Chương 28: Vết nước đầy đất
Phượng Tiêu cúp điện thoại sau đó chậm rì rì ngồi dậy.
Hắn mặc quần áo rửa mặt xong lúc xuống lầu nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh đã dậy, đang bày đồ ăn trước bàn ăn. Bữa sáng vẫn rất phong phú, có bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành đi mua, cũng có sữa bò trứng chần nước sôi và bánh mì.
Có bữa sáng Trung Quốc bình dân nhất cũng có cơm Tây rất phổ thông, không cần xoắn xuýt lựa chọn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Nhìn thấy Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh mỉm cười: “Anh dậy rồi, tôi đang định lên gọi anh ăn sáng đây, anh lại đây nhìn xem có hợp khẩu vị của anh không.”
Phượng Tiêu đi tới, trước khi ngồi xuống ăn sáng, hắn nhìn Cố Lâm Tĩnh, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt có phần sắc bén.
Cố Lâm Tĩnh biết hắn làm gì, nhìn thấy tình hình này nói: “Sao vậy?” Sau đó lại nói đùa: “Chẳng lẽ trên người tôi có oán khí gì quấn quanh.”
Phượng Tiêu nhíu mày sâu hơn, hắn nói: “Có thời gian ở đây nói hươu nói vượn, không bằng đọc thêm sách mở rộng kiến thức.”
Cố Lâm Tĩnh nghe xong, thuận thế giơ tay lên, nhún vai giống như đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi.”
Phượng Tiêu thu lại mặt mày không lên tiếng, trong lòng hắn vẫn hơi khó hiểu, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh, trên cơ thể người này hình như hiện lên một chút khí đen, nhưng khi hắn nhìn kỹ, lại không có gì cả.
Phượng Tiêu tự nhận là mình chưa đến mức mắt mờ, chắc chắn thật sự nhìn thấy chút kỳ lạ trên người Cố Lâm Tĩnh, nhưng hắn không hiểu, tại sao lại mất rồi.
Là linh thể, mặc dù Cố Lâm Tĩnh không tu hành, nhưng trên người tuyệt đối không nên xuất hiện khí đen, chuyện này rốt cuộc là sao?
Khi Phượng Tiêu không yên lòng suy nghĩ những chuyện này, Cố Lâm Tĩnh lặng lẽ ngồi đối diện hắn, hai người yên lặng ăn bữa sáng.
Cố Lâm Tĩnh cẩn thận quan sát, phát hiện Phượng Tiêu thích bánh bao hấp và trứng chần nước sôi nhất, sữa đậu nành và bánh quẩy miễn cưỡng, sữa bò không uống một ngụm nào.
Quen thuộc lại hiểu rõ ẩm thực của Phượng Tiêu, ý cười ở khóe miệng Cố Lâm Tĩnh sâu hơn mấy phần.
Phượng Tiêu ăn thêm một cái trứng chần nước sôi mới lấy lại tinh thần, hắn liếc nhìn Cố Lâm Tĩnh một cái, ăn hết đồ trước mặt mình.
Sau khi ăn sáng xong, lần này Cố Lâm Tĩnh không đợi Phượng Tiêu mở miệng nói muốn rửa bát, y đã đứng lên rửa bộ đồ ăn thu dọn xong xuôi.
Làm xong mọi thứ, sau đó Cố Lâm Tĩnh nhìn về phía Phượng Tiêu nói: “Hôm nay anh có dự định gì không?”
Phượng Tiêu nhướng mày giống như đang hỏi thăm có chuyện gì không?
Cố Lâm Tĩnh mỉm cười, rất hiền lành: “Tôi nghĩ một mình anh ở nhà cũng chán, không bằng đến công ty với tôi, tiện thể xem phong thủy giúp công ty chúng tôi.”
Phượng Tiêu nhìn sang chỗ khác: “Phong thủy của công ty cậu nhiều năm như thế cũng không có vấn đề gì, bây giờ đương nhiên cũng tốt.”
Cố Lâm Tĩnh muốn nói gì đó bác bỏ lời này, Phượng Tiêu lại nói tiếp: “Lại nói, hôm nay tôi có việc.”
Ánh mắt Cố Lâm Tĩnh tối lại, “Anh vừa về, không nghỉ hai ngày đã muốn làm việc à?” Bởi vậy, hoàn toàn làm rối kế hoạch của y. Vậy cũng đúng, y không ngờ Phượng Tiêu cấp thiết với công việc của mình như vậy.
Phượng Tiêu đáp một tiếng, nhìn thấy biểu cảm người trước mặt hơi ảm đạm lại cố gắng nhẫn nại, tim hắt đột nhiên mềm lại. Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, dường như trong thời không nào đó, hắn từng vô số lần nhìn thấy tâm trạng thế này.
Mỗi lần hắn đều sẽ vì thế lùi một bước, lần này cũng không ngoại lệ.
“Chẳng qua là một chuyện nhỏ, rất dễ giải quyết, không cần phải lo lắng.” Sau khi vừa nhận ra tâm trạng này của mình, trong lòng Phượng Tiêu vẫn chưa phản ứng gì, đã buột miệng nói một câu như thế.
Cố Lâm Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt y thành thật cộng thêm chút cô đơn nói: “Tôi không lo lắng chuyện này, chỉ nghĩ rằng anh nên nghỉ ngơi thêm mới tốt.”
Phượng Tiêu “À” một tiếng, chẳng biết tại sao đối diện với vẻ mặt như thế, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
Cố Lâm Tĩnh thì không nghĩ nhiều như vậy, y thuận thế hỏi rõ ràng nơi Phượng Tiêu muốn đến và người muốn cứu.
Sau khi nghe được là Sở Đại, y nói: “Sở tổng là người hợp tác với tôi, xảy ra chuyện này tôi cũng nên tới thăm hỏi. Vậy được rồi, tôi đi cùng anh tới bệnh viện.”
Cố Lâm Tĩnh là người nói được thì làm được, sau khi nói với Phượng Tiêu, bèn đơn phương thông báo cho thư ký sửa đổi lịch trình, sau đó không thèm đếm xỉa đến tiếng hít thở nhồi máu cơ tim của thư ký, cương quyết cúp điện thoại.
Phượng Tiêu nghĩ đây không phải ảo giác của mình, hắn tuyệt đối nghe thấy một người thở dài kêu rên ngay khi Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại. Hắn nhìn vẻ mặt người kia bình tĩnh nói: “Như vậy không chậm trễ công việc của cậu chứ?”
Cố Lâm Tĩnh thản nhiên: “Sẽ không, tôi là ông chủ.”
Ngụ ý đó là y là ông chủ, y to nhất. Phượng Tiêu suy nghĩ rõ ràng ý nghĩa của lời nói này, gật đầu cười, hắn cười lên cực kỳ đẹp, Cố Lâm Tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn ngẩn người.
Cảm giác Phượng Tiêu cho người khác luôn là mặt trăng xa cách không thể chạm, nhưng bây giờ ý cười hiện lên ở khóe mắt hắn, giống như mặt trăng ở chân trời rơi xuống nơi có thể chạm đến.
Cố Lâm Tĩnh rất muốn vươn tay đụng vào má Phượng Tiêu, cảm nhận sự chân thật này.
Có điều y vừa giơ tay lên đã thấy trong mắt người trước mặt lóe lên kinh ngạc, trong lòng y run lên, giật mình một cái lấy lại tinh thần. Cố Lâm Tĩnh rất tự nhiên cho tay vào túi, thản nhiên nói: “Đương nhiên, họ cố gắng làm việc phù hợp, ông chủ tôi đây sẽ cho họ đầy đủ tiền thưởng, xem như đền bù áp lực đi theo tôi.”
Lúc Cố Lâm Tĩnh nói lời này vẻ mặt và giọng nói đều rất tự nhiên, chỉ có chính y biết, tai y nóng cỡ nào.
May mà Phượng Tiêu không hề để ý thất thần chốc lát của y, cũng không chú ý vành tai hồng hồng của y.
Nếu Cố Lâm Tĩnh đã lên tiếng, hắn cũng không tiện nói gì nữa, cùng rời đi với Cố Lâm Tĩnh.
Sở Đại nằm ở bệnh viện tốt nhất Vân Châu, để tỏ lòng thành ý mình thật sự đến thăm bệnh nhân Cố Lâm Tĩnh còn cố ý mua một giỏ hoa quả ở trên đường.
Thật ra Cố Lâm Tĩnh rất thích hợp đi thăm bệnh nhân, y có tướng mạo tinh xảo đẹp đẽ, cả năm trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, người xách theo giỏ hoa quả nhìn rất hiền, có thể cho người ta một cảm giác an toàn.
Phượng Tiêu rất ít bị sắc đẹp làm mờ mắt cũng nhìn y thêm vài lần, Cố Lâm Tĩnh rất để ý đến cái nhìn của Phượng Tiêu, lúc trong thang máy đi lên, y nói: “Phượng Tiêu, anh rất thân với Sở tổng à?”
Mặc dù thời gian họ quen biết không dài, nhưng Cố Lâm Tĩnh luôn cảm thấy Phượng Tiêu không phải một người đầy lòng thông cảm, hình như hắn quan tâm Sở Đại hơi quá, tuyệt đối không giống như cảm xúc nên có khi đối xử với một người lạ.
Phượng Tiêu nhìn Cố Lâm Tĩnh một cái, nói: “Không thân lắm, có ơn cưu mang.”
Cố Lâm Tĩnh ừ một tiếng, chẳng biết tại sao trong lòng hơi chua xót.
Nghĩ đến dáng vẻ Phượng Tiêu làm việc trên công trường của Sở Đại, y nhìn về phía Phượng Tiêu từ mặt gương trong thang máy, nói: “Nếu chúng ta gặp được nhau sớm hơn thì tốt rồi, cũng có thể trở thành bạn sớm hơn.”
Phượng Tiêu vốn còn muốn nói gì đó, thang máy đã đến.
Lúc tìm được phòng bệnh của Sở Đại, cả nhà Sở Triều Dương đều ở đó, đang gặp bác sĩ kiểm tra phòng.
Sở Triều Dương đứng bên cạnh sắc mặt tái mét, trên người rõ ràng có âm khí, cậu rụt cổ lại hoảng sợ. Hàn Nhã đang khóc trước đầu giường Sở Đại, vành mắt đỏ hoe. Người bình tĩnh duy nhất ở đây là Sở Ninh.
Sắc mặt cô bé dù cũng trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh vẫn đứng lên chào hỏi.
Sau khi biết tên Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, Sở Ninh nhận giỏ hoa quả trong tay Cố Lâm Tĩnh, Sở Triều Dương thì đột nhiên đứng bật dậy đi về phía Phượng Tiêu, trên mặt cậu tràn đầy tự trách và áy náy, có lẽ cậu đã khóc rất lâu, mắt sưng đỏ như con thỏ, cậu hít mũi nói: “Phượng đại sư, cầu xin anh cứu bố em.”
Nếu điều kiện cho phép, cậu thậm chí muốn quỳ xuống xin Phượng Tiêu. Sở Ninh và Hàn Nhã không ngờ Phượng Tiêu làm nghề này, dù sao tuổi hắn còn rất trẻ, trên mặt cũng không có râu ria, thực sự khiến người khó mà tin được.
Bác sĩ kiểm tra phòng là người đứng tuổi, nghe được lời này của Sở Triều Dương, ông nhíu mày lại không vui nói: “Mấy người là người thân mà có chuyện gì vậy, người nhà có bệnh phải điều trị ở bệnh viện, sao lại tin mê tín?”
Sau đó ông nhìn về phía Phượng Tiêu, nghiêm mặt nói: “Cậu còn trẻ, cũng không thể đi lên đường lệch. Bệnh viện là nơi trải qua sống chết, ở bệnh viện lừa tiền lừa người là thất đức nhất. Nếu cậu thật sự dám làm gì, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bao nhiêu người trong bệnh viện quỳ xuống cầu xin bác sĩ cứu người, bao nhiêu người bởi vì không có tiền mà khóc nức nở. Nếu lừa người lừa đến bệnh viện, là sẽ bị người phỉ nhổ bị người hận.
Đối mặt với vị bác sĩ tương đối nghiêm túc này, Phượng Tiêu gật đầu nói: “Ông nói đúng lắm, đợi bố cậu ấy tỉnh lại, phải đốc thúc cậu ấy đọc nhiều sách đừng nói mê sảng giữa ban ngày. Nhưng tôi cũng không phải lừa đảo, tôi và bố cậu ấy biết nhau, đến thăm bệnh.”
Lúc này Sở Triều Dương cũng kịp phản ứng, cậu vội nói: “Đúng đúng đúng, họ đến thăm bệnh.”
Bác sĩ rất nghi ngờ với lời nói của hắn, Hàn Nhã và Sở Ninh không hiểu gì, nhưng lúc này cũng đều tiến lên chứng minh Phượng Tiêu không phải lừa đảo.
Cuối cùng là Cố Lâm Tĩnh, y lấy tấm danh thiếp đưa cho bác sĩ kia nói: “Tôi là người hợp tác với Sở tổng, đây là danh thiếp của tôi, tôi có thể chứng minh anh ấy tuyệt đối không phải lừa đảo. Nếu như anh ấy thật sự lừa tiền ở bệnh viện, tôi có thể toàn quyền phụ trách.”
Không phải ai ở Vân Châu cũng biết Cố Lâm Tĩnh, nhưng chức vụ công ty trên danh thiếp của y rất dễ thấy. Y là ai không quan trọng, quan trọng nhất là y làm việc ở Cố thị, người lại họ Cố.
Bác sĩ không tin Phượng Tiêu, lại vô cùng tin tưởng Cố Lâm Tĩnh, đương nhiên không phải tin Cố Lâm Tĩnh đối nhân xử thế, mà tin thân phận của y. Bác sĩ tin, Cố Lâm Tĩnh tuyệt đối sẽ không dùng danh tiếng nhà họ Cố che chở một lên lừa đảo.
Bác sĩ còn phải kiểm tra phòng khác, sợ mấy người Sở Triều Dương làm ẩu, lại dặn dò một tiếng, tình huống bệnh nhân bây giờ chưa rõ, nhất thiết không nên cho anh ta uống mấy thứ linh tinh mới rời khỏi.
Bác sĩ nhắc lời này rất rõ ràng, sợ sau khi ông đi, Phượng Tiêu cho Sở Đại uống nước bùa gì đó. Con người mâu thuẫn như vậy đấy, một mặt tỏ vẻ tin tưởng một mặt lại cảm thấy không thể tin.
Đối với hình huống này, Phượng Tiêu nhếch miệng mỉm cười, Sở Triều Dương thì gật đầu như gà mổ thóc: “Bác sì à, cháu biết rồi, bác đi mau đi.” Là người đầu tiên bị bệnh nhân đuổi ra phòng bệnh, mà không phải bị họ đuổi theo hỏi thăm bệnh tình của bệnh nhân, bác sĩ cũng rất bất lực.
Rất nhiều lời họ đã làm để nhắc nhở, nhưng có người thì tình nguyện mê muội không muốn tỉnh.
Bác sĩ lắc đầu rời đi, bảo y tá chú ý tình huống trong phòng bệnh. Họ không thèm để ý, ông là bác sĩ vẫn để tâm.
Trong phòng bệnh sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Nhã và Sở Ninh khó hiểu nhìn Phượng Tiêu, hai người không tin thứ này lắm, chỉ có điều cũng không phản đối Sở Đại tin những thứ này.
Bây giờ họ cũng không rõ Sở Đại rốt cuộc thế nào, Phượng Tiêu đã tới, họ cũng chỉ có thể bán tín bán nghi. Tình huống tệ hơn nữa, cũng không tệ bằng bây giờ.
Mà Sở Triều Đương thì ước gì có thể bám vào quần áo Phượng Tiêu, bảo hắn cứu mạng. Nhưng cậu chỉ dám suy nghĩ trong lòng, cũng không dám thật sự áp dụng, bởi vì biểu cảm của Cố Lâm Tĩnh bên cạnh rất nguy hiểm, cậu không dám động.
Sở Triều Dương mang vẻ mặt đau khổ gọi một tiếng Phượng đại sư.
Phượng Tiêu đi lên trước nhìn Sở Đại nằm trên giường bệnh, hắn nói: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Sở Triều Dương vội nói: “Phượng đại sư, Anh cũng nhìn ra? Em đã nói ngày hôm qua đã xảy ra chuyện lạ, mẹ em còn không tin em.”
Hàn Nhã và Sở Ninh nhìn nhau, sau đó cùng nhíu mày về phía Sở Triều Dương.
Không phải hai người không tin, mà những gì Sở Triều Dương nói cũng quá ly kỳ.
Hôm qua Hàn Nhã ngất xỉu, Sở Ninh đang chăm sóc bà, Sở Triều Dương chăm sóc Sở Đại. Trong phòng bệnh yên lặng, nhưng khi Hàn Nhã tỉnh lại, Sở Triều Dương núp ở đầu giường khóc chảy cả nước mũi, cậu nói lúc nửa đêm, trên người Sở Đại tràn đầy nước, nước kia chậm rãi thấm ra giường, lại chảy xuống đất, cậu chạm vào, lạnh vô cùng.
Sở Đại bị nước bao quanh, không hít thở được một khoảng thời gian, lúc đó nhịp tim cũng không có. Sở Triều Dương hoảng sợ, gọi y tá không có ai trả lời, muốn chạy ra ngoài làm thế nào cũng không đi ra được. Cậu nghe được rõ ràng tiếng y tá ở hành lang bên ngoài, nhưng họ lại không nghe được tiếng hét của cậu, giống như họ bị giam trong một khu vực lạ lẫm.
Cuối cùng mắt thấy Sở Đại không xong, cậu nắm chắc cánh tay Sở Đại, gọi Phượng đại sự cứu mạng.
Cũng kỳ lạ, cậu gọi xong, không khí trong phòng hình như bắt đầu lưu thông lần nữa, nước trong phòng bệnh và trên giường bệnh đều chậm rãi biến mất.
Khi y tá nghe thấy tiếng hét của cậu đi tới, mọi thứ dường như chỉ là ảo giác của cậu. Nhưng Sở Triều Dương nhớ rõ, nước kia lạnh lẽo như thế nào.
Đương nhiên y tá không tin lời nói của cậu, chỉ nói trong lòng cậu áy náy gặp ác mộng. Dù sao tai họa này do cậu gây ra, cậu mơ thấy những cảnh tượng này cũng có căn cứ.
Sở Triều Dương không có cách giải thích những thứ này, sau khi y tá rời khỏi, cậu sợ nước quái dị lại đến lấy mạng, cứ một mực cầm tay Sở Đại, miệng không ngừng thì thầm, Phượng đại sư cứu mạng.
Cũng may một đêm này không còn chuyện lạ phát sinh, khi Hàn Nhã tỉnh lại cùng Sở Ninh đi qua nhìn Sở Đại, cậu ngay lập tức nói chuyện này cho mẹ và em gái.
Đương nhiên hai người họ không tin, phòng bệnh này vô cùng khô ráo, nào có dấu vết bị nước ngấm. Nhưng vì không để trong lòng Sở Triều Dương khó chịu hơn, hai người tỏ ý tin lời cậu nói.
Bị người thân dùng biểu cảm không tin nói mẹ tin con, Sở Triều Dương trực tiếp sụp đổ.
Bây giờ gặp được người có thể tin cậu, cậu thật lòng cảm thấy Phượng Tiêu là cọng rơm cứu mạng cậu.
Phượng Tiêu cũng không để ý tới sự kích động của Sở Triều Dương, hắn hờ hững nói: “Chuyện này suy cho cùng là cậu gây ra, trong đập sông kia là nơi nguy hiểm, trên đó viết không được xuống nước, cậu cố tình xuống bơi, trong đầu có một nhão hay có bùn.”
Sở Triều Dương bị Phượng Tiêu nói đỏ cả mặt, nhưng cậu không dám cãi lại, việc này vốn là lỗi của cậu. Nếu không phải cậu không chịu được người khác nói khích, chuyện cũng sẽ không trở nên như ngày hôm nay.
Sau khi Sở Đại xảy ra chuyện mặc dù Hàn Nhã và Sở Ninh không nói gì Sở Triều Dương, nhưng trong lòng hai người cũng muốn đánh người một trận thật đau. Bây giờ bởi vì người ngoài nói rõ ràng, Hàn Nhã làm mẹ oán hận nói: “Xem con sau này còn dám nữa không.”
Tất nhiên Sở Triều Dương nói không dám, cậu trông mong nhìn Phượng Tiêu: “Phượng đại sư, bố em sẽ không có chuyện gì chứ.” Cậu vốn muốn nói bố em còn có thể cứu được không, lời này nói ra cảm giác hơi không may, lời đến khóe miệng cậu lại đổi từ khác.
Phượng Tiêu nhìn Sở Đại nằm trên giường bệnh không biết gi cả: “Yên tâm, mạng anh ta chưa đến đường cùng, vẫn cứu được.” Quỷ nước chết oan kia đang tìm thế thân, Sở Đại may mắn mang theo bùa bình an hắn cho, bằng không mạng thật sự sẽ bị giữ trong nước.
Hàn Nhã và Sở Ninh liếc nhìn nhau, Sở Ninh hơi không yên lòng nói: “Chuyện đó, thật sự là quỷ nước quấy phá?” Mặc dù cô đã thay đổi cái nhìn về Phượng Tiêu từ chuyện vừa rồi, nhưng việc này nói ra vẫn rất khiến người không thể tin được.
Trên đời sao lại có thứ này chứ.
Lần này Cố Lâm Tĩnh cũng lên tiếng, y mỉm cười nói: “Trong sách đã nói, trên đời này chuyện không biết rất nhiều nhà khoa học cũng không giải thích được những câu đố này, tin hay không thật ra đều được, nhưng đối với những sự vật không biết ít nhất phải kính sợ trong lòng.”
Sở Ninh nhìn y, mím môi gật đầu.
Phượng Tiêu nhìn sang Cố Lâm Tĩnh lên tiếng giải thích giúp hắn, lại nhìn về phía Sở Ninh, hắn nói: “Có hay không, mọi người nhìn là biết ngay mà?”
Hắn phất tay trước mặt Sở Ninh, Sở Ninh chỉ cảm thấy mắt mát lạnh, khi cô mở mắt ra lần nữa, cô suýt nữa hét toáng lên. Trong phòng bệnh này, tràn đầy dấu chân. Dấu chân này rất quái lạ, là nước ngưng tụ thành.
Hắn mặc quần áo rửa mặt xong lúc xuống lầu nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh đã dậy, đang bày đồ ăn trước bàn ăn. Bữa sáng vẫn rất phong phú, có bánh bao bánh quẩy sữa đậu nành đi mua, cũng có sữa bò trứng chần nước sôi và bánh mì.
Có bữa sáng Trung Quốc bình dân nhất cũng có cơm Tây rất phổ thông, không cần xoắn xuýt lựa chọn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Nhìn thấy Phượng Tiêu, Cố Lâm Tĩnh mỉm cười: “Anh dậy rồi, tôi đang định lên gọi anh ăn sáng đây, anh lại đây nhìn xem có hợp khẩu vị của anh không.”
Phượng Tiêu đi tới, trước khi ngồi xuống ăn sáng, hắn nhìn Cố Lâm Tĩnh, lông mày hơi nhíu lại, ánh mắt có phần sắc bén.
Cố Lâm Tĩnh biết hắn làm gì, nhìn thấy tình hình này nói: “Sao vậy?” Sau đó lại nói đùa: “Chẳng lẽ trên người tôi có oán khí gì quấn quanh.”
Phượng Tiêu nhíu mày sâu hơn, hắn nói: “Có thời gian ở đây nói hươu nói vượn, không bằng đọc thêm sách mở rộng kiến thức.”
Cố Lâm Tĩnh nghe xong, thuận thế giơ tay lên, nhún vai giống như đầu hàng: “Tôi sai rồi, tôi chỉ buột miệng nói vậy thôi.”
Phượng Tiêu thu lại mặt mày không lên tiếng, trong lòng hắn vẫn hơi khó hiểu, vừa rồi đột nhiên nhìn thấy Cố Lâm Tĩnh, trên cơ thể người này hình như hiện lên một chút khí đen, nhưng khi hắn nhìn kỹ, lại không có gì cả.
Phượng Tiêu tự nhận là mình chưa đến mức mắt mờ, chắc chắn thật sự nhìn thấy chút kỳ lạ trên người Cố Lâm Tĩnh, nhưng hắn không hiểu, tại sao lại mất rồi.
Là linh thể, mặc dù Cố Lâm Tĩnh không tu hành, nhưng trên người tuyệt đối không nên xuất hiện khí đen, chuyện này rốt cuộc là sao?
Khi Phượng Tiêu không yên lòng suy nghĩ những chuyện này, Cố Lâm Tĩnh lặng lẽ ngồi đối diện hắn, hai người yên lặng ăn bữa sáng.
Cố Lâm Tĩnh cẩn thận quan sát, phát hiện Phượng Tiêu thích bánh bao hấp và trứng chần nước sôi nhất, sữa đậu nành và bánh quẩy miễn cưỡng, sữa bò không uống một ngụm nào.
Quen thuộc lại hiểu rõ ẩm thực của Phượng Tiêu, ý cười ở khóe miệng Cố Lâm Tĩnh sâu hơn mấy phần.
Phượng Tiêu ăn thêm một cái trứng chần nước sôi mới lấy lại tinh thần, hắn liếc nhìn Cố Lâm Tĩnh một cái, ăn hết đồ trước mặt mình.
Sau khi ăn sáng xong, lần này Cố Lâm Tĩnh không đợi Phượng Tiêu mở miệng nói muốn rửa bát, y đã đứng lên rửa bộ đồ ăn thu dọn xong xuôi.
Làm xong mọi thứ, sau đó Cố Lâm Tĩnh nhìn về phía Phượng Tiêu nói: “Hôm nay anh có dự định gì không?”
Phượng Tiêu nhướng mày giống như đang hỏi thăm có chuyện gì không?
Cố Lâm Tĩnh mỉm cười, rất hiền lành: “Tôi nghĩ một mình anh ở nhà cũng chán, không bằng đến công ty với tôi, tiện thể xem phong thủy giúp công ty chúng tôi.”
Phượng Tiêu nhìn sang chỗ khác: “Phong thủy của công ty cậu nhiều năm như thế cũng không có vấn đề gì, bây giờ đương nhiên cũng tốt.”
Cố Lâm Tĩnh muốn nói gì đó bác bỏ lời này, Phượng Tiêu lại nói tiếp: “Lại nói, hôm nay tôi có việc.”
Ánh mắt Cố Lâm Tĩnh tối lại, “Anh vừa về, không nghỉ hai ngày đã muốn làm việc à?” Bởi vậy, hoàn toàn làm rối kế hoạch của y. Vậy cũng đúng, y không ngờ Phượng Tiêu cấp thiết với công việc của mình như vậy.
Phượng Tiêu đáp một tiếng, nhìn thấy biểu cảm người trước mặt hơi ảm đạm lại cố gắng nhẫn nại, tim hắt đột nhiên mềm lại. Cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, dường như trong thời không nào đó, hắn từng vô số lần nhìn thấy tâm trạng thế này.
Mỗi lần hắn đều sẽ vì thế lùi một bước, lần này cũng không ngoại lệ.
“Chẳng qua là một chuyện nhỏ, rất dễ giải quyết, không cần phải lo lắng.” Sau khi vừa nhận ra tâm trạng này của mình, trong lòng Phượng Tiêu vẫn chưa phản ứng gì, đã buột miệng nói một câu như thế.
Cố Lâm Tĩnh lắc đầu, vẻ mặt y thành thật cộng thêm chút cô đơn nói: “Tôi không lo lắng chuyện này, chỉ nghĩ rằng anh nên nghỉ ngơi thêm mới tốt.”
Phượng Tiêu “À” một tiếng, chẳng biết tại sao đối diện với vẻ mặt như thế, trong lòng hắn hơi không thoải mái.
Cố Lâm Tĩnh thì không nghĩ nhiều như vậy, y thuận thế hỏi rõ ràng nơi Phượng Tiêu muốn đến và người muốn cứu.
Sau khi nghe được là Sở Đại, y nói: “Sở tổng là người hợp tác với tôi, xảy ra chuyện này tôi cũng nên tới thăm hỏi. Vậy được rồi, tôi đi cùng anh tới bệnh viện.”
Cố Lâm Tĩnh là người nói được thì làm được, sau khi nói với Phượng Tiêu, bèn đơn phương thông báo cho thư ký sửa đổi lịch trình, sau đó không thèm đếm xỉa đến tiếng hít thở nhồi máu cơ tim của thư ký, cương quyết cúp điện thoại.
Phượng Tiêu nghĩ đây không phải ảo giác của mình, hắn tuyệt đối nghe thấy một người thở dài kêu rên ngay khi Cố Lâm Tĩnh cúp điện thoại. Hắn nhìn vẻ mặt người kia bình tĩnh nói: “Như vậy không chậm trễ công việc của cậu chứ?”
Cố Lâm Tĩnh thản nhiên: “Sẽ không, tôi là ông chủ.”
Ngụ ý đó là y là ông chủ, y to nhất. Phượng Tiêu suy nghĩ rõ ràng ý nghĩa của lời nói này, gật đầu cười, hắn cười lên cực kỳ đẹp, Cố Lâm Tĩnh đứng ở bên cạnh nhìn ngẩn người.
Cảm giác Phượng Tiêu cho người khác luôn là mặt trăng xa cách không thể chạm, nhưng bây giờ ý cười hiện lên ở khóe mắt hắn, giống như mặt trăng ở chân trời rơi xuống nơi có thể chạm đến.
Cố Lâm Tĩnh rất muốn vươn tay đụng vào má Phượng Tiêu, cảm nhận sự chân thật này.
Có điều y vừa giơ tay lên đã thấy trong mắt người trước mặt lóe lên kinh ngạc, trong lòng y run lên, giật mình một cái lấy lại tinh thần. Cố Lâm Tĩnh rất tự nhiên cho tay vào túi, thản nhiên nói: “Đương nhiên, họ cố gắng làm việc phù hợp, ông chủ tôi đây sẽ cho họ đầy đủ tiền thưởng, xem như đền bù áp lực đi theo tôi.”
Lúc Cố Lâm Tĩnh nói lời này vẻ mặt và giọng nói đều rất tự nhiên, chỉ có chính y biết, tai y nóng cỡ nào.
May mà Phượng Tiêu không hề để ý thất thần chốc lát của y, cũng không chú ý vành tai hồng hồng của y.
Nếu Cố Lâm Tĩnh đã lên tiếng, hắn cũng không tiện nói gì nữa, cùng rời đi với Cố Lâm Tĩnh.
Sở Đại nằm ở bệnh viện tốt nhất Vân Châu, để tỏ lòng thành ý mình thật sự đến thăm bệnh nhân Cố Lâm Tĩnh còn cố ý mua một giỏ hoa quả ở trên đường.
Thật ra Cố Lâm Tĩnh rất thích hợp đi thăm bệnh nhân, y có tướng mạo tinh xảo đẹp đẽ, cả năm trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, người xách theo giỏ hoa quả nhìn rất hiền, có thể cho người ta một cảm giác an toàn.
Phượng Tiêu rất ít bị sắc đẹp làm mờ mắt cũng nhìn y thêm vài lần, Cố Lâm Tĩnh rất để ý đến cái nhìn của Phượng Tiêu, lúc trong thang máy đi lên, y nói: “Phượng Tiêu, anh rất thân với Sở tổng à?”
Mặc dù thời gian họ quen biết không dài, nhưng Cố Lâm Tĩnh luôn cảm thấy Phượng Tiêu không phải một người đầy lòng thông cảm, hình như hắn quan tâm Sở Đại hơi quá, tuyệt đối không giống như cảm xúc nên có khi đối xử với một người lạ.
Phượng Tiêu nhìn Cố Lâm Tĩnh một cái, nói: “Không thân lắm, có ơn cưu mang.”
Cố Lâm Tĩnh ừ một tiếng, chẳng biết tại sao trong lòng hơi chua xót.
Nghĩ đến dáng vẻ Phượng Tiêu làm việc trên công trường của Sở Đại, y nhìn về phía Phượng Tiêu từ mặt gương trong thang máy, nói: “Nếu chúng ta gặp được nhau sớm hơn thì tốt rồi, cũng có thể trở thành bạn sớm hơn.”
Phượng Tiêu vốn còn muốn nói gì đó, thang máy đã đến.
Lúc tìm được phòng bệnh của Sở Đại, cả nhà Sở Triều Dương đều ở đó, đang gặp bác sĩ kiểm tra phòng.
Sở Triều Dương đứng bên cạnh sắc mặt tái mét, trên người rõ ràng có âm khí, cậu rụt cổ lại hoảng sợ. Hàn Nhã đang khóc trước đầu giường Sở Đại, vành mắt đỏ hoe. Người bình tĩnh duy nhất ở đây là Sở Ninh.
Sắc mặt cô bé dù cũng trắng bệch, nhưng khi nhìn thấy Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh vẫn đứng lên chào hỏi.
Sau khi biết tên Phượng Tiêu và Cố Lâm Tĩnh, Sở Ninh nhận giỏ hoa quả trong tay Cố Lâm Tĩnh, Sở Triều Dương thì đột nhiên đứng bật dậy đi về phía Phượng Tiêu, trên mặt cậu tràn đầy tự trách và áy náy, có lẽ cậu đã khóc rất lâu, mắt sưng đỏ như con thỏ, cậu hít mũi nói: “Phượng đại sư, cầu xin anh cứu bố em.”
Nếu điều kiện cho phép, cậu thậm chí muốn quỳ xuống xin Phượng Tiêu. Sở Ninh và Hàn Nhã không ngờ Phượng Tiêu làm nghề này, dù sao tuổi hắn còn rất trẻ, trên mặt cũng không có râu ria, thực sự khiến người khó mà tin được.
Bác sĩ kiểm tra phòng là người đứng tuổi, nghe được lời này của Sở Triều Dương, ông nhíu mày lại không vui nói: “Mấy người là người thân mà có chuyện gì vậy, người nhà có bệnh phải điều trị ở bệnh viện, sao lại tin mê tín?”
Sau đó ông nhìn về phía Phượng Tiêu, nghiêm mặt nói: “Cậu còn trẻ, cũng không thể đi lên đường lệch. Bệnh viện là nơi trải qua sống chết, ở bệnh viện lừa tiền lừa người là thất đức nhất. Nếu cậu thật sự dám làm gì, tôi sẽ báo cảnh sát.”
Bao nhiêu người trong bệnh viện quỳ xuống cầu xin bác sĩ cứu người, bao nhiêu người bởi vì không có tiền mà khóc nức nở. Nếu lừa người lừa đến bệnh viện, là sẽ bị người phỉ nhổ bị người hận.
Đối mặt với vị bác sĩ tương đối nghiêm túc này, Phượng Tiêu gật đầu nói: “Ông nói đúng lắm, đợi bố cậu ấy tỉnh lại, phải đốc thúc cậu ấy đọc nhiều sách đừng nói mê sảng giữa ban ngày. Nhưng tôi cũng không phải lừa đảo, tôi và bố cậu ấy biết nhau, đến thăm bệnh.”
Lúc này Sở Triều Dương cũng kịp phản ứng, cậu vội nói: “Đúng đúng đúng, họ đến thăm bệnh.”
Bác sĩ rất nghi ngờ với lời nói của hắn, Hàn Nhã và Sở Ninh không hiểu gì, nhưng lúc này cũng đều tiến lên chứng minh Phượng Tiêu không phải lừa đảo.
Cuối cùng là Cố Lâm Tĩnh, y lấy tấm danh thiếp đưa cho bác sĩ kia nói: “Tôi là người hợp tác với Sở tổng, đây là danh thiếp của tôi, tôi có thể chứng minh anh ấy tuyệt đối không phải lừa đảo. Nếu như anh ấy thật sự lừa tiền ở bệnh viện, tôi có thể toàn quyền phụ trách.”
Không phải ai ở Vân Châu cũng biết Cố Lâm Tĩnh, nhưng chức vụ công ty trên danh thiếp của y rất dễ thấy. Y là ai không quan trọng, quan trọng nhất là y làm việc ở Cố thị, người lại họ Cố.
Bác sĩ không tin Phượng Tiêu, lại vô cùng tin tưởng Cố Lâm Tĩnh, đương nhiên không phải tin Cố Lâm Tĩnh đối nhân xử thế, mà tin thân phận của y. Bác sĩ tin, Cố Lâm Tĩnh tuyệt đối sẽ không dùng danh tiếng nhà họ Cố che chở một lên lừa đảo.
Bác sĩ còn phải kiểm tra phòng khác, sợ mấy người Sở Triều Dương làm ẩu, lại dặn dò một tiếng, tình huống bệnh nhân bây giờ chưa rõ, nhất thiết không nên cho anh ta uống mấy thứ linh tinh mới rời khỏi.
Bác sĩ nhắc lời này rất rõ ràng, sợ sau khi ông đi, Phượng Tiêu cho Sở Đại uống nước bùa gì đó. Con người mâu thuẫn như vậy đấy, một mặt tỏ vẻ tin tưởng một mặt lại cảm thấy không thể tin.
Đối với hình huống này, Phượng Tiêu nhếch miệng mỉm cười, Sở Triều Dương thì gật đầu như gà mổ thóc: “Bác sì à, cháu biết rồi, bác đi mau đi.” Là người đầu tiên bị bệnh nhân đuổi ra phòng bệnh, mà không phải bị họ đuổi theo hỏi thăm bệnh tình của bệnh nhân, bác sĩ cũng rất bất lực.
Rất nhiều lời họ đã làm để nhắc nhở, nhưng có người thì tình nguyện mê muội không muốn tỉnh.
Bác sĩ lắc đầu rời đi, bảo y tá chú ý tình huống trong phòng bệnh. Họ không thèm để ý, ông là bác sĩ vẫn để tâm.
Trong phòng bệnh sau khi bác sĩ rời đi, Hàn Nhã và Sở Ninh khó hiểu nhìn Phượng Tiêu, hai người không tin thứ này lắm, chỉ có điều cũng không phản đối Sở Đại tin những thứ này.
Bây giờ họ cũng không rõ Sở Đại rốt cuộc thế nào, Phượng Tiêu đã tới, họ cũng chỉ có thể bán tín bán nghi. Tình huống tệ hơn nữa, cũng không tệ bằng bây giờ.
Mà Sở Triều Đương thì ước gì có thể bám vào quần áo Phượng Tiêu, bảo hắn cứu mạng. Nhưng cậu chỉ dám suy nghĩ trong lòng, cũng không dám thật sự áp dụng, bởi vì biểu cảm của Cố Lâm Tĩnh bên cạnh rất nguy hiểm, cậu không dám động.
Sở Triều Dương mang vẻ mặt đau khổ gọi một tiếng Phượng đại sư.
Phượng Tiêu đi lên trước nhìn Sở Đại nằm trên giường bệnh, hắn nói: “Tối hôm qua xảy ra chuyện gì?”
Sở Triều Dương vội nói: “Phượng đại sư, Anh cũng nhìn ra? Em đã nói ngày hôm qua đã xảy ra chuyện lạ, mẹ em còn không tin em.”
Hàn Nhã và Sở Ninh nhìn nhau, sau đó cùng nhíu mày về phía Sở Triều Dương.
Không phải hai người không tin, mà những gì Sở Triều Dương nói cũng quá ly kỳ.
Hôm qua Hàn Nhã ngất xỉu, Sở Ninh đang chăm sóc bà, Sở Triều Dương chăm sóc Sở Đại. Trong phòng bệnh yên lặng, nhưng khi Hàn Nhã tỉnh lại, Sở Triều Dương núp ở đầu giường khóc chảy cả nước mũi, cậu nói lúc nửa đêm, trên người Sở Đại tràn đầy nước, nước kia chậm rãi thấm ra giường, lại chảy xuống đất, cậu chạm vào, lạnh vô cùng.
Sở Đại bị nước bao quanh, không hít thở được một khoảng thời gian, lúc đó nhịp tim cũng không có. Sở Triều Dương hoảng sợ, gọi y tá không có ai trả lời, muốn chạy ra ngoài làm thế nào cũng không đi ra được. Cậu nghe được rõ ràng tiếng y tá ở hành lang bên ngoài, nhưng họ lại không nghe được tiếng hét của cậu, giống như họ bị giam trong một khu vực lạ lẫm.
Cuối cùng mắt thấy Sở Đại không xong, cậu nắm chắc cánh tay Sở Đại, gọi Phượng đại sự cứu mạng.
Cũng kỳ lạ, cậu gọi xong, không khí trong phòng hình như bắt đầu lưu thông lần nữa, nước trong phòng bệnh và trên giường bệnh đều chậm rãi biến mất.
Khi y tá nghe thấy tiếng hét của cậu đi tới, mọi thứ dường như chỉ là ảo giác của cậu. Nhưng Sở Triều Dương nhớ rõ, nước kia lạnh lẽo như thế nào.
Đương nhiên y tá không tin lời nói của cậu, chỉ nói trong lòng cậu áy náy gặp ác mộng. Dù sao tai họa này do cậu gây ra, cậu mơ thấy những cảnh tượng này cũng có căn cứ.
Sở Triều Dương không có cách giải thích những thứ này, sau khi y tá rời khỏi, cậu sợ nước quái dị lại đến lấy mạng, cứ một mực cầm tay Sở Đại, miệng không ngừng thì thầm, Phượng đại sư cứu mạng.
Cũng may một đêm này không còn chuyện lạ phát sinh, khi Hàn Nhã tỉnh lại cùng Sở Ninh đi qua nhìn Sở Đại, cậu ngay lập tức nói chuyện này cho mẹ và em gái.
Đương nhiên hai người họ không tin, phòng bệnh này vô cùng khô ráo, nào có dấu vết bị nước ngấm. Nhưng vì không để trong lòng Sở Triều Dương khó chịu hơn, hai người tỏ ý tin lời cậu nói.
Bị người thân dùng biểu cảm không tin nói mẹ tin con, Sở Triều Dương trực tiếp sụp đổ.
Bây giờ gặp được người có thể tin cậu, cậu thật lòng cảm thấy Phượng Tiêu là cọng rơm cứu mạng cậu.
Phượng Tiêu cũng không để ý tới sự kích động của Sở Triều Dương, hắn hờ hững nói: “Chuyện này suy cho cùng là cậu gây ra, trong đập sông kia là nơi nguy hiểm, trên đó viết không được xuống nước, cậu cố tình xuống bơi, trong đầu có một nhão hay có bùn.”
Sở Triều Dương bị Phượng Tiêu nói đỏ cả mặt, nhưng cậu không dám cãi lại, việc này vốn là lỗi của cậu. Nếu không phải cậu không chịu được người khác nói khích, chuyện cũng sẽ không trở nên như ngày hôm nay.
Sau khi Sở Đại xảy ra chuyện mặc dù Hàn Nhã và Sở Ninh không nói gì Sở Triều Dương, nhưng trong lòng hai người cũng muốn đánh người một trận thật đau. Bây giờ bởi vì người ngoài nói rõ ràng, Hàn Nhã làm mẹ oán hận nói: “Xem con sau này còn dám nữa không.”
Tất nhiên Sở Triều Dương nói không dám, cậu trông mong nhìn Phượng Tiêu: “Phượng đại sư, bố em sẽ không có chuyện gì chứ.” Cậu vốn muốn nói bố em còn có thể cứu được không, lời này nói ra cảm giác hơi không may, lời đến khóe miệng cậu lại đổi từ khác.
Phượng Tiêu nhìn Sở Đại nằm trên giường bệnh không biết gi cả: “Yên tâm, mạng anh ta chưa đến đường cùng, vẫn cứu được.” Quỷ nước chết oan kia đang tìm thế thân, Sở Đại may mắn mang theo bùa bình an hắn cho, bằng không mạng thật sự sẽ bị giữ trong nước.
Hàn Nhã và Sở Ninh liếc nhìn nhau, Sở Ninh hơi không yên lòng nói: “Chuyện đó, thật sự là quỷ nước quấy phá?” Mặc dù cô đã thay đổi cái nhìn về Phượng Tiêu từ chuyện vừa rồi, nhưng việc này nói ra vẫn rất khiến người không thể tin được.
Trên đời sao lại có thứ này chứ.
Lần này Cố Lâm Tĩnh cũng lên tiếng, y mỉm cười nói: “Trong sách đã nói, trên đời này chuyện không biết rất nhiều nhà khoa học cũng không giải thích được những câu đố này, tin hay không thật ra đều được, nhưng đối với những sự vật không biết ít nhất phải kính sợ trong lòng.”
Sở Ninh nhìn y, mím môi gật đầu.
Phượng Tiêu nhìn sang Cố Lâm Tĩnh lên tiếng giải thích giúp hắn, lại nhìn về phía Sở Ninh, hắn nói: “Có hay không, mọi người nhìn là biết ngay mà?”
Hắn phất tay trước mặt Sở Ninh, Sở Ninh chỉ cảm thấy mắt mát lạnh, khi cô mở mắt ra lần nữa, cô suýt nữa hét toáng lên. Trong phòng bệnh này, tràn đầy dấu chân. Dấu chân này rất quái lạ, là nước ngưng tụ thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất