Chương 53: Cháu ngoại giống cậu
"Cái gì?! Hắn ở đâu mà lại không thấy?" Mặt Giản Tố Ngu bỗng trầm xuống.
Hiếm khi thấy cả hai thất thố như thế, Tạ Yến hơi lạ, ném túi càn khôn chưa Liễu Thời Tân vào ngực Bồ Tân Tửu, trấn an nói: "Hai người các ngươi cưng chiều vãn bối vừa phải thôi. Trong trấn đang lúc hoa hòe nở, hắn cùng lắm chỉ là đứa nhóc mười mấy tuổi, đoán chừng là đã dành chút thời gian chạy đi đâu đó chơi rồi, có thể lát nữa nó sẽ về thôi."
"Ngươi..." Ngươi nửa ngày, cứ rối rắm, một đống lý do thoái thác của Bồ Tân Tửu đều kẹt lại hết trong bụng, vẻ mặt như bị Tạ Yến đánh bại. Hắn gãi đầu, trong lòng phiền muộn, đem lửa giận đổ lên đầu Giản Tố Ngu, quát: "Giản Tố Ngu, ngươi không nói cho hắn hả? Ngươi có tỏ tình hay không ta cũng không quản nổi, nhưng chuyện của Tiểu Ẩn ngươi cũng không nói luôn à?"
Thủ đồ Huyền Âm luôn luôn mặt lạnh tâm cũng lạnh hiếm thấy trầm mặc một lúc, sau đó thì thào nói nhỏ: "...Chưa kịp."
"Hai người chơi trò bí hiểm gì trước mặt ta thế hả?" Tạ Yến giả vờ thoải mái cười nhẹ, sự thật chứng minh, lần nào sư huynh lừa hắn chuyện gì cũng là chuyện không tốt.
"Rốt cuộc ngươi trì độn tới cỡ nào vậy hả? Lúc Chỉ Thủy Kiếm Thánh bị chọc vào đầu rồi đấy à?" Bồ Tân Tửu tấn công Giản Tố Ngu xong thì nóng giận lại lan tới chỗ Tạ Yến, nhìn chằm chằm Tạ Yến y như thiểu năng, "Chuyện của hai người cả hai đều tự biết hết rồi mà còn giả bộ hồ đồ, ta cũng lười quan tâm, nhưng ngươi thật sự chưa bao giờ nghĩ tới tại sao Tiểu Ẩn lại là họ Lam hả?"
"Ta biết mà, Lam Ẩn, hình như là người của Lam gia."
Nghe vậy, Bồ Tân Tửu trợn trắng mắt, trên mặt như đang viết: Không muốn dừng bút nói chuyện.
"Tạ Yến, Tiểu Ẩn... hắn là con của Lam Nguyệt Thời." Cuối cùng, Giản Tố Ngu lẳng lặng mà nói, "Cũng là cháu ngoại trai của đệ."
"...Huynh, huynh nói cái gì?" Tạ Yến kinh hô, kích động nhanh chóng túm ống tay áo của Giản Tố Ngu, yên lặng nhìn y, nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm, "Lam Ẩn, hắn vậy mà..."
Bởi vì họ Lam quá hiếm, nên khi Tạ Yến thấy hoa văn hình giao long trên người Lam Ẩn, lập tức đoán Lam Ẩn là tiểu công tử của Lam gia nào đó, do đó cũng xem nhẹ cảm giác thân thiết như đã từng quen trên người Lam Ẩn. Hiện tại, rốt cuộc cũng rõ rồi... Hóa ra cậu lại là con của Lam Nguyệt Thời. Mọi người đều nói cháu ngoại giống cậu, dù sao Tạ Yến cũng không ngờ rằng đó lại là đứa bé mà Lam Nguyệt Thời để lại năm đó...
Nhiệt ý từ đáy lòng dâng lên đáy mắt, Tạ Yến cúi đầu, dùng sức xoa xoa giữa mày để kìm nén sự chua xót trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng trên thế giới chỉ còn mỗi hắn là người của Tạ gia, không còn ai có quan hệ huyết thống, bây giờ lại có người nói với hắn: Ngươi không đơn độc, ngươi còn có một đứa cháu trai nhỏ ở nhân gian mà. "Ta... ta ra ngoài tìm đã!" Hai mắt Tạ Yến có chút mờ mịt, nhưng vẫn nghiêng ngả, lảo đảo cầm lấy Bạch Hồng chạy ra khỏi cửa.
"Ấy? Tạ Yến, đợi ta với!" Bồ Tân Tửu quay đầu cầm Tu La quỷ diện của mình lên rồi đuổi theo, lại bị Giản Tố Ngu giơ tay ngăn cản. Bồ Tân Tửu đeo Tu La quỷ diện lên, ngước mắt nhìn chằm chằm người đang mím chặt môi trước mặt, không khỏi chế nhạo: "Sao vậy? Hối hận vì đã không nói cho hắn chuyện của ngươi sao?"
"Tạ Yến đệ ấy..." Giản Tố Ngu chậm rãi lắc đầu, kể lại ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra trong miếu Sơn Thần, đột nhiên cụp mắt xuống, "Lẽ ra đệ ấy phải tránh được thanh kiếm kia chứ." Thanh kiếm trong miếu Sơn Thần kia, dựa vào tu vi của Tạ Yến trong quá khứ, không thể nào lại không tránh được.
"Ha, đại kiếm thánh à..." Bồ Tân Tửu khẽ cười một tiếng, rất hứng thú nhìn chằm chằm hắn, "Cảnh giới của hắn giảm mạnh chẳng lẽ không lạ sao? Ngươi nghĩ hắn vẫn là Tạ Yến suốt ngày theo sau ngươi 'Sư huynh, sư huynh' sao? Hắn đã sớm đọa ma rồi!"
"Đệ ấy không phải." Giản Tố Ngu kiên quyết phản bác, nhớ lại biểu cảm buồn nôn thống khổ của Tạ Yến lúc ngửi thấy mùi máu tươi trong miếu Sơn Thần, "Ma đạo vốn là một kẽ hở của ý nghĩ, lúc sau đệ ấy đã tự tỉnh lại rồi, chưa bao giờ lạc mất bản tâm, càng chưa bao giờ giết người... Đệ ấy không phải ma."
"Hắn chỉ là đang trấn áp ma tính trong người mà thôi, còn chuyện vì ai, hai ta đều rõ." Bồ Tân Tửu lắc đầu, thầm cho rằng Tạ Yến làm thế là không đáng, "Ma tu không cắn nuốt máu thịt của người khác, không hút tu vi của người khác, làm sao nâng cao thực lực đây? Không lẽ lại... đi song tu với ngươi sao?"
Không quan tâm Bồ Tân Tửu thất lễ, Giản Tố Ngu bắt lấy những chữ mấu chốt, ấp úng nói: "Cái đó, Tạ Yến lúc trước..." lúc trước bước lên con đường báo thù Linh Sơn, hắn lấy sức mạnh của bản thân khiến toàn bộ môn phái lật đến long trời lở đất, máu chảy thành sông.
"Đúng, hắn ăn thịt người." Tùy tâm sở dục* lâu rồi, Bồ Tân Tửu từ trước đến nay chưa từng để tác phong ra vẻ đạo mạo của mấy danh môn chính phái vào mắt, khinh miệt liếc nhìn y, "Thế nào? Chỉ Thủy Kiếm Thánh muốn giết hắn, trừ ma vệ đạo sao?"
*Tùy tâm sở dục: Làm theo ý của bản thân, không theo ai cả
Tiêu Luyện đang bị nắm chặt rung chuyển theo tâm cảnh bất an của chủ nhân, Giản Tố Ngu chỉ cảm thấy cả cánh tay đều run lên nhè nhẹ, khó khăn hỏi: "Ai... Là ai?"
"Ngươi không biết rất nhiều chuyện, đừng nghĩ tới việc chỉ chỉ trỏ trỏ." Bồ Tân Tửu tiến lên hai bước, đứng trên ngưỡng cửa của quán trọ, quay đầu nhìn xuống y từ trên cao, gằn từng chữ, "Người hắn ăn là biểu muội* của hắn... Lam Nguyệt Thời."
*Biểu muội: Em họ (nữ)
"Cạch" một tiếng, linh kiếm trong tay Giản Tố Ngu nặng nề rơi xuống đất, tạo ra âm thanh sắc bén của kiếm.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Đèn mới lên rực rỡ, trong trấn dân chúng kết thúc một ngày lao động, tụ thành tốp năm tốp ba ở trung tâm phố xá sầm uất của buổi đêm.
Cách đó không xa, trước một gian hàng bán đường hồ lô, có một thiếu niên mặc đồ trắng trên tay cầm xâu đường hồ lô đỏ tươi ướt át, gió mắt trò chuyện cùng người nam nóng bỏng kế bên, tươi cười trên mặt vô cùng lóa mắt.
"Hóa ra ngọn núi này thật sự có Sơn Linh nha." Lam Ẩn lưng đeo lưng kiếm cắn một miếng trên quả sơn tra* vừa chua vừa ngọt, khóe miệng dính không ít vệt đường đỏ sẫm, mơ hồ không rõ mà cảm thán.
*Sơn tra (hay sơn trà hoặc táo gai) là một loại thực vật, sơn tra trong đoạn trên là loài Sơn tra Trung Hoa (Crataegus pinnatifida) có vị chua, màu đỏ tươi, nhìn tương tự như quả táo tây dại nhỏ; thường được dùng để làm nhiều loại đồ ăn nhẹ kiểu Trung Hoa, trong đó có đường hồ lô.
"Không phải ngươi gặp được rồi sao?" Người bên cạnh thiếu niên là một nam tử thanh nhã mặc quần áo xanh xám, mái tóc đen nhu thuận đơn giản cột cao lên bằng một sợi dây đỏ, nghe vậy ôn nhu nâng tay lên sờ cái đầu xù lông của cậu, "Thỉnh thoảng ta sẽ xuống núi đi một vòng thị trấn xem mình có giúp được gì không."
"Ngươi xuống núi xem vợ tương lai à?" Lam Ẩn phun hạt sơn tra vào bụi cỏ kế bên, "Mấy hôm trước ta nghe nói Sơn Thần phải đón dâu, thần mà cũng phải đón dâu hả?"
"Đón dâu?" Tay phải của Ngô Đồng đang đặt trên người thiếu niên khựng lại một chút, sau đó nhẹ phất mấy sợi tóc đen bị gió thổi tới bên môi, chau mày, "Mấy năm trước ta đã được Phật đà điểm hóa, đã bước nửa chân vào cửa Phật rồi, không còn bận tâm tới yêu hận tình thù của thế tục nữa."
Tạ Yến quan sát trong bóng tối thật lâu, cảm giác tựa hồ như nhớ nhà, càng tới gần Lam Ẩn đáy lòng hắn càng khiếp đảm. Tạ Yến muốn cúi đầu, còn chưa tìm ra lời dạo đầu thích hợp nữa: " 'Ta là cậu của ngươi.'? Không được, sẽ dọa thằng nhóc đó mất. Hay là hỏi nó 'Ngươi có muốn có thêm một người nhà nữa không'? Cũng không được, người ta không biết lại tưởng mình đối với người của Sở gia có suy nghĩ..."
Lúc Tạ Yến đang rối rắm dùng Bạch Hồng vẽ xoắn ốc lên mặt đất, Lam Ẩn tình cờ quay đầu thoáng nhìn, lập tức thấy hắn đang lén lút trốn trong góc tối, nhanh chóng kinh ngạc chỉ vào: "Đúng vậy, sư tôn của ta với vị tiền bối này đều chạy tới miếu Sơn Thần xem náo nhiệt."
Thấy bị phát hiện, Tạ Yến xấu hổ bước ra từ chỗ tối, gãi gãi sau ót, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi tối."
Lam Ẩn tò mò trừng cặp mắt sáng ngời: "Tạ tiền bối, không phải các ngươi đi xem Sơn Thần đón dâu sao? Thế nào, thế nào, có phát hiện gì không?"
Tạ Yến xua tay: "Cũng không có gì, bọn ta chỉ gặp phải một kiếm khách mặc đồ đỏ tính tình quái dị, thân hình nhanh nhẹn trong miếu Sơn Thần thôi."
"Kiếm khách mặc đồ đỏ sao?" Ngô Đồng đột nhiên cao giọng, vội hỏi, "Xin hỏi vị hiệp sĩ này, kiếm khách mặc đồ đỏ ngươi thấy kia có phải là một nam tử đội vòng hoa trên đầu, cả người đầy sát khí không?"
"Sao ngươi..." Tạ Yến gật đầu khẳng định.
Ngô Đồng trầm giọng nói: "Hiệp sĩ, ngươi đã gặp Không Động... Sơn quỷ Không Động."
Lam Ẩn thấy hai người đều có vẻ trầm ngâm, chớp chớp mắt, ngay sau đó cậu kéo nam tử bên cạnh, có chút khoe khoang nói với Tạ Yến: "Đây là Ngô Đồng, Sơn Thần của núi Tử Tiêu!"
Ngửi thấy mùi hương như có như không trong không khí, Tạ Yến nhiệt tình đặt tay phải lên vai Ngô Đồng, thân mật chào hỏi: "Đây là Sơn Thần? Sơn Thần đại nhân, ngươi thơm quá đó nha."
Lời này nói ra từ miệng một nam tử trưởng thành cứ có mùi quấy rối tình dục thoang thoảng đâu đây. Ngô Đồng cũng không để ý, nhẹ nhàng giải thích: "Lúc mấy đứa trẻ dưới chân núi lại gần ta, chúng cũng nói như vậy. Chúng nói, trên người ta có một mùi hương tươi mát như cây thông vậy... còn có nhóc ngây thơ hỏi ta có phải cây thông tinh biến thành không."
Mùi của cây thông? Tạ Yến kề sát vào cổ đối phương, ngửi cẩn thận, cúi đầu suy nghĩ một chút, mới lẩm bẩm: "Hình như đúng là vậy..."
"Này!" Lam Ẩn bị thao tác của hắn làm cho choáng váng, vội vàng kéo người tách ra khỏi Sơn Thần, nói nhỏ với Tạ Yến: "Sao ngươi lại bò lên người người ta vậy hả... Nhìn người khác nhiều quá là không được đâu đó nha."
Tạ Yến thầm nghĩ tiểu tử này thành thật quá, người khác nói gì cậu cũng tin, hắn thở dài, vươn tay vỗ vỗ bờ vai gầy của thiếu niên, kề tai hạ giọng nói nhỏ: "Không sao, trong lòng ta hiểu rõ mà."
"Hai vị, lần này ta xuống núi là vì Không Động. Sơn quỷ thích giết chóc, ta muốn ngăn hắn sớm một chút cho thỏa đáng, hiện giờ phát hiện tung tích của hắn, ta muốn tự đi điều tra một phen, cáo từ." Ngô Đồng gật đầu với hai con người còn đang thì thầm to nhỏ rồi xoay người rời đi.
"Ưm..." Lam Ẩn bỗng đưa tay che mũi, lui về sau một bước, ghét bỏ chỉ vào Tạ Yến, "Mùi trên người ngươi nồng quá."
"Trên người ta?" Tạ Yến giơ tay ngửi ống tay áo của mình, quả nhiên là mùi thông nồng nặc, cũng không biết là dính phải khi nào. Hắn vỗ nhẹ vài cái, đợi cho mùi nhẹ bớt rồi mới khom lưng, cặp mắt cười cười nhìn thẳng vào thiếu niên: "Đừng nói về ta, nói về ngươi đi đã. Ngươi đột nhiên chạy ra ngoài làm Bồ ca sắp điên rồi đấy, có biết không?"
"Ta..." Lam Ẩn chép miệng, quay mặt đi, biệt nữu* vô cùng, "Hắn không cho ta ra khỏi cửa, ta... ta liền nói với hắn một câu, rồi hắn bảo sau này không bao giờ muốn xen vào việc của ta nữa... Hắn còn giận ta sao?"
*Biệt nữu: trong nóng ngoài lạnh.
Nghĩ đến việc đứa cháu ngoại trai này hơi giống hắn lúc nhỏ, không có chuyện cũng thích đối nghịch với người lớn. Tạ Yến phụt cười một tiếng, dùng đầu ngón tay chọt chọt lúm đồng tiền trên đôi má nhợt nhạt của thiếu niên: "Hắn sốt ruột muốn chết đi được, làm gì có thời gian giận ngươi đây? Sơn Quỷ quá nguy hiểm, hắn không cho ngươi đi cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi."
"Ta biết... Ta về nhận sai với hắn." Lam Ẩn ủ rũ cụp đuôi bảo đảm.
Đứa nhỏ này bên nội thì có Bồ Tân Tửu đau, bên ngoại thì có Giản Tố Ngu che chở, đến mức thân phận của mình có lẽ hiện tại tốt hơn vẫn chưa cần nói cho hắn. Vừa suy nghĩ, Tạ Yến vừa mua thêm một xâu hồ lô ngọt đường, nhét vào tay Lam Ẩn: "Đây, cái này là để khen thưởng cho thiếu niên biết sai liền sửa."
Hiếm khi thấy cả hai thất thố như thế, Tạ Yến hơi lạ, ném túi càn khôn chưa Liễu Thời Tân vào ngực Bồ Tân Tửu, trấn an nói: "Hai người các ngươi cưng chiều vãn bối vừa phải thôi. Trong trấn đang lúc hoa hòe nở, hắn cùng lắm chỉ là đứa nhóc mười mấy tuổi, đoán chừng là đã dành chút thời gian chạy đi đâu đó chơi rồi, có thể lát nữa nó sẽ về thôi."
"Ngươi..." Ngươi nửa ngày, cứ rối rắm, một đống lý do thoái thác của Bồ Tân Tửu đều kẹt lại hết trong bụng, vẻ mặt như bị Tạ Yến đánh bại. Hắn gãi đầu, trong lòng phiền muộn, đem lửa giận đổ lên đầu Giản Tố Ngu, quát: "Giản Tố Ngu, ngươi không nói cho hắn hả? Ngươi có tỏ tình hay không ta cũng không quản nổi, nhưng chuyện của Tiểu Ẩn ngươi cũng không nói luôn à?"
Thủ đồ Huyền Âm luôn luôn mặt lạnh tâm cũng lạnh hiếm thấy trầm mặc một lúc, sau đó thì thào nói nhỏ: "...Chưa kịp."
"Hai người chơi trò bí hiểm gì trước mặt ta thế hả?" Tạ Yến giả vờ thoải mái cười nhẹ, sự thật chứng minh, lần nào sư huynh lừa hắn chuyện gì cũng là chuyện không tốt.
"Rốt cuộc ngươi trì độn tới cỡ nào vậy hả? Lúc Chỉ Thủy Kiếm Thánh bị chọc vào đầu rồi đấy à?" Bồ Tân Tửu tấn công Giản Tố Ngu xong thì nóng giận lại lan tới chỗ Tạ Yến, nhìn chằm chằm Tạ Yến y như thiểu năng, "Chuyện của hai người cả hai đều tự biết hết rồi mà còn giả bộ hồ đồ, ta cũng lười quan tâm, nhưng ngươi thật sự chưa bao giờ nghĩ tới tại sao Tiểu Ẩn lại là họ Lam hả?"
"Ta biết mà, Lam Ẩn, hình như là người của Lam gia."
Nghe vậy, Bồ Tân Tửu trợn trắng mắt, trên mặt như đang viết: Không muốn dừng bút nói chuyện.
"Tạ Yến, Tiểu Ẩn... hắn là con của Lam Nguyệt Thời." Cuối cùng, Giản Tố Ngu lẳng lặng mà nói, "Cũng là cháu ngoại trai của đệ."
"...Huynh, huynh nói cái gì?" Tạ Yến kinh hô, kích động nhanh chóng túm ống tay áo của Giản Tố Ngu, yên lặng nhìn y, nghi ngờ chính mình đã nghe nhầm, "Lam Ẩn, hắn vậy mà..."
Bởi vì họ Lam quá hiếm, nên khi Tạ Yến thấy hoa văn hình giao long trên người Lam Ẩn, lập tức đoán Lam Ẩn là tiểu công tử của Lam gia nào đó, do đó cũng xem nhẹ cảm giác thân thiết như đã từng quen trên người Lam Ẩn. Hiện tại, rốt cuộc cũng rõ rồi... Hóa ra cậu lại là con của Lam Nguyệt Thời. Mọi người đều nói cháu ngoại giống cậu, dù sao Tạ Yến cũng không ngờ rằng đó lại là đứa bé mà Lam Nguyệt Thời để lại năm đó...
Nhiệt ý từ đáy lòng dâng lên đáy mắt, Tạ Yến cúi đầu, dùng sức xoa xoa giữa mày để kìm nén sự chua xót trong lòng. Hắn vốn tưởng rằng trên thế giới chỉ còn mỗi hắn là người của Tạ gia, không còn ai có quan hệ huyết thống, bây giờ lại có người nói với hắn: Ngươi không đơn độc, ngươi còn có một đứa cháu trai nhỏ ở nhân gian mà. "Ta... ta ra ngoài tìm đã!" Hai mắt Tạ Yến có chút mờ mịt, nhưng vẫn nghiêng ngả, lảo đảo cầm lấy Bạch Hồng chạy ra khỏi cửa.
"Ấy? Tạ Yến, đợi ta với!" Bồ Tân Tửu quay đầu cầm Tu La quỷ diện của mình lên rồi đuổi theo, lại bị Giản Tố Ngu giơ tay ngăn cản. Bồ Tân Tửu đeo Tu La quỷ diện lên, ngước mắt nhìn chằm chằm người đang mím chặt môi trước mặt, không khỏi chế nhạo: "Sao vậy? Hối hận vì đã không nói cho hắn chuyện của ngươi sao?"
"Tạ Yến đệ ấy..." Giản Tố Ngu chậm rãi lắc đầu, kể lại ngắn gọn mọi chuyện đã xảy ra trong miếu Sơn Thần, đột nhiên cụp mắt xuống, "Lẽ ra đệ ấy phải tránh được thanh kiếm kia chứ." Thanh kiếm trong miếu Sơn Thần kia, dựa vào tu vi của Tạ Yến trong quá khứ, không thể nào lại không tránh được.
"Ha, đại kiếm thánh à..." Bồ Tân Tửu khẽ cười một tiếng, rất hứng thú nhìn chằm chằm hắn, "Cảnh giới của hắn giảm mạnh chẳng lẽ không lạ sao? Ngươi nghĩ hắn vẫn là Tạ Yến suốt ngày theo sau ngươi 'Sư huynh, sư huynh' sao? Hắn đã sớm đọa ma rồi!"
"Đệ ấy không phải." Giản Tố Ngu kiên quyết phản bác, nhớ lại biểu cảm buồn nôn thống khổ của Tạ Yến lúc ngửi thấy mùi máu tươi trong miếu Sơn Thần, "Ma đạo vốn là một kẽ hở của ý nghĩ, lúc sau đệ ấy đã tự tỉnh lại rồi, chưa bao giờ lạc mất bản tâm, càng chưa bao giờ giết người... Đệ ấy không phải ma."
"Hắn chỉ là đang trấn áp ma tính trong người mà thôi, còn chuyện vì ai, hai ta đều rõ." Bồ Tân Tửu lắc đầu, thầm cho rằng Tạ Yến làm thế là không đáng, "Ma tu không cắn nuốt máu thịt của người khác, không hút tu vi của người khác, làm sao nâng cao thực lực đây? Không lẽ lại... đi song tu với ngươi sao?"
Không quan tâm Bồ Tân Tửu thất lễ, Giản Tố Ngu bắt lấy những chữ mấu chốt, ấp úng nói: "Cái đó, Tạ Yến lúc trước..." lúc trước bước lên con đường báo thù Linh Sơn, hắn lấy sức mạnh của bản thân khiến toàn bộ môn phái lật đến long trời lở đất, máu chảy thành sông.
"Đúng, hắn ăn thịt người." Tùy tâm sở dục* lâu rồi, Bồ Tân Tửu từ trước đến nay chưa từng để tác phong ra vẻ đạo mạo của mấy danh môn chính phái vào mắt, khinh miệt liếc nhìn y, "Thế nào? Chỉ Thủy Kiếm Thánh muốn giết hắn, trừ ma vệ đạo sao?"
*Tùy tâm sở dục: Làm theo ý của bản thân, không theo ai cả
Tiêu Luyện đang bị nắm chặt rung chuyển theo tâm cảnh bất an của chủ nhân, Giản Tố Ngu chỉ cảm thấy cả cánh tay đều run lên nhè nhẹ, khó khăn hỏi: "Ai... Là ai?"
"Ngươi không biết rất nhiều chuyện, đừng nghĩ tới việc chỉ chỉ trỏ trỏ." Bồ Tân Tửu tiến lên hai bước, đứng trên ngưỡng cửa của quán trọ, quay đầu nhìn xuống y từ trên cao, gằn từng chữ, "Người hắn ăn là biểu muội* của hắn... Lam Nguyệt Thời."
*Biểu muội: Em họ (nữ)
"Cạch" một tiếng, linh kiếm trong tay Giản Tố Ngu nặng nề rơi xuống đất, tạo ra âm thanh sắc bén của kiếm.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung)
Đèn mới lên rực rỡ, trong trấn dân chúng kết thúc một ngày lao động, tụ thành tốp năm tốp ba ở trung tâm phố xá sầm uất của buổi đêm.
Cách đó không xa, trước một gian hàng bán đường hồ lô, có một thiếu niên mặc đồ trắng trên tay cầm xâu đường hồ lô đỏ tươi ướt át, gió mắt trò chuyện cùng người nam nóng bỏng kế bên, tươi cười trên mặt vô cùng lóa mắt.
"Hóa ra ngọn núi này thật sự có Sơn Linh nha." Lam Ẩn lưng đeo lưng kiếm cắn một miếng trên quả sơn tra* vừa chua vừa ngọt, khóe miệng dính không ít vệt đường đỏ sẫm, mơ hồ không rõ mà cảm thán.
*Sơn tra (hay sơn trà hoặc táo gai) là một loại thực vật, sơn tra trong đoạn trên là loài Sơn tra Trung Hoa (Crataegus pinnatifida) có vị chua, màu đỏ tươi, nhìn tương tự như quả táo tây dại nhỏ; thường được dùng để làm nhiều loại đồ ăn nhẹ kiểu Trung Hoa, trong đó có đường hồ lô.
"Không phải ngươi gặp được rồi sao?" Người bên cạnh thiếu niên là một nam tử thanh nhã mặc quần áo xanh xám, mái tóc đen nhu thuận đơn giản cột cao lên bằng một sợi dây đỏ, nghe vậy ôn nhu nâng tay lên sờ cái đầu xù lông của cậu, "Thỉnh thoảng ta sẽ xuống núi đi một vòng thị trấn xem mình có giúp được gì không."
"Ngươi xuống núi xem vợ tương lai à?" Lam Ẩn phun hạt sơn tra vào bụi cỏ kế bên, "Mấy hôm trước ta nghe nói Sơn Thần phải đón dâu, thần mà cũng phải đón dâu hả?"
"Đón dâu?" Tay phải của Ngô Đồng đang đặt trên người thiếu niên khựng lại một chút, sau đó nhẹ phất mấy sợi tóc đen bị gió thổi tới bên môi, chau mày, "Mấy năm trước ta đã được Phật đà điểm hóa, đã bước nửa chân vào cửa Phật rồi, không còn bận tâm tới yêu hận tình thù của thế tục nữa."
Tạ Yến quan sát trong bóng tối thật lâu, cảm giác tựa hồ như nhớ nhà, càng tới gần Lam Ẩn đáy lòng hắn càng khiếp đảm. Tạ Yến muốn cúi đầu, còn chưa tìm ra lời dạo đầu thích hợp nữa: " 'Ta là cậu của ngươi.'? Không được, sẽ dọa thằng nhóc đó mất. Hay là hỏi nó 'Ngươi có muốn có thêm một người nhà nữa không'? Cũng không được, người ta không biết lại tưởng mình đối với người của Sở gia có suy nghĩ..."
Lúc Tạ Yến đang rối rắm dùng Bạch Hồng vẽ xoắn ốc lên mặt đất, Lam Ẩn tình cờ quay đầu thoáng nhìn, lập tức thấy hắn đang lén lút trốn trong góc tối, nhanh chóng kinh ngạc chỉ vào: "Đúng vậy, sư tôn của ta với vị tiền bối này đều chạy tới miếu Sơn Thần xem náo nhiệt."
Thấy bị phát hiện, Tạ Yến xấu hổ bước ra từ chỗ tối, gãi gãi sau ót, lộ ra một nụ cười rạng rỡ: "Chào buổi tối."
Lam Ẩn tò mò trừng cặp mắt sáng ngời: "Tạ tiền bối, không phải các ngươi đi xem Sơn Thần đón dâu sao? Thế nào, thế nào, có phát hiện gì không?"
Tạ Yến xua tay: "Cũng không có gì, bọn ta chỉ gặp phải một kiếm khách mặc đồ đỏ tính tình quái dị, thân hình nhanh nhẹn trong miếu Sơn Thần thôi."
"Kiếm khách mặc đồ đỏ sao?" Ngô Đồng đột nhiên cao giọng, vội hỏi, "Xin hỏi vị hiệp sĩ này, kiếm khách mặc đồ đỏ ngươi thấy kia có phải là một nam tử đội vòng hoa trên đầu, cả người đầy sát khí không?"
"Sao ngươi..." Tạ Yến gật đầu khẳng định.
Ngô Đồng trầm giọng nói: "Hiệp sĩ, ngươi đã gặp Không Động... Sơn quỷ Không Động."
Lam Ẩn thấy hai người đều có vẻ trầm ngâm, chớp chớp mắt, ngay sau đó cậu kéo nam tử bên cạnh, có chút khoe khoang nói với Tạ Yến: "Đây là Ngô Đồng, Sơn Thần của núi Tử Tiêu!"
Ngửi thấy mùi hương như có như không trong không khí, Tạ Yến nhiệt tình đặt tay phải lên vai Ngô Đồng, thân mật chào hỏi: "Đây là Sơn Thần? Sơn Thần đại nhân, ngươi thơm quá đó nha."
Lời này nói ra từ miệng một nam tử trưởng thành cứ có mùi quấy rối tình dục thoang thoảng đâu đây. Ngô Đồng cũng không để ý, nhẹ nhàng giải thích: "Lúc mấy đứa trẻ dưới chân núi lại gần ta, chúng cũng nói như vậy. Chúng nói, trên người ta có một mùi hương tươi mát như cây thông vậy... còn có nhóc ngây thơ hỏi ta có phải cây thông tinh biến thành không."
Mùi của cây thông? Tạ Yến kề sát vào cổ đối phương, ngửi cẩn thận, cúi đầu suy nghĩ một chút, mới lẩm bẩm: "Hình như đúng là vậy..."
"Này!" Lam Ẩn bị thao tác của hắn làm cho choáng váng, vội vàng kéo người tách ra khỏi Sơn Thần, nói nhỏ với Tạ Yến: "Sao ngươi lại bò lên người người ta vậy hả... Nhìn người khác nhiều quá là không được đâu đó nha."
Tạ Yến thầm nghĩ tiểu tử này thành thật quá, người khác nói gì cậu cũng tin, hắn thở dài, vươn tay vỗ vỗ bờ vai gầy của thiếu niên, kề tai hạ giọng nói nhỏ: "Không sao, trong lòng ta hiểu rõ mà."
"Hai vị, lần này ta xuống núi là vì Không Động. Sơn quỷ thích giết chóc, ta muốn ngăn hắn sớm một chút cho thỏa đáng, hiện giờ phát hiện tung tích của hắn, ta muốn tự đi điều tra một phen, cáo từ." Ngô Đồng gật đầu với hai con người còn đang thì thầm to nhỏ rồi xoay người rời đi.
"Ưm..." Lam Ẩn bỗng đưa tay che mũi, lui về sau một bước, ghét bỏ chỉ vào Tạ Yến, "Mùi trên người ngươi nồng quá."
"Trên người ta?" Tạ Yến giơ tay ngửi ống tay áo của mình, quả nhiên là mùi thông nồng nặc, cũng không biết là dính phải khi nào. Hắn vỗ nhẹ vài cái, đợi cho mùi nhẹ bớt rồi mới khom lưng, cặp mắt cười cười nhìn thẳng vào thiếu niên: "Đừng nói về ta, nói về ngươi đi đã. Ngươi đột nhiên chạy ra ngoài làm Bồ ca sắp điên rồi đấy, có biết không?"
"Ta..." Lam Ẩn chép miệng, quay mặt đi, biệt nữu* vô cùng, "Hắn không cho ta ra khỏi cửa, ta... ta liền nói với hắn một câu, rồi hắn bảo sau này không bao giờ muốn xen vào việc của ta nữa... Hắn còn giận ta sao?"
*Biệt nữu: trong nóng ngoài lạnh.
Nghĩ đến việc đứa cháu ngoại trai này hơi giống hắn lúc nhỏ, không có chuyện cũng thích đối nghịch với người lớn. Tạ Yến phụt cười một tiếng, dùng đầu ngón tay chọt chọt lúm đồng tiền trên đôi má nhợt nhạt của thiếu niên: "Hắn sốt ruột muốn chết đi được, làm gì có thời gian giận ngươi đây? Sơn Quỷ quá nguy hiểm, hắn không cho ngươi đi cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi."
"Ta biết... Ta về nhận sai với hắn." Lam Ẩn ủ rũ cụp đuôi bảo đảm.
Đứa nhỏ này bên nội thì có Bồ Tân Tửu đau, bên ngoại thì có Giản Tố Ngu che chở, đến mức thân phận của mình có lẽ hiện tại tốt hơn vẫn chưa cần nói cho hắn. Vừa suy nghĩ, Tạ Yến vừa mua thêm một xâu hồ lô ngọt đường, nhét vào tay Lam Ẩn: "Đây, cái này là để khen thưởng cho thiếu niên biết sai liền sửa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất