuyện tôi đi ăn máng khác còn có thể xúc tiến càng mau lẹ."
Chu Du nghe xong cả người như lọt vào trong sương mù, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn cậu.
Lục Viễn giải thích một câu: "Lão bản bên tôi vui vẻ đồng ý ly hôn, là bởi vì vợ ông ấy nhận trách nhiệm nuôi con."
Lục Viễn tiếp xúc trực tiếp với lão bản không nhiều lắm, công tác cậu đã đủ bận rộn, ngoại trừ thời gian mới vừa nhậm chức còn theo chân người học hỏi, ngày thường rất ít khi làm phiền đồng nghiệp, trong công tác cũng trước sau xử trí thoả đáng, rất ít khi phạm sai lầm. Do đó, mối quan hệ của cậu và lão bản gần như không có tình nghĩa gì đáng nói, thật lòng mà nói nếu có rời đi sang ăn máng khác, áp lực đạo đức sẽ có, nhưng là cực kỳ hời hợt.
Có điều ngày đó nhìn thấy đứa trẻ được dẫn đến công ty, trong lòng cậu liền có điểm cố kỵ. Đứa trẻ nhìn cũng chỉ tầm tám chín tuổi, bị túm vào văn phòng lão bản, nhìn cha mẹ khắc khẩu cãi nhau suốt cả một ngày. Nếu lão bản không ly hôn, không chừng đứa trẻ kia còn phải chịu đựng cục diện này thêm một tháng, có khi là một năm nữa.
"Cậu nói xem, cha mẹ ly hôn, con cái có chỗ nào sai. Lúc không nghĩ đến chuyện ly hôn, con cái là chỗ keo sơn của cha mẹ, mỗi ngày bên nhau đều là vì con vì cái. Chờ đến lúc muốn ly hôn rồi, con cái lại trở thành gánh nặng vô hình, không nơi thừa nhận...Nếu lão bản chỗ tôi không ly hôn, tình huống trước mắt vẫn còn tốt hơn bây giờ. Cho nên tôi cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, rõ ràng lý trí bảo rằng bản thân phải nhanh chóng đi ăn máng khác, tận lực tránh đi khả năng gặp phải nguy cơ. Chính là về phương diện khác, tôi lại cảm thấy có một chút không đành lòng. Đặc biệt là hiện tại Bùi Lập Dũng còn muốn lôi kéo đoàn đội đi theo......" Lục Viễn nói hết một hơi, lại nhẹ giọng bổ sung, "Tóm lại tôi cảm thấy, một người cha còn trách nhiệm nuôi con, có lẽ là không đáng phải chịu loại đãi ngộ bị mọi người quay lưng như thế."
Lục Viễn nói xong chính mình cũng cảm thấy buồn cười, thở dài, hỏi Chu Du: "Cậu nói xem tôi đây có phải là ngốc lắm không, tôi với lão bản cơ bản lại không thân." Nói không chừng, có khi ông ấy cũng chẳng cần đến lòng cảm thông của cậu.
Chu Du bỗng dưng nghĩ đến những gì Lục Viễn đã phải trải qua, hắn suy nghĩ, nghiêm túc nói: "Tôi không thấy cậu ngốc."
Lục Viễn hỏi: "Vậy cậu thấy thế nào?" Cậu cho rằng Chu Du lại muốn nói lời cợt nhả, dừng một chút nói, "Chúng ta nói chuyện nghiêm túc đi, tôi hiện tại muốn nghe lời kiến nghị đứng đắn của cậu."
"Có cậu mới là luôn không đứng đắn," Chu Du liếc nhìn cậu một cái, nói, "Xí nghiệp chỉ cần kinh doanh mấy năm trở lên, kiểu gì mà không lâm vào thời điểm khủng hoảng và đối diện nguy cơ. Nếu cậu tính toán lưu lại tiếp tục chăm chỉ làm việc, cũng coi như là một cách rèn luyện, ít nhất có thể học thêm được nhiều thứ. Hơn nữa dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó*, cậu lúc này lưu lại, lão bản nếu đủ thông minh cũng tuyệt đối không để cho cậu thiệt thòi."
*ý nói ở bên người lúc vinh hoa phú quý thì dễ, cùng nhau lúc hoạn nạn mới khó.
Chu Du nói, "Huống chi nói một câu khó nghe, ngay cả khi đến cuối cùng công ty này của cậu thật sự sụp đổ, lúc đó cậu đổi công tác cũng chưa muộn."
Lục Viễn gật đầu, trầm ngâm một lát, lại do dự nói: "Chính là khi đó bàn lại...... tình huống nhất định là không còn giống như hiện tại nữa. Người khác cầu tôi, tôi có thể nói điều kiện, tôi đi cầu người, phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, như cá nằm trên thớt mặc người xâu xé."
"Công bằng cả thôi," Chu Du ra vẻ đương nhiên nói, "Mối quan hệ là đôi bên cùng có lợi, mạo hiểm càng nhiều thì cơ hội càng lớn. Dù sao cậu cũng còn trẻ, sợ cái gì."
Lục Viễn trầm mặc nghe xong, thật ra lại thở phào nhẹ nhõm một hơi. Trong khoảng thời gian này, cậu lắc lư trái phải, do do dự dự, nói trắng ra cũng không phải là thấy không rõ tình thế trước mắt, mà là lòng tham tác quái, muốn tìm cho bằng được một sách lược vẹn toàn. Chuyện này đích thật có liên quan đến tính cách của cậu, suy nghĩ quá nhiều, đề cao cảnh giác, mềm lòng rồi lại sợ chịu thiệt, ngược lại còn không bằng Chu Du, lúc nào cũng dứt khoát lưu loát.
Hai người ngồi ở trong xe không nói chuyện. Lục Viễn dựa người vào ghế trầm mặc trong chốc lát, sau mới nói: "Nói thật với cậu, gần đây tôi chịu áp lực lớn."
——
Lục Viễn cũng không biết, loại áp lực này là bản thân mình gần đây mới phát sinh, hay là vẫn luôn tồn tại. Tại vì trước đây cậu quả thật không có ai để nói chuyện. Đồng nghiệp cũng vậy, hoặc là bạn bè ngẫu nhiên liên hệ cũng thế, mỗi khi cậu có chuyện gì buồn, đều suy ngẫm rằng những người khác chắc hẳn cũng gặp phải vấn đề giống như mình, cho nên không định chia sẻ.
Một người mặt ngoài vẻ vang, nhưng nói không chừng cũng có những phiền não của riêng người đó, tỷ như dáng người béo phì, mua đồ thiếu tiền, con cái làm ầm ĩ, vợ chồng oán trách...... So sánh với những đồng sự đã thành gia lập nghiệp, phiền muộn này của cậu dường như chẳng có gì to tát. Lục Viễn không muốn đem cảm xúc tiêu cực của mình trút lên người khác. Cách thức giải tỏa trước kia chính là công tác, công tác, lại công tác. Thẳng cho đến gần đây, bên người xuất hiện một cái máy phát thanh lảm nhảm, cùng cậu lải nhải nói lung tung trên trời dưới bể...... Lục Viễn cảm thấy chính mình có đôi khi cùng Chu Du nói chuyện vô nghĩa suốt một ngày, lại có thể tiêu tan phần áp lực trước kia phải mất một tháng.
Mặc dù đúng là hiệu quả không tồi. Lúc Chu Du nghiêm túc nghe người ta nói chuyện vô cùng nhập tâm, ngẫu nhiên còn làm ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ như phối hợp biểu diễn.
Lục Viễn dông dài mà kể ra một đống chuyện vặt vãnh, thấy hắn lắng nghe đến say sưa như vậy, vô thức nở nụ cười.
Chu Du đích thật nghe xong đầu óc lùng bùng, hắn đối với lĩnh vực ngoại thương mậu dịch hoàn toàn dốt đặc cán mai, chưa kể Lục Viễn nói đến chuyện công tác còn dùng từ ngữ chuyên ngành, càng làm cho hắn méo hiểu gì cả.
Thấy Lục Viễn cười, hắn tức khắc càng cảm thấy xấu hổ.
"Cảm ơn cậu," Lục Viễn ít khi đứng đắn mà nói lời cảm tạ, "Nửa ngày nghe tôi nói mãi mấy chuyện vô nghĩa, khi nào rảnh lại mời cậu ăn cơm."
"Được thôi, khi nào rảnh lại cùng nhau ra ngoài đi chơi cũng tốt," Chu Du khoan khoái đáp ứng nói, "Chờ trời lạnh còn có thể đi resort hái sơn tra."
"Ừ, đến lúc đó nếu cậu đã thoát ế rồi thì dẫn đối tượng của cậu theo nhé," Lục Viễn cười cười, lại nghĩ tới hai người họ lúc sáng, cười nói, "Hẳn là dẫn "bảo bảo" của cậu đến đi, vừa vặn nơi đó thích hợp cho tình lữ ở chung, tính tư mật cao, muốn làm gì thì làm, làm ra động tĩnh lớn nhỏ cũng chẳng ai nghe thấy."
Cậu vừa thuận miệng nói, Chu Du lại cảm thấy đề tài này có chút ngượng ngùng, lại không biết tiếp lời như thế nào, chỉ phải nói: "Được thôi, đến lúc đó cậu cũng dẫn theo đối tượng của cậu."
"Muốn làm gì," Lục Viễn hừ mũi nói, "Muốn so giọng tiếng Trung Quốc của ai hay hơn sao?" (so âm thanh lúc xxoo=))
"......" Chu Du ngẩn người, lúc phản ứng lại được Lục Viễn đang nói chuyện gì mặt tức khắc đỏ lên, thì thầm nói: "Nhìn cậu rất đứng đắn, sao lại phóng đãng như vậy?" Quả thực đầu óc đen tối mà......
Nửa câu sau Chu Du ngập ngừng không dám nói, sợ Lục Viễn còn có chiêu cuối chờ ở phía sau. Hắn cấp tốc đẩy cửa xe chuồn ra, lúc về đến trước cửa nhà vẫn còn ngượng chín mặt.
Cá chọi nhỏ được hắn ôm trong lồng ngực trên đường xóc nảy nửa ngày vậy mà tinh thần còn khá tốt, chỉ có phải chật vật cả đêm nên phun ra một đống bọt. Chu Du đưa mắt nhịn, nhịn không được thầm nói: "Uầy, Thiên Bá mày động dục sao......" Lại nghĩ tới Lục Viễn, hầm hừ nói, "Lục ba ba của mày phỏng chừng cũng động dục, cả ngày trong đầu chỉ có ba cái chuyện không đâu. Sao được như Chu ba ba của mày, nhìn là biết ngoan hiền đứng đắn."
Hắn cân nhắc tới lui, thấy cá này hình dáng rất đẹp, hiện tại còn động dục khiến hắn nhịn không được muốn thử cho sinh con đẻ cái. Chỉ là sau khi sinh đẻ xong, ít nhiều cũng ảnh hưởng không tốt đến cá, Chu Du tuy rằng yêu thích cá cảnh, nhưng lại không phải dân chơi cá chuyên nghiệp, hiển nhiên là sẽ do dự.
Hắn ngẫm nghĩ, lại lôi quyển sổ thường dùng để ghi chép ra, lật một trang, viết lại danh sách những thứ cần phải chuẩn bị để cho cá sinh nở. Bởi vì cho cá sinh phải dùng nước cũ, ít nhất cũng phải phơi nắng một tuần trở lên, cho nên hắn lại tìm ra một cái chậu đựng, đổ đầy nước đem ra ngoài phơi, sau đó ghi chép kỹ lưỡng thời gian vào sổ. Lúc sau lại tìm một người bạn am hiểu về chuyện này hơn mình mà nhắn một cái tin, nhờ gã giúp mình vạch ra những việc cần làm
Buổi chiều tương đối rảnh rỗi, Chu Du hiếm khi hứng khởi, dứt khoát quyết định cải tạo bố trí lại phòng bếp một chút, lại chợt nhìn thấy máy quay phim đã lâu rồi không đụng tới, bèn điều chỉnh vị trí cho tốt, tính toán dùng mấy quả chanh còn dư lại hôm qua làm vài cái bánh tart vị chanh.
(hôm qua bạn Du dùng chanh chính là để làm bánh sinh nhật đó, mọi người nhớ hem
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất