Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 7: Linh thể trời sinh

Trước Sau
Xà linh này đồng ý rất nhanh sau đó hơi hoài nghi nhìn về phía Phượng Tiêu. Vốn dĩ nó từ chối nhà họ Triệu tiếp tục thờ cúng muốn đi theo Phượng Tiêu, một là xem như giải trừ hiểu lầm với nhà họ Triệu, nhưng bây giờ nó không tin tưởng nhân loại.

Nó và nhà họ Triệu suy cho cùng có một chút ân oán khúc mắc như thế, lỡ như ngày sau lại xung đột, hoặc là nhà họ Triệu lại có tâm tư khác, chắc chắn bất lợi cho nó, còn không bằng nhân cơ hội rời đi.

Hai là trên người nó nhiễm âm khí không rửa sạch được, chuyện này với yêu linh chúng nó mà nói là nhân quả trí mạng, ngày nào đó sau khi tiếp tục tu luyện rồi trải qua lôi kiếp lần nữa nhất định sẽ chết không toàn thây. Mà trên người Phượng Tiêu có thứ khiến nó cảm thấy rất dễ chịu rất ấm áp, có thể tôi luyện hồn thức của nó.

Còn nữa đó là nó nghĩ đến mình vẫn là yêu linh, Phượng Tiêu lại hiểu pháp thuật, mình vẫn có ít tác dụng trước mặt hắn, không đến mức ầm ĩ đến cuối cùng hồn bay phách lạc.

Mấy năm này nó từng gặp rất nhiều người gọi là bà đồng ở nhà họ Triệu, nhưng những người kia chỉ là hiểu chút da lông bên ngoài, ngay cả nó cũng không gây tổn hại được mảy may. Tiểu thần được nhà họ Triệu mời đến càng không cần nói, trên người không có sức tín ngưỡng, có cũng là lẻ tẻ không có mấy, đương nhiên không phải đối thủ của nó, bằng không cũng sẽ không bị toàn thân âm khí của nó bắt làm nô dịch.

Nhưng Phượng Tiêu thì khác, Phượng Tiêu đứng ở đó không hề cảm nhận được hắn biết pháp thuật, nhưng một khi hắn ra tay, đã có thể khiến yêu linh bọn chúng hồn bay phách lạc.

Mấu chốt nhất là Phượng Tiêu nhìn cũng không phải loại người có lòng tốt, bây giờ nó còn nhớ rõ biểu cảm Phượng Tiêu lấy kiếm ra chỉ về phía nó, lạnh lùng vô tình. Giờ hắn đột nhiên tốt bụng như thế, trong lòng xà linh không khỏi lo lắng.

Mấy năm này nó cũng đã gặp rất nhiều người, biết cái gì gọi là lòng người hiểm ác. Nó là xà linh, có thể nói là toàn thân đều là bảo vật. Ăn mật rắn của nó có thể sáng mắt, uống canh hầm từ xương rắn có thể bổ thân, da rắn của nó có thể luyện chế áo nhà sư, thịt rắn có thể cường tráng thể phách.

Cho dù dính âm khí, nhưng đối với kiểu người như Phượng Tiêu mà nói chút âm khí đó cũng không đáng kể gì. Phương pháp tái tạo xương gãy này đúng là mỗi thiên sư đều biết, Phượng Tiêu chịu giúp nó, vậy chắc chắn là muốn nó trả giá rất lớn.

Nghĩ đến có khả năng này, da thịt toàn thân xà linh siết chặt, vẻ mặt nó đề phòng nói: “Vậy mi muốn gì ở ta?”

Phượng Tiêu bực bội nhìn xà linh bày ra tư thế phòng ngự, giống như mình muốn rút gân lột da nó, hắn nhíu màu: “Sao mi lại nói như thế?”

Đề phòng trong mắt xà linh không buông lỏng chút nào, mặc kệ Phượng Tiêu muốn dùng nó làm gì, nó nói rõ thái độ của mình trước: “Mi đừng chê ta nói chuyện khó nghe, mi thật sự có tài, tái tạo xương gãy không phải phương pháp bình thường, về sau mi nhất định tiêu hao rất nhiều linh lực, dáng vẻ này của mi nhìn cũng không giống Lôi Phong thích làm chuyện tốt. Nói thật, tư thế đêm nay của mi không một kiếm đánh chết ta, đã rất vượt quá dự đoán rồi. Bây giờ mi muốn giúp ta, ta cũng nên biết mi muốn lấy gì từ ta, trong lòng ta cũng tiện chuẩn bị.”

Hai hàng lông mày của Phượng Tiêu nhíu sâu hơn, hắn nói: “Tái tạo xương gãy khó lắm à?” Hình như từ khi hắn có trí nhớ sư được sư phụ tùy tiện chỉ bảo đã biết rồi mà, rất dễ dàng rất ung dung xuống tay.

Lúc ấy sư phụ hắn còn khinh thường cực kỳ, nói hắn học quá chậm. Sao đến miệng con xà linh này chuyện trở nên khó hơn rất nhiều.

Xà linh: “. . .”

Nó thực sự muốn tức giận, chỉ muốn hét một tiếng, đừng nói pháp thuật cao thâm này giống như lá cải thảo nát trên đường không ai cần được không.

Đây không phải người bình thường ngã gãy tay gãy chân đến bệnh viện bó bột, đây là sử dụng thuật pháp với yêu linh đã chết bị nhiễm âm khí, để âm khí trên người nó tiêu tan, gân mạch nối liền lại lần nữa, trở lại linh thai, khác cho yêu linh bọn nó một cái mạng nữa ở chỗ nào?

Phượng Tiêu quả thực cảm thấy đây là một chuyện vô cùng đơn giản, hắn không có ấn tượng tốt cũng không có ác ý với những yêu ma quỷ này, thậm chí mơ hồ cảm thấy chỉ cần bọn chúng không làm ác, gặp được hoàn toàn có thể làm như không thấy.



Lúc oán khí quấn thân xà linh này cũng không chủ động hại những người khác của nhà Triệu Thiết, cũng coi như yêu linh có chủ định, giúp nó tiêu từ đau đớn và hậu hoạn dẫn tới cũng là chuyện tiện tay.

Phượng Tiêu vốn có ý tốt, lúc này nhìn dáng vẻ yêu linh xoắn xuýt phòng bị quá mức, hắn bèn nói: “Nếu mi không muốn, việc này coi như thôi.”

Lần trước hắn đã cảm thấy bồn tắm trong khách sạn này rất thoải mái, dùng tốt hơn cái ở trên núi lúc trước không biết sự phụ hắn chuyển từ đâu lên. Nếu xà linh này không muốn chịu khổ, vậy hắn vui vẻ đi hưởng thụ một lúc.

Xà linh nghiêm túc nhìn thần thái Phượng Tiêu, nhận ra hắn nói thật, vội nói: “Đương nhiên là ta đồng ý.”

Phượng Tiêu rặt vẻ sớm như thế không phải tốt à, duỗi tay nhấn nó một cái, xà linh không bị khống chế bay về phía Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu đỡ được xà linh sau đó ngồi đại xuống đất, xà linh biến về hình thái ban đầu, một cái đầu bằng nửa người Phượng Tiêu.

Phượng Tiêu lấy ra tám lá bùa giảm âm thanh và tám lá lệnh cấm trong túi Càn Khôn ném lên không trung, chiếm tám vị trí càn khôn, lại cho xà linh ăn một viên hộ tâm đan, để tránh lát nữa nó không chịu được đau, nội đan nứt ra.

Đợi chuẩn bị xong mọi thứ, hắn trầm giọng nói: “Tao bắt đầu đây.”

Xà linh dùng đầu rắn to đùng của mình đụng Phượng Tiêu một cái.

Tái tạo xương gãy, nối lại gân mạch, tương đương với một chuyện đau đớn, bởi vì khi làm mọi thứ này sinh linh phải giữ ý thức tỉnh táo.

Lúc xà linh này hít sâu một hơi, năm ngón tay Phượng Tiêu khép lại, bỗng nhiên cắm vào buồng tim xà linh. Toàn thân xà linh run một cái đuôi không khỏi vùng lên. Một tay Phượng Tiêu giữ chặt đầu nó, để nó không cử động được.

Linh khí trong cơ thể Phượng Tiêu đi qua trái tim xà linh tràn ra tâm mạch quanh thân xà linh, ngàn sợi vạn sợi không thấy rõ cùng bắt đầu cử động trong cơ thể xà linh.

Mặc dù xà linh có chuẩn bị trong lòng, nhưng vẫn đau đến mức toàn thân vặn vẹo, kêu gào, cái đuôi vung qua vung lại, muốn lật nóc phòng lên. Nhưng tám phương có lệnh cấm, mỗi lần nó chạm vào, sẽ bị linh khí trên lệnh cấm bắn ngược lại.

Ngàn sợi này vốn đã đứt, lúc này muốn nó vận chuyển như thường đương nhiên phải nhận đủ kiểu tra tấn.

Ngón tay Phượng Tiêu không ngừng thay đổi trong cơ thể xà linh, đan thành hoa văn phức tạp. Không biết qua bao lâu, Phượng Tiêu cao giọng nói: “Lên lên.”

Chỉ thấy hoa văn trong lòng bàn tay hắn nháy mắt biến thành màu sắc rực rỡ, bọn chúng lập tức bắn ra theo mạch của xà linh.

Gân mạch trở lại, trái tim đập mạnh, vốn là thuật nghịch thiên, lúc này trong phòng nháy mắt sấm chớp rền vang, tiếng gió vù vù. Cũng may xung quanh có kết giới, lại có lệnh cấm và bùa giảm âm thanh, ngoài Phượng Tiêu ra người của khách sạn này sẽ không biết xảy ra chuyện gì.

“A…” Xà linh cao giọng kêu gào vài tiếng, nước mắt từ đầu rắn to lớn chảy xuống, nó nói với Phượng Tiêu không muốn tái tạo xương gãy, nhưng không thể mở miệng được.

Mà theo Phượng Tiêu, lúc này xà linh khá nặng và dài, gân mạch bắt đầu nối lại, bảy tấc đứt mất chậm rãi kết hợp với nhau, đầu rắn bị vẹo dần dần trở về vị trí cũ.



Âm khí bị bàn tay vô hình từ trong ngàn vạn gân mạch kéo ra từng chút một, quanh quẩn chuyển loạn qua lại trong phòng, muốn chạy trốn. Nhưng lúc bọn chúng đụng phải lệnh cấm, bị ngọn lửa đột nhiên tới thiêu cháy mất.

Khi Phượng Tiêu thu tay lại đứng lên, xà linh biến về một con rắn trắng, dưới thân nó đều là nước đọng, bản thân thì mềm nhũn gục ở đó không nhúc nhích, như đã chết.

Phượng Tiêu cũng có thể tiếp nhận trạng thái trước mắt của nó, dù sao có thể nói là nó vừa mới trải qua một trận đau ép xương chia gân.

Phượng Tiêu nói: “Trên người mi đã hết âm khí, ngày sau có thể tu hành như trước kia. Nhưng mấy ngày nay mi cần tĩnh dưỡng, tao đi tắm đây.”

Xà linh này mặc dù là linh thai, lại đã chết một lần, trên tay Phượng Tiêu cũng không dính thứ dơ bẩn gì, nhưng Phượng Tiêu cảm thấy khó chịu, vội vã muốn tắm rửa sạch sẽ.

Hắn nói xong, đi thẳng vào phòng tắm, con rắn trắng muốn há miệng, cuối cùng cảm thấy quá mệt, lại dần dần nhắm mắt lại.

Thực sự quá đau.

Lúc Phượng Tiêu khoan khoái cả người ngâm mình trong bồn tắm, Cố Lâm Tĩnh đang đứng trước cửa sổ trong phòng ở tầng chót nhíu mày lại.

Tối nay y rất bực mình, mới đầu y nghe thấy có thứ gì đó đang kêu thảm thiết, tiếng kêu rất thê thảm, sau đó là một hồi sấm sét vang dội.

Ông trời như đang tức giận gì đó, muốn chém nát cái gì đó.

Đúng lúc này y đột nhiên nhìn thấy một màu sắc như ngọn lửa hiện lên ngoài cửa sổ, nơi ngọn lửa đi qua, quỷ yêu né tránh, xung quanh khách sạn lập tức sạch sẽ ngay cả một con tôm quỷ cũng không nhìn thấy.

Nếu có người có thể nhìn thấy quỷ quái, sẽ có thể nhìn thấy ngoài bóng tối, quỷ quái đều trốn ở một bên run lẩy bẩy, không dám dính vào ngọn lửa ngay cả hồn phách cũng có thể thiêu hủy này.

Cố Lâm Tĩnh lẳng lặng nhìn ngọn lửa kia, cứ cảm thấy quen thuộc không giải thích được, khiến toàn thân y run rẩy, hình như thiêu đốt trên người y, khiến y đau nói không nên lời, dường như y đã thấy vô số lần.

Lúc y muốn đến nhìn kỹ, ngọn lửa đã biến mất.

Trong lòng Cố Lâm Tĩnh có bực bội không nói ra được, hai đầu lông mày y hiện lên một vệt đen, giữa lông mày tràn đầy tàn ác, thoạt nhìn người cực kỳ đẹp đẽ quyến rũ. Lúc này, ngọc thạch đeo trên cổ y lóe ánh sáng đỏ, ánh sáng đỏ này cùng màu với ngọn lửa bên ngoài, nhanh chóng hút đi vệt đen giữa lông mày y.

Thái độ trong mắt Cố Lâm Tĩnh chậm rãi bình thường lại, y nhíu mày, thầm nghĩ, cũng không biết ai vượt kiếp ở khách sạn này, làm ra trận thế lớn, quỷ yêu đều tránh đi.

Trong mơ hồ, Cố Lâm Tĩnh cảm thấy hình như mình đã từng nhìn hình ảnh gì đó, nhưng cho dù y nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra đến cùng là cái gì.

Trong lòng Cố Lâm Tĩnh hơi mất mát, nhưng lại không nói ra được rốt cuộc là mất mát thứ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau