Thiên Sư Không Làm Huyền Học

Chương 8: Giống như bạn cũ

Trước Sau
Phượng Tiêu không hề nghĩ rằng đêm khuya sẽ có người nhìn thấy cảnh tượng khác lạ trong kết giới, trong bồn tắm hắn rửa đi rửa lại ngón tay khớp xương rõ ràng thon dài trắng nõn mấy lần, miễn cưỡng cảm thấy sạch sẽ mới bắt đầu nghiêm túc thả lỏng ngâm mình trong nước nóng.

Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước, từ trong hơi nóng mờ mịt có thể nhìn thấy lờ mờ bóng người của Phượng Tiêu và cơ thể trong nước. Dáng người hắn đương nhiên cực tôt, vai rộng eo gầy, phần bụng có cơ.

Phượng Tiêu nằm trong bồn tắm, hơi nước làm ướt tóc hắn, rất tùy ý dán trên lông mày, đôi mắt sâu xa u tối khép hờ, khắp khuôn mặt là nước đọng. Cảnh tượng như bây giờ khiến hắn trông bớt đi cảm giác xa cách ngạo mạn, có thêm mấy phần lường biếng và anh tuấn thoải mái thuộc về trần thế.

Lúc trước đã nói gương mặt Phượng Tiêu rất đẹp, hai hàng lông mày nhỏ dài gần tóc mai, sống mũi cao thăng, tướng mạo tuấn tú, tư thế xương rõ ràng đáng kinh ngạc, quả nhiên là cử chỉ tao nhã, thận trọng quý khí.

Người như thế này cách mọi người rất xa xôi, nhưng bây giờ bởi vì sợi tóc lộn xộn kia và hơi nước trên mặt, khiến hắn từ nơi xa rơi xuống phàm trần.

Có lẽ là tâm trạng thả lỏng, hoặc là điều kiện quá tốt đẹp, Phượng Tiêu nằm ở đó cũng không muốn động đậy chút nào.

Không biết qua bao lâu, trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ, Phượng Tiêu như thể đứng trên mây, tóc dài được buộc bằng một cây trâm ngọc bích màu xanh biển đậm, ám gấm tay áo rộng, quấn áo bay theo gió, trên thân kiếm trắng muốt trong tay tràn đầy vết máu.

Lúc máu trên thân kiếm sắp nhỏ giọt vào mây, bị hắn tiện tay hất lên cuốn đến cuối trời biến mất không thấy nữa.

Có người trước mặt hắn cười bất lực nói: “Phượng Tiêu tật xấu này của con lúc nào mới có thể đổi.”

Hắn ngẩng đầu, thấy được gương mặt của sư phụ Quan Trần đột nhiên phóng đại lại đầy râu trắng.

Trong lòng Phượng Tiêu giật mình, người bỗng nhiên mở mắt ra, cứ cảm thấy lời này hơi quen tai.

Nghĩ đến sư phụ Quan Trần, trong mắt Phượng Tiêu hiếm khi xuất hiện hai phần mê man. Bắt đầu từ lúc hắn có trí nhớ, sư phụ vẫn luôn bên cạnh hắn. Hồi nhỏ có một khoảng thời gian, sức khỏe hắn rất yếu, hở ra là ốm, khi đó sư phụ lo lắng suốt.

Mãi đến sau này hắn lớn hơn, cơ thể dần dần trở nên khỏe mạnh, sư phụ hắn mới bắt đầu dạy hắn các loại thuật pháp, cũng dạy hắn nhận biết các loại đồ vật của xã hội bây giờ.

Bây giờ vì giấc mơ đột ngột này hắn cũng nhớ lại, lúc hắn còn rất nhỏ, có lần hắn uống nước bẩn bị tiêu chảy, sư phụ hắn dùng vẻ mặt bất lực lắc đầu thở dài nói: “Phượng Tiêu ơi Phượng Tiêu, con nói xem cái tật xấu này của con có thể thay đổi không? Ở xã hội hiện nay nếu con không ăn cái này không uống cái kia sẽ quý báu hơn ai hết, có mấy ai có thể chịu được.”

Tuy nói vậy, từ đó về sau, nước hắn uống đều được Quan Trần đun lên. Chẳng qua về sau, tuổi hắn càng lúc càng lớn, Quan Trần lấy lý do họ ở trên núi nghèo nàn, đối xử với hắn ngày càng không tinh tế, ngày càng thô lỗ.

Đến mức ở hiện tại Phượng Tiêu có thể lăn một cái trong bùn đất, khách sạn cao cấp cũng có thể mặt không đổi sắc ở lại.

Khi đó Quan Trần từ dưới núi trở về, có lúc là dáng vẻ của ông cụ râu trắng, có đôi khi là dáng vẻ của tên ăn mày…Nhưng nhiều nhất vẫn là dáng vẻ mang theo mấy phần bệnh trạng lại hết sức nhã nhặn của ông.

Nhớ đến những chuyện cũ này, nghĩ đến Quan Trần, Phượng Tiêu hơi thất thần. Lúc Quan Trần qua đời, vẻ mặt hồng hào tràn đầy năng lượng, trong mắt có nụ cười còn có một chút xoắn xuýt không nỡ. Ông tự dặn dò Phượng Tiêu làm hậu sự như thế nào, nói mình phóng khoáng cả một đời, sau khi chết thì cát bụi về với cát bụi, vừa khéo chôn dưới cây ngô đồng.

Cuối cùng ông còn cố ý dặn Phượng Tiêu, sau khi xuống núi phải có đầu óc hơn, dưới núi này có một số người không đơn thuần, còn nói gì mà đừng mê tín, phải cố gắng phổ vập khoa học, v.v.

Quan Trần lải nhải một hồi nói rất nhiều yêu cầu, có những cái thậm chí là mâu thuẫn với nhau, Phượng Tiêu đều đồng ý.

Cuối cùng Quan Trần còn nhỏ giọng nói một câu gì mà đừng nghịch thiên cải mệnh, Phượng Tiêu nghe không rõ lắm.

Quan Trần cười, nhã nhặn ôn hòa: “Được rồi, con nhớ dưới chân núi gặp phải chuyện bất bình gì, nên quản thì quản, có thể quản thì quản, không quản được thì nhớ bỏ chạy.”

Phượng Tiêu cũng đồng ý.

Gương mặt khi đó của Quan Trần cũng không hề có sự khác biệt với gương mặt lúc Phượng Tiêu mới có trí nhớ, nhưng khi ông hoàn toàn nhắm mắt lại, mặt mũi ông nhanh chóng khô già đi, không thể nhìn ra tuổi tác.

Đến lúc đó Phượng Tiêu cũng không biết nuôi lớn hắn là yêu quái trong núi hay là người trong trần thế.

Lúc Quan Trần qua đời, Phượng Tiêu cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, rất khó giải thích. Trong mắt hắn ai rồi cũng sẽ chết, Quan Trần không ngoại lệ, hắn cũng không ngoại lệ, không ai có thể tránh thoát quy tắc tiêu chuẩn của trời đất.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa trong lòng hắn không nhớ Quan Trần, nếu có thể, hắn vẫn hy vọng Quan Trần có thể sống tiếp.

Đáng tiếc, thế giới này không phải chuyển động vì hy vọng của hắn.

Chuyện cũ không thể theo đuổi, Phượng Tiêu dùng nước lau mặt, khoảnh khắc hắn đứng dậy khỏi nước, khăn tắm từ trên kệ không hợp lẽ thường bay tới quấn lên người hắn.

Nhưng sau đó Phượng Tiêu cũng không trái với lẽ thường lau khô cơ thể của mình, mà quấn khăn tắm cầm lấy khăn mặt trên kệ vừa đi vừa lau mái tóc còn ướt.



Lúc đến phòng khách, xà linh kia vẫn mềm nhũn nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy Phượng Tiêu nó hữu khí vô lực ngóc đầu lên, lại rụt về, dáng vẻ bị rút sạch sức lực.

Phượng Tiêu không phản ứng nó, tái tạo gân cốt cần thời gian thích ứng, càng cần phải lần nữa tìm được cảm giác hấp thu linh khí và tinh hoa nhật nguyệt, chuyện này đối với yêu linh mà nói cũng là một việc rất khó khăn. Cho nên xà linh nằm ở đây chậm rãi cảm nhận một vài thứ cũng là bình thường.

Phượng Tiêu lấy máy sấy tóc trong ngăn kéo sấy khô tóc, xà linh nằm trên mặt đất nhìn hắn, chỉ cảm thấy người như Phượng Tiêu, hẳn là rất ít tự mình làm chuyện gì.

Tự sấy tóc như thế cũng cho nó một cảm giác rất không cân đối, hình như quá bình dân, khiến nó khó mà tiếp nhận.

Phượng Tiêu nghiêm túc sấy khô tóc, sau đó đến phòng ngủ đi ngủ. Phòng ngủ này cũng là nơi Phượng Tiêu vô cùng thích, rất thoải mái, có mùi của nắng.

Một giấc này Phượng Tiêu ngủ vô cùng ngon, không nằm mơ, tâm trạng cực kỳ bình thản.

Tỉnh lại sau giấc ngủ, Phượng Tiêu để xà linh tại khách sạn, hắn thì đến công trường của Sở Đại.

Lúc Phượng Tiêu đến công trường vừa đúng giờ, công nhân đều đến đây bắt đầu làm việc. Sở Đại ở đó, Triệu Thiết cũng ở đó.

Trong tay Triệu Thiết xách cái túi màu đỏ, bên trong đựng đồ nặng trịch, nhìn hình dạng giống như là sách vở.

Cậu ta đang mỉm cười thảo luận chuyện gì với Sở Đại trong góc không người, vẻ mặt cảm kích.

Trong tay Sở Đại xách theo quà Triệu Thiết tặng, một túi táo đỏ và cẩu kỷ to, nói là cảm ơn tối qua anh ta giúp đỡ.

Sở Đại nhận món quà này rất ngại, tối qua anh ta cũng không giúp được gì, còn nữa món quà này cũng rất lạ kỳ, táo đỏ và cẩu kỷ phối hợp với nhau cứ là lạ, giống như bổ máu cho người ta.

Nhưng Sở Đại cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.

Hôm nay Triệu Thiết thay đổi kiểu tóc, là tóc húi cua, khắp khuôn mặt là ý cười. Bởi vì Triệu Ngọc đã tỉnh táo, gông xiềng vô hình mang trên lưng cậu ta đã mất, người nhìn cũng trẻ ra, có tinh thần hơn.

Nhìn thấy Phượng Tiêu, nụ cười trên mặt Triệu Thiết sâu hơn.

Phượng Tiêu đi tới, sau đó Triệu Thiết mở túi đan lấy đồ trong đó ra, giọng nói mang theo mấy phần lấy lòng: “Phượng… Đại sư, anh xem những thứ tôi mua có tác dụng không?”

Sở Đại nhìn sang theo lời nói của Triệu Thiết, chỉ thấy sách Triệu Thiết lấy từ trong túi ra trên cơ bản đều là “Chủ nghĩa Mác-Lênin”, “Lý luận chủ nghĩa xã hội đặc sắc Trung Quốc”, “Quan điểm phái triển khoa học”,”Căn cứ khoa học của bài trừ mê tín”, v.v.

Sở Đại: “…”

Phượng Tiêu gật đầu nói: “Những thứ này là được rồi, đọc nhiều cũng có ích.”

Sở Đại nhìn những quyển sách tươi đẹp sáng tỏ này vẻ mặt câm nín, anh ta không ngờ sau khi Triệu Thiết trải qua những chuyện bất thường ở trong nhà, vậy mà bắt đầu dấn thân vào cái ôm của khoa học, này sợ là bị cửa kẹp đầu đúng không.

Triệu Thiết lại rất thành kính nhìn sang Phượng Tiêu, tối qua nhà họ cũng xem như trải qua đại bi đại hỉ. Mặc dù Triệu Ngọc quên hết chuyện xảy ra trong mấy năm nay, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng cô và người nhà ôm nhau khóc to.

Cũng may mọi thứ đã qua, tối qua Phượng Tiêu đã báo cho cậu ta, chuyện của Triệu Ngọc, ngoài nguyên nhân xà linh bị cha Triệu đánh chết, còn có mâu thuẫn khác với những tượng thần không chính tông được mời về kia.

Những tượng thần mất trái tim ban đầu đã thành ma, đã làm rất nhiều chuyện ô uế đến mức không thể nhìn trước mặt hồn phách Triệu Ngọc, đây cũng là một trong những nguyên nhân kích thích Triệu Ngọc chửi ầm lên.

Có đôi khi mời sai thần cũng phải trả giá thật lớn, cho nên Phượng Tiêu dặn đi dặn lại Triệu Thiết sau này phải ngăn cản mẹ cậu ta mời thần về lung tung. Vì thế, Phượng Tiêu còn cố ý giới thiệu cho Triệu Thiết những cuốn sách này để về sau mẹ cậu ta đọc nhiều.

Trong lòng tin khoa học, trong nhà sẽ không có chuyện hỗn loại như vậy.

Bây giờ mẹ Triệu vô cùng nghe lời Triệu Thiết, chuyện xảy ra tối qua Triệu Thiết cũng không kể tỉ mỉ cho người nhà, cũng không nhắc đến tên của Phượng Tiêu, chỉ nói có cao nhân chỉ dẫn bảo mẹ câu ta tin vào những thứ này.

Mẹ Triệu Thiết lập tức đồng ý, nói rằng những sách cao nhân nhắc đến chắc chắn từng được khai quang.

Cho dù như thế nào, giờ mẹ Triệu cuối cùng quyết định chuẩn bị làm tấm gương của thời đại. Triệu Thiết cũng yên lòng, hôm nay trời vừa sáng, cậu ta đã đến hiệu sách mua những quyển có thể mua được.

Bây giờ thấy Phượng Tiêu hài lòng, cậu ta hoàn toàn yên tâm.

Lúc Triệu Thiết cầm sách tràn đầy phấn khởi đi làm việc, Sở Đại một lời khó nói hết nhìn sang Phượng Tiêu: “Cậu không làm bùa gì cho nhà cậu ta à, chỉ bảo họ đọc những sách này?”



Phượng Tiêu thản nhiên liếc anh ta một cái: “Tình huống này của nhà cậu ta, có đôi khi khoa học có tác dụng hơn bùa.”

Sở Đại: “…”

Sau đó Phượng Tiêu lại nói: “Đương nhiên, ba hồn bảy phách của Triệu Ngọc vừa quay về, vẫn chưa ổn định lắm. Vì để phòng ngừa vạn nhất, tối qua tôi đã dùng máu của anh vẽ một lá bùa bình an cho cô ấy. Long hổ có thể tranh chấp, xà linh kia suy cho cùng là rắn, anh là hổ, dùng máu của anh vẽ thành bùa còn có thể tranh cao thấp với nó, cũng coi như bảo vệ bình an của cô ấy.”

“Triệu Thiết cũng có lòng.” Cuối cùng Phượng Tiêu nhìn táo đỏ và cẩu kỷ trong tay Sở Đại chậm rãi nói, biết Sở Đại mất máu, bèn lấy những thứ này để tẩm bổ, còn không phải có lòng hả.

Sở Đại: “. . .”

Sở Đại đột nhiên cảm thấy táo đỏ và cẩu kỷ trong tay mình rất nặng, anh ta đã nói quà này rất lạ, giống như cho người cần bổ máu tăng khí ăn, không ngờ thật sự là thế.

Trên tay Sở Đại nặng ngàn cân, anh ta mờ mịt nhìn về phía Phượng Tiêu: “Sao tôi không biết có chuyện này?”

“Tối qua không phải anh hôn mê sao?” Phượng Tiêu nhìn anh ta: “Lúc đâm ngón tay của anh, anh cũng không tỉnh lại, anh đã nói vui lòng giúp đỡ nên cũng không cố ý hỏi ý anh.”

Sở Đại: “. . .” Vẻ mặt anh ta đờ đẫn nghĩ, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh ta lại không biết.

Về nhà anh ta nhìn thấy trên đầu ngón tay có vết thương nho nhỏ, nhưng anh ta tưởng rằng sau khi mình bị dọa ngất đụng phải thứ gì, hoàn toàn không ngờ mình bị lấy máu.

Vậy quả thực phải bồi bổ, hơn nữa chuyện Triệu Thiết từng nói muốn bán mạng cho anh ta cũng phải nhanh chóng sắp xếp, nếu không nghĩ thế nào cũng cảm thấy có lỗi với táo đỏ và cẩu kỷ.

Phương Tiêu nhìn dáng vẻ chịu đả kích của Sở Đại, vốn còn muốn nói gì đó, lúc này có âm thanh xe đi tới.

Phượng Tiêu quay đầu, chỉ thấy mấy chiếc xe đen rất đơn giản cách đó không xa đi tới.

Lúc Sở Đại nhìn sang, xe đã lái đến công trường.

Sở Đại nhìn những người bước xuống xe vẻ mặt hơi đổi, nhỏ giọng nói với Phượng Tiêu thân phận của những người này, anh ta vội vàng tiến lên đón.

Phượng Tiêu nhìn người bước xuống từ chiếc xe ở giữa, hắn nhướng mày kiếm nhỏ dài một cái, không ngờ thế giới nhỏ đến thế, vậy mà là người tối qua nhìn thấy ở khách sạn.

Cố Lâm Tĩnh trong đám người ánh mắt đầu tiên đã nhìn thấy Phượng Tiêu, người này đứng trong công trường bụi đất tung bay, đôi mắt bình tĩnh không lay động.

Dường như, Cố Lâm Tĩnh cảm thấy chẳng biết lúc nào mình đã từng thấy đôi mắt như này.

Liếc nhìn thiên hạ, nhìn xuống cuộc đời, lại ở trên cao.

Rõ ràng chưa gặp bao giờ, nhìn thấy người này lại như thể gặp được bạn cũ.

“Anh ta là ai, ở đây làm gì?” Cố Lâm Tĩnh hỏi.

Sở Đại biết Cố Lâm Tĩnh, anh ta không trực tiếp bàn giao với Cố Lâm Tĩnh, nhưng cũng biết cậu cả của Cố thị này khó chơi nhường nào. Cũng may giao tiếp công việc với anh ta đều là người phụ trách khác của Cố thị, họ Trình tên Nghiêu, là người đàn ông trung niên khôn khéo mặt mũi hiền lành dáng người mập mạp.

Sở Đại đang định bắt tay trò chuyện với Trình Nghiêu mới nhận ra mình còn cầm táo đỏ và cẩu kỷ, lập tức lúng túng đến mức toàn thân bốc khói.

Đang định vãn hồi mặt mũi của bản thân thình lình nghe được câu hỏi của Cố Lâm Tĩnh, trong lòng anh ta sững sờ, nhìn theo tầm mắt của Cố Lâm Tĩnh, Sở Đại nhìn thấy Phượng Tiêu đứng cách đó không xa gánh vác giá trị nhan sắc của công trường họ.

Nuốt nước miếng một cái, Sở Đại khó nhọc nói: “Đây… đây là công nhân nhỏ trên công trường chúng tôi.” Công nhân nhỏ, là người làm mọi việc vặt, đây là sự thật tồn tại cao, anh ta cũng không biết tại sao mình lại ngại nói ra miệng.

Cố Lâm Tĩnh: “. . .”

Những người khác: “…”

Thân phận và trong tưởng tượng khác biệt quá lớn, đám người nhất thời khó mà mở miệng đáp lại.

Nhìn gương mặt tựa như thần tiên của Phượng Tiêu, nói lời này chính Sở Đại cũng không tin, cảm thấy lương tâm hơi đau

Nhưng anh ta nói thật mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau