[Harry Potter] Sau Khi Ván Cờ Bắt Đầu Lại Lần Nữa
Quyển 3Chương 23: Ngoại truyện 1
Scorpius Severus Malfoy.
Tôi tên là Scorpius Severus Malfoy, 34 tuổi, là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Malfoy. Năm tôi 24 tuổi, đã từ nước Mỹ trở về nước Anh, Giới Phù Thủy nước Anh đã không còn có bao nhiêu người nhớ rõ dòng họ Malfoy này, họ đã quên mất gia tộc bạch kim đã từng huy hoàng và vinh quang đến đâu, có lẽ bọn họ cho rằng gia tộc Malfoy đã biến mất sau khi cha tôi – Draco Malfoy chết. Mấy tên ngu xuẩn đó đương nhiên sẽ không biết, mặc kệ gặp tình huống gì, một Malfoy sẽ luôn để lại đường lui cho gia tộc, tuyệt đối sẽ không khiến huyết mạch đoạn tuyệt. Tuy rằng lúc ấy tôi tình nguyện đối mặt với cái chết cùng cha hơn, nhưng bây giờ, tôi thấy kiêu ngạo vì mình còn sống. ⸺ Có một vài người, có một số việc, cần phải có người nhớ rõ. Quên đi là nỗi nhục lớn nhất đối với bọn họ.
Nhìn Sarnia ⸺ người vợ xinh đẹp thông minh của tôi đang đọc sách trong hoa viên, tôi lại theo thói quen chìm vào hồi ức. Nơi chúng tôi đang sống là Phủ Malfoy, là nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, tuy rằng đã từng rời đi một lần.
Tôi nhớ vào cái ngày tôi phải rời khỏi nơi này, khi đó tôi 16 tuổi, là người bị bỏ lại. Đương nhiên, tôi không phải người duy nhất. Cùng đào vong với tôi, còn có ba đứa con của dì Hermione và chú Neville, bao gồm Sarina Longbottom, Haller Longbottom và Hared Longbottom. Bốn đứa chúng tôi có chung một cha đỡ đầu, là Harry James Potter. Từ cái tên có thể nhìn ra, Haller và Hared được đặt theo tên cha đỡ đầu, bọn họ là song sinh. Ở trong lòng dì Hermione và chú Neville, cha đỡ đầu là người thân thân cận nhất của bọn họ.
Thật ra ở trong lòng tôi, cha đỡ đầu cũng là người thân không thể thiếu, mặc dù ông ấy rất ít ở lại Phủ Malfoy. Nhóm Sarina đều nói, người cha đỡ đầu thương yêu nhất chính là tôi, tôi cũng biết điều này. Nhưng cha tôi trước giờ đều không tin, vẫn luôn cho rằng chúng tôi chỉ là đám trẻ con tranh giành tình cảm. Quan hệ giữa tôi với mẹ cũng không thân mật, ở trong ký ức của tôi, mẹ thà đi uống trà với các vị phu nhân còn hơn ở nhà làm bạn với tôi. Cha rất bận, là một gia chủ, ông ấy luôn có một đống chuyện xử lý mãi không xong. Thế cho nên ngay từ khi còn rất nhỏ, cha đỡ đầu đã thay thế cha mẹ làm bạn với tôi. Từ phép thuật vỡ lòng, trò chơi trẻ con, cách dùng chổi bay, các loại truyền thuyết về Hogwarts, những điều vốn nên được dạy dỗ từ cha mẹ đều được cha đỡ đầu hoàn thành hết. Cha thường xuyên khịt mũi coi thường cách cha đỡ đầu chiều chuộng tôi, cho rằng nó trái với cách giáo dục của gia tộc Malfoy, đáng tiếc cha đỡ đầu chưa bao giờ để ý cha phản đối, vẫn cứ chiều tôi hết cỡ.
Cha đỡ đầu rất tuấn tú, cho dù tôi là một Malfoy cũng cần thiết phải thừa nhận cha đỡ đầu là một người đàn ông trưởng thành rất có mị lực. Ông ấy di truyền mái tóc đen quăn xù của gia tộc Potter, nhưng sau này để tóc dài rồi, tóc ông không còn lộn xộn nữa. Hơn nữa, mái tóc của cha đỡ đầu rất mềm mại, lúc ông ấy ôm tôi, tôi có thể cảm nhận được những sợi tóc lướt qua mặt tôi không đâm người gì cả, chỉ có hơi ngứa. Tôi thích đôi mắt của cha đỡ đầu, nó có màu xanh biếc, khi ông cười rộ lên, trông y hệt Tinh Linh trong truyền thuyết. Nhưng khi cha đỡ đầu nổi giận, đôi mắt của ông sẽ biến thành màu xanh lá cây đậm, giống như gió lốc trên mặt biển. Đương nhiên tôi chưa từng chọc cha đỡ đầu giận, đó là một chuyện cực kỳ không hoa lệ, thân là Malfoy, tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này. Nhưng luôn có kẻ vì nụ cười của cha đỡ đầu mà quên mất ông mạnh đến đâu, đặc biệt là đám học sinh Gryffindor nghịch ngợm kia.
Khi tôi đủ 11 tuổi vào học ở Hogwarts, cha đỡ đầu đã là Hiệu Trưởng. Các học sinh Slytherin đều âm thầm thừa nhận cha đỡ đầu là người mạnh nhất mà họ từng gặp, điều làm họ tin phục cũng không phải thực lực của ông, mà là khí chất lãnh đạo trên người ông. Còn đám Sư Tử Gryffindor đều coi cha đỡ đầu là thần tượng và mục tiêu của họ, đáng tiếc, theo tôi thấy, cho dù có được Merlin ban ân, bọn họ vẫn chẳng bằng một cọng tóc của cha đỡ đầu. Nghe nói ngày xưa, Slytherin và Gryffindor ở trong trường đối đầu nhau, luôn chướng mắt đối phương, còn phát sinh mấy chuyện linh tinh như quyết đấu này nọ. Chưa kể cái tên điên não tàn tên Voldemort trong lời kể của cha đỡ đầu đã khiến mẫu thuẫn này tăng đến đỉnh điểm, khiến Slytherin và Gryffindor biến thành kẻ thù không chết không ngừng, đồng thời cũng hại cả Giới Phù Thủy chìm trong khủng bố, bạo lực và máu me.
Voldemort bị cha đỡ đầu của tôi đánh bại. Cho nên bọn họ liền tôn cha đỡ đầu là Chúa Cứu Thế của Giới Phù Thủy, hồi cha đỡ đầu mới 1 tuổi, ông đã khiến Voldemort phải biến mất hơn 10 năm, vào năm ông 23 tuổi, ông đã hoàn toàn giết được tên não tàn đó. Nhưng cha đỡ đầu chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện về Voldemort, có lẽ là vì ông nội của tôi chết trong tay hắn, đã có rất nhiều rất nhiều nạn nhân đã chết trên tay tên điên đó. Sự tình năm ấy tôi biết được đều nhờ cha thi thoảng kể cho nghe, một số thì được ông nội – giờ đã là tranh chân dung – và bà nội kể. Mẹ tôi chưa bao giờ dám nhắc tới chuyện liên quan đến Voldemort, bởi vì bà sợ. Thật ra tôi rất hoài nghi mắt thẩm mỹ của cha, sao lại kết hôn với mẹ tôi – một người phụ nữ yếu đuối, vô dụng, chỉ biết ăn chơi tiêu xài và yêu thích hư vinh, nhưng tôi không dám hỏi. Sau này, chú Blaise mới giải thích, hôn nhân của họ là kết quả vì lợi ích của hai gia tộc, cha chưa từng yêu mẹ, chưa có lần nào hết.
Mẹ cũng chưa từng yêu cha, tôi biết, nếu không lúc chúng tôi đào vong, bà ấy đã không bỏ rơi tôi trở về gia tộc của mình. Bị mẹ vứt bỏ nhưng tôi cũng không đau lòng, đối với bà, tôi chẳng có bao nhiêu cảm tình. Bà không giống bà nội, ánh mắt của bà nội mỗi khi nhìn chân dung ông nội dạy tôi hiểu được cái gì gọi là yêu, còn ánh mắt mẹ nhìn cha chỉ có kính sợ. Tuy nhiên, ánh mắt mà cha đỡ đầu nhìn cha lại giống hệt ánh mắt của bà nội nhìn ông nội. Hồi còn nhỏ, tôi không hiểu, sau này hiểu ra rồi cũng chỉ có thể im lặng. Tôi nhớ rõ năm tôi 13 tuổi, từng hỏi cha đỡ đầu, nếu ông yêu cha tôi, vì sao không đến với nhau, tại sao thà rằng lén nhìn cha tôi trong khi cha không chú ý, còn hơn để cha biết tình cảm của ông.
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt đau khổ của cha đỡ đầu khi ấy, đôi mắt xanh biếc kia phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn không có nửa giọt nước nào chảy xuống. Cha đỡ đầu đáp, vì cha tôi không yêu ông, nếu nói ra sẽ chỉ khiến cha tôi bối rối, có khi ngay cả làm bạn cũng không được. Tôi hứa với cha đỡ đầu sẽ bảo vệ bí mật này, nhưng tôi biết thật ra mẹ cũng đã nhìn ra, tuy tôi không biết vì sao bà ấy không tiết lộ cho cha. Tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó, cha có thể nhận ra tình cảm của cha đỡ đầu, sau đó, hai người có thể đến với nhau. Nhưng cha thật sự quá chậm hiểu, mãi đến khi cha đỡ đầu qua đời, ông vẫn không biết tình cảm của cha đỡ đầu dành cho ông sâu đến mức nào.
Đến tận giờ tôi vẫn nhớ rõ, lúc cha trúng nguyền rủa, mặt cha đỡ đầu trắng bệch, lộ rõ tuyệt vọng. Tôi thấy đôi mắt vô hồn trống rỗng của cha đỡ đầu, chứng kiến ông khóc trong vô thức, đó là lần duy nhất cha đỡ đầu khóc trong ký ức của tôi, mà có lẽ đó cũng là mặt yếu ớt nhất của ông. Cha đỡ đầu về Hogwarts một chuyến, sau một ngày một đêm mới xuất hiện lần nữa, khi ông đứng cạnh mép giường của cha, tôi cảm thấy trong cặp mắt lục kia ẩn chứa ánh sáng có thể thiêu cháy linh hồn. Sau khi ra khỏi phòng cha, cả người cha đỡ đầu đều lung lay, tôi rất hoài nghi liệu ông có thể tự mình về lại trường được không. Nhưng cha đỡ đầu từ chối để tôi đưa ông về, thậm chí ông không chịu dùng lò sưởi trong tường. Khi ông đi đến cửa Phủ, tôi nhịn không được mở miệng gọi ông, bởi vì bóng dáng của ông làm tôi có linh cảm ông sẽ biến mất. Cha đỡ đầu quay đầu lại, cười nói với tôi, về đi, Scorpius, cha đỡ đầu chỉ thấy mệt thôi. Vào giây phút đó, không biết vì sao tôi lại có linh cảm xấu rằng tôi sẽ không còn được gặp lại cha đỡ đầu được nữa, tôi sắp mất ông rồi.
Ngày hôm sau, tôi nghe được tin do dì Hermione truyền tới, cha đỡ đầu đã qua đời. Tôi nhớ rõ cha từng vô số lần so sánh, với pháp lực của cha đỡ đầu, dư sức sống đến độ tuổi của lão Ong Mật Dumbledore, nhưng năm đó, cha đỡ đầu chỉ mới 40 tuổi. Cha chú đều nói tên phản bội ⸺ Ron Weasley ⸺ đã giết cha đỡ đầu, nhưng tôi chưa từng tin. Mười Ron Weasley cũng không phải đối thủ của cha đỡ đầu, tôi biết cha đỡ đầu có thể nói là người mạnh nhất trong Giới Phù Thủy khi ấy. Nhất định tại cái nguyền rủa mà cha trúng khiến cha đỡ đầu tiêu hao quá nhiều pháp lực, ít nhất từ bộ dạng lúc cha đỡ đầu rời đi, tôi liền biết ông đã suy yếu mỏi mệt đến nỗi có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Tôi trốn trong phòng mình, cầm ảnh chụp của cha đỡ đầu, khóc suốt một đêm, cho dù khóc là một hành động rất không hoa lệ, nhưng tôi không thể nào ngừng lại được. Tôi biết, từ khi tôi có ký ức, cha đỡ đầu đã chiều chuộng tôi, mỗi khi bị cha mắng, cha đỡ đầu luôn là người bênh tôi, khi tôi gặp phải nguy hiểm hay bị thương, bị ốm, người lo lắng nhất vẫn luôn là cha đỡ đầu, ông dù có bận đến mấy cũng sẽ luôn rút thời gian ra bồi tôi, và giờ ông thật sự không còn trên đời nữa.
Ngày cha đỡ đầu mất cũng là ngày tai nạn bắt đầu, trước ngày đó, tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình bị ép phải rời khỏi nước Anh, phải sống nương tựa với nhóm Sarina và chú Blaise. Hình như cha bị đả kích rất nặng trước cái chết của cha đỡ đầu, ông nhốt mình trong phòng, không cho bất kỳ ai tới gần. Nếu không phải chú Blaise kéo ông ra, có lẽ ông sẽ ở trong phòng đến mốc meo. Sau đó tôi phát hiện, cha cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của ông với cha đỡ đầu không phải là tình bạn hay tình anh em, mà là tình yêu. Nhưng thế thì đã sao, cha đỡ đầu đã không còn nữa, cho dù tôi có nói cho cha biết cha đỡ đầu luôn yêu ông thì cũng chỉ gia tăng nỗi đau khổ của ông mà thôi. Tôi chỉ có thể trầm mặc, mỗi ngày dùng phần lớn thời gian nhớ lại mọi thứ liên quan đến cha đỡ đầu.
Tôi mơ hồ biết Giới Phù Thủy sắp có biến cố lớn, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy. Tôi chưa bao giờ biết cha đỡ đầu đã âm thầm làm những gì để bảo vệ chúng tôi, càng không biết ông làm thế nào có thể một mình căng được nhiều năm như vậy. Cha bắt đầu thường xuyên ra ngoài, gặp dì Hermione và chú Neville, còn chú Blaise cũng càng ngày càng xuất quỷ nhập thần. Tôi biết cha nhất định sẽ trả thù Ron Weasley, cái tên tóc đỏ đã phản bội cha đỡ đầu. Tôi không tham gia kế hoạch của bọn họ, chỉ quản lý hành vi của nhóm Sarina, canh chừng các em ấy, không để các em quấy rối bậc cha chú. Sarina nhỏ hơn tôi hai tuổi, em ấy kế thừa trí thông minh, lý trí và sự gan dạ của dì Hermione, cho dù tôi biết em ấy cũng đau lòng vì cha đỡ đầu qua đời, nhưng em vẫn giả bộ không có việc gì ở trước mặt Haller và Hared. Haller và Hared nhỏ hơn tôi 5 tuổi, các em ấy mới 9 tuổi, còn chưa hiểu ý nghĩa thật sự của tử vong, chỉ tưởng cha đỡ đầu có việc phải xa nhà thôi, còn thường xuyên nhắc mãi, nói không biết cha đỡ đầu sẽ mua quà gì về cho họ.
Năm đó, tôi – người luôn được cha đỡ đầu nâng như nâng trứng – cùng Sarina – được cha đỡ đầu yêu thương chiều chuộng như một cô công chúa nhỏ, đối diện với sự thật cha đỡ đầu đã mất, bắt đầu thật sự trưởng thành. Cho dù đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi thà rằng mình vĩnh viễn là đứa trẻ bướng bỉnh thích làm nũng bên cạnh cha đỡ đầu, nhưng hiện thực đã bắt chúng tôi không thể là trẻ con được nữa.
Những ngày không có cha đỡ đầu, thời gian dường như trôi nhanh như chớp. Trước sinh nhật 16 tuổi, cha, dì Hermione và chú Blaise tập trung bốn đứa trẻ chúng tôi ở Phủ Malfoy, tuyên bố chú Blaise sẽ dẫn chúng tôi rời khỏi nước Anh. Haller và Hared không quậy, chỉ im lặng khóc. Còn tôi với Sarina đã học xong cách trầm mặc từ khi cha đỡ đầu mất. Tối hôm đó, tôi gặp được Kreacher, nó mang quà sinh nhật 16 tuổi mà cha đỡ đầu đã để lại cho tôi. Đó là một quyển ghi chép phép thuật cực kỳ dày nặng, trong đó toàn là các loại kiến thức, kỹ năng, thành quả nghiên cứu do chính cha đỡ đầu tự tay viết, tôi dám thề, bất kỳ phù thủy nào có được quyển ghi chép này đều có thể trở thành một phù thủy tài giỏi. Lúc đó, tôi cũng không biết, ngoại trừ kiến thức, quyển ghi chép còn có tình yêu thương vô bờ bến của cha đỡ đầu dành cho tôi.
Nhìn theo cha, dì Hermione và chú Neville rời khỏi Phủ, tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ ngày xưa, họ cũng đi theo cha đỡ đầu lên chiến trường chống lại Voldemort như thế, chẳng qua khi đó, theo sau cha đỡ đầu còn có rất nhiều rất nhiều người tôi chưa từng thấy qua. Tôi nhìn theo hình bóng của họ, hy vọng mình vĩnh viễn sẽ không quên ngày này. Tôi biết, tôi sẽ không còn có cơ hội gặp lại họ được nữa, như cha đỡ đầu vậy. Cha đỡ đầu từng nói, ông là chiến binh do thời đại bức bách, chiến đấu là số mệnh của ông, cái chết là sự giải thoát nhân từ. Tựa như câu nói mà dì Hermione đã khắc lên bia mộ của cha đỡ đầu ⸺ người yên giấc ở đây là một chiến binh bị ép trở thành anh hùng, là "Sư Tử Hoàng Kim", huyết mạch cuối cùng của gia tộc Potter.
Chú Blaise mang chúng tôi đi ẩn cư ở một nông trường phía Tây nước Mỹ, đó là sản nghiệp được cha đỡ đầu mua từ mấy năm trước, ngoại trừ chú Blaise ra, không một ai biết. Ngay cả cha tôi cũng luôn cho rằng cha đỡ đầu đã dùng hết tài sản của mình cho Hogwarts. Có thể thấy được cha đỡ đầu đã sớm dự đoán được tất cả, cho nên mới chuẩn bị sẵn đường lui cho chúng tôi. Có lẽ cha đỡ đầu hy vọng cha, dì Hermione và chú Neville cũng ẩn cư ở đây, chứ không phải lao ra chiến đấu lần cuối.
Ngày tháng ở Mỹ an bình như một giấc mơ. Mỗi ngày tôi theo chú Blaise học phép thuật, Độc Dược, cùng nhóm Sarina làm một vài chuyện có khả năng cho phép, tối lại nghiên cứu quyển ghi chép của cha đỡ đầu. Năm 18 tuổi, chúng tôi gặp được George Weasley – người đã mất tích nhiều năm, ông mang theo tranh chân dung của Fred Weasley, xuất hiện ở nông trường. Đối với mấy đứa trẻ chúng tôi, ông là người có chuyện xưa, sau khi Voldemort thất bại liền biến mất không tăm tích. Mà sự xuất hiện của ông thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi.
George không cho chúng tôi gọi ông là chú, ông nói gọi vậy sẽ khiến ông cảm thấy mình đã già rồi. Ông kể chúng tôi nghe cuộc đời của cha đỡ đầu từ khi bọn họ học năm nhất Hogwarts đến khi Voldemort bị cha đỡ đầu đánh bại vĩnh viễn. Có đôi khi chú Blaise cũng sẽ đột nhiên chen vào, sửa lại câu kể cho George, không cho George bẻ cong hình tượng của cha tôi với ông. Sau đó, George sẽ cãi nhau với ông, thậm chí có đôi khi sẽ đánh nhau nữa kia, Fred ở trong tranh đảm nhiệm làm trọng tài, đồng thời dạy cho chúng tôi biết họ đang dùng những bùa chú gì. Tôi cảm thấy cho dù họ có cãi nhau hay đánh nhau, họ cũng chưa từng thật sự giận nhau, bởi vì lần nào cuối cùng họ cũng sẽ nằm lăn quay trên bãi cỏ, cất tiếng cười to.
Đó là tiếng cười thê lương, bao hàm hoài niệm với quá khứ, căm hận với chiến tranh, sợ hãi với tử vong và tưởng niệm với bạn bè.
Về Ron Weasley, cả George và Fred đều nói đó chỉ là một kẻ vừa lúc cũng mang họ Weasley mà thôi, đó không phải em trai của bọn họ. Ở trong lòng họ, Harry vĩnh viễn là đứa con trai thứ bảy của nhà Weasley, là đứa em mà họ vĩnh viễn không thể bỏ xuống được. Tôi biết cha đỡ đầu vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của Fred, nhưng Fred cho rằng đó là sự cố hết sức bình thường trong chiến tranh, Merlin cũng đâu thể bảo vệ được từng người. Chú Blaise nói, cha đỡ đầu luôn có thói quen quơ nỗi đau của bạn bè thành trách nhiệm của mình, luôn bắt mình phải gánh một đống xiềng xích nặng nề. George than cha đỡ đầu từ đầu đến đuôi rõ là tên ngốc, lo cho người khác, bảo vệ người khác mà lại quên mất ông ấy cũng cần có người thương. Sau đó tôi cãi lại, ông ấy không phải không muốn có người thương mình, chỉ là cái người ông cần quá chậm hiểu.
Đúng vậy, người cha đỡ đầu cần nhất chính là cha tôi. Nghe thế, bọn họ đều không tỏ vẻ bất ngờ hay kinh ngạc, có lẽ họ đã nhìn ra từ lâu rồi, chỉ là chưa từng có ai khẳng định mà thôi. Có lẽ cha tôi bất hạnh thật, ông tỉnh ngộ quá muộn, ngay cả cơ hội tỏ tình cũng không có. Nhưng ông cũng rất may mắn, bởi vì trong lúc ông không biết, cha đỡ đầu vẫn luôn lặng lẽ trả giá mọi thứ. Vừa nghĩ thế, tôi liền đột nhiên thấy đau lòng, đau lòng cho cha đỡ đầu. Tôi là một Malfoy, Mlafoy sẽ không chọn cách yêu như cha đỡ đầu, chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy. Còn cha đỡ đầu, yêu quá mức an tĩnh, cũng quá mức kinh hồn bạc vía, có lẽ linh hồn của cha đỡ đầu đã sớm bị trúng Crucio không có cách giải, mỗi ngày mỗi đêm đều thấy đau, không chết không ngừng.
Sau này, chú Blaise và George đến với nhau, tôi thấy bình thường thôi. Bọn họ đều là những người từng trải qua cuộc chiến với Voldemort, cũng từng bàng quan nhìn âm mưu xen lẫn âm mưu sau chiến, rồi đều lựa chọn ra nước ngoài ẩn cư để bắt đầu cuộc sống mới. Ngoại trừ đối phương, sẽ tìm không ra người nào có thể hiểu được sự tang thương và giãy giụa ẩn giấu dưới nụ cười của bọn họ, sẽ không còn ai có thể an ủi và đau khổ cùng bọn họ.
Ở Mỹ, chúng tôi nghe được tin Ron Weasley chết trong tay vợ mình, vợ hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, tên là Cho Chang Weasley. Nghe nói bà đã từng có một cuộc tình ngắn ngủi với cha đỡ đầu, nhưng tôi biết, ngoài cha ra, cha đỡ đầu chưa từng yêu bất kỳ ai khác. Nghe nói Ron Weasley vẫn luôn bài xích phép thuật hắc ám, Cho đã thừa dịp hắn bị phép thuật hắc ám phản phệ, không thể đánh trả, giết hắn. Nghe nói nguyên nhân Cho giết hắn là vì cha đỡ đầu, bà không thể chịu được chồng mình phản bội và giết hại cha đỡ đầu, không thể chịu được mình có một người chồng tồi tệ như vậy.
Công chúa nhỏ nhà Weasley, Ginny Weasley, cũng từng yêu cha đỡ đầu rất rất lâu. Tuy tôi không biết, người bà yêu là cha đỡ đầu hay là cái danh Chúa Cứu Thế kia. Người phụ nữ tóc đỏ đó đã an táng cha tôi, dì Hermione và chú Neville. Bà ấy đã chôn cất họ ở cạnh cha đỡ đầu, cũng vì chuyện này, bà không tiếc trở mặt thành thù với anh trai mình – Ron Weasley. Nghe nói sau khi cha đỡ đầu chết, Rừng Cấm liền tự động đóng cửa, không ai có thể vào, thậm chí tới gần cũng không được. Có người nói cư dân Rừng Cấm đã có hiệp nghị với cha đỡ đầu, khi cha đỡ đầu không thể bảo vệ họ được nữa, họ sẽ phong bế Rừng Cấm. Tôi không biết tin đồn đó có thật hay không, tuy tôi biết Rừng Cấm an toàn với cha đỡ đầu y như hoa viên nhà Malfoy. Tôi cũng không biết nếu Rừng Cấm thật sự phong bế, Ginny Weasley làm thế nào vào đó được.
George kể, nhà Weasley ở Anh chỉ còn lại mỗi mình Ginny Weasley, ông từng muốn dẫn theo em gái, nhưng lại bị bà từ chối. Fred nói, Ginny là người cố chấp nhất trong nhà Weasley, chỉ cần Harry còn ở nước Anh, cho dù chỉ là một ngôi mộ, bà cũng sẽ không rời đi. Nhưng giữa hai người họ, không ai có thể nói ai sai ai đúng cả, vì cha đỡ đầu thật sự không yêu Ginny, nếu miễn cưỡng tiếp nhận tình cảm của bà thì chỉ khiến bà bị tổn thương nhiều hơn. Chú Blaise kể, từ thời thiếu nữ, Ginny đã yêu cha đỡ đầu, nhưng ông cũng không chắc đến tột cùng là quyết tâm gì khiến bà ấy trước sau không chịu từ bỏ. Tôi nghĩ, ở trong lòng Ginny, cha đỡ đầu như một mục tiêu lớn, là thần tượng, là anh hùng của bà, thậm chí bà cho rằng ông còn vĩ đại hơn cả Merlin. Bà khao khát cha đỡ đầu, tuy tình yêu say đắm của bà không đủ thuần túy, nhưng lại đủ để bà không chịu quay đầu lại.
Tôi đã từng cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không trở lại nước Anh, cho dù tôi nhớ Phủ Malfoy, nhớ Hogwarts, nhớ những ký ức hạnh phúc vui vẻ không thể có lại kia. Mất đi cha và cha đỡ đầu, tôi không biết phải đối mặt thế nào với Giới Phù Thủy nước Anh đã mưu sát bọn họ, cũng không cho rằng nơi đó có chốn dừng chân cho tôi. Nhưng cha đỡ đầu đã tính sẵn hết tất cả cho tôi rồi, cho dù ông không còn nữa, ông vẫn dùng cách khác tiếp tục yêu thương tôi, bảo vệ tôi. Trong quyển ghi chép kia, tôi tìm được một cái phong ấn, bên trong là chìa khóa mở Phủ Potter và nhà cũ Black, còn có cả nhật ký của cha đỡ đầu. Từ nhật ký của ông, tôi đã biết được mọi việc lớn nhỏ từ khi ông 11 tuổi đến cái đêm trước khi ông mất, lúc này tôi mới thật sự hiểu được ông có một linh hồn mạnh mẽ, cứng cỏi đồng thời làm người ta đau lòng cỡ nào. Bạn không thể nào không tôn kính, sùng bái ông, bạn sẽ không tự chủ được bị ông hấp dẫn, linh hồn của ông là ánh sáng có thể xuyên qua bóng tối.
Cũng chính vì vậy, cuối cùng tôi vẫn về nước Anh, Sarina kiên quyết để lại hai đứa em trai, trở về cùng tôi. Bằng kiến thức và kinh nghiệm học được từ cha đỡ đầu, cùng tất cả mọi thứ ông để lại ở gia tộc Potter và gia tộc Blaise, chúng tôi khôi phục lại gia tộc Malfoy và gia tộc Longbottom, khiến những kẻ có âm mưu muốn giết chúng tôi phải hoàn toàn chịu thua. Harry Potter, Draco Malfoy, Hermione Granger Longbottom, Neville Longbottom, bốn cái tên này chính là dũng khí và hy vọng của chúng tôi, giúp chúng tôi không biết sợ là gì, chiến đấu vì ước mơ. Mỗi khi chúng tôi bàng hoàng, bất an hay lo âu, nhút nhát, chúng tôi sẽ đến Rừng Cấm, đứng trước mộ họ một lúc. Cho dù chỉ lẳng lặng nhìn bia mộ của họ, chúng tôi vẫn cảm giác được ánh mắt quan tâm và cổ vũ mà họ dành cho chúng tôi.
Giờ đây Haller và Hared đã trưởng thành, đủ tư cách trở thành Gryffindor, gánh vác được cả gia tộc Longbottom. Tôi và Sarina đã có một đứa con trai rất đáng yêu, bé được sinh ra vào ngày có chòm Sư Tử lóng lánh, bởi vậy chúng tôi đã đặt tên bé là Rio Harry Malfoy. Chúng tôi thích mang bé vào Rừng Cấm, kể cho bé nghe cuộc đời của các bậc cha chú. Chúng tôi tin cuộc đời và tinh thần của họ sẽ truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, cho dù tất cả mọi người đã lãng quên họ thì con cháu của chúng tôi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nó là con cháu của ai. Linh hồn mạnh mẽ mà cao quý của họ sẽ vĩnh viễn sáng ngời như những chòm sao trên bầu trời.
Tôi tên là Scorpius Severus Malfoy, 34 tuổi, là gia chủ đương nhiệm của gia tộc Malfoy. Năm tôi 24 tuổi, đã từ nước Mỹ trở về nước Anh, Giới Phù Thủy nước Anh đã không còn có bao nhiêu người nhớ rõ dòng họ Malfoy này, họ đã quên mất gia tộc bạch kim đã từng huy hoàng và vinh quang đến đâu, có lẽ bọn họ cho rằng gia tộc Malfoy đã biến mất sau khi cha tôi – Draco Malfoy chết. Mấy tên ngu xuẩn đó đương nhiên sẽ không biết, mặc kệ gặp tình huống gì, một Malfoy sẽ luôn để lại đường lui cho gia tộc, tuyệt đối sẽ không khiến huyết mạch đoạn tuyệt. Tuy rằng lúc ấy tôi tình nguyện đối mặt với cái chết cùng cha hơn, nhưng bây giờ, tôi thấy kiêu ngạo vì mình còn sống. ⸺ Có một vài người, có một số việc, cần phải có người nhớ rõ. Quên đi là nỗi nhục lớn nhất đối với bọn họ.
Nhìn Sarnia ⸺ người vợ xinh đẹp thông minh của tôi đang đọc sách trong hoa viên, tôi lại theo thói quen chìm vào hồi ức. Nơi chúng tôi đang sống là Phủ Malfoy, là nơi tôi đã sinh ra và lớn lên, tuy rằng đã từng rời đi một lần.
Tôi nhớ vào cái ngày tôi phải rời khỏi nơi này, khi đó tôi 16 tuổi, là người bị bỏ lại. Đương nhiên, tôi không phải người duy nhất. Cùng đào vong với tôi, còn có ba đứa con của dì Hermione và chú Neville, bao gồm Sarina Longbottom, Haller Longbottom và Hared Longbottom. Bốn đứa chúng tôi có chung một cha đỡ đầu, là Harry James Potter. Từ cái tên có thể nhìn ra, Haller và Hared được đặt theo tên cha đỡ đầu, bọn họ là song sinh. Ở trong lòng dì Hermione và chú Neville, cha đỡ đầu là người thân thân cận nhất của bọn họ.
Thật ra ở trong lòng tôi, cha đỡ đầu cũng là người thân không thể thiếu, mặc dù ông ấy rất ít ở lại Phủ Malfoy. Nhóm Sarina đều nói, người cha đỡ đầu thương yêu nhất chính là tôi, tôi cũng biết điều này. Nhưng cha tôi trước giờ đều không tin, vẫn luôn cho rằng chúng tôi chỉ là đám trẻ con tranh giành tình cảm. Quan hệ giữa tôi với mẹ cũng không thân mật, ở trong ký ức của tôi, mẹ thà đi uống trà với các vị phu nhân còn hơn ở nhà làm bạn với tôi. Cha rất bận, là một gia chủ, ông ấy luôn có một đống chuyện xử lý mãi không xong. Thế cho nên ngay từ khi còn rất nhỏ, cha đỡ đầu đã thay thế cha mẹ làm bạn với tôi. Từ phép thuật vỡ lòng, trò chơi trẻ con, cách dùng chổi bay, các loại truyền thuyết về Hogwarts, những điều vốn nên được dạy dỗ từ cha mẹ đều được cha đỡ đầu hoàn thành hết. Cha thường xuyên khịt mũi coi thường cách cha đỡ đầu chiều chuộng tôi, cho rằng nó trái với cách giáo dục của gia tộc Malfoy, đáng tiếc cha đỡ đầu chưa bao giờ để ý cha phản đối, vẫn cứ chiều tôi hết cỡ.
Cha đỡ đầu rất tuấn tú, cho dù tôi là một Malfoy cũng cần thiết phải thừa nhận cha đỡ đầu là một người đàn ông trưởng thành rất có mị lực. Ông ấy di truyền mái tóc đen quăn xù của gia tộc Potter, nhưng sau này để tóc dài rồi, tóc ông không còn lộn xộn nữa. Hơn nữa, mái tóc của cha đỡ đầu rất mềm mại, lúc ông ấy ôm tôi, tôi có thể cảm nhận được những sợi tóc lướt qua mặt tôi không đâm người gì cả, chỉ có hơi ngứa. Tôi thích đôi mắt của cha đỡ đầu, nó có màu xanh biếc, khi ông cười rộ lên, trông y hệt Tinh Linh trong truyền thuyết. Nhưng khi cha đỡ đầu nổi giận, đôi mắt của ông sẽ biến thành màu xanh lá cây đậm, giống như gió lốc trên mặt biển. Đương nhiên tôi chưa từng chọc cha đỡ đầu giận, đó là một chuyện cực kỳ không hoa lệ, thân là Malfoy, tôi tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm này. Nhưng luôn có kẻ vì nụ cười của cha đỡ đầu mà quên mất ông mạnh đến đâu, đặc biệt là đám học sinh Gryffindor nghịch ngợm kia.
Khi tôi đủ 11 tuổi vào học ở Hogwarts, cha đỡ đầu đã là Hiệu Trưởng. Các học sinh Slytherin đều âm thầm thừa nhận cha đỡ đầu là người mạnh nhất mà họ từng gặp, điều làm họ tin phục cũng không phải thực lực của ông, mà là khí chất lãnh đạo trên người ông. Còn đám Sư Tử Gryffindor đều coi cha đỡ đầu là thần tượng và mục tiêu của họ, đáng tiếc, theo tôi thấy, cho dù có được Merlin ban ân, bọn họ vẫn chẳng bằng một cọng tóc của cha đỡ đầu. Nghe nói ngày xưa, Slytherin và Gryffindor ở trong trường đối đầu nhau, luôn chướng mắt đối phương, còn phát sinh mấy chuyện linh tinh như quyết đấu này nọ. Chưa kể cái tên điên não tàn tên Voldemort trong lời kể của cha đỡ đầu đã khiến mẫu thuẫn này tăng đến đỉnh điểm, khiến Slytherin và Gryffindor biến thành kẻ thù không chết không ngừng, đồng thời cũng hại cả Giới Phù Thủy chìm trong khủng bố, bạo lực và máu me.
Voldemort bị cha đỡ đầu của tôi đánh bại. Cho nên bọn họ liền tôn cha đỡ đầu là Chúa Cứu Thế của Giới Phù Thủy, hồi cha đỡ đầu mới 1 tuổi, ông đã khiến Voldemort phải biến mất hơn 10 năm, vào năm ông 23 tuổi, ông đã hoàn toàn giết được tên não tàn đó. Nhưng cha đỡ đầu chưa bao giờ kể cho tôi nghe chuyện về Voldemort, có lẽ là vì ông nội của tôi chết trong tay hắn, đã có rất nhiều rất nhiều nạn nhân đã chết trên tay tên điên đó. Sự tình năm ấy tôi biết được đều nhờ cha thi thoảng kể cho nghe, một số thì được ông nội – giờ đã là tranh chân dung – và bà nội kể. Mẹ tôi chưa bao giờ dám nhắc tới chuyện liên quan đến Voldemort, bởi vì bà sợ. Thật ra tôi rất hoài nghi mắt thẩm mỹ của cha, sao lại kết hôn với mẹ tôi – một người phụ nữ yếu đuối, vô dụng, chỉ biết ăn chơi tiêu xài và yêu thích hư vinh, nhưng tôi không dám hỏi. Sau này, chú Blaise mới giải thích, hôn nhân của họ là kết quả vì lợi ích của hai gia tộc, cha chưa từng yêu mẹ, chưa có lần nào hết.
Mẹ cũng chưa từng yêu cha, tôi biết, nếu không lúc chúng tôi đào vong, bà ấy đã không bỏ rơi tôi trở về gia tộc của mình. Bị mẹ vứt bỏ nhưng tôi cũng không đau lòng, đối với bà, tôi chẳng có bao nhiêu cảm tình. Bà không giống bà nội, ánh mắt của bà nội mỗi khi nhìn chân dung ông nội dạy tôi hiểu được cái gì gọi là yêu, còn ánh mắt mẹ nhìn cha chỉ có kính sợ. Tuy nhiên, ánh mắt mà cha đỡ đầu nhìn cha lại giống hệt ánh mắt của bà nội nhìn ông nội. Hồi còn nhỏ, tôi không hiểu, sau này hiểu ra rồi cũng chỉ có thể im lặng. Tôi nhớ rõ năm tôi 13 tuổi, từng hỏi cha đỡ đầu, nếu ông yêu cha tôi, vì sao không đến với nhau, tại sao thà rằng lén nhìn cha tôi trong khi cha không chú ý, còn hơn để cha biết tình cảm của ông.
Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt đau khổ của cha đỡ đầu khi ấy, đôi mắt xanh biếc kia phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ, nhưng cuối cùng vẫn không có nửa giọt nước nào chảy xuống. Cha đỡ đầu đáp, vì cha tôi không yêu ông, nếu nói ra sẽ chỉ khiến cha tôi bối rối, có khi ngay cả làm bạn cũng không được. Tôi hứa với cha đỡ đầu sẽ bảo vệ bí mật này, nhưng tôi biết thật ra mẹ cũng đã nhìn ra, tuy tôi không biết vì sao bà ấy không tiết lộ cho cha. Tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó, cha có thể nhận ra tình cảm của cha đỡ đầu, sau đó, hai người có thể đến với nhau. Nhưng cha thật sự quá chậm hiểu, mãi đến khi cha đỡ đầu qua đời, ông vẫn không biết tình cảm của cha đỡ đầu dành cho ông sâu đến mức nào.
Đến tận giờ tôi vẫn nhớ rõ, lúc cha trúng nguyền rủa, mặt cha đỡ đầu trắng bệch, lộ rõ tuyệt vọng. Tôi thấy đôi mắt vô hồn trống rỗng của cha đỡ đầu, chứng kiến ông khóc trong vô thức, đó là lần duy nhất cha đỡ đầu khóc trong ký ức của tôi, mà có lẽ đó cũng là mặt yếu ớt nhất của ông. Cha đỡ đầu về Hogwarts một chuyến, sau một ngày một đêm mới xuất hiện lần nữa, khi ông đứng cạnh mép giường của cha, tôi cảm thấy trong cặp mắt lục kia ẩn chứa ánh sáng có thể thiêu cháy linh hồn. Sau khi ra khỏi phòng cha, cả người cha đỡ đầu đều lung lay, tôi rất hoài nghi liệu ông có thể tự mình về lại trường được không. Nhưng cha đỡ đầu từ chối để tôi đưa ông về, thậm chí ông không chịu dùng lò sưởi trong tường. Khi ông đi đến cửa Phủ, tôi nhịn không được mở miệng gọi ông, bởi vì bóng dáng của ông làm tôi có linh cảm ông sẽ biến mất. Cha đỡ đầu quay đầu lại, cười nói với tôi, về đi, Scorpius, cha đỡ đầu chỉ thấy mệt thôi. Vào giây phút đó, không biết vì sao tôi lại có linh cảm xấu rằng tôi sẽ không còn được gặp lại cha đỡ đầu được nữa, tôi sắp mất ông rồi.
Ngày hôm sau, tôi nghe được tin do dì Hermione truyền tới, cha đỡ đầu đã qua đời. Tôi nhớ rõ cha từng vô số lần so sánh, với pháp lực của cha đỡ đầu, dư sức sống đến độ tuổi của lão Ong Mật Dumbledore, nhưng năm đó, cha đỡ đầu chỉ mới 40 tuổi. Cha chú đều nói tên phản bội ⸺ Ron Weasley ⸺ đã giết cha đỡ đầu, nhưng tôi chưa từng tin. Mười Ron Weasley cũng không phải đối thủ của cha đỡ đầu, tôi biết cha đỡ đầu có thể nói là người mạnh nhất trong Giới Phù Thủy khi ấy. Nhất định tại cái nguyền rủa mà cha trúng khiến cha đỡ đầu tiêu hao quá nhiều pháp lực, ít nhất từ bộ dạng lúc cha đỡ đầu rời đi, tôi liền biết ông đã suy yếu mỏi mệt đến nỗi có thể ngã xuống bất kỳ lúc nào.
Tôi trốn trong phòng mình, cầm ảnh chụp của cha đỡ đầu, khóc suốt một đêm, cho dù khóc là một hành động rất không hoa lệ, nhưng tôi không thể nào ngừng lại được. Tôi biết, từ khi tôi có ký ức, cha đỡ đầu đã chiều chuộng tôi, mỗi khi bị cha mắng, cha đỡ đầu luôn là người bênh tôi, khi tôi gặp phải nguy hiểm hay bị thương, bị ốm, người lo lắng nhất vẫn luôn là cha đỡ đầu, ông dù có bận đến mấy cũng sẽ luôn rút thời gian ra bồi tôi, và giờ ông thật sự không còn trên đời nữa.
Ngày cha đỡ đầu mất cũng là ngày tai nạn bắt đầu, trước ngày đó, tôi chưa từng tưởng tượng sẽ có một ngày mình bị ép phải rời khỏi nước Anh, phải sống nương tựa với nhóm Sarina và chú Blaise. Hình như cha bị đả kích rất nặng trước cái chết của cha đỡ đầu, ông nhốt mình trong phòng, không cho bất kỳ ai tới gần. Nếu không phải chú Blaise kéo ông ra, có lẽ ông sẽ ở trong phòng đến mốc meo. Sau đó tôi phát hiện, cha cuối cùng cũng nhận ra tình cảm của ông với cha đỡ đầu không phải là tình bạn hay tình anh em, mà là tình yêu. Nhưng thế thì đã sao, cha đỡ đầu đã không còn nữa, cho dù tôi có nói cho cha biết cha đỡ đầu luôn yêu ông thì cũng chỉ gia tăng nỗi đau khổ của ông mà thôi. Tôi chỉ có thể trầm mặc, mỗi ngày dùng phần lớn thời gian nhớ lại mọi thứ liên quan đến cha đỡ đầu.
Tôi mơ hồ biết Giới Phù Thủy sắp có biến cố lớn, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy. Tôi chưa bao giờ biết cha đỡ đầu đã âm thầm làm những gì để bảo vệ chúng tôi, càng không biết ông làm thế nào có thể một mình căng được nhiều năm như vậy. Cha bắt đầu thường xuyên ra ngoài, gặp dì Hermione và chú Neville, còn chú Blaise cũng càng ngày càng xuất quỷ nhập thần. Tôi biết cha nhất định sẽ trả thù Ron Weasley, cái tên tóc đỏ đã phản bội cha đỡ đầu. Tôi không tham gia kế hoạch của bọn họ, chỉ quản lý hành vi của nhóm Sarina, canh chừng các em ấy, không để các em quấy rối bậc cha chú. Sarina nhỏ hơn tôi hai tuổi, em ấy kế thừa trí thông minh, lý trí và sự gan dạ của dì Hermione, cho dù tôi biết em ấy cũng đau lòng vì cha đỡ đầu qua đời, nhưng em vẫn giả bộ không có việc gì ở trước mặt Haller và Hared. Haller và Hared nhỏ hơn tôi 5 tuổi, các em ấy mới 9 tuổi, còn chưa hiểu ý nghĩa thật sự của tử vong, chỉ tưởng cha đỡ đầu có việc phải xa nhà thôi, còn thường xuyên nhắc mãi, nói không biết cha đỡ đầu sẽ mua quà gì về cho họ.
Năm đó, tôi – người luôn được cha đỡ đầu nâng như nâng trứng – cùng Sarina – được cha đỡ đầu yêu thương chiều chuộng như một cô công chúa nhỏ, đối diện với sự thật cha đỡ đầu đã mất, bắt đầu thật sự trưởng thành. Cho dù đối với chúng tôi mà nói, chúng tôi thà rằng mình vĩnh viễn là đứa trẻ bướng bỉnh thích làm nũng bên cạnh cha đỡ đầu, nhưng hiện thực đã bắt chúng tôi không thể là trẻ con được nữa.
Những ngày không có cha đỡ đầu, thời gian dường như trôi nhanh như chớp. Trước sinh nhật 16 tuổi, cha, dì Hermione và chú Blaise tập trung bốn đứa trẻ chúng tôi ở Phủ Malfoy, tuyên bố chú Blaise sẽ dẫn chúng tôi rời khỏi nước Anh. Haller và Hared không quậy, chỉ im lặng khóc. Còn tôi với Sarina đã học xong cách trầm mặc từ khi cha đỡ đầu mất. Tối hôm đó, tôi gặp được Kreacher, nó mang quà sinh nhật 16 tuổi mà cha đỡ đầu đã để lại cho tôi. Đó là một quyển ghi chép phép thuật cực kỳ dày nặng, trong đó toàn là các loại kiến thức, kỹ năng, thành quả nghiên cứu do chính cha đỡ đầu tự tay viết, tôi dám thề, bất kỳ phù thủy nào có được quyển ghi chép này đều có thể trở thành một phù thủy tài giỏi. Lúc đó, tôi cũng không biết, ngoại trừ kiến thức, quyển ghi chép còn có tình yêu thương vô bờ bến của cha đỡ đầu dành cho tôi.
Nhìn theo cha, dì Hermione và chú Neville rời khỏi Phủ, tôi bỗng nhiên cảm thấy có lẽ ngày xưa, họ cũng đi theo cha đỡ đầu lên chiến trường chống lại Voldemort như thế, chẳng qua khi đó, theo sau cha đỡ đầu còn có rất nhiều rất nhiều người tôi chưa từng thấy qua. Tôi nhìn theo hình bóng của họ, hy vọng mình vĩnh viễn sẽ không quên ngày này. Tôi biết, tôi sẽ không còn có cơ hội gặp lại họ được nữa, như cha đỡ đầu vậy. Cha đỡ đầu từng nói, ông là chiến binh do thời đại bức bách, chiến đấu là số mệnh của ông, cái chết là sự giải thoát nhân từ. Tựa như câu nói mà dì Hermione đã khắc lên bia mộ của cha đỡ đầu ⸺ người yên giấc ở đây là một chiến binh bị ép trở thành anh hùng, là "Sư Tử Hoàng Kim", huyết mạch cuối cùng của gia tộc Potter.
Chú Blaise mang chúng tôi đi ẩn cư ở một nông trường phía Tây nước Mỹ, đó là sản nghiệp được cha đỡ đầu mua từ mấy năm trước, ngoại trừ chú Blaise ra, không một ai biết. Ngay cả cha tôi cũng luôn cho rằng cha đỡ đầu đã dùng hết tài sản của mình cho Hogwarts. Có thể thấy được cha đỡ đầu đã sớm dự đoán được tất cả, cho nên mới chuẩn bị sẵn đường lui cho chúng tôi. Có lẽ cha đỡ đầu hy vọng cha, dì Hermione và chú Neville cũng ẩn cư ở đây, chứ không phải lao ra chiến đấu lần cuối.
Ngày tháng ở Mỹ an bình như một giấc mơ. Mỗi ngày tôi theo chú Blaise học phép thuật, Độc Dược, cùng nhóm Sarina làm một vài chuyện có khả năng cho phép, tối lại nghiên cứu quyển ghi chép của cha đỡ đầu. Năm 18 tuổi, chúng tôi gặp được George Weasley – người đã mất tích nhiều năm, ông mang theo tranh chân dung của Fred Weasley, xuất hiện ở nông trường. Đối với mấy đứa trẻ chúng tôi, ông là người có chuyện xưa, sau khi Voldemort thất bại liền biến mất không tăm tích. Mà sự xuất hiện của ông thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng tôi.
George không cho chúng tôi gọi ông là chú, ông nói gọi vậy sẽ khiến ông cảm thấy mình đã già rồi. Ông kể chúng tôi nghe cuộc đời của cha đỡ đầu từ khi bọn họ học năm nhất Hogwarts đến khi Voldemort bị cha đỡ đầu đánh bại vĩnh viễn. Có đôi khi chú Blaise cũng sẽ đột nhiên chen vào, sửa lại câu kể cho George, không cho George bẻ cong hình tượng của cha tôi với ông. Sau đó, George sẽ cãi nhau với ông, thậm chí có đôi khi sẽ đánh nhau nữa kia, Fred ở trong tranh đảm nhiệm làm trọng tài, đồng thời dạy cho chúng tôi biết họ đang dùng những bùa chú gì. Tôi cảm thấy cho dù họ có cãi nhau hay đánh nhau, họ cũng chưa từng thật sự giận nhau, bởi vì lần nào cuối cùng họ cũng sẽ nằm lăn quay trên bãi cỏ, cất tiếng cười to.
Đó là tiếng cười thê lương, bao hàm hoài niệm với quá khứ, căm hận với chiến tranh, sợ hãi với tử vong và tưởng niệm với bạn bè.
Về Ron Weasley, cả George và Fred đều nói đó chỉ là một kẻ vừa lúc cũng mang họ Weasley mà thôi, đó không phải em trai của bọn họ. Ở trong lòng họ, Harry vĩnh viễn là đứa con trai thứ bảy của nhà Weasley, là đứa em mà họ vĩnh viễn không thể bỏ xuống được. Tôi biết cha đỡ đầu vẫn luôn canh cánh trong lòng cái chết của Fred, nhưng Fred cho rằng đó là sự cố hết sức bình thường trong chiến tranh, Merlin cũng đâu thể bảo vệ được từng người. Chú Blaise nói, cha đỡ đầu luôn có thói quen quơ nỗi đau của bạn bè thành trách nhiệm của mình, luôn bắt mình phải gánh một đống xiềng xích nặng nề. George than cha đỡ đầu từ đầu đến đuôi rõ là tên ngốc, lo cho người khác, bảo vệ người khác mà lại quên mất ông ấy cũng cần có người thương. Sau đó tôi cãi lại, ông ấy không phải không muốn có người thương mình, chỉ là cái người ông cần quá chậm hiểu.
Đúng vậy, người cha đỡ đầu cần nhất chính là cha tôi. Nghe thế, bọn họ đều không tỏ vẻ bất ngờ hay kinh ngạc, có lẽ họ đã nhìn ra từ lâu rồi, chỉ là chưa từng có ai khẳng định mà thôi. Có lẽ cha tôi bất hạnh thật, ông tỉnh ngộ quá muộn, ngay cả cơ hội tỏ tình cũng không có. Nhưng ông cũng rất may mắn, bởi vì trong lúc ông không biết, cha đỡ đầu vẫn luôn lặng lẽ trả giá mọi thứ. Vừa nghĩ thế, tôi liền đột nhiên thấy đau lòng, đau lòng cho cha đỡ đầu. Tôi là một Malfoy, Mlafoy sẽ không chọn cách yêu như cha đỡ đầu, chúng tôi sẽ không từ thủ đoạn để đoạt lấy. Còn cha đỡ đầu, yêu quá mức an tĩnh, cũng quá mức kinh hồn bạc vía, có lẽ linh hồn của cha đỡ đầu đã sớm bị trúng Crucio không có cách giải, mỗi ngày mỗi đêm đều thấy đau, không chết không ngừng.
Sau này, chú Blaise và George đến với nhau, tôi thấy bình thường thôi. Bọn họ đều là những người từng trải qua cuộc chiến với Voldemort, cũng từng bàng quan nhìn âm mưu xen lẫn âm mưu sau chiến, rồi đều lựa chọn ra nước ngoài ẩn cư để bắt đầu cuộc sống mới. Ngoại trừ đối phương, sẽ tìm không ra người nào có thể hiểu được sự tang thương và giãy giụa ẩn giấu dưới nụ cười của bọn họ, sẽ không còn ai có thể an ủi và đau khổ cùng bọn họ.
Ở Mỹ, chúng tôi nghe được tin Ron Weasley chết trong tay vợ mình, vợ hắn là một người phụ nữ xinh đẹp, tên là Cho Chang Weasley. Nghe nói bà đã từng có một cuộc tình ngắn ngủi với cha đỡ đầu, nhưng tôi biết, ngoài cha ra, cha đỡ đầu chưa từng yêu bất kỳ ai khác. Nghe nói Ron Weasley vẫn luôn bài xích phép thuật hắc ám, Cho đã thừa dịp hắn bị phép thuật hắc ám phản phệ, không thể đánh trả, giết hắn. Nghe nói nguyên nhân Cho giết hắn là vì cha đỡ đầu, bà không thể chịu được chồng mình phản bội và giết hại cha đỡ đầu, không thể chịu được mình có một người chồng tồi tệ như vậy.
Công chúa nhỏ nhà Weasley, Ginny Weasley, cũng từng yêu cha đỡ đầu rất rất lâu. Tuy tôi không biết, người bà yêu là cha đỡ đầu hay là cái danh Chúa Cứu Thế kia. Người phụ nữ tóc đỏ đó đã an táng cha tôi, dì Hermione và chú Neville. Bà ấy đã chôn cất họ ở cạnh cha đỡ đầu, cũng vì chuyện này, bà không tiếc trở mặt thành thù với anh trai mình – Ron Weasley. Nghe nói sau khi cha đỡ đầu chết, Rừng Cấm liền tự động đóng cửa, không ai có thể vào, thậm chí tới gần cũng không được. Có người nói cư dân Rừng Cấm đã có hiệp nghị với cha đỡ đầu, khi cha đỡ đầu không thể bảo vệ họ được nữa, họ sẽ phong bế Rừng Cấm. Tôi không biết tin đồn đó có thật hay không, tuy tôi biết Rừng Cấm an toàn với cha đỡ đầu y như hoa viên nhà Malfoy. Tôi cũng không biết nếu Rừng Cấm thật sự phong bế, Ginny Weasley làm thế nào vào đó được.
George kể, nhà Weasley ở Anh chỉ còn lại mỗi mình Ginny Weasley, ông từng muốn dẫn theo em gái, nhưng lại bị bà từ chối. Fred nói, Ginny là người cố chấp nhất trong nhà Weasley, chỉ cần Harry còn ở nước Anh, cho dù chỉ là một ngôi mộ, bà cũng sẽ không rời đi. Nhưng giữa hai người họ, không ai có thể nói ai sai ai đúng cả, vì cha đỡ đầu thật sự không yêu Ginny, nếu miễn cưỡng tiếp nhận tình cảm của bà thì chỉ khiến bà bị tổn thương nhiều hơn. Chú Blaise kể, từ thời thiếu nữ, Ginny đã yêu cha đỡ đầu, nhưng ông cũng không chắc đến tột cùng là quyết tâm gì khiến bà ấy trước sau không chịu từ bỏ. Tôi nghĩ, ở trong lòng Ginny, cha đỡ đầu như một mục tiêu lớn, là thần tượng, là anh hùng của bà, thậm chí bà cho rằng ông còn vĩ đại hơn cả Merlin. Bà khao khát cha đỡ đầu, tuy tình yêu say đắm của bà không đủ thuần túy, nhưng lại đủ để bà không chịu quay đầu lại.
Tôi đã từng cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không trở lại nước Anh, cho dù tôi nhớ Phủ Malfoy, nhớ Hogwarts, nhớ những ký ức hạnh phúc vui vẻ không thể có lại kia. Mất đi cha và cha đỡ đầu, tôi không biết phải đối mặt thế nào với Giới Phù Thủy nước Anh đã mưu sát bọn họ, cũng không cho rằng nơi đó có chốn dừng chân cho tôi. Nhưng cha đỡ đầu đã tính sẵn hết tất cả cho tôi rồi, cho dù ông không còn nữa, ông vẫn dùng cách khác tiếp tục yêu thương tôi, bảo vệ tôi. Trong quyển ghi chép kia, tôi tìm được một cái phong ấn, bên trong là chìa khóa mở Phủ Potter và nhà cũ Black, còn có cả nhật ký của cha đỡ đầu. Từ nhật ký của ông, tôi đã biết được mọi việc lớn nhỏ từ khi ông 11 tuổi đến cái đêm trước khi ông mất, lúc này tôi mới thật sự hiểu được ông có một linh hồn mạnh mẽ, cứng cỏi đồng thời làm người ta đau lòng cỡ nào. Bạn không thể nào không tôn kính, sùng bái ông, bạn sẽ không tự chủ được bị ông hấp dẫn, linh hồn của ông là ánh sáng có thể xuyên qua bóng tối.
Cũng chính vì vậy, cuối cùng tôi vẫn về nước Anh, Sarina kiên quyết để lại hai đứa em trai, trở về cùng tôi. Bằng kiến thức và kinh nghiệm học được từ cha đỡ đầu, cùng tất cả mọi thứ ông để lại ở gia tộc Potter và gia tộc Blaise, chúng tôi khôi phục lại gia tộc Malfoy và gia tộc Longbottom, khiến những kẻ có âm mưu muốn giết chúng tôi phải hoàn toàn chịu thua. Harry Potter, Draco Malfoy, Hermione Granger Longbottom, Neville Longbottom, bốn cái tên này chính là dũng khí và hy vọng của chúng tôi, giúp chúng tôi không biết sợ là gì, chiến đấu vì ước mơ. Mỗi khi chúng tôi bàng hoàng, bất an hay lo âu, nhút nhát, chúng tôi sẽ đến Rừng Cấm, đứng trước mộ họ một lúc. Cho dù chỉ lẳng lặng nhìn bia mộ của họ, chúng tôi vẫn cảm giác được ánh mắt quan tâm và cổ vũ mà họ dành cho chúng tôi.
Giờ đây Haller và Hared đã trưởng thành, đủ tư cách trở thành Gryffindor, gánh vác được cả gia tộc Longbottom. Tôi và Sarina đã có một đứa con trai rất đáng yêu, bé được sinh ra vào ngày có chòm Sư Tử lóng lánh, bởi vậy chúng tôi đã đặt tên bé là Rio Harry Malfoy. Chúng tôi thích mang bé vào Rừng Cấm, kể cho bé nghe cuộc đời của các bậc cha chú. Chúng tôi tin cuộc đời và tinh thần của họ sẽ truyền từ thế hệ này đến thế hệ khác, cho dù tất cả mọi người đã lãng quên họ thì con cháu của chúng tôi cũng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ nó là con cháu của ai. Linh hồn mạnh mẽ mà cao quý của họ sẽ vĩnh viễn sáng ngời như những chòm sao trên bầu trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất