Chương 1
Em trai tôi tên Đoàn Minh Phong, em không phải em ruột tôi, mà nói đúng hơn là em họ tôi. Nhưng người nhà tôi đều giữ kín miệng không hề nói với em, em là con trai của cô tôi. Cô tôi bị bệnh tâm thần di truyền, thời còn trẻ rất xinh đẹp, cô là một cô gái điên xinh đẹp.
Trước khi bệnh tâm thần chưa lộ ra quá rõ ràng, ông nội tôi tìm một người đàn ông cấp dưới hiền lành thật thà kết hôn với cô, dượng tôi họ Vương, tên là Vương Thủ Trung, nhà ở trong thôn của một vùng hoang vu hẻo lánh. Nghe nói khi Vương Thủ Trung và cô tôi kết hôn, ngay cả chữ song hỷ trên cửa cũng là do chính tay ông cắt, lãng mạn ý nghĩa lắm đúng không? Con khỉ, chủ yếu là ông ấy không nỡ tiêu tiền thôi.
Cô tôi không hề muốn kết hôn với người đàn ông nghèo kiết xác này, hơn nữa dượng tôi trông cũng lúa, làm người ta vừa nhìn thấy là có thể nghĩ đến cái câu "Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" ngay. Mà cô tôi lại là một cô hai đã tốt nghiệp đại học, lại còn từng đi ra nước ngoài giao lưu văn hóa, ngày cô tốt nghiệp đại học, cô mặc một bộ đồ kiểu Tây màu xanh sẫm, đến nay bộ quần áo ấy vẫn còn treo trong tủ quần áo nhà ông nội tôi, bất cứ một cô gái của thời đại nào nhìn thấy đều cũng sẽ hâm mộ mà khen một câu đồ thời thượng.
Cuộc hôn nhân bất hạnh đã gọi dậy cơn điên của bà ấy, trong ấn tượng của tôi, Vương Thủ Trung luôn im lặng ngồi bên bàn hút thuốc, còn cô thì dần mất đi lý trí trong cuộc cãi vã không hề có sự hồi đáp nào. Bà từng cầm gạt tàn thuốc bằng thủy tinh nặng trịch đập vào gáy Vương Thủ Trung, lúc đó tôi mới sáu tuổi, giật mình khóc to trong mớ hỗn loạn, mẹ che mắt tôi lại ôm tôi đứng vào một góc. Tôi sợ muốn chế nhưng lại không ngăn được sự tò mò, nhìn trộm qua những kẽ ngón tay. Ba và ông nội vồ qua ấn cô xuống mặt bàn, mà dượng tôi thì che đầu lại gào lên: "Đừng làm đau cô ấy."
Trong mắt bà có một sự phẫn nộ và thù hận một cách cuồng điên, đôi mắt bình thường trắng đen rõ ràng kia nổi đầy tia máu đáng sợ, chỉ có hơn chứ không hề kém so với ma nữ.
Ma nữ rơi lệ, chính là nỗi ám ảnh tuổi thơ của tôi.
Sau khi cô phát bên thì nhập viện ở bệnh viện não Nam Kinh, cũng cỡ nửa năm trời tôi không gặp mặt bà, mãi đến hôm giao thừa.
Chiều hôm ấy bà nội đang nấu keo dán câu đối, cơm đoàn viên thì cứ ăn hoành thánh, đậu hũ huyết vịt, canh xương như thường lệ, hoành thánh đã được gói từ sớm rồi, đến chiều thì canh xương cũng hầm xong, cả căn nhà thơm phức. Ba tôi đi ra khỏi thư phòng của ông nội, chơi với tôi một lúc ở trong sân, tài xế Tiểu Lưu đến rồi, ông liền lên xe rời đi, nói là đi đón cô về nhà ăn tết.
Cô tôi vừa thấy tôi là cười, bà sờ lên cái bụng nhô lên một cách kỳ lạ nói với tôi: "Triệu Dịch Lam, con sắp có em trai rồi."
Trong gia phả đời này của tôi thêm một chữ Phong, cô đặt tên trước cho đứa con của bà.
"Minh Phong, Minh Phong..." Bà ngồi đu đưa trên chiếc xích đu gỗ ba tôi buộc trong sân vườn, vừa đong đưa vừa vuốt ve lên bụng một cách đầy tình yêu thương, những bông tuyết rơi lả tả trên mái tóc bồng bềnh của bà, thoắt chốc bạc đầu.
Trước khi sinh, cô giữ kín bưng kiên quyết không nói gian phụ là ai, bà và ông nội khuyên nhủ răn đe, cô chỉ trả lời một câu thật quật cường rằng: "Dù sao cũng không phải của tên hai lúa đó."
Cô tôi trị liệu ở bệnh viện tâm thần, trị ra cái bụng bầu, hơn nữa bà còn là người phụ nữ đã có chồng, cái này gọi là ngoại tình, là suy đồi đạo đức, làm nhơ nhuốc gia tộc. Ba tôi vốn là muốn đi bệnh viện xem camera giám sát để bắt ra tên gian phu này, nhưng ông nội không cho, chuyện này không được để người ngoài biết.
Cuối cùng Vương Thủ Trung cũng không thể giữ được cuộc hôn nhân của ông ấy, hôm đến chúc tết nhìn thấy cái bụng của cô tôi, tức muốn sùi bọt mép vì bị cắm sừng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy nổi giận, thì ra con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, từng vết nhăn trên mặt ông giống như những vết sẹo cũ lâu năm, mỗi một vết đều cất giấu những phẫn uất của năm tháng.
Ông ấy nói: "Đợi đến mùng tám ở cục dân chính đi làm bình thường rồi thì ly hôn đi, như ý cô muốn."
Trái lại cô tôi mới là người bình tĩnh, gật đầu: "Nên vậy, tôi có lỗi với anh."
Em họ tôi ra đời rồi, sinh non, sáng mùng tám ấy Vương Thủ Trung đã không đợi được cô tôi ở cổng cục dân chính.
Bà ấy trầm cảm sau sinh, cắt cổ tay tự sát, chưa chết, nhưng đã điên hoàn toàn rồi.
"Đoàn Anh Kiệt, em sinh con cho anh rồi nè, ha ha..."
Bà bị cột lại trên giường, đầu bù tóc rối, lúc khóc lúc cười, nói đi nói lại câu này một cách điên dại. Lúc này ông nội tôi mới biết người làm con gái ông lớn bụng rồi lại làm một con rùa rụt đầu hèn hạ là ai.
Đoàn Anh Kiệt, là bạn học cấp ba của cô tôi, cũng là bác sĩ điều trị chính cho bà ấy, một phụ nữ điên xinh đẹp và một thanh niên anh tuấn nghiêm túc đứng đắn, cả hai mang theo cái lốp tình cũ không rủ cũng tới để tằng tịu lăng nhăng với nhau, bất cứ ai nghe thấy cũng đều sẽ cau mày lại mà lại không biết bắt đầu chửi từ đâu.
Ở đây tôi phải bái phục dượng của tôi, không hổ là người ông nội tôi chọn, vậy mà dượng ấy lại chịu nuôi con riêng của vợ chứ, hơn nữa khi vào hộ khẩu còn thỏa mãn luôn yêu cầu của cô tôi, để cho đứa con mang họ Đoàn. Khi tôi đọc tiểu thuyết võ hiệp hồi trung học, hễ trong sách có một võ lâm đại hiệp nào có một chút gọi là "can đảm nghĩa hiệp" là tôi tự động nhảy ra hình ảnh của Vương Thủ Trung.
Đoàn Minh Phong, em họ tôi, từ giờ đã có tên, với người cha sau của em.
Trước khi bệnh tâm thần chưa lộ ra quá rõ ràng, ông nội tôi tìm một người đàn ông cấp dưới hiền lành thật thà kết hôn với cô, dượng tôi họ Vương, tên là Vương Thủ Trung, nhà ở trong thôn của một vùng hoang vu hẻo lánh. Nghe nói khi Vương Thủ Trung và cô tôi kết hôn, ngay cả chữ song hỷ trên cửa cũng là do chính tay ông cắt, lãng mạn ý nghĩa lắm đúng không? Con khỉ, chủ yếu là ông ấy không nỡ tiêu tiền thôi.
Cô tôi không hề muốn kết hôn với người đàn ông nghèo kiết xác này, hơn nữa dượng tôi trông cũng lúa, làm người ta vừa nhìn thấy là có thể nghĩ đến cái câu "Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời" ngay. Mà cô tôi lại là một cô hai đã tốt nghiệp đại học, lại còn từng đi ra nước ngoài giao lưu văn hóa, ngày cô tốt nghiệp đại học, cô mặc một bộ đồ kiểu Tây màu xanh sẫm, đến nay bộ quần áo ấy vẫn còn treo trong tủ quần áo nhà ông nội tôi, bất cứ một cô gái của thời đại nào nhìn thấy đều cũng sẽ hâm mộ mà khen một câu đồ thời thượng.
Cuộc hôn nhân bất hạnh đã gọi dậy cơn điên của bà ấy, trong ấn tượng của tôi, Vương Thủ Trung luôn im lặng ngồi bên bàn hút thuốc, còn cô thì dần mất đi lý trí trong cuộc cãi vã không hề có sự hồi đáp nào. Bà từng cầm gạt tàn thuốc bằng thủy tinh nặng trịch đập vào gáy Vương Thủ Trung, lúc đó tôi mới sáu tuổi, giật mình khóc to trong mớ hỗn loạn, mẹ che mắt tôi lại ôm tôi đứng vào một góc. Tôi sợ muốn chế nhưng lại không ngăn được sự tò mò, nhìn trộm qua những kẽ ngón tay. Ba và ông nội vồ qua ấn cô xuống mặt bàn, mà dượng tôi thì che đầu lại gào lên: "Đừng làm đau cô ấy."
Trong mắt bà có một sự phẫn nộ và thù hận một cách cuồng điên, đôi mắt bình thường trắng đen rõ ràng kia nổi đầy tia máu đáng sợ, chỉ có hơn chứ không hề kém so với ma nữ.
Ma nữ rơi lệ, chính là nỗi ám ảnh tuổi thơ của tôi.
Sau khi cô phát bên thì nhập viện ở bệnh viện não Nam Kinh, cũng cỡ nửa năm trời tôi không gặp mặt bà, mãi đến hôm giao thừa.
Chiều hôm ấy bà nội đang nấu keo dán câu đối, cơm đoàn viên thì cứ ăn hoành thánh, đậu hũ huyết vịt, canh xương như thường lệ, hoành thánh đã được gói từ sớm rồi, đến chiều thì canh xương cũng hầm xong, cả căn nhà thơm phức. Ba tôi đi ra khỏi thư phòng của ông nội, chơi với tôi một lúc ở trong sân, tài xế Tiểu Lưu đến rồi, ông liền lên xe rời đi, nói là đi đón cô về nhà ăn tết.
Cô tôi vừa thấy tôi là cười, bà sờ lên cái bụng nhô lên một cách kỳ lạ nói với tôi: "Triệu Dịch Lam, con sắp có em trai rồi."
Trong gia phả đời này của tôi thêm một chữ Phong, cô đặt tên trước cho đứa con của bà.
"Minh Phong, Minh Phong..." Bà ngồi đu đưa trên chiếc xích đu gỗ ba tôi buộc trong sân vườn, vừa đong đưa vừa vuốt ve lên bụng một cách đầy tình yêu thương, những bông tuyết rơi lả tả trên mái tóc bồng bềnh của bà, thoắt chốc bạc đầu.
Trước khi sinh, cô giữ kín bưng kiên quyết không nói gian phụ là ai, bà và ông nội khuyên nhủ răn đe, cô chỉ trả lời một câu thật quật cường rằng: "Dù sao cũng không phải của tên hai lúa đó."
Cô tôi trị liệu ở bệnh viện tâm thần, trị ra cái bụng bầu, hơn nữa bà còn là người phụ nữ đã có chồng, cái này gọi là ngoại tình, là suy đồi đạo đức, làm nhơ nhuốc gia tộc. Ba tôi vốn là muốn đi bệnh viện xem camera giám sát để bắt ra tên gian phu này, nhưng ông nội không cho, chuyện này không được để người ngoài biết.
Cuối cùng Vương Thủ Trung cũng không thể giữ được cuộc hôn nhân của ông ấy, hôm đến chúc tết nhìn thấy cái bụng của cô tôi, tức muốn sùi bọt mép vì bị cắm sừng.
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy ông ấy nổi giận, thì ra con thỏ cuống lên cũng sẽ cắn người, từng vết nhăn trên mặt ông giống như những vết sẹo cũ lâu năm, mỗi một vết đều cất giấu những phẫn uất của năm tháng.
Ông ấy nói: "Đợi đến mùng tám ở cục dân chính đi làm bình thường rồi thì ly hôn đi, như ý cô muốn."
Trái lại cô tôi mới là người bình tĩnh, gật đầu: "Nên vậy, tôi có lỗi với anh."
Em họ tôi ra đời rồi, sinh non, sáng mùng tám ấy Vương Thủ Trung đã không đợi được cô tôi ở cổng cục dân chính.
Bà ấy trầm cảm sau sinh, cắt cổ tay tự sát, chưa chết, nhưng đã điên hoàn toàn rồi.
"Đoàn Anh Kiệt, em sinh con cho anh rồi nè, ha ha..."
Bà bị cột lại trên giường, đầu bù tóc rối, lúc khóc lúc cười, nói đi nói lại câu này một cách điên dại. Lúc này ông nội tôi mới biết người làm con gái ông lớn bụng rồi lại làm một con rùa rụt đầu hèn hạ là ai.
Đoàn Anh Kiệt, là bạn học cấp ba của cô tôi, cũng là bác sĩ điều trị chính cho bà ấy, một phụ nữ điên xinh đẹp và một thanh niên anh tuấn nghiêm túc đứng đắn, cả hai mang theo cái lốp tình cũ không rủ cũng tới để tằng tịu lăng nhăng với nhau, bất cứ ai nghe thấy cũng đều sẽ cau mày lại mà lại không biết bắt đầu chửi từ đâu.
Ở đây tôi phải bái phục dượng của tôi, không hổ là người ông nội tôi chọn, vậy mà dượng ấy lại chịu nuôi con riêng của vợ chứ, hơn nữa khi vào hộ khẩu còn thỏa mãn luôn yêu cầu của cô tôi, để cho đứa con mang họ Đoàn. Khi tôi đọc tiểu thuyết võ hiệp hồi trung học, hễ trong sách có một võ lâm đại hiệp nào có một chút gọi là "can đảm nghĩa hiệp" là tôi tự động nhảy ra hình ảnh của Vương Thủ Trung.
Đoàn Minh Phong, em họ tôi, từ giờ đã có tên, với người cha sau của em.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất