Chương 14
Đệ thập tứ chương
Đến giờ cơm chiều, Mạc Phi Trần lấy hai cái màn thầu, không trực tiếp ăn tại đại sảnh mà trở về phòng nằm, phải biết rằng lát nữa một đám sư huynh đệ quay trở lại đừng mong sẽ có được giấc ngủ yên bình.
Quả nhiên chính mình vừa mới ngủ đã có một vị sư huynh leo lên giường nằm cạnh hắn, mùi thơm nhàn nhạt không phải hương vị nữ tử, lại không giống như mùi mồ hôi trên người Lý sư huynh, đối phương nhẹ giọng nói: "Mạc sư đệ, đêm nay ngươi lại ngủ không ngon rồi."
Là giọng nói của Quân Vô Sương, chút bực dọc của Mạc Phi Trần hiện tại cũng tan thành mây khói.
Nhưng cảm giác bị dán chặt trên tường cũng khiến hắn thực không thoải mái.
Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ tới, trước khi xuống núi Hà Uẩn Phong có chuẩn bị cho mình chút bạc phòng thân, hiện tại không dùng thì đợi khi nào?
Hắn cố gắng mở mắt liền thấy gương mặt gần kề của Quân Vô Sương.
Tên này trưởng thành trông thật tốt, trắng nõn sạch sẽ dọa ta hết hồn, còn tưởng được hoàng hoa khuê nữ nào nằm cạnh. (Em mơ à.... Các anh đời nào để em được hưởng vậy?)
Mạc Phi Trần mạnh mẽ đứng lên, lúc này mới thấy trên mặt đất la liệt "thi thể" các vị sư huynh ngang dọc khắp nơi. Hắn mặc xiêm y vào, lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.
Thôn trấn này mặc dù không lớn, nhưng rất phồn hoa. Đêm khuya ven đường vẫn còn vài hàng quán mở cửa. Buổi tối Mạc Phi Trần ăn còn chưa no, bỏ tiền mua hai cái bánh gạo, cắn cắn nhai nhai. Nhắc tới buổi tối mọi người hay có các "hoạt động giải trí", kia chắc chắn là.....
Mạc Phi Trần theo sau một vị công tử mặc y phục hoa lệ đi tới trước một nơi tên Tước Kim Quật.
Đây tất nhiên là một kỹ viện, mặt tiền là một vị nữ tử xinh đẹp đang cầm khăn tay phe phẩy. Hơn nữa còn có tiếng gọi mời làm người ta nổi cả da gà, nếu đem mấy đệ tử khác đến đây bảo đảm bọn họ sẽ mềm nhũn hết ra.
Mạc Phi Trần cười cười đang định bước vào lại bị người giữ lấy. (Bắt gian, bắt gian đi anh!)
"Ngươi có biết đây là đâu không?"
Ngẩng đầu Mạc Phi Trần thấy hai hàng lông mày Quân Vô Sương gắt gao chau lại cùng một chỗ.
"Ngươi..... Như thế nào lại theo ta tới đây?" Mạc Phi Trần muốn đem cổ tay rụt về nhưng lực đạo ngón tay của đối phương mạnh kinh người.
"Ngươi còn không nói cho ta biết, ngươi có biết đây là loại địa phương nào không?"
Lúc này, một vị cô nương trông thấy bộ dạng hai người tuấn tú, trên người lại mang theo trường kiếm liền khẳng định đây chính là thiếu niên kiếm khách.
"Ai yêu, hai vị còn đứng đây làm gì a? Mau vào mau vào!" Cô nương kia lắc lắc, khăn tay đều muốn đụng đến mặt Mạc Phi Trần.
Mạc Phi Trần định tiến lên lại bị Quân Vô Sương đem tránh đến phía sau, giống như cô nương kia khoảnh khắc liền biến thành võ lâm đại ma đầu. Mạc Phi Trần không còn cách nào, đành phải nhảy lên ló mặt ra, "Ta muốn thuê một gian phòng! Bao nhiêu tiền?" (Em lùn, tội nghiệp! =)))
Quân Vô Sương quay đầu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt có loại khí thế áp bách lên thần kinh Mạc Phi Trần, đến huyệt thái dương đều ẩn ẩn muốn đau.
"Một lượng bạc một đêm, giá cả này rất công đạo. Đến đến đến, ta dẫn hai vị công tử đi vào." Cô nương kia muốn đụng đến cánh tay Quân Vô Sương đã bị hắn hất ra.
Ánh mắt Quân Vô Sương như trước gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Phi Trần, giọng nói lạnh như băng, "Đa tạ vị cô nương này, chúng ta không cần."
Đến khi bị hắn xoay người dắt đi, Mạc Phi Trần mới lấy lại được tinh thần.
Mụ nội a, dọa chết ta.
Mạc Phi Trần cứ nghĩ đến Quân Vô Sương là một văn nhân ôn nhuận như ngọc, tiến lui có chừng mực, nhưng hắn đã quên Quân Vô Sương chính là người được Liễu Phi Doanh ký thác chức vụ cung chủ, còn không chắc cũng sẽ được Hạ Nhâm cung chủ bồi dưỡng, người như vậy làm sao có thể quy quy củ củ đầy đủ "tam hảo" của một đệ tử được? (Câu này hiểu chết liền!)
Nhưng Mạc Phi Trần kiên quyết không trở về cái giường không thể nằm nghiêng, cũng chẳng thể nằm ngửa như vậy!
"Chờ chút! Chờ chút!" Mạc Phi Trần ôm lấy cánh tay Quân Vô Sương, không biết xấu hổ ngồi lì xuống đất, "Ta muốn thuê một sương phòng, nhưng ta không nói muốn uống rượu hay là phiêu kỹ!"
"Ý người là sao?" Quân Vô Sương một tay đem hắn kéo lên, Mạc Phi Trần vừa rồi không tự nhiên sử dụng nội lực, những xem tên Quân Vô Sương này chỉ sợ nội công tu vi đều cao hơn hắn.
"Ai yêu," Mạc Phi Trần học hoa nương kia kêu một tiếng (Em không phải kỹ nữ, bắt chước cái gì? Muốn lắm sao, trẻ hư!) "Trong sương phòng kia chắc chắn phải có giường đúng không? Có giường là có thể ngủ rồi!"
Khóe miệng Quân Vô Sương cong lên, ánh mắt lúc cười rộ lên lộ ra hàng vạn tâm tư không thể đoán được, "Nguyên lai Mạc sư đệ là có ý tưởng này sao?"
"Ân! Ân!" Mạc Phi Trần gật đầu liên tục, "Không tin Quân sư huynh theo ta ngủ một đêm, ta cam đoan không uống rượu cũng không tìm cơ nương mà chỉ ôm chăn ngủ thôi!"
Quân Vô Sương nhìn vào đôi mắt đen láy của Mạc Phi Trần lắc lắc đầu kéo hắn tới chỗ cô nương vừa nãy, từ bên hông lấy ra hai lượng bạc, "Cho ta một gian phòng sạch sẽ, không cần rượu hay thức ăn cũng không cần người hầu hạ, chỉ cần có giường là được!"
Mắt mỹ nhân kia lướt qua một tia ái muội, nhìn nhìn Quân Vô Sương, lại nhìn nhìn Mạc Phi Trần, "Hiểu được, hiểu được!"
Mạc Phi Trần nghĩ thầm, 'đại tỷ, ngươi hiểu cái gì a?'
Nàng đem bọn họ ngang qua đại sảnh, bên trong là hoan ca diễm vũ khiến sắc mặt Quân Vô Sương trầm xuống, cầm tay Mạc Phi Trần đi thật nhanh không muốn cho hắn kịp thấy cái gì xung quanh.
Đi đến trước một sương phòng, nữ tử cúi nhẹ thân mình, "Hai vị công tử thỉnh nghỉ ngơi, tiểu nữ không quấy rầy các ngươi!"
Quân Vô Sương đẩy cửa đi vào, chỉ chỉ cái giường nói: "Ngươi không phải muốn ngủ sao?"
Mạc Phi Trần trừng mắt nhìn, hoan hoan hỉ hỉ chạy đến một phát liền nhảy lên giường đem chăn đắp trên người, "Rốt cục cũng có thể ngủ một giấc!"
Quân Vô Sương buồn cười lắc đầu, vỗ vỗ hắn, "Nằm dịch vào, gian phòng nay là tiền ta thuê!"
Mạc Phi Trần chép chép miệng, nghĩ thầm so với bốn người cùng một giường thì tốt hơn nhiều.
Hắn dựa lưng vào tường, cựa quậy thân mình, chưa tới giây thứ hai liền ngủ.
Qua không lâu sau, Quân Vô Sương lay lay hắn, "Uy.... Uy....."
"Làm gì......" Mạc Phi Trần hất tay hắn ra.
"Ngươi như vậy cũng ngủ được?" Quân Vô Sương dán tại lỗ tai hắn nói chuyện, làm hắn Mạc Phi Trần ngứa ngáy không khỏi mở mắt.
"Làm sao vậy?" tinh tế nghe, mới biết tường đối diện đang "làm việc" (cái này chắc hiểu ha~ =)))
Mạc Phi Trần nhìn gương Quân Vô Sương, hắc hắc cười vui, "Ta nói a, nguyên lai là ngươi bị âm thanh kia làm cho thẹn thùng, hèn gì tiểu đệ thấy Quân sư huynh thế nào lại xinh đẹp như vậy, thì ra là Quân sư tỷ a." (Em! Em rất là dại đó.....!)
Vốn nghĩ đến Quân Vô Sương cũng là đệ tử danh môn chính phải, nhất định không để bụng lời nói của hắn, ai ngờ người kia khẽ cười một tiếng, kéo tay Mạc Phi Trần xuống dưới sờ soạng ngạnh vật nóng bỏng, Mạc Phi Trần giống như điện giật, nhanh chóng rụt tay trở về.
"Quân sư huynh.... Dù sao ngươi cùng nhiều tiền ha, chi bằng cứ đi sương phòng nào đó tìm một vị cô nương đi....." đôi môi Mạc Phi Trần bị đối phương ấn trụ. (bịt mỏ thôi =)))
Diện mạo Quân Vô Sương vốn tuấn mỹ, ngày thường cũng là hình tượng khiêm khiêm (có lễ độ) công tử, chính là giờ phút này đáy mắt hiện lên một tia tà mị, hắn lôi Mạc Phi Trần đến vách tường, ghé mắt vào lỗ nhỏ.
"Oa....." Mạc Phi Trần sợ hãi kêu lên, Quân Vô Sương đối hay làm tư thế 'chớ có lên tiếng'.
Quân Vô Sướng ghé mắt lên lỗ nhỏ nhìn nhìn, sau đó nói thầm bên tai Mạc Phi Trần, "Là một mỹ nữ, cũng là cái □...."
Một khắc kia, Mạc Phi Trần hiểu được Quân sư huynh kia thoạt nhìn hình tượng danh môn chính phái, nhưng nhân cách cùng mình giống nhau..... kỳ thật chính là..... không tốt .... (Sương ca là ngụy quân tử!)
Ghé mắt nhìn vào lỗ nhỏ, Mạc Phi Trần đầu tiên là thấy nữ tử kia luật động loạng choạng, nàng ngồi trên người một nam nhân, chuyển động lên xuống, lực đạo kia..... Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng.
Lại nhìn nam nhân kia, bộ dáng hưởng thụ thở hổn hển, nhưng hắn càng nhìn càng thấy quen mắt.
Trái tim bang một tiếng vỡ vụn. (Đừng hiểu lầm, là ẽm hết hồn, chứ chẳng phải đau khổ chi đâu ạ! 'Thê tử' ẽm còn ngồi cạnh kia mà =)))
Cùng bảy năm trước giống nhau, ánh mắt bán mở cùng đôi môi hé ra.
Cùng bảy năm trước không giống nhau, ngũ quan người kia có nét trưởng thành, sắc bén góc cạnh hơn.
Quân Vô Sương vỗ vỗ hắn nhưng Mạc Phi Trần không thể phản ứng, chính là sườn mặt dùng sức ghé vào muốn xem kỹ mặt nam nhân kia, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
Mạc Phi Trần chậm rãi ngồi lại giường, hai tay đặt trên đầu gối, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
"Làm sao vậy? Nhìn đến ngốc rồi?" Quân Vô Sương ngồi cạnh hắn, dùng bả vai chạm chạm vai hắn.
Nam tử đối diện vách tường phát ra tiếng gầm nhẹ, Mạc Phi Trần đánh cái rùng mình.
Người kia là Vu Cấm, hắn chắc chắn chính mình không nhìn lầm.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"Hai hàng lâu mày Quân Vô Sương chau lại, nếu là bình thường Mạc Phi Trần sẽ cười hì hì trêu chọc hắn, nhưng giờ phút này hắn không có lòng dạ nào đùa giỡn.
Cách vách truyền đến tiếng mặc quần áo cùng nông ngữ (tiếng vùng, địa phương) của nữ tử, sau đó là cửa bị mở ra.
Mạc Phi Trần nhảy xuống giường, "Quân sư huynh ngươi nghỉ ngơi đi, ta có chút việc muốn đi tìm một người bạn."
Nhìn thấy ánh mặt hồ nghi của Quân Vô Sương, Mạc Phi Trần nhanh miệng bổ sung: "Yên tâm, ta tuyệt đối không đi phiêu kỹ." Nói xong đẩy cửa phòng lẩn vào bóng đêm.
Dựa vào khinh công, Mạc Phi Trần không một tiếng động đáp ở nóc nhà, sau đó chạy một đường cuối cùng cũng thấy Vu Cấm ra khỏi cửa kỹ viện.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, nép ở mái hiên, lặng lẽ đi theo phía sau Vu Cấm.
Hắn nghĩ mình thật ngốc, kỳ thật có thể tiến lên đập vai Vu đầu gỗ, sau đó giống như trước đây nhếch miệng gọi một tiếng 'sư huynh', chính là hắn lại ẩn ẩn thấy được mình cùng đầu gỗ có gì đó không còn như trước kia.
Vu Cấm đi qua một con phố vắng, nhoáng cái biến mất trong hẻm nhỏ.
Mạc Phi Trần nhíu nhíu mi, Vu Cấm bây giờ đã là hộ pháp Kinh Thủy giáo, như thế nào sẽ không phát hiện có người theo dõi? Vì thế hắn tính toán đi vào hẻm nhỏ, còn chưa mở miệng đã thấy hai đạo hàn quang lóe lên, Mạc Phi Trần mạnh mẽ lui về sau, hai thanh kiếm chém qua đỉnh đầu hắn, hoàn hảo hắn trốn tránh mau lẹ a.
Ngay sau đó kiếm phong tiếp tục đánh úp lại, Mạc Phi Trần là được Hà Uẩn Phong truyền thụ, loại tiểu tốt đối với hắn thực sự không ảnh hưởng. Hắn rút ra trường kiếm trên lưng, sau sáu, bảy chiêu, hai người kia đã lộ rõ giả trang.
Y trang màu đen không quá rườm rà, dán sát trên người, đai lưng kim chúc, mặt nạ lộ ra răng nanh màu xanh, trong bóng đêm làm người ta cảm thấy sợ hãi. (Đúng là đi làm quỷ!)
Hai người kia bị Mạc Phi Trần đánh kiếm ngược lại, mở miệng hỏi: "Ngươi là người nào? Theo đuôi Vu hộ pháp Kính Thủy giáo có dụng ý gì?"
"Mạc Phi Trần nhìn vào hẻm nhỏ, Vu Cấm có lẽ đã đi xa rồi, vì thế đánh hai ngươi kia, quăng kiếm trở về.
"Không có dụng ý gì, nhìn hắn trưởng thành thật suất (đẹp) thôi!"
Vừa dứt lời, một bóng người nhảy ra từ hẻm nhỏ, vô hinh kiếm khí đánh tới trên mặt Mạc Phi Trần, hắn theo bản năng dùng tay chụp lại mũi kiếm, đinh một tiếng, chính mình bị ép lui về sau năm, sáu bước....
Đến giờ cơm chiều, Mạc Phi Trần lấy hai cái màn thầu, không trực tiếp ăn tại đại sảnh mà trở về phòng nằm, phải biết rằng lát nữa một đám sư huynh đệ quay trở lại đừng mong sẽ có được giấc ngủ yên bình.
Quả nhiên chính mình vừa mới ngủ đã có một vị sư huynh leo lên giường nằm cạnh hắn, mùi thơm nhàn nhạt không phải hương vị nữ tử, lại không giống như mùi mồ hôi trên người Lý sư huynh, đối phương nhẹ giọng nói: "Mạc sư đệ, đêm nay ngươi lại ngủ không ngon rồi."
Là giọng nói của Quân Vô Sương, chút bực dọc của Mạc Phi Trần hiện tại cũng tan thành mây khói.
Nhưng cảm giác bị dán chặt trên tường cũng khiến hắn thực không thoải mái.
Mạc Phi Trần bỗng nhiên nhớ tới, trước khi xuống núi Hà Uẩn Phong có chuẩn bị cho mình chút bạc phòng thân, hiện tại không dùng thì đợi khi nào?
Hắn cố gắng mở mắt liền thấy gương mặt gần kề của Quân Vô Sương.
Tên này trưởng thành trông thật tốt, trắng nõn sạch sẽ dọa ta hết hồn, còn tưởng được hoàng hoa khuê nữ nào nằm cạnh. (Em mơ à.... Các anh đời nào để em được hưởng vậy?)
Mạc Phi Trần mạnh mẽ đứng lên, lúc này mới thấy trên mặt đất la liệt "thi thể" các vị sư huynh ngang dọc khắp nơi. Hắn mặc xiêm y vào, lặng lẽ đẩy cửa ra ngoài.
Thôn trấn này mặc dù không lớn, nhưng rất phồn hoa. Đêm khuya ven đường vẫn còn vài hàng quán mở cửa. Buổi tối Mạc Phi Trần ăn còn chưa no, bỏ tiền mua hai cái bánh gạo, cắn cắn nhai nhai. Nhắc tới buổi tối mọi người hay có các "hoạt động giải trí", kia chắc chắn là.....
Mạc Phi Trần theo sau một vị công tử mặc y phục hoa lệ đi tới trước một nơi tên Tước Kim Quật.
Đây tất nhiên là một kỹ viện, mặt tiền là một vị nữ tử xinh đẹp đang cầm khăn tay phe phẩy. Hơn nữa còn có tiếng gọi mời làm người ta nổi cả da gà, nếu đem mấy đệ tử khác đến đây bảo đảm bọn họ sẽ mềm nhũn hết ra.
Mạc Phi Trần cười cười đang định bước vào lại bị người giữ lấy. (Bắt gian, bắt gian đi anh!)
"Ngươi có biết đây là đâu không?"
Ngẩng đầu Mạc Phi Trần thấy hai hàng lông mày Quân Vô Sương gắt gao chau lại cùng một chỗ.
"Ngươi..... Như thế nào lại theo ta tới đây?" Mạc Phi Trần muốn đem cổ tay rụt về nhưng lực đạo ngón tay của đối phương mạnh kinh người.
"Ngươi còn không nói cho ta biết, ngươi có biết đây là loại địa phương nào không?"
Lúc này, một vị cô nương trông thấy bộ dạng hai người tuấn tú, trên người lại mang theo trường kiếm liền khẳng định đây chính là thiếu niên kiếm khách.
"Ai yêu, hai vị còn đứng đây làm gì a? Mau vào mau vào!" Cô nương kia lắc lắc, khăn tay đều muốn đụng đến mặt Mạc Phi Trần.
Mạc Phi Trần định tiến lên lại bị Quân Vô Sương đem tránh đến phía sau, giống như cô nương kia khoảnh khắc liền biến thành võ lâm đại ma đầu. Mạc Phi Trần không còn cách nào, đành phải nhảy lên ló mặt ra, "Ta muốn thuê một gian phòng! Bao nhiêu tiền?" (Em lùn, tội nghiệp! =)))
Quân Vô Sương quay đầu trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt có loại khí thế áp bách lên thần kinh Mạc Phi Trần, đến huyệt thái dương đều ẩn ẩn muốn đau.
"Một lượng bạc một đêm, giá cả này rất công đạo. Đến đến đến, ta dẫn hai vị công tử đi vào." Cô nương kia muốn đụng đến cánh tay Quân Vô Sương đã bị hắn hất ra.
Ánh mắt Quân Vô Sương như trước gắt gao nhìn chằm chằm Mạc Phi Trần, giọng nói lạnh như băng, "Đa tạ vị cô nương này, chúng ta không cần."
Đến khi bị hắn xoay người dắt đi, Mạc Phi Trần mới lấy lại được tinh thần.
Mụ nội a, dọa chết ta.
Mạc Phi Trần cứ nghĩ đến Quân Vô Sương là một văn nhân ôn nhuận như ngọc, tiến lui có chừng mực, nhưng hắn đã quên Quân Vô Sương chính là người được Liễu Phi Doanh ký thác chức vụ cung chủ, còn không chắc cũng sẽ được Hạ Nhâm cung chủ bồi dưỡng, người như vậy làm sao có thể quy quy củ củ đầy đủ "tam hảo" của một đệ tử được? (Câu này hiểu chết liền!)
Nhưng Mạc Phi Trần kiên quyết không trở về cái giường không thể nằm nghiêng, cũng chẳng thể nằm ngửa như vậy!
"Chờ chút! Chờ chút!" Mạc Phi Trần ôm lấy cánh tay Quân Vô Sương, không biết xấu hổ ngồi lì xuống đất, "Ta muốn thuê một sương phòng, nhưng ta không nói muốn uống rượu hay là phiêu kỹ!"
"Ý người là sao?" Quân Vô Sương một tay đem hắn kéo lên, Mạc Phi Trần vừa rồi không tự nhiên sử dụng nội lực, những xem tên Quân Vô Sương này chỉ sợ nội công tu vi đều cao hơn hắn.
"Ai yêu," Mạc Phi Trần học hoa nương kia kêu một tiếng (Em không phải kỹ nữ, bắt chước cái gì? Muốn lắm sao, trẻ hư!) "Trong sương phòng kia chắc chắn phải có giường đúng không? Có giường là có thể ngủ rồi!"
Khóe miệng Quân Vô Sương cong lên, ánh mắt lúc cười rộ lên lộ ra hàng vạn tâm tư không thể đoán được, "Nguyên lai Mạc sư đệ là có ý tưởng này sao?"
"Ân! Ân!" Mạc Phi Trần gật đầu liên tục, "Không tin Quân sư huynh theo ta ngủ một đêm, ta cam đoan không uống rượu cũng không tìm cơ nương mà chỉ ôm chăn ngủ thôi!"
Quân Vô Sương nhìn vào đôi mắt đen láy của Mạc Phi Trần lắc lắc đầu kéo hắn tới chỗ cô nương vừa nãy, từ bên hông lấy ra hai lượng bạc, "Cho ta một gian phòng sạch sẽ, không cần rượu hay thức ăn cũng không cần người hầu hạ, chỉ cần có giường là được!"
Mắt mỹ nhân kia lướt qua một tia ái muội, nhìn nhìn Quân Vô Sương, lại nhìn nhìn Mạc Phi Trần, "Hiểu được, hiểu được!"
Mạc Phi Trần nghĩ thầm, 'đại tỷ, ngươi hiểu cái gì a?'
Nàng đem bọn họ ngang qua đại sảnh, bên trong là hoan ca diễm vũ khiến sắc mặt Quân Vô Sương trầm xuống, cầm tay Mạc Phi Trần đi thật nhanh không muốn cho hắn kịp thấy cái gì xung quanh.
Đi đến trước một sương phòng, nữ tử cúi nhẹ thân mình, "Hai vị công tử thỉnh nghỉ ngơi, tiểu nữ không quấy rầy các ngươi!"
Quân Vô Sương đẩy cửa đi vào, chỉ chỉ cái giường nói: "Ngươi không phải muốn ngủ sao?"
Mạc Phi Trần trừng mắt nhìn, hoan hoan hỉ hỉ chạy đến một phát liền nhảy lên giường đem chăn đắp trên người, "Rốt cục cũng có thể ngủ một giấc!"
Quân Vô Sương buồn cười lắc đầu, vỗ vỗ hắn, "Nằm dịch vào, gian phòng nay là tiền ta thuê!"
Mạc Phi Trần chép chép miệng, nghĩ thầm so với bốn người cùng một giường thì tốt hơn nhiều.
Hắn dựa lưng vào tường, cựa quậy thân mình, chưa tới giây thứ hai liền ngủ.
Qua không lâu sau, Quân Vô Sương lay lay hắn, "Uy.... Uy....."
"Làm gì......" Mạc Phi Trần hất tay hắn ra.
"Ngươi như vậy cũng ngủ được?" Quân Vô Sương dán tại lỗ tai hắn nói chuyện, làm hắn Mạc Phi Trần ngứa ngáy không khỏi mở mắt.
"Làm sao vậy?" tinh tế nghe, mới biết tường đối diện đang "làm việc" (cái này chắc hiểu ha~ =)))
Mạc Phi Trần nhìn gương Quân Vô Sương, hắc hắc cười vui, "Ta nói a, nguyên lai là ngươi bị âm thanh kia làm cho thẹn thùng, hèn gì tiểu đệ thấy Quân sư huynh thế nào lại xinh đẹp như vậy, thì ra là Quân sư tỷ a." (Em! Em rất là dại đó.....!)
Vốn nghĩ đến Quân Vô Sương cũng là đệ tử danh môn chính phải, nhất định không để bụng lời nói của hắn, ai ngờ người kia khẽ cười một tiếng, kéo tay Mạc Phi Trần xuống dưới sờ soạng ngạnh vật nóng bỏng, Mạc Phi Trần giống như điện giật, nhanh chóng rụt tay trở về.
"Quân sư huynh.... Dù sao ngươi cùng nhiều tiền ha, chi bằng cứ đi sương phòng nào đó tìm một vị cô nương đi....." đôi môi Mạc Phi Trần bị đối phương ấn trụ. (bịt mỏ thôi =)))
Diện mạo Quân Vô Sương vốn tuấn mỹ, ngày thường cũng là hình tượng khiêm khiêm (có lễ độ) công tử, chính là giờ phút này đáy mắt hiện lên một tia tà mị, hắn lôi Mạc Phi Trần đến vách tường, ghé mắt vào lỗ nhỏ.
"Oa....." Mạc Phi Trần sợ hãi kêu lên, Quân Vô Sương đối hay làm tư thế 'chớ có lên tiếng'.
Quân Vô Sướng ghé mắt lên lỗ nhỏ nhìn nhìn, sau đó nói thầm bên tai Mạc Phi Trần, "Là một mỹ nữ, cũng là cái □...."
Một khắc kia, Mạc Phi Trần hiểu được Quân sư huynh kia thoạt nhìn hình tượng danh môn chính phái, nhưng nhân cách cùng mình giống nhau..... kỳ thật chính là..... không tốt .... (Sương ca là ngụy quân tử!)
Ghé mắt nhìn vào lỗ nhỏ, Mạc Phi Trần đầu tiên là thấy nữ tử kia luật động loạng choạng, nàng ngồi trên người một nam nhân, chuyển động lên xuống, lực đạo kia..... Mạc Phi Trần nuốt nuốt nước miếng.
Lại nhìn nam nhân kia, bộ dáng hưởng thụ thở hổn hển, nhưng hắn càng nhìn càng thấy quen mắt.
Trái tim bang một tiếng vỡ vụn. (Đừng hiểu lầm, là ẽm hết hồn, chứ chẳng phải đau khổ chi đâu ạ! 'Thê tử' ẽm còn ngồi cạnh kia mà =)))
Cùng bảy năm trước giống nhau, ánh mắt bán mở cùng đôi môi hé ra.
Cùng bảy năm trước không giống nhau, ngũ quan người kia có nét trưởng thành, sắc bén góc cạnh hơn.
Quân Vô Sương vỗ vỗ hắn nhưng Mạc Phi Trần không thể phản ứng, chính là sườn mặt dùng sức ghé vào muốn xem kỹ mặt nam nhân kia, chỉ sợ mình nhìn nhầm.
Mạc Phi Trần chậm rãi ngồi lại giường, hai tay đặt trên đầu gối, tựa hồ suy nghĩ cái gì.
"Làm sao vậy? Nhìn đến ngốc rồi?" Quân Vô Sương ngồi cạnh hắn, dùng bả vai chạm chạm vai hắn.
Nam tử đối diện vách tường phát ra tiếng gầm nhẹ, Mạc Phi Trần đánh cái rùng mình.
Người kia là Vu Cấm, hắn chắc chắn chính mình không nhìn lầm.
"Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"Hai hàng lâu mày Quân Vô Sương chau lại, nếu là bình thường Mạc Phi Trần sẽ cười hì hì trêu chọc hắn, nhưng giờ phút này hắn không có lòng dạ nào đùa giỡn.
Cách vách truyền đến tiếng mặc quần áo cùng nông ngữ (tiếng vùng, địa phương) của nữ tử, sau đó là cửa bị mở ra.
Mạc Phi Trần nhảy xuống giường, "Quân sư huynh ngươi nghỉ ngơi đi, ta có chút việc muốn đi tìm một người bạn."
Nhìn thấy ánh mặt hồ nghi của Quân Vô Sương, Mạc Phi Trần nhanh miệng bổ sung: "Yên tâm, ta tuyệt đối không đi phiêu kỹ." Nói xong đẩy cửa phòng lẩn vào bóng đêm.
Dựa vào khinh công, Mạc Phi Trần không một tiếng động đáp ở nóc nhà, sau đó chạy một đường cuối cùng cũng thấy Vu Cấm ra khỏi cửa kỹ viện.
Hắn nhẹ nhàng nhảy xuống, nép ở mái hiên, lặng lẽ đi theo phía sau Vu Cấm.
Hắn nghĩ mình thật ngốc, kỳ thật có thể tiến lên đập vai Vu đầu gỗ, sau đó giống như trước đây nhếch miệng gọi một tiếng 'sư huynh', chính là hắn lại ẩn ẩn thấy được mình cùng đầu gỗ có gì đó không còn như trước kia.
Vu Cấm đi qua một con phố vắng, nhoáng cái biến mất trong hẻm nhỏ.
Mạc Phi Trần nhíu nhíu mi, Vu Cấm bây giờ đã là hộ pháp Kinh Thủy giáo, như thế nào sẽ không phát hiện có người theo dõi? Vì thế hắn tính toán đi vào hẻm nhỏ, còn chưa mở miệng đã thấy hai đạo hàn quang lóe lên, Mạc Phi Trần mạnh mẽ lui về sau, hai thanh kiếm chém qua đỉnh đầu hắn, hoàn hảo hắn trốn tránh mau lẹ a.
Ngay sau đó kiếm phong tiếp tục đánh úp lại, Mạc Phi Trần là được Hà Uẩn Phong truyền thụ, loại tiểu tốt đối với hắn thực sự không ảnh hưởng. Hắn rút ra trường kiếm trên lưng, sau sáu, bảy chiêu, hai người kia đã lộ rõ giả trang.
Y trang màu đen không quá rườm rà, dán sát trên người, đai lưng kim chúc, mặt nạ lộ ra răng nanh màu xanh, trong bóng đêm làm người ta cảm thấy sợ hãi. (Đúng là đi làm quỷ!)
Hai người kia bị Mạc Phi Trần đánh kiếm ngược lại, mở miệng hỏi: "Ngươi là người nào? Theo đuôi Vu hộ pháp Kính Thủy giáo có dụng ý gì?"
"Mạc Phi Trần nhìn vào hẻm nhỏ, Vu Cấm có lẽ đã đi xa rồi, vì thế đánh hai ngươi kia, quăng kiếm trở về.
"Không có dụng ý gì, nhìn hắn trưởng thành thật suất (đẹp) thôi!"
Vừa dứt lời, một bóng người nhảy ra từ hẻm nhỏ, vô hinh kiếm khí đánh tới trên mặt Mạc Phi Trần, hắn theo bản năng dùng tay chụp lại mũi kiếm, đinh một tiếng, chính mình bị ép lui về sau năm, sáu bước....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất