Chương 92: Cứu nhân thủy hỏa
Ngày hôm sau, Nghiêm Tiểu Đao dậy thật sớm, cố tình ăn bánh bao tào phớ cùng cha nuôi rồi mới đi làm.
Hắn lái xe ra ngoài, đuôi xe phun khí thải, khiến các nhân sĩ chưa rõ thân phận theo dõi từ xa được ăn bữa sáng no nê toàn hoá chất carbon, sulfur dioxide tạo thành PM2.5.
Hắn vừa lái vào đường cao tốc thì nhận được điện thoại cấp báo của huynh đệ thuộc hạ. Khoan Tử mất hết bình tĩnh ngày thường, khẩn cấp báo cáo, “Đại ca, thị trấn lại xảy ra chuyện rồi! Chẳng biết đêm qua lũ tháo dỡ ác bá nổi cơn điên gì, nửa đêm thanh vắng ngấm ngầm đánh úp, phá tan nhà của chú Dư, chú hàng xóm hơn hai mươi năm bên cạnh nhà anh ấy. Chắc là càn quấy quá đáng nên Dư Trọng Hải nổi giận, cuối cùng lấy dao đâm một gã phá nhà chú ấy! Bao nhiêu người tới bắt Dư Trọng Hải, nghe nói là án mạng… Bây giờ cổng thôn có khoảng mấy nghìn người tập kết, đôi bên giằng co, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng mà Khoan Tử vẫn gói gọn báo cáo chỉ bằng một vài câu, khả năng tổng kết quy nạp không kém cạnh cậu chàng Dương Hỉ Phong chút nào.
“Đã bắt người rồi? Sao nhanh thế?”
“Mấy nghìn người tập kết?… Định đánh lộn hay sao?”
Nghiêm Tiểu Đao vừa nói vừa phóng xuống đường phụ phía dưới, tức tốc quay đầu, không đến công ty mà đổi lộ trình thẳng tới Hồi Mã Trấn.
Bây giờ làm gì có ai chưa từng chứng kiến tranh chấp dỡ nhà, gặp nhiều thành trơ rồi. Nghe nói đội phá dỡ đêm hôm khuya khoắt lôi hai vợ chồng Dư Trọng Hải từ trong nhà ra đánh đập, sau đó kiên quyết phá bỏ căn nhà và mấy bức tường nhà họ Dư. Căn nhà Dư Trọng Hải trấn thủ mấy ngày trời tan nát chỉ trong phút chốc, oán khí tích tụ trường kỳ nuốt chửng chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại, hơn nửa quãng đời hiền lành chất phác, một người nông dân chỉ muốn bình yên mà sống, lúc này tức nước vỡ bờ cướp lấy con dao đâm vào kẻ nọ. Máu tươi bắn ra ba thước, để lại những vệt đỏ loang lổ trên gốc hòe tang thương trước cổng thôn…
Cũng may Nghiêm Tiểu Đao làm việc quyết đoán và nhanh nhạy, đưa Nghiêm thị rời khỏi thôn từ sớm, không lề mề hay chần chờ.
Từ đầu đến cuối, chuyện này vẫn khiến người ta khó hiểu. Tuy nói hiện tại mảnh đất này đã được những bàn tay vô hình khoanh tròn lại, giống như li miêu tráo thái tử, giá trị tăng vọt, nông thôn bị san bằng, nhà cao tầng đột ngột mọc lên, năm vạn (~166tr) một mét vuông không còn là giấc mộng, chính xác là một miếng thịt mỡ màng. Nhưng hiện tại lại giống như có người đặc biệt nhắm vào địa phương này, nhất là cái thôn này, một cánh tay khổng lồ thô bạo xoay chuyển càn khôn, kiên quyết chọc thủng tổ ong vò vẽ, để máu tươi bắn ra, thất bại một lần thì tiếp tục tấn công lần nữa, để cuối cùng ngọn lửa bùng lên thành hỏa hoạn.
Dù sao mấy năm nay cũng là thời đại mới, chính phủ mới, từ khi xóa bỏ tám quy định và các văn kiện hành chính “Vì nhân nhân phục vụ theo đường lối quần chúng”, đám quan lại ăn lương nhà nước đội mũ cánh chuồn cũng dè chừng và cẩn thận hơn, trước ngạo mạn sau cung kính, khép nép và kín tiếng hơn, sợ nhất là dính phải thị phi hàng loạt, sợ mất lòng dư luận xã hội hừng hực khí thế và đại dương quần chúng mênh mông, sao lại có người cả gan dùng trăm phương nghìn kế để thắp lên trận hỏa hoạn này?
Nếu bây giờ Nghiêm tổng có thời gian lên mạng, hẳn sẽ thấy các trang thông tin đang cùng lúc vỡ òa. Đây là mạch đất nằm trong phạm vi một trăm cây số giữa Yên đô và Thiên Tân, rất gần với Hoàng Thành và trung tâm đầu não, chút động tĩnh nho nhỏ cũng có thể thổi bùng lên ngọn lửa, các từ ngữ nặng nề như “cưỡng chế phá dỡ”, “đánh người”, “bắt bớ”, “bạo động” đủ khiến dân thường dưới tầng chót thấp thỏm bất an, hơn nữa còn nhen nhóm cảm xúc quần chúng thành một quả bom dư luận…
Việc này rất bất hợp lý, không giống như vì tiền, mà là để gây rối.
Nghiêm Tiểu Đao rẽ lên quốc lộ duy nhất dẫn tới Hồi Mã Trấn, trùng hợp lại đụng độ ngài Lăng!
Lần gặp gỡ này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến, hắn không gọi điện rủ Lăng Hà đi hẹn hò ở nơi đầu sóng ngọn gió như vậy.
Hai người cùng nhìn qua cửa kính xe, đều kinh ngạc vì phản ứng thần tốc của nhau.
Họ lại ăn ý sánh vai, ngang ngược chiếm lĩnh toàn bộ không gian dành cho xe chạy về phương hướng này, quay sang đối diện với nhau chỉ trong tích tắc.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng dùng ánh mắt đặt câu hỏi: Sao cậu đến đây? Cậu định làm gì?
Chút cảm xúc không thể gọi tên lướt qua khuôn mặt Lăng Hà, y không tìm được lời giải thích hợp lý cho sự hiện diện của mình tại thời gian và địa điểm này.
Con đường nông thôn gập ghềnh khúc khuỷu khiến cả hai cùng lắc lư xóc nảy. Liều lĩnh phóng xe quá tốc độ trên con đường tồi tàn này, bánh xe và gầm xe điên cuồng vật lộn, cơ hồ tung bay hoặc tan tác bất cứ lúc nào. Dung lượng não của hai người còn chưa đủ dùng trong lúc tròng trành nghiêng ngả này, chẳng còn hơi sức đánh mắt ra hiệu hoặc quan tâm dò xét lẫn nhau. Lăng Hà tận dụng một phút nhường đường, vội vàng vượt lên phía trước, cấp tốc hướng về địa phương cát bụi mù mịt nọ.
Khi đó Nghiêm Tiểu Đao mới phát giác, hình như ngài Lăng hơi quá quan tâm đến sự vụ bất ngờ xảy ra với Hồi Mã Trấn thì phải?
Ban đầu hắn còn tưởng là do sức hấp dẫn vô biên của mình trên giường và dưới giường, Lăng Hà thì chu đáo lo toan, nên mới khéo léo bám theo hắn như cô vợ nhỏ, thậm chí bất chấp cả an nguy của bản thân, quyết liệt cứu mẹ hắn khỏi vuốt sắt của máy xúc. Nhưng bây giờ Nghiêm thị đã êm ấm ổn thỏa ở trong nhà, cớ sao sắc mặt Lăng Hà khi lái xe vẫn cực kỳ gay gắt, phải tranh thủ từng phút từng giây?
Chẳng lẽ Lăng Hà gắn định vị dưới gầm xe hắn, nên mới căng thẳng hệt như hắn?
…
Lúc ấy Nghiêm Tiểu Đao không làm rõ mối liên quan giữa các sự việc nhỏ cùng với manh mối chìm sâu dưới mặt nước, bởi vì hắn vẫn chưa nắm rõ thân phận thật sự của các nhân vật then chốt này.
Chờ tới khi hắn biết thân phận của những kẻ nọ, lớp sương mù phía trước sẽ được giải quyết dễ dàng, manh mối cũng sẽ được tra ra.
…
Nghiêm Tiểu Đao theo sát phía sau Lăng Hà, nhưng đường tới Hồi Mã Trấn đã bị chặn kín.
Con đường chật như nêm cối, đầu người nhung nhúc như thủy triều đủ màu sắc, cuồn cuộn trải dài tới chân trời.
Dân chúng mang theo vũ khí thô sơ cùng phương tiện giao thông “thỏ cưỡi chó”* thường thấy ở giáp ranh thành thị và nông thôn, tạo thành đội kỵ binh tinh nhuệ đông nghìn nghịt và cực kỳ hoành tráng. Trên đường tiến lên, đội ngũ còn liên tục có người mới gia nhập, các “nhánh sông” tụ tập để hóng chuyện, cuối cùng biến thành dòng sông vĩ đại chỉ chực dâng trào trên quốc lộ…
Hai người không xuyên qua được, bèn đậu xe ở ven đường, bên cạnh kênh dẫn nước.
Khoan Tử cùng vài huynh đệ chờ sẵn ở giữa đường chặn hai người lại, “Đại ca đừng đi tiếp nữa, nguy hiểm lắm, sẽ có đánh lộn đấy, chúng ta về nhanh thôi!”
Lăng Hà phớt lờ lời khuyên can của Khoan Tử, đạp lên nắp sau xe của mình, lại vẫn thấy không đủ cao, bèn nhấc chân nhảy lên mui xe, bình tĩnh nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người y muốn tìm.
Nghiêm Tiểu Đao thấy vậy thì vội nói, “Lăng Hà, xuống ngay, nguy hiểm lắm.”
Lăng Hà cao hơn một mét tám, ngạo nghễ đứng trên mui xe, mái tóc dài hòa cùng sắc trời rực rỡ, sườn mặt như tỏa ánh hào quang. Một người đứng ở vị trí cao như vậy thật sự rất chói mắt, rất nhiều thành viên của “lực lượng vũ trang” đã quay lại nhìn, còn tưởng là nhân vật nào đó từ trên huyện về đây chuẩn bị phát biểu, hiển nhiên quần chúng sẽ tập trung hỏa lực vào mục tiêu mới này.
Nghiêm Tiểu Đao sốt ruột vô cùng, quát lên với người đứng trên mui xe, “Lăng Hà xuống ngay cho tôi!!!”
Hắn ôm lấy đôi chân dài của Lăng Hà, hạ giọng khẩn cầu, “Cục cưng xuống cho anh đi mà.”
Lăng Hà cúi đầu, mái tóc dài chợt buông xuống, thái dương và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cầm lấy tay Nghiêm Tiểu Đao, lúc này mới nói thật, “Tiểu Đao, anh có nhớ khẩu cung của Trần Cẩn không? Trùm thổ phỉ Trương Đình Cường có một đồng lõa bất đắc dĩ, chính người lái xe chở hàng của tập đoàn Lăng thị đã mật báo gài bẫy Trần Cửu. Người này không phải kẻ xấu, hắn vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, hắn là người nhận lệnh phụ trách công trình phá dỡ này, chắc chắn sẽ bị lôi ra hứng đạn. Tiểu Đao, hành vi quấy rối lần này là cố tình khiêu khích, mục tiêu nhắm tới có thể không phải mẹ nuôi anh, mà là có kẻ rắp tâm gài bẫy hắn!”
Nghiêm Tiểu Đao vừa nghe đã biết Lăng Hà đang nói tới ai, “Là người thứ tư bị ép buộc ‘cùng phạm tội’, dùng mũi đao để lại chút dấu vết trên chân Trần Cửu, hắn vẫn còn sống sao?”
Lăng Hà đáp rất nhanh, “Còn sống, nhưng tôi sợ hắn sắp gặp chuyện chẳng lành ở đây.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu xuống cho tôi đã!”
Nghiêm Tiểu Đao không nói thêm nữa, ôm lấy hai chân Lăng Hà, vươn vai thô bạo khiêng y xuống khỏi mui xe.
Tình báo phụ trách theo dõi tình hình gọi điện tới, tập trung báo cáo giữa tiếng huyên náo bốn phương, “Chắc chắn đang ở hiện trường, Lăng tổng, tối qua hắn rời khỏi nhà đi dự họp, cuối cùng không quay về nhà, phỏng chừng đã bị ép cho sứt đầu mẻ trán, không còn chỗ để đi. Chuyện này ầm ĩ như vậy, mũ quan của cục phó Đàm coi như xong rồi!”
Nghiêm Tiểu Đao kéo Lăng Hà chạy thoát khỏi hiện trường, chiếc xe lập tức bị nhấn chìm trong biển người mênh mông, như con kiến bé nhỏ bị cuốn vào vòng xoáy, lẻ loi xoay vòng vòng…
Đám người đang thị uy cũng được hình thành từ những con kiến nhỏ. Họ chỉ là bao con người tầm thường tạm bợ, thân phận thấp hèn, tất bật bấu víu trong kẽ hở, lam lũ cả đời cũng chưa chắc mua nổi một căn hộ trên thị trấn. Khó khăn lắm cuộc đời mới sang trang, vẽ ra miếng bánh lớn mang tên quy hoạch, cuối cùng lại biến thành cưỡng chế phá dỡ, đe dọa lợi ích của mình, nào có ai cam tâm.
Những người này đã ôm trong lòng bao nhiêu bất bình giai cấp, ngước lên nhìn lũ nhà giàu khinh khỉnh ngạo mạn ngồi tít trên cao, lắng nghe chúng dùng giọng điệu giễu cợt dạy dỗ người nghèo rằng, “Trước tiên phải vạch ra mục tiêu nhỏ”, “Giỏi thì kiếm ra mười vạn trước đi”, nhưng đàn kiến chỉ có thể há cái miệng khô khốc, số lẻ của mười vạn còn không kiếm nổi. Những con kiến dập dềnh trong dòng nước lũ, đối mặt với bất công và cướp bóc lợi ích, bao tháng ngày bất mãn với vận mệnh tích tụ thành hồ nước sôi, cuối cùng lại dùng phương thức điên cuồng ‘đầu trọc không sợ bị nắm tóc’, ỷ vào người đông thế mạnh để phát tiết tất cả nỗi oán giận đang mấp mé tuôn trào.
Đã có người tìm đúng mục tiêu để trút giận, băng rôn biểu ngữ thậm chí đã có tên cục phó Đàm.
Phía trước cách đó không xa, chính là nhóm công chức vũ trang từ thị trấn triệu tập đến, hai đoàn quân bừng bừng khí thế như hai đỉnh thác lũ chuẩn bị va vào nhau bằng phương thức điên cuồng nhất, căng thẳng vô cùng.
Men theo lề đường từ thị trấn đi xuống lại có thêm một chiếc xe đạp.
Hai bánh xe nghiêng ngả như gà bay chó chạy, xiêu xiêu vẹo vẹo suýt thì lao vào kênh dẫn nước, người ngồi trên xe lảo đảo chạy xuống, dùng tư thế ngã nhào lăn tới phía trước đoàn biểu tình, ý đồ ngăn chặn bên này, tiện thể còn muốn chặn luôn cả đội quân vũ trang, “Đừng đụng tay đụng chân, mọi người nghe tôi nói đã mà —”
Cục phó Đàm còn không có nổi một chiếc xe cơ quan cho đẹp mặt, cứ thế đạp xe đạp tới, thoạt nhìn chẳng khác nào một viên quan tép riu xui xẻo bị cấp trên cấp dưới cấu kết đẩy ra gánh trách nhiệm. Trong tình cảnh nguy ngập này, anh không gây chuyện thì chuyện tự gây anh, anh không muốn đến cũng phải đến, anh không phóng hỏa thì hỏa thiêu anh, anh không xông lên tiền tuyến ôm bom thì ai ôm bom thay anh?
Đàm Thiệu An khẽ rùng mình, mái tóc mướt mồ hôi rũ rượi trên trán, đạp xe muốn sức cùng lực kiệt. Hắn mang tiếng là cục phó, nhưng thực chất chỉ là lính cứu hỏa chuyên giật gấu vá vai, mới dập tắt đám cháy nhỏ ở thôn Đông lại phải chuyển sang thôn Tây lo đám cháy lớn.
Đàm Thiệu An bị điều chuyển từ miền Nam tới đây, cùng lắm mới chỉ được một tháng. Cũng bởi nội tâm chịu bao giày vò rối ren suốt nhiều năm mà không thể nói với người ngoài, nên hắn cư xử cực kỳ khép nép và khiêm tốn cần cù, cẩn trọng dè dặt, mải miết làm việc bằng thái độ trung thực, không xúc phạm thượng cấp, không đắc tội hạ cấp và dân thường, đi tới đâu cũng như đội vầng hào quang trên đỉnh đầu, chỉ sợ bị người khác chú ý.
Đám nhân viên đi cùng cục phó Đàm vào thôn mấy ngày trước, bây giờ chẳng thấy mống nào, còn đang mải đi trốn càng xa càng tốt. Lúc này ai mà ngu? Còn chờ ai sát cánh khiêng bịch đất xông lên tiền tuyến đỡ đạn nữa?
“Mọi người nghe tôi nói đã, tuyệt đối đừng nên xúc động, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, chắc chắn sẽ có bồi thường, nhất định sẽ bồi thường cho mọi người, tuyệt đối không nuốt lời! Mấy ngày trước tôi đã nói chuyện với Dư Trọng Hải rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chắc chắn là phá nhầm thôi!… Theo như tôi biết thì Dư Trọng Hải chỉ bất cẩn ngộ thương người khác chứ không phải gây án mạng, chỉ là hỗ trợ điều tra thôi mà, mọi người kiên nhẫn đợi tin tức, chớ nên kích động…” Đàm Thiệu An hễ thuyết giảng là tự rơi vào xúc động, chóp mũi đỏ lên, nhìn từ xa rất nổi bật trên khuôn mặt mắt trẻo, từng chữ nói ra lại như sắp khóc đến nơi.
Đàm Thiệu An mải mê giảng đạo lý với nồi nước sôi trước mặt, định tận dụng sự mềm mỏng để lấy thịt mài dao, nhưng chẳng biết hắn mài cùn lưỡi dao trước hay lưỡi dao xẻ thịt hắn trước.
Đám người xung quanh lập tức mắng chửi hắn té tát, trong mắt quần chúng, lời kêu gọi chân thành bị xem là kiếm cớ thoái thác, giả nhân giả nghĩa.
Đàm Thiệu An cúi đầu chín mươi độ trước mặt mọi người. Còn chưa kịp ngẩng lên, một thứ gì đó bằng sứ, to như chậu hoa bắn ra khỏi đám đông, đập mạnh vào đầu hắn!
Thân hình mỏng manh của Đàm Thiệu An lảo đảo vài giây giữa cái nóng, sau đó mềm nhũn như con rối gỗ đột nhiên bị bẻ gãy chân. Tới lúc máu tươi tí tách tràn xuống mặt mũi, hắn mới kiệt sức ngã ra đất.
Ngay tại khoảnh khắc hai đầu gối chạm đất, một cánh tay mạnh mẽ nhấc hắn lên, Đàm Thiệu An máu me đầy mặt, lờ mờ trông thấy Lăng công tử tóc dài.
Lại một chậu hoa hình thù kỳ dị lao về phía hắn, bị Lăng Hà bốn lạng đẩy nghìn nghìn cân gạt bay đi, chậu hoa nặng trịch bị ngón tay y gẩy một cái, đổi hướng vỡ nát ở bên cạnh.
Lăng Hà mảnh mai dong dỏng, là tấm bia ngắm cực kỳ rõ rệt, đối đầu với vũ khí dân gian thô kệch, dù sao một mình y cũng khó địch lại.
Y lùi dần từng bước, nét mặt vẫn thản nhiên, bị bao vây nhưng không hoản loạn. Đám đông hùng hổ thế này, tiếp tục ba hoa biện luận cũng vô ích, nhanh mồm nhanh miệng cách mấy đều không có đất dụng võ, Lăng Hà kéo Đàm Thiệu An bỏ chạy, đành phải dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Một chiếc SUV khéo léo lách vào giữa đám đông nhờ kỹ năng lái lụa của tài xế, rất đúng lúc mở cửa xe khi Lăng Hà hết đường để chạy. Lăng Hà nhét cục phó Đàm vào ghế sau, không gian bên trong xe lập tức thoang thoảng mùi máu.
Nghiêm Tiểu Đao lái xe, nhanh tay lẹ mắt cứu được hai người đúng lúc nước sôi lửa bỏng, tiện đà bỏ trốn mất dạng trước mắt bao người.
Trong lòng hắn rất áy náy với những người dân đang bừng bừng phẫn nộ. Một cây gậy gỗ quật vào thanh hãm xung sau xe hắn, tiếng vang nhức cả màng nhĩ, chuồn là thượng sách.
Lăng Hà bình tĩnh dùng khăn tay và vải xô băng bó vết thương trên trán Đàm Thiệu An.
Đàm Thiệu An là người duy nhất không giữ nổi bình tĩnh trong xe, hắn không sợ đám người đuổi theo phía sau, mà sợ người vừa cứu hắn. Ngay lúc ánh mắt Đàm Thiệu An và Lăng Hà giao nhau, khuôn mặt hắn lập tức xám ngoét và suy sụp, chóp mũi đỏ hỏn không ngừng run rẩy. Cuối cùng hắn mới nói ra nỗi lòng ôm ấp suốt bao năm, “Cậu Tiểu Lăng, tôi, tôi là tội phạm, tôi có lỗi với cậu.”
“Đừng nói nữa, anh đang chảy máu mũi kìa.” Lăng Hà điềm nhiên đáp, vẻ ngoài không hề dao động.
“Tôi… tôi không xứng đáng được cậu cứu giúp, tôi biết tôi đã phạm sai lầm, tôi vẫn luôn ân hận.” Đàm Thiệu An cúi gằm mặt, dùng ngón tay lau mồ hôi và vết máu.
“Sao tôi lại không cứu anh? Tôi đây lúc nào cũng ân oán phân minh, cục phó Đàm cũng được coi là ân nhân của tôi mà!” Lăng Hà mỉm cười.
Hai chữ “ân nhân” này nghe có phần châm chọc, Đàm Thiệu An giật mình, chỉ sợ một giây tiếp theo, cậu Tiểu Lăng sẽ xé bỏ lớp mặt nạ tươi cười rộng lượng, trở mặt bạt tai hắn mấy cái cho hết giận. Hắn chột dạ thật sự, im lặng trốn trong biển người mênh mông cũng được mười lăm năm rồi, cuối cùng vẫn bị lôi ra đánh về nguyên hình.
Ngữ điệu của Lăng Hà vẫn lạnh nhạt, rộng lượng mà chân thành, “Cục phó Đàm à, tôi thật lòng biết ơn anh mà, anh trốn tránh không lộ mặt, nhưng vẫn trăm phương nghìn kế chỉ điểm cho tôi, bày mưu nghĩ cách giúp đỡ tôi cũng được hai năm rồi nhỉ? Nếu không nhờ anh không ngừng hướng dẫn, âm thầm hỗ trợ, sao tôi có thể tìm được nhiều dấu vết của vụ án ngày xưa như thế! Nếu không có anh mật báo, Lăng Hoàng và tôi cũng không thể biết được câu chuyện giết người đốt xác khủng khiếp xảy ra tận vùng nông thôn tam giang, bà chủ khách sạn bị Du Cảnh Liêm làm nhục tới sảy thai, cuối cùng hai xác ba mạng, dù thế nào tôi cũng không thể tự biên soạn ra một câu chuyện tàn nhẫn tới mức đó. Càng không nhắc tới địa điểm chôn xác Trần Cửu, các anh chôn kín đáo phết đấy, tôi dẫn người tới vị trí anh chỉ, mất hai ngày hai đêm, đào ba thước đất mới lên được!”
Đàm Thiệu An chậm rãi cong người, trán đập vào lưng ghế phía trước, thoi thóp thở.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên ghế lái phía trước cục phó Đàm, không xen miệng vào được, nhưng đã nghe thấy những tình tiết nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Còn nữa, lén truyền tin cho tôi, hướng dẫn tôi đến biệt thự Song Tháp trên cầu cảng Lâm Loan để bắt ba ba trong rọ vào đúng ngày hôm ấy, ban đầu tôi cứ tưởng ‘đại ca đầu sỏ’ của các anh định lừa tôi cắn câu, cố tình tiết lộ tin tức, nhưng về sau tôi hiểu ra rồi. Người thuê sát thủ tìm giết tôi trên “Vân Đoan Hào” mới là ‘Đình gia’ độc ác nọ, còn người truyền tin cho tôi đến biệt thự Song Tháp bắt ba ba chắc chắn là anh, đúng không cục phó Đàm?” Lăng Hà ung dung thủ thỉ, khí thế càng lúc càng mạnh mẽ.
“Tôi thật lòng xin lỗi cậu Lăng, đúng là tôi bán đứng ông chủ của mình. Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi, tôi chưa từng muốn hại người, tôi thật sự rất hối hận…” Lương tâm chưa mất, suốt bao năm giày vò hành hạ Đàm Thiệu An, cùng với nỗi ân hận dồn dập kéo tới, cảm xúc của hắn rã rời trong sợ hãi và tự trách, cứ thế khóc òa lên.
“Khóc cái gì? Anh không hề có lỗi với tôi, chẳng phải anh và những người đó đã bán mạng gài bẫy Lăng Hoàng sao?” Nụ cười của Lăng Hà vô cùng xinh đẹp, “Anh gài bẫy Lăng Hoàng, sao tôi phải hận anh? Tôi dập đầu cảm ơn anh còn chưa kịp, anh là ân nhân của tôi mà!”
Lăng Hà nói rất thật lòng, rất biết ơn nhóm bốn người của Đàm Thiệu An đã giúp y lật đổ Lăng Hoàng ngay khi nắm được thời cơ. Sau khi vị cha nuôi giàu nứt đố đổ vách khuynh gia bại sản, y sống cũng rất gian khổ, tứ cố vô thân, tha hương lang bạt nơi đất khách quê người, nhưng số mệnh biến chuyển như vậy cũng đã giúp y triệt để thoát khỏi vũng bùn, từ đó về sau được tự tay nắm giữ vận mạng của mình, không bị kẻ khác cầm lên thưởng thức…
Nghiêm tổng lái xe, nói chen một câu, “Cục phó Đàm này, anh có thấy chuyện hôm nay giống như ai đó cố tình bẫy anh không?”
Đàm Thiệu An rũ mắt gật đầu, rõ ràng có người bẫy hắn.
Hắn chỉ là một con rối bị đẩy lên chịu trận, một tên bù nhìn rẻ rúng, hiển nhiên có người dựa vào bản đồ quy hoạch đẹp đẽ của chính phủ để ngấm ngầm làm xằng làm bậy, không ngừng châm lửa đốt cháy sinh mạng hắn.
Có người cố tình tạm giữ khoản tiền bồi thường đã được phân phối cho hạng mục này từ ban đầu, biến những bản hợp đồng trong tay dân chúng thành giấy lộn, người dân không nhận được tiền, sao có thể không phẫn nộ? Khốn khổ nhất là Dư Trọng Hải, vì căn nhà bị phá dỡ mà phạm tội đâm chém. Người cầm dao chống cự bằng bạo lực là Dư Trọng Hải, nhưng lại có kẻ khác âm thầm khống chế con dao này từ trong bóng tối, đầu tiên là đẩy người nông dân tên Dư Trọng Hải vào đường cùng, sau đó mới đặt con dao vào tay ông ta…
Ngọn lửa bám sát theo hắn, truy đuổi hắn tới vách đá, Đàm Thiệu An cũng đã nhận ra.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Anh Đàm này, bây giờ chúng tôi đưa anh tới đâu?”
Đàm Thiệu An chưa mở miệng, Lăng Hà đã xen vào, “Nghiêm tổng đến bệnh viện nhân dân huyện Nam Giao đi, cách văn phòng huyện ủy hai trạm xe thôi.”
Đàm Thiệu An thầm giật mình, không hổ là con trai của chủ tich Lăng, vô cùng khôn khéo và cẩn trọng, không thể qua mặt được.
“Tranh thủ đến bệnh viện, anh còn băng bó vết thương.” Đôi mắt Lăng Hà trong veo, mặt không gợn sóng, “Tôi biết anh Đàm lo cho vợ nhất. Gần đây bệnh tình của vợ anh chuyển biến nguy kịch, giờ đang trong bệnh viện Nam Giao… Tôi cũng biết rằng mười lăm năm trước, nếu vợ anh, khi đó vẫn còn là bạn gái anh, không đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo phải phẫu thuật để giữ mạng sống, thì anh cũng không đi vay nặng lãi vài chục vạn, lãi mẹ đẻ lãi con, bị chủ nợ Trương Đình Cường đến tận nhà ép buộc đến nỗi bí quá hoá liều… Đàn ông chí tình chí nghĩa, có những việc nên làm, tất nhiên cũng có những việc không nên làm, ngay cả người thân yêu nhất của mình mà còn không bảo vệ được thì làm sao có tâm trí lo toan cho kẻ chẳng liên quan? Tôi hiểu sự lựa chọn của anh Đàm, tôi không cho rằng việc anh làm là sai lầm quá lớn.”
Đàm Thiệu An ngỡ ngàng ngước lên nhìn vị công tử họ Lăng cực kỳ am hiểu cách thu phục lòng người, lòng dạ hắn rối bời, khóe mắt chợt trào lên hơi ẩm, nhưng kiên cường nén nhịn, không muốn tiếp tục rơi nước mắt.
Hắn lái xe ra ngoài, đuôi xe phun khí thải, khiến các nhân sĩ chưa rõ thân phận theo dõi từ xa được ăn bữa sáng no nê toàn hoá chất carbon, sulfur dioxide tạo thành PM2.5.
Hắn vừa lái vào đường cao tốc thì nhận được điện thoại cấp báo của huynh đệ thuộc hạ. Khoan Tử mất hết bình tĩnh ngày thường, khẩn cấp báo cáo, “Đại ca, thị trấn lại xảy ra chuyện rồi! Chẳng biết đêm qua lũ tháo dỡ ác bá nổi cơn điên gì, nửa đêm thanh vắng ngấm ngầm đánh úp, phá tan nhà của chú Dư, chú hàng xóm hơn hai mươi năm bên cạnh nhà anh ấy. Chắc là càn quấy quá đáng nên Dư Trọng Hải nổi giận, cuối cùng lấy dao đâm một gã phá nhà chú ấy! Bao nhiêu người tới bắt Dư Trọng Hải, nghe nói là án mạng… Bây giờ cổng thôn có khoảng mấy nghìn người tập kết, đôi bên giằng co, xảy ra chuyện lớn rồi.”
Đang trong tình trạng dầu sôi lửa bỏng mà Khoan Tử vẫn gói gọn báo cáo chỉ bằng một vài câu, khả năng tổng kết quy nạp không kém cạnh cậu chàng Dương Hỉ Phong chút nào.
“Đã bắt người rồi? Sao nhanh thế?”
“Mấy nghìn người tập kết?… Định đánh lộn hay sao?”
Nghiêm Tiểu Đao vừa nói vừa phóng xuống đường phụ phía dưới, tức tốc quay đầu, không đến công ty mà đổi lộ trình thẳng tới Hồi Mã Trấn.
Bây giờ làm gì có ai chưa từng chứng kiến tranh chấp dỡ nhà, gặp nhiều thành trơ rồi. Nghe nói đội phá dỡ đêm hôm khuya khoắt lôi hai vợ chồng Dư Trọng Hải từ trong nhà ra đánh đập, sau đó kiên quyết phá bỏ căn nhà và mấy bức tường nhà họ Dư. Căn nhà Dư Trọng Hải trấn thủ mấy ngày trời tan nát chỉ trong phút chốc, oán khí tích tụ trường kỳ nuốt chửng chút bình tĩnh cuối cùng còn sót lại, hơn nửa quãng đời hiền lành chất phác, một người nông dân chỉ muốn bình yên mà sống, lúc này tức nước vỡ bờ cướp lấy con dao đâm vào kẻ nọ. Máu tươi bắn ra ba thước, để lại những vệt đỏ loang lổ trên gốc hòe tang thương trước cổng thôn…
Cũng may Nghiêm Tiểu Đao làm việc quyết đoán và nhanh nhạy, đưa Nghiêm thị rời khỏi thôn từ sớm, không lề mề hay chần chờ.
Từ đầu đến cuối, chuyện này vẫn khiến người ta khó hiểu. Tuy nói hiện tại mảnh đất này đã được những bàn tay vô hình khoanh tròn lại, giống như li miêu tráo thái tử, giá trị tăng vọt, nông thôn bị san bằng, nhà cao tầng đột ngột mọc lên, năm vạn (~166tr) một mét vuông không còn là giấc mộng, chính xác là một miếng thịt mỡ màng. Nhưng hiện tại lại giống như có người đặc biệt nhắm vào địa phương này, nhất là cái thôn này, một cánh tay khổng lồ thô bạo xoay chuyển càn khôn, kiên quyết chọc thủng tổ ong vò vẽ, để máu tươi bắn ra, thất bại một lần thì tiếp tục tấn công lần nữa, để cuối cùng ngọn lửa bùng lên thành hỏa hoạn.
Dù sao mấy năm nay cũng là thời đại mới, chính phủ mới, từ khi xóa bỏ tám quy định và các văn kiện hành chính “Vì nhân nhân phục vụ theo đường lối quần chúng”, đám quan lại ăn lương nhà nước đội mũ cánh chuồn cũng dè chừng và cẩn thận hơn, trước ngạo mạn sau cung kính, khép nép và kín tiếng hơn, sợ nhất là dính phải thị phi hàng loạt, sợ mất lòng dư luận xã hội hừng hực khí thế và đại dương quần chúng mênh mông, sao lại có người cả gan dùng trăm phương nghìn kế để thắp lên trận hỏa hoạn này?
Nếu bây giờ Nghiêm tổng có thời gian lên mạng, hẳn sẽ thấy các trang thông tin đang cùng lúc vỡ òa. Đây là mạch đất nằm trong phạm vi một trăm cây số giữa Yên đô và Thiên Tân, rất gần với Hoàng Thành và trung tâm đầu não, chút động tĩnh nho nhỏ cũng có thể thổi bùng lên ngọn lửa, các từ ngữ nặng nề như “cưỡng chế phá dỡ”, “đánh người”, “bắt bớ”, “bạo động” đủ khiến dân thường dưới tầng chót thấp thỏm bất an, hơn nữa còn nhen nhóm cảm xúc quần chúng thành một quả bom dư luận…
Việc này rất bất hợp lý, không giống như vì tiền, mà là để gây rối.
Nghiêm Tiểu Đao rẽ lên quốc lộ duy nhất dẫn tới Hồi Mã Trấn, trùng hợp lại đụng độ ngài Lăng!
Lần gặp gỡ này hoàn toàn vượt ngoài dự kiến, hắn không gọi điện rủ Lăng Hà đi hẹn hò ở nơi đầu sóng ngọn gió như vậy.
Hai người cùng nhìn qua cửa kính xe, đều kinh ngạc vì phản ứng thần tốc của nhau.
Họ lại ăn ý sánh vai, ngang ngược chiếm lĩnh toàn bộ không gian dành cho xe chạy về phương hướng này, quay sang đối diện với nhau chỉ trong tích tắc.
Nghiêm Tiểu Đao im lặng dùng ánh mắt đặt câu hỏi: Sao cậu đến đây? Cậu định làm gì?
Chút cảm xúc không thể gọi tên lướt qua khuôn mặt Lăng Hà, y không tìm được lời giải thích hợp lý cho sự hiện diện của mình tại thời gian và địa điểm này.
Con đường nông thôn gập ghềnh khúc khuỷu khiến cả hai cùng lắc lư xóc nảy. Liều lĩnh phóng xe quá tốc độ trên con đường tồi tàn này, bánh xe và gầm xe điên cuồng vật lộn, cơ hồ tung bay hoặc tan tác bất cứ lúc nào. Dung lượng não của hai người còn chưa đủ dùng trong lúc tròng trành nghiêng ngả này, chẳng còn hơi sức đánh mắt ra hiệu hoặc quan tâm dò xét lẫn nhau. Lăng Hà tận dụng một phút nhường đường, vội vàng vượt lên phía trước, cấp tốc hướng về địa phương cát bụi mù mịt nọ.
Khi đó Nghiêm Tiểu Đao mới phát giác, hình như ngài Lăng hơi quá quan tâm đến sự vụ bất ngờ xảy ra với Hồi Mã Trấn thì phải?
Ban đầu hắn còn tưởng là do sức hấp dẫn vô biên của mình trên giường và dưới giường, Lăng Hà thì chu đáo lo toan, nên mới khéo léo bám theo hắn như cô vợ nhỏ, thậm chí bất chấp cả an nguy của bản thân, quyết liệt cứu mẹ hắn khỏi vuốt sắt của máy xúc. Nhưng bây giờ Nghiêm thị đã êm ấm ổn thỏa ở trong nhà, cớ sao sắc mặt Lăng Hà khi lái xe vẫn cực kỳ gay gắt, phải tranh thủ từng phút từng giây?
Chẳng lẽ Lăng Hà gắn định vị dưới gầm xe hắn, nên mới căng thẳng hệt như hắn?
…
Lúc ấy Nghiêm Tiểu Đao không làm rõ mối liên quan giữa các sự việc nhỏ cùng với manh mối chìm sâu dưới mặt nước, bởi vì hắn vẫn chưa nắm rõ thân phận thật sự của các nhân vật then chốt này.
Chờ tới khi hắn biết thân phận của những kẻ nọ, lớp sương mù phía trước sẽ được giải quyết dễ dàng, manh mối cũng sẽ được tra ra.
…
Nghiêm Tiểu Đao theo sát phía sau Lăng Hà, nhưng đường tới Hồi Mã Trấn đã bị chặn kín.
Con đường chật như nêm cối, đầu người nhung nhúc như thủy triều đủ màu sắc, cuồn cuộn trải dài tới chân trời.
Dân chúng mang theo vũ khí thô sơ cùng phương tiện giao thông “thỏ cưỡi chó”* thường thấy ở giáp ranh thành thị và nông thôn, tạo thành đội kỵ binh tinh nhuệ đông nghìn nghịt và cực kỳ hoành tráng. Trên đường tiến lên, đội ngũ còn liên tục có người mới gia nhập, các “nhánh sông” tụ tập để hóng chuyện, cuối cùng biến thành dòng sông vĩ đại chỉ chực dâng trào trên quốc lộ…
Hai người không xuyên qua được, bèn đậu xe ở ven đường, bên cạnh kênh dẫn nước.
Khoan Tử cùng vài huynh đệ chờ sẵn ở giữa đường chặn hai người lại, “Đại ca đừng đi tiếp nữa, nguy hiểm lắm, sẽ có đánh lộn đấy, chúng ta về nhanh thôi!”
Lăng Hà phớt lờ lời khuyên can của Khoan Tử, đạp lên nắp sau xe của mình, lại vẫn thấy không đủ cao, bèn nhấc chân nhảy lên mui xe, bình tĩnh nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm người y muốn tìm.
Nghiêm Tiểu Đao thấy vậy thì vội nói, “Lăng Hà, xuống ngay, nguy hiểm lắm.”
Lăng Hà cao hơn một mét tám, ngạo nghễ đứng trên mui xe, mái tóc dài hòa cùng sắc trời rực rỡ, sườn mặt như tỏa ánh hào quang. Một người đứng ở vị trí cao như vậy thật sự rất chói mắt, rất nhiều thành viên của “lực lượng vũ trang” đã quay lại nhìn, còn tưởng là nhân vật nào đó từ trên huyện về đây chuẩn bị phát biểu, hiển nhiên quần chúng sẽ tập trung hỏa lực vào mục tiêu mới này.
Nghiêm Tiểu Đao sốt ruột vô cùng, quát lên với người đứng trên mui xe, “Lăng Hà xuống ngay cho tôi!!!”
Hắn ôm lấy đôi chân dài của Lăng Hà, hạ giọng khẩn cầu, “Cục cưng xuống cho anh đi mà.”
Lăng Hà cúi đầu, mái tóc dài chợt buông xuống, thái dương và chóp mũi lấm tấm mồ hôi, cầm lấy tay Nghiêm Tiểu Đao, lúc này mới nói thật, “Tiểu Đao, anh có nhớ khẩu cung của Trần Cẩn không? Trùm thổ phỉ Trương Đình Cường có một đồng lõa bất đắc dĩ, chính người lái xe chở hàng của tập đoàn Lăng thị đã mật báo gài bẫy Trần Cửu. Người này không phải kẻ xấu, hắn vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, hắn là người nhận lệnh phụ trách công trình phá dỡ này, chắc chắn sẽ bị lôi ra hứng đạn. Tiểu Đao, hành vi quấy rối lần này là cố tình khiêu khích, mục tiêu nhắm tới có thể không phải mẹ nuôi anh, mà là có kẻ rắp tâm gài bẫy hắn!”
Nghiêm Tiểu Đao vừa nghe đã biết Lăng Hà đang nói tới ai, “Là người thứ tư bị ép buộc ‘cùng phạm tội’, dùng mũi đao để lại chút dấu vết trên chân Trần Cửu, hắn vẫn còn sống sao?”
Lăng Hà đáp rất nhanh, “Còn sống, nhưng tôi sợ hắn sắp gặp chuyện chẳng lành ở đây.”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao, “Cậu xuống cho tôi đã!”
Nghiêm Tiểu Đao không nói thêm nữa, ôm lấy hai chân Lăng Hà, vươn vai thô bạo khiêng y xuống khỏi mui xe.
Tình báo phụ trách theo dõi tình hình gọi điện tới, tập trung báo cáo giữa tiếng huyên náo bốn phương, “Chắc chắn đang ở hiện trường, Lăng tổng, tối qua hắn rời khỏi nhà đi dự họp, cuối cùng không quay về nhà, phỏng chừng đã bị ép cho sứt đầu mẻ trán, không còn chỗ để đi. Chuyện này ầm ĩ như vậy, mũ quan của cục phó Đàm coi như xong rồi!”
Nghiêm Tiểu Đao kéo Lăng Hà chạy thoát khỏi hiện trường, chiếc xe lập tức bị nhấn chìm trong biển người mênh mông, như con kiến bé nhỏ bị cuốn vào vòng xoáy, lẻ loi xoay vòng vòng…
Đám người đang thị uy cũng được hình thành từ những con kiến nhỏ. Họ chỉ là bao con người tầm thường tạm bợ, thân phận thấp hèn, tất bật bấu víu trong kẽ hở, lam lũ cả đời cũng chưa chắc mua nổi một căn hộ trên thị trấn. Khó khăn lắm cuộc đời mới sang trang, vẽ ra miếng bánh lớn mang tên quy hoạch, cuối cùng lại biến thành cưỡng chế phá dỡ, đe dọa lợi ích của mình, nào có ai cam tâm.
Những người này đã ôm trong lòng bao nhiêu bất bình giai cấp, ngước lên nhìn lũ nhà giàu khinh khỉnh ngạo mạn ngồi tít trên cao, lắng nghe chúng dùng giọng điệu giễu cợt dạy dỗ người nghèo rằng, “Trước tiên phải vạch ra mục tiêu nhỏ”, “Giỏi thì kiếm ra mười vạn trước đi”, nhưng đàn kiến chỉ có thể há cái miệng khô khốc, số lẻ của mười vạn còn không kiếm nổi. Những con kiến dập dềnh trong dòng nước lũ, đối mặt với bất công và cướp bóc lợi ích, bao tháng ngày bất mãn với vận mệnh tích tụ thành hồ nước sôi, cuối cùng lại dùng phương thức điên cuồng ‘đầu trọc không sợ bị nắm tóc’, ỷ vào người đông thế mạnh để phát tiết tất cả nỗi oán giận đang mấp mé tuôn trào.
Đã có người tìm đúng mục tiêu để trút giận, băng rôn biểu ngữ thậm chí đã có tên cục phó Đàm.
Phía trước cách đó không xa, chính là nhóm công chức vũ trang từ thị trấn triệu tập đến, hai đoàn quân bừng bừng khí thế như hai đỉnh thác lũ chuẩn bị va vào nhau bằng phương thức điên cuồng nhất, căng thẳng vô cùng.
Men theo lề đường từ thị trấn đi xuống lại có thêm một chiếc xe đạp.
Hai bánh xe nghiêng ngả như gà bay chó chạy, xiêu xiêu vẹo vẹo suýt thì lao vào kênh dẫn nước, người ngồi trên xe lảo đảo chạy xuống, dùng tư thế ngã nhào lăn tới phía trước đoàn biểu tình, ý đồ ngăn chặn bên này, tiện thể còn muốn chặn luôn cả đội quân vũ trang, “Đừng đụng tay đụng chân, mọi người nghe tôi nói đã mà —”
Cục phó Đàm còn không có nổi một chiếc xe cơ quan cho đẹp mặt, cứ thế đạp xe đạp tới, thoạt nhìn chẳng khác nào một viên quan tép riu xui xẻo bị cấp trên cấp dưới cấu kết đẩy ra gánh trách nhiệm. Trong tình cảnh nguy ngập này, anh không gây chuyện thì chuyện tự gây anh, anh không muốn đến cũng phải đến, anh không phóng hỏa thì hỏa thiêu anh, anh không xông lên tiền tuyến ôm bom thì ai ôm bom thay anh?
Đàm Thiệu An khẽ rùng mình, mái tóc mướt mồ hôi rũ rượi trên trán, đạp xe muốn sức cùng lực kiệt. Hắn mang tiếng là cục phó, nhưng thực chất chỉ là lính cứu hỏa chuyên giật gấu vá vai, mới dập tắt đám cháy nhỏ ở thôn Đông lại phải chuyển sang thôn Tây lo đám cháy lớn.
Đàm Thiệu An bị điều chuyển từ miền Nam tới đây, cùng lắm mới chỉ được một tháng. Cũng bởi nội tâm chịu bao giày vò rối ren suốt nhiều năm mà không thể nói với người ngoài, nên hắn cư xử cực kỳ khép nép và khiêm tốn cần cù, cẩn trọng dè dặt, mải miết làm việc bằng thái độ trung thực, không xúc phạm thượng cấp, không đắc tội hạ cấp và dân thường, đi tới đâu cũng như đội vầng hào quang trên đỉnh đầu, chỉ sợ bị người khác chú ý.
Đám nhân viên đi cùng cục phó Đàm vào thôn mấy ngày trước, bây giờ chẳng thấy mống nào, còn đang mải đi trốn càng xa càng tốt. Lúc này ai mà ngu? Còn chờ ai sát cánh khiêng bịch đất xông lên tiền tuyến đỡ đạn nữa?
“Mọi người nghe tôi nói đã, tuyệt đối đừng nên xúc động, chuyện không phải như mọi người nghĩ đâu, chắc chắn sẽ có bồi thường, nhất định sẽ bồi thường cho mọi người, tuyệt đối không nuốt lời! Mấy ngày trước tôi đã nói chuyện với Dư Trọng Hải rồi, đây chỉ là hiểu lầm thôi, chắc chắn là phá nhầm thôi!… Theo như tôi biết thì Dư Trọng Hải chỉ bất cẩn ngộ thương người khác chứ không phải gây án mạng, chỉ là hỗ trợ điều tra thôi mà, mọi người kiên nhẫn đợi tin tức, chớ nên kích động…” Đàm Thiệu An hễ thuyết giảng là tự rơi vào xúc động, chóp mũi đỏ lên, nhìn từ xa rất nổi bật trên khuôn mặt mắt trẻo, từng chữ nói ra lại như sắp khóc đến nơi.
Đàm Thiệu An mải mê giảng đạo lý với nồi nước sôi trước mặt, định tận dụng sự mềm mỏng để lấy thịt mài dao, nhưng chẳng biết hắn mài cùn lưỡi dao trước hay lưỡi dao xẻ thịt hắn trước.
Đám người xung quanh lập tức mắng chửi hắn té tát, trong mắt quần chúng, lời kêu gọi chân thành bị xem là kiếm cớ thoái thác, giả nhân giả nghĩa.
Đàm Thiệu An cúi đầu chín mươi độ trước mặt mọi người. Còn chưa kịp ngẩng lên, một thứ gì đó bằng sứ, to như chậu hoa bắn ra khỏi đám đông, đập mạnh vào đầu hắn!
Thân hình mỏng manh của Đàm Thiệu An lảo đảo vài giây giữa cái nóng, sau đó mềm nhũn như con rối gỗ đột nhiên bị bẻ gãy chân. Tới lúc máu tươi tí tách tràn xuống mặt mũi, hắn mới kiệt sức ngã ra đất.
Ngay tại khoảnh khắc hai đầu gối chạm đất, một cánh tay mạnh mẽ nhấc hắn lên, Đàm Thiệu An máu me đầy mặt, lờ mờ trông thấy Lăng công tử tóc dài.
Lại một chậu hoa hình thù kỳ dị lao về phía hắn, bị Lăng Hà bốn lạng đẩy nghìn nghìn cân gạt bay đi, chậu hoa nặng trịch bị ngón tay y gẩy một cái, đổi hướng vỡ nát ở bên cạnh.
Lăng Hà mảnh mai dong dỏng, là tấm bia ngắm cực kỳ rõ rệt, đối đầu với vũ khí dân gian thô kệch, dù sao một mình y cũng khó địch lại.
Y lùi dần từng bước, nét mặt vẫn thản nhiên, bị bao vây nhưng không hoản loạn. Đám đông hùng hổ thế này, tiếp tục ba hoa biện luận cũng vô ích, nhanh mồm nhanh miệng cách mấy đều không có đất dụng võ, Lăng Hà kéo Đàm Thiệu An bỏ chạy, đành phải dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Một chiếc SUV khéo léo lách vào giữa đám đông nhờ kỹ năng lái lụa của tài xế, rất đúng lúc mở cửa xe khi Lăng Hà hết đường để chạy. Lăng Hà nhét cục phó Đàm vào ghế sau, không gian bên trong xe lập tức thoang thoảng mùi máu.
Nghiêm Tiểu Đao lái xe, nhanh tay lẹ mắt cứu được hai người đúng lúc nước sôi lửa bỏng, tiện đà bỏ trốn mất dạng trước mắt bao người.
Trong lòng hắn rất áy náy với những người dân đang bừng bừng phẫn nộ. Một cây gậy gỗ quật vào thanh hãm xung sau xe hắn, tiếng vang nhức cả màng nhĩ, chuồn là thượng sách.
Lăng Hà bình tĩnh dùng khăn tay và vải xô băng bó vết thương trên trán Đàm Thiệu An.
Đàm Thiệu An là người duy nhất không giữ nổi bình tĩnh trong xe, hắn không sợ đám người đuổi theo phía sau, mà sợ người vừa cứu hắn. Ngay lúc ánh mắt Đàm Thiệu An và Lăng Hà giao nhau, khuôn mặt hắn lập tức xám ngoét và suy sụp, chóp mũi đỏ hỏn không ngừng run rẩy. Cuối cùng hắn mới nói ra nỗi lòng ôm ấp suốt bao năm, “Cậu Tiểu Lăng, tôi, tôi là tội phạm, tôi có lỗi với cậu.”
“Đừng nói nữa, anh đang chảy máu mũi kìa.” Lăng Hà điềm nhiên đáp, vẻ ngoài không hề dao động.
“Tôi… tôi không xứng đáng được cậu cứu giúp, tôi biết tôi đã phạm sai lầm, tôi vẫn luôn ân hận.” Đàm Thiệu An cúi gằm mặt, dùng ngón tay lau mồ hôi và vết máu.
“Sao tôi lại không cứu anh? Tôi đây lúc nào cũng ân oán phân minh, cục phó Đàm cũng được coi là ân nhân của tôi mà!” Lăng Hà mỉm cười.
Hai chữ “ân nhân” này nghe có phần châm chọc, Đàm Thiệu An giật mình, chỉ sợ một giây tiếp theo, cậu Tiểu Lăng sẽ xé bỏ lớp mặt nạ tươi cười rộng lượng, trở mặt bạt tai hắn mấy cái cho hết giận. Hắn chột dạ thật sự, im lặng trốn trong biển người mênh mông cũng được mười lăm năm rồi, cuối cùng vẫn bị lôi ra đánh về nguyên hình.
Ngữ điệu của Lăng Hà vẫn lạnh nhạt, rộng lượng mà chân thành, “Cục phó Đàm à, tôi thật lòng biết ơn anh mà, anh trốn tránh không lộ mặt, nhưng vẫn trăm phương nghìn kế chỉ điểm cho tôi, bày mưu nghĩ cách giúp đỡ tôi cũng được hai năm rồi nhỉ? Nếu không nhờ anh không ngừng hướng dẫn, âm thầm hỗ trợ, sao tôi có thể tìm được nhiều dấu vết của vụ án ngày xưa như thế! Nếu không có anh mật báo, Lăng Hoàng và tôi cũng không thể biết được câu chuyện giết người đốt xác khủng khiếp xảy ra tận vùng nông thôn tam giang, bà chủ khách sạn bị Du Cảnh Liêm làm nhục tới sảy thai, cuối cùng hai xác ba mạng, dù thế nào tôi cũng không thể tự biên soạn ra một câu chuyện tàn nhẫn tới mức đó. Càng không nhắc tới địa điểm chôn xác Trần Cửu, các anh chôn kín đáo phết đấy, tôi dẫn người tới vị trí anh chỉ, mất hai ngày hai đêm, đào ba thước đất mới lên được!”
Đàm Thiệu An chậm rãi cong người, trán đập vào lưng ghế phía trước, thoi thóp thở.
Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên ghế lái phía trước cục phó Đàm, không xen miệng vào được, nhưng đã nghe thấy những tình tiết nằm ngoài dự đoán của hắn.
“Còn nữa, lén truyền tin cho tôi, hướng dẫn tôi đến biệt thự Song Tháp trên cầu cảng Lâm Loan để bắt ba ba trong rọ vào đúng ngày hôm ấy, ban đầu tôi cứ tưởng ‘đại ca đầu sỏ’ của các anh định lừa tôi cắn câu, cố tình tiết lộ tin tức, nhưng về sau tôi hiểu ra rồi. Người thuê sát thủ tìm giết tôi trên “Vân Đoan Hào” mới là ‘Đình gia’ độc ác nọ, còn người truyền tin cho tôi đến biệt thự Song Tháp bắt ba ba chắc chắn là anh, đúng không cục phó Đàm?” Lăng Hà ung dung thủ thỉ, khí thế càng lúc càng mạnh mẽ.
“Tôi thật lòng xin lỗi cậu Lăng, đúng là tôi bán đứng ông chủ của mình. Tôi cũng chỉ bất đắc dĩ bị ép buộc mà thôi, tôi chưa từng muốn hại người, tôi thật sự rất hối hận…” Lương tâm chưa mất, suốt bao năm giày vò hành hạ Đàm Thiệu An, cùng với nỗi ân hận dồn dập kéo tới, cảm xúc của hắn rã rời trong sợ hãi và tự trách, cứ thế khóc òa lên.
“Khóc cái gì? Anh không hề có lỗi với tôi, chẳng phải anh và những người đó đã bán mạng gài bẫy Lăng Hoàng sao?” Nụ cười của Lăng Hà vô cùng xinh đẹp, “Anh gài bẫy Lăng Hoàng, sao tôi phải hận anh? Tôi dập đầu cảm ơn anh còn chưa kịp, anh là ân nhân của tôi mà!”
Lăng Hà nói rất thật lòng, rất biết ơn nhóm bốn người của Đàm Thiệu An đã giúp y lật đổ Lăng Hoàng ngay khi nắm được thời cơ. Sau khi vị cha nuôi giàu nứt đố đổ vách khuynh gia bại sản, y sống cũng rất gian khổ, tứ cố vô thân, tha hương lang bạt nơi đất khách quê người, nhưng số mệnh biến chuyển như vậy cũng đã giúp y triệt để thoát khỏi vũng bùn, từ đó về sau được tự tay nắm giữ vận mạng của mình, không bị kẻ khác cầm lên thưởng thức…
Nghiêm tổng lái xe, nói chen một câu, “Cục phó Đàm này, anh có thấy chuyện hôm nay giống như ai đó cố tình bẫy anh không?”
Đàm Thiệu An rũ mắt gật đầu, rõ ràng có người bẫy hắn.
Hắn chỉ là một con rối bị đẩy lên chịu trận, một tên bù nhìn rẻ rúng, hiển nhiên có người dựa vào bản đồ quy hoạch đẹp đẽ của chính phủ để ngấm ngầm làm xằng làm bậy, không ngừng châm lửa đốt cháy sinh mạng hắn.
Có người cố tình tạm giữ khoản tiền bồi thường đã được phân phối cho hạng mục này từ ban đầu, biến những bản hợp đồng trong tay dân chúng thành giấy lộn, người dân không nhận được tiền, sao có thể không phẫn nộ? Khốn khổ nhất là Dư Trọng Hải, vì căn nhà bị phá dỡ mà phạm tội đâm chém. Người cầm dao chống cự bằng bạo lực là Dư Trọng Hải, nhưng lại có kẻ khác âm thầm khống chế con dao này từ trong bóng tối, đầu tiên là đẩy người nông dân tên Dư Trọng Hải vào đường cùng, sau đó mới đặt con dao vào tay ông ta…
Ngọn lửa bám sát theo hắn, truy đuổi hắn tới vách đá, Đàm Thiệu An cũng đã nhận ra.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Anh Đàm này, bây giờ chúng tôi đưa anh tới đâu?”
Đàm Thiệu An chưa mở miệng, Lăng Hà đã xen vào, “Nghiêm tổng đến bệnh viện nhân dân huyện Nam Giao đi, cách văn phòng huyện ủy hai trạm xe thôi.”
Đàm Thiệu An thầm giật mình, không hổ là con trai của chủ tich Lăng, vô cùng khôn khéo và cẩn trọng, không thể qua mặt được.
“Tranh thủ đến bệnh viện, anh còn băng bó vết thương.” Đôi mắt Lăng Hà trong veo, mặt không gợn sóng, “Tôi biết anh Đàm lo cho vợ nhất. Gần đây bệnh tình của vợ anh chuyển biến nguy kịch, giờ đang trong bệnh viện Nam Giao… Tôi cũng biết rằng mười lăm năm trước, nếu vợ anh, khi đó vẫn còn là bạn gái anh, không đột ngột mắc bệnh hiểm nghèo phải phẫu thuật để giữ mạng sống, thì anh cũng không đi vay nặng lãi vài chục vạn, lãi mẹ đẻ lãi con, bị chủ nợ Trương Đình Cường đến tận nhà ép buộc đến nỗi bí quá hoá liều… Đàn ông chí tình chí nghĩa, có những việc nên làm, tất nhiên cũng có những việc không nên làm, ngay cả người thân yêu nhất của mình mà còn không bảo vệ được thì làm sao có tâm trí lo toan cho kẻ chẳng liên quan? Tôi hiểu sự lựa chọn của anh Đàm, tôi không cho rằng việc anh làm là sai lầm quá lớn.”
Đàm Thiệu An ngỡ ngàng ngước lên nhìn vị công tử họ Lăng cực kỳ am hiểu cách thu phục lòng người, lòng dạ hắn rối bời, khóe mắt chợt trào lên hơi ẩm, nhưng kiên cường nén nhịn, không muốn tiếp tục rơi nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất