Chương 56
Đông đi xuân đến một năm tốt đẹp, mở mắt nhìn ra, cỏ khô ảm đạm đã trở nên tươi tốt, cuối tháng ba tôi và Đoàn Minh Phong đi chùa Kê Minh ngắm hoa đào, lúc đó hoa đào đang nở rộ tươi đẹp, cánh hoa bay lác đác như mưa, mà em lại xui xẻo bị dị ứng.
Mà tôi thì bị ghi thù vì đã lỡ chọc em vài câu, tôi nói: "Nhìn hai cục nám đỏ này đi, giống em bé tiên đồng trong tranh tết ghê."
Mặt em ngứa ngủ không được nên cố quậy phá, tôi vừa lim dim là em lại làm tôi thức, em nói: "Em không ngủ anh cũng không được ngủ!"
Đoàn Minh Phong thật đúng là... từ khi công khai xong em liền quang minh chính đại ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm xằng làm bậy trong nhà tôi, được nước lấn tới. Tôi thường bị em làm cho tức muốn đột quỵ, mà cứ khi em ngẩng đầu lên nhìn tôi vô tội chớp mắt:
"Sao anh lại hung dữ như vậy? Em khóc đấy."
Cục tức của tôi bị nghẹn lại không ra được, thằng ranh con đổi trắng thay đen cười hi hi gian trá hôn tôi, tôi giơ cờ trắng đầu hàng.
Dị ứng phải kiêng ăn, mặt Đoàn Minh Phong khó khăn lắm mới dưỡng lại được, chưa kịp hưởng thụ cái ấm áp của mùa xuân thì cái nắng gắt gao của mùa hè giữa tháng năm đã chiếu rọi đến Nam Kinh. Không hổ danh là một trong tứ đại lò lửa, hôm Đoàn Minh Phong tốt nghiệp tôi bỏ hết mọi lời ra tiếng vào của người ngoài chở cô đến trường em, cô đã sớm thông đồng với tôi, mấy bữa trước còn đi uốn tóc, sửa soạn bản thân thật bắt mắt, Đoàn Minh Phong mặc đồng phục tốt nghiệp, lao đến giống như một chú chim én hân hoan.
Đoàn Minh Phong nắm tay cô đi dạo khắp trường, chắc bà đã lâu lắm rồi không ra ngoài, ban đầu còn hơi cúi đầu khó chịu, đi xong một vòng đã nóng đến mức không còn tâm tư chú ý đến ánh mắt của người ngoài nữa, cầm ly trà sữa đứng chống nạnh dưới bóng cây giục tôi chụp hình nhanh lên.
Bà đã bị bênh hơn hai mươi năm, tính tình lại giống như hồi còn trẻ, rạng rỡ hoạt bát, cho dù năm tháng không nồng hậu với bà, thì chính từ trong xương tủy, bà là một người tự do, thản nhiên, cởi mở giống như một chuyến dao du, sớm đã thoát khỏi những quy tắc và luật tầm thường trong cõi hồng trần rồi.
Bà và Đoàn Minh Phong đứng cùng nhau, khoác lấy cánh tay nhau, dịu dàng mà mạnh mẽ.
Tôi chuyển hành lý của Đoàn Minh Phong lên xe, em lấy ra ba cái máy tính trong ngăn tủ, đều là tôi tặng em, mỗi năm một phần quà sinh nhật... Tôi mà còn thấy buồn cười, nhưng con trai tặng quà chẳng ngoài mấy thứ này chứ nhỉ, không tặng thiết bị điện tử thì tặng cái gì, khó quá.
"Anh xem này, cái này em còn chưa bóc ra nữa."
Sau khi về nhà Đoàn Minh Phong ngồi xổm dưới đất dọn dẹp đồ, cầm laptop lên lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi sờ mũi: "Hầy, sao em không mở đi, lúc tặng em em cũng vui lắm mà."
Đoàn Minh Phong nói: "Đồng chí Triệu Dịch Lam, đó là do em cho anh mặt mũi đấy."
Tôi nắm tay em kéo đến trước mặt, kéo ngón tay áp út ra thưởng thức một chút: "Vậy năm nay anh tặng nhẫn, em cũng là cho anh mặt mũi nên mới giả vờ vui thôi sao?"
Tôi cố ý làm ra vẻ nghiêm túc, Đoàn Minh Phong tươi cười hớn hở, ôm lấy cổ tôi đẩy ngã xuống sàn, hôn một nụ hôn dài đằng đẵng, cũng chẳn biết là cười ngốc cái gì.
Em cười tít mắt: "Anh bỗng nhiên thông suốt, em vui sắp ngất luôn đó."
Mà tôi thì bị ghi thù vì đã lỡ chọc em vài câu, tôi nói: "Nhìn hai cục nám đỏ này đi, giống em bé tiên đồng trong tranh tết ghê."
Mặt em ngứa ngủ không được nên cố quậy phá, tôi vừa lim dim là em lại làm tôi thức, em nói: "Em không ngủ anh cũng không được ngủ!"
Đoàn Minh Phong thật đúng là... từ khi công khai xong em liền quang minh chính đại ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm xằng làm bậy trong nhà tôi, được nước lấn tới. Tôi thường bị em làm cho tức muốn đột quỵ, mà cứ khi em ngẩng đầu lên nhìn tôi vô tội chớp mắt:
"Sao anh lại hung dữ như vậy? Em khóc đấy."
Cục tức của tôi bị nghẹn lại không ra được, thằng ranh con đổi trắng thay đen cười hi hi gian trá hôn tôi, tôi giơ cờ trắng đầu hàng.
Dị ứng phải kiêng ăn, mặt Đoàn Minh Phong khó khăn lắm mới dưỡng lại được, chưa kịp hưởng thụ cái ấm áp của mùa xuân thì cái nắng gắt gao của mùa hè giữa tháng năm đã chiếu rọi đến Nam Kinh. Không hổ danh là một trong tứ đại lò lửa, hôm Đoàn Minh Phong tốt nghiệp tôi bỏ hết mọi lời ra tiếng vào của người ngoài chở cô đến trường em, cô đã sớm thông đồng với tôi, mấy bữa trước còn đi uốn tóc, sửa soạn bản thân thật bắt mắt, Đoàn Minh Phong mặc đồng phục tốt nghiệp, lao đến giống như một chú chim én hân hoan.
Đoàn Minh Phong nắm tay cô đi dạo khắp trường, chắc bà đã lâu lắm rồi không ra ngoài, ban đầu còn hơi cúi đầu khó chịu, đi xong một vòng đã nóng đến mức không còn tâm tư chú ý đến ánh mắt của người ngoài nữa, cầm ly trà sữa đứng chống nạnh dưới bóng cây giục tôi chụp hình nhanh lên.
Bà đã bị bênh hơn hai mươi năm, tính tình lại giống như hồi còn trẻ, rạng rỡ hoạt bát, cho dù năm tháng không nồng hậu với bà, thì chính từ trong xương tủy, bà là một người tự do, thản nhiên, cởi mở giống như một chuyến dao du, sớm đã thoát khỏi những quy tắc và luật tầm thường trong cõi hồng trần rồi.
Bà và Đoàn Minh Phong đứng cùng nhau, khoác lấy cánh tay nhau, dịu dàng mà mạnh mẽ.
Tôi chuyển hành lý của Đoàn Minh Phong lên xe, em lấy ra ba cái máy tính trong ngăn tủ, đều là tôi tặng em, mỗi năm một phần quà sinh nhật... Tôi mà còn thấy buồn cười, nhưng con trai tặng quà chẳng ngoài mấy thứ này chứ nhỉ, không tặng thiết bị điện tử thì tặng cái gì, khó quá.
"Anh xem này, cái này em còn chưa bóc ra nữa."
Sau khi về nhà Đoàn Minh Phong ngồi xổm dưới đất dọn dẹp đồ, cầm laptop lên lắc lắc trước mặt tôi.
Tôi sờ mũi: "Hầy, sao em không mở đi, lúc tặng em em cũng vui lắm mà."
Đoàn Minh Phong nói: "Đồng chí Triệu Dịch Lam, đó là do em cho anh mặt mũi đấy."
Tôi nắm tay em kéo đến trước mặt, kéo ngón tay áp út ra thưởng thức một chút: "Vậy năm nay anh tặng nhẫn, em cũng là cho anh mặt mũi nên mới giả vờ vui thôi sao?"
Tôi cố ý làm ra vẻ nghiêm túc, Đoàn Minh Phong tươi cười hớn hở, ôm lấy cổ tôi đẩy ngã xuống sàn, hôn một nụ hôn dài đằng đẵng, cũng chẳn biết là cười ngốc cái gì.
Em cười tít mắt: "Anh bỗng nhiên thông suốt, em vui sắp ngất luôn đó."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất