Chương 81: Tâm phục khẩu phục
Lúc này Lăng Hà đột ngột nhấc chảo lên, thịt bê thơm lừng mùi bơ trút thẳng xuống thùng rác.
Nghiêm Tiểu Đao cũng giật mình, rất hiếm khi sự hoảng loạn dâng lên trong đáy mắt, hắn vội bước tới nắm lấy tay Lăng Hà. Bàn tay Lăng Hà lạnh buốt như khối băng, Nghiêm Tiểu Đao chợt thấy đau lòng khôn xiết. Làm tổn thương y tuyệt đối không phải điều hắn mong muốn, bởi vì hắn yêu ngài Lăng rất nhiều.
Đám tùy tùng Mao Trí Tú đã cùng đứng dậy, hai mặt nhìn nhau, lại nhìn tình thế đột nhiên đảo ngược, vài phút trước còn nồng nàn thắm thiết rạo rực ngút ngàn, thức ăn cho chó vãi đầy nhà như tiên nữ rải hoa, chớp mắt đã trở mặt vô tình giương cung bạt kiếm, nhiệt độ và giai đoạn biến hóa hơi bị nhanh, chỉ đôi câu bất hòa là hai người đổi ngay hình tượng, tiến công rào rào!
Tính tình Lăng Hà luôn luôn sắc sảo, vừa cứng cỏi vừa góc cạnh, hỉ nộ vô thường, tâm tư khó đoán, vừa cố chấp vừa không chịu thỏa hiệp. Để chung sống hòa bình và lâu dài với kiểu người này, thật sự đòi hỏi tính nhẫn nại cùng lòng bao dung cực kỳ lớn. Mao tiên cô bóp trán, im lặng phỉ nhổ: Thôi xong, cứ tưởng sắp thuận lợi gả được con đại yêu tinh đi rồi chứ, chắc ngài Nghiêm đổi ý mất rồi!
Nghiêm Tiểu Đao kéo tay Lăng Hà, nhẹ giọng nói, “Lăng Hà, cậu cũng nên nói lý một chút chứ, dù sao tôi cũng phải đi thăm mẹ tôi, hai tháng nữa là đại thọ năm mươi của mẹ, đã bao lâu tôi không được gặp mẹ rồi?”
“Tôi đi cùng anh!” Lăng Hà không mảy may nhượng bộ, thẳng thắn đề nghị, “Hay là đưa mẹ anh về đây sống cùng tôi luôn, hằng ngày anh quan tâm chăm sóc, ân cần báo hiếu cho mẹ! Nhất định tôi cũng sẽ phụng dưỡng mẹ anh như mẹ tôi!”
Tô tiểu đệ giơ hai tay bụm mặt, ngã ngửa xuống sô pha, sếp ơi, nội dung và ngữ cảnh câu này không hợp, sếp đang cãi lộn hay đang cầu hôn thế?
Vừa dứt lời, chính Lăng Hà cũng ngẩn ngơ, rõ ràng hai người đang đối chọi vì lập trường khác biệt, sao tự nhiên lại nhảy sang đề tài nhận mẹ mờ ám thế?
Nghiêm Tiểu Đao, “Khụ, Lăng Hà à…”
Đời người tất yếu có những lúc buộc phải lựa chọn giữ hay bỏ, đơn cử như lúc này, Nghiêm Tiểu Đao trong lòng đã tỏ, muốn cùng ngài Lăng sớm chiều sánh đôi, muôn đời muôn kiếp, nhưng việc ép dạ cầu toàn ăn nhờ ở đậu trong một góc luôn khiến hắn cảm thấy bất lực, hơn nữa còn bị tình nghi là trốn tránh thị phi trách nhiệm, điều này tuyệt đối không phải kế hoạch lâu dài để hắn cam tâm tình nguyện làm theo. Chung quy hắn vẫn phải trở về, quay lại nơi mình yên thân gửi phận thuở ban đầu, sau đó tìm một biện pháp mà hắn có thể thản nhiên đón nhận, đường đường chính chính ở bên cạnh Lăng Hà. Nếu biện pháp đường đường chính chính này buộc hắn phải tạm thời trải qua chút gian nan hay phải hi sinh một ít, hắn sẽ không để ý, cũng hi vọng Lăng Hà hiểu được nỗi khổ tâm và tấm lòng của hắn.
Nhưng lối tư duy và cách hành xử của Lăng Hà lại là thẳng thừng gạt đi mọi rối ren vướng víu, vất bỏ hết những tâm tư nhu nhược dài dòng, dùng biện pháp gọn gàng nhất để giữ lấy thứ mình muốn. Cái gì mà đạo nghĩa giang hồ, nhân ái hiếu tâm, tất cả đều chẳng đáng để suy xét! Thù tôi phải báo, người yêu tôi cũng cần, cuộc đời chỉ có hai chuyện này đáng để ở trong lòng, quan tâm đến người khác làm gì?
Nghiêm Tiểu Đao lại bước ra khỏi phòng ngủ, đã khoác thêm áo, chuẩn bị ra ngoài.
Bộ quần áo loang lổ máu me ghi chép lại trận chiến thê thảm nhất cuộc đời hắn đã bị vất bỏ từ lâu, mấy ngày nay hắn chỉ mặc quần áo của Lăng Hà. Hắn chuẩn bị đường hoàng ra đi với chiếc áo thun màu xám nhạt và quần dài sờn chỉ đã bạc màu.
Mỗi sáng sớm, hắn đều vui vẻ lục lọi tủ quần áo của ngài Lăng, chọn đồ để mặc. Thực ra kiểu dáng mỗi bộ không khác nhau nhiều lắm, màu sắc cũng vậy, đều là điển hình phong cách Lăng thị, đó cũng là một kiểu tâm ý tương đồng, âm thầm gần gũi… Hắn thật sự hưởng thụ cuộc sống như vậy, không hề muốn đánh mất Lăng Hà.
Dưới phòng khách, tất cả cùng đứng nghiêm trang như dựng bát quái trận mai hoa thung, ngăn cản đường đi của hắn. Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày phóng mắt nhìn, chỉ có Lăng Hà vẫn không nhúc nhích ngồi trên sô pha, tấm lưng cứng đờ, mặt lạnh như băng.
Mao Trí Tú ngước lên đánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Tiểu Đao, dốc hết tâm tư lo lắng rối bời, ba hồn bảy vía thiếu điều bay đi mất!
Nghiêm Tiểu Đao trịnh trọng hứa, “Tôi hứa với cậu, trong một tháng sẽ về. Nếu cậu tin tôi thì hãy đợi tôi trở lại.”
“Anh muốn tôi tin anh bằng cách nào?” Lăng Hà không ngẩng đầu lên, “Nghiêm Tiểu Đao, anh quá vô lương tâm, lúc trước anh cũng hứa rằng chỉ cần tôi chữa khỏi chân cho anh, anh sẽ đồng ý ở bên tôi… Bây giờ chân anh lành rồi, anh lại không chịu ở bên tôi dù chỉ một ngày.”
Cuối cùng Lăng Hà mới ngước lên, điều chỉnh tiêu cự, đôi mắt như ống kính ngắm dán chặt vào ấn đường Nghiêm Tiểu Đao, “Nếu hôm nay tôi không cho anh đi thì sao?”
Những lời này giống như mũi tên đã nằm trên dây từ rất lâu, thình lình được buông tay để phóng vút đi, theo sau là ngàn vạn mũi tên khác, tuyệt tình quyết liệt chuẩn bị phóng ra ngoài.
Lăng Hà nói, “Tiểu Đao, tôi sẽ dùng cách của tôi để giữ anh lại, anh đừng trách tôi độc ác nham hiểm.”
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, “Cậu định làm gì?”
Lăng Hà trắng trợn khiêu khích, “Anh muốn bước ra khỏi cánh cửa kia thì phải bước qua tôi trước đã, có giỏi thì anh giẫm lên tôi mà đi!”
Nghiêm Tiểu Đao tự nhận là người trưởng thành chín chắn, không chơi các trò ganh đua vô bổ, lúc này chẳng biết phải làm sao. Hắn nghiêng đầu nhìn Lăng Hà, cảm giác người này đúng là một đứa nhỏ ngang ngược hư đốn, sắp sửa lăn xuống đất khóc lóc om sòm, khoảng cách năm tuổi quả là một sự chệnh lệch quá lớn, sau này sống với nhau kiểu gì? Nghiêm Tiểu Đao nói, “Lăng Hà, cậu không thể nhốt tôi ở đây cả đời được, cậu có còn biết phải trái nữa không?”
Lăng Hà đáp lễ, “Nếu có thể nhốt anh, giam lỏng anh cả đời ở đây, chắc chắn tôi sẽ không ngần lại làm ngay.”
Xét cho cùng, trong lòng Nghiêm Tiểu Đao anh còn có nhiều người khác, anh là đại hiệp giang hồ, anh chí tình chí nghĩa! Bên cạnh anh còn rất nhiều người cần anh “săn sóc”, anh cũng vui vẻ đi săn sóc người ta, hưởng thụ ánh mắt sùng bái khi người ta nhìn anh. Còn Lăng Hà tôi chỉ là cô hồn dã quỷ vất vưởng nửa đời người trên sông băng tăm tối, tôi chỉ có một mình anh thôi… Vậy mà anh vẫn muốn rời khỏi tôi, để tôi chẳng còn gì cả, để tôi tăm tối mịt mù, anh nghĩa hiệp quá nhỉ Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Lăng Hà, tôi sẽ không đánh nhau với cậu.”
Lăng Hà đứng dậy, thân hình cao ngất chặn đứng ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, căn phòng khách rộng lớn lập tức chìm trong màn sương dày đặc mờ ảo của thành phố ven biển. Áo quần trắng muốt bao bọc thân thể mảnh mai, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn trong sương mờ khói tỏa. Lăng Hà ngạo nghễ nói, “Tiểu Đao, hôm nay tôi không ỷ người đông thế mạnh, một mình tôi cũng đủ để anh tâm phục khẩu phục, anh thử xem.”
Lăng Hà ngoái lại ra lệnh cho mọi người, “Chuyển sô pha đi.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy tình thế không ổn, dùng đủ loại biểu cảm nhìn nhau để kháng cự, từ chối hỗ trợ cuộc chiến của hai vị hảo hán này.
Lăng Hà cao giọng lặp lại, “Trí Tú, các cô chuyển sô pha đi, chừa chỗ cho tôi và ngài Nghiêm!”
Mao Trí Tú khẽ há miệng, tình thế đã không còn cách cứu vãn, mây đen ùn ùn cuộn trên đỉnh đầu, nản lòng thoái chí nhanh chóng phối hợp cùng mấy tùy tùng, chuyển sô pha ra khỏi vòng nguy hiểm, để dành khoảng không trống trải làm đấu trường cho hai cao thủ.
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ miễn cưỡng, hạ giọng vỗ về, “Lăng Hà, cậu đánh không lại tôi đâu.”
Lăng Hà cười nhạt, “Chưa đánh mà anh đã xem thường tôi? Tôi đã thua ai bao giờ chưa?”
Nghiêm Tiểu Đao vén áo lót, tháo đai quấn bụng, ném cả đai và đao xuống đất. Đao gia mà phải sợ đánh nhau à?
Lăng Hà nói, “Tốt nhất anh nên giữ đao lại, không quấn đao thì hôm nay anh thua chắc!”
Nghiêm Tiểu Đao cũng hùng hồn, “Tôi không cần đao vẫn thắng được cậu.”
Tất nhiên hắn sẽ không dùng đao với Lăng Hà, giao chiến với người này chỉ như đùa giỡn chút thôi, để thằng nhỏ chịu phục nhận thua là được.
Lăng Hà dịu dàng cất lời đầy ẩn ý, “Ngài Nghiêm ạ, hôm nay tôi sẽ quật anh ngã lăn xuống đất, từ nay về sau anh phải nghe lời tôi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Tùy cậu.”
Lăng Hà chậm rãi bước vào chính giữa sân đấu. cố ý bỏ lại dép lê, chân trần thon mảnh bước vào sân. Thậm chí Lăng Hà còn cởi áo khoác, chỉ mặc áo ba lỗ màu trắng, để lộ bả vai và cánh tay mỏng manh cơ bắp…
Khuôn ngực màu da rành rành ẩn hiện dưới lớp áo trắng.
Bình thường ngài Lăng cực kỳ bảo thủ, áo quần kín kẽ, cánh tay cũng không hở ra, hiếm hoi lắm mới tự lột sạch như vậy, thật là tuyệt sắc mỹ miều. Mi mày như họa, sóng mắt long lanh, thân thể hoàn mỹ khiến Nghiêm Tiểu Đao bất giác ngẩn ngơ.
Lăng Hà giơ tay làm động tác mời, không dông dài vô nghĩa, một cẳng chân dài lao tới như vũ bão!
Cách ra chiêu của hai người khác nhau hoàn toàn. Sự khác biệt này không chỉ thể hiện ở tính nết tác phong, sở thích ăn uống ngày thường, mà thậm chí kỹ thuật chiến đấu cũng trái ngược như biển cả và đất liền. Biển cả của Lăng Hà mang theo vài phần yêu khí, đất liền của Nghiêm tổng lại dũng mãnh vô cùng, không bên nào lép vế.
Lăng Hà chặt trúng một chân Nghiêm Tiểu Đao, lập tức lùi lại, tránh thoát cú đá hung tàn sắc ngọt ùa tới.
Lăng Hà lại tức khắc vung chân, nhắm thẳng vị trí giữa vành tai và bả vai hắn.
Phòng khách chỉ còn tiếng xé gió vun vút, chụp đèn màu trắng trên đỉnh cầu thang rõ ràng đang ở khoảng cách rất xa, không thể bị Lăng Hà đá trúng, nhưng vẫn lắc qua lắc lại như kinh hoàng sợ hãi!
Lăng Hà vung chân cực mạnh, mang theo cơn giận và ý chí quyết thắng, đầu vai tóe ra tia lửa, hôm nay phải giữ người này ở lại.
Nghiêm Tiểu Đao giơ tay chặn cú đá mãnh liệt, lòng bàn chân trắng muốt của Lăng Hà không ngừng tung bay trước mắt hắn. Lăng Hà để chân trần nhưng uy phong không hề giảm sút, xương cẳng chân đập vào cẳng tay Nghiêm Tiểu Đao khiến hắn phải âm thầm kinh ngạc, thằng nhỏ này ăn nhiều, hèn chi sức lớn thật!
Đang né tránh, Nghiêm Tiểu Đao chợt thấy lồng ngực hổn hển, dần dần hụt hơi.
Chân hắn đã lành, tự hắn cũng biết, tuy chưa hoàn toàn khôi phục lại bản lĩnh trước kia, tung cước đá người ta vẫn hơi gượng gạo, nhưng né tránh người ta tung cước đá mình thì hắn làm được.
Lăng Hà lại bồi thêm một cú đá, từ khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao đã cảm giác hai chân mềm nhũn, nhịp thở càng lúc càng dồn dập.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tuyệt đối không phải vì chân hắn chưa lành. Mắt cá và cẳng chân hắn rõ ràng đã liền da kết mạch, nhưng toàn bộ nửa thân dưới lại như sắp rụng rời, không tuân theo mệnh lệnh từ não hắn, không nhấc lên được nữa! Giống hệt cảm giác rệu rã suy kiệt vì thiếu ô-xy, lượng ô-xy trong máu không đủ, cơ thể dần dần trì trệ như trâu đất xuống biển, nặng nề như đá tảng rơi xuống hồ, khiến hắn lập tức hạ đường huyết, mất hết sức lực!
Khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt đẹp của Lăng Hà vượt lên khỏi làn sương, tiến sát lại gần hắn, thậm chí không cần thể hiện vẻ tàn ác hung hăng giương nanh múa vuốt, khuôn mặt vẫn rất thanh nhã, vung tay gạt chân cực kỳ điêu luyện, một cước đẩy lùi Nghiêm Tiểu Đao vào góc chết.
Muốn né được cú đá này, Nghiêm Tiểu Đao chỉ còn cách nhảy lên bám vào chiếc đèn treo đang lủng lẳng trên cao.
Không thể nào, dù không quấn đao, hắn cũng không thể nào bị Lăng Hà đánh bại…
Nỗi kinh hoàng lướt qua đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao, ánh sáng le lói vụt tắt vì đòn tấn công. Lúc này tử thủ để xoay chuyển tình thế đã là chuyện quá xa vời, hắn trông thấy cú đá cuối cùng của Lăng Hà cuồn cuộn xé gió, chuấn xác tạt trúng bên tai hắn, từ vành tai hất xuống cằm!
Cơn đau tê buốt lan ra cả khuôn mặt khiến hắn lảo đảo, hai chân loạng choạng ngã ngửa về phía sau.
“Á…” Tô tiểu đệ chen trước Mao tiên cô khẽ kêu một tiếng, không khỏi bưng lấy cằm mình, vô thức hoạt động khớp hàm, đau lòng chết mất huhu!
Cảnh tượng này rất giống tình huống trên cầu cảng Lâm Loan ngày nào, tưởng chừng lịch sử đang tái diễn. Nỗi chán nản và thất vọng ùn ùn kéo đến tập kích Nghiêm Tiểu Đao. Hắn lập tức được ngài Lăng đỡ lấy ót, hai người gần như đồng thời ngã xuống đất, người này đè lên người kia…
Tay chân Nghiêm Tiểu Đao không còn sức lực, cơn giận ngút trời khiến hắn càng thêm choáng váng hụt hơi, hít thở cũng khó khăn. Hắn chớp mắt vài lần trong vô vọng, xua tan những hình ảnh cuộn thành khối đen phía trước, trừng trừng nhìn Lăng Hà đang đè lên hắn.
Khóe miệng hắn rớm máu, răng hàm cắn phải khoang miệng dẫn tới xuất huyết.
Lăng Hà dùng một chân chống đất, tránh đè lên xương sườn từng bị thương của Tiểu Đao, lại dùng vài kỹ xảo nhỏ khóa chặt khuỷu tay hắn, không cho phép hắn đứng dậy, nhàn nhã bỡn cợt, “Tiểu Đao, phục chưa? Tôi đã bao giờ thua ai chưa?”
Nghiêm Tiểu Đao hổn hển chất vấn, “Cậu.. cho tôi ăn cái gì?”
Lăng Hà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chìm đắm trong sự thỏa mãn và tình yêu đầy chiếm hữu, “Tiểu Đao, anh đừng sợ, lượng thuốc tê rất nhỏ thôi, chỉ làm cơ bắp anh tê liệt một lúc, mấy tiếng sau là hết, anh đừng đấu tranh vô ích nữa.”
Thuốc tê chỉ có tác dụng khi hắn vận công phát lực, chỉ cần hắn khẽ dồn sức là hổn hển thở dốc, lượng ô-xy trong máu giảm mạnh.
Nghiêm Tiểu Đao nổi trận lôi đình, “Cậu dám gài tôi à?”
Lăng Hà chẳng hề hổ thẹn, “Hai người giao chiến, thua tức là thua thôi. Đánh địch phải dùng mưu kế, Nghiêm đại tướng quân sao phải quan tâm tôi thắng bằng cách nào?”
Đầu óc Nghiêm Tiểu Đao vận hành trì trệ như chiếc bánh răng cũ kỹ nặng nề, gắng sức lần theo vết bánh răng để hồi tưởng, “… Bát cháo?”
Lăng Hà gật đầu, “Đúng.”
Lời đáp trả của Nghiêm Tiểu Đao nghẹn trong cổ họng, Lăng Hà, sáng sớm hôm nay cậu vờ vịt dịu dàng đút thuốc bón cháo cho tôi, thì ra đi một bước đã tính ba bước rồi, cậu biết tôi sẽ đề xuất việc ra đi, cậu đã dự định dùng cách này để giữ tôi lại từ sớm.
Lăng Hà thông minh sắc sảo, rất giỏi xem tướng đọc tâm, hình như đã hiểu hết mọi suy nghĩ trong lòng hắn một cách dễ dàng. Hai con ngươi Lăng Hà chợt lóe lên chút tự giễu, dùng ánh mắt nói với hắn rằng, đúng thế đó Nghiêm Tiểu Đao, sáng tinh mơ anh đòi tôi trả lại thanh đao kia, chẳng lẽ tôi không hiểu? Anh không thể bỏ mặc cha nuôi anh, nên tất nhiên anh phải bỏ mặc tôi rồi. Từ lúc tôi miễn cưỡng tươi cười nấu cháo đun thuốc cho anh, tôi đã biết anh chuẩn bị có lỗi với tôi, chắc chắn anh sẽ đòi bỏ đi!
Nghiêm Tiểu Đao thôi vùng vẫy, chậm rãi ngửa mặt về phía sau, nằm sõng soài trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, muôn vàn cảm xúc rối ren, vừa yêu vừa hận một người bào mòn trái tim hắn. Cuộc đời hắn vĩnh viễn không thể chiến thắng ngài Lăng thận trọng và đầy mưu mẹo, từng trận thua đều tâm phục khẩu phục, thật sự không còn gì để nói.
Lăng Hà phủ phục trên người hắn như động vật họ mèo duyên dáng và xinh đẹp, cọ cọ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi hắn, “Ngài Nghiêm, ngài bằng lòng nhé, từ nay về sau tất cả phải nghe theo tôi, tôi muốn thế nào thì là thế đó… Ngài nói đi, hôm nay ngài muốn tôi làm gì?”
Bát cháo kia là tâm cơ và trù tính, nhưng động tác lúc này tuyệt đối không phải âm mưu, tại khoảnh khắc thân thể tiếp xúc, Lăng Hà cũng tự thấy ngẩn ngơ. Bộ dạng Nghiêm Tiểu Đao hổn hển thở, khuôn mặt đỏ bừng, bị y đè bên dưới đã kích thích ham muốn chân thực nhất từ tận đáy lòng mà y chưa bao giờ tìm hiểu, y không muốn chạm vào vết thương kín đáo nọ. Cảm giác thân thể căng cứng này, trước đây y cũng chưa trừng trải qua.
Trước mặt mọi người, bao nhiêu con mắt dồn lại, Lăng Hà cởi ba nút áo của Nghiêm Tiểu Đao, vuốt ve sau gáy hắn, áp môi lên, hơi thở và nhiệt độ tỏa ra từ lồng ngực rành rành cho thấy người này sắp không kìm chế nổi, ý đồ chẳng cần nói rõ, cả hai cùng ngầm hiểu trong lòng.
“Cậu…” Nghiêm Tiểu Đao giật mình, vành tai tức khắc đỏ bừng, đám người vây quanh vội vàng nhìn lên trần nhà, lại không khỏi rình coi từ khóe mắt, nội dung tình tiết đang hướng về đâu thế này?
Mao Trí Tú hô khẩu hiệu, “Các đồng đội, bên phải quay, đi đều bước!”
Khẩu hiệu hô xong, chẳng ai nhúc nhích, cả đám trơ trẽn đứng nghiêm tại chỗ, thiếu điều phất cờ hò reo khóc rống vui mừng. Hai con mắt Tô tiểu đệ sắp cháy phừng phừng, tâm tình mãnh liệt, hô hấp dồn dập, chuẩn bị đội vung nồi đứng xem trực tiếp.
“Lăng Hà, cậu…” Đầu Nghiêm Tiểu Đao đã sắp tức điên, nhưng tay chân lại bị khóa chặt, tư thế khăng khít tranh cướp ô-xy vô liêm sỉ này của Lăng Hà khiến hắn càng thêm choáng váng. Hắn rất muốn ngăn chặn hành vi điên cuồng của Lăng Hà, bởi vì Lăng Hà đã nhấc một cái đùi hắn lên cao, “… Thằng khốn nhà cậu.”
Khuôn mặt Lăng Hà cũng nóng bừng lên, khóe mắt nhuốm sắc đỏ hồng cực kỳ quyến rũ, biểu cảm lại vô cùng kiên quyết, mãnh liệt và bất chấp, ngang ngược ép chặt bắp đùi hắn, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn, “Tiểu Đao, tôi phải làm sao mới có thể giữ anh lại? Anh nói đi.”
Mạch não của Lăng Hà không giống người bình thường, không có cảm giác xấu hổ và kiêng dè như người thường, chuyện phòng the tế nhị cũng dám phơi bày trước đám đông, kế hoạch đơn thuần như tờ giấy trắng thình lình nhảy vọt sang phóng đãng trâng tráo, bỏ qua tất cả trình tự trung gian. Nghiêm Tiểu Đao tin chắc người này dám làm.
Nét cứng cỏi bền bỉ như sắt thép dưới đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao sắp vỡ nát, Lăng Hà dùng một tay, thành thạo tháo dây lưng của hắn, buộc hắn khoe ra phần cơ bụng bóng loáng phẳng lì, chuẩn bị kéo quần hắn xuống tận háng. Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Tiểu Đao giận tới hồn lìa khỏi xác, thẽ thọt cầu hòa, “Lăng Hà cậu điên rồi sao!”
“Cậu dừng ngay, không được!”
“Lăng Hà cậu dừng ngay… Tìm chỗ không người.”
…
Nghiêm Tiểu Đao cũng giật mình, rất hiếm khi sự hoảng loạn dâng lên trong đáy mắt, hắn vội bước tới nắm lấy tay Lăng Hà. Bàn tay Lăng Hà lạnh buốt như khối băng, Nghiêm Tiểu Đao chợt thấy đau lòng khôn xiết. Làm tổn thương y tuyệt đối không phải điều hắn mong muốn, bởi vì hắn yêu ngài Lăng rất nhiều.
Đám tùy tùng Mao Trí Tú đã cùng đứng dậy, hai mặt nhìn nhau, lại nhìn tình thế đột nhiên đảo ngược, vài phút trước còn nồng nàn thắm thiết rạo rực ngút ngàn, thức ăn cho chó vãi đầy nhà như tiên nữ rải hoa, chớp mắt đã trở mặt vô tình giương cung bạt kiếm, nhiệt độ và giai đoạn biến hóa hơi bị nhanh, chỉ đôi câu bất hòa là hai người đổi ngay hình tượng, tiến công rào rào!
Tính tình Lăng Hà luôn luôn sắc sảo, vừa cứng cỏi vừa góc cạnh, hỉ nộ vô thường, tâm tư khó đoán, vừa cố chấp vừa không chịu thỏa hiệp. Để chung sống hòa bình và lâu dài với kiểu người này, thật sự đòi hỏi tính nhẫn nại cùng lòng bao dung cực kỳ lớn. Mao tiên cô bóp trán, im lặng phỉ nhổ: Thôi xong, cứ tưởng sắp thuận lợi gả được con đại yêu tinh đi rồi chứ, chắc ngài Nghiêm đổi ý mất rồi!
Nghiêm Tiểu Đao kéo tay Lăng Hà, nhẹ giọng nói, “Lăng Hà, cậu cũng nên nói lý một chút chứ, dù sao tôi cũng phải đi thăm mẹ tôi, hai tháng nữa là đại thọ năm mươi của mẹ, đã bao lâu tôi không được gặp mẹ rồi?”
“Tôi đi cùng anh!” Lăng Hà không mảy may nhượng bộ, thẳng thắn đề nghị, “Hay là đưa mẹ anh về đây sống cùng tôi luôn, hằng ngày anh quan tâm chăm sóc, ân cần báo hiếu cho mẹ! Nhất định tôi cũng sẽ phụng dưỡng mẹ anh như mẹ tôi!”
Tô tiểu đệ giơ hai tay bụm mặt, ngã ngửa xuống sô pha, sếp ơi, nội dung và ngữ cảnh câu này không hợp, sếp đang cãi lộn hay đang cầu hôn thế?
Vừa dứt lời, chính Lăng Hà cũng ngẩn ngơ, rõ ràng hai người đang đối chọi vì lập trường khác biệt, sao tự nhiên lại nhảy sang đề tài nhận mẹ mờ ám thế?
Nghiêm Tiểu Đao, “Khụ, Lăng Hà à…”
Đời người tất yếu có những lúc buộc phải lựa chọn giữ hay bỏ, đơn cử như lúc này, Nghiêm Tiểu Đao trong lòng đã tỏ, muốn cùng ngài Lăng sớm chiều sánh đôi, muôn đời muôn kiếp, nhưng việc ép dạ cầu toàn ăn nhờ ở đậu trong một góc luôn khiến hắn cảm thấy bất lực, hơn nữa còn bị tình nghi là trốn tránh thị phi trách nhiệm, điều này tuyệt đối không phải kế hoạch lâu dài để hắn cam tâm tình nguyện làm theo. Chung quy hắn vẫn phải trở về, quay lại nơi mình yên thân gửi phận thuở ban đầu, sau đó tìm một biện pháp mà hắn có thể thản nhiên đón nhận, đường đường chính chính ở bên cạnh Lăng Hà. Nếu biện pháp đường đường chính chính này buộc hắn phải tạm thời trải qua chút gian nan hay phải hi sinh một ít, hắn sẽ không để ý, cũng hi vọng Lăng Hà hiểu được nỗi khổ tâm và tấm lòng của hắn.
Nhưng lối tư duy và cách hành xử của Lăng Hà lại là thẳng thừng gạt đi mọi rối ren vướng víu, vất bỏ hết những tâm tư nhu nhược dài dòng, dùng biện pháp gọn gàng nhất để giữ lấy thứ mình muốn. Cái gì mà đạo nghĩa giang hồ, nhân ái hiếu tâm, tất cả đều chẳng đáng để suy xét! Thù tôi phải báo, người yêu tôi cũng cần, cuộc đời chỉ có hai chuyện này đáng để ở trong lòng, quan tâm đến người khác làm gì?
Nghiêm Tiểu Đao lại bước ra khỏi phòng ngủ, đã khoác thêm áo, chuẩn bị ra ngoài.
Bộ quần áo loang lổ máu me ghi chép lại trận chiến thê thảm nhất cuộc đời hắn đã bị vất bỏ từ lâu, mấy ngày nay hắn chỉ mặc quần áo của Lăng Hà. Hắn chuẩn bị đường hoàng ra đi với chiếc áo thun màu xám nhạt và quần dài sờn chỉ đã bạc màu.
Mỗi sáng sớm, hắn đều vui vẻ lục lọi tủ quần áo của ngài Lăng, chọn đồ để mặc. Thực ra kiểu dáng mỗi bộ không khác nhau nhiều lắm, màu sắc cũng vậy, đều là điển hình phong cách Lăng thị, đó cũng là một kiểu tâm ý tương đồng, âm thầm gần gũi… Hắn thật sự hưởng thụ cuộc sống như vậy, không hề muốn đánh mất Lăng Hà.
Dưới phòng khách, tất cả cùng đứng nghiêm trang như dựng bát quái trận mai hoa thung, ngăn cản đường đi của hắn. Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày phóng mắt nhìn, chỉ có Lăng Hà vẫn không nhúc nhích ngồi trên sô pha, tấm lưng cứng đờ, mặt lạnh như băng.
Mao Trí Tú ngước lên đánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Tiểu Đao, dốc hết tâm tư lo lắng rối bời, ba hồn bảy vía thiếu điều bay đi mất!
Nghiêm Tiểu Đao trịnh trọng hứa, “Tôi hứa với cậu, trong một tháng sẽ về. Nếu cậu tin tôi thì hãy đợi tôi trở lại.”
“Anh muốn tôi tin anh bằng cách nào?” Lăng Hà không ngẩng đầu lên, “Nghiêm Tiểu Đao, anh quá vô lương tâm, lúc trước anh cũng hứa rằng chỉ cần tôi chữa khỏi chân cho anh, anh sẽ đồng ý ở bên tôi… Bây giờ chân anh lành rồi, anh lại không chịu ở bên tôi dù chỉ một ngày.”
Cuối cùng Lăng Hà mới ngước lên, điều chỉnh tiêu cự, đôi mắt như ống kính ngắm dán chặt vào ấn đường Nghiêm Tiểu Đao, “Nếu hôm nay tôi không cho anh đi thì sao?”
Những lời này giống như mũi tên đã nằm trên dây từ rất lâu, thình lình được buông tay để phóng vút đi, theo sau là ngàn vạn mũi tên khác, tuyệt tình quyết liệt chuẩn bị phóng ra ngoài.
Lăng Hà nói, “Tiểu Đao, tôi sẽ dùng cách của tôi để giữ anh lại, anh đừng trách tôi độc ác nham hiểm.”
Nghiêm Tiểu Đao sửng sốt, “Cậu định làm gì?”
Lăng Hà trắng trợn khiêu khích, “Anh muốn bước ra khỏi cánh cửa kia thì phải bước qua tôi trước đã, có giỏi thì anh giẫm lên tôi mà đi!”
Nghiêm Tiểu Đao tự nhận là người trưởng thành chín chắn, không chơi các trò ganh đua vô bổ, lúc này chẳng biết phải làm sao. Hắn nghiêng đầu nhìn Lăng Hà, cảm giác người này đúng là một đứa nhỏ ngang ngược hư đốn, sắp sửa lăn xuống đất khóc lóc om sòm, khoảng cách năm tuổi quả là một sự chệnh lệch quá lớn, sau này sống với nhau kiểu gì? Nghiêm Tiểu Đao nói, “Lăng Hà, cậu không thể nhốt tôi ở đây cả đời được, cậu có còn biết phải trái nữa không?”
Lăng Hà đáp lễ, “Nếu có thể nhốt anh, giam lỏng anh cả đời ở đây, chắc chắn tôi sẽ không ngần lại làm ngay.”
Xét cho cùng, trong lòng Nghiêm Tiểu Đao anh còn có nhiều người khác, anh là đại hiệp giang hồ, anh chí tình chí nghĩa! Bên cạnh anh còn rất nhiều người cần anh “săn sóc”, anh cũng vui vẻ đi săn sóc người ta, hưởng thụ ánh mắt sùng bái khi người ta nhìn anh. Còn Lăng Hà tôi chỉ là cô hồn dã quỷ vất vưởng nửa đời người trên sông băng tăm tối, tôi chỉ có một mình anh thôi… Vậy mà anh vẫn muốn rời khỏi tôi, để tôi chẳng còn gì cả, để tôi tăm tối mịt mù, anh nghĩa hiệp quá nhỉ Tiểu Đao.
Nghiêm Tiểu Đao nói, “Lăng Hà, tôi sẽ không đánh nhau với cậu.”
Lăng Hà đứng dậy, thân hình cao ngất chặn đứng ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, căn phòng khách rộng lớn lập tức chìm trong màn sương dày đặc mờ ảo của thành phố ven biển. Áo quần trắng muốt bao bọc thân thể mảnh mai, hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn trong sương mờ khói tỏa. Lăng Hà ngạo nghễ nói, “Tiểu Đao, hôm nay tôi không ỷ người đông thế mạnh, một mình tôi cũng đủ để anh tâm phục khẩu phục, anh thử xem.”
Lăng Hà ngoái lại ra lệnh cho mọi người, “Chuyển sô pha đi.”
Tất cả mọi người đều cảm thấy tình thế không ổn, dùng đủ loại biểu cảm nhìn nhau để kháng cự, từ chối hỗ trợ cuộc chiến của hai vị hảo hán này.
Lăng Hà cao giọng lặp lại, “Trí Tú, các cô chuyển sô pha đi, chừa chỗ cho tôi và ngài Nghiêm!”
Mao Trí Tú khẽ há miệng, tình thế đã không còn cách cứu vãn, mây đen ùn ùn cuộn trên đỉnh đầu, nản lòng thoái chí nhanh chóng phối hợp cùng mấy tùy tùng, chuyển sô pha ra khỏi vòng nguy hiểm, để dành khoảng không trống trải làm đấu trường cho hai cao thủ.
Nghiêm Tiểu Đao cực kỳ miễn cưỡng, hạ giọng vỗ về, “Lăng Hà, cậu đánh không lại tôi đâu.”
Lăng Hà cười nhạt, “Chưa đánh mà anh đã xem thường tôi? Tôi đã thua ai bao giờ chưa?”
Nghiêm Tiểu Đao vén áo lót, tháo đai quấn bụng, ném cả đai và đao xuống đất. Đao gia mà phải sợ đánh nhau à?
Lăng Hà nói, “Tốt nhất anh nên giữ đao lại, không quấn đao thì hôm nay anh thua chắc!”
Nghiêm Tiểu Đao cũng hùng hồn, “Tôi không cần đao vẫn thắng được cậu.”
Tất nhiên hắn sẽ không dùng đao với Lăng Hà, giao chiến với người này chỉ như đùa giỡn chút thôi, để thằng nhỏ chịu phục nhận thua là được.
Lăng Hà dịu dàng cất lời đầy ẩn ý, “Ngài Nghiêm ạ, hôm nay tôi sẽ quật anh ngã lăn xuống đất, từ nay về sau anh phải nghe lời tôi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “… Tùy cậu.”
Lăng Hà chậm rãi bước vào chính giữa sân đấu. cố ý bỏ lại dép lê, chân trần thon mảnh bước vào sân. Thậm chí Lăng Hà còn cởi áo khoác, chỉ mặc áo ba lỗ màu trắng, để lộ bả vai và cánh tay mỏng manh cơ bắp…
Khuôn ngực màu da rành rành ẩn hiện dưới lớp áo trắng.
Bình thường ngài Lăng cực kỳ bảo thủ, áo quần kín kẽ, cánh tay cũng không hở ra, hiếm hoi lắm mới tự lột sạch như vậy, thật là tuyệt sắc mỹ miều. Mi mày như họa, sóng mắt long lanh, thân thể hoàn mỹ khiến Nghiêm Tiểu Đao bất giác ngẩn ngơ.
Lăng Hà giơ tay làm động tác mời, không dông dài vô nghĩa, một cẳng chân dài lao tới như vũ bão!
Cách ra chiêu của hai người khác nhau hoàn toàn. Sự khác biệt này không chỉ thể hiện ở tính nết tác phong, sở thích ăn uống ngày thường, mà thậm chí kỹ thuật chiến đấu cũng trái ngược như biển cả và đất liền. Biển cả của Lăng Hà mang theo vài phần yêu khí, đất liền của Nghiêm tổng lại dũng mãnh vô cùng, không bên nào lép vế.
Lăng Hà chặt trúng một chân Nghiêm Tiểu Đao, lập tức lùi lại, tránh thoát cú đá hung tàn sắc ngọt ùa tới.
Lăng Hà lại tức khắc vung chân, nhắm thẳng vị trí giữa vành tai và bả vai hắn.
Phòng khách chỉ còn tiếng xé gió vun vút, chụp đèn màu trắng trên đỉnh cầu thang rõ ràng đang ở khoảng cách rất xa, không thể bị Lăng Hà đá trúng, nhưng vẫn lắc qua lắc lại như kinh hoàng sợ hãi!
Lăng Hà vung chân cực mạnh, mang theo cơn giận và ý chí quyết thắng, đầu vai tóe ra tia lửa, hôm nay phải giữ người này ở lại.
Nghiêm Tiểu Đao giơ tay chặn cú đá mãnh liệt, lòng bàn chân trắng muốt của Lăng Hà không ngừng tung bay trước mắt hắn. Lăng Hà để chân trần nhưng uy phong không hề giảm sút, xương cẳng chân đập vào cẳng tay Nghiêm Tiểu Đao khiến hắn phải âm thầm kinh ngạc, thằng nhỏ này ăn nhiều, hèn chi sức lớn thật!
Đang né tránh, Nghiêm Tiểu Đao chợt thấy lồng ngực hổn hển, dần dần hụt hơi.
Chân hắn đã lành, tự hắn cũng biết, tuy chưa hoàn toàn khôi phục lại bản lĩnh trước kia, tung cước đá người ta vẫn hơi gượng gạo, nhưng né tránh người ta tung cước đá mình thì hắn làm được.
Lăng Hà lại bồi thêm một cú đá, từ khoảnh khắc đó, Nghiêm Tiểu Đao đã cảm giác hai chân mềm nhũn, nhịp thở càng lúc càng dồn dập.
Cảm giác này rất kỳ lạ, tuyệt đối không phải vì chân hắn chưa lành. Mắt cá và cẳng chân hắn rõ ràng đã liền da kết mạch, nhưng toàn bộ nửa thân dưới lại như sắp rụng rời, không tuân theo mệnh lệnh từ não hắn, không nhấc lên được nữa! Giống hệt cảm giác rệu rã suy kiệt vì thiếu ô-xy, lượng ô-xy trong máu không đủ, cơ thể dần dần trì trệ như trâu đất xuống biển, nặng nề như đá tảng rơi xuống hồ, khiến hắn lập tức hạ đường huyết, mất hết sức lực!
Khuôn mặt hoàn mỹ tuyệt đẹp của Lăng Hà vượt lên khỏi làn sương, tiến sát lại gần hắn, thậm chí không cần thể hiện vẻ tàn ác hung hăng giương nanh múa vuốt, khuôn mặt vẫn rất thanh nhã, vung tay gạt chân cực kỳ điêu luyện, một cước đẩy lùi Nghiêm Tiểu Đao vào góc chết.
Muốn né được cú đá này, Nghiêm Tiểu Đao chỉ còn cách nhảy lên bám vào chiếc đèn treo đang lủng lẳng trên cao.
Không thể nào, dù không quấn đao, hắn cũng không thể nào bị Lăng Hà đánh bại…
Nỗi kinh hoàng lướt qua đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao, ánh sáng le lói vụt tắt vì đòn tấn công. Lúc này tử thủ để xoay chuyển tình thế đã là chuyện quá xa vời, hắn trông thấy cú đá cuối cùng của Lăng Hà cuồn cuộn xé gió, chuấn xác tạt trúng bên tai hắn, từ vành tai hất xuống cằm!
Cơn đau tê buốt lan ra cả khuôn mặt khiến hắn lảo đảo, hai chân loạng choạng ngã ngửa về phía sau.
“Á…” Tô tiểu đệ chen trước Mao tiên cô khẽ kêu một tiếng, không khỏi bưng lấy cằm mình, vô thức hoạt động khớp hàm, đau lòng chết mất huhu!
Cảnh tượng này rất giống tình huống trên cầu cảng Lâm Loan ngày nào, tưởng chừng lịch sử đang tái diễn. Nỗi chán nản và thất vọng ùn ùn kéo đến tập kích Nghiêm Tiểu Đao. Hắn lập tức được ngài Lăng đỡ lấy ót, hai người gần như đồng thời ngã xuống đất, người này đè lên người kia…
Tay chân Nghiêm Tiểu Đao không còn sức lực, cơn giận ngút trời khiến hắn càng thêm choáng váng hụt hơi, hít thở cũng khó khăn. Hắn chớp mắt vài lần trong vô vọng, xua tan những hình ảnh cuộn thành khối đen phía trước, trừng trừng nhìn Lăng Hà đang đè lên hắn.
Khóe miệng hắn rớm máu, răng hàm cắn phải khoang miệng dẫn tới xuất huyết.
Lăng Hà dùng một chân chống đất, tránh đè lên xương sườn từng bị thương của Tiểu Đao, lại dùng vài kỹ xảo nhỏ khóa chặt khuỷu tay hắn, không cho phép hắn đứng dậy, nhàn nhã bỡn cợt, “Tiểu Đao, phục chưa? Tôi đã bao giờ thua ai chưa?”
Nghiêm Tiểu Đao hổn hển chất vấn, “Cậu.. cho tôi ăn cái gì?”
Lăng Hà dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hắn, chìm đắm trong sự thỏa mãn và tình yêu đầy chiếm hữu, “Tiểu Đao, anh đừng sợ, lượng thuốc tê rất nhỏ thôi, chỉ làm cơ bắp anh tê liệt một lúc, mấy tiếng sau là hết, anh đừng đấu tranh vô ích nữa.”
Thuốc tê chỉ có tác dụng khi hắn vận công phát lực, chỉ cần hắn khẽ dồn sức là hổn hển thở dốc, lượng ô-xy trong máu giảm mạnh.
Nghiêm Tiểu Đao nổi trận lôi đình, “Cậu dám gài tôi à?”
Lăng Hà chẳng hề hổ thẹn, “Hai người giao chiến, thua tức là thua thôi. Đánh địch phải dùng mưu kế, Nghiêm đại tướng quân sao phải quan tâm tôi thắng bằng cách nào?”
Đầu óc Nghiêm Tiểu Đao vận hành trì trệ như chiếc bánh răng cũ kỹ nặng nề, gắng sức lần theo vết bánh răng để hồi tưởng, “… Bát cháo?”
Lăng Hà gật đầu, “Đúng.”
Lời đáp trả của Nghiêm Tiểu Đao nghẹn trong cổ họng, Lăng Hà, sáng sớm hôm nay cậu vờ vịt dịu dàng đút thuốc bón cháo cho tôi, thì ra đi một bước đã tính ba bước rồi, cậu biết tôi sẽ đề xuất việc ra đi, cậu đã dự định dùng cách này để giữ tôi lại từ sớm.
Lăng Hà thông minh sắc sảo, rất giỏi xem tướng đọc tâm, hình như đã hiểu hết mọi suy nghĩ trong lòng hắn một cách dễ dàng. Hai con ngươi Lăng Hà chợt lóe lên chút tự giễu, dùng ánh mắt nói với hắn rằng, đúng thế đó Nghiêm Tiểu Đao, sáng tinh mơ anh đòi tôi trả lại thanh đao kia, chẳng lẽ tôi không hiểu? Anh không thể bỏ mặc cha nuôi anh, nên tất nhiên anh phải bỏ mặc tôi rồi. Từ lúc tôi miễn cưỡng tươi cười nấu cháo đun thuốc cho anh, tôi đã biết anh chuẩn bị có lỗi với tôi, chắc chắn anh sẽ đòi bỏ đi!
Nghiêm Tiểu Đao thôi vùng vẫy, chậm rãi ngửa mặt về phía sau, nằm sõng soài trên sàn nhà vừa cứng vừa lạnh, muôn vàn cảm xúc rối ren, vừa yêu vừa hận một người bào mòn trái tim hắn. Cuộc đời hắn vĩnh viễn không thể chiến thắng ngài Lăng thận trọng và đầy mưu mẹo, từng trận thua đều tâm phục khẩu phục, thật sự không còn gì để nói.
Lăng Hà phủ phục trên người hắn như động vật họ mèo duyên dáng và xinh đẹp, cọ cọ nốt ruồi nhỏ trên chóp mũi hắn, “Ngài Nghiêm, ngài bằng lòng nhé, từ nay về sau tất cả phải nghe theo tôi, tôi muốn thế nào thì là thế đó… Ngài nói đi, hôm nay ngài muốn tôi làm gì?”
Bát cháo kia là tâm cơ và trù tính, nhưng động tác lúc này tuyệt đối không phải âm mưu, tại khoảnh khắc thân thể tiếp xúc, Lăng Hà cũng tự thấy ngẩn ngơ. Bộ dạng Nghiêm Tiểu Đao hổn hển thở, khuôn mặt đỏ bừng, bị y đè bên dưới đã kích thích ham muốn chân thực nhất từ tận đáy lòng mà y chưa bao giờ tìm hiểu, y không muốn chạm vào vết thương kín đáo nọ. Cảm giác thân thể căng cứng này, trước đây y cũng chưa trừng trải qua.
Trước mặt mọi người, bao nhiêu con mắt dồn lại, Lăng Hà cởi ba nút áo của Nghiêm Tiểu Đao, vuốt ve sau gáy hắn, áp môi lên, hơi thở và nhiệt độ tỏa ra từ lồng ngực rành rành cho thấy người này sắp không kìm chế nổi, ý đồ chẳng cần nói rõ, cả hai cùng ngầm hiểu trong lòng.
“Cậu…” Nghiêm Tiểu Đao giật mình, vành tai tức khắc đỏ bừng, đám người vây quanh vội vàng nhìn lên trần nhà, lại không khỏi rình coi từ khóe mắt, nội dung tình tiết đang hướng về đâu thế này?
Mao Trí Tú hô khẩu hiệu, “Các đồng đội, bên phải quay, đi đều bước!”
Khẩu hiệu hô xong, chẳng ai nhúc nhích, cả đám trơ trẽn đứng nghiêm tại chỗ, thiếu điều phất cờ hò reo khóc rống vui mừng. Hai con mắt Tô tiểu đệ sắp cháy phừng phừng, tâm tình mãnh liệt, hô hấp dồn dập, chuẩn bị đội vung nồi đứng xem trực tiếp.
“Lăng Hà, cậu…” Đầu Nghiêm Tiểu Đao đã sắp tức điên, nhưng tay chân lại bị khóa chặt, tư thế khăng khít tranh cướp ô-xy vô liêm sỉ này của Lăng Hà khiến hắn càng thêm choáng váng. Hắn rất muốn ngăn chặn hành vi điên cuồng của Lăng Hà, bởi vì Lăng Hà đã nhấc một cái đùi hắn lên cao, “… Thằng khốn nhà cậu.”
Khuôn mặt Lăng Hà cũng nóng bừng lên, khóe mắt nhuốm sắc đỏ hồng cực kỳ quyến rũ, biểu cảm lại vô cùng kiên quyết, mãnh liệt và bất chấp, ngang ngược ép chặt bắp đùi hắn, hơi thở nóng rực phả vào tai hắn, “Tiểu Đao, tôi phải làm sao mới có thể giữ anh lại? Anh nói đi.”
Mạch não của Lăng Hà không giống người bình thường, không có cảm giác xấu hổ và kiêng dè như người thường, chuyện phòng the tế nhị cũng dám phơi bày trước đám đông, kế hoạch đơn thuần như tờ giấy trắng thình lình nhảy vọt sang phóng đãng trâng tráo, bỏ qua tất cả trình tự trung gian. Nghiêm Tiểu Đao tin chắc người này dám làm.
Nét cứng cỏi bền bỉ như sắt thép dưới đáy mắt Nghiêm Tiểu Đao sắp vỡ nát, Lăng Hà dùng một tay, thành thạo tháo dây lưng của hắn, buộc hắn khoe ra phần cơ bụng bóng loáng phẳng lì, chuẩn bị kéo quần hắn xuống tận háng. Lần đầu tiên trong đời Nghiêm Tiểu Đao giận tới hồn lìa khỏi xác, thẽ thọt cầu hòa, “Lăng Hà cậu điên rồi sao!”
“Cậu dừng ngay, không được!”
“Lăng Hà cậu dừng ngay… Tìm chỗ không người.”
…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất