Quyển 2Chương 88: Tiểu Hoắc tỉnh dậy đi
Món ngon trên bàn không có tâm trạng nào động vào, nhưng lại hôn mê trong men rượu rồi. Hoắc Lâm Phong nằm gục trên bàn, vóc dáng cường tráng, rắn chắc mất đi sức mạnh, rơi vào trạng thái ngủ say.
Dung Lạc Vân giật mình, lập tức vịn hông Hoắc Lâm Phong ở dưới bàn, không dám để Hoắc Chiêu và Bạch thị nhìn thấy. Đỡ thân người Hoắc Lâm Phong, sau đó y mới nhìn về phía Hoắc Chiêu với ánh mắt khó tin.
Rượu y cũng uống, nhưng lại không có vấn đề gì. Ngẫm nghĩ một lát, y hỏi: “Chung rượu của Lâm Phong…”
Hoắc Chiêu ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, xem như là mặc nhận, trên thành ly đã bôi thuốc, có thể khiến người ta ngủ say đến mức không biết trời trăng gì. Dung Lạc Vân dời tầm mắt về phía Bạch thị, bà đang siết khăn lụa, ánh mắt đau buồn hiển nhiên đã biết đây là có sắp xếp từ trước.
Dung Lạc Vân hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Chiêu nói: “Đoán được nó sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể ra hạ sách này thôi.” Nói xong, ra lệnh cho người đưa Hoắc Lâm Phong về phòng ngủ, cũng có ý định tách Bạch thị ra khỏi bàn, “Bích Thành, bà đi chăm sóc nó đi.”
Bạch thị lo lắng đứng dậy, cũng rời khỏi thính thất. Giây phút này, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Chiêu và Dung Lạc Vân, một già một trẻ, thân phận vô cùng khó xử, hai người trầm tĩnh nhìn nhau.
Dung Lạc Vân hiểu Hoắc Chiêu nhất định có lời muốn nói, về trận chiến này, hoặc là về Hoắc Lâm Phong, nói chung là muốn nói cho y nghe. “Định Bắc Hầu.” Y lên tiếng trước, “Ngài thật sự muốn thay Hoắc Lâm Phong thống soái dẹp loạn sao?”
Hoắc Chiêu gật đầu nói: “Phải, lúc này đây là kế hoạch tốt nhất.”
Ông nói: “Ba cha con ta dẫu sao cũng chẳng thể hợp lực, nên chỉ có thể tận dụng năng lực của từng người mà thôi.” Dừng lại một lát, mang theo một chút nghi ngờ, nói, “Võ công của Tần Tuần không biết cụ thể thế nào, nhưng chắc chắn sẽ vượt qua được mấy tiểu bối các con, biết rõ như thế, lão phu sao có thể để các con đi tìm cái chết được chứ?”
Trên chiến trường chủ soái và phó soái sẽ phân công ra, chủ soái làm quân tiên phong, phó soái điều động đại quân phối hợp theo sách lược đã định. Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao không để Lâm Phong lui xuống làm phó soái, để Đại tướng quân trấn biên trấn áp trong thành?”
Hoắc Chiêu đáp: “Mục tiêu của Trần Nhược Ngâm là Lâm Phong, chỉ cần nó xuất hiện trên chiến trường thì phe địch chắc chắn sẽ dồn toàn lực đối phó với nó. Mà ta và Kinh Hải trong mắt bọn chúng đều giống như nhau cả thôi, ta mạnh thì bọn chúng sẽ dồn sức dây dưa với ta.”
Bàn đồ ăn đã nguội lạnh, giọng Hoắc Chiêu vẫn điềm nhiên: “Nam nhi nhà họ Hoắc, tử chiến trên sa trường không có gì hối tiếc, nhưng nếu là bị kẻ gian sát hại, vậy ta chỉ có thể làm một người cha bình thường bảo vệ con mình mà thôi.”
Nói đến đây, Dung Lạc Vân nghe mà bần thần, y ngước mắt lên nhìn, đúng lúc va chạm với ánh mắt Hoắc Chiêu. Vẻ uy nghiêm thấm vào trong xương máu, ánh mắt không chút gợn sóng nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng không thể khinh thường.
Da thịt Dung Lạc Vân cứng đơ, cảm nhận được Hoắc Chiêu đang quan sát mình… thậm chí là đang chất vấn y.
“Con trai, từ chuyện xây Trường Sinh Cung, Trần Nhược Ngâm đã cố ý đối phó với Lâm Phong rồi.” Hoắc Chiêu mở lời, “Bởi vì nó có quan hệ tốt với Bất Phàm Cung, mà Bất Phàm Cung của con lại làm việc cho Tam hoàng tử.”
Dung Lạc Vân kinh ngạc, ban đầu y không hề nhắc tới Tam hoàng tử, vậy mà đối phương đã biết hết rồi. Giấu diếm cũng vô dụng, y gật đầu thừa nhận: “Trần Nhược Ngâm tưởng rằng chúng tôi là liên minh ba bên, đây cũng là nguyên nhân chính ông ta muốn giết Lâm Phong.”
Hoắc Chiêu hỏi: “Vậy rốt cuộc các con có kết đồng minh không?”
Nếu như là thật, vậy thì Hoắc Lâm Phong đại diện cho nhà họ Hoắc nâng đỡ Duệ Vương, không chỉ làm phe thù địch với Thái tử, mà còn đi ngược với suy nghĩ của Hoàng thượng.
Năm đó chỉ vì Tam hoàng tử bộc lộ rõ tài năng, nên cả nhà Đường Trinh mới bị tru di, Hoắc Lâm Phong nếu cũng như vậy, một khi có chứng cớ, chỉ e tội danh mưu nghịch tiếp theo sẽ đổ lên đầu nhà họ Hoắc.
Dung Lạc Vân vội vàng nói: “Không có, Lâm Phong không có liên can gì đến chúng tôi.”
Hoắc Chiêu lập tức truy hỏi: “Chúng tôi?”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi và Tam hoàng tử.” Trong lòng y hơi bất an, cố đè nén xuống, “Tôi và Tam hoàng tử có hợp tác qua lại, không khó để lý giải chứ.”
Hoắc Chiêu gật đầu: “Nếu lôi kéo Lâm Phong, đối với con, với Tam hoàng tử đều có lợi ích, vì sao lại không kết đồng minh?”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi sẽ không bao giờ lợi dụng Lâm Phong.” Y trả lời rất trịnh trọng, ánh mắt cũng nhìn trực diện vào Hoắc Chiêu, “Định Bắc Hầu, tôi cũng có một câu hỏi, giả như Thái tử không phải là lựa chọn cho vị trí minh quân, Hoắc gia cũng sẽ bất chấp đạo lý mà phò tá sao?”
Trung liệt phò tá hôn quân, thì chính là trung thành ngu muội, chẳng khác gì những kẻ nịnh thần.
Dung Lạc Vân hỏi như thế là vì y có thể đoán được, Duệ Vương nhất định sẽ có một ngày mưu đoạt hoàng vị, đến lúc đó nhà họ Hoắc sẽ xử trí ra sao? Y biết đây là vấn đề vô cùng nan giải, ai ngờ, ánh mắt Hoắc Chiêu khẽ thả lỏng, tự dưng mỉm cười.
“Một đời vua một đời thần, đến lúc đó ta đã già rồi, không còn tác dụng gì nữa.” Hoắc Chiêu cười nói, “Cho nên, bây giờ ta trả lời thay Lâm Phong, thật ra người con muốn hỏi cũng là nó, có phải không?”
Dung Lạc Vân chỉ thấy tất cả tâm tư của mình đều bị phơi bày, hơi khó chịu nhưng cũng đành thừa nhận. Hoắc Chiêu đáp: “Người trong thiên hạ đông nhất là bách tính, vậy thiên hạ cũng là thiên hạ của bách tính, không phải là thiên hạ của nhà họ Trương hay nhà họ Lý.”
Câu chữ âm vang, Hoắc Chiêu nói: “Cũng không phải thiên hạ của nhà họ Mạnh.” (*)
(*) Mấy chương trước chúng ta đã biết Tam hoàng tử có họ Mạnh, tức là hoàng thất cũng có họ Mạnh.
Lời này quả thật đại nghịch bất đạo, Dung Lạc Vân hơi ngạc nhiên, đã hiểu được ý của Hoắc Chiêu.
Trong lúc này, đêm về khuya, những đám mây che mờ ánh trăng, đến cả những vì sao cũng khó tìm. Hoắc Chiêu đứng dậy rời bàn, ra khỏi thính thất đi đến hành lang, dựa vào lan can hóng gió tây.
Dung Lạc Vân đi theo, dừng cách đó vài bước chân, hỏi: “Khi nào Lâm Phong sẽ tỉnh lại?”
Định Bắc quân muốn chiếm thế chủ động, trong thành sẽ phải ra tay trước, Hoắc Chiêu trả lời: “Hoàng hôn ngày mai, binh mã trong thành sẽ hành động, Lâm Phong cũng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nó đã bị vướng chân ở đây rồi nên chỉ có thể ở lại thôi.”
“Vậy…” Dung Lạc Vân không tránh khỏi lo lắng, “Hai quân khi nào sẽ khai chiến?”
Hoắc Chiêu nói: “Binh lực đã tập kết, nếu gấp thì đêm mai, nếu chậm thì sáng ngày mốt.”
Đúng lúc một cơn gió thổi tới, mây trôi phiêu dạt để lộ ánh trăng sáng ngời, Dung Lạc Vân ngửa mặt lên nhìn, nói: “Tần Tuần háo thắng, quỷ kế đa đoan, từ thời còn trẻ đã trở mặt với sư phụ tôi. Sư phụ bế quan nhiều năm, ông ta cũng bế quan luyện công, chắc hẳn đã tiến bộ khá nhiều rồi…”
Ý của y là bảo Hoắc Chiêu cẩn thận.
… Nhưng y không nói nên lời.
Hoắc Chiêu hiểu, có hơi thảng thốt, sao có thể ngờ được Dung Lạc Vân lại nhắc nhở mình như thế. Nhưng mà, dù lí do vì ông là cha của Hoắc Lâm Phong, hay là vì ông có thể bảo vệ lê dân ở quan ngoại, đều không sao cả.
Bỗng nhiên ông nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Con trai, sư phụ con là ai?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ngài cũng quen đấy, là Đoạn Trầm Bích.”
Hoắc Chiêu rõ là sửng sốt, quanh đi quẩn lại, sư phụ của Dung Lạc Vân, sư huynh đồng môn của Tần Tuần, vậy mà lại là Đoạn Trầm Bích mà ông đã từng có duyên gặp gỡ ngắn ngủi. Ánh mắt trở nên thả lỏng, ông nở nụ cười quan tâm từ tận đáy lòng, nói: “Sư phụ con vẫn ổn chứ?”
Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng: “Vẫn ổn. Thật ra mấy ngày trước tôi đã gửi thư cho sư phụ, hy vọng ông ấy có thể tới đây giúp đỡ, có lẽ không kịp nữa rồi.”
Hoắc Chiêu ngập ngừng nói: “Ông ấy không tới được đâu.”
Thấy Dung Lạc Vân tỏ vẻ hoài nghi, lúc này ông mới thông báo: “Trước tết Trung thu Trần Nhược Ngâm đã phái ba tên trong Đoàn Hồn Cửu Mãng ra khỏi thành, nếu ta đoán không sai thì chắc là tới Tây Càn Lĩnh.”
Trần Nhược Ngâm biết Dung Lạc Vân và Hoắc Lâm Phong có quan hệ tốt, để không xảy ra sơ sót, bên đây khai chiến thì Tây Càn Lĩnh nhất định cũng sẽ có náo loạn, hòng giữ chân nhân lực của Bất Phàm Cung.
Đúng là lão già xảo quyệt, Dung Lạc Vân tức giận đập một chưởng lên lan can, rắc một tiếng, thanh gỗ rắn chắc đột nhiên nứt ra, một nhúm vụn gỗ bay lất phất ra ngoài không trung.
Đốn cây quen tay rồi, quên mất đây là Định Bắc Hầu phủ, rường cột đều vô cùng đắt tiền. Tay Dung Lạc Vân cứng đờ, hết sức lúng túng, một lúc sau mới nói: “Bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền.”
Hoắc Chiêu giật mình, vuốt râu cười khanh khách: “Trút giận lên mấy cái lan can này đã là gì đâu, chưởng vừa rồi đáng lẽ nên đánh vào cửa mệnh của Hoắc Chiêu ta mới phải.”
Chuyện cũ bị khơi dậy, thong dong đến mức khiến người ta chậc lưỡi, nhưng mà Dung Lạc Vân cũng là một người hiểu biết đại cuộc, bây giờ không phải lúc báo tư thù. Bỗng nhiên, y nhớ ra, quay phắt lại nhìn Hoắc Chiêu: “Định Bắc Hầu, mới nãy ngài nói là ba tên Đoàn Hồn Cửu Mãng sao?”
Đêm Trung thu ở phủ thừa tướng có sáu tên ám vệ, vậy chẳng phải tổng cộng có chín người sao?
Thấy Hoắc Chiêu gật đầu, Dung Lạc Vân kinh ngạc nói: “Nhưng rõ ràng tôi và Lâm Phong đã giết Trần Miên và Trần Kiêu rồi mà!”
Hoắc Chiêu lắc đầu, trước mắt ông cũng không biết. Những gì nên nói cũng đã nói rõ rồi, những chuyện cần bàn giao cũng không còn gì sót lại, bây giờ vào đúng nửa đêm, là lúc cần phải tới quân doanh rồi.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, Hoắc Chiêu quay đầu lại, thấy Bạch thị đứng ở giữa tiểu thính. Hai vợ chồng nhìn nhau một lúc, Bạch thị cất lời trước: “Hầu gia, thay đồ khởi hành đi.”
Hoắc Chiêu nói “Được rồi”, sải bước đi tới, dừng ở trước mặt Bạch thị, cởi y bào rườm rà tiện tay đặt xuống. Bạch thị hầu hạ, thường phục tay chẽn, thắt lưng bằng gấm, rồi tới nhuyễn giáp, mặc lên từng món một.
Dung Lạc Vân đứng ở chỗ cũ nhìn sang, khung cảnh này dường như y đã từng nhìn thấy rồi, lúc trước mỗi khi cha lên triều, mẹ cũng thường hay làm như vậy.
Cuối cùng, khoác chiếc khôi giáp màu sẫm lên, miếng hộ tâm phản chiếu ánh nến, mỗi một mảnh giáp đều còn vương vệt máu chà rửa không sạch. Giắt kiếm xong, Hoắc Chiêu nói: “Bích Thành, phật tổ cũng sẽ biết phiền đấy, đừng ngày nào cũng quỳ ở phật đường làm phiền phật tổ nữa.”
Đang lo lắng đây mà, Bạch thị gật đầu: “Vậy tôi rảnh tay sẽ may cho ông một cái áo choàng mới, vào đông là có thể mặc được rồi.”
Hoắc Chiêu đồng ý: “Được, nhưng đừng mệt mỏi quá hại mắt đấy.” Ông nắm lấy đôi bàn tay của Bạch thị, hơi dùng sức miết miết, “Nếu không đợi tôi chiến thắng trở về, đến cả dáng vẻ của tôi bà cũng nhìn chẳng rõ nữa đâu.”
Bạch thị bật cười, dùng khăn tay che mặt, vai hơi run rẩy.
Hoắc Chiêu hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía lan can, nói: “Con trai, thay Lâm Phong tiễn ta xuống lầu đi.”
Dung Lạc Vân không nói có đồng ý hay chưa, nhưng cũng bước chậm rãi tới, đến trước mặt Hoắc Chiêu, cùng ông xuống lầu giống như chẳng hề có ân oán gì. Bạch thị đi theo phía sau, Dung Lạc Vân lén liếc mắt nhìn, trong đầu lẩn quẩn câu nói vừa nãy của Hoắc Chiêu.
Có bao nhiêu phần thắng, thật sự có thể khải hoàn sao?
Bước hết bậc thang, đi bốn năm bước ra khỏi lầu gác, Hoắc Chiêu nói: “Bên ngoài lạnh lắm, tiễn tới đây thôi.” Ánh mắt dừng trên người Bạch thị, ánh mắt trước giờ đều nghiêm cẩn trở nên dịu dàng đi nhiều, “Lúc tôi không ở đây, nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Dung Lạc Vân đứng một bên, tưởng rằng tới đây là kết thúc rồi.
Ai ngờ đâu, Hoắc Chiêu thu lại tầm mắt, thấp giọng nói: “Con trai, cái mạng này của ta, có lẽ không cách nào để con đích thân giải quyết nữa được rồi.” Giọng nói này đã đè đến mức thấp nhất rồi, chỉ đủ cho y nghe thấy mà thôi, “Nếu ta chết, đến nơi chín suối, ta sẽ tạ tội lần nữa với cha mẹ con.”
Dung Lạc Vân sửng sốt, trố mắt nhưng không nói nên lời, chỉ thấy bóng dáng cao lớn như tường sắt kia sải bước rời đi, dần biến mất trong đêm tối ở cuối hành lang.
Y đứng một mình rất lâu, vừa xoay người, chợt thấy bức hoành treo trên lầu các —— Ký Ngạo Viên. Quay trở lại đó, vừa bước lên bậc thang vừa suy nghĩ, lấy cái gì để ký thác kiêu ngạo, lấy cái gì để gửi gắm tâm tư.
Trong phòng ngủ, Hoắc Lâm Phong đang nằm yên tĩnh trên giường, không có chút tri giác nào. Dung Lạc Vân đẩy cửa tiến vào, đến trước giường ngồi xuống, không nhúc nhích gì, thẫn thờ một lúc lâu
Y rà soát lại tất cả những chuyện từ trước đến nay.
Hoàng hôn ngày mai, thị vệ trong thành sẽ hành động, bây giờ là thời khắc yên bình cuối cùng.
Dung Lạc Vân vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của Hoắc Lâm Phong, rồi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên ấn đường đang thư giãn thả lỏng kia.
Sau đó nhìn về phía cửa sổ, đợi trời sáng không còn bao lâu nữa.
Tác giả:
Hoắc Chiêu đi ra khỏi hành lang, lập tức nói với quản gia: Tiền thay lan can mới, trích từ tiền tiêu vặt của Hoắc Lâm Phong.
Dung Lạc Vân giật mình, lập tức vịn hông Hoắc Lâm Phong ở dưới bàn, không dám để Hoắc Chiêu và Bạch thị nhìn thấy. Đỡ thân người Hoắc Lâm Phong, sau đó y mới nhìn về phía Hoắc Chiêu với ánh mắt khó tin.
Rượu y cũng uống, nhưng lại không có vấn đề gì. Ngẫm nghĩ một lát, y hỏi: “Chung rượu của Lâm Phong…”
Hoắc Chiêu ngước mắt lên rồi lại cụp mắt xuống, xem như là mặc nhận, trên thành ly đã bôi thuốc, có thể khiến người ta ngủ say đến mức không biết trời trăng gì. Dung Lạc Vân dời tầm mắt về phía Bạch thị, bà đang siết khăn lụa, ánh mắt đau buồn hiển nhiên đã biết đây là có sắp xếp từ trước.
Dung Lạc Vân hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Chiêu nói: “Đoán được nó sẽ không đồng ý, nên chỉ có thể ra hạ sách này thôi.” Nói xong, ra lệnh cho người đưa Hoắc Lâm Phong về phòng ngủ, cũng có ý định tách Bạch thị ra khỏi bàn, “Bích Thành, bà đi chăm sóc nó đi.”
Bạch thị lo lắng đứng dậy, cũng rời khỏi thính thất. Giây phút này, trong phòng chỉ còn lại Hoắc Chiêu và Dung Lạc Vân, một già một trẻ, thân phận vô cùng khó xử, hai người trầm tĩnh nhìn nhau.
Dung Lạc Vân hiểu Hoắc Chiêu nhất định có lời muốn nói, về trận chiến này, hoặc là về Hoắc Lâm Phong, nói chung là muốn nói cho y nghe. “Định Bắc Hầu.” Y lên tiếng trước, “Ngài thật sự muốn thay Hoắc Lâm Phong thống soái dẹp loạn sao?”
Hoắc Chiêu gật đầu nói: “Phải, lúc này đây là kế hoạch tốt nhất.”
Ông nói: “Ba cha con ta dẫu sao cũng chẳng thể hợp lực, nên chỉ có thể tận dụng năng lực của từng người mà thôi.” Dừng lại một lát, mang theo một chút nghi ngờ, nói, “Võ công của Tần Tuần không biết cụ thể thế nào, nhưng chắc chắn sẽ vượt qua được mấy tiểu bối các con, biết rõ như thế, lão phu sao có thể để các con đi tìm cái chết được chứ?”
Trên chiến trường chủ soái và phó soái sẽ phân công ra, chủ soái làm quân tiên phong, phó soái điều động đại quân phối hợp theo sách lược đã định. Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao không để Lâm Phong lui xuống làm phó soái, để Đại tướng quân trấn biên trấn áp trong thành?”
Hoắc Chiêu đáp: “Mục tiêu của Trần Nhược Ngâm là Lâm Phong, chỉ cần nó xuất hiện trên chiến trường thì phe địch chắc chắn sẽ dồn toàn lực đối phó với nó. Mà ta và Kinh Hải trong mắt bọn chúng đều giống như nhau cả thôi, ta mạnh thì bọn chúng sẽ dồn sức dây dưa với ta.”
Bàn đồ ăn đã nguội lạnh, giọng Hoắc Chiêu vẫn điềm nhiên: “Nam nhi nhà họ Hoắc, tử chiến trên sa trường không có gì hối tiếc, nhưng nếu là bị kẻ gian sát hại, vậy ta chỉ có thể làm một người cha bình thường bảo vệ con mình mà thôi.”
Nói đến đây, Dung Lạc Vân nghe mà bần thần, y ngước mắt lên nhìn, đúng lúc va chạm với ánh mắt Hoắc Chiêu. Vẻ uy nghiêm thấm vào trong xương máu, ánh mắt không chút gợn sóng nhưng vẫn toát lên vẻ lạnh lùng không thể khinh thường.
Da thịt Dung Lạc Vân cứng đơ, cảm nhận được Hoắc Chiêu đang quan sát mình… thậm chí là đang chất vấn y.
“Con trai, từ chuyện xây Trường Sinh Cung, Trần Nhược Ngâm đã cố ý đối phó với Lâm Phong rồi.” Hoắc Chiêu mở lời, “Bởi vì nó có quan hệ tốt với Bất Phàm Cung, mà Bất Phàm Cung của con lại làm việc cho Tam hoàng tử.”
Dung Lạc Vân kinh ngạc, ban đầu y không hề nhắc tới Tam hoàng tử, vậy mà đối phương đã biết hết rồi. Giấu diếm cũng vô dụng, y gật đầu thừa nhận: “Trần Nhược Ngâm tưởng rằng chúng tôi là liên minh ba bên, đây cũng là nguyên nhân chính ông ta muốn giết Lâm Phong.”
Hoắc Chiêu hỏi: “Vậy rốt cuộc các con có kết đồng minh không?”
Nếu như là thật, vậy thì Hoắc Lâm Phong đại diện cho nhà họ Hoắc nâng đỡ Duệ Vương, không chỉ làm phe thù địch với Thái tử, mà còn đi ngược với suy nghĩ của Hoàng thượng.
Năm đó chỉ vì Tam hoàng tử bộc lộ rõ tài năng, nên cả nhà Đường Trinh mới bị tru di, Hoắc Lâm Phong nếu cũng như vậy, một khi có chứng cớ, chỉ e tội danh mưu nghịch tiếp theo sẽ đổ lên đầu nhà họ Hoắc.
Dung Lạc Vân vội vàng nói: “Không có, Lâm Phong không có liên can gì đến chúng tôi.”
Hoắc Chiêu lập tức truy hỏi: “Chúng tôi?”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi và Tam hoàng tử.” Trong lòng y hơi bất an, cố đè nén xuống, “Tôi và Tam hoàng tử có hợp tác qua lại, không khó để lý giải chứ.”
Hoắc Chiêu gật đầu: “Nếu lôi kéo Lâm Phong, đối với con, với Tam hoàng tử đều có lợi ích, vì sao lại không kết đồng minh?”
Dung Lạc Vân nói: “Tôi sẽ không bao giờ lợi dụng Lâm Phong.” Y trả lời rất trịnh trọng, ánh mắt cũng nhìn trực diện vào Hoắc Chiêu, “Định Bắc Hầu, tôi cũng có một câu hỏi, giả như Thái tử không phải là lựa chọn cho vị trí minh quân, Hoắc gia cũng sẽ bất chấp đạo lý mà phò tá sao?”
Trung liệt phò tá hôn quân, thì chính là trung thành ngu muội, chẳng khác gì những kẻ nịnh thần.
Dung Lạc Vân hỏi như thế là vì y có thể đoán được, Duệ Vương nhất định sẽ có một ngày mưu đoạt hoàng vị, đến lúc đó nhà họ Hoắc sẽ xử trí ra sao? Y biết đây là vấn đề vô cùng nan giải, ai ngờ, ánh mắt Hoắc Chiêu khẽ thả lỏng, tự dưng mỉm cười.
“Một đời vua một đời thần, đến lúc đó ta đã già rồi, không còn tác dụng gì nữa.” Hoắc Chiêu cười nói, “Cho nên, bây giờ ta trả lời thay Lâm Phong, thật ra người con muốn hỏi cũng là nó, có phải không?”
Dung Lạc Vân chỉ thấy tất cả tâm tư của mình đều bị phơi bày, hơi khó chịu nhưng cũng đành thừa nhận. Hoắc Chiêu đáp: “Người trong thiên hạ đông nhất là bách tính, vậy thiên hạ cũng là thiên hạ của bách tính, không phải là thiên hạ của nhà họ Trương hay nhà họ Lý.”
Câu chữ âm vang, Hoắc Chiêu nói: “Cũng không phải thiên hạ của nhà họ Mạnh.” (*)
(*) Mấy chương trước chúng ta đã biết Tam hoàng tử có họ Mạnh, tức là hoàng thất cũng có họ Mạnh.
Lời này quả thật đại nghịch bất đạo, Dung Lạc Vân hơi ngạc nhiên, đã hiểu được ý của Hoắc Chiêu.
Trong lúc này, đêm về khuya, những đám mây che mờ ánh trăng, đến cả những vì sao cũng khó tìm. Hoắc Chiêu đứng dậy rời bàn, ra khỏi thính thất đi đến hành lang, dựa vào lan can hóng gió tây.
Dung Lạc Vân đi theo, dừng cách đó vài bước chân, hỏi: “Khi nào Lâm Phong sẽ tỉnh lại?”
Định Bắc quân muốn chiếm thế chủ động, trong thành sẽ phải ra tay trước, Hoắc Chiêu trả lời: “Hoàng hôn ngày mai, binh mã trong thành sẽ hành động, Lâm Phong cũng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó nó đã bị vướng chân ở đây rồi nên chỉ có thể ở lại thôi.”
“Vậy…” Dung Lạc Vân không tránh khỏi lo lắng, “Hai quân khi nào sẽ khai chiến?”
Hoắc Chiêu nói: “Binh lực đã tập kết, nếu gấp thì đêm mai, nếu chậm thì sáng ngày mốt.”
Đúng lúc một cơn gió thổi tới, mây trôi phiêu dạt để lộ ánh trăng sáng ngời, Dung Lạc Vân ngửa mặt lên nhìn, nói: “Tần Tuần háo thắng, quỷ kế đa đoan, từ thời còn trẻ đã trở mặt với sư phụ tôi. Sư phụ bế quan nhiều năm, ông ta cũng bế quan luyện công, chắc hẳn đã tiến bộ khá nhiều rồi…”
Ý của y là bảo Hoắc Chiêu cẩn thận.
… Nhưng y không nói nên lời.
Hoắc Chiêu hiểu, có hơi thảng thốt, sao có thể ngờ được Dung Lạc Vân lại nhắc nhở mình như thế. Nhưng mà, dù lí do vì ông là cha của Hoắc Lâm Phong, hay là vì ông có thể bảo vệ lê dân ở quan ngoại, đều không sao cả.
Bỗng nhiên ông nhớ tới chuyện gì đó, hỏi: “Con trai, sư phụ con là ai?”
Dung Lạc Vân đáp: “Ngài cũng quen đấy, là Đoạn Trầm Bích.”
Hoắc Chiêu rõ là sửng sốt, quanh đi quẩn lại, sư phụ của Dung Lạc Vân, sư huynh đồng môn của Tần Tuần, vậy mà lại là Đoạn Trầm Bích mà ông đã từng có duyên gặp gỡ ngắn ngủi. Ánh mắt trở nên thả lỏng, ông nở nụ cười quan tâm từ tận đáy lòng, nói: “Sư phụ con vẫn ổn chứ?”
Dung Lạc Vân “ừm” một tiếng: “Vẫn ổn. Thật ra mấy ngày trước tôi đã gửi thư cho sư phụ, hy vọng ông ấy có thể tới đây giúp đỡ, có lẽ không kịp nữa rồi.”
Hoắc Chiêu ngập ngừng nói: “Ông ấy không tới được đâu.”
Thấy Dung Lạc Vân tỏ vẻ hoài nghi, lúc này ông mới thông báo: “Trước tết Trung thu Trần Nhược Ngâm đã phái ba tên trong Đoàn Hồn Cửu Mãng ra khỏi thành, nếu ta đoán không sai thì chắc là tới Tây Càn Lĩnh.”
Trần Nhược Ngâm biết Dung Lạc Vân và Hoắc Lâm Phong có quan hệ tốt, để không xảy ra sơ sót, bên đây khai chiến thì Tây Càn Lĩnh nhất định cũng sẽ có náo loạn, hòng giữ chân nhân lực của Bất Phàm Cung.
Đúng là lão già xảo quyệt, Dung Lạc Vân tức giận đập một chưởng lên lan can, rắc một tiếng, thanh gỗ rắn chắc đột nhiên nứt ra, một nhúm vụn gỗ bay lất phất ra ngoài không trung.
Đốn cây quen tay rồi, quên mất đây là Định Bắc Hầu phủ, rường cột đều vô cùng đắt tiền. Tay Dung Lạc Vân cứng đờ, hết sức lúng túng, một lúc sau mới nói: “Bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền.”
Hoắc Chiêu giật mình, vuốt râu cười khanh khách: “Trút giận lên mấy cái lan can này đã là gì đâu, chưởng vừa rồi đáng lẽ nên đánh vào cửa mệnh của Hoắc Chiêu ta mới phải.”
Chuyện cũ bị khơi dậy, thong dong đến mức khiến người ta chậc lưỡi, nhưng mà Dung Lạc Vân cũng là một người hiểu biết đại cuộc, bây giờ không phải lúc báo tư thù. Bỗng nhiên, y nhớ ra, quay phắt lại nhìn Hoắc Chiêu: “Định Bắc Hầu, mới nãy ngài nói là ba tên Đoàn Hồn Cửu Mãng sao?”
Đêm Trung thu ở phủ thừa tướng có sáu tên ám vệ, vậy chẳng phải tổng cộng có chín người sao?
Thấy Hoắc Chiêu gật đầu, Dung Lạc Vân kinh ngạc nói: “Nhưng rõ ràng tôi và Lâm Phong đã giết Trần Miên và Trần Kiêu rồi mà!”
Hoắc Chiêu lắc đầu, trước mắt ông cũng không biết. Những gì nên nói cũng đã nói rõ rồi, những chuyện cần bàn giao cũng không còn gì sót lại, bây giờ vào đúng nửa đêm, là lúc cần phải tới quân doanh rồi.
Phía sau truyền tới tiếng bước chân chậm rãi nhẹ nhàng, Hoắc Chiêu quay đầu lại, thấy Bạch thị đứng ở giữa tiểu thính. Hai vợ chồng nhìn nhau một lúc, Bạch thị cất lời trước: “Hầu gia, thay đồ khởi hành đi.”
Hoắc Chiêu nói “Được rồi”, sải bước đi tới, dừng ở trước mặt Bạch thị, cởi y bào rườm rà tiện tay đặt xuống. Bạch thị hầu hạ, thường phục tay chẽn, thắt lưng bằng gấm, rồi tới nhuyễn giáp, mặc lên từng món một.
Dung Lạc Vân đứng ở chỗ cũ nhìn sang, khung cảnh này dường như y đã từng nhìn thấy rồi, lúc trước mỗi khi cha lên triều, mẹ cũng thường hay làm như vậy.
Cuối cùng, khoác chiếc khôi giáp màu sẫm lên, miếng hộ tâm phản chiếu ánh nến, mỗi một mảnh giáp đều còn vương vệt máu chà rửa không sạch. Giắt kiếm xong, Hoắc Chiêu nói: “Bích Thành, phật tổ cũng sẽ biết phiền đấy, đừng ngày nào cũng quỳ ở phật đường làm phiền phật tổ nữa.”
Đang lo lắng đây mà, Bạch thị gật đầu: “Vậy tôi rảnh tay sẽ may cho ông một cái áo choàng mới, vào đông là có thể mặc được rồi.”
Hoắc Chiêu đồng ý: “Được, nhưng đừng mệt mỏi quá hại mắt đấy.” Ông nắm lấy đôi bàn tay của Bạch thị, hơi dùng sức miết miết, “Nếu không đợi tôi chiến thắng trở về, đến cả dáng vẻ của tôi bà cũng nhìn chẳng rõ nữa đâu.”
Bạch thị bật cười, dùng khăn tay che mặt, vai hơi run rẩy.
Hoắc Chiêu hít sâu một hơi, xoay người nhìn về phía lan can, nói: “Con trai, thay Lâm Phong tiễn ta xuống lầu đi.”
Dung Lạc Vân không nói có đồng ý hay chưa, nhưng cũng bước chậm rãi tới, đến trước mặt Hoắc Chiêu, cùng ông xuống lầu giống như chẳng hề có ân oán gì. Bạch thị đi theo phía sau, Dung Lạc Vân lén liếc mắt nhìn, trong đầu lẩn quẩn câu nói vừa nãy của Hoắc Chiêu.
Có bao nhiêu phần thắng, thật sự có thể khải hoàn sao?
Bước hết bậc thang, đi bốn năm bước ra khỏi lầu gác, Hoắc Chiêu nói: “Bên ngoài lạnh lắm, tiễn tới đây thôi.” Ánh mắt dừng trên người Bạch thị, ánh mắt trước giờ đều nghiêm cẩn trở nên dịu dàng đi nhiều, “Lúc tôi không ở đây, nhớ phải giữ gìn sức khỏe đấy.”
Dung Lạc Vân đứng một bên, tưởng rằng tới đây là kết thúc rồi.
Ai ngờ đâu, Hoắc Chiêu thu lại tầm mắt, thấp giọng nói: “Con trai, cái mạng này của ta, có lẽ không cách nào để con đích thân giải quyết nữa được rồi.” Giọng nói này đã đè đến mức thấp nhất rồi, chỉ đủ cho y nghe thấy mà thôi, “Nếu ta chết, đến nơi chín suối, ta sẽ tạ tội lần nữa với cha mẹ con.”
Dung Lạc Vân sửng sốt, trố mắt nhưng không nói nên lời, chỉ thấy bóng dáng cao lớn như tường sắt kia sải bước rời đi, dần biến mất trong đêm tối ở cuối hành lang.
Y đứng một mình rất lâu, vừa xoay người, chợt thấy bức hoành treo trên lầu các —— Ký Ngạo Viên. Quay trở lại đó, vừa bước lên bậc thang vừa suy nghĩ, lấy cái gì để ký thác kiêu ngạo, lấy cái gì để gửi gắm tâm tư.
Trong phòng ngủ, Hoắc Lâm Phong đang nằm yên tĩnh trên giường, không có chút tri giác nào. Dung Lạc Vân đẩy cửa tiến vào, đến trước giường ngồi xuống, không nhúc nhích gì, thẫn thờ một lúc lâu
Y rà soát lại tất cả những chuyện từ trước đến nay.
Hoàng hôn ngày mai, thị vệ trong thành sẽ hành động, bây giờ là thời khắc yên bình cuối cùng.
Dung Lạc Vân vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hàng lông mày của Hoắc Lâm Phong, rồi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên ấn đường đang thư giãn thả lỏng kia.
Sau đó nhìn về phía cửa sổ, đợi trời sáng không còn bao lâu nữa.
Tác giả:
Hoắc Chiêu đi ra khỏi hành lang, lập tức nói với quản gia: Tiền thay lan can mới, trích từ tiền tiêu vặt của Hoắc Lâm Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất