Ngược Dòng Vung Đao

Chương 104: Giám đốc tân nhiệm

Trước Sau
Đến lúc này, vô số manh mối nhỏ vụn mới chậm rãi leo ra từ hồ sơ tư liệu, để lộ những cái bóng quỷ lúc nhúc như đàn kiến. Tất cả manh mối rành rành tụ hội trên người Cổ Diệu Đình và bóng đen khổng lồ sâu không lường được phía sau.

Sự việc trọng đại, các nhân vật liên quan vừa có tiền vừa có quyền, vì vậy hồ sơ vụ án bị chuyển qua chuyển lại giữa các lãnh đạo tổ chuyên án nhiều nơi, lợi ích của các ban ngành phân hóa chia rẽ, vụ án này đối với bất cứ ai cũng là cục than nóng bỏng tay.

Ngay đến cục trưởng Bào và đội trưởng Tiết, sau khi lấy được khẩu cung và manh mối từ nhân chứng, tập hợp thành bộ hồ sơ phức tạp nộp lên trên, hai người lại không có quyền triển khai kế hoạch, đành phải chờ đợi. Dù sao hai người cũng chỉ là cục trưởng và đội trưởng đội hình sự tỉnh ngoài, quyền hạn chỉ gói gọn trong một mẫu ba phần đất trước cổng nhà, tình cờ giẫm ra ngoài một bước sẽ lập tức bị ngăn cản và phá bĩnh khắp nơi. Địa vị của các doanh nhân như Lương Thông, Quách Triệu Bân, chí ít cũng là đại biểu nhân dân Yên thành, muốn đụng vào những người này cần phải được lãnh đạo cấp thành phố gật đầu cho phép, bằng không thì không làm gì nổi.

Sáng sớm, tại một tòa cao ốc nằm trong khu trung tâm thương mại thuộc tân khu Lâm Loan.

Nghiêm Tiểu Đao mặc bộ vest trịnh trọng, đẹp trai ngời ngời, nét mặt bình thản, sải bước ra khỏi thang máy, đi vào cửa chính công ty.

Cô nương A ngồi sau quầy lễ tân quan sát vẻ mặt Nghiêm tổng, dè dặt chào hỏi, quay sang bà tám với chị em bên cạnh, “Sếp cạo đầu kìa, đẹp trai quá!”

Cô nương B nói, “Cạo đầu thể hiện quyết tâm à? Chết rồi lo quá!”

Cô nương A, “Vẻ mặt không vui lắm, thưởng quý hai chắc hẻo rồi.”

Cô nương B, “Thế lương tháng này có phát không…”

Nghiêm tổng nghỉ ốm vài hôm, cạo đầu còn ngắn hơn xưa, tóc trên đỉnh đầu còn nửa tấc, hai bên mai ngắn tới nỗi chỉ thấy da đầu và chân tóc cụt ngủn. Hai má xọp đi rõ rệt, các nhân viên nữ nhìn mà xót xa.

Nghiêm Tiểu Đao gật đầu chào từng người trong công ty, giữ vững nụ cười ung dung điềm tĩnh, chỉ lưng áo sơ-mi loang lổ mồ hôi tiết lộ tình thế hỗn loạn, trái che phải đỡ bôn ba mệt nhọc gần đây của hắn. Hắn phải uống thuốc hạ sốt cấp tốc, để tránh nhiễu động quân tâm trên dưới tập đoàn, dạo này hắn đi sớm về khuya, vừa thuyết khách vừa trấn an ban lãnh đạo cùng các đối tác có liên quan, ổn định dân tâm. Hiện tại hắn chẳng khác gì miếng cao dán đặc biệt, nơi nào có lỗ thủng thì vội vàng chạy tới bịt lại, khó tránh khỏi được chỗ này hỏng chỗ kia, đáp ứng không xuể, thật sự mệt muốn chết.

Bây giờ Nghiêm tổng thực chất là lãnh đạo tối cao của tập đoàn Bảo Đỉnh.

Cảnh sát vẫn chưa chính thức công bố việc Thích Bảo Sơn có liên quan, toàn bộ vụ án bị phong tỏa, những tình tiết này là tuyệt mật, chỉ tồn tại trong kẽ hở của hồ sơ. Người trong giới chỉ nghe ngóng chắp vá được vài lời đồn thổi, nói lão tổng Thích gia của tập đoàn Bảo Đỉnh không xuất hiện trước công chúng từ lâu lắm rồi, có lẽ người này phạm tội xuất cảnh bỏ trốn hoặc đã bị tạm giam, cũng có thể đang liệt giường hấp hối, hoặc bị con nuôi soán quyền đoạt vị như trong mấy bộ phim truyền hình ân oán của giới thượng lưu!

Chuyện này hệt như điều mọi người từng dự đoán, Thích Bảo Sơn cả đời không lập gia đình, không có con ruột, toàn bộ gia sản sớm muộn gì cũng để lại cho con nuôi Nghiêm Tiểu Đao.

Trước kia rất nhiều người rảnh rỗi xì xào sau lưng Nghiêm Tiểu Đao, nói hắn vì vinh hoa phú quý mới quỳ xuống xin làm đồ đệ của Thích Bảo Sơn, khúm núm gọi người ta là cha, hắn chỉ cười xòa, không thẹn với lương tâm. Nghiêm Tiểu Đao không để ý đến tiền tài tới vậy, nhưng đặt tay lên ngực tự vấn, hắn cũng không muốn tâm huyết nửa đời của cha nuôi trôi theo dòng nước, không muốn cơ nghiệp lụn bại dưới tay mình. Nếu cơ nghiệp đã rơi thẳng xuống vai hắn, hắn không thể không đương đầu với tình hình rối rắm này.

Đêm qua Nghiêm Tiểu Đao thò một chân, chủ động tỏ tình dưới tấm chăn, lại bị ngài Lăng từ chối.

Lăng Hà nói, “Không đâu, sợ anh mệt. Tôi định học mẹ anh nấu canh thập toàn đại bổ và canh nhân sâm đương quy, bổ máu cho con trai cưng của bác.”

Lăng Hà nằm nghiêng, dùng ngón tay phác họa sườn mặt tiều tụy của người nào đó, cũng hiểu được tình cảnh gian nan sứt đầu mẻ trán của Nghiêm tổng bây giờ.



Thư ký Diêu xì xào cảm thán với đồng nghiệp bàn trên, “Vài quản lý cấp trung ở mấy chi nhánh cảng Lâm Loan bị dụ dỗ rồi đấy, bỏ đi ăn máng khác rồi, bao nhiêu việc lung tung beng chẳng ai lo, dạo này công ty bết bát lắm!”

Cửa phòng làm việc bị mở tung, Nghiêm tổng mặt mũi lạnh lùng, thái độ bất thiện tiễn khách ra về, rảo bước thẳng tới thang máy, định tống khứ gã khôn lỏi đục nước béo cò này càng sớm càng tốt. PIC Lưu tổng từ phe đối thủ vẫn chưa bỏ cuộc, thủ thỉ khuyên nhủ suốt dọc đường, “Tôi nói nè, Nghiêm tổng cứ cân nhắc lại đi, giá cổ phiếu chúng ta còn thảo luận được mà.”

Nghiêm Tiểu Đao không cho phép gã xen vào, “Tôi không có ý định bán, Lưu tổng vội vàng quá rồi.”

Gã đàn ông tên Lưu tổng tươi cười, “Lưỡng lự chần chờ thiếu quyết đoán vậy, tình thế lúc nào chẳng thiên biến vạn hóa!”

Nghiêm Tiểu Đao đáp lễ, “Anh cả nghĩ quá, mời anh đi cho, tôi còn đang bận.”

Lưu tổng nhướn mày ghé sát vào Nghiêm Tiểu Đao, hỏi dò, “Gần đây tôi nghe nói mấy chi nhánh nhà các anh bị đóng cửa niêm phong, cảnh sát kinh tế và kiểm toán viên thường xuyên ra vào, có thật không vậy?… Thích gia không gặp bất trắc gì chứ?”

Nghiêm Tiểu Đao cười nhạt, “Có chuyện đó sao?”

Thang máy trên hành lang trước mặt hai người chậm rãi mở ra, vầng hào quang rực rỡ thình lình chẻ đôi tầm nhìn của hắn.

Thang máy mở ra trọn vẹn, khuôn mặt nóng ran gượng gạo của Nghiêm Tiểu Đao lập tức khựng lại, bất ngờ trông thấy một người nằm ngoài dự kiến của hắn. Người trong thang máy mặc vest trang trọng, dáng người cao ngất, dung mạo tuấn tú, bím tóc gọn gàng, chỉn chu tỉ mỉ khí thế bức người!

Lưu tổng đã bước hai chân vào thang máy, tay vẫn chặn cửa thang, tiếp tục lải nhải khuyên bảo, “Nghiêm tổng à, người làm ăn như chúng ta quan trọng nhất là phải thức thời! Dù sao trước đây anh cũng không phụ trách nghiệp vụ này, kinh doanh không đơn giản chỉ là kéo một đám người ra ngoài xắt dưa thái rau đâu…”

Câu này rõ ràng có ý khinh thường và cố tình nhạo báng Nghiêm Tiểu Đao.

Người trong thang máy lướt qua Lưu tổng để ra ngoài, dùng ánh mắt gai góc cay nghiệt trời sinh tùng xẻo da mặt gã, lạnh lùng tiếp lời, “Thích gia tới vùng khác du sơn ngoạn thủy an dưỡng tuổi già rồi, toàn bộ nghiệp vụ giao cho Nghiêm tổng xử lý. Anh nói xong chưa? Xong rồi thì đừng câu giờ, tôi đang cần bàn chuyện hợp tác với Nghiêm tổng.”

Lăng Hà bốn lạng đẩy nghìn cân hất cánh tay đang chặn cửa thang máy ra, để cánh cửa vừa dày vừa nặng khép lại, nhốt gã phiền phức vướng víu nọ bên trong.

Nghiêm Tiểu Đao hết sức kinh ngạc, đi một vòng xung quanh Lăng Hà: Cậu đến làm gì thế?

Chải tóc gọn gàng như vậy, cậu tới đi catwalk sao?

Lăng Hà không rảnh rỗi đùa cợt với Nghiêm Tiểu Đao, cũng không tới để đi catwalk. Y bước thẳng đến quầy lễ tân, lễ phép gật đầu chào nhân viên tiếp đón. Vì dáng người rất cao nên tiêu điểm phát tán nhiệt độ cũng cao, nụ cười dịu dàng của y tức khắc lan tỏa khắp văn phòng.

Đối diện với phong cảnh mê người tao nhã lịch lãm như vậy, cô nương ở quầy lễ tân cũng bất giác hạ giọng, thanh thúy uyển chuyển hẳn lên, “Cậu là cậu Lăng ạ? Mời cậu ngồi bên này, trước tiên cậu làm bài thi viết, chúng tôi sẽ sắp xếp quản lý trao đổi với cậu, sau đó lãnh đạo sẽ gặp cậu trực tiếp.”

Nghiêm Tiểu Đao thật sự không ngờ.

Việc sàng lọc hồ sơ cho vòng phỏng vấn đầu tiên tất nhiên không phải do hắn làm, nhiệm vụ này là của ban nhân sự.

Lăng Hà rất thẳng thắn nhận đề thi viết dày cộp, ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nghiêm túc làm bài.

Cô nương A ngồi quầy lễ tân nhỏ giọng thì thầm với người phía sau, “Đẹp trai dã man tàn bạo… là con lai đó!”

Anh chàng B, “Phỏng vấn vị trí quản lý phòng marketing hả?”

Cô nương A, “Hồ sơ viết là đã có kinh nghiệm làm quản lý ở hai công ty rồi.”

Anh chàng B, “Du học sinh về nước hả? Trường nổi tiếng thấy bà nội.”

Cô nương A, “Quốc tịch Mỹ, ca này hơi khó đấy… Tuyển nhân viên nước ngoài có cần tài liệu thủ tục gì không? Anh đoán xem Nghiêm tổng có nhận cậu ấy không?!”

“Đưa tôi xem hồ sơ của ứng viên này!” Nghiêm Tiểu Đao nấp sau vách ngăn bàn làm việc, rình coi rất lâu. Hắn ngoài mặt tỉnh rụi, trong lòng lại như lửa đốt đi giật hồ sơ của Lăng Hà. Hồ sơ chân thật của ngài Lăng, chính hắn còn chưa được xem đâu.

Lăng Hà tuân theo mọi quy trình chính thức, nghiêm túc làm hết bài thi viết. Còn chưa được gọi vào phỏng vấn, Nghiêm Tiểu Đao đã mở tung cửa phòng làm việc, nét mặt thâm sâu khó dò, trong bụng chỉ muốn cầm đao chém người, “Này cậu kia, đừng nói gì hết. Cậu ứng viên kia, mời cậu vào đây một lát!”

Tiếng xôn xao thầm thì vang lên từng chặp như tơ nhện phía sau Lăng Hà, y đeo trên lưng ánh mắt nóng rực của vô số người, bước vào phòng lãnh đạo.

Nghiêm Tiểu Đao cũng rất cẩn thận, đầu tiên phải hạ rèm cửa chớp.

Ngay khoảnh khắc ứng viên bước vào phòng, hắn túm lấy chiếc cà vạt kẻ sọc chéo làm bộ làm tịch trên cổ người này, đôi môi nóng hổi bất chấp phép tắc trật tự, ập tới khuôn mặt, chóp mũi, vành tai người ta. Nghiêm Tiểu Đao âm ỉ nổi giận, vừa bực vừa buồn cười, “Cậu đến làm gì? Đến xem tôi làm trò cười hả?”

Lăng Hà khẽ khàng né tránh đôi môi thô bạo của Tiểu Đao, nghiêm trang đáp, “Không, tôi đến giúp anh thu dọn tàn cuộc.”

Nghiêm Tiểu Đao nhíu mày, “Cậu định thu dọn thế nào?”

Lăng Hà đáp rất đương nhiên, “Anh đang tuyển quản lý còn gì? Anh tuyển tôi đi, tôi làm ở vị trí gì chẳng được?”

Nghiêm Tiểu Đao dứt khoát giũ hai tờ hồ sơ trong tay đánh “phạch” một cái, “Tuyển cậu ấy hả? Thôi sửa luôn chức vụ nhé, sửa thành ông đây tuyển chủ tịch có được không?!”

Hai người ôm eo nhau, tựa lên bàn làm việc, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng nhau. Nghiêm Tiểu Đao vẫn đang xoắn lên vì nội dung trong bản hồ sơ nào đó, cảm thấy chút thể diện trên bản mặt già nua này vừa bị quét sạch đi, đồng thời lại như có một bàn tay nho nhỏ, ngấm ngầm khuấy động chọc ghẹo con tim hắn, “Ôi, khoa kinh doanh đại học Cambridge, đại học kinh doanh Wharton*, cùng trường với tổng thống Mỹ hả?… Tiếng Anh tiếng Pháp thành thạo, tiếng Italy tiếng Tây Ban Nha cơ bản, sao cậu chưa đắc đạo phi thăng luôn đi trời ạ?! Cậu Lăng à, cậu đến chỗ tôi làm thì uổng phí tài năng của cậu quá, cái ao nhỏ nhà tôi không chứa nổi cậu đâu.” (*Trường Wharton thuộc đại học Pennsylvania đã vượt qua Harvard, vươn lên dẫn đầu bảng xếp hạng những trường kinh doanh tốt nhất nước Mỹ năm 2019 theo US News & World Report. Ông Trump từng học trường này.)

“Tôi có tài nhưng không gặp thời, phiêu bạt thành quen, bây giờ cần ổn định, muốn đến chỗ Nghiêm tổng thi triển bản lĩnh.” Lăng Hà nở nụ cười động lòng người, đột nhiên đổi giọng, “Tôi làm ‘tổng’ ở nhà được rồi, ra ngoài cho Nghiêm tổng làm tổng, nhường hết thể diện cho anh đấy. Từ nay anh chủ ngoại, tôi chủ nội.”

Câu này còn mang ý khác, Nghiêm Tiểu Đao lập tức bác bỏ, “Thôi đừng, tôi không ngại đổi vai đâu, từ nay tôi chủ nội!”

Hai người không ai nhường ai, thô lỗ gặm cắn phần cằm nhẵn mịn của nhau như ở chỗ không người, mãi mới chịu dừng lại, chỉ vì sợ cắn ra vết đỏ như giác hơi. Cuối cùng Nghiêm Tiểu Đao hạ mình hết cỡ, khom lưng chắp tay với Lăng Hà, “Tôi thật sự đang cần người, tổng công ty còn thiếu một giám đốc tài chính.”

Lăng Hà tự mình ứng cử, không dựa vào ai, “Tiểu Đao, các hạng mục đầu tư, dòng tài chính và nghiệp vụ đàm phán với nước ngoài, chỉ cần anh tin tôi, tôi có thể giúp anh tất cả, tóm lại sẽ không để anh chịu thiệt ở những chuyện nhỏ nhặt này.”



Nghiêm Tiểu Đao ôm lấy người ta, thể xác và tinh thần rệu rã, kiệt sức vùi đầu vào hõm vai Lăng Hà, “Cục cưng à… Sao em nhiệt tình thế?”

Lăng Hà liếc nhìn cảnh sắc bến cảng bên ngoài cửa sổ, trời biển một màu cuồn cuộn mênh mang, “Tiểu Đao, cha nuôi của anh từng nói với tôi rằng, trước kia tôi tiếp cận anh, quyến rũ anh vì mục đích khác, vì lòng dạ tôi khó lường. Sau này ông ta bỏ đi, toàn bộ tài sản đứng tên ông ta sẽ là của hai chúng mình! Thích gia đúng là liệu sự như thần, nếu ông ta đã nói vậy thì tôi sao dám phụ lòng mong đợi của ông ta!”

Nghiêm Tiểu Đao, “… Cha nuôi tôi đã đi rồi, cậu còn chấp nhặt với ông ấy làm gì?”

“Tôi có chấp nhặt với ông ta đâu.” Lăng Hà khẽ hôn lên trán Tiểu Đao, “Tôi không tham tài sản nhà anh, nhưng tôi cũng không muốn nhìn anh biến thành kẻ nghèo hèn. Anh cứ sắp xếp chức vụ nào cũng được, miễn là tôi có thể giúp anh.”

Cơ nghiệp mà cha con Thích Bảo Sơn tung hoành gây dựng hơn mười năm trên bến cảng, Lăng Hà biết đây chính là bến đỗ của Nghiêm Tiểu Đao suốt mấy năm nay, là một phần gia sản dốc sức nhiều năm mới kiếm được, cũng là miếng thịt béo bở trong mắt người ngoài. Xét theo luật rừng phổ biến trên thương trường, chút động tĩnh nhỏ cũng sẽ kéo theo cả đàn sói ùa tới bao vây, chực chờ nhai thịt hút máu. Lăng Hà không hề muốn chứng kiến người y quan tâm phải rơi vào cảnh mãnh hổ lạc xuống đồng bằng, bị người ngoài cười cợt chế nhạo, thậm chí hai đầu thọ địch, bị người ngoài ác ý chơi đểu, giậu đổ bìm leo.

Đừng hòng.

Tiểu Đao là người của y, y tất bao bọc.

Ngay trong hôm đó, Nghiêm Tiểu Đao lập tức thông báo tới quản lý phụ trách phỏng vấn: Không cần tuyển nữa, vị trí giám đốc makerting và giám đốc tài chính đều kín rồi.

Ngài Lăng chính thức đi làm mỗi ngày, sáng chín giờ đi, chiều năm giờ về, chưa bao giờ đi muộn về sớm, hơn nữa suốt nửa tháng trời còn liên tục tăng ca đến khuya lơ khuya lắc. Tài liệu chồng chất như núi trên bàn, chưa kể đống sổ sách lộn xộn báo cáo tình hình đầu tư kinh doanh của các chi nhánh, một sớm một chiều không thể nắm rõ, vì vậy y ngồi một mình trong phòng làm việc, đêm khuya thanh vắng chong đèn nghiền ngẫm.

Thỉnh thoảng hai người cùng nhau đi làm, bình thường Lăng Hà lái xe, Nghiêm tổng nhàn nhã ngồi bên cạnh.

Như vậy thì cho dù bị người ngoài tình cờ bắt gặp, vẫn có thể nói là nhân viên tiện đường đưa đón hầu hạ sếp đi làm.

Nghiêm Tiểu Đao tự động xuống xe ở một vị trí kín đáo gần công ty, mỗi người đi một ngả với Lăng Hà để che giấu tai mắt kẻ khác. Hắn đi bộ qua hai khu phố, mua hai ly trà sữa ở quán trà sữa bên dưới tòa nhà công ty.

Quán cà phê ngày xưa từng ở chỗ này quả nhiên đã cấp tốc đóng cửa trả mặt bằng ngay khi hắn rời khỏi Lâm Loan, bây giờ thay da đổi thịt, diện mạo và nhân viên mới toanh, bắt đầu bán trà sữa trân châu.

Nghiêm Tiểu Đao thăm dò một câu, “Bạn nhân viên ơi, hôm hay giới thiệu loại gì cho tôi thế?”

Cô nàng nhân viên mập mạp rung rinh hai ụ mỡ bên quai hàm, khinh khỉnh quẳng cho Nghiêm tổng một cái lườm đờ đẫn, hờ hững đáp lời, lúng ba lúng búng như đang ăn dở miếng hoành thánh nóng sôi, “Thế tóm lại anh muốn gọi loại gì?”

“… À, cho hai ly trà sữa vị xoài.” Nghiêm Tiểu Đao hơi thất vọng, bắt đầu nhớ nhung anh chủ quán cà phê nhiệt tình khéo léo ngày xưa, tuy anh ta là gián điệp.

Nghiêm tổng bưng hai ly trà sữa giống nhau như đúc đi vào thang máy. Ngay khoảnh khắc cửa thang đóng lại, cô nhân viên bán trà sữa mập mạp quay đi, đôi mắt lờ đờ lập tức trở lại vẻ ngời sáng lanh lợi ngày thường, gọi điện thoại báo cáo, “Lăng tổng ơi, chắc anh Nghiêm không nghi ngờ em đâu, sáng mai em giới thiệu loại gì cho ảnh bây giờ, anh chỉ đạo em với?”



Đám thiện nam tín nữ ngày ngày mài mặt ở công ty, hiện giờ đã có đối tượng mới để tám chuyện. Nghiêm tổng ngày nào còn được mệnh danh là “nhành hoa Lâm Loan” nhanh chóng thất sủng, bị ánh mắt kén chọn của quần chúng nhân dân tuyệt tình đào thải.

Thư ký Diêu chế giễu lễ tân A chẳng buồn nể mặt, “Tức là đi ăn máng khác, bấu víu cành cao rồi chứ gì? Sao nhảy nhanh thế?”

Lễ tân A cười hì hì, “Có định nhảy đâu, tớ quan sát vài ngày thôi, ngắm cảnh từ xa ấy mà.”

Thư ký Diêu hừ mũi, “Đừng ngắm làm gì, cậu hai mươi sáu rồi đấy. Hay là cậu ra hỏi thẳng giám đốc Lăng xem cậu ấy còn độc thân hay đã có người yêu, đã đính hôn, kết hôn, có con, ly dị hay góa vợ rồi, thử xem trong các mục trên thì cậu ấy thuộc mục nào?”

Lễ tân A nói, “Theo quan sát và phán đoán của tớ, giám đốc nhà ta chỉ quanh quẩn trong hai mục thôi, đã có người yêu hoặc đã đính hôn rồi.”

Thư ký Diêu trố mắt, “Các cậu lấy tin tình báo từ đâu thế?”

Cô nương A và mấy cô cậu gần đó cùng xúm lại nói, “Không hẹn hò nhân viên nữ đi cà phê dùng bữa, không liếc mắt đưa tình thả thính con gái nhà người ta, ngồi trong phòng làm việc nói chuyện với ai cũng yêu cầu mở tung hết cửa, trừ những lúc thảo luận bí mật kinh doanh với sếp mới đóng thôi, cẩn trọng kín kẽ như thế, rõ ràng là hoa có chủ rồi còn gì nữa! Nhưng cậu ấy không đeo nhẫn, buổi tối vẫn tăng ca đều đều, không giống như người đã lấy vợ sinh con!”

Thư ký Diêu, “Tức là cậu còn hi vọng, đúng không hả yêu tinh?”

Lễ tân A, “Đằng nào cậu chẳng hết hi vọng rồi, đúng không hả yêu nữ?”

Thư ký Diêu đập bàn tiếc hận mình kết hôn quá sớm, lỗ vốn quá trời, tối tối tan tầm về nhà cứ phải nhìn thấy lão chồng cục mịch không lai Tây, không có mắt xanh lấp lánh.

Giám đốc Lăng làm việc cực kỳ chu đáo tỉ mỉ, sấm rền gió cuốn, hơn nữa hiển nhiên còn có khuynh hướng OCD, điều tra phân loại tất cả mọi nhân vật bên cạnh Nghiêm tổng, sau đó lập tức chỉ huy bố trí mỗi người mỗi việc, không ai được phép nhàn rỗi, hễ nhàn rỗi là giám đốc ngứa mắt. Ai cũng được sắp xếp vào một vị trí riêng phù hợp với mình, phóng mắt trông xa, đây chính là khung xương vô cùng hài hòa và chỉnh tề thống nhất của tập đoàn.

Các nhân viên cũng bắt đầu cảm khái, từ nay tiền thưởng năng suất mỗi quý khó mà đạt được rồi, bởi vì hiệu suất tiêu chuẩn đột ngột bị tăng cao. Tiền làm thêm giờ cũng chẳng có, giám đốc còn không yêu cầu sếp tổng trả tiền làm thêm, những người khác sao dám muối mặt lên tiếng? Sống trên đời sao khổ quá đi à!

Ngày nào cũng bị sếp tổng và giám đốc song song vặt lông, các nhân viên nam nữ chìm trong bi thảm, cảm khái: Nếu không phải cặp đôi ông hầm ông hừ này đẹp trai lai láng quá thì chúng tôi đã phất cờ khởi nghĩa lâu rồi.

Thư ký Diêu dùng gót giày nhọn khẽ đá chân bàn anh chàng C, “Kìa? Hai người kia cãi nhau kìa.”

Xuyên qua khe hở trên cửa chớp, có thể thấy hai bóng người lắc lư trong văn phòng Nghiêm tổng, giấy tờ loang loáng phản chiếu ánh sáng, bay loạn xạ hoa hết cả mắt. Kết quả của những lần tranh chấp về nghiệp vụ này, thông thường là giám đốc toàn thắng, một tay thâu tóm đại cuộc. Lăng Hà nắm chặt tập tài liệu Nghiêm tổng vừa tự tay ký lên, bừng bừng khí thế bỏ ra ngoài, tiện thể dùng gót chân sập cửa đánh “Rầm”- chỉ giám đốc Lăng mới dám đá cửa phòng sếp tổng.

Buổi trưa, tại phòng ăn cho nhân viên công ty ở tầng dưới.

Đám nhân viên trẻ tuổi ban đầu còn e dè kính sợ vị lãnh đạo cấp cao quốc tịch nước ngoài này, về sau phát hiện ra, bất kể xét từ lời nói cử chỉ, ăn vận chỉnh trang hay tác phong dùng bữa, người này thậm chí còn bình dị gần gũi hơn cả Nghiêm tổng. Thế là các nhóm nhỏ phân tán nói chuyện riêng lẻ dần dần tụ họp thành tập thể vây quanh chiếc bàn dài thật lớn, tán gẫu cực kỳ rôm rả.

Lăng Hà mua cơm chỉ chọn các loại thịt, gọi một khay đầy ắp sườn nướng và cánh gà chiên tươi ngon thơm phức, thoải mái dùng tay bốc lên gặm.

Trước mặt Nghiêm Tiểu Đao là một chậu salad xanh mướt, ở giữa điểm xuyết mấy trái cà chua bi bóng bẩy.

Sở thích ăn uống của hai vị này trái ngược trầm trọng với khí chất bên ngoài, tạo ra cảm giác tương phản mãnh liệt vô cùng kỳ quặc. Tuy nhiên đặt suất ăn của hai người cùng một chỗ thì cũng gọi là có rau có thịt, dinh dưỡng phong phú.

Lễ tân A khéo léo hỏi đầy ẩn ý, “Bình thường giám đốc có thể dục thể thao gì không? Công ty mình có hội đi bộ đường dài, có cả đội bóng chuyền hay chơi ở bãi biển, tan tầm chúng ta cùng đi nhé!”

Lăng Hà gặm sạch một miếng sườn nướng, ném xương vào đĩa, nói, “Tôi có bạn tập thể dục rồi, bình thường bọn tôi hay chạy bộ ban đêm.”

Nghiêm Tiểu Đao suýt thì sặc cà chua bi, chạy bộ ban đêm cái khỉ nhà cậu ấy!

Lăng Hà chưa nói “cưỡi ngựa ban đêm” đã là nể mặt hắn lắm rồi!

Thư ký Diêu chẳng buồn khách sáo cầm nĩa gẩy salad trong chậu của sếp, “Chậc, dạo này Nghiêm tổng ăn cỏ hàng ngày ạ?”

Nghiêm Tiểu Đao và Lăng Hà ngồi đối diện hai bên bàn, ở giữa còn cách vài người, cố tình ngồi xa vì nếu gần quá thì cuối cùng sẽ thò nĩa sang đĩa của nhau, người này ăn đồ người kia không thích theo thói quen.

Nghiêm Tiểu Đao nghiêm túc gật đầu, “Đúng thế, đang giảm béo.”

Thư ký Diêu kinh hô, “Sếp đẹp trai thế rồi mà còn giảm béo ấy ạ?”

Anh chàng C tức giận, “Đẹp trai đi làm sếp hết rồi, chỉ còn chúng em mập mạp xấu xí thôi.”

“Cơ bụng sắp tan hết rồi, không giảm không được.” Giọng điệu Nghiêm Tiểu Đao thấp thoáng vẻ tự hào, “Bữa tối ở nhà ngon quá, ngày nào cũng được ăn đại tiệc kiểu Nga kiểu Ý chính cống nên cơm trưa chỉ ăn rau thôi.”

Cả đám ganh ghét lấy khay đập vào đầu Nghiêm tổng, Nghiêm Tiểu Đao bị đập tơi bời, bữa này tính tiền cho một mình hắn.

Buổi tối tăng ca, ngoài cửa sổ cao ốc là bến cảng phồn hoa rực rỡ ánh đèn. Vài nhân viên xí xọn nán lại văn phòng của giám đốc Lăng không chịu đi, “Giám đốc nà, giám đốc đã kết hôn ở nước ngoài chưa? Có người yêu chưa? Mỹ nhân tóc vàng phải không?”

“Tôi thích mỹ nhân tóc đen.” Khóe miệng Lăng Hà nhếch lên rất khẽ. Y đi làm không thích mặc vest, ngại phiền, bình thường chỉ mặc áo thun có cổ dệt từ vải lanh và quần casual, bảy ngày một tuần chỉ mặc đúng một màu, ai không biết còn tưởng y tắm xong không thay quần áo.

Anh chàng C nói, “Hay là gia nhập hội việt dã F.A với bọn anh đi, chắc chắn sẽ có người yêu!”

Lăng Hà chỉ cười, ngầm thừa nhận đã có người yêu rồi.

Cả đám ngầm hiểu, cùng liếc về phía tay trái Lăng Hà, nhưng ngón tay Lăng Hà trơn tru, chẳng có đồ trang sức đắt tiền lấp lánh nào cả…

Thêm hai ba câu tống khứ đám paparazzi, cao ốc ban đêm lại trở về yên tĩnh, Lăng Hà cũng chuẩn bị tan tầm.

Điện thoại khẽ rung, người nào đó nhắn tin đến: Về chưa?

Lăng Hà vừa đi vừa tắt đèn hành lang, thong thả bước đến trước cửa phòng làm việc của Nghiêm tổng, dùng khớp ngón tay gõ cửa.

Giọng điệu uể oải từ bên trong vọng ra, “Giao hàng hả?”

Lăng Hà cười khẩy, truyền tin qua ván cửa. “Tôi đến gọi đồ ăn.”



Đẹt, Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, ông đói khát chờ mi về nhà nấu cơm bao lâu rồi, ngài Lăng không mang cơm đến thì thôi, giờ còn tự nhảy vào mâm là sao!

Vừa mở cửa, Lăng Hà đã bị Nghiêm Tiểu Đao nắm lấy cằm, hai người cùng cười, âu yếm ngắm nhìn khuôn mặt nhau. Luồng sáng cuối cùng trong hành lang hối hả thu hẹp theo khe cửa dần khép lại, chầm chậm chìm vào bóng tối.

Bầu trời đầy sao lung linh lấp lánh lạc xuống nhân gian, ánh đèn trên cầu cảng và con đường ven biển trải dài như dòng sông bất tận.

Nghiêm Tiểu Đao ôm Lăng Hà thật lâu, trịnh trọng hôn lên môi người ta, “Tốt quá, cảm ơn nha.”

Lăng Hà coi đó là lẽ đương nhiên, chẳng buồn khách sáo vờ vịt làm gì, “Anh là của tôi, toàn bộ con người anh đều là của tôi, tôi sẽ không lỗ vốn.”

Bình sinh Nghiêm Tiểu Đao chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày hắn sẽ được hưởng thụ mô hình tự sản tự tiêu, hai người tay nắm chặt tay cùng kiếm tiền rồi cùng gom tiền vào một chỗ như vậy. Đối với mô hình phu phu chung tay này, hắn cực kỳ hài lòng.

Chiếc áo vải lanh của Lăng Hà rất mỏng, Nghiêm Tiểu Đao thò tay vào, tranh thủ sờ soạng da thịt bên trong, ai ngờ càng sờ càng nhộn nhạo trong lòng.

Hắn chăm chú nhìn lồng ngực Lăng Hà, “Cục cưng à, áo này mặc đi làm nhìn xuyên thấu được đấy.”

Hắn đẩy Lăng Hà ra nửa bước, cúi xuống mút lấy nơi nhạy cảm thấp thoáng hiện ra trước ngực người ta, Lăng Hà hít mạnh một tiếng, “Nước miếng của anh… Bảo sao không xuyên thấu?”

Đúng là xuyên thấu thật, rõ ràng Lăng Hà vẫn mặc áo, nhưng bây giờ chẳng khác gì không mặc, cơ bắp duyên dáng xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp vải mỏng, nơi bị nước miếng thấm ướt thấp thoáng sắc hồng nhàn nhạt, khẽ nhô lên giữa một mảng ướt át, gợi cảm tới cùng cực.

Lăng Hà chẳng buồn khách sáo, đẩy Tiểu Đao tới bàn làm việc, hai con ngươi nhanh chóng chuyển sang màu xanh thẫm đầy nguy hiểm, tự mang trong mình ánh nước lấp lánh mê người.

Nghiêm Tiểu Đao khàn giọng phản kháng, “Chúng ta chừng mực chút được không?”

Lăng Hà chuyển sang nụ cười đòi nợ, “Sếp à, dạo này ngày nào em cũng tăng ca, sếp định cảm ơn em thế nào đây?”

Giám đốc Lăng phóng khoáng ngồi trên chiếc ghế xoay trước bàn làm việc của sếp tổng, tư thế ngồi rất hào hùng, ánh mắt và dáng dấp vừa xinh đẹp vừa xảo quyệt, hệt như loài động vật họ mèo, dùng cái nhìn bốc lửa phác họa đường cong khắp toàn thân Nghiêm Tiểu Đao.

Đệt, Nghiêm Tiểu Đao chửi thầm, thằng ranh cậu ngồi đấy, tư thế này rõ ràng là chặn kín cửa sau, chẳng cho tôi cơ hội nào hết, cậu định ép tôi đ*t cái ghế này hả?

Lăng Hà xắn tay áo, vỗ đùi ý bảo: Tiểu Đao, anh ngồi lên đây.

Nghiêm Tiểu Đao nghiêng đầu dòm Lăng Hà, đôi bên dùng ánh mắt giằng co qua lại, lửa tình rực rỡ tóe ra, ánh lửa chiếu sáng tình cảm nồng nàn không nỡ rời xa nơi đáy mắt họ. Nghiêm Tiểu Đao sảng khoái bước lên, ngồi xuống đùi Lăng Hà, “Lần này thôi đấy.”

Ý của Nghiêm Tiểu Đao là, trong văn phòng một lần thôi đấy, việc này nhất định không được trở thành thói quen.

Lăng Hà hôn lên vị trí mềm mại giữa xương quai xanh của hắn, “Tôi có thể làm cho anh nghiện đấy, anh chịu được một lần thôi sao?”

Hai người đã tường tận nắm rõ từng cứ điểm bí mật trên thân thể nhau, dễ dàng chiếm giữ nơi yếu hại, công thành đoạt đất khiêu khích nhau động tình. Sự tự tin gần như tự kỷ trước sau như một ở phương diện này của Lăng Hà khiến Nghiêm Tiểu Đao hận tới ngứa răng, nhưng hắn vẫn cam chịu thừa nhận, quả thật hắn đã nghiện rồi… Ở trên giường, hắn không thể rời khỏi Lăng Hà.

Quả nhiên người sảnh sỏi có thể phân biệt được từng cảm nhận sâu sắc và nhỏ bé, sự thỏa mãn nhục dục mà phụ nữ và đàn ông mang lại cho hắn khác hẳn với nhau, cực khoái tiêu hồn luồn qua hai huyệt đạo khác biệt, du ngoạn tại trung khu thần kinh, hai cảm giác này khác nhau hoàn toàn.

Hai người im lặng cởi cúc quần cho nhau, quần áo chỉ vạch ra vừa đủ tại các vị trí cần dùng, nửa kín nửa hở như vậy lại càng khiến người ta khó kiềm chế. Lăng Hà nồng nàn hôn lên yết hầu và xương quai xanh của Tiểu Đao, dùng miệng và đầu lưỡi thăm dò tìm kiếm da thịt ấm áp bị che khuất dưới cổ áo sơ-mi, cơ thể đàn ông rắn chắc đầy quyến rũ bị y ôm trọn vào lòng, xúc cảm này mang đến cho y sự yên tâm mãn nguyện nhất mà y có được trên đời…

Lăng Hà khẽ cắn hai cúc áo trước ngực Tiểu Đao, dùng răng cởi ra, liếm láp hai điểm đỏ, khiến Tiểu Đao hít sâu một hơi.

Nghiêm Tiểu Đao không thể ngăn mình cứng lên, vật thể to lớn hùng dũng vùng ra khỏi quần lót, chọc vào bụng Lăng Hà. Lăng Hà càng không ngừng liếm mút nơi nhạy cảm nọ, đầu lưỡi uốn lượn để lại vô số dấu vết không đếm xuể, buộc Tiểu Đao phải hổn hển ra lệnh cho y, “Nhanh lên đi.”

Xương hông hai người áp chặt vào nhau, lồng ngực và bụng dưới mạnh bạo cọ xát, để khoái cảm từ cạn tới sâu chậm rãi xâm nhập lãnh địa của nhau. Tấn công, giao chiến, chinh phạt, hệt như một trò chơi phối hợp ngọt ngào, cam tâm tình nguyện lún sâu vào vòng xoáy, không thể kiềm chế nổi mình.

Lăng Hà nắm lấy vòng eo dẻo dai mạnh mẽ của Tiểu Đao, còn Tiểu Đao dùng cánh tay siết chặt cổ Lăng Hà, nhìn Lăng Hà đỏ mặt vì khó thở trong lòng hắn, lại vẫn liều mạng thúc vào giữa mông hắn. Hắn khẽ buông tay, Lăng Hà mãnh liệt thúc lên trên, Nghiêm Tiểu Đao bất giác chửi đổng, hai chân không khỏi móc vào ghế, muốn quấn chặt người này hơn, thân mật như vậy vẫn còn chưa đủ…

Lúc này Lăng Hà mới nắm lấy vật cứng của Tiểu Đao, động tác nhẹ nhàng ve vuốt mang theo cả nuông chiều, xấu xa bức bách hắn, “Anh hôn tôi một cái thì tôi nhấp một lần cho anh sướng.”

Nghiêm Tiểu Đao nghe lệnh, hôn lên hai mí mắt xinh đẹp kia.

Lại hôn mũi, hôn vành tai.

Sau đó là mạch máu trên cổ, xương quai xanh, Lăng Hà thỏa mãn dựa vào lưng ghế, đúng lúc đó, Nghiêm Tiểu Đao thình lình nhấn chốt, chiếc ghế chủ tịch lập tức ngả ra!

Lăng Hà không kịp phản ứng, cứ thế té ngửa trước mặt Tiểu Đao. Đôi tay vô lực bị hai tay Nghiêm Tiểu Đao giữ chặt bên dưới, nhưng hung khí chí mạng vẫn cắm sâu trong bụng Tiểu Đao, ngọt ngào khuấy động, khiến cả đôi bên cùng đóng đinh trên ghế, không thể nhúc nhích.

Nghiêm Tiểu Đao hừ một tiếng, “Được thôi, anh hôn nhé.”

Hắn đỡ lấy đầu Lăng Hà, khom lưng cúi xuống, dùng đôi môi nóng hổi bao bọc đôi môi y, đầu lưỡi ngang ngược càn quấy trong khoang miệng y…

Chiếc áo thun bằng vải lanh của Lăng Hà bị vò nhàu nhĩ như tấm giẻ, sau đêm nay, chiếc áo mới tinh này đành phải loại bỏ, đưa cho mẹ Nghiêm làm khăn lau bếp! Ba cúc áo không cánh mà bay, văng thẳng tới góc tường. Vạt áo của tân giám đốc bị vén cao tới xương quai xanh, quần bị vạch ra, hé lộ da thịt lộng lẫy mướt mát từ ngực tới đùi, phơi bày mỹ cảm bị áp chế giam cầm đầy mê hoặc…

Toàn thân Lăng Hà trải đầy dấu vết bị liếm mút đỏ như giác hơi, khuôn mặt tuấn tú và dáng người thật sự không thể dùng ngôn từ để miêu tả…

Tòa cao ốc vắng vẻ không người, bầu trời đêm tĩnh mịch như làn nước, ánh đèn lung linh mờ ảo, sự yên lặng cực hạn từ bốn phía càng làm nổi bật hành vi phóng đãng quyết liệt đầy bí ẩn đang diễn ra trong góc phòng. Nếu có người vô ý đặt chân vào cấm địa, bước nhầm vào văn phòng Nghiêm tổng, đập vào mắt sẽ là hình ảnh Nghiêm tổng đè tân giám đốc xuống chiếc ghế chủ tịch, thô bạo cưỡng hiếp, nhấp lên nhấp xuống dâm đãng vô cùng.

Bóng lưng Nghiêm Tiểu Đao rộng lớn sung sức, áo bị vén lên, phơi bày cặp mông khỏe khoắn, cặp mông đang dồn sức lên xuống…

Yết hầu Lăng Hà không ngừng run rẩy, trong thoáng chốc còn thất thần nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, dường như cam chịu để Tiểu Đao chà đạp giày vò, còn Nghiêm Tiểu Đao liên tục nhấp lên nhấp xuống, tựa hồ chinh phạt cướp đoạt thân thể Lăng Hà, cướp đi trinh tiết của chàng trai trẻ trung tuấn tú này.

Nghiêm tổng dùng quy tắc ngầm với tân giám đốc, chắc chắn là vậy rồi.

Nghiêm Tiểu Đao cảm giác được Lăng Hà đột ngột động tình, hung khí cắm sâu trong cơ thể hắn ước chừng biến lớn gấp đôi, nhồi chặt khiến hắn mồ hôi đầm đìa, vừa đau đớn vừa mê hồn. Lăng Hà chợt nảy người lên, thúc vào nơi nhạy cảm nhất của hắn, cả hai cùng mất kiểm soát, không thể chịu được nữa!

Lăng Hà vùng vẫy định vươn mình ngồi dậy, nhưng thử vài lần vẫn chưa thành công, bị Tiểu Đao hung hãn đè nghiến hai cổ tay. Nghiêm Tiểu Đao không thể ngăn mình chủ động nhấp hông, tư thế điên cuồng không hề tầm thường, mang theo hai phần quyến rũ, ba phần hoang dã, bạt mạng nghiền ép nửa thân dưới của Lăng Hà. Hắn làm như vậy để Lăng Hà xem, hắn muốn làm, hắn biết Tiểu Hà cũng muốn hắn.

Hai người cùng điên rồ tới quên hết tất cả. Mồ hôi dọc theo đường V-cut trên hai thân thể khỏe khoắn, chảy xuống người Lăng Hà…

Rất sung sướng.

Ham muốn biến thành con sông dài từ thuở hồng hoang, tại khoảnh khắc mở đê thả lũ, họ siết chặt lấy nhau, bị dòng nước xiết phá vỡ tâm trí. Chút lý trí tỉnh táo cuối cùng bị cuốn bay theo dòng nước, cuối cùng trôi ra mặt hồ rộng lớn, ấm áp sung sướng vô cùng. Hai người thong thả bập bềnh dưới mặt hồ xanh biếc, túy lúy mải mê, không muốn trèo lên đất bằng thực tại.

Nghiêm Tiểu Đao bị thúc tới không chịu nổi, hết cách kiềm chế, mãnh liệt thẳng tắp người, toàn bộ lửa dục bùng nổ trên lồng ngực Lăng Hà, bắn ra một mảng lớn.

Tranh thủ lúc Nghiêm tổng máu dồn lên não, sung sướng lên tiên, giám đốc Lăng chuyển thủ thành công. Hai người mặc nguyên áo quần nhàu nhĩ, lộn xộn lăn xuống thảm!

Tại khoảng trống cực kỳ kín đáo chỉ rộng một tấc vuông phía sau bàn làm việc, Lăng Hà nhấc hai đùi Tiểu Đao, ra sức thảo phạt vô số lần, hưởng thụ nhìn hai chân sếp tổng bị y gác lên vai. Nếu có người nhìn qua cửa, đập vào mắt sẽ là đôi chân Nghiêm Tiểu Đao lửng lơ phía sau bàn, không ngừng lay động, phóng khoáng mặc cho Lăng Hà tùy tiện càn quét trên người hắn, cảnh sắc tình ái rành rành trong gian phòng.

Lăng Hà sung sướng bắn vào thân thể người yêu, mãn nguyện ngậm lấy chóp mũi Tiểu Đao, hôn sâu, hết cách tự kiềm chế, chấp nhận rơi vào lòng bàn tay mỹ nhân tóc đen này…

Hai người nằm trên thảm, ôm nhau thật lâu, hổn hển tới khuya mới chậm chạp đứng dậy, sửa sang lại quần áo.

Nghiêm Tiểu Đao ngồi trên mép bàn, cài thắt lưng và cúc áo sơ mi, vẫn chưa thoát khỏi dư vị lửa tình nồng say mê đắm, sắc mặt mệt mỏi biếng nhác.

Lăng Hà thoáng nhìn bức thư mời được thiết kế đầy tao nhã đặt trên góc bàn làm việc của hắn, hàm hồ hỏi, “Hội nghị gì thế?”

Nghiêm Tiểu Đao đáp, “Không quan trọng đâu, không phải hội nghị, chủ tịch Giản chủ trì tổ chức một buổi dạ tiệc, mọi người tụ tập vào mùa hạ hàng năm để bán đồ từ thiện, tiền thu được sẽ mang đi quyên góp, coi như làm việc thiện tích đức ấy mà.”

Lăng Hà mở thư mời, đọc thử vài câu xã giao rỗng tuếch nghìn bài như một, “Thắp lên ánh sáng tình yêu rực rỡ, bảo vệ con đường hi vọng, sao trời chiếu rọi bến cảng, yêu thương chăm sóc nhi đồng” linh tinh.

“Đây là dạ tiệc từ thiện của Giản sếp sòng hả?” Lăng Hà cảm thấy khó tin, không khỏi cười nhạt, “Lão này thú vị thật.”

Nghiêm Tiểu Đao nhướn mày, “Sao thế, cậu lại có ý kiến gì với chủ tịch Giản hả?”

“Lão là cái thá gì!” Cảm xúc của Lăng Hà thay đổi thất thường, nét mặt lạnh lẽo, ánh mắt tràn trề khinh bỉ, “Chủ tịch Giản Minh Huân có thể xem là Nhạc Bất Quần, chưởng môn phái Hoa Sơn trên đỉnh ngọn núi cao nhất Lâm Loan các anh, phú hào trong giới, dối trá cực điểm.”

Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, lúc tập đoàn ‘Giản Ước’ gặp bất trắc, giá trị thị trường kếch xù đột ngột tụt dốc, hình như ngài Lăng cũng thừa nước đục thả câu, nuốt chửng vài món lợi mà? Giản lão nhị còn bị gang bang, anh em nhà này cũng xui xẻo nhục nhã quá.

“Tiểu Đao, tôi và anh cùng tham dự dạ tiệc từ thiện của chủ tịch Giản nhé.” Lăng Hà suy tư, “Nhưng chúng ta không thể đi tay không tới buổi đấu giá, quyên góp cái gì bây giờ?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau