Chương 55: Quyết chiến cầu cảng
Từng nước cờ mưu mô chồng chéo cùng vài điều trùng hợp đan xen ràng buộc khiến cho tất cả giáp mặt nhau trong đêm mưa tại cầu cảng số năm ở Lâm Loan, tình thế phức tạp như mũi tên đã lên dây cung, vô cùng căng thẳng.
Thực ra Lăng Hà cũng ướt sũng cả người, thoạt nhìn chẳng đẹp đẽ hơn Nghiêm Tiểu Đao mới bò dưới sông lên chút nào.
Dường như cố ý, khi đó Lăng Hà ngồi trên sàn cầu có mái che, nhưng lại vươn nửa thân mình và cặp chân dài ra ngoài đón cuồng phong mưa lạnh. Tận sâu trong thâm tâm không mấy quảng đại và không chất chứa quá nhiều hơi ấm của y, y cho rằng đây cũng là một kiểu tình nghĩa, tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, đón mưa đội gió cùng Nghiêm Tiểu Đao.
Thứ tình nghĩa này y cũng học được từ Tiểu Đao. Y mường tượng hình ảnh Nghiêm Tiểu Đao chạy như bay trong bóng tối lúc này, dù không nhìn thấy hắn, không chạm được vào hắn, thì cũng không thể ngăn y gói ghém chút dịu dàng và hơi ấm vô cùng nhỏ nhoi trong đáy lòng gửi tới hắn.
Một bóng đen khỏe khoắn linh hoạt rón rén chạy tới phía sau y, “Em nói nè Lăng tổng, anh định dầm mưa cả đêm thật luôn hả? Em vẫn còn một cái dù đấy, anh có cần không?”
Lăng Hà rất bướng bỉnh, “Không cần.”
“Thôi mà Lăng tổng!” Cậu chàng áo đen bóp trán, “Ngài Nghiêm kia chắc cũng lên bờ từ lâu rồi!”
Lăng Hà quay phắt sang lườm cậu tùy tùng: Mắc mớ gì đến Nghiêm Tiểu Đao?
“Anh lừa ai thế anh? Xí ~~~” Chàng vệ sĩ áo đen cố tình dài giọng, ý đồ chế nhạo châm chọc thấy rõ, cái tính thẳng toẹt không biết nể nang này là chân truyền từ Lăng tổng, chẳng trách ai được.
Lăng Hà im lặng không đáp, lặng nhìn ngôi sao sáng nhất, giữa mây đen vần vũ vẫn nổi bật nơi chân trời, đăm đăm nhìn thật lâu không chuyển mắt.
Cậu vệ sĩ áo đen bất đắc dĩ lắc đầu, đi tìm các đồng đội mai phục phía sau, mở đại hội phỉ nhổ và thảo phạt, “Cái đấy người ta gọi là tự làm tự chịu đó! Lúc nãy em đã bảo bọn mình xuống vớt ông họ Nghiêm lên luôn mà các anh không nghe!… Nhỡ bị thương thật hoặc thiếu ô-xy ngạt thở biến thành ngu luôn thì làm sao bây giờ? Sao các anh dám chắc ổng ngoi lên được trong ba phút? Ổng biết bơi thật không? Nhỡ lúc ngã xuống đập đầu bất tỉnh thì làm sao?…”
Lúc này, vài chiếc tàu hàng mười nghìn tấn cập bến Thâm Thủy cách cầu cảng khá xa.
Cột buồm và cột mốc tam giác trên thân tàu mờ ảo giữa không gian nhá nhem sắc chàm, không nhìn rõ, nhưng trong đó có một chiếc tàu cốt thép lớn màu xám, mang ký hiệu “Tập đoàn công nghiệp nặng viễn dương Watanabe”.
Lăng Hà tinh mắt, lập tức chú ý tới nhóm người đang bước xuống cầu thang bên mạn tàu.
Giữa đêm bão táp mà có người vẫn rời khỏi tàu lớn, lên tàu tuần tra nhỏ hướng về phía cầu cảng, lén lút kín đáo kiểu này nhất định có trá!
Nhân viên tuần tra cảng lúc này đều ở trong phòng uống trà đánh bài xem TV, ai rảnh đi rà soát?
Lăng Hà híp đôi mắt phượng như đang ngắm bắn, thấy rõ là ai thì ngả ra sau, khẽ “A” một tiếng, thú vị đây.
Thế này là trùng hợp tình cờ, hay có người tự chui đầu vào lưới?!
Đám người vừa xuất hiện rất đông đảo và hùng dũng, vệ sĩ vây quanh, nhân vật ở giữa rõ ràng đi lại bất tiện, ngồi trên xe lăn suốt dọc đường từ tàu hàng xuống tàu tuần tra, được khiêng đi như khiêng kiệu, hai bên trái phải còn có hai vệ sĩ phụ trách che dù, chẳng phải bịch khoai tây thối từng lên cơn trụy tim ở “Vân Đoan Hào” đây sao? Ông sếp lớn Watanabe này, mấy năm nay tiền tài quyền thế dần dần suy kiệt, các chi nhánh liên tục đóng cửa, tình hình nguy khốn vô cùng, khoai tây thối mọc mầm lên mốc mà vẫn không bỏ được thói phô trương, chỉ hận không thể phái vũ đoàn núi Phú Sĩ nhảy nhót linh đình xa hoa phù phiếm theo đuôi con tàu nhỏ.
“Đúng, chính là cầu cảng số năm! Nhà họ Du tích trữ hàng quý trong kho này.”
“Trước tiên chúng ta chiếm lấy kho hàng, rồi đàm phán với thằng họ Du… Bây giờ nhà nó xong đời, bất cứ lúc nào cũng có thể sập, kể cả nó không muốn nhả thì cũng phải nhả hết ra thôi.”
Watanabe Yozan và thuộc hạ không ngừng tính toán kế sách. Pháp luật không quản lý nghiêm nên thủ đoạn lén lút kiểu này rất thịnh hành trên bến cảng và đường biển, thậm chí cả trong ngành hải quan cũng không hiếm thấy. Ai độc chiếm hàng thì sẽ có khả năng cháy nhà hôi của, tức tốc phát tài. Quy tắc làm ăn thực chất đều do con người quyết định, trên giang hồ, kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó có quyền!
Ông sếp Watanabe này cũng phong thanh nghe được lệnh truy bắt trong giới, đêm nay định giậu đổ bìm leo, mang theo tay chân đi hôi của. Lão ngồi trên tàu tuần tra cỡ lớn, lúc gần tới cầu cảng thì ngẩng phắt lên, hình như linh cảm thấy kẻ thù?
Chẳng phải kẻ thù kia đó sao, trước mắt Watanabe, nếu lão không nhận lầm người, nếu mắt lão không mù, thì chàng trai buộc tóc đuôi ngựa, ngồi dưới cơn mưa như đang đợi tàu của lão cập bờ kia chính là Lăng công tử!
Khuôn mặt của Lăng Hà thật sự không dễ nhận lầm, tuy lúc này bộ dạng y cũng rất nhếch nhác, lọn tóc tí tách nhỏ nước bên sườn mặt, vố số dòng nước uốn lượn theo xương quai xanh và rãnh ngực, chảy vào trong chiếc áo sơ-mi vải bố nhạt màu. Lăng Hà cực kỳ ít khoe da thịt, những người sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc đều chẳng thèm dùng chiêu này để mê hoặc chúng sinh, nhưng không khí ướt át trên bờ biển lúc này lại khiến thân thể y sáng bừng dưới lớp quần áo, nửa thân trên thấp thoáng ẩn hiện đường cong mê người, lớp vải quần dán sát vào hai bắp đùi.
Watanabe Yozan liếc mắt nhìn ra, chẳng ngờ Lăng công tử cũng giống với lão, cũng đang ngồi trên xe lăn!
Hồn phách lão già lập tức như rồng như cọp chui ra khỏi thể xác sống dở chết dở, lồng ngực lại một lần nữa tràn trề khí phách, chỉ cần nghĩ tới Lăng Hà lúc này cũng xui xẻo bần cùng giống lão, phách lối cách mấy cũng chỉ là thứ rác rưởi vô dụng không đứng dậy nổi, nghĩ thôi đã thấy hả dạ vô cùng.
Watanabe chộp lấy chiếc loa phóng thanh bên cạnh người lái tàu, hô lớn, “Thằng họ Lăng kia, cho mày ba phút để xéo khỏi chỗ này! Tao thương hại mày tí tuổi đã tàn tật, hôm nay không thả cá mập cắn chết mày!”
Dung mạo Lăng Hà dưới cơn mưa lạnh càng thêm tuấn tú, làn da trắng muốt ửng hồng, cười khẩy đáp, “Xem ra lần trước ngài Watanabe chưa chết hẳn nên hôm nay định chết tiếp hả?”
Watanabe âm thầm cảnh giác, “Mày tránh đường, tao không định gây sự với mày!”
Lăng Hà ngửa mặt cười, “Lão heo chó, nhưng tôi thích gây sự với ông đấy.”
Watanabe nghe hết câu này, nổi trận lôi đình suýt thì tắt thở! Quả nhiên bình sinh lão sợ nhất là thằng họ Lăng này, số mệnh xui xẻo vấp phải thằng đại sát tinh. Nỗi nhục ê chề trên du thuyền không cách nào quên được, lão uất muốn điên, nhưng lại mấy lần bỏ lỡ cơ hội đánh chết Lăng Hà.
Mà e rằng hôm nay cũng chính là cơ hội cuối cùng của sếp Watanabe rồi.
Lão mấp máy môi, lặng lẽ ra lệnh cho thuộc hạ, “Lên bờ! Bắt thằng họ Lăng kia, nó bại liệt ngồi xe lăn không chạy được đâu… Bắt sống nó, tao sẽ bán nó vào nhà chứa ở Yokohama gỡ gạc ít tiền, tiện thể dạy dỗ nó luôn…”
Ban đầu Watanabe chỉ định cướp bóc cầu tài, treo cờ cá sấu đường biển đi hôi của kiếm miếng ăn, nhưng lại vô tình đụng độ Lăng Hà.
Mà ban đầu Lăng Hà cũng chỉ định tung lưới đợi cha con nhà họ Du mắc câu, nhưng lại vô tình chặn đường làm ăn của lão già sắp xuống lỗ nọ.
Quả thật đêm nay Lăng Hà chỉ định mời cha con họ Du đến cục cảnh sát tự thú, đây là kết cục tương đối trọn vẹn mà y cần. Du Cảnh Liêm đã là cá trong chậu, sớm muộn gì cũng sa lưới, ván cờ này y có đầy đủ ngựa xe pháo tượng, chỉ duy nhất không có chỗ trống cho lão già Watanabe, Watanabe định chơi chiêu công binh qua sông, y còn khinh lão rác rưởi này vô dụng.
Nhưng lão “công binh” già không biết thân biết phận kia, lúc này lại đeo bình ô-xy nghênh ngang qua sông ngay trước mắt y!
Lăng Hà vẫn giữ tư thế ngồi thảnh thơi nhàn nhã, không ngoái lại, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh, “Watanabe mang theo không ít thuộc hạ, đành phải ra tay trước vậy.”
Tất nhiên y cũng có vốn liếng trù tính bao năm bên cạnh mình. Tay chân thân tín của y cũng đang ẩn nấp trong các góc phía sau bến tàu.
Cậu chàng áo đen tự tin ngạo nghễ, “Yên tâm đi sếp Lăng!”
Lăng Hà bị đám người này chế nhạo thành quen, thái độ và giọng điệu vẫn rất bình thản, chỉ không yên lòng nhắc nhở một câu, “Nơi này là bến cảng nội địa, không phải ngoài biên giới, mọi người đừng quá tay.”
Cậu chàng áo đen ồm ồm đáp, “Đánh nhau còn phải kìm chế! Biết thế hồi ở ’Vân Đoan Hào‘, em cứ rút ống thở ô-xy cho lão đi đời nhà ma thì hôm nay có phải đỡ phiền không!”
Ban đầu trên du thuyền “Vân Đoan Hào”, Lăng công tử tưởng chừng thân cô thế cô, một mình rơi vào hiểm cảnh, luôn bị đe dọa tính mạng, thực ra trên tàu chẳng biết có bao nhiêu người y sắp đặt sẵn, thậm chí còn có hai người tình cờ đặt một buồng phổ thông ngay bên cạnh phòng của Nghiêm Tiểu Đao! Lúc ấy Lăng Hà diễn vở tuồng tàn tật nhưng vẫn cao ngạo hiên ngang, xét cho cùng cũng chỉ là vì Nghiêm Tiểu Đao… Nhưng tới hôm nay thì y chẳng cần thiết phải vờ vịt yếu đuối như vậy nữa.
Trên tàu tuần tra có người âm thầm ra lệnh, bảy tám gã đàn ông mặt mũi bặm trợn, cao to sừng sững thình lình vọt lên, tàu chưa cập bến đã duỗi hai cánh tay dài như tay vượn, đồng loạt nhảy lên cầu cảng, tà vẹt gỗ dưới sàn cầu thiếu điều sập xuống vì sức nặng của tổ hợp này! Đám người cực kỳ thô bạo, lao thẳng tới chỗ Lăng Hà ngồi!
Bàn tay sắt của gã đi đầu chỉ còn cách xe lăn của Lăng Hà mấy mét thì lập tức bị đá văng. Người đá gã dùng hai tay lộn nhào rồi bật lên bằng tư thế cực kỳ quái lạ, đạp gã văng xa hơn mười mét.
Chẳng mấy chốc, đội quân trong bóng tối cũng đồng loạt xông ra, lập thành đội hình phòng ngự uốn lượn như rắn trước mặt Lăng công tử, song phương đánh giáp lá cà.
Đôi bên cùng mặc đồ đen, nếu lúc này có người đứng xem, chắc chắn sẽ không phân biệt được bên nào. Hơn nữa cả hai bên đều rất có bản lĩnh và cực kỳ lão luyện, không bên nào lên tiếng, không hô to gọi nhỏ, không vung tay múa chân mào đầu như trong phim ảnh, vừa giao chiến là tức khắc tung chiêu.
Nhưng người trong nghề nhìn vào cuộc hỗn chiến này vẫn có thể phân biệt được. Hai nhóm người dùng hai phương thức khác nhau, bên tấn công hung tợn dữ dội, không ngại sát thương mạng người, ra tay như vũ bão, chẳng hề kiêng kị; còn bên phòng thủ nghiêm chỉnh tuân theo hiệu lệnh, công thủ và tiến lùi đều có trình tự rõ ràng, âm thầm tiết chế không ra đòn hiểm, liên tục bị đẩy lùi, sắp không chống đỡ nổi!
Trong bóng đêm chỉ còn tiếng quyền cước đụng nhau và các bóng đen loáng thoáng lay động, không hề ồn ã hay náo loạn. Trên bến tàu tĩnh lặng dưới cơn mưa, nhất thời không ai phát giác nơi này đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất.
Lăng Hà thoáng kinh ngạc đánh giá lũ tay sai nọ, âm thầm bình luận, lần này đám người lão già Watanabe mang tới không hề tầm thường, quyền cước chiêu trò lạ lùng mà quỷ quyệt, còn pha tạp kỹ thuật ẩn nấp và di chuyển của nhẫn thuật Nhật Bản, rất thích hợp đốt đèn đánh đêm đục nước béo cò, hơn nữa còn có người nham hiểm dùng ám khí!
Lăng Hà biết hôm nay gặp phiền phức rồi.
Có lẽ sau cú ngã lần trước, lão tổng Watanabe đã âm thầm móc ngoặc với lũ đánh thuê Nhật Bản khó nhằn này.
Lăng Hà nhàn nhã nhấc ấm trà bên cạnh lên, trước khi đánh nhau, thiếu gia phải uống vài ngụm nước ấm nhuận họng cái đã. Sau đó y bỏ một viên kẹo vào miệng ngậm, để vị bạc hà thanh mát của đường phèn hoa cúc tản ra trong khoang miệng, triệt tiêu mùi máu tanh khó chịu dưới cổ họng lúc đánh nhau.
Tàu tuần tra đã cập bến, Watanabe thấy phe mình thắng thế, tự tin tràn trề lệnh tay chân khiêng mình lên cầu cảng. Hai mắt lão hưng phấn đỏ ngầu, ra hiệu cho gã vệ sĩ bên cạnh.
Watanabe Yozan không hề biết tình hình gần đây của Lăng Hà, các tiểu đệ nhà Nghiêm tổng tất nhiên sẽ không thông báo cho lão rằng: Lăng công tử nhà bọn tôi đi được đấy!
Muốn đánh thì phải đánh xáp lá cà, cứ vào đây đi rồi chết, Lăng Hà thầm rủa, thở ra một hơi, ngón tay nắm lấy hai bên tay vịn xe lăn, hai chân âm thầm vận sức…
Gã lính đánh thuê người Nhật mang ám khí quỷ quyệt đã ở ngay trước mắt, Lăng Hà đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng gió phía sau!
Có người tập kích y từ sau lưng bằng tốc độ cực nhanh, tiếng bước chân sẽ sàng như bay trên nước, hòa cùng tiếng mưa đánh lừa thính giác của y! Lăng Hà bất ngờ hai mặt thụ địch, chưa biết sát thủ phía trước và phía sau tung chiêu gì, hơn nữa cả hai đều đã gần trong gang tấc.
Với sự tự tin và ngạo nghễ trước sau như một của Lăng Hà, y ra tay chưa bao giờ ngần ngại, tại khoảnh khắc gã Nhật Bản chuẩn bị phóng ám khí cực nhỏ ra ngoài, y thình lình bật lên, đôi mắt tinh tường kết hợp cùng những ngón tay mạnh mẽ, hai ngón tay cực kỳ chuẩn xác bắt được lưỡi dao ám khí hình răng cưa nọ, lập tức đẩy ngược vào lòng bàn tay đối thủ!
Đối thủ bất ngờ không kịp phản ứng, theo sau tiếng thét đau đớn của gã, Lăng Hà cũng mất thăng bằng té khỏi xe lăn. Lúc ra tay đối phó đằng trước, y đã không có khả năng tránh thoát tập kích phía sau, đành phải khiến mình bay về phía mặt sàn trơn trượt.
Lúc nhào ra khỏi xe lăn, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần va đập phía sau lưng, nhưng trong tích tắc ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt nghiêng chỉ cách y hai tấc lại khiến y cực kỳ hoảng sợ…
Lăng Hà cũng là người thích nắm chặt tất cả trong lòng bàn tay, y luôn coi người khác là quân cờ. Y không thích bị hoảng sợ. Y bị cuốn vào vòng tay bảo vệ của người này, khuôn mặt khiến cho y mê mẩn cũng mang đầy sát khí, áo sơ-mi ướt đẫm phác họa cơ bắp cứng như thép trên cánh tay, ánh sáng loe lóe sắc ngọt trong lòng bàn tay hắn.
Người Lăng Hà nhìn thấy là Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao chính là kẻ tập kích từ phía sau, tay phải nhẹ nhàng đẩy Lăng Hà ra khỏi phạm vi nguy hiểm, như một đội quân đánh úp bất ngờ gia nhập trận chiến. Một dải sáng sắc lạnh lướt qua cánh tay phải của gã Nhật Bản, không nhìn rõ chiêu thức, chỉ thấy gã nọ run lên bần bật, lập tức té ngửa về phía sau, hai chân xiêu vẹo không ngừng lùi lại, bước chân nặng nề đã không theo kịp ý chí cầu sinh.
Thực chất trong nháy mắt đó, thanh đao mảnh dài trong tay Nghiêm Tiểu Đao đã triệt tiêu toàn bộ sức lực nửa người bên phải của kẻ địch. Tất nhiên hắn cũng không quá tay, vẫn chưa làm tổn thương xương cốt, căn chỉnh sức mạnh vừa đủ, máu nóng từ bả vai gã nọ rào rào trút xuống.
Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, thâm tình nhìn Lăng Hà, xác nhận y vẫn lành lặn thìquay về tái chiến với sát thủ số hai định nhào lên giải cứu sát thủ thứ nhất…
Lăng Hà đứng dưới cơn mưa như một thước phim điện ảnh, thân thể thẳng tắp cứng đờ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa. Nhưng nếu ống kính đặc tả khuôn mặt y lúc này, người ta sẽ thấy bóng dáng Nghiêm Tiểu Đao lượn vòng lay động trong đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà.
Khung cảnh xung quanh như mập mờ tan biến thành hư vô giữa làn hơi nước, tầm mắt của y vốn cũng chỉ có một mình Nghiêm Tiểu Đao.
Thực ra Lăng Hà cũng ướt sũng cả người, thoạt nhìn chẳng đẹp đẽ hơn Nghiêm Tiểu Đao mới bò dưới sông lên chút nào.
Dường như cố ý, khi đó Lăng Hà ngồi trên sàn cầu có mái che, nhưng lại vươn nửa thân mình và cặp chân dài ra ngoài đón cuồng phong mưa lạnh. Tận sâu trong thâm tâm không mấy quảng đại và không chất chứa quá nhiều hơi ấm của y, y cho rằng đây cũng là một kiểu tình nghĩa, tình nghĩa cùng chung hoạn nạn, đón mưa đội gió cùng Nghiêm Tiểu Đao.
Thứ tình nghĩa này y cũng học được từ Tiểu Đao. Y mường tượng hình ảnh Nghiêm Tiểu Đao chạy như bay trong bóng tối lúc này, dù không nhìn thấy hắn, không chạm được vào hắn, thì cũng không thể ngăn y gói ghém chút dịu dàng và hơi ấm vô cùng nhỏ nhoi trong đáy lòng gửi tới hắn.
Một bóng đen khỏe khoắn linh hoạt rón rén chạy tới phía sau y, “Em nói nè Lăng tổng, anh định dầm mưa cả đêm thật luôn hả? Em vẫn còn một cái dù đấy, anh có cần không?”
Lăng Hà rất bướng bỉnh, “Không cần.”
“Thôi mà Lăng tổng!” Cậu chàng áo đen bóp trán, “Ngài Nghiêm kia chắc cũng lên bờ từ lâu rồi!”
Lăng Hà quay phắt sang lườm cậu tùy tùng: Mắc mớ gì đến Nghiêm Tiểu Đao?
“Anh lừa ai thế anh? Xí ~~~” Chàng vệ sĩ áo đen cố tình dài giọng, ý đồ chế nhạo châm chọc thấy rõ, cái tính thẳng toẹt không biết nể nang này là chân truyền từ Lăng tổng, chẳng trách ai được.
Lăng Hà im lặng không đáp, lặng nhìn ngôi sao sáng nhất, giữa mây đen vần vũ vẫn nổi bật nơi chân trời, đăm đăm nhìn thật lâu không chuyển mắt.
Cậu vệ sĩ áo đen bất đắc dĩ lắc đầu, đi tìm các đồng đội mai phục phía sau, mở đại hội phỉ nhổ và thảo phạt, “Cái đấy người ta gọi là tự làm tự chịu đó! Lúc nãy em đã bảo bọn mình xuống vớt ông họ Nghiêm lên luôn mà các anh không nghe!… Nhỡ bị thương thật hoặc thiếu ô-xy ngạt thở biến thành ngu luôn thì làm sao bây giờ? Sao các anh dám chắc ổng ngoi lên được trong ba phút? Ổng biết bơi thật không? Nhỡ lúc ngã xuống đập đầu bất tỉnh thì làm sao?…”
Lúc này, vài chiếc tàu hàng mười nghìn tấn cập bến Thâm Thủy cách cầu cảng khá xa.
Cột buồm và cột mốc tam giác trên thân tàu mờ ảo giữa không gian nhá nhem sắc chàm, không nhìn rõ, nhưng trong đó có một chiếc tàu cốt thép lớn màu xám, mang ký hiệu “Tập đoàn công nghiệp nặng viễn dương Watanabe”.
Lăng Hà tinh mắt, lập tức chú ý tới nhóm người đang bước xuống cầu thang bên mạn tàu.
Giữa đêm bão táp mà có người vẫn rời khỏi tàu lớn, lên tàu tuần tra nhỏ hướng về phía cầu cảng, lén lút kín đáo kiểu này nhất định có trá!
Nhân viên tuần tra cảng lúc này đều ở trong phòng uống trà đánh bài xem TV, ai rảnh đi rà soát?
Lăng Hà híp đôi mắt phượng như đang ngắm bắn, thấy rõ là ai thì ngả ra sau, khẽ “A” một tiếng, thú vị đây.
Thế này là trùng hợp tình cờ, hay có người tự chui đầu vào lưới?!
Đám người vừa xuất hiện rất đông đảo và hùng dũng, vệ sĩ vây quanh, nhân vật ở giữa rõ ràng đi lại bất tiện, ngồi trên xe lăn suốt dọc đường từ tàu hàng xuống tàu tuần tra, được khiêng đi như khiêng kiệu, hai bên trái phải còn có hai vệ sĩ phụ trách che dù, chẳng phải bịch khoai tây thối từng lên cơn trụy tim ở “Vân Đoan Hào” đây sao? Ông sếp lớn Watanabe này, mấy năm nay tiền tài quyền thế dần dần suy kiệt, các chi nhánh liên tục đóng cửa, tình hình nguy khốn vô cùng, khoai tây thối mọc mầm lên mốc mà vẫn không bỏ được thói phô trương, chỉ hận không thể phái vũ đoàn núi Phú Sĩ nhảy nhót linh đình xa hoa phù phiếm theo đuôi con tàu nhỏ.
“Đúng, chính là cầu cảng số năm! Nhà họ Du tích trữ hàng quý trong kho này.”
“Trước tiên chúng ta chiếm lấy kho hàng, rồi đàm phán với thằng họ Du… Bây giờ nhà nó xong đời, bất cứ lúc nào cũng có thể sập, kể cả nó không muốn nhả thì cũng phải nhả hết ra thôi.”
Watanabe Yozan và thuộc hạ không ngừng tính toán kế sách. Pháp luật không quản lý nghiêm nên thủ đoạn lén lút kiểu này rất thịnh hành trên bến cảng và đường biển, thậm chí cả trong ngành hải quan cũng không hiếm thấy. Ai độc chiếm hàng thì sẽ có khả năng cháy nhà hôi của, tức tốc phát tài. Quy tắc làm ăn thực chất đều do con người quyết định, trên giang hồ, kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó có quyền!
Ông sếp Watanabe này cũng phong thanh nghe được lệnh truy bắt trong giới, đêm nay định giậu đổ bìm leo, mang theo tay chân đi hôi của. Lão ngồi trên tàu tuần tra cỡ lớn, lúc gần tới cầu cảng thì ngẩng phắt lên, hình như linh cảm thấy kẻ thù?
Chẳng phải kẻ thù kia đó sao, trước mắt Watanabe, nếu lão không nhận lầm người, nếu mắt lão không mù, thì chàng trai buộc tóc đuôi ngựa, ngồi dưới cơn mưa như đang đợi tàu của lão cập bờ kia chính là Lăng công tử!
Khuôn mặt của Lăng Hà thật sự không dễ nhận lầm, tuy lúc này bộ dạng y cũng rất nhếch nhác, lọn tóc tí tách nhỏ nước bên sườn mặt, vố số dòng nước uốn lượn theo xương quai xanh và rãnh ngực, chảy vào trong chiếc áo sơ-mi vải bố nhạt màu. Lăng Hà cực kỳ ít khoe da thịt, những người sở hữu khuôn mặt tuyệt sắc đều chẳng thèm dùng chiêu này để mê hoặc chúng sinh, nhưng không khí ướt át trên bờ biển lúc này lại khiến thân thể y sáng bừng dưới lớp quần áo, nửa thân trên thấp thoáng ẩn hiện đường cong mê người, lớp vải quần dán sát vào hai bắp đùi.
Watanabe Yozan liếc mắt nhìn ra, chẳng ngờ Lăng công tử cũng giống với lão, cũng đang ngồi trên xe lăn!
Hồn phách lão già lập tức như rồng như cọp chui ra khỏi thể xác sống dở chết dở, lồng ngực lại một lần nữa tràn trề khí phách, chỉ cần nghĩ tới Lăng Hà lúc này cũng xui xẻo bần cùng giống lão, phách lối cách mấy cũng chỉ là thứ rác rưởi vô dụng không đứng dậy nổi, nghĩ thôi đã thấy hả dạ vô cùng.
Watanabe chộp lấy chiếc loa phóng thanh bên cạnh người lái tàu, hô lớn, “Thằng họ Lăng kia, cho mày ba phút để xéo khỏi chỗ này! Tao thương hại mày tí tuổi đã tàn tật, hôm nay không thả cá mập cắn chết mày!”
Dung mạo Lăng Hà dưới cơn mưa lạnh càng thêm tuấn tú, làn da trắng muốt ửng hồng, cười khẩy đáp, “Xem ra lần trước ngài Watanabe chưa chết hẳn nên hôm nay định chết tiếp hả?”
Watanabe âm thầm cảnh giác, “Mày tránh đường, tao không định gây sự với mày!”
Lăng Hà ngửa mặt cười, “Lão heo chó, nhưng tôi thích gây sự với ông đấy.”
Watanabe nghe hết câu này, nổi trận lôi đình suýt thì tắt thở! Quả nhiên bình sinh lão sợ nhất là thằng họ Lăng này, số mệnh xui xẻo vấp phải thằng đại sát tinh. Nỗi nhục ê chề trên du thuyền không cách nào quên được, lão uất muốn điên, nhưng lại mấy lần bỏ lỡ cơ hội đánh chết Lăng Hà.
Mà e rằng hôm nay cũng chính là cơ hội cuối cùng của sếp Watanabe rồi.
Lão mấp máy môi, lặng lẽ ra lệnh cho thuộc hạ, “Lên bờ! Bắt thằng họ Lăng kia, nó bại liệt ngồi xe lăn không chạy được đâu… Bắt sống nó, tao sẽ bán nó vào nhà chứa ở Yokohama gỡ gạc ít tiền, tiện thể dạy dỗ nó luôn…”
Ban đầu Watanabe chỉ định cướp bóc cầu tài, treo cờ cá sấu đường biển đi hôi của kiếm miếng ăn, nhưng lại vô tình đụng độ Lăng Hà.
Mà ban đầu Lăng Hà cũng chỉ định tung lưới đợi cha con nhà họ Du mắc câu, nhưng lại vô tình chặn đường làm ăn của lão già sắp xuống lỗ nọ.
Quả thật đêm nay Lăng Hà chỉ định mời cha con họ Du đến cục cảnh sát tự thú, đây là kết cục tương đối trọn vẹn mà y cần. Du Cảnh Liêm đã là cá trong chậu, sớm muộn gì cũng sa lưới, ván cờ này y có đầy đủ ngựa xe pháo tượng, chỉ duy nhất không có chỗ trống cho lão già Watanabe, Watanabe định chơi chiêu công binh qua sông, y còn khinh lão rác rưởi này vô dụng.
Nhưng lão “công binh” già không biết thân biết phận kia, lúc này lại đeo bình ô-xy nghênh ngang qua sông ngay trước mắt y!
Lăng Hà vẫn giữ tư thế ngồi thảnh thơi nhàn nhã, không ngoái lại, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh, “Watanabe mang theo không ít thuộc hạ, đành phải ra tay trước vậy.”
Tất nhiên y cũng có vốn liếng trù tính bao năm bên cạnh mình. Tay chân thân tín của y cũng đang ẩn nấp trong các góc phía sau bến tàu.
Cậu chàng áo đen tự tin ngạo nghễ, “Yên tâm đi sếp Lăng!”
Lăng Hà bị đám người này chế nhạo thành quen, thái độ và giọng điệu vẫn rất bình thản, chỉ không yên lòng nhắc nhở một câu, “Nơi này là bến cảng nội địa, không phải ngoài biên giới, mọi người đừng quá tay.”
Cậu chàng áo đen ồm ồm đáp, “Đánh nhau còn phải kìm chế! Biết thế hồi ở ’Vân Đoan Hào‘, em cứ rút ống thở ô-xy cho lão đi đời nhà ma thì hôm nay có phải đỡ phiền không!”
Ban đầu trên du thuyền “Vân Đoan Hào”, Lăng công tử tưởng chừng thân cô thế cô, một mình rơi vào hiểm cảnh, luôn bị đe dọa tính mạng, thực ra trên tàu chẳng biết có bao nhiêu người y sắp đặt sẵn, thậm chí còn có hai người tình cờ đặt một buồng phổ thông ngay bên cạnh phòng của Nghiêm Tiểu Đao! Lúc ấy Lăng Hà diễn vở tuồng tàn tật nhưng vẫn cao ngạo hiên ngang, xét cho cùng cũng chỉ là vì Nghiêm Tiểu Đao… Nhưng tới hôm nay thì y chẳng cần thiết phải vờ vịt yếu đuối như vậy nữa.
Trên tàu tuần tra có người âm thầm ra lệnh, bảy tám gã đàn ông mặt mũi bặm trợn, cao to sừng sững thình lình vọt lên, tàu chưa cập bến đã duỗi hai cánh tay dài như tay vượn, đồng loạt nhảy lên cầu cảng, tà vẹt gỗ dưới sàn cầu thiếu điều sập xuống vì sức nặng của tổ hợp này! Đám người cực kỳ thô bạo, lao thẳng tới chỗ Lăng Hà ngồi!
Bàn tay sắt của gã đi đầu chỉ còn cách xe lăn của Lăng Hà mấy mét thì lập tức bị đá văng. Người đá gã dùng hai tay lộn nhào rồi bật lên bằng tư thế cực kỳ quái lạ, đạp gã văng xa hơn mười mét.
Chẳng mấy chốc, đội quân trong bóng tối cũng đồng loạt xông ra, lập thành đội hình phòng ngự uốn lượn như rắn trước mặt Lăng công tử, song phương đánh giáp lá cà.
Đôi bên cùng mặc đồ đen, nếu lúc này có người đứng xem, chắc chắn sẽ không phân biệt được bên nào. Hơn nữa cả hai bên đều rất có bản lĩnh và cực kỳ lão luyện, không bên nào lên tiếng, không hô to gọi nhỏ, không vung tay múa chân mào đầu như trong phim ảnh, vừa giao chiến là tức khắc tung chiêu.
Nhưng người trong nghề nhìn vào cuộc hỗn chiến này vẫn có thể phân biệt được. Hai nhóm người dùng hai phương thức khác nhau, bên tấn công hung tợn dữ dội, không ngại sát thương mạng người, ra tay như vũ bão, chẳng hề kiêng kị; còn bên phòng thủ nghiêm chỉnh tuân theo hiệu lệnh, công thủ và tiến lùi đều có trình tự rõ ràng, âm thầm tiết chế không ra đòn hiểm, liên tục bị đẩy lùi, sắp không chống đỡ nổi!
Trong bóng đêm chỉ còn tiếng quyền cước đụng nhau và các bóng đen loáng thoáng lay động, không hề ồn ã hay náo loạn. Trên bến tàu tĩnh lặng dưới cơn mưa, nhất thời không ai phát giác nơi này đang diễn ra một trận chiến long trời lở đất.
Lăng Hà thoáng kinh ngạc đánh giá lũ tay sai nọ, âm thầm bình luận, lần này đám người lão già Watanabe mang tới không hề tầm thường, quyền cước chiêu trò lạ lùng mà quỷ quyệt, còn pha tạp kỹ thuật ẩn nấp và di chuyển của nhẫn thuật Nhật Bản, rất thích hợp đốt đèn đánh đêm đục nước béo cò, hơn nữa còn có người nham hiểm dùng ám khí!
Lăng Hà biết hôm nay gặp phiền phức rồi.
Có lẽ sau cú ngã lần trước, lão tổng Watanabe đã âm thầm móc ngoặc với lũ đánh thuê Nhật Bản khó nhằn này.
Lăng Hà nhàn nhã nhấc ấm trà bên cạnh lên, trước khi đánh nhau, thiếu gia phải uống vài ngụm nước ấm nhuận họng cái đã. Sau đó y bỏ một viên kẹo vào miệng ngậm, để vị bạc hà thanh mát của đường phèn hoa cúc tản ra trong khoang miệng, triệt tiêu mùi máu tanh khó chịu dưới cổ họng lúc đánh nhau.
Tàu tuần tra đã cập bến, Watanabe thấy phe mình thắng thế, tự tin tràn trề lệnh tay chân khiêng mình lên cầu cảng. Hai mắt lão hưng phấn đỏ ngầu, ra hiệu cho gã vệ sĩ bên cạnh.
Watanabe Yozan không hề biết tình hình gần đây của Lăng Hà, các tiểu đệ nhà Nghiêm tổng tất nhiên sẽ không thông báo cho lão rằng: Lăng công tử nhà bọn tôi đi được đấy!
Muốn đánh thì phải đánh xáp lá cà, cứ vào đây đi rồi chết, Lăng Hà thầm rủa, thở ra một hơi, ngón tay nắm lấy hai bên tay vịn xe lăn, hai chân âm thầm vận sức…
Gã lính đánh thuê người Nhật mang ám khí quỷ quyệt đã ở ngay trước mắt, Lăng Hà đang định đứng dậy thì nghe thấy tiếng gió phía sau!
Có người tập kích y từ sau lưng bằng tốc độ cực nhanh, tiếng bước chân sẽ sàng như bay trên nước, hòa cùng tiếng mưa đánh lừa thính giác của y! Lăng Hà bất ngờ hai mặt thụ địch, chưa biết sát thủ phía trước và phía sau tung chiêu gì, hơn nữa cả hai đều đã gần trong gang tấc.
Với sự tự tin và ngạo nghễ trước sau như một của Lăng Hà, y ra tay chưa bao giờ ngần ngại, tại khoảnh khắc gã Nhật Bản chuẩn bị phóng ám khí cực nhỏ ra ngoài, y thình lình bật lên, đôi mắt tinh tường kết hợp cùng những ngón tay mạnh mẽ, hai ngón tay cực kỳ chuẩn xác bắt được lưỡi dao ám khí hình răng cưa nọ, lập tức đẩy ngược vào lòng bàn tay đối thủ!
Đối thủ bất ngờ không kịp phản ứng, theo sau tiếng thét đau đớn của gã, Lăng Hà cũng mất thăng bằng té khỏi xe lăn. Lúc ra tay đối phó đằng trước, y đã không có khả năng tránh thoát tập kích phía sau, đành phải khiến mình bay về phía mặt sàn trơn trượt.
Lúc nhào ra khỏi xe lăn, y đã chuẩn bị sẵn tinh thần va đập phía sau lưng, nhưng trong tích tắc ngoái đầu nhìn lại, khuôn mặt nghiêng chỉ cách y hai tấc lại khiến y cực kỳ hoảng sợ…
Lăng Hà cũng là người thích nắm chặt tất cả trong lòng bàn tay, y luôn coi người khác là quân cờ. Y không thích bị hoảng sợ. Y bị cuốn vào vòng tay bảo vệ của người này, khuôn mặt khiến cho y mê mẩn cũng mang đầy sát khí, áo sơ-mi ướt đẫm phác họa cơ bắp cứng như thép trên cánh tay, ánh sáng loe lóe sắc ngọt trong lòng bàn tay hắn.
Người Lăng Hà nhìn thấy là Nghiêm Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao chính là kẻ tập kích từ phía sau, tay phải nhẹ nhàng đẩy Lăng Hà ra khỏi phạm vi nguy hiểm, như một đội quân đánh úp bất ngờ gia nhập trận chiến. Một dải sáng sắc lạnh lướt qua cánh tay phải của gã Nhật Bản, không nhìn rõ chiêu thức, chỉ thấy gã nọ run lên bần bật, lập tức té ngửa về phía sau, hai chân xiêu vẹo không ngừng lùi lại, bước chân nặng nề đã không theo kịp ý chí cầu sinh.
Thực chất trong nháy mắt đó, thanh đao mảnh dài trong tay Nghiêm Tiểu Đao đã triệt tiêu toàn bộ sức lực nửa người bên phải của kẻ địch. Tất nhiên hắn cũng không quá tay, vẫn chưa làm tổn thương xương cốt, căn chỉnh sức mạnh vừa đủ, máu nóng từ bả vai gã nọ rào rào trút xuống.
Nghiêm Tiểu Đao ngoái lại, thâm tình nhìn Lăng Hà, xác nhận y vẫn lành lặn thìquay về tái chiến với sát thủ số hai định nhào lên giải cứu sát thủ thứ nhất…
Lăng Hà đứng dưới cơn mưa như một thước phim điện ảnh, thân thể thẳng tắp cứng đờ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía xa. Nhưng nếu ống kính đặc tả khuôn mặt y lúc này, người ta sẽ thấy bóng dáng Nghiêm Tiểu Đao lượn vòng lay động trong đôi mắt xanh biếc của Lăng Hà.
Khung cảnh xung quanh như mập mờ tan biến thành hư vô giữa làn hơi nước, tầm mắt của y vốn cũng chỉ có một mình Nghiêm Tiểu Đao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất