Fanfict Love By Chance – Tình Cờ Yêu
Chương 40: Fict 40: Kla Technocó một tình yêu mang tên Kla (1)
Tối nay ta có việc bận, nên đã viết xuyên trưa để ra fict cho các độc giả yêu thương
Ấy thế mà còn không thương ta, thì thương ai đây???
Còm ment còm men còm ment đuê chi chít chi chít khắp fict nhoa!!!
**************************
. Ngữ cảnh fict 40: là sự tiếp nối của fict 39.
Chap này cũng có thể đọc được riêng lẻ.
**********************************
Các bạn tự hỏi vì sao Kla cố tình dịch sai,chơi cho cục bông một vố ư?
Như Kla đã từng phát biểu: Cậu chẳng ưa một ai bên cạnh P"No của mình cả.
Đặc biệt là " anh heo" Can.
Nhưng hiện tại Can có Tin giữ chặt.
Ai chứ riêng hũ dấm của Tin thì Kla có lòng tin tuyệt đối.
Bớt đi một đối thủ.
Tiếp theo là " anh gà mái" Type đó, rất đáng gờm
Nhưng riêng về khoản yêu đương thì không cần phải lo. Vì sao?
Vì nhìn đã biết hắn dính lấy " anh gà trống" Tharn tới mức nào.
Còn lại - chính là Good- " Anh rùa" đó.
Đừng có nói chỉ có Tin mới ghen,
Kla cũng không kém một tý nào, chỉ có điều, cậu phải từ từ tính toán một chút.
Khi Good bị hiếp hụt đó, Techno cũng suốt ngày chạy tới nhà Good, an ủi dỗ dành đủ kiểu hết.
Kla tức gần chết.
Vì sao?
Kla dành cả buổi sáng, đưa P"No của hắn đi chợ, mua một đống thức ăn, phụ P"No của hắn nấu ra mấy món ngon bổ dưỡng. Thế mà tới bữa ăn, Techno lại cho hắn ăn toàn rau cải! Còn đem nguyên một con gà Kla hì hục hầm mang tới cho con rùa kia tẩm bổ!
Lại vì sao?
Kla bỏ ra một chút tâm tư, chuẩn bị 2 cái vé đi du hồ ngắm cảnh, ý định là rõ ràng cảnh đẹp hồ xinh, chấm mút P"No của cậu một tý cho đã thèm. Ấy vậy mà vừa đưa vé cho Techno, Techno lại mừng húm mà rủ con rùa đó đi giải khuây, gạt cậu bay xa bốn ngàn tám trăm dặm. Đối với tai nạn của cái tên Face đó, cậu đâu có liên quan? lý nào tự dưng lại bị mất tiền oan lại không được xơ múi?
Tức!, phải nói là một ngàn cái ghim, ghim chặt trong lòng.
Cơ hội ngàn năm trời cho cũng đến.
Anh rùa ngơ ngẩn kia lại cứ thế mà bò tới bò tới dâng cho cậu cái cơ hội trả những nỗi uất ức này.
Kla dĩ nhiên không ngu gì để Techno có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của mình, thế nên mới có chuyện cái cục bông ngốc nghếch kia được mùa nở hoa ( cúc).
Xin hỏi ngài Kla có hối hận không?
Dĩ nhiên là không!
Vậy lại xin hỏi, ngài Kla có chút áy náy nào không?
Dĩ nhiên là không nốt!
Thế vì sao ngài Kla phụt cả nước lên mặt Techno khi nhìn thấy Good tiến tới?
À, vì thấy cậu ta chân đi hai hàng!
**********************
Trong tình yêu, Ghen chính là một loại gia vị,
Mà cứ nhắc tới cái thứ gia vị ấy, người ta lại nghĩ ngay tới vị chua lè của hũ dấm.
Thực chất thì, cũng không hẳn.
Có những người ghen tới mù quáng, ghen tới làm ra những hành động điên rồ như vị cay của ớt.
Có những người ghen nhưng chỉ biết âm thầm chịu đựng, khóc nấc lên như vị mật đắng nghẹn ở trong lòng.
Có những người ghen tới chảy máu mắt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh mà triệt tiêu từng đối thủ, dần dần hòa tan vị café của mình vào ly nước đang sôi.
Kla, sẽ là ai, trong số ấy?
Hoặc... là một phong cách ghen rất khác đi?
************
Mùa hè đã trôi qua,
Năm học mới chính thức bắt đầu.
Tiếng cười nói rộn rã khắp các ngóc ngách của khuôn viên trường X.
Để đón tân sinh viên năm nay,
Các anh chị khóa trên thật sự chuẩn bị biết bao công phu cùng tâm huyết.
Thắt chiếc cà vạt chỉnh chu lại trên cổ áo, Kla bước xuống xe,
Cậu giống với mọi người, đều là tân sinh viên.
Nhưng lại cũng không giống với hầu hết mọi người. Ngôi trường đại học này, cậu đã quá quen thuộc.
Đúng vậy.
Kla đã là sinh viên năm nhất,
Dĩ nhiên, là cùng trường với Techno.
Khoảng cách về địa lý đã được giải quyết.
Chú thỏ của chúng ta, hẳn là không còn lối thoát nào.
Kla đang mỉm cười vô cùng soái mà bước tới, lập tức có một con đười ươi chạy tới mà đu lên cổ.
- Kla, đợi tao.
- Nic, nhăn hết áo tao rồi.
- Mày mới có nhăn áo thôi đấy, nhìn tao đi! Ông anh họ tốt đẹp của mày sờ tao ra cái dạng gì? Nhăn hết cả đũng quần!
Kla chán ghét gỡ tay Nic ra khỏi người mình.
Âm hồn bất tán là có thật.
Khi Kla đăng ký thi vào khoa cải tiến truyền thông xã hội của trường Techno, vừa nhòm cái tên trường là nó cũng đăng ký vào cùng luôn.
Thật muốn cho nó rớt,
Nhưng mà nó lại không rớt!
Nghiễm nhiên cả hai lại chung lớp chung trường tiếp.
Nhưng, như vậy cũng không có gì là xấu cả.
Cơ hội bên cạnh P"No, chắc chắn sẽ nhiều hơn.
*********
Techno hôm nay có đặc biệt hơn một chút,
Dẫu gì chuyện của Techno và Kla cũng đã quá nhiều người biết rồi, thế nên, để đón bạn trai nhỏ tuổi của mình tiến vào môi trường đại học. Thân phận làm người yêu cũng không thể để Kla mất mặt được.
Đồng phục của trường thì không thay đổi được rồi, thế nhưng Techno cố tình đi làm đẹp nha!
Dĩ nhiên, là có nghe qua Nic tư vấn.
Techno nhuộm lại mái tóc đang cháy nắng của mình thành màu đen bóng,rồi lại được hấp ủ lại vô cùng mềm mượt, rẽ ngôi một chút, những lọn tóc không còn cứng đơ mà nhẹ nhàng rủ xuống trán, tôn lên làn da vốn trắng bóc của cậu.
Lại nói, Techno còn được Nic đắp mặt nạ giùm nữa, thế nên nhan sắc của Techno khiến Kla thực sự được phen choáng ngợp:
- P"No... anh....
- Hì hì, Kla... ngại quá...
Kla một thoáng bối rối, Techno vì thế mà càng lấy tay kéo kéo mấy lọn tóc mái. Kla mỉm cười, tiến lên, ghé sát vào tai Techno, thì thầm:
- Anh đẹp trai thế này, em biết giữ thế nào đây?
- Kla...
Techno xấu hổ vì bị bọn Type trêu 1, thì giờ đây lại cảm thấy xấu hổ mười phần, vội vàng quay lưng đi che khuôn mặt thoáng đỏ:
- Để anh dẫn em vào.
- Để anh dẫn em vào? Nic uốn éo người nhại lại – Đúng rồi, người ta có bạn trai, quên luôn em ruột rồi!
Kla liền móc điện thoại ra, nhìn sang phía Nic:
- Vậy để tao gọi P"Bum vào dẫn mày tới chỗ tập trung?
- Ấy ấy, nương tình, nương tình...
Nic vội vàng giật lấy cái điện thoại của Kla, nhét lại vào túi. Gì chứ?. Ngày đầu làm tân sinh viên, hoành tráng như vậy còn chưa chấm được cô nào. Kéo theo cái tên đạn pháo vô sỉ kia vào đây, không nổ tan xác mới lạ. Nic đâu có ngu gì mà chơi dại!.
************************
Thực sự thì buổi diễn chào đón tân sinh viên thật rất hấp dẫn, còn có cả việc giới thiệu các tân sinh viên mới xuất sắc.
Dĩ nhiên, với trí thông mình và điểm số đầu vào cao ngất của mình.
Kla lập tức trở thành hiện tượng mới của toàn khóa tân sinh viên năm nay.
Cậu cũng nghiễm nhiên trở thành hot boy của khoa công nghệ thông tin, đại diện khoa này tham dự cuộc thi Nam sinh của trường nha!
Ngay trên hội trường bị thông báo như vậy. Kla dù muốn phản đối kịch liệt, cũng không thể một hai lời mà từ chối được. Đành miễn cưỡng cười trừ. Để đó tính sau.
Kla bước lên. Nữ sinh hú hét.
Kla bước xuống. Nữ sinh cũng hú hét.
Ấy thế mà kẻ ăn dấm, lại không phải là Techno.
Mà là Kla!
Techno thực sự cũng đã quen rồi, với việc Kla tới đâu là giành được thiện cảm của mọi người tới đó.
Nhưng Kla thì không quen a!.
Mấy cô nữ sinh mới nhập học, mê mẩn làn da trắng bóc và nụ cười tỏa sáng của Techno, liên tục tìm tới, hỏi han,.Techno thì sao?
Kla chói sáng như một ngôi sao trên sân khấu,
Techno lại ngoảnh mông vào ngôi sao ấy, ríu ra ríu rít chỉ bảo từng chút cho mấy cô gái đó. Tận tới lúc Kla tiến tới gần, lực chú ý mới bị phân tán, mấy cô gái vừa thấy Kla liền huých vai nhau:
- Ối mẹ ơi, đẹp trai thế,
- Bạn gì ơi, cũng là năm sinh năm nhất sao? Có thể cho xin số được không?
- Ơ thế rút cuộc mày xin số anh nào?
- Cả hai anh!
- Mé đẹp trai quá, tao thích ^^^
- P"No, có thể cho em xin số của anh không?
- Ơ..
- Không thể!
Kla lập tức cắt ngang. Sau đó, nhẹ nhàng đối với mấy cô gái, cười:
- Anh ấy không có thói quen cho số điện thoại người lạ đâu.- quay sang Techno cười: - Phải không?
- Ơ... ơ.. phải đó..
Techno nở một nụ cười méo xệch trước mặt Kla. Sau đó, Kla cũng không nói thêm gì nhiều, đại khái chào sơ qua mấy cô bạn gái kia, rồi kéo Techno, rời đi.
************************
Thực chất, con người ta, ai cũng có một vẻ đẹp riêng tiềm ẩn, chỉ là, ai là người có đủ năng lực để khơi gợi lên vẻ đẹp ấy?. Rồi ai sẽ là người có đủ khả năng để cảm thụ được vẻ đẹp ấy?
Techno chính là một ví dụ điển hình.
Khi khoác trên người những bộ quần áo đơn sơ giản dị, cậu liền hòa vào với mọi người. Hầu như không có điểm gì đặc biệt, người ta thậm chí có thể quên cậu ngay sau vài cái nhìn thoáng qua.
Thế nhưng, dưới con mắt của một nhiếp ảnh gia,
Techno chính là một viên đá quý.
Cậu đẹp, nét đẹp mị hoặc hút hồn ấy thực xứng đáng để Phan phải cất công tìm lại bằng được người đã lướt qua khung hình ấy.
*********************
Mấy ngày sau, Techno vừa bước ra khỏi lớp học, thì nhận được một cuộc điện thoại.
Một thằng bạn quen sơ sơ tính ra mối quan hệ xa tới nỗi bắn đại bác không tới, tự dưng hôm nay lại gọi điện hẹn đi café.
Nhưng mà, nó làm trong hội sinh viên của trường, lại nói có chuyện quan trọng, Techno vẫn là vác mông tới.
Vừa tới quán café quen thuộc gần trường. Techno cũng thoáng nhận ra đi bên cạnh thằng bạn, còn có một người, đôi mày rậm ngang và gương mặt vô cùng nam tính,
Chanon Santinatornkul
============
Khi Techno vừa tiến tới, thằng bạn lập tức giới thiệu:
- Techno, ngồi xuống, ngồi xuống. Đây là P"Phan. Đây là Techno
Techno vui vẻ mà đưa tay lên vái chào:
- Chào anh, P"Phan
- Chào em, Techno.
Thằng bạn giới thiệu sơ qua rồi cáo bận chuồn mất. Techno cũng không vì thế mà bị bối rối gì. Đối với Techno, xử lý những chuyện của bọn thằng Can thằng Good không thành vấn đề, thì ba cái chuyện bỏ của chạy lấy người của thằng bạn kia chẳng qua chỉ là chuyện vặt.
Phan cũng không để Techno phải thắc mắc lâu, liền triệt để giãi bày:
- Techno, anh là nhiếp ảnh gia của một công ty chuyên săn người mẫu. Hôm trước bạn em có nhờ anh tới buổi đón tân sinh viên của trường để chụp hình.
- À... vâng.
- Trong khi về soạn lại hình để trả ảnh cho bên hội sinh viên, anh tình cờ thấy được một tấm hình, có chứa ảnh của em.
- Em sao?
Nói rồi, Phan chìa bức ảnh đưa tới cho Techno,
Techno thoáng giật cả mình:
- Ơ? Đây là em sao?.
Thái độ chu môi ra bất ngờ của Techno khiến Phan bất giác mỉm cười:
- Em không nhận ra mình luôn sao?
- Ha ha,.. nhìn có chút.. đẹp trai quá. Không giống em lắm!
- Chính là em đó. Không sai được. Bình thường nhìn em cũng rất dễ thương.
- Dễ thương sao? Chỉ có anh với Kla là nói vậy thôi!
- Kla?
Techno mới thấy mình hơi lỡ lời, liền ấp úng đổi đề tài:
- À... là... là... à mà em rất cảm ơn anh nhé. Hẹn em tới tận đây để tặng em một tấm hình. Ảnh đẹp lắm luôn á?
Lần này đến lượt Phan ngạc nhiên, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Techno,nhìn từ trên xuống dưới:
- Em thật là nghĩ anh nhờ bạn mời em tới đây chỉ vì đưa trả em 1 tấm hình sao?
- Ơ?
Techno mắt đảo khắp quán. Vẫn như thường ngày, không có gì lạ. Thế thì là vì cái gì? Techno gãi gãi đầu:
- Vì quán này café ngon hả anh?
- Ha ha.
Phan bật cười thành tiếng:
- Ôi trời ạ, người bạn của em nói với anh rằng, em có chút ngây thơ. Anh cũng không tin lắm. Đúng là ngây thơ và dụ hoặc, chỉ cách nhau có 1 sợi chỉ. Anh nghĩ nếu em mà lên khung hình, chụp sexy một chút, chắc chắn, 100 người đều nói em là yêu dụ.Có chết cũng không nghĩ em ngây thơ tới mức này đâu!
- Yêu dụ? Lên hình?
Techno càng nghe càng khó hiểu. Phan đặt hai tay lên bàn, giữ lại thái độ nghiêm túc,:
- Techno. Anh cảm thấy em rất có tố chất làm người mẫu ảnh. Em có muốn thử không?
- Mẫu ảnh?
Techno vừa tiêu hóa xong hai từ đó liền lăn lộn ra cười:
- P"Phan, anh thật biết đùa!.Em mà mẫu ảnh cái gì?
- Đùa hay không, phải thử mới biết được!
- Ơ...
- Techno, em cũng là sinh viên năm thứ 3 rồi. Cơ hội hiếm có như vậy, không phải ai cũng cầu mà được. Em suy nghĩ kỹ. Đây là danh thiếp của anh.
- P"Phan, thực sự em không ổn đâu. Bảo em chụp hình thà anh chụp nguyên con đà điểu cho xong!
- Haha, em ngày càng thú vị, anh lại cảm thấy rất thích. Như vậy đi. Cuối tuần này em cứ tới chỗ anh, chụp thử. Nếu cảm thấy thích thì làm, không thích thì thôi. Không có vấn đề gì cả!
- Như vậy cũng được sao?
- Được chứ sao không?.
- Ai da... vậy.. vậy..
- Được. cứ vậy đi!
Sau khi Phan rời khỏi. Techno vẫn là bối rối búng búng cái danh thiếp trên tay, ngồi thừ ở quán cafe một lúc. Ngẫm thử. Nic mới vào đại học, các khoản chi rất nhiều, mà P"Phan thì nói đi chụp ảnh thử vẫn có thù lao. Bây giờ kiếm việc làm thêm cũng rất khó nha. Thôi thì... cứ đi xem sao!. Cũng chỉ là chụp hình, cũng không mất lạng thịt nào.
Nhưng mà.. cần phải dấu kín kín một chút.
Nếu mà để cho cái lũ khỉ ở sân bóng biết, đảm bảo chúng nó cười cho mình mũi nở hoa.
Thế là, Techno len lén học thuộc mấy dòng trên cái danh thiếp rồi phi tang ngay xuống thùng rác của quán café.
**********
Mới vào đại học,
Mấy tháng học quân sự chính là điều không thể tránh khỏi,
Tóc của Kla và Nic mỗi đứa còn 5 phân,
Mất hết cả thẩm mỹ!
Trong khi Nic tru tréo lên vì bộ tóc kỳ quái này, thì Kla lại ghét nhất chính là vì không có thời gian để ở bên cạnh Techno nhiều.
Tính Techno vô cùng tốt bụng và cởi mở. Hôm trước, Kla còn tóm được Techno đang dìu một cô bé năm nhất bị say nắng vào trong lán nghỉ.
Lúc đó, tay cậu siết chặt. Chỉ ước giá mà trời nắng thật to nữa lên để chết luôn khỏi cần xỉu.
Đã thế, thời gian tập luyện cực kỳ nghiêm khắc. Tất cả ăn chung ở chung, chỉ trừ có một ngày chủ nhật là được rảnh.
Kla đem cái quả đầu năm phân của mình trùm lại sau chiếc mũ lưỡi trai. Cậu cũng không muốn cả tuần mới được gặp, lại làm Techno hết hồn với mấy cọng tóc này.
Kla đã nhắn tin hẹn với Techno, nhưng chưa thấy trả lời. Nghĩ là Techno đi đâu mất, liền gọi cho Nic. Tiếng Nic vẫn còn ngái ngủ:
- Đ*ch mợ mày Kla, mới sáng sớm gọi cái cục gì?. Cả tuần mệt mỏi tới chết rồi!
- P"no có nhà không?
- Ai mà biết, tự tới mà tìm!
Nic cúp ngang máy, cuộn tròn lại trong chăn.
Có cái sung sướng nào bằng cái sung sướng được ngủ nướng ngày chủ nhật không?
Có cái đau khổ nào bằng cái đau khổ đang gáy tới đoạn ngon lành lại bị đánh thức dậy không?
Mẹ nó chứ, Nic lầm bầm: đang mơ tới đoạn được ăn trái đào tiên, vừa há mồm ra suýt cắn được rồi thì bị gọi dậy. duma đúng là đáng chém!
***********
Kla gọi điện. Techno không nghe.
Kla tới nhà tìm. Techno không có nhà.
Thẳng bước vào phòng Techno, cửa tủ quần áo vì khép không kín mà có phần khẽ mở.
Kla bước tới, mở ra:
Hầu hết quần áo đều bị đem đi!
- Chuyện quái gì thế này?
Kla túm chặt lấy một cái áo còn vứt trên giường, nhíu mày, phi sang phòng Nic.
Ném cái áo lên mặt Nic, Nic nghecâu được câu không, trả lời:
- Chắc là trộm đồ đi!
*************
Lại nói. Techno thật khổ sở nha!.
Chẳng biết mặc cái gì, nên lột hết toàn bộ những bộ đồ đẹp đẹp một chút, mang theo.
Khiến cho Phan suýt chết hoảng vì tưởng dân ngụ cư ở đâu mang đồ tới studio làm tổ.
Techno lúng túng giãi bày:
- À... là vì.. vì... em thực sự không biết mặc cái gì hết, nên đem tất cả tới!
- Ha ha, Techno. Em đúng là... như thế này tại sao tôi không thương cho được! ha ha.
- Sao ạ... ngần này bộ, vẫn chưa đủ sao?
- Techno, em không cần đem bộ nào tới hết. Khi chụp hình, sẽ có quần áo riêng cho từng shoot.
- Vậy.. vậy sao?
- Được rồi, em vào đi.
Phan vô cùng nhiệt tình mà hướng dẫn Techno, chọn trang phục, thay đồ, trang điểm,
Ban đầu, vì lúng túng, những bức hình đầu hầu như bị loại hết. Nhưng Phan vô cùng kiên nhẫn, chỉnh lại từng chút, từng chút tư thế cho Techno:
- Em không cần gồng lên, thả lỏng, là chính mình đi.
- Đúng vậy, cười lên, rạng rỡ lắm!. Nụ cười của em khiến các cô gái trong studio này đều đổ máu mũi cả rồi ha ha
- Kìa, bế chú cún đó, yên tâm, nó là cún đực chỉ mê cún cái thôi, không mê em đâu.. đúng rồi.. cười lên một chút...
- Ha ha...
Những câu đùa dí dỏm của Phan khiến Techno thoải mái hẳn lên, nụ cười rạng rỡ như tỏa sáng một góc Studio vậy.
Nhưng.. Techno phải bấm lỗ tai!. không phải một phát, mà là hai phát.
Đau thì cũng không đau bằng mỗi lần bị thằng Can tung bóng vào mặt.. nhưng.. Con trai mà bấm lỗ tai thì có kỳ quá không?
Nói thì nói thế, chứ Phan khẳng định là không hề kỳ, chính Phan cũng bấm mà!
Mấy người trang điểm cũng hùa theo. Với lại. hi sinh vì nghệ thuật là cái hi sinh cao cả nha!
Bấm thì bấm
Tách. Tách.
Rồi xong.
Trên tai Techno hiện tại là vài đôi khuyên kiểu
Thực sự quá con mẹ nó hút hồn!.
Còn vì sao, Kla gọi mãi cho Techno không được?
Vì Khi vào tới chỗ chụp hình, Tất cả mọi nhân viên yêu cầu tắt chuông điện thoại.
Không một ai được phép sử dụng cho tới khi hoàn thành chỉnh chu bộ hình nha!
Thoáng cái đã tới trưa.
Techno vô cùng yêu thích công việc này. Chỉ việc cười,mà có tiền. Ai mà không sướng?
Lại nói, sau khi cho Techno xem xong những bức hình đã được lựa chọn để chỉnh sửa. Techno cũng suýt muốn ngất khi thấy hình của mình. Quả là vi diệu a!
Từ Quạ hóa thành công
Từ Vịt hóa thiên nga
Cũng chỉ đến thế!
Về phần Phan. Cậu thực sự đánh giá cao người này, cái duyên ảnh không phải ai cũng có, người có rồi lại không cần phải quá phô trương, cứ thế mà ăn sâu tới từng xentimet.
***********
Techno ăn trưa vui vẻ và ký một hợp đồng tạm thời với P"Phan xong. Vô cùng hào hứng mà hôn lên cái phong bì có chứa một vài bức hình cùng với những đồng tiền công kha khá.
Techno cũng có ước mơ chứ!
Ở đời, ai mà không có ước mơ?
Người ta nói, việc chọn người, chứ người không chọn việc.
P"Phan cũng đã nói, cậu là rất có tố chất nha.
Biết đâu, biết đâu đấy!
Techno cứ thế mà ra về, quên luôn cả bên tai còn một đôi khuyên chị trang phục tặng đeo cho khỏi bít lỗ.
Quên luôn cái điện thoại còn chưa mở chuông của mình đang trộn lẫn với đống quần áo trong ba lô!
***********
3h chiều.
Kla không thể nào nuốt nổi bữa trưa.
Nic thì nhăn nhó vừa đuổi được tên Bum vô sỉ ra khỏi cổng, bày ra vẻ mặt < chết m* mày đi> với Kla rồi trèo lên giường. Ngủ tiếp.
Techno vui vẻ huýt sáo bước vào cổng.
Ối giời!. Xe của... của... Kla!
Thôi chết!. Sao lại quên mất hôm nay là chủ nhật cơ chứ!
Nhưng Kla cũng không nói là sẽ tới a!
Nhìn quanh quẩn một hồi ở cổng, Techno thật sự là muốn chuồn.
Nhưng, có vẻ không kịp rồi, một giọng nói ngay từ sau lưng, vang lên:
- Anh vừa về, lại muốn đi đâu nữa?
Techno vác ba lô nặng trĩu. Khẽ quay người lại, giơ một bàn tay lên vẫy vẫy"
- Hi, Kla... chào em!
- Em cũng chào anh. P"No.
Kla rất khác mọi ngày nha, nếu bình thường là sẽ đỡ giúp cái ba lô to trịch ấy, nhưng hôm nay thì không, mặt Kla lạnh như băng. Một đường kéo tay Techno, như dúi vào phòng.
Techno vội vàng giải thích:
- Anh, anh có việc, không đi gặp thằng Can, không Type cũng không Good!
- Cái gì trên tai anh kia?
- Tai anh sao?
Thôi chết mẹ rồi. Techno bây giờ mới nhớ ra, sờ sờ lên 2 cái nút bấm trên tai mình lại còn 2 chiếc khuyên nữa chứ!
Nuốt vội một ngụm nước bọt.
Y như một kẻ vừa ăn trộm gà bị bắt mà trên tay vẫn còn mấy cái lông gà làm bằng chứng vậy!. Techno không giỏi cãi, liền di di chân tìm lỗ, không có lẽ lại lên chui vào gậm giường sao?
Kla đã không thể giữ nổi bình tĩnh khi nghĩ đến có kẻ đưa tay chạm lấy cần cổ kia, đôi tai kia... nhẹ nhàng mà đeo vào đó một đôi khuyên ư?
Kla lập tức kéo roẹt cái ba lô,
Quần áo vương vãi khắp giường, hợp đồng, bì thư theo đó mà cũng trượt ra
Techno vội vàng nhảy xuống, muốn nhặt lấy tờ hợp đồng.
Lập tức Kla đã túm lấy trước, đôi mắt vừa đảo qua một lượt, xé toạc bì thư, tiền và ảnh trong đó bung ra rơi xuống đất.
Kla như đã hiểu mọi chuyện,
Cả tuần khao khát chờ đợi để gặp người,
Người lại không vì ta mà ở lại.
Cả tuần theo nỗi nhớ nhung khao khát để bên người,
Người lại vui vẻ nơi đâu.
Cảm giác chua xót dâng dần lên cổ
Kla lật từng bức ảnh, những bức ảnh cười rạng rỡ, những chiếc áo rộng cổ tôn lên từng mảng ngực, mảng xương quai xanh...
Không!... không thể nào!... Techno.. chỉ có thể là của cậu!
Cảm giác tức giận, hay là... lo lắng sợ mất đi?
Tất cả những cảm xúc ấy, đổ dồn lên khuôn mặt đang nhíu chặt lại vì khó chịu kia.... Cái gì đó là nhu hiền, cái gì đó là vỏ bọc đã không còn!
Hiện giờ, chỉ còn một con sói đang vô cùng điên cuồng khi nghĩ tới miếng mồi của mình bị giành giật đi.
Techno thậm chí còn không dám nhìn đối diện với Kla nữa, nhỏ giọng lí nhí:
- Cái đó... cái đó... để anh giải thích, em đưa cho anh đã...
- Xoạt!
Tiếng Kla xé ngang bản hợp đồng khiến Techno vội vàng ngoảnh lên,
Thấy rõ ràng bản hợp đồng bị xé thành hai mảnh, Techno liền tiến tới:
- Kla!. em làm cái gì?
- Em làm cái gì? P"No! Câu này em phải hỏi anh mới đúng!
- Kla. Nghe anh, anh chỉ là đi chụp hình thôi, đó cũng chỉ là công việc, hơn nữa, anh cảm thấy, anh rất thích..
- Anh thích? Anh thích chụp hình hay là thích cái kẻ tên Phan này?
- Kla. Mau xin lỗi anh! Em không có quyền xé hợp đồng đó, càng không có quyền xúc phạm người khác!,
- Không có quyền?. Techno – Kla gọi thẳng tên Techno:
- Em cho anh biết, anh lại dám để người khác chạm vào người? Còn làm gì nữa đây? Chụp ảnh? Anh có biết anh đang làm gì không? Anh thiếu tiền sao?
- Kla!. Em quá đáng rồi đó!
- Được,nếu anh thiếu người, em cho anh người, nếu anh thiếu tiền, em lập tức cho anh tiền!
Kla không nói nhiều, vứt chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu, cởi áo khoác một đường đè lên Techno ngả xuống giường,
- Phịch...
Kla không hôn lên đôi môi ngọt ngào mà gần như đang gặm cắn cần cổ của Techno,
Techno giãy dụa, cậu cảm thấy vô cùng,vô cùng thất vọng, bàn tay Kla thô bạo mà luồn qua thắt lưng chạm xuống đám lông mu nhỏ của cậu.
Lần đầu tiên, Techno cảm thấy, đôi bàn tay ấy... không còn xinh đẹp nữa....
Techno hét lên:
- Buông ra!
- Kla!, Anh nói em buông ra mau!
Kla không trả lời, đôi môi điên cuồng mà mút lấy hạt anh đào trước ngực Techno.
Techno dùng hết sức, co đầu gối, thúc thẳng lên bụng của Kla. Kla bị ăn đau, co người. Techno bật dậy, kéo lại cổ áo đã bị Kla xé rách:
- Kla, ra khỏi phòng anh!
- ... Techno!
- Ra ngoài!
- Anh...
- Kla. anh nói em: CÚT RA NGOÀI!
Techno tiến đến, dùng sức, kéo Kla, đẩy ra khỏi cửa.
Sầm!
Cánh cửa đóng lại...
Ánh chiều tà bên ngoài, hắt lên hình bóng đờ đẫn của Kla...
Cách nhau một cách cửa ấy, trong phòng, giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên vai áo nhàu nát của Techno....
*********************************//****************************
Ấy thế mà còn không thương ta, thì thương ai đây???
Còm ment còm men còm ment đuê chi chít chi chít khắp fict nhoa!!!
**************************
. Ngữ cảnh fict 40: là sự tiếp nối của fict 39.
Chap này cũng có thể đọc được riêng lẻ.
**********************************
Các bạn tự hỏi vì sao Kla cố tình dịch sai,chơi cho cục bông một vố ư?
Như Kla đã từng phát biểu: Cậu chẳng ưa một ai bên cạnh P"No của mình cả.
Đặc biệt là " anh heo" Can.
Nhưng hiện tại Can có Tin giữ chặt.
Ai chứ riêng hũ dấm của Tin thì Kla có lòng tin tuyệt đối.
Bớt đi một đối thủ.
Tiếp theo là " anh gà mái" Type đó, rất đáng gờm
Nhưng riêng về khoản yêu đương thì không cần phải lo. Vì sao?
Vì nhìn đã biết hắn dính lấy " anh gà trống" Tharn tới mức nào.
Còn lại - chính là Good- " Anh rùa" đó.
Đừng có nói chỉ có Tin mới ghen,
Kla cũng không kém một tý nào, chỉ có điều, cậu phải từ từ tính toán một chút.
Khi Good bị hiếp hụt đó, Techno cũng suốt ngày chạy tới nhà Good, an ủi dỗ dành đủ kiểu hết.
Kla tức gần chết.
Vì sao?
Kla dành cả buổi sáng, đưa P"No của hắn đi chợ, mua một đống thức ăn, phụ P"No của hắn nấu ra mấy món ngon bổ dưỡng. Thế mà tới bữa ăn, Techno lại cho hắn ăn toàn rau cải! Còn đem nguyên một con gà Kla hì hục hầm mang tới cho con rùa kia tẩm bổ!
Lại vì sao?
Kla bỏ ra một chút tâm tư, chuẩn bị 2 cái vé đi du hồ ngắm cảnh, ý định là rõ ràng cảnh đẹp hồ xinh, chấm mút P"No của cậu một tý cho đã thèm. Ấy vậy mà vừa đưa vé cho Techno, Techno lại mừng húm mà rủ con rùa đó đi giải khuây, gạt cậu bay xa bốn ngàn tám trăm dặm. Đối với tai nạn của cái tên Face đó, cậu đâu có liên quan? lý nào tự dưng lại bị mất tiền oan lại không được xơ múi?
Tức!, phải nói là một ngàn cái ghim, ghim chặt trong lòng.
Cơ hội ngàn năm trời cho cũng đến.
Anh rùa ngơ ngẩn kia lại cứ thế mà bò tới bò tới dâng cho cậu cái cơ hội trả những nỗi uất ức này.
Kla dĩ nhiên không ngu gì để Techno có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của mình, thế nên mới có chuyện cái cục bông ngốc nghếch kia được mùa nở hoa ( cúc).
Xin hỏi ngài Kla có hối hận không?
Dĩ nhiên là không!
Vậy lại xin hỏi, ngài Kla có chút áy náy nào không?
Dĩ nhiên là không nốt!
Thế vì sao ngài Kla phụt cả nước lên mặt Techno khi nhìn thấy Good tiến tới?
À, vì thấy cậu ta chân đi hai hàng!
**********************
Trong tình yêu, Ghen chính là một loại gia vị,
Mà cứ nhắc tới cái thứ gia vị ấy, người ta lại nghĩ ngay tới vị chua lè của hũ dấm.
Thực chất thì, cũng không hẳn.
Có những người ghen tới mù quáng, ghen tới làm ra những hành động điên rồ như vị cay của ớt.
Có những người ghen nhưng chỉ biết âm thầm chịu đựng, khóc nấc lên như vị mật đắng nghẹn ở trong lòng.
Có những người ghen tới chảy máu mắt, nhưng lại vô cùng bình tĩnh mà triệt tiêu từng đối thủ, dần dần hòa tan vị café của mình vào ly nước đang sôi.
Kla, sẽ là ai, trong số ấy?
Hoặc... là một phong cách ghen rất khác đi?
************
Mùa hè đã trôi qua,
Năm học mới chính thức bắt đầu.
Tiếng cười nói rộn rã khắp các ngóc ngách của khuôn viên trường X.
Để đón tân sinh viên năm nay,
Các anh chị khóa trên thật sự chuẩn bị biết bao công phu cùng tâm huyết.
Thắt chiếc cà vạt chỉnh chu lại trên cổ áo, Kla bước xuống xe,
Cậu giống với mọi người, đều là tân sinh viên.
Nhưng lại cũng không giống với hầu hết mọi người. Ngôi trường đại học này, cậu đã quá quen thuộc.
Đúng vậy.
Kla đã là sinh viên năm nhất,
Dĩ nhiên, là cùng trường với Techno.
Khoảng cách về địa lý đã được giải quyết.
Chú thỏ của chúng ta, hẳn là không còn lối thoát nào.
Kla đang mỉm cười vô cùng soái mà bước tới, lập tức có một con đười ươi chạy tới mà đu lên cổ.
- Kla, đợi tao.
- Nic, nhăn hết áo tao rồi.
- Mày mới có nhăn áo thôi đấy, nhìn tao đi! Ông anh họ tốt đẹp của mày sờ tao ra cái dạng gì? Nhăn hết cả đũng quần!
Kla chán ghét gỡ tay Nic ra khỏi người mình.
Âm hồn bất tán là có thật.
Khi Kla đăng ký thi vào khoa cải tiến truyền thông xã hội của trường Techno, vừa nhòm cái tên trường là nó cũng đăng ký vào cùng luôn.
Thật muốn cho nó rớt,
Nhưng mà nó lại không rớt!
Nghiễm nhiên cả hai lại chung lớp chung trường tiếp.
Nhưng, như vậy cũng không có gì là xấu cả.
Cơ hội bên cạnh P"No, chắc chắn sẽ nhiều hơn.
*********
Techno hôm nay có đặc biệt hơn một chút,
Dẫu gì chuyện của Techno và Kla cũng đã quá nhiều người biết rồi, thế nên, để đón bạn trai nhỏ tuổi của mình tiến vào môi trường đại học. Thân phận làm người yêu cũng không thể để Kla mất mặt được.
Đồng phục của trường thì không thay đổi được rồi, thế nhưng Techno cố tình đi làm đẹp nha!
Dĩ nhiên, là có nghe qua Nic tư vấn.
Techno nhuộm lại mái tóc đang cháy nắng của mình thành màu đen bóng,rồi lại được hấp ủ lại vô cùng mềm mượt, rẽ ngôi một chút, những lọn tóc không còn cứng đơ mà nhẹ nhàng rủ xuống trán, tôn lên làn da vốn trắng bóc của cậu.
Lại nói, Techno còn được Nic đắp mặt nạ giùm nữa, thế nên nhan sắc của Techno khiến Kla thực sự được phen choáng ngợp:
- P"No... anh....
- Hì hì, Kla... ngại quá...
Kla một thoáng bối rối, Techno vì thế mà càng lấy tay kéo kéo mấy lọn tóc mái. Kla mỉm cười, tiến lên, ghé sát vào tai Techno, thì thầm:
- Anh đẹp trai thế này, em biết giữ thế nào đây?
- Kla...
Techno xấu hổ vì bị bọn Type trêu 1, thì giờ đây lại cảm thấy xấu hổ mười phần, vội vàng quay lưng đi che khuôn mặt thoáng đỏ:
- Để anh dẫn em vào.
- Để anh dẫn em vào? Nic uốn éo người nhại lại – Đúng rồi, người ta có bạn trai, quên luôn em ruột rồi!
Kla liền móc điện thoại ra, nhìn sang phía Nic:
- Vậy để tao gọi P"Bum vào dẫn mày tới chỗ tập trung?
- Ấy ấy, nương tình, nương tình...
Nic vội vàng giật lấy cái điện thoại của Kla, nhét lại vào túi. Gì chứ?. Ngày đầu làm tân sinh viên, hoành tráng như vậy còn chưa chấm được cô nào. Kéo theo cái tên đạn pháo vô sỉ kia vào đây, không nổ tan xác mới lạ. Nic đâu có ngu gì mà chơi dại!.
************************
Thực sự thì buổi diễn chào đón tân sinh viên thật rất hấp dẫn, còn có cả việc giới thiệu các tân sinh viên mới xuất sắc.
Dĩ nhiên, với trí thông mình và điểm số đầu vào cao ngất của mình.
Kla lập tức trở thành hiện tượng mới của toàn khóa tân sinh viên năm nay.
Cậu cũng nghiễm nhiên trở thành hot boy của khoa công nghệ thông tin, đại diện khoa này tham dự cuộc thi Nam sinh của trường nha!
Ngay trên hội trường bị thông báo như vậy. Kla dù muốn phản đối kịch liệt, cũng không thể một hai lời mà từ chối được. Đành miễn cưỡng cười trừ. Để đó tính sau.
Kla bước lên. Nữ sinh hú hét.
Kla bước xuống. Nữ sinh cũng hú hét.
Ấy thế mà kẻ ăn dấm, lại không phải là Techno.
Mà là Kla!
Techno thực sự cũng đã quen rồi, với việc Kla tới đâu là giành được thiện cảm của mọi người tới đó.
Nhưng Kla thì không quen a!.
Mấy cô nữ sinh mới nhập học, mê mẩn làn da trắng bóc và nụ cười tỏa sáng của Techno, liên tục tìm tới, hỏi han,.Techno thì sao?
Kla chói sáng như một ngôi sao trên sân khấu,
Techno lại ngoảnh mông vào ngôi sao ấy, ríu ra ríu rít chỉ bảo từng chút cho mấy cô gái đó. Tận tới lúc Kla tiến tới gần, lực chú ý mới bị phân tán, mấy cô gái vừa thấy Kla liền huých vai nhau:
- Ối mẹ ơi, đẹp trai thế,
- Bạn gì ơi, cũng là năm sinh năm nhất sao? Có thể cho xin số được không?
- Ơ thế rút cuộc mày xin số anh nào?
- Cả hai anh!
- Mé đẹp trai quá, tao thích ^^^
- P"No, có thể cho em xin số của anh không?
- Ơ..
- Không thể!
Kla lập tức cắt ngang. Sau đó, nhẹ nhàng đối với mấy cô gái, cười:
- Anh ấy không có thói quen cho số điện thoại người lạ đâu.- quay sang Techno cười: - Phải không?
- Ơ... ơ.. phải đó..
Techno nở một nụ cười méo xệch trước mặt Kla. Sau đó, Kla cũng không nói thêm gì nhiều, đại khái chào sơ qua mấy cô bạn gái kia, rồi kéo Techno, rời đi.
************************
Thực chất, con người ta, ai cũng có một vẻ đẹp riêng tiềm ẩn, chỉ là, ai là người có đủ năng lực để khơi gợi lên vẻ đẹp ấy?. Rồi ai sẽ là người có đủ khả năng để cảm thụ được vẻ đẹp ấy?
Techno chính là một ví dụ điển hình.
Khi khoác trên người những bộ quần áo đơn sơ giản dị, cậu liền hòa vào với mọi người. Hầu như không có điểm gì đặc biệt, người ta thậm chí có thể quên cậu ngay sau vài cái nhìn thoáng qua.
Thế nhưng, dưới con mắt của một nhiếp ảnh gia,
Techno chính là một viên đá quý.
Cậu đẹp, nét đẹp mị hoặc hút hồn ấy thực xứng đáng để Phan phải cất công tìm lại bằng được người đã lướt qua khung hình ấy.
*********************
Mấy ngày sau, Techno vừa bước ra khỏi lớp học, thì nhận được một cuộc điện thoại.
Một thằng bạn quen sơ sơ tính ra mối quan hệ xa tới nỗi bắn đại bác không tới, tự dưng hôm nay lại gọi điện hẹn đi café.
Nhưng mà, nó làm trong hội sinh viên của trường, lại nói có chuyện quan trọng, Techno vẫn là vác mông tới.
Vừa tới quán café quen thuộc gần trường. Techno cũng thoáng nhận ra đi bên cạnh thằng bạn, còn có một người, đôi mày rậm ngang và gương mặt vô cùng nam tính,
Chanon Santinatornkul
============
Khi Techno vừa tiến tới, thằng bạn lập tức giới thiệu:
- Techno, ngồi xuống, ngồi xuống. Đây là P"Phan. Đây là Techno
Techno vui vẻ mà đưa tay lên vái chào:
- Chào anh, P"Phan
- Chào em, Techno.
Thằng bạn giới thiệu sơ qua rồi cáo bận chuồn mất. Techno cũng không vì thế mà bị bối rối gì. Đối với Techno, xử lý những chuyện của bọn thằng Can thằng Good không thành vấn đề, thì ba cái chuyện bỏ của chạy lấy người của thằng bạn kia chẳng qua chỉ là chuyện vặt.
Phan cũng không để Techno phải thắc mắc lâu, liền triệt để giãi bày:
- Techno, anh là nhiếp ảnh gia của một công ty chuyên săn người mẫu. Hôm trước bạn em có nhờ anh tới buổi đón tân sinh viên của trường để chụp hình.
- À... vâng.
- Trong khi về soạn lại hình để trả ảnh cho bên hội sinh viên, anh tình cờ thấy được một tấm hình, có chứa ảnh của em.
- Em sao?
Nói rồi, Phan chìa bức ảnh đưa tới cho Techno,
Techno thoáng giật cả mình:
- Ơ? Đây là em sao?.
Thái độ chu môi ra bất ngờ của Techno khiến Phan bất giác mỉm cười:
- Em không nhận ra mình luôn sao?
- Ha ha,.. nhìn có chút.. đẹp trai quá. Không giống em lắm!
- Chính là em đó. Không sai được. Bình thường nhìn em cũng rất dễ thương.
- Dễ thương sao? Chỉ có anh với Kla là nói vậy thôi!
- Kla?
Techno mới thấy mình hơi lỡ lời, liền ấp úng đổi đề tài:
- À... là... là... à mà em rất cảm ơn anh nhé. Hẹn em tới tận đây để tặng em một tấm hình. Ảnh đẹp lắm luôn á?
Lần này đến lượt Phan ngạc nhiên, đôi mắt dõi theo từng cử chỉ của Techno,nhìn từ trên xuống dưới:
- Em thật là nghĩ anh nhờ bạn mời em tới đây chỉ vì đưa trả em 1 tấm hình sao?
- Ơ?
Techno mắt đảo khắp quán. Vẫn như thường ngày, không có gì lạ. Thế thì là vì cái gì? Techno gãi gãi đầu:
- Vì quán này café ngon hả anh?
- Ha ha.
Phan bật cười thành tiếng:
- Ôi trời ạ, người bạn của em nói với anh rằng, em có chút ngây thơ. Anh cũng không tin lắm. Đúng là ngây thơ và dụ hoặc, chỉ cách nhau có 1 sợi chỉ. Anh nghĩ nếu em mà lên khung hình, chụp sexy một chút, chắc chắn, 100 người đều nói em là yêu dụ.Có chết cũng không nghĩ em ngây thơ tới mức này đâu!
- Yêu dụ? Lên hình?
Techno càng nghe càng khó hiểu. Phan đặt hai tay lên bàn, giữ lại thái độ nghiêm túc,:
- Techno. Anh cảm thấy em rất có tố chất làm người mẫu ảnh. Em có muốn thử không?
- Mẫu ảnh?
Techno vừa tiêu hóa xong hai từ đó liền lăn lộn ra cười:
- P"Phan, anh thật biết đùa!.Em mà mẫu ảnh cái gì?
- Đùa hay không, phải thử mới biết được!
- Ơ...
- Techno, em cũng là sinh viên năm thứ 3 rồi. Cơ hội hiếm có như vậy, không phải ai cũng cầu mà được. Em suy nghĩ kỹ. Đây là danh thiếp của anh.
- P"Phan, thực sự em không ổn đâu. Bảo em chụp hình thà anh chụp nguyên con đà điểu cho xong!
- Haha, em ngày càng thú vị, anh lại cảm thấy rất thích. Như vậy đi. Cuối tuần này em cứ tới chỗ anh, chụp thử. Nếu cảm thấy thích thì làm, không thích thì thôi. Không có vấn đề gì cả!
- Như vậy cũng được sao?
- Được chứ sao không?.
- Ai da... vậy.. vậy..
- Được. cứ vậy đi!
Sau khi Phan rời khỏi. Techno vẫn là bối rối búng búng cái danh thiếp trên tay, ngồi thừ ở quán cafe một lúc. Ngẫm thử. Nic mới vào đại học, các khoản chi rất nhiều, mà P"Phan thì nói đi chụp ảnh thử vẫn có thù lao. Bây giờ kiếm việc làm thêm cũng rất khó nha. Thôi thì... cứ đi xem sao!. Cũng chỉ là chụp hình, cũng không mất lạng thịt nào.
Nhưng mà.. cần phải dấu kín kín một chút.
Nếu mà để cho cái lũ khỉ ở sân bóng biết, đảm bảo chúng nó cười cho mình mũi nở hoa.
Thế là, Techno len lén học thuộc mấy dòng trên cái danh thiếp rồi phi tang ngay xuống thùng rác của quán café.
**********
Mới vào đại học,
Mấy tháng học quân sự chính là điều không thể tránh khỏi,
Tóc của Kla và Nic mỗi đứa còn 5 phân,
Mất hết cả thẩm mỹ!
Trong khi Nic tru tréo lên vì bộ tóc kỳ quái này, thì Kla lại ghét nhất chính là vì không có thời gian để ở bên cạnh Techno nhiều.
Tính Techno vô cùng tốt bụng và cởi mở. Hôm trước, Kla còn tóm được Techno đang dìu một cô bé năm nhất bị say nắng vào trong lán nghỉ.
Lúc đó, tay cậu siết chặt. Chỉ ước giá mà trời nắng thật to nữa lên để chết luôn khỏi cần xỉu.
Đã thế, thời gian tập luyện cực kỳ nghiêm khắc. Tất cả ăn chung ở chung, chỉ trừ có một ngày chủ nhật là được rảnh.
Kla đem cái quả đầu năm phân của mình trùm lại sau chiếc mũ lưỡi trai. Cậu cũng không muốn cả tuần mới được gặp, lại làm Techno hết hồn với mấy cọng tóc này.
Kla đã nhắn tin hẹn với Techno, nhưng chưa thấy trả lời. Nghĩ là Techno đi đâu mất, liền gọi cho Nic. Tiếng Nic vẫn còn ngái ngủ:
- Đ*ch mợ mày Kla, mới sáng sớm gọi cái cục gì?. Cả tuần mệt mỏi tới chết rồi!
- P"no có nhà không?
- Ai mà biết, tự tới mà tìm!
Nic cúp ngang máy, cuộn tròn lại trong chăn.
Có cái sung sướng nào bằng cái sung sướng được ngủ nướng ngày chủ nhật không?
Có cái đau khổ nào bằng cái đau khổ đang gáy tới đoạn ngon lành lại bị đánh thức dậy không?
Mẹ nó chứ, Nic lầm bầm: đang mơ tới đoạn được ăn trái đào tiên, vừa há mồm ra suýt cắn được rồi thì bị gọi dậy. duma đúng là đáng chém!
***********
Kla gọi điện. Techno không nghe.
Kla tới nhà tìm. Techno không có nhà.
Thẳng bước vào phòng Techno, cửa tủ quần áo vì khép không kín mà có phần khẽ mở.
Kla bước tới, mở ra:
Hầu hết quần áo đều bị đem đi!
- Chuyện quái gì thế này?
Kla túm chặt lấy một cái áo còn vứt trên giường, nhíu mày, phi sang phòng Nic.
Ném cái áo lên mặt Nic, Nic nghecâu được câu không, trả lời:
- Chắc là trộm đồ đi!
*************
Lại nói. Techno thật khổ sở nha!.
Chẳng biết mặc cái gì, nên lột hết toàn bộ những bộ đồ đẹp đẹp một chút, mang theo.
Khiến cho Phan suýt chết hoảng vì tưởng dân ngụ cư ở đâu mang đồ tới studio làm tổ.
Techno lúng túng giãi bày:
- À... là vì.. vì... em thực sự không biết mặc cái gì hết, nên đem tất cả tới!
- Ha ha, Techno. Em đúng là... như thế này tại sao tôi không thương cho được! ha ha.
- Sao ạ... ngần này bộ, vẫn chưa đủ sao?
- Techno, em không cần đem bộ nào tới hết. Khi chụp hình, sẽ có quần áo riêng cho từng shoot.
- Vậy.. vậy sao?
- Được rồi, em vào đi.
Phan vô cùng nhiệt tình mà hướng dẫn Techno, chọn trang phục, thay đồ, trang điểm,
Ban đầu, vì lúng túng, những bức hình đầu hầu như bị loại hết. Nhưng Phan vô cùng kiên nhẫn, chỉnh lại từng chút, từng chút tư thế cho Techno:
- Em không cần gồng lên, thả lỏng, là chính mình đi.
- Đúng vậy, cười lên, rạng rỡ lắm!. Nụ cười của em khiến các cô gái trong studio này đều đổ máu mũi cả rồi ha ha
- Kìa, bế chú cún đó, yên tâm, nó là cún đực chỉ mê cún cái thôi, không mê em đâu.. đúng rồi.. cười lên một chút...
- Ha ha...
Những câu đùa dí dỏm của Phan khiến Techno thoải mái hẳn lên, nụ cười rạng rỡ như tỏa sáng một góc Studio vậy.
Nhưng.. Techno phải bấm lỗ tai!. không phải một phát, mà là hai phát.
Đau thì cũng không đau bằng mỗi lần bị thằng Can tung bóng vào mặt.. nhưng.. Con trai mà bấm lỗ tai thì có kỳ quá không?
Nói thì nói thế, chứ Phan khẳng định là không hề kỳ, chính Phan cũng bấm mà!
Mấy người trang điểm cũng hùa theo. Với lại. hi sinh vì nghệ thuật là cái hi sinh cao cả nha!
Bấm thì bấm
Tách. Tách.
Rồi xong.
Trên tai Techno hiện tại là vài đôi khuyên kiểu
Thực sự quá con mẹ nó hút hồn!.
Còn vì sao, Kla gọi mãi cho Techno không được?
Vì Khi vào tới chỗ chụp hình, Tất cả mọi nhân viên yêu cầu tắt chuông điện thoại.
Không một ai được phép sử dụng cho tới khi hoàn thành chỉnh chu bộ hình nha!
Thoáng cái đã tới trưa.
Techno vô cùng yêu thích công việc này. Chỉ việc cười,mà có tiền. Ai mà không sướng?
Lại nói, sau khi cho Techno xem xong những bức hình đã được lựa chọn để chỉnh sửa. Techno cũng suýt muốn ngất khi thấy hình của mình. Quả là vi diệu a!
Từ Quạ hóa thành công
Từ Vịt hóa thiên nga
Cũng chỉ đến thế!
Về phần Phan. Cậu thực sự đánh giá cao người này, cái duyên ảnh không phải ai cũng có, người có rồi lại không cần phải quá phô trương, cứ thế mà ăn sâu tới từng xentimet.
***********
Techno ăn trưa vui vẻ và ký một hợp đồng tạm thời với P"Phan xong. Vô cùng hào hứng mà hôn lên cái phong bì có chứa một vài bức hình cùng với những đồng tiền công kha khá.
Techno cũng có ước mơ chứ!
Ở đời, ai mà không có ước mơ?
Người ta nói, việc chọn người, chứ người không chọn việc.
P"Phan cũng đã nói, cậu là rất có tố chất nha.
Biết đâu, biết đâu đấy!
Techno cứ thế mà ra về, quên luôn cả bên tai còn một đôi khuyên chị trang phục tặng đeo cho khỏi bít lỗ.
Quên luôn cái điện thoại còn chưa mở chuông của mình đang trộn lẫn với đống quần áo trong ba lô!
***********
3h chiều.
Kla không thể nào nuốt nổi bữa trưa.
Nic thì nhăn nhó vừa đuổi được tên Bum vô sỉ ra khỏi cổng, bày ra vẻ mặt < chết m* mày đi> với Kla rồi trèo lên giường. Ngủ tiếp.
Techno vui vẻ huýt sáo bước vào cổng.
Ối giời!. Xe của... của... Kla!
Thôi chết!. Sao lại quên mất hôm nay là chủ nhật cơ chứ!
Nhưng Kla cũng không nói là sẽ tới a!
Nhìn quanh quẩn một hồi ở cổng, Techno thật sự là muốn chuồn.
Nhưng, có vẻ không kịp rồi, một giọng nói ngay từ sau lưng, vang lên:
- Anh vừa về, lại muốn đi đâu nữa?
Techno vác ba lô nặng trĩu. Khẽ quay người lại, giơ một bàn tay lên vẫy vẫy"
- Hi, Kla... chào em!
- Em cũng chào anh. P"No.
Kla rất khác mọi ngày nha, nếu bình thường là sẽ đỡ giúp cái ba lô to trịch ấy, nhưng hôm nay thì không, mặt Kla lạnh như băng. Một đường kéo tay Techno, như dúi vào phòng.
Techno vội vàng giải thích:
- Anh, anh có việc, không đi gặp thằng Can, không Type cũng không Good!
- Cái gì trên tai anh kia?
- Tai anh sao?
Thôi chết mẹ rồi. Techno bây giờ mới nhớ ra, sờ sờ lên 2 cái nút bấm trên tai mình lại còn 2 chiếc khuyên nữa chứ!
Nuốt vội một ngụm nước bọt.
Y như một kẻ vừa ăn trộm gà bị bắt mà trên tay vẫn còn mấy cái lông gà làm bằng chứng vậy!. Techno không giỏi cãi, liền di di chân tìm lỗ, không có lẽ lại lên chui vào gậm giường sao?
Kla đã không thể giữ nổi bình tĩnh khi nghĩ đến có kẻ đưa tay chạm lấy cần cổ kia, đôi tai kia... nhẹ nhàng mà đeo vào đó một đôi khuyên ư?
Kla lập tức kéo roẹt cái ba lô,
Quần áo vương vãi khắp giường, hợp đồng, bì thư theo đó mà cũng trượt ra
Techno vội vàng nhảy xuống, muốn nhặt lấy tờ hợp đồng.
Lập tức Kla đã túm lấy trước, đôi mắt vừa đảo qua một lượt, xé toạc bì thư, tiền và ảnh trong đó bung ra rơi xuống đất.
Kla như đã hiểu mọi chuyện,
Cả tuần khao khát chờ đợi để gặp người,
Người lại không vì ta mà ở lại.
Cả tuần theo nỗi nhớ nhung khao khát để bên người,
Người lại vui vẻ nơi đâu.
Cảm giác chua xót dâng dần lên cổ
Kla lật từng bức ảnh, những bức ảnh cười rạng rỡ, những chiếc áo rộng cổ tôn lên từng mảng ngực, mảng xương quai xanh...
Không!... không thể nào!... Techno.. chỉ có thể là của cậu!
Cảm giác tức giận, hay là... lo lắng sợ mất đi?
Tất cả những cảm xúc ấy, đổ dồn lên khuôn mặt đang nhíu chặt lại vì khó chịu kia.... Cái gì đó là nhu hiền, cái gì đó là vỏ bọc đã không còn!
Hiện giờ, chỉ còn một con sói đang vô cùng điên cuồng khi nghĩ tới miếng mồi của mình bị giành giật đi.
Techno thậm chí còn không dám nhìn đối diện với Kla nữa, nhỏ giọng lí nhí:
- Cái đó... cái đó... để anh giải thích, em đưa cho anh đã...
- Xoạt!
Tiếng Kla xé ngang bản hợp đồng khiến Techno vội vàng ngoảnh lên,
Thấy rõ ràng bản hợp đồng bị xé thành hai mảnh, Techno liền tiến tới:
- Kla!. em làm cái gì?
- Em làm cái gì? P"No! Câu này em phải hỏi anh mới đúng!
- Kla. Nghe anh, anh chỉ là đi chụp hình thôi, đó cũng chỉ là công việc, hơn nữa, anh cảm thấy, anh rất thích..
- Anh thích? Anh thích chụp hình hay là thích cái kẻ tên Phan này?
- Kla. Mau xin lỗi anh! Em không có quyền xé hợp đồng đó, càng không có quyền xúc phạm người khác!,
- Không có quyền?. Techno – Kla gọi thẳng tên Techno:
- Em cho anh biết, anh lại dám để người khác chạm vào người? Còn làm gì nữa đây? Chụp ảnh? Anh có biết anh đang làm gì không? Anh thiếu tiền sao?
- Kla!. Em quá đáng rồi đó!
- Được,nếu anh thiếu người, em cho anh người, nếu anh thiếu tiền, em lập tức cho anh tiền!
Kla không nói nhiều, vứt chiếc mũ lưỡi trai ra khỏi đầu, cởi áo khoác một đường đè lên Techno ngả xuống giường,
- Phịch...
Kla không hôn lên đôi môi ngọt ngào mà gần như đang gặm cắn cần cổ của Techno,
Techno giãy dụa, cậu cảm thấy vô cùng,vô cùng thất vọng, bàn tay Kla thô bạo mà luồn qua thắt lưng chạm xuống đám lông mu nhỏ của cậu.
Lần đầu tiên, Techno cảm thấy, đôi bàn tay ấy... không còn xinh đẹp nữa....
Techno hét lên:
- Buông ra!
- Kla!, Anh nói em buông ra mau!
Kla không trả lời, đôi môi điên cuồng mà mút lấy hạt anh đào trước ngực Techno.
Techno dùng hết sức, co đầu gối, thúc thẳng lên bụng của Kla. Kla bị ăn đau, co người. Techno bật dậy, kéo lại cổ áo đã bị Kla xé rách:
- Kla, ra khỏi phòng anh!
- ... Techno!
- Ra ngoài!
- Anh...
- Kla. anh nói em: CÚT RA NGOÀI!
Techno tiến đến, dùng sức, kéo Kla, đẩy ra khỏi cửa.
Sầm!
Cánh cửa đóng lại...
Ánh chiều tà bên ngoài, hắt lên hình bóng đờ đẫn của Kla...
Cách nhau một cách cửa ấy, trong phòng, giọt nước mắt lăn xuống, rơi trên vai áo nhàu nát của Techno....
*********************************//****************************
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất